Chương 80: Mạc Hĩ
Bước ra từ trong mộng cảnh, Mục Tuỳ nhìn thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ vừa hay rơi xuống trên người hắn và Mạnh Như Ký.
So với những nơi khác ở vùng đất Vô Lưu, trong Nhu Vĩ Thảo Âm này, bởi vì sương mù bao trùm nên màu sắc quỷ dị của ánh trăng xuyên qua càng trở nên giống với ánh trăng ở nhân gian.
Mục Tuỳ liếc sang bên phải, nhìn thấy Mạnh Như Ký đang ngồi khoanh chân trên giường, vẫn đan mười ngón tay với hắn.
Nàng vẫn nhắm mắt, không biết vẫn đang thương lượng chuyện gì với yểm yêu đó trong mộng.
Nàng chưa ra nên trong căn phòng hiện tại có hai người nhưng giống như chỉ có một mình hắn, vì thế những cảm xúc bị che giấu trước mặt người khác kia liền vô thức bị Mục Tuỳ phóng thích ra.
Đầu ngón tay của Mục Tuỳ khẽ siết, nắm lấy tay Mạnh Như Ký.
Trong đồng tử màu đen phản chiếu ánh trăng dịu dàng, như phản chiếu một vũng nước trong mắt hắn, hắn nhìn đôi tay đan xen, cảm nhận lòng bàn tay siết chặt và hơi ấm của nàng.
Xúc cảm ấm nóng mang đến ảo giác tê dại thần kỳ, sôi sục từ lòng bàn tay đến tim.
Mục Tuỳ rũ mắt, đầu ngón tay gần như vô thức xoa mu bàn tay nàng.
Thực ra...
Khát vọng muốn chạm vào nàng, chưa từng biến mất trong cơ thể, hắn chỉ là thuần thục khống chế sự kích động này hơn trước kia thôi.
Có lẽ Mạnh Như Ký không biết, mỗi lần nàng tiến đến gần, hắn phải dùng bao nhiêu ý chí để chống cự, giống như nàng không biết rằng so với sự rung động không thể phủ nhận của bản thân hắn, sự rung động của Mạnh Như Ký với hắn càng khiến hắn bất ngờ hơn.
Nàng từng thấy mưu kế của hắn, cũng từng đối đầu với hắn, còn biết cả mục đích đáng sợ là chống lại nhân thế của hắn...
Nhưng nàng vẫn nói, nàng là người trong cuộc, nàng cam tâm tình nguyện...
Mục Tuỳ vốn cho rằng, với cuộc đời như hắn, tất cả những người từng gặp đều là khách qua đường, để lại mưu kế và thù hận, lợi ích và xu nịnh, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng, có một ngày còn có thể nhìn thấy lòng người...
Ánh mắt Mục Tuỳ rơi trên khuôn mặt Mạnh Như Ký.
Trong ánh trăng, làn da của Mạnh Như Ký như thể ánh lên một tầng sáng mỏng. Gió đêm khẽ thổi, lay động tóc mai của nàng, lọn tóc tung bay, nghịch ngợm nhảy múa trên khuôn mặt nàng.
Mạnh Như Ký dường như cảm thấy ngứa, lông mày bất giác nhíu lại.
Mục Tuỳ liền ma xui quỷ khiến nâng tay, vén lọn tóc rối của nàng ra sau tai.
Đến khi làm xong động tác này, Mục Tuỳ mới ý thức được, bản thân hình như đang cười.
Hắn không biết tại sao bản thân muốn cười, nhưng đường cong ở khoé miệng hắn quả thực đã hướng lên...
Bàn tay còn lại cưỡng ép kéo khoé môi xuống, Mục Tuỳ ép bản thân bình tĩnh lại.
Không nên...
Hắn nói với bản thân như vậy, cho dù hắn thừa nhận bản thân rung động, nhưng mất khống chế, vẫn là không nên.
Giây tiếp theo, Mục Tuỳ cảm thấy bàn tay Mạnh Như Ký khẽ động đậy, dường như sắp tỉnh lại.
Hắn như thể bị doạ sợ, giống một đứa bé muốn che giấu toàn bộ cảm xúc của mình, nhanh chóng rút tay mình ra, sau đó thuần thục mở cửa sổ chuồn đi.
Vì thế đến khi Mạnh Như Ký tỉnh lại, trong phòng đã trống không, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo và nàng.
Mạnh Như Ký nhìn lòng bàn tay mình, sau đó lại nhìn cửa sổ, hừ lạnh một tiếng: "Khó lòng chạy thoát."
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Như Ký tắm rửa xong liền ngáp một cái rời khỏi phòng.
Hôm nay trong màn sương mù, trong sân cũng có rất nhiều bóng người, nhìn có vẻ hơi "náo nhiệt" một cách kỳ quái.
Lâm phu nhân đang ngồi bên bàn đá uống trà, bên cạnh bà ta còn có Mục Tuỳ lạnh mặt, thấy vẻ mặt không vui của hắn, Mạnh Như Ký biết hắn chắc chắn lại bị Lâm phu nhân "yêu cầu" ở lại đây rồi.
