Chương 76: "Phịch"
"Ngươi đi loạn như vậy, có thể tìm được rau dại không?" Mạnh Như Ký đi theo Mục Tuỳ, gọi hắn từ phía sau.
Mục Tuỳ không quan tâm nàng, tiến về phía trước, vẫn đi rất nhanh.
Mạnh Như Ký suy nghĩ một lúc, tốt tính giải thích với Mục Tuỳ:
"Ta uống chén trà đó cũng không phải không suy nghĩ, ngươi nghĩ xem, Lâm phu nhân muốn dùng một tháng để kiểm tra một người, nên cũng không thể hại chết người ta trong ngày đầu tiên. Chúng ta vẫn còn thời gian nghiên cứu, đây bất luận là chú độc hay cổ độc thì cũng có cách giải..."
Nghe nàng nói đơn giản như vậy, Mục Tuỳ lại dừng chân:
"Mạnh sơn chủ, ván cược thật lớn, cược cả mạng sống mà vẫn nhẹ nhàng như vậy?"
"Ta phát hiện ngươi có bệnh, xưng hô bình thường mà ngươi luôn gọi rất kỳ quặc, gọi ta là phu nhân để trêu đùa ta, gọi ta là Mạnh sơn chủ cũng để trào phúng ta. Tiểu Tuỳ, thực ra ta muốn nghe ngươi gọi ta là tỷ tỷ nhất."
Mục Tuỳ quay đầu, vẻ mặt không có chút ý cười nào, Mạnh Như Ký thấy vậy chỉ đành xoa mũi, nghiêm túc nói:
"Ta không nói đùa với ngươi, ta uống trà cũng không phải đánh cược hoàn toàn. Lâm phu nhân có ngàn vàng, không tự rời khỏi vùng đất Vô Lưu nhất định là có lý do không rời, hoặc không muốn đi, hoặc không thể đi."
"Từ một ý nghĩa nào đó, người tới lấy ngàn vàng phải thay bà ta quay về nhân gian. Bà ta đưa ra yêu cầu chính là để chọn ra người này. Chỉ cần biết được bà ta muốn người thế nào thay bà ta quay về nhân gian, muốn đạt được mục đích gì, kê thuốc đúng bệnh, không lo không lấy được ngàn vàng."
Mục Tuỳ nhướng mày, khoanh tay nói với Mạnh Như Ký: "Mạnh sơn chủ hào phóng, còn chia sẻ cách này cho ta. Ngươi nhất định đã đoán ra mục đích của bà ta là gì, có thể kê thuốc đúng bệnh rồi đúng không?"
"Thu lại vẻ trào phúng của ngươi đi." Mạnh Như Ký nói, tinh mắt nhổ một củ khoai bên chân Mục Tuỳ lên: "Không phải ta đang nghĩ cách tìm ra căn bệnh của bà ta sao." Nàng lắc lư củ khoai trong tay: "Bắt đầu từ đây."
Khoai lang, quả dại là món kết hợp khi Mạnh Như Ký cho Mục Tuỳ ăn, nhưng hôm nay nàng lại nhặt ít rau dại về cùng Mục Tuỳ.
Trước đây nàng từng nuôi rất nhiều trẻ nhỏ, tay nghề nấu ăn không được coi là tinh thông nhưng cũng tạm được. Sau khi tới vùng đất Vô Lưu, nàng vẫn luôn vật lộn trong cái nghèo, không dầu muối đường, căn bản chỉ luộc hoặc ăn sống, có thể lấp đầy bụng mình và Mục Tuỳ đã cảm ơn trời đất rồi.
Bây giờ trong phòng bếp của Lâm phu nhân có đầy đủ gia vị, Mạnh Như Ký cũng tiện trổ tài.
Đến tối ăn cơm, Mạnh Như Ký bưng ba món rau một món canh lên bàn, Mục Tuỳ im lặng lăn lộn cả một buổi chiều, cuối cùng bưng lên một bát than.
Lâm phu nhân liếc hắn một cái, không nói lời nào.
Mục Tuỳ nói thẳng: "Nhận thua."
Mạnh Như Ký vốn muốn cười, nhưng suy nghĩ lại, lại sợ chú độc của Mục Tuỳ trực tiếp phát tác.
Thấy Mạnh Như Ký biến sắc, sau khi ghi một điểm cho Mạnh Như Ký trên tấm gỗ, Lâm phu nhân nói: "Mặc dù bữa cơm này của Thiên Sơn Quân không vừa ý, nhưng cũng đã nấu. Hôm nay chỉ phân thắng thua giữa các ngươi, không xem như làm trái yêu cầu của ta." Bà ta vẫy tay mời Mục Tuỳ ngồi xuống: "Thiên Sơn Quân cùng dùng đi."
Mục Tuỳ không khách khí mà ngồi xuống.
Mạnh Như Ký nhìn trái ngó phải: "Diệp Xuyên đâu?"
"Hắn đang cho gà ăn ở sân sau, nói không dùng bữa."
"Cho ăn..." Mạnh Như Ký nghẹn một hồi, nhưng nghĩ lại, trước đây Diệp Xuyên còn từng khắc cửa cho người ta, nàng liền tỉnh ngộ, gật đầu: "Được rồi tuỳ hắn."
Mạnh Như Ký cầm đũa ăn mấy món chiên ngập dầu nóng hổi, nàng đột nhiên cảm thấy sung sướng, thở dài một tiếng cảm thán.
Lấp bụng qua loa xong, Mạnh Như Ký không quên mục đích bản thân ngồi trên bàn ăn, nàng giả bộ lơ đễnh liếc nhìn xung quanh, thản nhiên nói: "Lâm phu nhân, mặc dù phòng ốc nơi này sạch sẽ chỉnh tề, nhưng nhìn có vẻ đã lâu, bà ở đây bao lâu rồi?"
Lâm phu nhân liếc Mạnh Như Ký một cái: "Hơn một ngàn năm rồi."
"Lâu như vậy?"
"Sau khi có được ngàn vàng, thì an nhàn ở nơi này."
"Vậy trước khi có ngàn vàng bà có lẽ cũng đã tới vùng đất Vô Lưu khá lâu nhỉ? Nơi này không dễ kiếm tiền, không biết Lâm phu nhân đã mất bao lâu?"
Lâm phu nhân nhàn nhạt nói: "Khoảng mấy trăm năm, rất nhiều người có tiền ở vùng đất Vô Lưu không tinh thông thuật pháp, để bảo vệ tiền bạc của mình, bọn họ tình nguyện tiêu tiền tìm người dạy bản thân thuật pháp. Ta kiếm tiền, tương đối dễ."
