Chương : 15
Tôn vũ kinh ngạc, bốn vạn? Như thế nào quân địch lại tăng nhiều vậy . Hắn vội kêu NM01 làm bộ phóng ra lục quang, đỉnh đầu xuất hiện hai chữ “Mắt thần”, sau đó hét lớn với Công Tôn Toản: “Chủ công, thuộc hạ dùng võ tướng kĩ “Mắt thần” tiến hành trinh sát, phia trước vài dặm có hai vạn đại quân kéo tới, ngoại trừ Trương Thuần còn có hai vạn kỵ binh khác mang theo cờ có chữ “Khâu”.
Công Tôn Toản nghe xong, mỉm cười nói:“Là Khâu Lực Cư!”
Đúng lúc này NM01 ở bên tai Tôn Vũ đưa tin:“Khâu Lực Cư, danh tướng Ô Hoàn, sau khi Trương Thuần chết trở thành thủ lĩnh Ô Hoàn, từng đánh bại Công Tôn Toản, đem Toản vây tại thành Quản Tử Liêu Tây.”
Tôn Vũ nghe xong đoạn giới thiệu nhân vật này , trong lòng có điềm dự cảm không rõ. Hiện tại, vị trí đại quân vừa đúng là Liêu Tây, địch nhân lại đúng là Khâu Lực Cư, tại đây sẽ không tái hiện một màn lịch sử Tam quốc trong thế giới này chứ? Nếu đúng như vậy, thật là có chút tào lao rồi .
Hắn nhịn không được nói với Công Tôn Toản: “Chủ công, gần đây có thể có một địa phương tên là thành Quản Tử không?”
Công Tôn Toản cười nói:“Cách khoảng hai dặm xuống phia nam chính là thành Quản Tử, sao đột nhiên ngươi lại hỏi điều này?”
Ta ngất, thật là có thành Quản Tử... Dự cảm trong long Tôn Vũ càng ngày càng mạnh. Hắn nhịn không được nói với Công Tôn Toản:“Chủ công, quân địch thế mạnh không thể chống, chúng ta có nên tạm lánh trước hay không ?”
Công Tôn Toản đối với Tôn Vũ luôn luôn nói gì nghe nấy. Nghe hắn mở miệng, Công Tôn Toản ôn nhu cười nói:“Tốt, chúng ta liền lui về phía sau tránh đi.”
Nàng còn không có kịp phát lệnh, bên cạnh đột nhiên có người nói:“Chủ công không thể.” Tôn Vũ quay đầu nhìn lại, nói chuyện là đội trưởng bạch mã nghĩa quân Vương Môn.
Vương Môn cung kính nói với Công Tôn Toản:“Chủ công, lần này chúng ta tới là để đuổi Ô Hoàn ra khỏi U châu. Nếu tại nơi này lùi bước, sẽ tăng thêm uy phong cho quân Ô Hoàn, kiềm chế sĩ khí chính mình. Vậy... lần này chúng ta truy kích chẳng phải là thất bại trong gang tấc, đại quân Ô Hoàn vẫn ở U châu phóng hỏa giết người sao.”
Nghiêm Cương bên cạnh nghe xong, cũng cảm thấy có lý, nàng nói:“Vương Môn nói cũng có đạo lý, quân địch mặc dù đông, nhưng có hai vạn kỵ binh chính là đang chạy như chó nhà có tang. Có “Bạch mã” của chủ công trợ uy, năm ngàn bạch mã nghĩa quân cũng đủ đánh bại bốn vạn đại quân của bọn ho, không cần rút lui.”
Công Tôn Toản nghe xong lời nói của hai người, cũng hiểu được có đạo lý. Nhưng nàng lại không muốn bỏ ý kiến của Tôn Vũ, vì thế quay đầu sang, nhẹ nhàng nói:“Tầm Chân tiên sinh, ngươi cảm thấy hai người bọn họ nói có đúng không?”