Nhưng Mạnh Như Ký rất vui, nàng bước nhanh tới, ngồi đối diện Mục Tuỳ: "Tối qua lại ngủ một mình ở đâu vậy Thiên Sơn Quân?"
Mục Tuỳ chỉ liếc nàng một cái, sau đó lại liếc Lâm phu nhân, như thể đang nhắc nhở nàng bi kịch "đâm người" hôm qua.
Mạnh Như Ký lập tức hiểu ra, sau đó rót một ly trà cho mình: "Lâm phu nhân, sáng hôm nay muốn ăn gì?"
Lâm phu nhân vẫn luôn bất động lúc này mới đặt ly trà lên bàn, bà ta liếc hai người một cái: "Không ăn nữa, hôm nay giữ lại Thiên Sơn Quân là muốn xin lỗi hai ngươi. Hôm qua yêu cầu của ta hơi quá đáng rồi."
Vừa nói dứt lời, Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ cùng nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự bất ngờ trong mắt đối phương.
"Các ngươi là phu thê, ta không nên yêu cầu như vậy, thế nên..." Lâm phu nhân khẽ cười: "Hôm nay ta hy vọng các ngươi sẽ hàn gắn lại mối quan hệ."
Mạnh Như Ký nhướng mày: "Hàn gắn?"
Mục Tuỳ cảm thấy không ổn, nhíu mày.
Lâm phu nhân cười gật đầu: "Đúng, trước đây không phải Mạnh cô nương cũng muốn biết cách dạy chồng từ chỗ ta sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Mục Tuỳ liếc đến Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký gãi gãi mũi, hơi ngượng ngùng quay đi chỗ khác.
Ánh mắt của Lâm phu nhân đảo qua đảo lại giữa hai người một lúc, cười nói: "Ta quả thực không có cách gì cả, cách duy nhất có thể nghĩ được để giúp ngươi một tay, chính là để các ngươi làm chuyện của phu thê."
Dứt lời, Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đều sững sờ.
Nhưng Lâm phu nhân lại nói rất thản nhiên: "Dù sao các ngươi cũng ở một phòng, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi. Đây..." Lâm phu nhân đặt ly trà của mình xuống, ánh mắt trở nên sắc bén: "Là yêu cầu của ta."
Dứt lời, trong làn sương mù trong sân lặng ngắt như tờ, như thể ba người trong sân đều biến thành ảo ảnh ở Nại Hà.
Một lúc sau, Mạnh Như Ký phản ứng lại trước, nàng khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Mục Tuỳ.
"Tiểu Tuỳ, ngươi xem, ai cũng muốn tác hợp cho nhân duyên này." Giọng điệu nàng rất thoải mái, có chút trêu chọc: "Làm thế nào đây? Không làm, vậy thì phải chết đó."
Mà sau khi hiểu ra, sắc mặt Mục Tuỳ tái mét, hắn nhìn Mạnh Như Ký còn cười được thì càng tức đến mức hít sâu một hơi.
Mạnh Như Ký cười híp mắt nói tiếp: "Tiểu Tuỳ, tỷ tỷ cũng không có kinh nghiệm gì, hay là ngươi săn sóc ta chút đi?"
Nói rồi, Mạnh Như Ký vươn tay về phía Mục Tuỳ, đến nửa chừng, lòng bàn tay nàng đột nhiên đổi hướng!
Trong thoáng chốc, khi Mục Tuỳ và Lâm phu nhân đều chưa phản ứng kịp, Mạnh Như Ký liền bóp lấy cổ Lâm phu nhân, trực tiếp ấn Lâm phu nhân từ trên bàn đá xuống đất.
Lâm phu nhân ngã trên đất, như thể bị đau, nhíu mày, bà ta nhìn Mạnh Như Ký đang khống chế mình, sau khi cơn đau mất dần, vẻ mặt bà ta vẫn bình thản lạnh lùng:
"Mạnh cô nương, ta giúp ngươi, tại sao ngươi lại làm vậy với ta?"
"Ta thích hắn." Mạnh Như Ký trực tiếp thừa nhận.
Mục Tuỳ ở bên cạnh nghe mà rung động.
Mạnh Như Ký lại nói tiếp: "Nhưng chuyện này không phải do người khác ép ta làm thế nào. Tiểu Tuỳ nhà chúng ta cũng không thích."
Lâm phu nhân nhướng mày: "Vậy ngươi, muốn chống lại yêu cầu của ta?"
Bà ta vừa nói dứt lời, Mạnh Như Ký đột nhiên cảm thấy trong bụng đau đớn kịch liệt, máu tanh trào lên lồng ngực, nàng gắng gượng nuốt xuống vị tanh, chỉ để lại chút vệt máu bên khoé miệng.
Mạnh Như Ký không chút sợ sệt: "Đúng, ta muốn chống lại bà."