Mạnh Như Ký bừng tỉnh, con đường kiếm tiền đột nhiên mở ra rồi! Sao nàng không nghĩ ra sớm chứ? Sao phải lăn lộn ngoài chợ kiếm tiền? Kiếm tiền từ người có tiền không nhẹ nhàng hơn tự đi bốc gạch bắt trộm sao!
Đúng là mệnh vất vả mà!
Mạnh Như Ký có chút oán giận trừng mắt nhìn Mục Tuỳ, cũng trách hắn, ăn quá nhiều, khiến nàng không có thời gian suy nghĩ giải pháp tốt hơn.
Mục Tuỳ đón lấy ánh mắt của nàng, tiếp tục im lặng ăn cơm.
"Dạy bảo con cái người khác ở nhân gian cũng là một công việc kiếm tiền." Mạnh Như Ký vứt bỏ suy nghĩ, quay về chủ đề, tiếp tục hỏi Lâm phu nhân: "Có điều muốn dạy tốt lại không dễ, Lâm phu nhân có thể kiếm ngàn vàng từ việc này, thiết nghĩ cũng rất tinh thông trên con đường dạy học. Trước đây ở nhân gian, Lâm phu nhân cũng dạy người khác?"
"Trước đây ta ấy à..." Lâm phu nhân như thể nhớ lại quá khứ, đôi mắt khẽ nhắm có chút mơ màng: "Chỉ từng dạy một người."
"Đệ tử?"
"Con."
"Lâm phu nhân còn có con ở nhân gian?" Mạnh Như Ký quan sát bà ta: "Lâm phu nhân muốn kiếm ngàn vàng, quay về nhân gian gặp lại con mình?"
Lâm phu nhân ngước mắt nhìn Mạnh Như Ký, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Mạnh Như Ký đón lấy ánh mắt của bà ta, nhưng vẫn tự nhiên gắp rau, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Nhưng Mục Tuỳ lại đặt đũa xuống, có chút phòng bị.
Một lúc sau, Lâm phu nhân giãn mày, khẽ cười: "Mạnh cô nương, ngươi đã uống trà độc của ta nhưng lại không sợ ta, còn dám bắt chuyện với ta, thăm dò quá khứ của ta, càng không sợ chọc giận ta?"
"Mặc dù ở cùng phu nhân không nhiều, nhưng ta cũng cảm nhận được phu nhân không phải người vô lý, sao có thể lấy mạng ta chỉ vì vài câu nói này."
"Mạnh cô nương nhìn người nhìn tâm, có định đoạt cũng có bản lĩnh." Lâm phu nhân có chút tán thưởng gật đầu, rồi lại liếc Mục Tuỳ một cái: "Khó trách, Thiên Sơn Quân lại cưới vợ."
Mục Tuỳ lại cầm đũa lên, lạnh nhạt nói: "Bất luận Lâm phu nhân muốn gì, tóm lại chuyện này không giống như bà suy đoán."
Lâm phu nhân cười lớn: "Đã lâu không nói chuyện thoải mái như vậy, cũng không ngại nói với các ngươi, ta không rời khỏi vùng đất Vô Lưu là vì ta bị một loại chấp niệm giam giữ ở đây."
Mục Tuỳ nghe vậy, rũ mắt suy tư.
Mạnh Như Ký thuận nước đẩy thuyền tiếp lời: "Thế nên bà cần một người nghe lời, ngàn vàng mua mạng, về nhân gian giúp bà tìm con?" Nàng đợi Lâm phu nhân trả lời.
Nhưng Lâm phu nhân chỉ nói: "Chỉ người lấy được ngàn vàng, mới có thể nghe được câu chuyện tiếp theo."
Lâm phu nhân đặt đũa xuống, bà ta vung tay, bát không và đôi đũa của bà ta liền bay vào phòng bếp.
"Ta ăn xong rồi, đa tạ khoản đãi. Lát nữa các ngươi tự đặt bát đũa vào phòng bếp là được."
Sau khi Lâm phu nhân rời đi, Mạnh Như Ký không khỏi lẩm bẩm:
"Một người mẹ rời xa con mình, tinh thông con đường chỉ dạy thuật pháp, đều đã trải qua hơn ngàn năm rồi. Nếu con bà ta ở nhân gian vẫn còn sống, vậy thì trong số người tu tiên cũng phải có danh tiếng... Bà ta không muốn kể nhiều chuyện quá khứ, nếu biết con bà ta là ai thì có thể suy đoán bà ta thực sự muốn gì..."
Mạnh Như Ký hỏi Mục Tuỳ: "Thiên Sơn Quân, ngươi có manh mối gì không? Có biết thêm chuyện gì của Lâm phu nhân này không?"
Câu trả lời của Mục Tuỳ là đứng dậy thu dọn bát đũa.
Mạnh Như Ký sững sờ: "Ngươi đã ăn no rồi? Không giống ngươi nha."
"Không cần khôi phục tuổi tác của cơ thể nữa." Mục Tuỳ đáp một câu, sau đó bưng bát đũa về phía phòng bếp.
Mạnh Như Ký không khỏi có chút thất vọng: "Thằng nhỏ lớn rồi."
Nàng ăn vội hai miếng cơm, sau đó bưng bát đũa đuổi theo, kịp thời bắt kịp Mục Tuỳ ở cửa phòng bếp.
"Câu hỏi cuối cùng trong hôm nay." Nàng nhìn hắn: "Có phải ngươi đã thích ta hơn một chút so với hôm qua không?"
Mục Tuỳ cứng đầu ném lại hai chữ như thường lệ: "Không phải."
Hắn nghiêng người tránh Mạnh Như Ký, bước về phía phòng.
Mạnh Như Ký liếc bóng lưng hắn một cái, đột nhiên, Mạnh Như Ký phát ra một tiếng rên rỉ, giống như tim đau kịch liệt, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, nặng nề đặt bát đũa xuống đất, tiếng lạch cạch khiến Mục Tuỳ quay đầu lại.
Thấy Mạnh Như Ký ôm tim ngồi xổm dưới đất, đồng tử Mục Tuỳ co rút, nhất thời không kịp nghĩ gì, hắn bước nhanh đến bên cạnh Mạnh Như Ký, nửa quỳ trước mặt nàng, vươn tay đỡ nàng.
"Làm sao..."
Chưa nói dứt lời, vạt áo hắn liền bị Mạnh Như Ký giữ lấy.
Trong sự kinh ngạc, ánh sáng vốn đã mờ nhạt trước mắt bị chắn, Mạnh Như Ký xích đến, trực tiếp cướp lấy cánh môi Mục Tuỳ!
Mục Tuỳ có thể tránh, nhưng hắn không động đậy.
Mà ngay trước khi chạm đến...
Mạnh Như Ký dừng lại.
Khoảng cách rất gần, gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, lông tơ trên da dường như cũng đã chạm nhau, đến mức Mạnh Như Ký có thể cảm nhận được, Mục Tuỳ đã ngừng hô hấp.
