Chương : 15
Thẩm Trọng Thành vừa nói ra câu này, Tiền Trấn Xuyên liền đem ngụm nước trà vừa mới uống phun hết ra ngoài.
"Thẩm Trọng Thành, không giả nghèo nữa thì chúng ta còn có thể làm bạn không." Tiền Trấn Xuyên quay về phía Nghiêm Lâm đang xem báo cáo rồi nói, "Lão Nghiêm, ông mau kiểm soát đứa em họ này của ông đi."
Nghiêm Lâm qua loa nói: "Không kiểm soát được, tao chỉ là họ hàng, lại không phải họ Thẩm.
"Không phải vậy." Tiền Trấn Xuyên chụm tay lại mà gõ gõ nhướn mày hỏi lại Nghiêm Lâm, "Người nhà họ Thẩm thiếu tiền sao? Thẩm Trọng Thành lại giả nghèo như vầy, tui nhìn không nổi."
Mắt Nghiêm Lâm vẫn dán chặt vào báo cáo, tiếp tục trả lời cho có lệ: "Vậy mày đi hỏi nó đi."
Thẩm Trọng Thành liếc mắt nhìn Tiền Trấn Xuyên, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Tui giả nghèo? Tui chỉ ăn ngay nói thật thôi, hiện tại đến chín mươi triệu tôi còn không có đây, không phải nghèo thì là gì?"
Được rồi, chín mươi triệu mà còn không bỏ ra nổi thì Thẩm Trọng Thành đúng là có chút nghèo thật.
"Ông muốn lấy ra chín mươi triệu làm cái gì?" Tiền Trấn Xuyên kì quái hỏi, anh thế mà lại không hỏi Thẩm Trọng Thành số tiền khác đã đi đâu, trong vòng bạn bè vốn không phải đều biết rõ rồi sao? Tự dưng lại đi mua nhà ở chung cư Hoa Huy, lại còn tận hai tầng, nghèo là đáng đời, trong số mấy người họ chỉ có Thẩm Trọng Thành dám tiêu tiền như vậy.
Thẩm Trọng Thành nghe Tiền Trấn Xuyên nói vậy liền thản nhiên nói: "Cho An An nhà tui, em ấy thiếu tiền xài, nhưng tôi chỉ có thể cho em ấy chín triệu."
"Đó là do cậu chơi quá lố, mà sao chỉ cho có chín triệu? chín triệu đủ làm cái gì?" Vừa nhắc tới Tạ Dư An, giọng nói của Thẩm Trọng Thành lại không tự chủ được mà trở nên mềm mại, thế nhưng nghe nhiều năm như vậy, Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm đã sớm thành thói quen.
Nghiêm Lâm cũng ngẩng đầu lên khỏi máy tính, chờ nghe Thẩm Trọng Thành trả lời, dù sao dựa theo mức độ say mê Tạ Dư An của Thẩm Trọng Thành, chung cư Hoa Huy cũng đều mua, giấy chứng nhận nhà đất còn là tên của Tạ Dư An, bây giờ sao lại chỉ cho có chín triệu để tiêu vặt?
Kết quả Thẩm Trọng Thành lại nói: "Chín chữ số này là "cửu" đọc gần giống với "lâu dài", đại diện cho ý nghĩa thật lâu thật lâu, rất là may mắn, cho những số khác thì không có may mắn bằng."
Tiền Trấn Xuyên: "...."
"Được rồi, tâm lí của người này thật biến thái, không nên nói chuyện với nó nữa, chỉ có An An nhà nó mới có thể giao tiếp thôi." Nghiêm Lâm hết nói nổi, nói với Tiền Trấn Xuyên như vậy rồi lại vùi đầu vào báo cáo.
Tiền Trấn Xuyên cũng cạn lời, hỏi Thẩm Trọng Thành: "Thế nhưng ông đưa cho cậu ta chín triệu, cậu ta lại dùng chín triệu đó mà xài thì không phải đem "lâu dài" tách ra sao? Vậy hai người còn có thể thật lâu thật lâu nữa không?
"...."