Lâm phu nhân nhìn Mạnh Như Ký, nhưng không hề tức giận, trong mắt thậm chí càng thêm vài phần tán thưởng, bà ta nghiêng đầu nhìn Mạnh Như Ký: "Ngươi không sợ chết, rất tốt, nhưng ngươi cũng phải có bản lĩnh chống lại ta..."
Bà ta chưa nói dứt lời, lệ khí màu đen liền biến thành một mũi tên, lao thẳng về phía Lâm phu nhân.
Đầu mũi tên dừng ngay giữa trán Lâm phu nhân, chỉ cách một tấc, đằng đằng sát khí.
Mục Tuỳ mở miệng: "Giải chú độc của nàng ấy, thả nàng ấy ra. Ngàn vàng của bà vốn cũng không phải nàng ấy lấy được."
Mục Tuỳ ra tay cứu nàng, Mạnh Như Ký vốn cảm kích trong lòng, nhưng khi nghe lời hắn nói, nàng lại ngậm máu mắng hắn: "Ai nói ta nhất định không lấy được!"
Mà Lâm phu nhân đang bị Mạnh Như Ký khống chế nhìn thấy lệ khí mà Mục Tuỳ thao túng thì trừng to hai mắt, chiếc mặt nạ lạnh lùng lãnh đạm như thể bị xé rách, bà ta nhìn chằm chằm Mục Tuỳ với vẻ khó tin:
"Lệ khí? Tại sao ngươi lại có lệ khí thần linh?"
Lâm phu nhân sống một mình ở đây vẫn chưa biết thân phận của Mục Tuỳ.
Nhưng lời của bà ta cũng khiến Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ bất ngờ, Mạnh Như Ký nói thẳng: "Bà biết mối quan hệ giữa lệ khí và thần linh?"
Lâm phu nhân vốn không nhìn Mạnh Như Ký, chỉ thấy trong mắt bà ta lộ ra sát khí, nâng tay niệm quyết, một sát chiêu liền lao về phía Mục Tuỳ!
Nhưng...
Ngọn gió kèm theo sương mù thổi qua giữa ba người họ, không có bất kỳ ánh sáng thuật pháp nào lộ ra từ tay Lâm phu nhân.
"Thuật pháp của ta..." Lâm phu nhân kinh ngạc nhìn đầu ngón tay mình: "Tại sao không dùng được..."
Mạnh Như Ký cũng chớp mắt với vẻ kỳ quái.
Chỉ có Mục Tuỳ quay đầu nhìn màn sương dày phía sau.
Bên cạnh Mục Tuỳ, lệ khí hình thành kết giới bảo vệ lấy Mạnh Như Ký. Những chiếc gai nhọn trên kết giới bắn ra, nhắm chuẩn vào màn sương.
Trong màn sương, bóng người từ Nại Hà phản chiếu trong đó, lặng lẽ đứng thẳng, có bóng người biến mất theo ánh sáng, loé lên rồi biến mất.
Một bóng người chậm rãi đến gần, nhưng Mạnh Như Ký lại không nghe thấy tiếng bước chân của nàng ta.
Như thể nàng ta cũng là một ảo ảnh từ Nại Hà, không thực sự tồn tại.
"Thiên Sơn Quân nhạy bén."
Giọng nữ hơi khàn truyền đến từ trong màn sương, nhưng Mạnh Như Ký nhất thời sững sờ, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện ký ức của Mạc Ly mà nàng nhìn thấy sau khi rơi xuống Nại Hà lần đó.
Nhân thần tên Mạc Hĩ đó, chính là giọng nói này, hơi trầm thấp khàn khàn, như thể lẫn với tiếng gió, không giống tiếng ở nhân gian.
Gió nhẹ khẽ thổi, sương mù tiêu tan, Mạnh Như Ký cuối cùng cũng nhìn rõ người đến, y phục mộc mạc, tóc quấn đơn giản, nhưng quanh người nàng ta lại khẽ phát ra ánh sáng mà chỉ thần linh mới có.
Chính là... nhân thần.
"Mạc Hĩ..." Mạnh Như Ký lẩm bẩm tên nàng ta, như thể đáp lại nàng, ánh sáng quanh người Mạc Hĩ sáng hơn một chút.
Mà cũng trong lúc ánh sáng này loé lên, lệ khí quanh người Mục Tuỳ bạo phát, bảo vệ lấy Mạnh Như Ký, nhưng ánh sáng đó như thể mang theo sức mạnh dời núi lấp bể, đập mạnh vào lệ khí quanh người Mục Tuỳ trong không trung.
Sóng khí cực lớn tạo ra gần như có thể thổi bay toàn bộ sương mù trong Nhu Vĩ Thảo Âm lúc này, bóng người vốn phản chiếu trong sương mù cũng lập tức biến mất, như thể càn quét sạch nơi này trong thoáng chốc.
Sương mù tan đi, lệ khí quanh người Mục Tuỳ và ánh sáng quanh người Mạc Hĩ đều giảm bớt, bọn họ đều đứng tại chỗ, ánh mắt lãnh đạm nhìn đối phương.
