Chương : 19
Sáng sớm hôm sau, Tôn Vũ đi tới trước phòng Công Tôn Toản.
Phương đông mới xuất hiện vài tia sang màu trắng bạc. Gió lạnh căm căm thổi tới. Ngoài thành kỵ binh Ô Hoàn đã đoán hôm nay sẽ là ngày là tổng tiến công. Sát ý lành lạnh của bốn vạn kỵ binh bắn ra dày dặc, làm cho cảnh vật càng tiêu điều vắng vẻ.
Khi Tôn Vũ đi vào trong phòng, Công Tôn Toản đã tỉnh rồi. Lưng nàng quấn lấy vài vòng vải trắng dày đặc, trên người mặc áo giáp, dùng thiết mâu hai cạnh làm gậy chống, ngồi ở đầu giường.
"Ngươi tới rồi!" Nhìn thấy Tôn Vũ, Công Tôn Toản lộ vẻ tươi cười. Mất máu quá nhiều khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng lộ ra một tia hồng sắc.
"Đi thôi, chủ công!" Tôn Vũ ôm nàng lên trên một con ngựa trắng, sau đó lại đem Triệu Vân kéo lên, ba người một ngựa. May mà ba người đều không nặng, con ngựa kia lại là bảo mã của Công Tôn Toản, không đến nỗi quá chật vật.
Nắng ban mai nhẹ chiếu. Công Tôn Toản ngồi trong lòng Tôn Vũ, cảm giác toàn thân đều ấm áp. Nàng quay sang Nghiêm Cương hạ lệnh: "Gọi bạch mã nghĩa quân đi ra cửa nam tập hợp, ta có chuyện muốn nói với bọn họ..."
Nghiêm Cương kỳ quái nhìn thoáng qua Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản. Song nàng cũng không bất ngờ, ngay cả Vương Môn cũng biết rõ chủ công có ý đối với Tôn Vũ, lúc này thấy bọn họ ngồi chung một ngựa, cũng không có gì ghê gớm.
Không bao lâu sau, năm nghìn bạch mã nghĩa quân đã tới cửa nam thành, hàng ngũ chỉnh tề, chờ Công Tôn Toản phát biểu. Sĩ khí bọn họ còn chưa khôi phục, người người đều gục đầu xuống, bộ dạng ỉu xíu yếu ớt.
Khi Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản đi tới trước đám quân, không ít binh sĩ trong lòng nghĩ: chủ công ngay cả tự mình cưỡi ngựa cũng không được, nhất định cần phải có người ôm mới có thể cưỡi ngựa. Chúng ta rõ ràng không sống nổi rồi.
Nhìn sĩ khí của bạch mã nghĩa quân đã mất hết, trong lòng Công Tôn Toản cũng lo lắng. Tôn Vũ thấp giọng nói bên tai nàng: "Bá Khuê, ngươi nói với bọn họ. Thương thế của ngươi đã khá tốt, có thể sử dụng “Bạch mã” rồi. Bây giờ chúng ta sẽ chém giết ra ngoài."
Công Tôn Toản dựa trong lòng hắn, cảm giác được nhịp tim của hắn cùng nhiệt độ cơ thể, đáy lòng ôn nhu, đối với bạch mã nghĩa quân trước mặt nói: "Chư quân nghe lệnh. Tổn thương của bản tướng quân đã không còn trở ngại. Hiện tại đã có thể phóng ra ‘Bạch mã’ rồi. Lát nữa chúng ta mở cửa nam, xông ra khỏi thành, một mạch hướng về Bắc Bình... Chư quân hãy dũng mãnh giết địch, là có thể thoát ra ngoài."
Nàng nói xong mấy câu đó, gắng sức quá nhiều, vết thương lại đau nhức, nhịn không được co người lại.
Bạch mã nghĩa quân làm sao chịu tin tổn thương của nàng tốt rồi. Người người đều hiện lên vẻ do dự trên mặt.
Tôn Vũ thấy thời cơ không thể mất, hừ lạnh một tiếng. NM01 phóng ra lam quang trên thân hắn. Bởi vì hắn ôm Công Tôn Toản trong ngực, lam quang này là do Tôn Vũ hay do Công Tôn Toản phóng ra cũng không thấy rõ lắm.
Khi hai chữ màu lam “Bạch mã” nhảy lên trên đầu Công Tôn Toản, tròng mắt của năm nghìn bạch mã nghĩa quân đều trợn tròn.
"Oa! Chủ công khôi phục rồi."
