Chương : 5
Tiểu Thất tỉnh lại là lúc trời tối, đầu đau như vạn mũi tên đâm xuyên. Bất chợt, mùi hương thoang thoảng từ thức ăn bay vào mũi khiến bụng nàng reo lên òng ọc.
- " Thất nhi, nàng mau ăn chút cháo đi". Dạ Vô Thần đau lòng nhìn Tiểu Thất, trên tay y là tô cháo còn bốc khói nghi ngút.
- " Không cần, ta không muốn ăn". Tiểu Thất lạnh nhạt cố kìm nén cái bụng đang sôi ùng ục, trong lòng nàng lúc này đang phẫn nộ đến cực điểm. Đáy mắt không biết từ khi nào đã có một tầng hơi nước, ủy khuất, mê man, phẫn hận...Đủ loại vẻ mặt hòa thành một chỗ khiến cho người ta không thể không thương tiếc.
Đôi tay nhỏ nhắn cầm lấy chiếc gối thêu ném vào người Dạ Vô Thần, nàng quá thất vọng, tại sao y lại có thể lừa gạt nàng lâu như vậy, y xem nàng là một tên ngốc hay vốn dĩ nàng chỉ là một trò đùa cho Thái tử Thiên Giới.
Dạ Vô Thần nhìn nàng một trận bất mãn, cúi người đặt tô cháo xuống bàn, nhanh chóng vươn tay kéo thân thể Tiểu Thất lại gần, sau đó thừa dịp nắm lấy cổ tay nàng, tay kia ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn nằm xuống giường, chỉ trong thoáng chốc Tiểu Thất đáng thương liền bị đặt dưới người của y.
- " Dạ Vô Thần, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!"
Tiểu Thất cố gắng giãy dụa, thế nhưng dẫu có giãy dụa thế nào vẫn không thoát ra được.
Hô hấp của Dạ Vô Thần phả lên da cổ của Tiểu Thất khiến thân thể nàng toàn bộ đều run lên. Tiểu Thất hoảng hốt nhìn y, lúc này khuôn mặt Dạ Vô Thần vô cùng đẹp đẽ, nhìn qua có nét ôn nhu, ánh mắt triền miên nhìn nàng, ẫn nhẫn một nỗi khổ sâu sắc.
- " Ta muốn chứng minh cho nàng biết, Dạ Vô Thần là thật lòng thật dạ với Mạnh Thất".
Dứt lời, hắn cúi xuống thân, đưa tay xé rách y phục của nàng.
Tâm trạng thập phần ủy khuất, Tiểu Thất nước mắt tràn ra khóe mi, rõ ràng là hắn lừa gạt nàng, nhưng lại đối xử với nàng như thế, Dạ Vô Thần, chàng rốt cuộc có yêu ta hay không?
- " Thất nhi, ta biết sai rồi, nàng tha thứ cho ta đi có được không?". Dạ Vô Thần cúi đầu xuống hõm vai nàng, đáy mắt hiện lên sự hối lỗi, là y đã sai, y không nên giấu dếm nàng, không nên để nàng chịu ủy khuất.
- " Không được". Mạnh Thất lạnh lùng cắt đứt lời nói của y, nàng dứt khoát không thể tha thứ, ai kêu y không thành thật với nàng kia chứ.
Dạ Vô Thần đau lòng không thôi, nếu biết trước tiểu nương tử khó dỗ như thế, dẫu Phụ Hoàng có kêu y nói dối, cũng chẳng dám nghe lời đâu.
- " Thất nhi, nàng cũng biết đời này Dạ Vô Thần ta cũng chỉ yêu có mỗi mình nàng, ta không nói cho nàng biết bởi vì..."
- " Vì sao?"
Hít sâu một hơi, Dạ Vô Thần lần lượt kể hết quá khứ của mình cho Tiểu Thất, quá khứ đau thương bị chính đệ đệ mình hãm hại, lưu lạc nhân gian, chịu đủ mọi giày vò đau đớn. May mắn thay lại gặp được nàng, được yêu nàng, được ở bên cạnh nàng trọn đời trọn kiếp.
- " Cho nên, ông trời vẫn còn thương ta, đã đưa nàng đến bên cạnh Dạ Vô Thần".