"Thiên Sơn Quân, mặc dù ta chỉ đưa một mảnh thần hồn tới đây, nhưng trước kia ngươi đã hấp thụ lệ khí của Trản Diệp, sức mạnh vẫn chưa hoàn toàn dung hoà, ra tay với ta, không có lợi cho ngươi."
Mục Tuỳ cười lạnh một tiếng, dường như không định nhiều lời với nàng ta, xoay lòng bàn tay, lại có lệ khí tụ bên cạnh hắn.
Mạnh Như Ký bị sóng khí vừa rồi đánh ngã xuống đất, vừa ngồi dậy, nhìn thấy khí tức trong lòng bàn tay Mục Tuỳ, nàng liền biết lời Mạc Hĩ nói là thật, lệ khí trong tay Mục Tuỳ lay động như một ngọn lửa, không hề ổn định.
Vì thế Mạnh Như Ký nhẫn nhịn cơn đau trong bụng, bò dậy, giữ lấy Mục Tuỳ: "Xem nàng ta muốn làm gì trước đã..."
Mạc Hĩ cũng động đậy tay, nhưng không ngưng tụ thuật pháp nữa mà biến ra một túi tiền làm bằng vải xanh.
"Ngàn vàng của Lâm phu nhân đã ở chỗ ta." Mạc Hĩ nói: "Ta tới giúp ngươi quay về nhân gian."
Thấy trong tay Mạc Hĩ cầm thứ đó, Mục Tuỳ nhất thời sững sờ, Mạnh Như Ký càng trừng to mắt, không nhịn được nhìn về phía Lâm phu nhân: "Ngàn vàng của bà dễ trộm thế à?"
Mà lúc này Lâm phu nhân đang ngồi trên đất, sững sờ nhìn Mạc Hĩ, như thể mất hồn, hai mắt ửng đỏ, dường như sắp nhỏ ra máu.
"Lâm phu nhân." Mục Tuỳ gọi bà ta: "Đó là tiền của bà sao?"
Dường như lúc này Lâm phu nhân mới hoàn hồn, bà ta vươn tay sờ lưng mình, nhưng chỉ mò được một hòn đá sau lưng.
Mạnh Như Ký nhìn mà đần người.
Hoá ra Lâm phu nhân không bị gù!
Thứ bà ta đeo trên lưng là một hòn đá, kích thước hòn đá giống với túi tiền trong tay Mạc Hĩ.
"Đó là ngàn vàng của ta..." Lâm phu nhân nhìn túi tiền vải xanh trong tay Mạc Hĩ, lẩm bẩm: "Bị nàng ta tráo rồi."
Lúc này Mạnh Như Ký cũng mới ý thức được, túi tiền vải xanh đó có cùng chất liệu với y phục trên người Lâm phu nhân.
Thì ra...
Lâm phu nhân vẫn luôn giấu ngàn vàng trên lưng mình, chưa từng rời khỏi, đây cũng là lý do bà ta dám một mình đối mặt với những người khác ở vùng đất Vô Lưu, nhưng không ngờ, lần này lại bị Mạc Hĩ thần không biết quỷ không hay lấy đi rồi...
"Thuật che mắt. Ở nơi vốn là mộng cảnh như vùng đất Vô Lưu này, nó rất hữu dụng." Mạc Hĩ cầm ngàn vàng trong tay, nhìn Lâm phu nhân trên đất: "Ta mượn cơ thể của Diệp Xuyên, ngày đầu tiên tới đã lấy được ngàn vàng rồi."
Nàng ta nói vậy, Lâm phu nhân cũng lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ: "Khó trách..." Bà ta cười khổ: "Khó trách, khó trách..."
"Lâm phu nhân." Mạc Hĩ nói, trong giọng nói lãnh đạm còn có chút cảm thán: "Bà không còn nhạy bén như trước nữa."
Lâm phu nhân không phủ nhận, bà ta gật đầu, nhất thời, vẻ mặt như thể già đi rất nhiều.
"Ngươi lớn rồi." Lâm phu nhân cười khổ nói: "Ta đã sớm không còn như trước nữa."
Nghe vậy, kết hợp với rất nhiều chi tiết trước đó, trong đầu Mạnh Như Ký đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ thần kỳ.
Nàng nhìn Mục Tuỳ, như muốn xác nhận.
Lúc này Mục Tuỳ cũng mới phản ứng lại.
"Không ngờ Lâm phu nhân dạy con cũng không tệ." Mục Tuỳ nhìn Mạc Hĩ, nói: "Từ người thành thần, thế gian chỉ có một."
Hắn nói ra, Mạc Hĩ và Lâm phu nhân đều không phủ nhận, dưới dung mạo tương tự, vẻ mặt Mạc Hĩ lạnh nhạt như sương, còn dưới vẻ bình tĩnh của Lâm phu nhân, lại giấu sự bi thương khó nói.