Tôn Vũ kỳ thật cũng hiểu được hai người nói có lý. Huống chi dự cảm không rõ ràng của hắn vốn đến từ chuyện thời Tam quốc do NM01 cung cấp. Lịch sử của nơi này có hoàn toàn giống lịch sử của Tam quốc hay không hắn cũng không chắc. Nếu bởi vì chút hoài nghi mà bỏ qua cơ hội, khiến dân chúng U châu chìm trong sự quấy nhiễu của man tộc , chính hắn cũng không thể an tâm.
Hắn thở dài nói:“ Kỳ thật ta cũng hiểu được bọn họ nói có lý. Chỉ là trong lòng ta có cảm giác không tốt, hẳn không phải là thật.”
Nếu Tôn Vũ đã nói như vậy , Công Tôn Toản cũng không chần chờ nữa, nàng cao giọng nói:“Truyền lệnh toàn quân, lập trận Phong Thỉ nghênh địch! Điền Dự tướng quân, ngươi lãnh tả quân. Nghiêm Cương tướng quân, ngươi lãnh hữu quân. Tầm Chân tiên sinh, ngươi cùng ta suất lĩnh trung quân.”
Sau một tiếng thét của Công Tôn Toản, bạch mã nghĩa quân xếp trận Phong Thỉ hình chữ “T”. Nếu NM01 bay lên giữa không trung quan sát, sẽ phát hiện trận hình của bạch mã quân rất giống một cái mũi tên.
Tiếng vó ngựa ầm ầm ngày càng gần. Không lâu sau, đại quân Ô Hoàn xuất hiện ở phía trước trên thảo nguyên. Cách nửa dặm gần chỗ Ô Hoàn đại quân, còn có vài quân lính thám báo của Công Tôn Toản đang liều mạng đánh ngựa quay về. Lính thám báo của Ô Hoàn cũng đang dốc sức đuổi theo ở đằng sau.
Đến lúc hai quân vừa chạm mặt nhau, quân Ô Hoàn đều lắp bắp kinh hãi. Như thế nào thám báo Công Tôn quân còn chưa trở về thông báo, Công Tôn Toản đã sớm biết chúng ta sắp tới mà dọn xong trận?
Một lá cờ lớn mang chữ “Khâu” đi đến ngoài nửa dặm thì dừng lại. Một nữ tướng từ trong quân Ô Hoàn phi ra, cười to nói:“Ta là dũng sĩ Ô Hoàn Khâu Lực Cư. Công Tôn Toản, ngươi có dám cùng ta đánh một trận?”
Tôn Vũ tập trung nhìn vào. Khâu Lực Cư là một phụ nhân ước chừng ba mươi tuổi, trên người khoác ào choàng da sói, trên đầu cắm mấy chiếc lông chim ngũ sắc. Dung mạo rất xấu, làn da cũng đen đen . Sau lưng nàng mang đại cung, tay cầm một thanh trường thương, đứng trước trận cười ha hả.
Thấy nàng hung hăng như thế, một viên tướng trong quân Công Tôn Toản đánh ngựa phi ra, chính là Điền Dự. Chỉ nghe Điền Dự mắng to nói: “Khâu Lực Cư, ngươi cười cái gì? Đến lĩnh giáo “Phá lỗ” của Điền Dự ta đây, nhìn ngươi còn cười nổi hay khộng.”
“Phá lỗ” của Điền Dự chuyên khắc chế man tộc phương bắc, chính là võ tướng kĩ khắc tinh của bắc man. Không ngờ Khâu Lực Cư cũng không sợ nàng, ngược lại cười nói: “Ngươi có ‘Phá lỗ’, ta cũng có ‘Tập hán’, ai sợ ai?”
Thì ra võ tướng kĩ “Tập hán” của Khâu Lực Cư Là một loại chuyên môn nhằm vào võ tướng kĩ của người Hán, hoàn toàn tương phản với “Phá lỗ” của Điền Dự, nhưng uy lực tương đương nhau.
Cùng lúc hai kỵ mã đụng vào nhau, trên người Điền Dự cùng Khâu Lực Cư đồng thời nhấp nhoáng hồng quang. Hai chữ màu hồng “Phá lỗ” cùng “Tập hán” gần như dồn thành một đống .