"Ông nhớ lại buổi tiệc rượu kia đi." Tiền Trấn Xuyên nhìn sắc mặt khó coi không nói gì của Thẩm Trọng Thành thì lập tức tiến hành điều hòa không khí, nói chuyện có liên quan đến Tạ Dư An để dời đi sự chú ý của anh, "Thụy Phong bên kia sẽ cử người đi, Nhậm Văn Ký gần đây đang bao nuôi một ca sĩ bên Thụy Phong nên ông ta chắc cũng sẽ đi."
Quả nhiên, Thẩm Trọng Thành nghe đến tên Thụy Phong sẽ không nói gì nữa, chỉ là lạnh lùng liếc Tiền Trấn Xuyên, sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra gửi cho Tạ Dư An cái tin nhắn wechat: [Cục cưng, em dậy chưa? đang làm gì vậy? đã săn sáng chưa?]
Lúc Tạ Dư An nhận được tin nhắn của Thẩm Trọng Thành thì cậu đã đến Thụy Phong rồi, hiện tại đang ngồi ở phòng làm việc với Tất Đông Thụ.
Cậu thấy Thẩm Trọng Thành nhắn đến mấy tin liền trả lời lại: [ Ăn rồi, cháo bí đỏ rất ngon, em đang ở Thụy Phong bàn về kịch bản mới, gần trưa rồi, anh nhớ phải ăn trưa nha.]
Chờ cậu soạn tin nhắn gửi cho Thẩm Trọng Thành xong thì lúc ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt có chút bất đắc dĩ của Tất Đông Thụ, anh ta hỏi: "....Thẩm Trọng Thành?"
Tạ Dư An gật đầu, cố ý cười nói: "Vâng, hỏi em có nhớ ăn sáng không."
Thẩm Trọng Thành lo cho sức khỏe của Tạ Dư An, Tất Đông Thụ tất nhiên cũng sẽ vui vẻ theo, anh ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, Tạ Dư An là nghệ sĩ nhỏ tuổi nhất mà anh ta dẫn dắt, cho nên luôn không nhịn được mà xem Tạ Dư An là em trai cần chăm sóc.
Trước đây chỉ có mình anh ta bảo vệ được Tạ Dư An, nếu như không xảy ra vụ bê bối thì cái việc quy tắc ngầm này anh ta tuyệt đối không cho Tạ Dư An dính vào, nhưng chuyện cũng đã rồi, cũng chỉ có thể nhắc nhở Tạ Dư An: "Không nên chìm vào quá sâu."
".... Vâng." Tạ Dư An cụp mắt, tránh né ánh mắt của Tất Đông Thụ.
Tất Đông Thụ dẫn dắt Tạ Dư An cũng đã được hai năm, vừa nhìn vẻ mặt này đã biết Tạ Dư An bắt đầu rung động rồi, anh ta trầm mặc vài giây xong cũng không khuyên Tạ Dư An thêm gì nữa, bởi vì anh ta biết đa số người ở thời điểm này dù có khuyên gì cũng không nghe, cho nên chỉ nói: "Nếu như sau này có chuyện gì không vui,.... nhớ phải đi tìm anh."
Cái người tên Thẩm Trọng Thành này không tra ra được gia thế nên anh cũng không có cách nào động vào, cho nên nếu có một ngày Tạ Dư An bị ăn hiếp, anh cũng không thể báo thù giúp cậu. Nhưng với tư cách là người cùng trải qua và là bạn bè cả đời, anh có thể cố gắng giúp đỡ Tạ Dư An trong khả năng của mình.
Thế nhưng không chỉ Tất Đông Thụ hiểu Tạ Dư An mà Tạ Dư An cũng rất hiểu Tất Đông Thụ, sau khi nghe rõ lời của anh thì chợt ngước mắt, giọng nói có chút khản đặc: "Anh Đông, anh..."
"Nhưng mà cậu vẫn luôn may mắn như vậy, không có lúc nào là không vui." Tất Đông Thụ vội đổi chủ đề, cười cười đưa cho Tạ Dư An hai tập kịch bản, "Mau xem qua hai cái kịch bản mới này đi."
Tạ Dư An biết Tất Đông Thụ không muốn nghe lời cảm ơn, cho nên mím môi lắng nghe lời anh ta mà bắt đầu đọc kịch bản.