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
So với những nơi khác ở vùng đất Vô Lưu, trong Nhu Vĩ Thảo Âm này, bởi vì sương mù bao trùm nên màu sắc quỷ dị của ánh trăng xuyên qua càng trở nên giống với ánh trăng ở nhân gian.
Mục Tuỳ liếc sang bên phải, nhìn thấy Mạnh Như Ký đang ngồi khoanh chân trên giường, vẫn đan mười ngón tay với hắn.
Nàng vẫn nhắm mắt, không biết vẫn đang thương lượng chuyện gì với yểm yêu đó trong mộng.
Nàng chưa ra nên trong căn phòng hiện tại có hai người nhưng giống như chỉ có một mình hắn, vì thế những cảm xúc bị che giấu trước mặt người khác kia liền vô thức bị Mục Tuỳ phóng thích ra.
Đầu ngón tay của Mục Tuỳ khẽ siết, nắm lấy tay Mạnh Như Ký.
Trong đồng tử màu đen phản chiếu ánh trăng dịu dàng, như phản chiếu một vũng nước trong mắt hắn, hắn nhìn đôi tay đan xen, cảm nhận lòng bàn tay siết chặt và hơi ấm của nàng.
Xúc cảm ấm nóng mang đến ảo giác tê dại thần kỳ, sôi sục từ lòng bàn tay đến tim.
Mục Tuỳ rũ mắt, đầu ngón tay gần như vô thức xoa mu bàn tay nàng.
Thực ra...
Khát vọng muốn chạm vào nàng, chưa từng biến mất trong cơ thể, hắn chỉ là thuần thục khống chế sự kích động này hơn trước kia thôi.
Có lẽ Mạnh Như Ký không biết, mỗi lần nàng tiến đến gần, hắn phải dùng bao nhiêu ý chí để chống cự, giống như nàng không biết rằng so với sự rung động không thể phủ nhận của bản thân hắn, sự rung động của Mạnh Như Ký với hắn càng khiến hắn bất ngờ hơn.
Nàng từng thấy mưu kế của hắn, cũng từng đối đầu với hắn, còn biết cả mục đích đáng sợ là chống lại nhân thế của hắn...
Nhưng nàng vẫn nói, nàng là người trong cuộc, nàng cam tâm tình nguyện...
Mục Tuỳ vốn cho rằng, với cuộc đời như hắn, tất cả những người từng gặp đều là khách qua đường, để lại mưu kế và thù hận, lợi ích và xu nịnh, nhưng hắn chưa từng nghĩ rằng, có một ngày còn có thể nhìn thấy lòng người...
Ánh mắt Mục Tuỳ rơi trên khuôn mặt Mạnh Như Ký.
Trong ánh trăng, làn da của Mạnh Như Ký như thể ánh lên một tầng sáng mỏng. Gió đêm khẽ thổi, lay động tóc mai của nàng, lọn tóc tung bay, nghịch ngợm nhảy múa trên khuôn mặt nàng.
Mạnh Như Ký dường như cảm thấy ngứa, lông mày bất giác nhíu lại.
Mục Tuỳ liền ma xui quỷ khiến nâng tay, vén lọn tóc rối của nàng ra sau tai.
Đến khi làm xong động tác này, Mục Tuỳ mới ý thức được, bản thân hình như đang cười.
Hắn không biết tại sao bản thân muốn cười, nhưng đường cong ở khoé miệng hắn quả thực đã hướng lên...
Bàn tay còn lại cưỡng ép kéo khoé môi xuống, Mục Tuỳ ép bản thân bình tĩnh lại.
Không nên...
Hắn nói với bản thân như vậy, cho dù hắn thừa nhận bản thân rung động, nhưng mất khống chế, vẫn là không nên.
Giây tiếp theo, Mục Tuỳ cảm thấy bàn tay Mạnh Như Ký khẽ động đậy, dường như sắp tỉnh lại.
Hắn như thể bị doạ sợ, giống một đứa bé muốn che giấu toàn bộ cảm xúc của mình, nhanh chóng rút tay mình ra, sau đó thuần thục mở cửa sổ chuồn đi.
Vì thế đến khi Mạnh Như Ký tỉnh lại, trong phòng đã trống không, chỉ còn lại ánh trăng lạnh lẽo và nàng.
Mạnh Như Ký nhìn lòng bàn tay mình, sau đó lại nhìn cửa sổ, hừ lạnh một tiếng: "Khó lòng chạy thoát."
Sáng sớm hôm sau, Mạnh Như Ký tắm rửa xong liền ngáp một cái rời khỏi phòng.
Hôm nay trong màn sương mù, trong sân cũng có rất nhiều bóng người, nhìn có vẻ hơi "náo nhiệt" một cách kỳ quái.
Lâm phu nhân đang ngồi bên bàn đá uống trà, bên cạnh bà ta còn có Mục Tuỳ lạnh mặt, thấy vẻ mặt không vui của hắn, Mạnh Như Ký biết hắn chắc chắn lại bị Lâm phu nhân "yêu cầu" ở lại đây rồi.