"Tiểu Tuỳ." Mạnh Như Ký khẽ cười: "Ngươi hình như đang chờ đợi gì đó?"
Yết hầu Mục Tuỳ động đậy lên xuống.
Mạnh Như Ký tiếp tục mờ ám bên môi hắn: "Ta cảm thấy ngươi có."
Nói rồi, Mạnh Như Ký hơi lui ra, cười híp mắt nhìn Mục Tuỳ.
Thấy ánh mắt Mục Tuỳ ngày càng u ám, Mạnh Như Ký liền cảm thấy trò chọc ghẹo này vui hơn rồi.
Sau khi đột phá được điểm mấu chốt, nàng hình như ngày càng thành thạo làm chuyện này với Mục Tuỳ.
"Không chọc ngươi nữa." Mạnh Như Ký buông vạt áo Mục Tuỳ ra, còn ân cần vuốt phẳng cho hắn, định đứng dậy: "Nghỉ ngơi..."
Đi...
Chưa nói dứt lời.
Đôi môi lại bị một tiếng "phịch" chặn lại...
Đôi môi vừa bị nàng đến gần, rồi lại rời xa.
Cánh môi thiêu đốt, nóng đến mức khiến Mạnh Như Ký quên nhắm mắt.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, nàng muốn lùi lại, nhưng lại phát hiện đầu mình đã bị một bàn tay giữ chặt lấy. Năm ngón tay hắn luồn vào tóc nàng, giữ lấy gáy nàng, giống như bắt được con mồi, không cho phép nàng vùng vẫy chạy thoát.
Mà khác với sự đụng chạm thông thường của Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ rõ ràng mang theo sự báo thù mãnh liệt và cơn giận áp chế, còn có... tình cảm mà hắn vẫn luôn phủ nhận nhưng lại khó mà khống chế...
Tất cả cảm xúc đan xen với nhau, giống như một ngọn lửa từ địa ngục, thiêu đốt hai người.
Cả khuôn mặt, cả cơ thể của Mạnh Như Ký đều đang nóng lên, giống như mặt trời giữa hè bao trùm lấy nàng, khiến nàng đỏ bừng từ vành tai đến đầu ngón tay.
Nàng không nhịn được mà run rẩy, muốn né tránh, thậm chí còn gấp gáp cắn Mục Tuỳ một cái.
Vì thế trong nụ hôn nóng rực còn có thêm vị máu tanh.
Bọn họ giống như hai con dã thú, là đối thủ, đang cắn xé lẫn nhau, nhưng cũng giống như đã vứt bỏ toàn bộ lớp nguỵ trang "ngoài mặt", quay về thành hai người bản chất nhất đơn thuần nhất.
Chống cự, xâm lược, lôi kéo rồi triền miên.
Trong sự mâu thuẫn nhất, thu hút lẫn nhau.
Cuối cùng, Mục Tuỳ buông Mạnh Như Ký ra. Hắn giữ gáy nàng, kéo nàng ra xa.
Trên mặt đất ngoài phòng bếp, Mục Tuỳ nửa quỳ, Mạnh Như Ký ngồi xổm dưới đất. Hai người im lặng nhìn nhau, trong mắt đối phương, đều ẩn giấu vòng xoáy.
"Mạnh Như Ký." Mục Tuỳ nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi nên có chút chừng mực, không phải cục diện nào ngươi cũng có thể rút lui an toàn."
Hắn muốn dạy dỗ nàng.
Nhưng dường như cũng đồng thời dạy dỗ bản thân.
Tóc Mạnh Như Ký hơi rối, cảm xúc trong mắt cũng vậy.
Không thể nhìn nữa...
Mục Tuỳ cưỡng ép bản thân dời mắt đi, muốn rời đi, nhưng một bàn tay mềm mại lại giữ lấy hắn. Gần như là vô thức.
Bên tai Mạnh Như Ký bị chấn động đến không ngừng kêu ong ong, đợi khi tiếng ong ong dần biến mất, nàng mới nghe được tiếng hít thở của mình, cùng với lời Mục Tuỳ nói.
Mạnh Như Ký không biết tại sao bản thân muốn níu giữ Mục Tuỳ, nhưng nàng đã vô thức níu giữ, không muốn để hắn đi...
Mạnh Như Ký chớp mắt hai cái, bình tĩnh lại, khó mà dời mắt khỏi vết máu bên miệng Mục Tuỳ. Ổn định hồi lâu, nàng mới cứng ngắc cúi đầu lau máu bên môi mình.
Sau đó nàng mím môi.
Tê tê...
Nóng nóng...
Má nó còn có chút...
Chưa tận hứng...
"Ngươi vừa nói... rút lui an toàn?" Mạnh Như Ký bình ổn hô hấp, điều chỉnh cảm xúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Tuỳ: "Bắt đầu từ ngày dùng tình bố cục, ta chưa từng nghĩ sẽ rút lui an toàn."
Vừa nói dứt lời, Mục Tuỳ sững sờ.
Lời này của nàng, nếu nghĩ kỹ... nếu nghĩ sâu... ý của nàng là...
"Ta không chỉ là người chơi cờ, mà còn là người trong ván cờ." Mạnh Như Ký nói thẳng: "Ta biết rõ, hơn nữa, cam tâm tình nguyện."
Mục Tuỳ bị câu nói này làm cho chấn động, còn khiến hắn kinh ngạc hơn nhiều nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trước đó của nàng.
Ý của nàng, rõ ràng như ban ngày.
Mà sau một lúc cân nhắc, Mạnh Như Ký nói:
"Trước đây Mạc Ly đưa ra một cách, khi đó ta đã từ chối, cảm thấy không được, vô lý, hoang đường..."
Giọng nói của nàng vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, mà sự lạnh lùng và bình tĩnh này lại giống như một lớp đường bọc kẹo hồ lô, vừa cắn liền vỡ. Dưới lớp đường trong suốt ấy, ẩn giấu dòng máu nóng đang sôi sục, có chút mong chờ.
"Nhưng bây giờ ta cảm thấy, có thể, cũng được, nên làm."
Mạnh Như Ký nhìn hắn, từ ngữ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu lúc này cuối cùng cũng hoá thành sức mạnh trên cánh tay. Mạnh Như Ký nắm lấy vạt áo Mục Tuỳ, kéo ra.
Móng tay lướt qua làn da, cảm giác đau ngứa nhè nhẹ khiến Mục Tuỳ lập tức hiểu ra nàng đang nói gì.
Vì thế "mặt trời giữa hè" kia giống như đột ngột chuyển qua người Mục Tuỳ, áp sát chiếu lên mặt hắn, thề phải đốt cháy từng mạch máu của hắn.