Tất Đông Thụ đưa tới hai tập kịch bản, một cái là phim cổ trang, một cái là phim tình cảm đô thị hiện đại, kịch bản đều tốt cả, thế nhưng đến mục phân vai thì khác nhau một trời một vực.
Ở kịch bản cổ trang cậu sẽ đóng vai nam phụ, so với vai diễn trong bộ phim khiến cậu nổi tiếng là 《 Giấc Mộng Trường An 》 cũng không khác nhau lắm, đều là nam phụ đẹp trai nho nhã, đối với nữ chính yêu thương thắm thiết, chỉ tiếc là không đấu lại nam chính.
Mà ở kịch bản khác, cậu sẽ diễn một vai bác sĩ tâm lí cùng với nữ phụ dốc sức chia rẽ nam nữ chính___ một nhân vật nhỏ không có chút nổi bật gì, quan trọng là cậu còn phải tự đi thử vai.
Hai vai diễn khác biệt của hai kịch bản được đặt trước mặt Tạ Dư An, tuyệt đối không có chuyện cho cậu lựa chọn đơn giản như vậy, Tạ Dư An nhíu mày, nhìn về Tất Đông Thụ.
Tất Đông Thụ khẽ thở dài, nói: "Cậu hẳn đã đoán được một chút."
"Vâng." Tạ Dư An đáp.
Cậu và Kha Tài Cảnh cùng nhau đóng bộ 《 huyễn ca 》lúc đầu vốn vô cùng tốt, là Thụy Phong đã cho cậu tài nguyên tốt nhất, rất rõ ràng lúc đó Thụy Phong muốn biến cậu trở thành ngôi sao sở hữu lượng fan đông và độ nhận biết cao trụ cột của công ty, chẳng qua sau này xảy ra chuyện. danh tiếng của cậu xuống dốc không phành, nếu không xuất hiện tình huống xoay chuyển, công ty có lẽ sẽ trực tiếp đóng băng cậu. Nhưng cho dù danh tiếng của cậu có xu thế quay lại thì công ty cũng sẽ không cho cậu thêm tài nguyên.
Để cho cậu diễn vai nam phụ này đã khiến Tạ Dư An nghĩ Thụy Phong rất hào phóng, nhưng tất nhiên sẽ có chỗ bất thường, cho nên Tạ Dư An nhìn phân đoạn kịch bản, hỏi Tất Đông Thụ: "Yêu cầu nhận kịch bản này là gì?"
Công ty Thụy Phong không phải làm từ thiện, đem cái kịch bản như này đến lôi kéo cậu thì nhất định còn có điều kiện khác.
"Cậu tiếp tục ở lại Thụy Phong, kịch bản này sẽ là của cậu." Tất Đông Thụ nói cho cậu biết, "Hợp đồng của cậu sắp hết hạn rồi."
Tạ Dư An nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại, mím môi nói: "Ra là vậy."
Cậu kí hợp đồng với Thụy Phong lúc chỉ còn thiếu hai tháng nữa là tròn mười tám tuổi, ba mẹ cậu đều không đồng ý cho cậu tiến vào giới giải trí, cho nên lúc thi đại học cũng là đại học tổng hợp, chuyên ngành thiết kế sân vườn.
Tính ra thì tuổi dậy thì của Tạ Dư An đến khá muộn, cậu khi học trung học vừa không quậy phá vừa không yêu sớm, học tập vô cùng tốt, thuận lợi mà bước vào trường đại học. Sau khi vào đại học thì lại không còn tâm trí học nữa, trước mặt thì đồng ý với ba mẹ cố gắng học tập, sau lưng lại tìm người học thay cả học kì, còn bản thân thì xách hành lí đi theo đoàn phim vào rừng rú đóng bộ phim 《 Giấc mộng Trường An 》.
Nhưng mà lúc đó Tạ Dư An cũng sợ ba mẹ không đồng ý cho nên chỉ kí hợp đồng hai năm với Thụy Phong, hợp đồng này cũng không phải là quá tốt, có thể nhận được 《 Giấc mộng Trường An 》 cũng là ngoài ý muốn. Mà cậu làm vậy cũng là để dự trù phòng trường hợp bị ba mẹ phát hiện bỏ học đi diễn sẽ nói rõ ràng luôn, cứ xin là cho con diễn thử hai năm xem, nếu như không được gì hết sẽ từ bỏ mà học hành đàng hoàng.