Nhưng Mạnh Như Ký rất vui, nàng bước nhanh tới, ngồi đối diện Mục Tuỳ: "Tối qua lại ngủ một mình ở đâu vậy Thiên Sơn Quân?"
Mục Tuỳ chỉ liếc nàng một cái, sau đó lại liếc Lâm phu nhân, như thể đang nhắc nhở nàng bi kịch "đâm người" hôm qua.
Mạnh Như Ký lập tức hiểu ra, sau đó rót một ly trà cho mình: "Lâm phu nhân, sáng hôm nay muốn ăn gì?"
Lâm phu nhân vẫn luôn bất động lúc này mới đặt ly trà lên bàn, bà ta liếc hai người một cái: "Không ăn nữa, hôm nay giữ lại Thiên Sơn Quân là muốn xin lỗi hai ngươi. Hôm qua yêu cầu của ta hơi quá đáng rồi."
Vừa nói dứt lời, Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ cùng nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy sự bất ngờ trong mắt đối phương.
"Các ngươi là phu thê, ta không nên yêu cầu như vậy, thế nên..." Lâm phu nhân khẽ cười: "Hôm nay ta hy vọng các ngươi sẽ hàn gắn lại mối quan hệ."
Mạnh Như Ký nhướng mày: "Hàn gắn?"
Mục Tuỳ cảm thấy không ổn, nhíu mày.
Lâm phu nhân cười gật đầu: "Đúng, trước đây không phải Mạnh cô nương cũng muốn biết cách dạy chồng từ chỗ ta sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Mục Tuỳ liếc đến Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký gãi gãi mũi, hơi ngượng ngùng quay đi chỗ khác.
Ánh mắt của Lâm phu nhân đảo qua đảo lại giữa hai người một lúc, cười nói: "Ta quả thực không có cách gì cả, cách duy nhất có thể nghĩ được để giúp ngươi một tay, chính là để các ngươi làm chuyện của phu thê."
Dứt lời, Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ đều sững sờ.
Nhưng Lâm phu nhân lại nói rất thản nhiên: "Dù sao các ngươi cũng ở một phòng, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi. Đây..." Lâm phu nhân đặt ly trà của mình xuống, ánh mắt trở nên sắc bén: "Là yêu cầu của ta."
Dứt lời, trong làn sương mù trong sân lặng ngắt như tờ, như thể ba người trong sân đều biến thành ảo ảnh ở Nại Hà.
Một lúc sau, Mạnh Như Ký phản ứng lại trước, nàng khẽ cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Mục Tuỳ.
"Tiểu Tuỳ, ngươi xem, ai cũng muốn tác hợp cho nhân duyên này." Giọng điệu nàng rất thoải mái, có chút trêu chọc: "Làm thế nào đây? Không làm, vậy thì phải chết đó."
Mà sau khi hiểu ra, sắc mặt Mục Tuỳ tái mét, hắn nhìn Mạnh Như Ký còn cười được thì càng tức đến mức hít sâu một hơi.
Mạnh Như Ký cười híp mắt nói tiếp: "Tiểu Tuỳ, tỷ tỷ cũng không có kinh nghiệm gì, hay là ngươi săn sóc ta chút đi?"
Nói rồi, Mạnh Như Ký vươn tay về phía Mục Tuỳ, đến nửa chừng, lòng bàn tay nàng đột nhiên đổi hướng!
Trong thoáng chốc, khi Mục Tuỳ và Lâm phu nhân đều chưa phản ứng kịp, Mạnh Như Ký liền bóp lấy cổ Lâm phu nhân, trực tiếp ấn Lâm phu nhân từ trên bàn đá xuống đất.
Lâm phu nhân ngã trên đất, như thể bị đau, nhíu mày, bà ta nhìn Mạnh Như Ký đang khống chế mình, sau khi cơn đau mất dần, vẻ mặt bà ta vẫn bình thản lạnh lùng:
"Mạnh cô nương, ta giúp ngươi, tại sao ngươi lại làm vậy với ta?"
"Ta thích hắn." Mạnh Như Ký trực tiếp thừa nhận.
Mục Tuỳ ở bên cạnh nghe mà rung động.
Mạnh Như Ký lại nói tiếp: "Nhưng chuyện này không phải do người khác ép ta làm thế nào. Tiểu Tuỳ nhà chúng ta cũng không thích."
Lâm phu nhân nhướng mày: "Vậy ngươi, muốn chống lại yêu cầu của ta?"
Bà ta vừa nói dứt lời, Mạnh Như Ký đột nhiên cảm thấy trong bụng đau đớn kịch liệt, máu tanh trào lên lồng ngực, nàng gắng gượng nuốt xuống vị tanh, chỉ để lại chút vệt máu bên khoé miệng.
Mạnh Như Ký không chút sợ sệt: "Đúng, ta muốn chống lại bà."