Hắn nắm lấy tay Mạnh Như Ký, gần như có chút run rẩy: "Ngươi..." Hắn vừa hít thở sâu vừa mở miệng mấy lần, nhịn hồi lâu mới nói được một câu: "Ngươi mới vô lý!"
Như chạy trốn, Mục Tuỳ xoay người về phòng, khoá chặt cửa lại.
Mạnh Như Ký ngồi im tại chỗ, nhìn cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ hồi lâu, nàng bưng bát đũa trước đó đặt dưới đất lên rồi bước vào phòng bếp.
"Lần này hắn không nói tương lai còn dài nữa." Mạnh Như Ký bĩu môi: "Nên để ta nói rồi."
Đêm hôm đó, Mạnh Như Ký đương nhiên vẫn quay về phòng ngủ.
Nhưng khi nàng về, cánh cửa sổ đang mở bên phòng Mục Tuỳ lại trượt xuống.
Ngày hôm sau, Mạnh Như Ký tỉnh giấc bước vào trong sân, Mục Tuỳ không có ở đó, Lâm phu nhân nói với nàng, nhiệm vụ hôm nay là vào trong rừng cho cừu ăn.
Mạnh Như Ký: "... Hửm?"
"Sáng sớm Thiên Sơn Quân đã đưa một con cừu đi rồi. Ai cho cừu ăn no quay về trước thì điểm hôm nay của người đó."
Mạnh Như Ký nghe xong, biểu cảm cạn lời dừng trên mặt nàng hồi lâu, nhưng nàng vẫn nhận lệnh đến sân sau dắt một con cừu, đưa vào trong rừng.
Trong rừng, ánh nắng hôm nay không tệ, chiếu xuống, trong rừng xuất hiện rất nhiều người lạ. Bọn họ người nào làm việc nấy, không ai làm phiền ai.
Mạnh Như Ký dắt cừu đi ăn cỏ, trên đường đi rồi lại dừng, quan sát hết những người đi qua một lượt, thấy rất nhiều người phong thái khác nhau.
Quãng đường này Mạnh Như Ký không gặp Mục Tuỳ, nhưng lại nhìn thấy Diệp Xuyên dắt một con cừu khác.
Diệp Xuyên đang ngồi cho cừu ăn cỏ, hắn không giống Mạnh Như Ký, không có chút cảm xúc gì với mấy bóng người xung quanh, tất cả sự chú ý đều đặt trên con cừu trước mặt, ở chung rất vui vẻ với con cừu.
"Ngươi cũng làm nhiệm vụ?" Mạnh Như Ký ngồi xuống cạnh hắn, tò mò hỏi: "Không phải ngươi cũng lén uống trà độc chứ?"
Diệp Xuyên thấy Mạnh Như Ký tới thì cũng không nhìn nàng nhiều, sự chú ý vẫn ở trên con cừu của mình: "Ta muốn cho ăn nên tự dẫn ra."
"Được thôi, hôm qua cho gà ăn, hôm nay cho cừu ăn, không ngờ ngươi cũng khá thích động vật nhỏ."
"Động vật rất đơn giản."
"Cũng phải, không giống Mục Tuỳ." Mạnh Như Ký thở dài: "Tám trăm bụng dạ, bây giờ còn chơi chiêu ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách với ta."
Diệp Xuyên nghe vậy, khẽ cười.
"Ngươi gặp hắn chưa?"
"Chưa." Diệp Xuyên tò mò: "Tối qua sân trước có tiếng bát đũa, các ngươi cãi nhau sao?"
"Ừm... nói chuyện tình cảm sao có thể xem là cãi nhau." Mạnh Như Ký vuốt ve con cừu đang ăn cỏ.
Diệp Xuyên cuối cùng cũng quay đầu nhìn nàng: "Bây giờ ngươi rốt cuộc muốn lấy ngàn vàng, về nhân gian, hay là muốn Mục Tuỳ?"
Câu hỏi rất thẳng thắn, nhưng Mạnh Như Ký không né tránh: "Cả hai, không bỏ cái nào. Tốt nhất là Mục Tuỳ từ bỏ âm mưu diệt thế đáng sợ đó, trả nội đan cho ta, còn ta trực tiếp lấy ngàn vàng về nhân gian, bảo vệ núi Hoành Hư."
"Nếu ta không lấy được ngàn vàng, thì khiến hắn từ bỏ âm mưu diệt thế cũng rất tốt. Hoặc là, hắn không từ bỏ âm mưu diệt thế, ta lấy được ngàn vàng cũng được, có thể đấu một trận với hắn ở vùng đất Vô Lưu, không cần thêm loạn lạc cho nhân gian. Nếu để hắn lấy được ngàn vàng rồi muốn diệt thế, quay về nhân gian liên thủ với nhân thần kia... vậy thì toi đời."
Diệp Xuyên nhìn nàng: "Ngươi nắm chắc mấy phần sẽ lấy được ngàn vàng?"
"Nếu ngày nào cũng là yêu cầu nấu cơm thả cừu thế này, một tháng sau ta nhất định có thể lấy được. Có điều..." Mạnh Như Ký cân nhắc một phen, khẽ cười: "Ta thấy đằng sau Lâm phu nhân còn giấu rất nhiều trò xấu."
Thấy nàng vẫn cười, Diệp Xuyên nghiêng đầu nhìn nàng: "Thế giới bên ngoài vùng đất Vô Lưu có vẻ rất hỗn loạn rồi, mà ngươi chỉ có thể ở đây cho cừu ăn... nhưng ngươi không hề gấp gáp?"
"Gấp chứ, nhưng có giải pháp nhanh hơn sao? Lâm phu nhân có thể cho ta ngàn vàng? Mục Tuỳ có thể hứa không diệt thế? Có gấp hơn nữa thì cũng chỉ có thể bước tốt con đường này thôi."
"Mạnh cô nương thật tốt tính." Diệp Xuyên gật đầu, giọng nói rất chậm: "Vậy... khiến Mục Tuỳ từ bỏ âm mưu diệt thế, ngươi nắm chắc mấy phần?"
"Đang cố gắng, thiếu bước cuối cùng."
"Bước cuối cùng?"
Mạnh Như Ký xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói kiên định: "Bước cuối cùng."
Diệp Xuyên ngừng lại: "Vậy ta đợi ngươi hoàn thành nốt bước cuối cùng này."
"Hửm?"
Câu nói này của hắn hơi kỳ lạ, Mạnh Như Ký nhất thời không hiểu lắm: "Cái gì mà đợi ta hoàn thành?"
Diệp Xuyên ngắt một ngọn cỏ, cho cừu ăn: "Ý của ta là, ta cũng rất tò mò, một người muốn diệt thế liệu có bị ngươi ảnh hưởng hay không."
Tác giả có lời muốn nói:
Một! Chương! Thật! Dài!