Kết quả cuối cùng lại là___ cậu nổi tiếng, cho nên đành tạm nghỉ học để tập trung diễn xuất, sau này lại xảy ra vụ bê bối, hiện tại lại thành nửa chìm nửa nổi, nhưng mà Thụy Phong nghĩ cậu không phải là diễn viên chính quy được đào tạo bài bản, nhưng diễn xuất lại xem như hơn hẳn bạn cùng lứa, là một người có năng lực tiềm tàng, cho nên muốn giữ lại cậu.
Tạ Dư An tự giễu nhếch khóe môi, tiếp đó nói: "Nếu như em không có ý định ở lại, có phải chỉ có thể đóng bộ này?"
"Ừ." Tất Đông Thụ nói đúng sự thật, "Hơn nữa bộ này còn đang trong giai đoạn casting, đợi đến khi khởi quay cũng là ba tháng sau, chờ em quay xong.... thì cũng gần đến hạn hợp đồng kết thúc."
Chiêu này của Thụy Phong thật tàn nhẫn, ba tháng này không đưa tài nguyên cho Tạ Dư An, ba tháng sau khởi quay phải đi đóng phim, nhưng lại đóng một vai nhỏ tuyến mười tám, cậu tuy rằng nổi tiếng đã từng chút lưu lượng, nhưng để phí hết thời gian một năm thế này, đến năm sau thì cậu còn lại bao nhiêu nhân khí.
Nhưng Tất Đông Thụ lại khuyên nhủ Tạ Dư Anh: "Dư An, anh không biết cậu nghĩ như thế nào, nhưng anh nghĩ cậu vẫn là không nên ở lại Thụy Phong."
Nghe Tất Đông Thụ nói vậy, Tạ Dư An có chút kinh ngạc mà nhìn anh.
"Anh không phải là người đại diện tài ba gì cả, chỉ có thể lấy được tài nguyên không quá tốt, Thụy Phong hiện tại muốn kí thêm với cậu, như vậy thì sự ràng buộc trên hợp đồng cũng sẽ rất nhiều." Tất Đông Thụ nhớ rõ Tạ Dư An đã nói rằng Thẩm Trọng Thành thu mua Ánh Quang, "Hơn nữa cậu với Thẩm Trọng Thành bây giờ đã ở bên nhau rồi, anh ta cũng rất thích cậu, nếu như cậu sang Ánh Quang thì anh ta nhất định sẽ cho cậu một hợp đồng tốt nhất, sẽ đem rất nhiều tài nguyên cho cậu, cậu sang đấy so với ở lại Thụy Phong vẫn tốt hơn."
"Anh Đông, em... " Tạ Dư An mở miệng, cổ họng đắng chát, đã không còn biết nói gì.
Tất Đông Thụ đối xử với cậu thật tốt, luôn tận tâm tận lực lo liệu cho cậu, có thể gặp được người đại diện như vậy Tạ Dư An nghĩ cũng đã đủ để cậu không hối hận khi bước chân vào giới giải trí.
"Anh Đông dẫn dắt cậu bao lâu nay, cậu sang Ánh Quang cố gắng mà phát triển, chờ anh hết hạn hợp đồng sẽ đến ôm đùi em." Tất Đông Thụ cười cười đem kịch bản lấy về, đem phần kịch bản còn lại giao cho Tạ Dư An, "Dư An, sau này giàu rồi nhớ đừng quên tôi."
Tạ Dư An nhận lấy kịch bản cũng cười, nói: "Không quên không quên đâu."
Thế nhưng chờ khi cậu rời khỏi phòng làm việc của Tất Đông Thụ, nụ cười trên mặt Tạ Dư An lại không còn giữ lại được.
Cậu đối với Thụy Phong không có chút lưu luyến nào, chỉ không nỡ một điều là nơi này có Tất Đông Thụ, người mà cậu luôn xem là anh trai mình___ chỉ tiếc trên đời có bữa tiệc nào mà lại không tàn.