Lâm phu nhân nhìn Mạnh Như Ký, nhưng không hề tức giận, trong mắt thậm chí càng thêm vài phần tán thưởng, bà ta nghiêng đầu nhìn Mạnh Như Ký: "Ngươi không sợ chết, rất tốt, nhưng ngươi cũng phải có bản lĩnh chống lại ta..."
Bà ta chưa nói dứt lời, lệ khí màu đen liền biến thành một mũi tên, lao thẳng về phía Lâm phu nhân.
Đầu mũi tên dừng ngay giữa trán Lâm phu nhân, chỉ cách một tấc, đằng đằng sát khí.
Mục Tuỳ mở miệng: "Giải chú độc của nàng ấy, thả nàng ấy ra. Ngàn vàng của bà vốn cũng không phải nàng ấy lấy được."
Mục Tuỳ ra tay cứu nàng, Mạnh Như Ký vốn cảm kích trong lòng, nhưng khi nghe lời hắn nói, nàng lại ngậm máu mắng hắn: "Ai nói ta nhất định không lấy được!"
Mà Lâm phu nhân đang bị Mạnh Như Ký khống chế nhìn thấy lệ khí mà Mục Tuỳ thao túng thì trừng to hai mắt, chiếc mặt nạ lạnh lùng lãnh đạm như thể bị xé rách, bà ta nhìn chằm chằm Mục Tuỳ với vẻ khó tin:
"Lệ khí? Tại sao ngươi lại có lệ khí thần linh?"
Lâm phu nhân sống một mình ở đây vẫn chưa biết thân phận của Mục Tuỳ.
Nhưng lời của bà ta cũng khiến Mạnh Như Ký và Mục Tuỳ bất ngờ, Mạnh Như Ký nói thẳng: "Bà biết mối quan hệ giữa lệ khí và thần linh?"
Lâm phu nhân vốn không nhìn Mạnh Như Ký, chỉ thấy trong mắt bà ta lộ ra sát khí, nâng tay niệm quyết, một sát chiêu liền lao về phía Mục Tuỳ!
Nhưng...
Ngọn gió kèm theo sương mù thổi qua giữa ba người họ, không có bất kỳ ánh sáng thuật pháp nào lộ ra từ tay Lâm phu nhân.
"Thuật pháp của ta..." Lâm phu nhân kinh ngạc nhìn đầu ngón tay mình: "Tại sao không dùng được..."
Mạnh Như Ký cũng chớp mắt với vẻ kỳ quái.
Chỉ có Mục Tuỳ quay đầu nhìn màn sương dày phía sau.
Bên cạnh Mục Tuỳ, lệ khí hình thành kết giới bảo vệ lấy Mạnh Như Ký. Những chiếc gai nhọn trên kết giới bắn ra, nhắm chuẩn vào màn sương.
Trong màn sương, bóng người từ Nại Hà phản chiếu trong đó, lặng lẽ đứng thẳng, có bóng người biến mất theo ánh sáng, loé lên rồi biến mất.
Một bóng người chậm rãi đến gần, nhưng Mạnh Như Ký lại không nghe thấy tiếng bước chân của nàng ta.
Như thể nàng ta cũng là một ảo ảnh từ Nại Hà, không thực sự tồn tại.
"Thiên Sơn Quân nhạy bén."
Giọng nữ hơi khàn truyền đến từ trong màn sương, nhưng Mạnh Như Ký nhất thời sững sờ, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện ký ức của Mạc Ly mà nàng nhìn thấy sau khi rơi xuống Nại Hà lần đó.
Nhân thần tên Mạc Hĩ đó, chính là giọng nói này, hơi trầm thấp khàn khàn, như thể lẫn với tiếng gió, không giống tiếng ở nhân gian.
Gió nhẹ khẽ thổi, sương mù tiêu tan, Mạnh Như Ký cuối cùng cũng nhìn rõ người đến, y phục mộc mạc, tóc quấn đơn giản, nhưng quanh người nàng ta lại khẽ phát ra ánh sáng mà chỉ thần linh mới có.
Chính là... nhân thần.
"Mạc Hĩ..." Mạnh Như Ký lẩm bẩm tên nàng ta, như thể đáp lại nàng, ánh sáng quanh người Mạc Hĩ sáng hơn một chút.
Mà cũng trong lúc ánh sáng này loé lên, lệ khí quanh người Mục Tuỳ bạo phát, bảo vệ lấy Mạnh Như Ký, nhưng ánh sáng đó như thể mang theo sức mạnh dời núi lấp bể, đập mạnh vào lệ khí quanh người Mục Tuỳ trong không trung.
Sóng khí cực lớn tạo ra gần như có thể thổi bay toàn bộ sương mù trong Nhu Vĩ Thảo Âm lúc này, bóng người vốn phản chiếu trong sương mù cũng lập tức biến mất, như thể càn quét sạch nơi này trong thoáng chốc.
Sương mù tan đi, lệ khí quanh người Mục Tuỳ và ánh sáng quanh người Mạc Hĩ đều giảm bớt, bọn họ đều đứng tại chỗ, ánh mắt lãnh đạm nhìn đối phương.