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Mục Tuỳ không quan tâm nàng, tiến về phía trước, vẫn đi rất nhanh.
Mạnh Như Ký suy nghĩ một lúc, tốt tính giải thích với Mục Tuỳ:
"Ta uống chén trà đó cũng không phải không suy nghĩ, ngươi nghĩ xem, Lâm phu nhân muốn dùng một tháng để kiểm tra một người, nên cũng không thể hại chết người ta trong ngày đầu tiên. Chúng ta vẫn còn thời gian nghiên cứu, đây bất luận là chú độc hay cổ độc thì cũng có cách giải..."
Nghe nàng nói đơn giản như vậy, Mục Tuỳ lại dừng chân:
"Mạnh sơn chủ, ván cược thật lớn, cược cả mạng sống mà vẫn nhẹ nhàng như vậy?"
"Ta phát hiện ngươi có bệnh, xưng hô bình thường mà ngươi luôn gọi rất kỳ quặc, gọi ta là phu nhân để trêu đùa ta, gọi ta là Mạnh sơn chủ cũng để trào phúng ta. Tiểu Tuỳ, thực ra ta muốn nghe ngươi gọi ta là tỷ tỷ nhất."
Mục Tuỳ quay đầu, vẻ mặt không có chút ý cười nào, Mạnh Như Ký thấy vậy chỉ đành xoa mũi, nghiêm túc nói:
"Ta không nói đùa với ngươi, ta uống trà cũng không phải đánh cược hoàn toàn. Lâm phu nhân có ngàn vàng, không tự rời khỏi vùng đất Vô Lưu nhất định là có lý do không rời, hoặc không muốn đi, hoặc không thể đi."
"Từ một ý nghĩa nào đó, người tới lấy ngàn vàng phải thay bà ta quay về nhân gian. Bà ta đưa ra yêu cầu chính là để chọn ra người này. Chỉ cần biết được bà ta muốn người thế nào thay bà ta quay về nhân gian, muốn đạt được mục đích gì, kê thuốc đúng bệnh, không lo không lấy được ngàn vàng."
Mục Tuỳ nhướng mày, khoanh tay nói với Mạnh Như Ký: "Mạnh sơn chủ hào phóng, còn chia sẻ cách này cho ta. Ngươi nhất định đã đoán ra mục đích của bà ta là gì, có thể kê thuốc đúng bệnh rồi đúng không?"
"Thu lại vẻ trào phúng của ngươi đi." Mạnh Như Ký nói, tinh mắt nhổ một củ khoai bên chân Mục Tuỳ lên: "Không phải ta đang nghĩ cách tìm ra căn bệnh của bà ta sao." Nàng lắc lư củ khoai trong tay: "Bắt đầu từ đây."
Khoai lang, quả dại là món kết hợp khi Mạnh Như Ký cho Mục Tuỳ ăn, nhưng hôm nay nàng lại nhặt ít rau dại về cùng Mục Tuỳ.
Trước đây nàng từng nuôi rất nhiều trẻ nhỏ, tay nghề nấu ăn không được coi là tinh thông nhưng cũng tạm được. Sau khi tới vùng đất Vô Lưu, nàng vẫn luôn vật lộn trong cái nghèo, không dầu muối đường, căn bản chỉ luộc hoặc ăn sống, có thể lấp đầy bụng mình và Mục Tuỳ đã cảm ơn trời đất rồi.
Bây giờ trong phòng bếp của Lâm phu nhân có đầy đủ gia vị, Mạnh Như Ký cũng tiện trổ tài.
Đến tối ăn cơm, Mạnh Như Ký bưng ba món rau một món canh lên bàn, Mục Tuỳ im lặng lăn lộn cả một buổi chiều, cuối cùng bưng lên một bát than.
Lâm phu nhân liếc hắn một cái, không nói lời nào.
Mục Tuỳ nói thẳng: "Nhận thua."
Mạnh Như Ký vốn muốn cười, nhưng suy nghĩ lại, lại sợ chú độc của Mục Tuỳ trực tiếp phát tác.
Thấy Mạnh Như Ký biến sắc, sau khi ghi một điểm cho Mạnh Như Ký trên tấm gỗ, Lâm phu nhân nói: "Mặc dù bữa cơm này của Thiên Sơn Quân không vừa ý, nhưng cũng đã nấu. Hôm nay chỉ phân thắng thua giữa các ngươi, không xem như làm trái yêu cầu của ta." Bà ta vẫy tay mời Mục Tuỳ ngồi xuống: "Thiên Sơn Quân cùng dùng đi."
Mục Tuỳ không khách khí mà ngồi xuống.
Mạnh Như Ký nhìn trái ngó phải: "Diệp Xuyên đâu?"
"Hắn đang cho gà ăn ở sân sau, nói không dùng bữa."
"Cho ăn..." Mạnh Như Ký nghẹn một hồi, nhưng nghĩ lại, trước đây Diệp Xuyên còn từng khắc cửa cho người ta, nàng liền tỉnh ngộ, gật đầu: "Được rồi tuỳ hắn."
Mạnh Như Ký cầm đũa ăn mấy món chiên ngập dầu nóng hổi, nàng đột nhiên cảm thấy sung sướng, thở dài một tiếng cảm thán.
Lấp bụng qua loa xong, Mạnh Như Ký không quên mục đích bản thân ngồi trên bàn ăn, nàng giả bộ lơ đễnh liếc nhìn xung quanh, thản nhiên nói: "Lâm phu nhân, mặc dù phòng ốc nơi này sạch sẽ chỉnh tề, nhưng nhìn có vẻ đã lâu, bà ở đây bao lâu rồi?"
Lâm phu nhân liếc Mạnh Như Ký một cái: "Hơn một ngàn năm rồi."
"Lâu như vậy?"
"Sau khi có được ngàn vàng, thì an nhàn ở nơi này."
"Vậy trước khi có ngàn vàng bà có lẽ cũng đã tới vùng đất Vô Lưu khá lâu nhỉ? Nơi này không dễ kiếm tiền, không biết Lâm phu nhân đã mất bao lâu?"
Lâm phu nhân nhàn nhạt nói: "Khoảng mấy trăm năm, rất nhiều người có tiền ở vùng đất Vô Lưu không tinh thông thuật pháp, để bảo vệ tiền bạc của mình, bọn họ tình nguyện tiêu tiền tìm người dạy bản thân thuật pháp. Ta kiếm tiền, tương đối dễ."
Mạnh Như Ký bừng tỉnh, con đường kiếm tiền đột nhiên mở ra rồi! Sao nàng không nghĩ ra sớm chứ? Sao phải lăn lộn ngoài chợ kiếm tiền? Kiếm tiền từ người có tiền không nhẹ nhàng hơn tự đi bốc gạch bắt trộm sao!
Đúng là mệnh vất vả mà!