"Thẩm Trọng Thành, không giả nghèo nữa thì chúng ta còn có thể làm bạn không." Tiền Trấn Xuyên quay về phía Nghiêm Lâm đang xem báo cáo rồi nói, "Lão Nghiêm, ông mau kiểm soát đứa em họ này của ông đi."
Nghiêm Lâm qua loa nói: "Không kiểm soát được, tao chỉ là họ hàng, lại không phải họ Thẩm.
"Không phải vậy." Tiền Trấn Xuyên chụm tay lại mà gõ gõ nhướn mày hỏi lại Nghiêm Lâm, "Người nhà họ Thẩm thiếu tiền sao? Thẩm Trọng Thành lại giả nghèo như vầy, tui nhìn không nổi."
Mắt Nghiêm Lâm vẫn dán chặt vào báo cáo, tiếp tục trả lời cho có lệ: "Vậy mày đi hỏi nó đi."
Thẩm Trọng Thành liếc mắt nhìn Tiền Trấn Xuyên, nhấp một ngụm trà rồi nói: "Tui giả nghèo? Tui chỉ ăn ngay nói thật thôi, hiện tại đến chín mươi triệu tôi còn không có đây, không phải nghèo thì là gì?"
Được rồi, chín mươi triệu mà còn không bỏ ra nổi thì Thẩm Trọng Thành đúng là có chút nghèo thật.
"Ông muốn lấy ra chín mươi triệu làm cái gì?" Tiền Trấn Xuyên kì quái hỏi, anh thế mà lại không hỏi Thẩm Trọng Thành số tiền khác đã đi đâu, trong vòng bạn bè vốn không phải đều biết rõ rồi sao? Tự dưng lại đi mua nhà ở chung cư Hoa Huy, lại còn tận hai tầng, nghèo là đáng đời, trong số mấy người họ chỉ có Thẩm Trọng Thành dám tiêu tiền như vậy.
Thẩm Trọng Thành nghe Tiền Trấn Xuyên nói vậy liền thản nhiên nói: "Cho An An nhà tui, em ấy thiếu tiền xài, nhưng tôi chỉ có thể cho em ấy chín triệu."
"Đó là do cậu chơi quá lố, mà sao chỉ cho có chín triệu? chín triệu đủ làm cái gì?" Vừa nhắc tới Tạ Dư An, giọng nói của Thẩm Trọng Thành lại không tự chủ được mà trở nên mềm mại, thế nhưng nghe nhiều năm như vậy, Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm đã sớm thành thói quen.
Nghiêm Lâm cũng ngẩng đầu lên khỏi máy tính, chờ nghe Thẩm Trọng Thành trả lời, dù sao dựa theo mức độ say mê Tạ Dư An của Thẩm Trọng Thành, chung cư Hoa Huy cũng đều mua, giấy chứng nhận nhà đất còn là tên của Tạ Dư An, bây giờ sao lại chỉ cho có chín triệu để tiêu vặt?
Kết quả Thẩm Trọng Thành lại nói: "Chín chữ số này là "cửu" đọc gần giống với "lâu dài", đại diện cho ý nghĩa thật lâu thật lâu, rất là may mắn, cho những số khác thì không có may mắn bằng."
Tiền Trấn Xuyên: "...."
"Được rồi, tâm lí của người này thật biến thái, không nên nói chuyện với nó nữa, chỉ có An An nhà nó mới có thể giao tiếp thôi." Nghiêm Lâm hết nói nổi, nói với Tiền Trấn Xuyên như vậy rồi lại vùi đầu vào báo cáo.
Tiền Trấn Xuyên cũng cạn lời, hỏi Thẩm Trọng Thành: "Thế nhưng ông đưa cho cậu ta chín triệu, cậu ta lại dùng chín triệu đó mà xài thì không phải đem "lâu dài" tách ra sao? Vậy hai người còn có thể thật lâu thật lâu nữa không?
"...."
"Ông nhớ lại buổi tiệc rượu kia đi." Tiền Trấn Xuyên nhìn sắc mặt khó coi không nói gì của Thẩm Trọng Thành thì lập tức tiến hành điều hòa không khí, nói chuyện có liên quan đến Tạ Dư An để dời đi sự chú ý của anh, "Thụy Phong bên kia sẽ cử người đi, Nhậm Văn Ký gần đây đang bao nuôi một ca sĩ bên Thụy Phong nên ông ta chắc cũng sẽ đi."