"Thiên Sơn Quân, mặc dù ta chỉ đưa một mảnh thần hồn tới đây, nhưng trước kia ngươi đã hấp thụ lệ khí của Trản Diệp, sức mạnh vẫn chưa hoàn toàn dung hoà, ra tay với ta, không có lợi cho ngươi."
Mục Tuỳ cười lạnh một tiếng, dường như không định nhiều lời với nàng ta, xoay lòng bàn tay, lại có lệ khí tụ bên cạnh hắn.
Mạnh Như Ký bị sóng khí vừa rồi đánh ngã xuống đất, vừa ngồi dậy, nhìn thấy khí tức trong lòng bàn tay Mục Tuỳ, nàng liền biết lời Mạc Hĩ nói là thật, lệ khí trong tay Mục Tuỳ lay động như một ngọn lửa, không hề ổn định.
Vì thế Mạnh Như Ký nhẫn nhịn cơn đau trong bụng, bò dậy, giữ lấy Mục Tuỳ: "Xem nàng ta muốn làm gì trước đã..."
Mạc Hĩ cũng động đậy tay, nhưng không ngưng tụ thuật pháp nữa mà biến ra một túi tiền làm bằng vải xanh.
"Ngàn vàng của Lâm phu nhân đã ở chỗ ta." Mạc Hĩ nói: "Ta tới giúp ngươi quay về nhân gian."
Thấy trong tay Mạc Hĩ cầm thứ đó, Mục Tuỳ nhất thời sững sờ, Mạnh Như Ký càng trừng to mắt, không nhịn được nhìn về phía Lâm phu nhân: "Ngàn vàng của bà dễ trộm thế à?"
Mà lúc này Lâm phu nhân đang ngồi trên đất, sững sờ nhìn Mạc Hĩ, như thể mất hồn, hai mắt ửng đỏ, dường như sắp nhỏ ra máu.
"Lâm phu nhân." Mục Tuỳ gọi bà ta: "Đó là tiền của bà sao?"
Dường như lúc này Lâm phu nhân mới hoàn hồn, bà ta vươn tay sờ lưng mình, nhưng chỉ mò được một hòn đá sau lưng.
Mạnh Như Ký nhìn mà đần người.
Hoá ra Lâm phu nhân không bị gù!
Thứ bà ta đeo trên lưng là một hòn đá, kích thước hòn đá giống với túi tiền trong tay Mạc Hĩ.
"Đó là ngàn vàng của ta..." Lâm phu nhân nhìn túi tiền vải xanh trong tay Mạc Hĩ, lẩm bẩm: "Bị nàng ta tráo rồi."
Lúc này Mạnh Như Ký cũng mới ý thức được, túi tiền vải xanh đó có cùng chất liệu với y phục trên người Lâm phu nhân.
Thì ra...
Lâm phu nhân vẫn luôn giấu ngàn vàng trên lưng mình, chưa từng rời khỏi, đây cũng là lý do bà ta dám một mình đối mặt với những người khác ở vùng đất Vô Lưu, nhưng không ngờ, lần này lại bị Mạc Hĩ thần không biết quỷ không hay lấy đi rồi...
"Thuật che mắt. Ở nơi vốn là mộng cảnh như vùng đất Vô Lưu này, nó rất hữu dụng." Mạc Hĩ cầm ngàn vàng trong tay, nhìn Lâm phu nhân trên đất: "Ta mượn cơ thể của Diệp Xuyên, ngày đầu tiên tới đã lấy được ngàn vàng rồi."
Nàng ta nói vậy, Lâm phu nhân cũng lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ: "Khó trách..." Bà ta cười khổ: "Khó trách, khó trách..."
"Lâm phu nhân." Mạc Hĩ nói, trong giọng nói lãnh đạm còn có chút cảm thán: "Bà không còn nhạy bén như trước nữa."
Lâm phu nhân không phủ nhận, bà ta gật đầu, nhất thời, vẻ mặt như thể già đi rất nhiều.
"Ngươi lớn rồi." Lâm phu nhân cười khổ nói: "Ta đã sớm không còn như trước nữa."
Nghe vậy, kết hợp với rất nhiều chi tiết trước đó, trong đầu Mạnh Như Ký đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ thần kỳ.
Nàng nhìn Mục Tuỳ, như muốn xác nhận.
Lúc này Mục Tuỳ cũng mới phản ứng lại.
"Không ngờ Lâm phu nhân dạy con cũng không tệ." Mục Tuỳ nhìn Mạc Hĩ, nói: "Từ người thành thần, thế gian chỉ có một."
Hắn nói ra, Mạc Hĩ và Lâm phu nhân đều không phủ nhận, dưới dung mạo tương tự, vẻ mặt Mạc Hĩ lạnh nhạt như sương, còn dưới vẻ bình tĩnh của Lâm phu nhân, lại giấu sự bi thương khó nói.
Editor có lời muốn nói:
Bộ truyện này chỉ được đăng DUY NHẤT trên Wattpad @QW2412. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!