Mạnh Như Ký có chút oán giận trừng mắt nhìn Mục Tuỳ, cũng trách hắn, ăn quá nhiều, khiến nàng không có thời gian suy nghĩ giải pháp tốt hơn.
Mục Tuỳ đón lấy ánh mắt của nàng, tiếp tục im lặng ăn cơm.
"Dạy bảo con cái người khác ở nhân gian cũng là một công việc kiếm tiền." Mạnh Như Ký vứt bỏ suy nghĩ, quay về chủ đề, tiếp tục hỏi Lâm phu nhân: "Có điều muốn dạy tốt lại không dễ, Lâm phu nhân có thể kiếm ngàn vàng từ việc này, thiết nghĩ cũng rất tinh thông trên con đường dạy học. Trước đây ở nhân gian, Lâm phu nhân cũng dạy người khác?"
"Trước đây ta ấy à..." Lâm phu nhân như thể nhớ lại quá khứ, đôi mắt khẽ nhắm có chút mơ màng: "Chỉ từng dạy một người."
"Đệ tử?"
"Con."
"Lâm phu nhân còn có con ở nhân gian?" Mạnh Như Ký quan sát bà ta: "Lâm phu nhân muốn kiếm ngàn vàng, quay về nhân gian gặp lại con mình?"
Lâm phu nhân ngước mắt nhìn Mạnh Như Ký, ánh mắt có chút lạnh lẽo.
Mạnh Như Ký đón lấy ánh mắt của bà ta, nhưng vẫn tự nhiên gắp rau, bỏ vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Nhưng Mục Tuỳ lại đặt đũa xuống, có chút phòng bị.
Một lúc sau, Lâm phu nhân giãn mày, khẽ cười: "Mạnh cô nương, ngươi đã uống trà độc của ta nhưng lại không sợ ta, còn dám bắt chuyện với ta, thăm dò quá khứ của ta, càng không sợ chọc giận ta?"
"Mặc dù ở cùng phu nhân không nhiều, nhưng ta cũng cảm nhận được phu nhân không phải người vô lý, sao có thể lấy mạng ta chỉ vì vài câu nói này."
"Mạnh cô nương nhìn người nhìn tâm, có định đoạt cũng có bản lĩnh." Lâm phu nhân có chút tán thưởng gật đầu, rồi lại liếc Mục Tuỳ một cái: "Khó trách, Thiên Sơn Quân lại cưới vợ."
Mục Tuỳ lại cầm đũa lên, lạnh nhạt nói: "Bất luận Lâm phu nhân muốn gì, tóm lại chuyện này không giống như bà suy đoán."
Lâm phu nhân cười lớn: "Đã lâu không nói chuyện thoải mái như vậy, cũng không ngại nói với các ngươi, ta không rời khỏi vùng đất Vô Lưu là vì ta bị một loại chấp niệm giam giữ ở đây."
Mục Tuỳ nghe vậy, rũ mắt suy tư.
Mạnh Như Ký thuận nước đẩy thuyền tiếp lời: "Thế nên bà cần một người nghe lời, ngàn vàng mua mạng, về nhân gian giúp bà tìm con?" Nàng đợi Lâm phu nhân trả lời.
Nhưng Lâm phu nhân chỉ nói: "Chỉ người lấy được ngàn vàng, mới có thể nghe được câu chuyện tiếp theo."
Lâm phu nhân đặt đũa xuống, bà ta vung tay, bát không và đôi đũa của bà ta liền bay vào phòng bếp.
"Ta ăn xong rồi, đa tạ khoản đãi. Lát nữa các ngươi tự đặt bát đũa vào phòng bếp là được."
Sau khi Lâm phu nhân rời đi, Mạnh Như Ký không khỏi lẩm bẩm:
"Một người mẹ rời xa con mình, tinh thông con đường chỉ dạy thuật pháp, đều đã trải qua hơn ngàn năm rồi. Nếu con bà ta ở nhân gian vẫn còn sống, vậy thì trong số người tu tiên cũng phải có danh tiếng... Bà ta không muốn kể nhiều chuyện quá khứ, nếu biết con bà ta là ai thì có thể suy đoán bà ta thực sự muốn gì..."
Mạnh Như Ký hỏi Mục Tuỳ: "Thiên Sơn Quân, ngươi có manh mối gì không? Có biết thêm chuyện gì của Lâm phu nhân này không?"
Câu trả lời của Mục Tuỳ là đứng dậy thu dọn bát đũa.
Mạnh Như Ký sững sờ: "Ngươi đã ăn no rồi? Không giống ngươi nha."
"Không cần khôi phục tuổi tác của cơ thể nữa." Mục Tuỳ đáp một câu, sau đó bưng bát đũa về phía phòng bếp.
Mạnh Như Ký không khỏi có chút thất vọng: "Thằng nhỏ lớn rồi."
Nàng ăn vội hai miếng cơm, sau đó bưng bát đũa đuổi theo, kịp thời bắt kịp Mục Tuỳ ở cửa phòng bếp.
"Câu hỏi cuối cùng trong hôm nay." Nàng nhìn hắn: "Có phải ngươi đã thích ta hơn một chút so với hôm qua không?"
Mục Tuỳ cứng đầu ném lại hai chữ như thường lệ: "Không phải."
Hắn nghiêng người tránh Mạnh Như Ký, bước về phía phòng.
Mạnh Như Ký liếc bóng lưng hắn một cái, đột nhiên, Mạnh Như Ký phát ra một tiếng rên rỉ, giống như tim đau kịch liệt, nàng đột nhiên ngồi xổm xuống, nặng nề đặt bát đũa xuống đất, tiếng lạch cạch khiến Mục Tuỳ quay đầu lại.
Thấy Mạnh Như Ký ôm tim ngồi xổm dưới đất, đồng tử Mục Tuỳ co rút, nhất thời không kịp nghĩ gì, hắn bước nhanh đến bên cạnh Mạnh Như Ký, nửa quỳ trước mặt nàng, vươn tay đỡ nàng.
"Làm sao..."
Chưa nói dứt lời, vạt áo hắn liền bị Mạnh Như Ký giữ lấy.
Trong sự kinh ngạc, ánh sáng vốn đã mờ nhạt trước mắt bị chắn, Mạnh Như Ký xích đến, trực tiếp cướp lấy cánh môi Mục Tuỳ!
Mục Tuỳ có thể tránh, nhưng hắn không động đậy.
Mà ngay trước khi chạm đến...
Mạnh Như Ký dừng lại.
Khoảng cách rất gần, gần như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, lông tơ trên da dường như cũng đã chạm nhau, đến mức Mạnh Như Ký có thể cảm nhận được, Mục Tuỳ đã ngừng hô hấp.
"Tiểu Tuỳ." Mạnh Như Ký khẽ cười: "Ngươi hình như đang chờ đợi gì đó?"
