Chương 4: Tần tiên sinh
“Phong nhi, con nói bậy bạ gì vậy, còn không mau xin lỗi tổng giám đốc Mộ?”
Vương Tuyết Mai cũng sợ hết hồn.
Trong mắt bà, Tần Phong vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, sao có thể nói ra những lời vô lễ như này?
“Dì Vương, ở công ty còn có việc, hôm khác cháu sẽ lại đến thăm dì.”
Tần Phong còn chưa kịp giải thích, sắc mặt Mộ Uyển Quân đã trở nên âm trầm, xoay người rời đi.
“Khoan, tổng giám đốc Mộ, Phong nhi không có ý đó…”
Vương Tuyết Mai muốn đuổi theo, nhưng chân lại không tiện.
“Mẹ, mẹ mau ngồi xuống.”
Tần Phong đi qua đỡ mẹ mình.
Vương Tuyết Mai trừng mắt nhìn hắn, có hơi tức giận: “Đứa nhỏ này, sao con có thể nói vậy với người ta?”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích…”
Tần Phong sớm đã nghĩ xong lý do, nói ngoài mình ra thì còn có một vị bác sĩ khác cũng bị lừa bán hàng đa cấp, quan hệ giữa hai người khá tốt, mấy năm nay đã theo người ta học được chút ít kiến thức y học.
“Vậy... Ý của con là, tổng giám đốc Mộ bị bệnh rất nghiêm trọng à?”
Trên mặt Vương Tuyết Mai tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Tần Phong mỉm cười gật đầu: “Còn chưa chắc chắn lắm, cho nên con mới muốn xem rốn của cô ấy để xác nhận lại.”
“Ai da, đứa nhỏ này, sao ban nãy con không giải thích rõ ràng trước, hại tổng giám đốc Mộ tức giận rồi.”
Vương Tuyết Mai cực kỳ tin tưởng lời nói của con trai, đồng thời càng lo lắng Mộ Uyển Quân sẽ vì hiểu lầm mà tức giận.
“Ban nãy cô ấy cũng đâu có cho con cơ hội giải thích, mẹ đừng lo, chừng nào có cơ hội, con sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy.”
Tần Phong hiểu tâm tư của mẹ mình.
“À đúng rồi mẹ, để con ra ngoài lấy ít thuốc, chữa chân cho mẹ.”
Với y thuật của Tần Phong, chữa khỏi chân cho mẹ là một việc rất dễ dàng, sau khi ăn cơm tối xong, hắn liền chạy vào thành phố bốc thuốc.
Lúc này, một chiếc Audi ở phía đối diện chạy tới, Khương Hoa cùng ba của gã ta là Khương Quốc Đống đang ngồi bên trong.
“Ba, người ở đằng trước hình như là Tần Phong.”
Nhờ ánh đèn xe, Khương Hoa thấy rõ người ở phía đối diện.
Khương Quốc Đống lập tức dừng xe, đỡ Khương Hoa xuống xe.
“Tần tiên sinh!”
Khương Quốc Đống vừa đỡ con trai, vừa chào hỏi Tần Phong.
Nhìn thấy Khương Hoa, Tần Phong hơi nhướng mày: “Sao vậy, bảo ba mày tới trút giận thay mày đấy à?”
“Tần tiên sinh, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi đến đây là để xin lỗi cậu, đều là do Hoa tử có mắt như mù đụng phải cậu, mong Tần tiên sinh giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi một cơ hội.”
Khương Quốc Đống kéo con trai quỳ xuống.
Vừa rồi nhận được cuộc gọi từ thương hội Bạch Hải, Khương Quốc Đống đã bị dọa đến run lẩy bẩy, ông ta biết rõ thế lực của thương hội, một khi họ phong tỏa sản nghiệp của nhà họ Khương, nhà họ Khương sẽ sụp đổ chỉ sau một đêm.
Cho nên sau khi Khương Hoa được khiêng về, nói cho Khương Quốc Đống biết tình huống chiều nay cùng Tần Phong, ông ta mới biết được nhân vật lớn mà thương hội nhắc đến chính là Tần Phong, hai ba con vội vàng chuẩn bị quà cáp, chạy tới xin lỗi.