Tiểu Thất nghe xong lời kể của y, lòng dâng lên một cỗ chua xót, phu quân của nàng, lại chịu nhiều đau khổ như thế, nỗi đau của chàng nàng cũng cảm nhận được. Nguyên lai đường đường là Thái tử Thiên Giới lại bị người thân phản bội, làm gì có nỗi đau nào nhiều hơn thế nữa. Đầu khẽ tựa vào ngực Dạ Vô Thần, nước mắt không ngừng rơi, ướt đẫm cả vạt áo.
Dạ Vô Thần mỉm cười nhìn nữ tử trong lòng, cả đời y chỉ cần có một giai nhân hiểu mình như vậy, thế là đủ.
Trong phòng, hơi nóng mỗi lúc lại càng tăng, Tiểu Thất cảm nhận được hơi thở bất thường của Dạ Vô Thần, tâm không khỏi tránh một trận rung động, mặt cũng dần dần đỏ lên.
Theo bản năng, Tiểu Thất nhanh chóng kéo cái chăn bên cạnh giường che kín thân thể mình, Dạ Vô Thần nghiêng đầu nhìn qua chỉ thấy nàng lộ ra hai đôi mắt nho nhỏ, khóe miệng chợt nhếch lên, vươn tay ôm lấy chăn trên người nàng ra, ánh mắt lộ ra tia giảo hoạt.
Ôm chặt thân thể nhỏ nhắn vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc, tâm Dạ Vô Thần lập tức rung động, hô hấp bắt đầu mỗi lúc dồn dập.
Không thể kìm lòng,hắn cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại như nước của nàng, môi Tiểu Thất rất ngọt, càng hôn càng sâu sắc không thể tách rời.
Hai người trầm luân không biết đã qua bao lâu, bàn tay Dạ vô Thần không yên phận nắm chặt y phục Tiểu Thất, " xoạt", cả người nàng nhanh chóng chỉ còn một mảnh trần trụi.
Trong lúc đang định động thân muốn tiến vào người tiểu Thất, bỗng nhiên...
"Ọe...". Toàn bộ cảm xúc nhất thời đều tan biến, mặt Dạ Vô Thần đen đến cực điểm, nàng là đang trừng phạt hắn hay sao?
- " Thất nhi, nàng mau ăn chút cháo đi". Dạ Vô Thần đau lòng nhìn Tiểu Thất, trên tay y là tô cháo còn bốc khói nghi ngút.
- " Không cần, ta không muốn ăn". Tiểu Thất lạnh nhạt cố kìm nén cái bụng đang sôi ùng ục, trong lòng nàng lúc này đang phẫn nộ đến cực điểm. Đáy mắt không biết từ khi nào đã có một tầng hơi nước, ủy khuất, mê man, phẫn hận...Đủ loại vẻ mặt hòa thành một chỗ khiến cho người ta không thể không thương tiếc.
Đôi tay nhỏ nhắn cầm lấy chiếc gối thêu ném vào người Dạ Vô Thần, nàng quá thất vọng, tại sao y lại có thể lừa gạt nàng lâu như vậy, y xem nàng là một tên ngốc hay vốn dĩ nàng chỉ là một trò đùa cho Thái tử Thiên Giới.
Dạ Vô Thần nhìn nàng một trận bất mãn, cúi người đặt tô cháo xuống bàn, nhanh chóng vươn tay kéo thân thể Tiểu Thất lại gần, sau đó thừa dịp nắm lấy cổ tay nàng, tay kia ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn nằm xuống giường, chỉ trong thoáng chốc Tiểu Thất đáng thương liền bị đặt dưới người của y.
- " Dạ Vô Thần, ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!"
Tiểu Thất cố gắng giãy dụa, thế nhưng dẫu có giãy dụa thế nào vẫn không thoát ra được.
Hô hấp của Dạ Vô Thần phả lên da cổ của Tiểu Thất khiến thân thể nàng toàn bộ đều run lên. Tiểu Thất hoảng hốt nhìn y, lúc này khuôn mặt Dạ Vô Thần vô cùng đẹp đẽ, nhìn qua có nét ôn nhu, ánh mắt triền miên nhìn nàng, ẫn nhẫn một nỗi khổ sâu sắc.