Yết hầu Mục Tuỳ động đậy lên xuống.
Mạnh Như Ký tiếp tục mờ ám bên môi hắn: "Ta cảm thấy ngươi có."
Nói rồi, Mạnh Như Ký hơi lui ra, cười híp mắt nhìn Mục Tuỳ.
Thấy ánh mắt Mục Tuỳ ngày càng u ám, Mạnh Như Ký liền cảm thấy trò chọc ghẹo này vui hơn rồi.
Sau khi đột phá được điểm mấu chốt, nàng hình như ngày càng thành thạo làm chuyện này với Mục Tuỳ.
"Không chọc ngươi nữa." Mạnh Như Ký buông vạt áo Mục Tuỳ ra, còn ân cần vuốt phẳng cho hắn, định đứng dậy: "Nghỉ ngơi..."
Đi...
Chưa nói dứt lời.
Đôi môi lại bị một tiếng "phịch" chặn lại...
Đôi môi vừa bị nàng đến gần, rồi lại rời xa.
Cánh môi thiêu đốt, nóng đến mức khiến Mạnh Như Ký quên nhắm mắt.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, nàng muốn lùi lại, nhưng lại phát hiện đầu mình đã bị một bàn tay giữ chặt lấy. Năm ngón tay hắn luồn vào tóc nàng, giữ lấy gáy nàng, giống như bắt được con mồi, không cho phép nàng vùng vẫy chạy thoát.
Mà khác với sự đụng chạm thông thường của Mạnh Như Ký, Mục Tuỳ rõ ràng mang theo sự báo thù mãnh liệt và cơn giận áp chế, còn có... tình cảm mà hắn vẫn luôn phủ nhận nhưng lại khó mà khống chế...
Tất cả cảm xúc đan xen với nhau, giống như một ngọn lửa từ địa ngục, thiêu đốt hai người.
Cả khuôn mặt, cả cơ thể của Mạnh Như Ký đều đang nóng lên, giống như mặt trời giữa hè bao trùm lấy nàng, khiến nàng đỏ bừng từ vành tai đến đầu ngón tay.
Nàng không nhịn được mà run rẩy, muốn né tránh, thậm chí còn gấp gáp cắn Mục Tuỳ một cái.
Vì thế trong nụ hôn nóng rực còn có thêm vị máu tanh.
Bọn họ giống như hai con dã thú, là đối thủ, đang cắn xé lẫn nhau, nhưng cũng giống như đã vứt bỏ toàn bộ lớp nguỵ trang "ngoài mặt", quay về thành hai người bản chất nhất đơn thuần nhất.
Chống cự, xâm lược, lôi kéo rồi triền miên.
Trong sự mâu thuẫn nhất, thu hút lẫn nhau.
Cuối cùng, Mục Tuỳ buông Mạnh Như Ký ra. Hắn giữ gáy nàng, kéo nàng ra xa.
Trên mặt đất ngoài phòng bếp, Mục Tuỳ nửa quỳ, Mạnh Như Ký ngồi xổm dưới đất. Hai người im lặng nhìn nhau, trong mắt đối phương, đều ẩn giấu vòng xoáy.
"Mạnh Như Ký." Mục Tuỳ nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi nên có chút chừng mực, không phải cục diện nào ngươi cũng có thể rút lui an toàn."
Hắn muốn dạy dỗ nàng.
Nhưng dường như cũng đồng thời dạy dỗ bản thân.
Tóc Mạnh Như Ký hơi rối, cảm xúc trong mắt cũng vậy.
Không thể nhìn nữa...
Mục Tuỳ cưỡng ép bản thân dời mắt đi, muốn rời đi, nhưng một bàn tay mềm mại lại giữ lấy hắn. Gần như là vô thức.
Bên tai Mạnh Như Ký bị chấn động đến không ngừng kêu ong ong, đợi khi tiếng ong ong dần biến mất, nàng mới nghe được tiếng hít thở của mình, cùng với lời Mục Tuỳ nói.
Mạnh Như Ký không biết tại sao bản thân muốn níu giữ Mục Tuỳ, nhưng nàng đã vô thức níu giữ, không muốn để hắn đi...
Mạnh Như Ký chớp mắt hai cái, bình tĩnh lại, khó mà dời mắt khỏi vết máu bên miệng Mục Tuỳ. Ổn định hồi lâu, nàng mới cứng ngắc cúi đầu lau máu bên môi mình.
Sau đó nàng mím môi.
Tê tê...
Nóng nóng...
Má nó còn có chút...
Chưa tận hứng...
"Ngươi vừa nói... rút lui an toàn?" Mạnh Như Ký bình ổn hô hấp, điều chỉnh cảm xúc, sau đó ngẩng đầu nhìn Mục Tuỳ: "Bắt đầu từ ngày dùng tình bố cục, ta chưa từng nghĩ sẽ rút lui an toàn."
Vừa nói dứt lời, Mục Tuỳ sững sờ.
Lời này của nàng, nếu nghĩ kỹ... nếu nghĩ sâu... ý của nàng là...
"Ta không chỉ là người chơi cờ, mà còn là người trong ván cờ." Mạnh Như Ký nói thẳng: "Ta biết rõ, hơn nữa, cam tâm tình nguyện."
Mục Tuỳ bị câu nói này làm cho chấn động, còn khiến hắn kinh ngạc hơn nhiều nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trước đó của nàng.
Ý của nàng, rõ ràng như ban ngày.
Mà sau một lúc cân nhắc, Mạnh Như Ký nói:
"Trước đây Mạc Ly đưa ra một cách, khi đó ta đã từ chối, cảm thấy không được, vô lý, hoang đường..."
Giọng nói của nàng vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh, mà sự lạnh lùng và bình tĩnh này lại giống như một lớp đường bọc kẹo hồ lô, vừa cắn liền vỡ. Dưới lớp đường trong suốt ấy, ẩn giấu dòng máu nóng đang sôi sục, có chút mong chờ.
"Nhưng bây giờ ta cảm thấy, có thể, cũng được, nên làm."
Mạnh Như Ký nhìn hắn, từ ngữ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu lúc này cuối cùng cũng hoá thành sức mạnh trên cánh tay. Mạnh Như Ký nắm lấy vạt áo Mục Tuỳ, kéo ra.
Móng tay lướt qua làn da, cảm giác đau ngứa nhè nhẹ khiến Mục Tuỳ lập tức hiểu ra nàng đang nói gì.
Vì thế "mặt trời giữa hè" kia giống như đột ngột chuyển qua người Mục Tuỳ, áp sát chiếu lên mặt hắn, thề phải đốt cháy từng mạch máu của hắn.