“Ông sinh được đứa con trai ngoan lắm đấy!”
Tần Phong vứt lại một câu, rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Tần tiên sinh…”
“Quỳ đi, hết thảy còn phải xem tâm trạng tôi thế nào.”
Tần Phong cũng không quay đầu lại mà chỉ nói.
Rất nhanh, bóng dáng Tần Phong đã biến mất trước mắt hai ba con.
“Ba, làm sao bây giờ?”
Khương Hoa hoảng sợ.
“Quỳ cho tốt.”
Khương Quốc Đống nghiêm nghị quát.
Ông ta là nhân vật nổi tiếng ở Bạch Hải, có khi nào phải khuất phục dưới chân người khác?
Nhưng bây giờ, vì để bảo vệ nhà họ Khương, ông ta nhất định phải quỳ cho đến khi Tần Phong hài lòng mới thôi…
Tần Phong mua ngân châm* cùng một ít thuốc Đông y xong thì quay về, từ xa đã nhìn thấy ba con Khương Hoa đang quỳ trên đất.
*Bạch Hào Ngân Châm: Đây là loại bạch trà thượng hạng nhất, được hái từ 1 búp chồi non nhất trên mỗi cây chè.
“Tần tiên sinh, cậu quay lại rồi!”
Thấy Tần Phong quay lại, Khương Quốc Đống đang quỳ trên đất lập tức chào hỏi.
Thấy Tần Phong không để ý tới mình, Khương Quốc Đống lại vội vàng xin lỗi: “Tần tiên sinh, xin cậu tha thứ cho Hoa tử.”
“Quỳ tiếp đi.”
Tần Phong cũng không dừng chân, đi thẳng vào trong thôn Thành Trung.
“Tần…”
Khương Quốc Đống còn muốn nói thêm gì đó, Tần Phong quay đầu trừng mắt nhìn ông ta, ông ta sợ tới mức nuốt lại lời muốn nói.
“Không đúng, tên súc sinh này, có phải con còn có chuyện gì chưa nói cho ba biết không?”
Khương Quốc Đống chợt nhìn chằm chằm Khương Hoa, hỏi.
Tần Phong có thể gọi đến thương hội, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, người như vậy chắc chắn sẽ không vì một chút va chạm vào buổi chiều mà ra tay với nhà họ Khương, ông ta cảm giác có lẽ con trai mình còn đắc tội Tần Phong ở phương diện khác.
“Ba, con…”
Khương Hoa không dám nói ra chuyện năm năm trước mình từng đùa giỡn Phương Huỳnh và đánh Tần Phong tàn phế rồi ném vào núi hoang.
“Nói, còn có chuyện gì?”
Khương Quốc Đống truy hỏi.
Lúc này, điện thoại của Khương Quốc Đống bỗng reo lên: “A lô, thư ký Ngô… Cái gì? Chuyện này…”
Nghe điện thoại xong, đầu óc Khương Quốc Đống ong ong.
Là thư ký của ông ta gọi tới, nói rằng toàn bộ các bên đối tác đã hủy hợp tác với bọn họ, ngân hàng cũng đang thúc giục bọn họ trả nợ, gần đây ông ta đã đầu tư nhiều hạng mục, vay vốn hơn trăm triệu, bây giờ thúc giục ông ta trả nợ chính là đang muốn mạng của ông ta.
Thành phố cũng lên tiếng thu hồi toàn bộ mấy hạng mục đã giao cho bọn họ trước đây, bên cạnh đó một số công trình mà bọn họ hoàn thành lúc trước cũng bị tra ra là chất lượng không đạt chuẩn, yêu cầu bọn họ gánh vác tất cả trách nhiệm.
Bây giờ bọn họ không chỉ đối mặt với vấn đề phá sản nợ nần, mà còn phải đối mặt với tai họa ngục tù.
“Ba, sao thế?”
Nhìn thấy hai mắt ba mình vô hồn, Khương Hoa hoảng hốt hỏi.
“Bốp!”
Khương Quốc Đống hung hăng tát vào mặt gã ta, gầm gừ hét lên: “Súc sinh, nhà họ Khương chúng ta xong đời, còn phải ngồi tù luôn rồi. Mày còn không mau nói, mày đã đắc tội với Tần tiên sinh lúc nào sao?”