- " Ta muốn chứng minh cho nàng biết, Dạ Vô Thần là thật lòng thật dạ với Mạnh Thất".
Dứt lời, hắn cúi xuống thân, đưa tay xé rách y phục của nàng.
Tâm trạng thập phần ủy khuất, Tiểu Thất nước mắt tràn ra khóe mi, rõ ràng là hắn lừa gạt nàng, nhưng lại đối xử với nàng như thế, Dạ Vô Thần, chàng rốt cuộc có yêu ta hay không?
- " Thất nhi, ta biết sai rồi, nàng tha thứ cho ta đi có được không?". Dạ Vô Thần cúi đầu xuống hõm vai nàng, đáy mắt hiện lên sự hối lỗi, là y đã sai, y không nên giấu dếm nàng, không nên để nàng chịu ủy khuất.
- " Không được". Mạnh Thất lạnh lùng cắt đứt lời nói của y, nàng dứt khoát không thể tha thứ, ai kêu y không thành thật với nàng kia chứ.
Dạ Vô Thần đau lòng không thôi, nếu biết trước tiểu nương tử khó dỗ như thế, dẫu Phụ Hoàng có kêu y nói dối, cũng chẳng dám nghe lời đâu.
- " Thất nhi, nàng cũng biết đời này Dạ Vô Thần ta cũng chỉ yêu có mỗi mình nàng, ta không nói cho nàng biết bởi vì..."
- " Vì sao?"
Hít sâu một hơi, Dạ Vô Thần lần lượt kể hết quá khứ của mình cho Tiểu Thất, quá khứ đau thương bị chính đệ đệ mình hãm hại, lưu lạc nhân gian, chịu đủ mọi giày vò đau đớn. May mắn thay lại gặp được nàng, được yêu nàng, được ở bên cạnh nàng trọn đời trọn kiếp.
- " Cho nên, ông trời vẫn còn thương ta, đã đưa nàng đến bên cạnh Dạ Vô Thần".
Tiểu Thất nghe xong lời kể của y, lòng dâng lên một cỗ chua xót, phu quân của nàng, lại chịu nhiều đau khổ như thế, nỗi đau của chàng nàng cũng cảm nhận được. Nguyên lai đường đường là Thái tử Thiên Giới lại bị người thân phản bội, làm gì có nỗi đau nào nhiều hơn thế nữa. Đầu khẽ tựa vào ngực Dạ Vô Thần, nước mắt không ngừng rơi, ướt đẫm cả vạt áo.
Dạ Vô Thần mỉm cười nhìn nữ tử trong lòng, cả đời y chỉ cần có một giai nhân hiểu mình như vậy, thế là đủ.
Trong phòng, hơi nóng mỗi lúc lại càng tăng, Tiểu Thất cảm nhận được hơi thở bất thường của Dạ Vô Thần, tâm không khỏi tránh một trận rung động, mặt cũng dần dần đỏ lên.
Theo bản năng, Tiểu Thất nhanh chóng kéo cái chăn bên cạnh giường che kín thân thể mình, Dạ Vô Thần nghiêng đầu nhìn qua chỉ thấy nàng lộ ra hai đôi mắt nho nhỏ, khóe miệng chợt nhếch lên, vươn tay ôm lấy chăn trên người nàng ra, ánh mắt lộ ra tia giảo hoạt.
Ôm chặt thân thể nhỏ nhắn vào trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc, tâm Dạ Vô Thần lập tức rung động, hô hấp bắt đầu mỗi lúc dồn dập.
Không thể kìm lòng,hắn cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại như nước của nàng, môi Tiểu Thất rất ngọt, càng hôn càng sâu sắc không thể tách rời.
Hai người trầm luân không biết đã qua bao lâu, bàn tay Dạ vô Thần không yên phận nắm chặt y phục Tiểu Thất, " xoạt", cả người nàng nhanh chóng chỉ còn một mảnh trần trụi.
Trong lúc đang định động thân muốn tiến vào người tiểu Thất, bỗng nhiên...
"Ọe...". Toàn bộ cảm xúc nhất thời đều tan biến, mặt Dạ Vô Thần đen đến cực điểm, nàng là đang trừng phạt hắn hay sao?