Hắn nắm lấy tay Mạnh Như Ký, gần như có chút run rẩy: "Ngươi..." Hắn vừa hít thở sâu vừa mở miệng mấy lần, nhịn hồi lâu mới nói được một câu: "Ngươi mới vô lý!"
Như chạy trốn, Mục Tuỳ xoay người về phòng, khoá chặt cửa lại.
Mạnh Như Ký ngồi im tại chỗ, nhìn cửa phòng đóng chặt, suy nghĩ hồi lâu, nàng bưng bát đũa trước đó đặt dưới đất lên rồi bước vào phòng bếp.
"Lần này hắn không nói tương lai còn dài nữa." Mạnh Như Ký bĩu môi: "Nên để ta nói rồi."
Đêm hôm đó, Mạnh Như Ký đương nhiên vẫn quay về phòng ngủ.
Nhưng khi nàng về, cánh cửa sổ đang mở bên phòng Mục Tuỳ lại trượt xuống.
Ngày hôm sau, Mạnh Như Ký tỉnh giấc bước vào trong sân, Mục Tuỳ không có ở đó, Lâm phu nhân nói với nàng, nhiệm vụ hôm nay là vào trong rừng cho cừu ăn.
Mạnh Như Ký: "... Hửm?"
"Sáng sớm Thiên Sơn Quân đã đưa một con cừu đi rồi. Ai cho cừu ăn no quay về trước thì điểm hôm nay của người đó."
Mạnh Như Ký nghe xong, biểu cảm cạn lời dừng trên mặt nàng hồi lâu, nhưng nàng vẫn nhận lệnh đến sân sau dắt một con cừu, đưa vào trong rừng.
Trong rừng, ánh nắng hôm nay không tệ, chiếu xuống, trong rừng xuất hiện rất nhiều người lạ. Bọn họ người nào làm việc nấy, không ai làm phiền ai.
Mạnh Như Ký dắt cừu đi ăn cỏ, trên đường đi rồi lại dừng, quan sát hết những người đi qua một lượt, thấy rất nhiều người phong thái khác nhau.
Quãng đường này Mạnh Như Ký không gặp Mục Tuỳ, nhưng lại nhìn thấy Diệp Xuyên dắt một con cừu khác.
Diệp Xuyên đang ngồi cho cừu ăn cỏ, hắn không giống Mạnh Như Ký, không có chút cảm xúc gì với mấy bóng người xung quanh, tất cả sự chú ý đều đặt trên con cừu trước mặt, ở chung rất vui vẻ với con cừu.
"Ngươi cũng làm nhiệm vụ?" Mạnh Như Ký ngồi xuống cạnh hắn, tò mò hỏi: "Không phải ngươi cũng lén uống trà độc chứ?"
Diệp Xuyên thấy Mạnh Như Ký tới thì cũng không nhìn nàng nhiều, sự chú ý vẫn ở trên con cừu của mình: "Ta muốn cho ăn nên tự dẫn ra."
"Được thôi, hôm qua cho gà ăn, hôm nay cho cừu ăn, không ngờ ngươi cũng khá thích động vật nhỏ."
"Động vật rất đơn giản."
"Cũng phải, không giống Mục Tuỳ." Mạnh Như Ký thở dài: "Tám trăm bụng dạ, bây giờ còn chơi chiêu ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách với ta."
Diệp Xuyên nghe vậy, khẽ cười.
"Ngươi gặp hắn chưa?"
"Chưa." Diệp Xuyên tò mò: "Tối qua sân trước có tiếng bát đũa, các ngươi cãi nhau sao?"
"Ừm... nói chuyện tình cảm sao có thể xem là cãi nhau." Mạnh Như Ký vuốt ve con cừu đang ăn cỏ.
Diệp Xuyên cuối cùng cũng quay đầu nhìn nàng: "Bây giờ ngươi rốt cuộc muốn lấy ngàn vàng, về nhân gian, hay là muốn Mục Tuỳ?"
Câu hỏi rất thẳng thắn, nhưng Mạnh Như Ký không né tránh: "Cả hai, không bỏ cái nào. Tốt nhất là Mục Tuỳ từ bỏ âm mưu diệt thế đáng sợ đó, trả nội đan cho ta, còn ta trực tiếp lấy ngàn vàng về nhân gian, bảo vệ núi Hoành Hư."
"Nếu ta không lấy được ngàn vàng, thì khiến hắn từ bỏ âm mưu diệt thế cũng rất tốt. Hoặc là, hắn không từ bỏ âm mưu diệt thế, ta lấy được ngàn vàng cũng được, có thể đấu một trận với hắn ở vùng đất Vô Lưu, không cần thêm loạn lạc cho nhân gian. Nếu để hắn lấy được ngàn vàng rồi muốn diệt thế, quay về nhân gian liên thủ với nhân thần kia... vậy thì toi đời."
Diệp Xuyên nhìn nàng: "Ngươi nắm chắc mấy phần sẽ lấy được ngàn vàng?"
"Nếu ngày nào cũng là yêu cầu nấu cơm thả cừu thế này, một tháng sau ta nhất định có thể lấy được. Có điều..." Mạnh Như Ký cân nhắc một phen, khẽ cười: "Ta thấy đằng sau Lâm phu nhân còn giấu rất nhiều trò xấu."
Thấy nàng vẫn cười, Diệp Xuyên nghiêng đầu nhìn nàng: "Thế giới bên ngoài vùng đất Vô Lưu có vẻ rất hỗn loạn rồi, mà ngươi chỉ có thể ở đây cho cừu ăn... nhưng ngươi không hề gấp gáp?"
"Gấp chứ, nhưng có giải pháp nhanh hơn sao? Lâm phu nhân có thể cho ta ngàn vàng? Mục Tuỳ có thể hứa không diệt thế? Có gấp hơn nữa thì cũng chỉ có thể bước tốt con đường này thôi."
"Mạnh cô nương thật tốt tính." Diệp Xuyên gật đầu, giọng nói rất chậm: "Vậy... khiến Mục Tuỳ từ bỏ âm mưu diệt thế, ngươi nắm chắc mấy phần?"
"Đang cố gắng, thiếu bước cuối cùng."
"Bước cuối cùng?"
Mạnh Như Ký xoa cằm, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói kiên định: "Bước cuối cùng."
Diệp Xuyên ngừng lại: "Vậy ta đợi ngươi hoàn thành nốt bước cuối cùng này."
"Hửm?"
Câu nói này của hắn hơi kỳ lạ, Mạnh Như Ký nhất thời không hiểu lắm: "Cái gì mà đợi ta hoàn thành?"
Diệp Xuyên ngắt một ngọn cỏ, cho cừu ăn: "Ý của ta là, ta cũng rất tò mò, một người muốn diệt thế liệu có bị ngươi ảnh hưởng hay không."
Tác giả có lời muốn nói:
Một! Chương! Thật! Dài!
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!