Song thương cùng đâm ra, hai thanh thiết thương chạm nhau một cái, tia lửa bắn ra bốn phía. Thân mình hai tướng đồng thời cứng đờ. Một thương này giao nhau, hai người đều ngang sức ngang tài, ai cũng không chiếm được lợi thế.
“ Có chút bản lĩnh.” Hai người trong lòng đều cả kinh, không dám sơ suất, giơ lên thiết thương cuốn vào nhau không dứt.
Tôn Vũ trong lòng cảm thấy thú vị. Điền Dự cùng Khâu Lực Cư thật đúng là kì phùng địch thủ. Kỹ năng của mỗi người đều nhằm vào loại hình võ tướng kĩ của đối phương. Hết lần nầy đến lần khác hai người giao kích, trận này không biết phải đánh đến khi nào.
Trận này đánh hết nửa ngày, thật đúng là bất phân thắng bại. Thấy binh sĩ hai quân đã mất hết kiên nhẫn, Nghiêm Cương cũng thúc ngựa múa thương, lao về phía trước, lớn tiếng nói:“Điền tướng quân, ta tới giúp ngươi.”
Trên người nàng lóe lên hồng quang, hai chữ to “Thương tướng” xuất hiện ở trên đầu. Cả người lẫn ngựa đều vẽ thành một đường hồng quang, hướng về trước trận đánh tới. Không ngờ trong quân Ô Hoàn cũng có một tướng lao ra, cầm trường đao trên tay, lớn tiếng nói:“Lấy nhiều đánh ít, không biết xấu hổ sao? Trương Cử ta đến lĩnh giáo ngươi!”
NM01 kịp thời đưa tin:“Trương Cử, thổ hào quận Ngư Dương, cùng với Trương Thuần liên hợp khởi binh làm loạn, tự xưng là “Thiên tử”, có chín nghìn tư binh.Về sau cùng với Hán quân kịch chiến, binh bại mà chết.”
Người tên Trương Cử này cư nhiên cũng phát ra hồng quang, trên đỉnh đầu nổi lên hai chữ lớn:“Kỵ tướng”. Chỉ cần nhìn tên cũng biết, loại võ tướng kĩ này quan trọng là ở chỗ cưỡi ngựa. Quả nhiên, thuật cưỡi ngựa của Trương Cử thật không tầm thường. Nàng thúc ngựa múa đao xông tới, trong nháy mắt liền vọt tới giữa tràng đấu, khua đao đấu với Nghiêm Cương.
Võ tướng kĩ “Thương tướng” của Nghiêm Cương mở ra. Một thanh thiết thương giống như lê hoa phi vũ (hoa lê bay múa), thương ảnh làm phạm vi ba trượng xung quanh ngay cả bóng người cũng thấy không rõ lắm. Nhưng“Kỵ tướng” của Trương Cử điều khiển ngựa giống như một phần cơ thể mình. Ngựa của nàng tiến trước lùi sau, tập kích như bay, Nghiêm Cương rõ ràng không có biện pháp khống chế.
Lần này “Thương tướng” đụng phải “Kỵ tướng”, lại là ngang sức ngang tài. Hai tướng đánh đến nửa ngày, cũng là kết quả bất phân thắng bại.
Đại Vương Ô Hoàn Trương Thuần cũng nhịn không được , chỗ vai bị thương đã đỡ rồi, lúc này phi ngựa ra, giương cung cài tên,“Bôn xạ”, bắn về phía Điền Dự một tên.
Tôn Vũ sớm đợi nàng đã lâu, cười ha hả. Hai chữ“Tất trúng” nhảy lên đỉnh đầu, cũng giương cung cài tên, bắn rơi tên của Trương Thuần.
Trương Thuần giận dữ nói:“Lại là ngươi?” Nàng lập tức khai mở đại cung,bắn liên tiếp về phía Tôn Vũ.