Quả nhiên, Thẩm Trọng Thành nghe đến tên Thụy Phong sẽ không nói gì nữa, chỉ là lạnh lùng liếc Tiền Trấn Xuyên, sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra gửi cho Tạ Dư An cái tin nhắn wechat: [Cục cưng, em dậy chưa? đang làm gì vậy? đã săn sáng chưa?]
Lúc Tạ Dư An nhận được tin nhắn của Thẩm Trọng Thành thì cậu đã đến Thụy Phong rồi, hiện tại đang ngồi ở phòng làm việc với Tất Đông Thụ.
Cậu thấy Thẩm Trọng Thành nhắn đến mấy tin liền trả lời lại: [ Ăn rồi, cháo bí đỏ rất ngon, em đang ở Thụy Phong bàn về kịch bản mới, gần trưa rồi, anh nhớ phải ăn trưa nha.]
Chờ cậu soạn tin nhắn gửi cho Thẩm Trọng Thành xong thì lúc ngẩng đầu lên liền đối mặt với ánh mắt có chút bất đắc dĩ của Tất Đông Thụ, anh ta hỏi: "....Thẩm Trọng Thành?"
Tạ Dư An gật đầu, cố ý cười nói: "Vâng, hỏi em có nhớ ăn sáng không."
Thẩm Trọng Thành lo cho sức khỏe của Tạ Dư An, Tất Đông Thụ tất nhiên cũng sẽ vui vẻ theo, anh ta năm nay đã hơn ba mươi tuổi, Tạ Dư An là nghệ sĩ nhỏ tuổi nhất mà anh ta dẫn dắt, cho nên luôn không nhịn được mà xem Tạ Dư An là em trai cần chăm sóc.
Trước đây chỉ có mình anh ta bảo vệ được Tạ Dư An, nếu như không xảy ra vụ bê bối thì cái việc quy tắc ngầm này anh ta tuyệt đối không cho Tạ Dư An dính vào, nhưng chuyện cũng đã rồi, cũng chỉ có thể nhắc nhở Tạ Dư An: "Không nên chìm vào quá sâu."
".... Vâng." Tạ Dư An cụp mắt, tránh né ánh mắt của Tất Đông Thụ.
Tất Đông Thụ dẫn dắt Tạ Dư An cũng đã được hai năm, vừa nhìn vẻ mặt này đã biết Tạ Dư An bắt đầu rung động rồi, anh ta trầm mặc vài giây xong cũng không khuyên Tạ Dư An thêm gì nữa, bởi vì anh ta biết đa số người ở thời điểm này dù có khuyên gì cũng không nghe, cho nên chỉ nói: "Nếu như sau này có chuyện gì không vui,.... nhớ phải đi tìm anh."
Cái người tên Thẩm Trọng Thành này không tra ra được gia thế nên anh cũng không có cách nào động vào, cho nên nếu có một ngày Tạ Dư An bị ăn hiếp, anh cũng không thể báo thù giúp cậu. Nhưng với tư cách là người cùng trải qua và là bạn bè cả đời, anh có thể cố gắng giúp đỡ Tạ Dư An trong khả năng của mình.
Thế nhưng không chỉ Tất Đông Thụ hiểu Tạ Dư An mà Tạ Dư An cũng rất hiểu Tất Đông Thụ, sau khi nghe rõ lời của anh thì chợt ngước mắt, giọng nói có chút khản đặc: "Anh Đông, anh..."
"Nhưng mà cậu vẫn luôn may mắn như vậy, không có lúc nào là không vui." Tất Đông Thụ vội đổi chủ đề, cười cười đưa cho Tạ Dư An hai tập kịch bản, "Mau xem qua hai cái kịch bản mới này đi."
Tạ Dư An biết Tất Đông Thụ không muốn nghe lời cảm ơn, cho nên mím môi lắng nghe lời anh ta mà bắt đầu đọc kịch bản.