Nghe đến đây, Khương Hoa trợn to hai mắt, gã ta hoàn toàn không nghĩ ra, làm thế nào mà Tần Phong của năm năm sau lại trở nên đáng sợ như vậy.
Cuối cùng Khương Hoa cũng không chịu nổi áp lực, đành phải kể lại chuyện năm năm trước.
Khương Quốc Đống nghe xong, lập tức đứng dậy, vào trong xe cầm lấy con đội*, liều mạng đập vào người Khương Hoa.
*Kích thủy lực (con đội) là thiết bị thường dùng trong việc nâng hạ vật nặng và được sử dụng phổ biến trong các gara xe ô tô, hỗ trợ nâng hạ xe để sửa chữa,...
“Mày cái tên khốn kiếp, tao đánh chết mày.”
Chẳng trách dù ông ta đã đích thân tới quỳ xuống xin lỗi nhưng Tần tiên sinh cũng không tha thứ, hóa ra là vì năm năm trước, thằng con trai súc sinh này đã suýt lấy mạng người ta.
“Ba, con biết lỗi rồi, xin ba đừng đánh nữa.”
Khương Hoa quỳ rạp trên đất, ôm đầu cầu xin tha thứ.
Khương Quốc Đống chưa hả giận, tiếp tục đập điên cuồng, toàn bộ nhà họ Khương đều bị hủy trong tay tên súc sinh này.
Đập cho đến khi Khương Hoa thoi thóp, Khương Quốc Đống mới tỉnh táo lại, sau đó vào trong xe tìm một sợi dây thừng, trói Khương Hoa lại, trói lên cây bên cạnh.
“Con trai, con đừng trách ba tàn nhẫn, có lẽ chỉ có như vậy thì mới có thể khiến Tần tiên sinh tha thứ, bảo vệ được nhà họ Khương chúng ta.”
Ông ta đau lòng nhìn Khương Hoa, sau đó cắn răng đi vào trong thôn Thành Trung, muốn dùng cách này để lấy được thiện cảm của Tần Phong.
Vương Tuyết Mai cũng sợ hết hồn.
Trong mắt bà, Tần Phong vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, sao có thể nói ra những lời vô lễ như này?
“Dì Vương, ở công ty còn có việc, hôm khác cháu sẽ lại đến thăm dì.”
Tần Phong còn chưa kịp giải thích, sắc mặt Mộ Uyển Quân đã trở nên âm trầm, xoay người rời đi.
“Khoan, tổng giám đốc Mộ, Phong nhi không có ý đó…”
Vương Tuyết Mai muốn đuổi theo, nhưng chân lại không tiện.
“Mẹ, mẹ mau ngồi xuống.”
Tần Phong đi qua đỡ mẹ mình.
Vương Tuyết Mai trừng mắt nhìn hắn, có hơi tức giận: “Đứa nhỏ này, sao con có thể nói vậy với người ta?”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích…”
Tần Phong sớm đã nghĩ xong lý do, nói ngoài mình ra thì còn có một vị bác sĩ khác cũng bị lừa bán hàng đa cấp, quan hệ giữa hai người khá tốt, mấy năm nay đã theo người ta học được chút ít kiến thức y học.
“Vậy... Ý của con là, tổng giám đốc Mộ bị bệnh rất nghiêm trọng à?”
Trên mặt Vương Tuyết Mai tràn đầy ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Tần Phong mỉm cười gật đầu: “Còn chưa chắc chắn lắm, cho nên con mới muốn xem rốn của cô ấy để xác nhận lại.”
“Ai da, đứa nhỏ này, sao ban nãy con không giải thích rõ ràng trước, hại tổng giám đốc Mộ tức giận rồi.”
Vương Tuyết Mai cực kỳ tin tưởng lời nói của con trai, đồng thời càng lo lắng Mộ Uyển Quân sẽ vì hiểu lầm mà tức giận.
“Ban nãy cô ấy cũng đâu có cho con cơ hội giải thích, mẹ đừng lo, chừng nào có cơ hội, con sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy.”
Tần Phong hiểu tâm tư của mẹ mình.