Tôn Vũ cũng không chút nào tỏ ra yếu thế, nhờ sự trợ giúp của NM01 liền phóng tên. Mỗi một tên đều chặn lại lại tên của Trương Thuần ở giữa không trung.
Tam tướng đấu tam tướng, ba võ tướng kĩ chống lại ba võ tướng kĩ, cảnh tượng thật sự náo nhiệt , ai cũng không làm gì được ai.
Công Tôn Toản nghe xong, mỉm cười nói:“Là Khâu Lực Cư!”
Đúng lúc này NM01 ở bên tai Tôn Vũ đưa tin:“Khâu Lực Cư, danh tướng Ô Hoàn, sau khi Trương Thuần chết trở thành thủ lĩnh Ô Hoàn, từng đánh bại Công Tôn Toản, đem Toản vây tại thành Quản Tử Liêu Tây.”
Tôn Vũ nghe xong đoạn giới thiệu nhân vật này , trong lòng có điềm dự cảm không rõ. Hiện tại, vị trí đại quân vừa đúng là Liêu Tây, địch nhân lại đúng là Khâu Lực Cư, tại đây sẽ không tái hiện một màn lịch sử Tam quốc trong thế giới này chứ? Nếu đúng như vậy, thật là có chút tào lao rồi .
Hắn nhịn không được nói với Công Tôn Toản: “Chủ công, gần đây có thể có một địa phương tên là thành Quản Tử không?”
Công Tôn Toản cười nói:“Cách khoảng hai dặm xuống phia nam chính là thành Quản Tử, sao đột nhiên ngươi lại hỏi điều này?”
Ta ngất, thật là có thành Quản Tử... Dự cảm trong long Tôn Vũ càng ngày càng mạnh. Hắn nhịn không được nói với Công Tôn Toản:“Chủ công, quân địch thế mạnh không thể chống, chúng ta có nên tạm lánh trước hay không ?”
Công Tôn Toản đối với Tôn Vũ luôn luôn nói gì nghe nấy. Nghe hắn mở miệng, Công Tôn Toản ôn nhu cười nói:“Tốt, chúng ta liền lui về phía sau tránh đi.”
Nàng còn không có kịp phát lệnh, bên cạnh đột nhiên có người nói:“Chủ công không thể.” Tôn Vũ quay đầu nhìn lại, nói chuyện là đội trưởng bạch mã nghĩa quân Vương Môn.
Vương Môn cung kính nói với Công Tôn Toản:“Chủ công, lần này chúng ta tới là để đuổi Ô Hoàn ra khỏi U châu. Nếu tại nơi này lùi bước, sẽ tăng thêm uy phong cho quân Ô Hoàn, kiềm chế sĩ khí chính mình. Vậy... lần này chúng ta truy kích chẳng phải là thất bại trong gang tấc, đại quân Ô Hoàn vẫn ở U châu phóng hỏa giết người sao.”
Nghiêm Cương bên cạnh nghe xong, cũng cảm thấy có lý, nàng nói:“Vương Môn nói cũng có đạo lý, quân địch mặc dù đông, nhưng có hai vạn kỵ binh chính là đang chạy như chó nhà có tang. Có “Bạch mã” của chủ công trợ uy, năm ngàn bạch mã nghĩa quân cũng đủ đánh bại bốn vạn đại quân của bọn ho, không cần rút lui.”
Công Tôn Toản nghe xong lời nói của hai người, cũng hiểu được có đạo lý. Nhưng nàng lại không muốn bỏ ý kiến của Tôn Vũ, vì thế quay đầu sang, nhẹ nhàng nói:“Tầm Chân tiên sinh, ngươi cảm thấy hai người bọn họ nói có đúng không?”
Tôn Vũ kỳ thật cũng hiểu được hai người nói có lý. Huống chi dự cảm không rõ ràng của hắn vốn đến từ chuyện thời Tam quốc do NM01 cung cấp. Lịch sử của nơi này có hoàn toàn giống lịch sử của Tam quốc hay không hắn cũng không chắc. Nếu bởi vì chút hoài nghi mà bỏ qua cơ hội, khiến dân chúng U châu chìm trong sự quấy nhiễu của man tộc , chính hắn cũng không thể an tâm.