Tất Đông Thụ đưa tới hai tập kịch bản, một cái là phim cổ trang, một cái là phim tình cảm đô thị hiện đại, kịch bản đều tốt cả, thế nhưng đến mục phân vai thì khác nhau một trời một vực.
Ở kịch bản cổ trang cậu sẽ đóng vai nam phụ, so với vai diễn trong bộ phim khiến cậu nổi tiếng là 《 Giấc Mộng Trường An 》 cũng không khác nhau lắm, đều là nam phụ đẹp trai nho nhã, đối với nữ chính yêu thương thắm thiết, chỉ tiếc là không đấu lại nam chính.
Mà ở kịch bản khác, cậu sẽ diễn một vai bác sĩ tâm lí cùng với nữ phụ dốc sức chia rẽ nam nữ chính___ một nhân vật nhỏ không có chút nổi bật gì, quan trọng là cậu còn phải tự đi thử vai.
Hai vai diễn khác biệt của hai kịch bản được đặt trước mặt Tạ Dư An, tuyệt đối không có chuyện cho cậu lựa chọn đơn giản như vậy, Tạ Dư An nhíu mày, nhìn về Tất Đông Thụ.
Tất Đông Thụ khẽ thở dài, nói: "Cậu hẳn đã đoán được một chút."
"Vâng." Tạ Dư An đáp.
Cậu và Kha Tài Cảnh cùng nhau đóng bộ 《 huyễn ca 》lúc đầu vốn vô cùng tốt, là Thụy Phong đã cho cậu tài nguyên tốt nhất, rất rõ ràng lúc đó Thụy Phong muốn biến cậu trở thành ngôi sao sở hữu lượng fan đông và độ nhận biết cao trụ cột của công ty, chẳng qua sau này xảy ra chuyện. danh tiếng của cậu xuống dốc không phành, nếu không xuất hiện tình huống xoay chuyển, công ty có lẽ sẽ trực tiếp đóng băng cậu. Nhưng cho dù danh tiếng của cậu có xu thế quay lại thì công ty cũng sẽ không cho cậu thêm tài nguyên.
Để cho cậu diễn vai nam phụ này đã khiến Tạ Dư An nghĩ Thụy Phong rất hào phóng, nhưng tất nhiên sẽ có chỗ bất thường, cho nên Tạ Dư An nhìn phân đoạn kịch bản, hỏi Tất Đông Thụ: "Yêu cầu nhận kịch bản này là gì?"
Công ty Thụy Phong không phải làm từ thiện, đem cái kịch bản như này đến lôi kéo cậu thì nhất định còn có điều kiện khác.
"Cậu tiếp tục ở lại Thụy Phong, kịch bản này sẽ là của cậu." Tất Đông Thụ nói cho cậu biết, "Hợp đồng của cậu sắp hết hạn rồi."
Tạ Dư An nghe vậy liền ngẩn ra, sau đó rất nhanh liền bình tĩnh lại, mím môi nói: "Ra là vậy."
Cậu kí hợp đồng với Thụy Phong lúc chỉ còn thiếu hai tháng nữa là tròn mười tám tuổi, ba mẹ cậu đều không đồng ý cho cậu tiến vào giới giải trí, cho nên lúc thi đại học cũng là đại học tổng hợp, chuyên ngành thiết kế sân vườn.
Tính ra thì tuổi dậy thì của Tạ Dư An đến khá muộn, cậu khi học trung học vừa không quậy phá vừa không yêu sớm, học tập vô cùng tốt, thuận lợi mà bước vào trường đại học. Sau khi vào đại học thì lại không còn tâm trí học nữa, trước mặt thì đồng ý với ba mẹ cố gắng học tập, sau lưng lại tìm người học thay cả học kì, còn bản thân thì xách hành lí đi theo đoàn phim vào rừng rú đóng bộ phim 《 Giấc mộng Trường An 》.
Nhưng mà lúc đó Tạ Dư An cũng sợ ba mẹ không đồng ý cho nên chỉ kí hợp đồng hai năm với Thụy Phong, hợp đồng này cũng không phải là quá tốt, có thể nhận được 《 Giấc mộng Trường An 》 cũng là ngoài ý muốn. Mà cậu làm vậy cũng là để dự trù phòng trường hợp bị ba mẹ phát hiện bỏ học đi diễn sẽ nói rõ ràng luôn, cứ xin là cho con diễn thử hai năm xem, nếu như không được gì hết sẽ từ bỏ mà học hành đàng hoàng.