“À đúng rồi mẹ, để con ra ngoài lấy ít thuốc, chữa chân cho mẹ.”
Với y thuật của Tần Phong, chữa khỏi chân cho mẹ là một việc rất dễ dàng, sau khi ăn cơm tối xong, hắn liền chạy vào thành phố bốc thuốc.
Lúc này, một chiếc Audi ở phía đối diện chạy tới, Khương Hoa cùng ba của gã ta là Khương Quốc Đống đang ngồi bên trong.
“Ba, người ở đằng trước hình như là Tần Phong.”
Nhờ ánh đèn xe, Khương Hoa thấy rõ người ở phía đối diện.
Khương Quốc Đống lập tức dừng xe, đỡ Khương Hoa xuống xe.
“Tần tiên sinh!”
Khương Quốc Đống vừa đỡ con trai, vừa chào hỏi Tần Phong.
Nhìn thấy Khương Hoa, Tần Phong hơi nhướng mày: “Sao vậy, bảo ba mày tới trút giận thay mày đấy à?”
“Tần tiên sinh, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi đến đây là để xin lỗi cậu, đều là do Hoa tử có mắt như mù đụng phải cậu, mong Tần tiên sinh giơ cao đánh khẽ, cho chúng tôi một cơ hội.”
Khương Quốc Đống kéo con trai quỳ xuống.
Vừa rồi nhận được cuộc gọi từ thương hội Bạch Hải, Khương Quốc Đống đã bị dọa đến run lẩy bẩy, ông ta biết rõ thế lực của thương hội, một khi họ phong tỏa sản nghiệp của nhà họ Khương, nhà họ Khương sẽ sụp đổ chỉ sau một đêm.
Cho nên sau khi Khương Hoa được khiêng về, nói cho Khương Quốc Đống biết tình huống chiều nay cùng Tần Phong, ông ta mới biết được nhân vật lớn mà thương hội nhắc đến chính là Tần Phong, hai ba con vội vàng chuẩn bị quà cáp, chạy tới xin lỗi.
“Ông sinh được đứa con trai ngoan lắm đấy!”
Tần Phong vứt lại một câu, rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Tần tiên sinh…”
“Quỳ đi, hết thảy còn phải xem tâm trạng tôi thế nào.”
Tần Phong cũng không quay đầu lại mà chỉ nói.
Rất nhanh, bóng dáng Tần Phong đã biến mất trước mắt hai ba con.
“Ba, làm sao bây giờ?”
Khương Hoa hoảng sợ.
“Quỳ cho tốt.”
Khương Quốc Đống nghiêm nghị quát.
Ông ta là nhân vật nổi tiếng ở Bạch Hải, có khi nào phải khuất phục dưới chân người khác?
Nhưng bây giờ, vì để bảo vệ nhà họ Khương, ông ta nhất định phải quỳ cho đến khi Tần Phong hài lòng mới thôi…
Tần Phong mua ngân châm* cùng một ít thuốc Đông y xong thì quay về, từ xa đã nhìn thấy ba con Khương Hoa đang quỳ trên đất.
*Bạch Hào Ngân Châm: Đây là loại bạch trà thượng hạng nhất, được hái từ 1 búp chồi non nhất trên mỗi cây chè.
“Tần tiên sinh, cậu quay lại rồi!”
Thấy Tần Phong quay lại, Khương Quốc Đống đang quỳ trên đất lập tức chào hỏi.
Thấy Tần Phong không để ý tới mình, Khương Quốc Đống lại vội vàng xin lỗi: “Tần tiên sinh, xin cậu tha thứ cho Hoa tử.”
“Quỳ tiếp đi.”
Tần Phong cũng không dừng chân, đi thẳng vào trong thôn Thành Trung.
“Tần…”
Khương Quốc Đống còn muốn nói thêm gì đó, Tần Phong quay đầu trừng mắt nhìn ông ta, ông ta sợ tới mức nuốt lại lời muốn nói.
“Không đúng, tên súc sinh này, có phải con còn có chuyện gì chưa nói cho ba biết không?”
Khương Quốc Đống chợt nhìn chằm chằm Khương Hoa, hỏi.