Hắn thở dài nói:“ Kỳ thật ta cũng hiểu được bọn họ nói có lý. Chỉ là trong lòng ta có cảm giác không tốt, hẳn không phải là thật.”
Nếu Tôn Vũ đã nói như vậy , Công Tôn Toản cũng không chần chờ nữa, nàng cao giọng nói:“Truyền lệnh toàn quân, lập trận Phong Thỉ nghênh địch! Điền Dự tướng quân, ngươi lãnh tả quân. Nghiêm Cương tướng quân, ngươi lãnh hữu quân. Tầm Chân tiên sinh, ngươi cùng ta suất lĩnh trung quân.”
Sau một tiếng thét của Công Tôn Toản, bạch mã nghĩa quân xếp trận Phong Thỉ hình chữ “T”. Nếu NM01 bay lên giữa không trung quan sát, sẽ phát hiện trận hình của bạch mã quân rất giống một cái mũi tên.
Tiếng vó ngựa ầm ầm ngày càng gần. Không lâu sau, đại quân Ô Hoàn xuất hiện ở phía trước trên thảo nguyên. Cách nửa dặm gần chỗ Ô Hoàn đại quân, còn có vài quân lính thám báo của Công Tôn Toản đang liều mạng đánh ngựa quay về. Lính thám báo của Ô Hoàn cũng đang dốc sức đuổi theo ở đằng sau.
Đến lúc hai quân vừa chạm mặt nhau, quân Ô Hoàn đều lắp bắp kinh hãi. Như thế nào thám báo Công Tôn quân còn chưa trở về thông báo, Công Tôn Toản đã sớm biết chúng ta sắp tới mà dọn xong trận?
Một lá cờ lớn mang chữ “Khâu” đi đến ngoài nửa dặm thì dừng lại. Một nữ tướng từ trong quân Ô Hoàn phi ra, cười to nói:“Ta là dũng sĩ Ô Hoàn Khâu Lực Cư. Công Tôn Toản, ngươi có dám cùng ta đánh một trận?”
Tôn Vũ tập trung nhìn vào. Khâu Lực Cư là một phụ nhân ước chừng ba mươi tuổi, trên người khoác ào choàng da sói, trên đầu cắm mấy chiếc lông chim ngũ sắc. Dung mạo rất xấu, làn da cũng đen đen . Sau lưng nàng mang đại cung, tay cầm một thanh trường thương, đứng trước trận cười ha hả.
Thấy nàng hung hăng như thế, một viên tướng trong quân Công Tôn Toản đánh ngựa phi ra, chính là Điền Dự. Chỉ nghe Điền Dự mắng to nói: “Khâu Lực Cư, ngươi cười cái gì? Đến lĩnh giáo “Phá lỗ” của Điền Dự ta đây, nhìn ngươi còn cười nổi hay khộng.”
“Phá lỗ” của Điền Dự chuyên khắc chế man tộc phương bắc, chính là võ tướng kĩ khắc tinh của bắc man. Không ngờ Khâu Lực Cư cũng không sợ nàng, ngược lại cười nói: “Ngươi có ‘Phá lỗ’, ta cũng có ‘Tập hán’, ai sợ ai?”
Thì ra võ tướng kĩ “Tập hán” của Khâu Lực Cư Là một loại chuyên môn nhằm vào võ tướng kĩ của người Hán, hoàn toàn tương phản với “Phá lỗ” của Điền Dự, nhưng uy lực tương đương nhau.
Cùng lúc hai kỵ mã đụng vào nhau, trên người Điền Dự cùng Khâu Lực Cư đồng thời nhấp nhoáng hồng quang. Hai chữ màu hồng “Phá lỗ” cùng “Tập hán” gần như dồn thành một đống .
Song thương cùng đâm ra, hai thanh thiết thương chạm nhau một cái, tia lửa bắn ra bốn phía. Thân mình hai tướng đồng thời cứng đờ. Một thương này giao nhau, hai người đều ngang sức ngang tài, ai cũng không chiếm được lợi thế.