Kết quả cuối cùng lại là___ cậu nổi tiếng, cho nên đành tạm nghỉ học để tập trung diễn xuất, sau này lại xảy ra vụ bê bối, hiện tại lại thành nửa chìm nửa nổi, nhưng mà Thụy Phong nghĩ cậu không phải là diễn viên chính quy được đào tạo bài bản, nhưng diễn xuất lại xem như hơn hẳn bạn cùng lứa, là một người có năng lực tiềm tàng, cho nên muốn giữ lại cậu.
Tạ Dư An tự giễu nhếch khóe môi, tiếp đó nói: "Nếu như em không có ý định ở lại, có phải chỉ có thể đóng bộ này?"
"Ừ." Tất Đông Thụ nói đúng sự thật, "Hơn nữa bộ này còn đang trong giai đoạn casting, đợi đến khi khởi quay cũng là ba tháng sau, chờ em quay xong.... thì cũng gần đến hạn hợp đồng kết thúc."
Chiêu này của Thụy Phong thật tàn nhẫn, ba tháng này không đưa tài nguyên cho Tạ Dư An, ba tháng sau khởi quay phải đi đóng phim, nhưng lại đóng một vai nhỏ tuyến mười tám, cậu tuy rằng nổi tiếng đã từng chút lưu lượng, nhưng để phí hết thời gian một năm thế này, đến năm sau thì cậu còn lại bao nhiêu nhân khí.
Nhưng Tất Đông Thụ lại khuyên nhủ Tạ Dư Anh: "Dư An, anh không biết cậu nghĩ như thế nào, nhưng anh nghĩ cậu vẫn là không nên ở lại Thụy Phong."
Nghe Tất Đông Thụ nói vậy, Tạ Dư An có chút kinh ngạc mà nhìn anh.
"Anh không phải là người đại diện tài ba gì cả, chỉ có thể lấy được tài nguyên không quá tốt, Thụy Phong hiện tại muốn kí thêm với cậu, như vậy thì sự ràng buộc trên hợp đồng cũng sẽ rất nhiều." Tất Đông Thụ nhớ rõ Tạ Dư An đã nói rằng Thẩm Trọng Thành thu mua Ánh Quang, "Hơn nữa cậu với Thẩm Trọng Thành bây giờ đã ở bên nhau rồi, anh ta cũng rất thích cậu, nếu như cậu sang Ánh Quang thì anh ta nhất định sẽ cho cậu một hợp đồng tốt nhất, sẽ đem rất nhiều tài nguyên cho cậu, cậu sang đấy so với ở lại Thụy Phong vẫn tốt hơn."
"Anh Đông, em... " Tạ Dư An mở miệng, cổ họng đắng chát, đã không còn biết nói gì.
Tất Đông Thụ đối xử với cậu thật tốt, luôn tận tâm tận lực lo liệu cho cậu, có thể gặp được người đại diện như vậy Tạ Dư An nghĩ cũng đã đủ để cậu không hối hận khi bước chân vào giới giải trí.
"Anh Đông dẫn dắt cậu bao lâu nay, cậu sang Ánh Quang cố gắng mà phát triển, chờ anh hết hạn hợp đồng sẽ đến ôm đùi em." Tất Đông Thụ cười cười đem kịch bản lấy về, đem phần kịch bản còn lại giao cho Tạ Dư An, "Dư An, sau này giàu rồi nhớ đừng quên tôi."
Tạ Dư An nhận lấy kịch bản cũng cười, nói: "Không quên không quên đâu."
Thế nhưng chờ khi cậu rời khỏi phòng làm việc của Tất Đông Thụ, nụ cười trên mặt Tạ Dư An lại không còn giữ lại được.
Cậu đối với Thụy Phong không có chút lưu luyến nào, chỉ không nỡ một điều là nơi này có Tất Đông Thụ, người mà cậu luôn xem là anh trai mình___ chỉ tiếc trên đời có bữa tiệc nào mà lại không tàn.