Tần Phong có thể gọi đến thương hội, tuyệt đối không phải là nhân vật đơn giản, người như vậy chắc chắn sẽ không vì một chút va chạm vào buổi chiều mà ra tay với nhà họ Khương, ông ta cảm giác có lẽ con trai mình còn đắc tội Tần Phong ở phương diện khác.
“Ba, con…”
Khương Hoa không dám nói ra chuyện năm năm trước mình từng đùa giỡn Phương Huỳnh và đánh Tần Phong tàn phế rồi ném vào núi hoang.
“Nói, còn có chuyện gì?”
Khương Quốc Đống truy hỏi.
Lúc này, điện thoại của Khương Quốc Đống bỗng reo lên: “A lô, thư ký Ngô… Cái gì? Chuyện này…”
Nghe điện thoại xong, đầu óc Khương Quốc Đống ong ong.
Là thư ký của ông ta gọi tới, nói rằng toàn bộ các bên đối tác đã hủy hợp tác với bọn họ, ngân hàng cũng đang thúc giục bọn họ trả nợ, gần đây ông ta đã đầu tư nhiều hạng mục, vay vốn hơn trăm triệu, bây giờ thúc giục ông ta trả nợ chính là đang muốn mạng của ông ta.
Thành phố cũng lên tiếng thu hồi toàn bộ mấy hạng mục đã giao cho bọn họ trước đây, bên cạnh đó một số công trình mà bọn họ hoàn thành lúc trước cũng bị tra ra là chất lượng không đạt chuẩn, yêu cầu bọn họ gánh vác tất cả trách nhiệm.
Bây giờ bọn họ không chỉ đối mặt với vấn đề phá sản nợ nần, mà còn phải đối mặt với tai họa ngục tù.
“Ba, sao thế?”
Nhìn thấy hai mắt ba mình vô hồn, Khương Hoa hoảng hốt hỏi.
“Bốp!”
Khương Quốc Đống hung hăng tát vào mặt gã ta, gầm gừ hét lên: “Súc sinh, nhà họ Khương chúng ta xong đời, còn phải ngồi tù luôn rồi. Mày còn không mau nói, mày đã đắc tội với Tần tiên sinh lúc nào sao?”
Nghe đến đây, Khương Hoa trợn to hai mắt, gã ta hoàn toàn không nghĩ ra, làm thế nào mà Tần Phong của năm năm sau lại trở nên đáng sợ như vậy.
Cuối cùng Khương Hoa cũng không chịu nổi áp lực, đành phải kể lại chuyện năm năm trước.
Khương Quốc Đống nghe xong, lập tức đứng dậy, vào trong xe cầm lấy con đội*, liều mạng đập vào người Khương Hoa.
*Kích thủy lực (con đội) là thiết bị thường dùng trong việc nâng hạ vật nặng và được sử dụng phổ biến trong các gara xe ô tô, hỗ trợ nâng hạ xe để sửa chữa,...
“Mày cái tên khốn kiếp, tao đánh chết mày.”
Chẳng trách dù ông ta đã đích thân tới quỳ xuống xin lỗi nhưng Tần tiên sinh cũng không tha thứ, hóa ra là vì năm năm trước, thằng con trai súc sinh này đã suýt lấy mạng người ta.
“Ba, con biết lỗi rồi, xin ba đừng đánh nữa.”
Khương Hoa quỳ rạp trên đất, ôm đầu cầu xin tha thứ.
Khương Quốc Đống chưa hả giận, tiếp tục đập điên cuồng, toàn bộ nhà họ Khương đều bị hủy trong tay tên súc sinh này.
Đập cho đến khi Khương Hoa thoi thóp, Khương Quốc Đống mới tỉnh táo lại, sau đó vào trong xe tìm một sợi dây thừng, trói Khương Hoa lại, trói lên cây bên cạnh.
“Con trai, con đừng trách ba tàn nhẫn, có lẽ chỉ có như vậy thì mới có thể khiến Tần tiên sinh tha thứ, bảo vệ được nhà họ Khương chúng ta.”
Ông ta đau lòng nhìn Khương Hoa, sau đó cắn răng đi vào trong thôn Thành Trung, muốn dùng cách này để lấy được thiện cảm của Tần Phong.