“ Có chút bản lĩnh.” Hai người trong lòng đều cả kinh, không dám sơ suất, giơ lên thiết thương cuốn vào nhau không dứt.
Tôn Vũ trong lòng cảm thấy thú vị. Điền Dự cùng Khâu Lực Cư thật đúng là kì phùng địch thủ. Kỹ năng của mỗi người đều nhằm vào loại hình võ tướng kĩ của đối phương. Hết lần nầy đến lần khác hai người giao kích, trận này không biết phải đánh đến khi nào.
Trận này đánh hết nửa ngày, thật đúng là bất phân thắng bại. Thấy binh sĩ hai quân đã mất hết kiên nhẫn, Nghiêm Cương cũng thúc ngựa múa thương, lao về phía trước, lớn tiếng nói:“Điền tướng quân, ta tới giúp ngươi.”
Trên người nàng lóe lên hồng quang, hai chữ to “Thương tướng” xuất hiện ở trên đầu. Cả người lẫn ngựa đều vẽ thành một đường hồng quang, hướng về trước trận đánh tới. Không ngờ trong quân Ô Hoàn cũng có một tướng lao ra, cầm trường đao trên tay, lớn tiếng nói:“Lấy nhiều đánh ít, không biết xấu hổ sao? Trương Cử ta đến lĩnh giáo ngươi!”
NM01 kịp thời đưa tin:“Trương Cử, thổ hào quận Ngư Dương, cùng với Trương Thuần liên hợp khởi binh làm loạn, tự xưng là “Thiên tử”, có chín nghìn tư binh.Về sau cùng với Hán quân kịch chiến, binh bại mà chết.”
Người tên Trương Cử này cư nhiên cũng phát ra hồng quang, trên đỉnh đầu nổi lên hai chữ lớn:“Kỵ tướng”. Chỉ cần nhìn tên cũng biết, loại võ tướng kĩ này quan trọng là ở chỗ cưỡi ngựa. Quả nhiên, thuật cưỡi ngựa của Trương Cử thật không tầm thường. Nàng thúc ngựa múa đao xông tới, trong nháy mắt liền vọt tới giữa tràng đấu, khua đao đấu với Nghiêm Cương.
Võ tướng kĩ “Thương tướng” của Nghiêm Cương mở ra. Một thanh thiết thương giống như lê hoa phi vũ (hoa lê bay múa), thương ảnh làm phạm vi ba trượng xung quanh ngay cả bóng người cũng thấy không rõ lắm. Nhưng“Kỵ tướng” của Trương Cử điều khiển ngựa giống như một phần cơ thể mình. Ngựa của nàng tiến trước lùi sau, tập kích như bay, Nghiêm Cương rõ ràng không có biện pháp khống chế.
Lần này “Thương tướng” đụng phải “Kỵ tướng”, lại là ngang sức ngang tài. Hai tướng đánh đến nửa ngày, cũng là kết quả bất phân thắng bại.
Đại Vương Ô Hoàn Trương Thuần cũng nhịn không được , chỗ vai bị thương đã đỡ rồi, lúc này phi ngựa ra, giương cung cài tên,“Bôn xạ”, bắn về phía Điền Dự một tên.
Tôn Vũ sớm đợi nàng đã lâu, cười ha hả. Hai chữ“Tất trúng” nhảy lên đỉnh đầu, cũng giương cung cài tên, bắn rơi tên của Trương Thuần.
Trương Thuần giận dữ nói:“Lại là ngươi?” Nàng lập tức khai mở đại cung,bắn liên tiếp về phía Tôn Vũ.
Tôn Vũ cũng không chút nào tỏ ra yếu thế, nhờ sự trợ giúp của NM01 liền phóng tên. Mỗi một tên đều chặn lại lại tên của Trương Thuần ở giữa không trung.
Tam tướng đấu tam tướng, ba võ tướng kĩ chống lại ba võ tướng kĩ, cảnh tượng thật sự náo nhiệt , ai cũng không làm gì được ai.