"Bạch mã!"
"Chúng ta được cứu rồi! Là ‘Bạch mã’!"
"Ha ha ha, ta đột nhiên cảm giác được toàn thân tràn đầy sức mạnh!"
"Bây giờ ít nhất ta có thể đánh thắng mười tên địch, ha ha!"
Trong nháy mắt bạch mã nghĩa quân chứng kiến hai chữ “Bạch mã”, nổ bùng ra tiếng hoan hô ầm ĩ. Dũng khí đã mất nhanh chóng quay trở lại. Tay chân đang ỉu xìu lại tức thì nổi gân xanh, máu chạy rần rần.
Đây là sự kiềm nén bộc phát ra. Mấy ngày mất đi sự lãnh đạo của Công Tôn Toản giống như thất lạc trong lòng, làm cho bọn họ như chuột chạy qua đường. Lúc này thấy lại "Bạch mã", bọn họ lại từ con chuột biến trở về mãnh hổ, sát khí so với bình thường càng thêm cuồng bạo.
Tôn Vũ trong lòng thở dài, những người này… Ôi, sĩ khí chính là như thế tới. Nếu như bọn họ biết rõ "Bạch mã" này chỉ là cái thùng rỗng, không thể cường hóa sức mạnh của bọn họ, thì không biết bọn họ lại biến thành bộ dạng gì.
Công Tôn Toản thấy sĩ khí của bạch mã nghĩa quân khôi phục, trong lòng không kìm được vui vẻ. Nàng xoay nhẹ trong lòng Tôn Vũ, than thở: "Tầm Chân tiên sinh, ngươi thật sự là một người thần bí, lại còn có võ tướng kỹ như vậy... Ta thật không hiểu nổi ngươi."
Quá khen, cái này chỉ là trò vặt của ta. Kỹ năng “Bạch mã” kia của ngươi mới chân chính là đại đạo, ta còn không hiểu ngươi làm thế nào được như vậy. Tôn Vũ mơ màng suy nghĩ.
Lúc này quân Ô Hoàn ngoài thành cũng bị tiếng hoan hô của bạch mã nghĩa quân kinh động. Bốn phía cổng thành đều vang lên tiếng kèn "U u u" của Ô Hoàn. Bốn vạn đại quân Ô Hoàn đã bắt đầu hành động. Trận chiến công thành hôm nay đối với Ô Hoàn mà nói cũng rất then chốt. Nếu như có thể tiêu diệt Công Tôn Toản, toàn bộ U châu đều sẽ rơi vào trong tay Ô Hoàn.
Tôn Vũ lớn tiếng ra lệnh: "Mở cửa nam, toàn quân chuẩn bị đột kích!"
"Cánh tả Điền Dự, chuẩn bị hoàn tất."
"Hữu quân Nghiêm Cương, chuẩn bị hoàn tất."
"Tốt! Chúng ta lên!"
"Rầm!" Cửa nam mở rộng ra. Bạch mã nghĩa quân giống như một mảng mây trắng, đồng thời hướng phía nam xông ra. Năm nghìn con ngựa trắng, năm nghìn chiếc áo choàng trắng cuồn cuộn đổ ra như sóng.
Tôn Vũ thì thầm ra lệnh: "NM01, dùng tất cả năng lượng của ngươi, phát ra lam quang, tỏa ánh sáng thật mạnh vào."
"Bạch mã"
Hai chữ lớn màu lam nhảy lên trên đỉnh đầu Tôn Vũ cùng Công Tôn Toản. Lam quang vạn trượng hiện lên, những tia sáng nhè nhẹ chiếu tới bạch mã nghĩa quân. Tuy rằng lam quang này căn bản không phải võ tướng kỹ, chỉ là những tia sang bình thường do NM01 phóng ra, nhưng lại có tác dụng tâm lý làm cho bạch mã nghĩa quân cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ vô cùng, tinh thần hưng phấn.
"Giết!" Không biết người nào hô lên một tiếng. Sau đó năm nghìn bạch mã nghĩa quân đồng thời hét lớn: "Giết!"
Âm thanh chấn động khắp nơi, sát khí bao trùm.
Phụ trách tấn công cửa nam chính là đại tướng Ô Hoàn "Kỵ tướng" Trương Cử. Lúc này nàng giương mắt nhìn, năm nghìn bạch mã nghĩa quân giống như một con mãnh hổ xổ lồng, không một đội quân nào có thể chống lại. Lam quang nhấp nhoáng ở giữa đoàn quân. Hai chữ “Bạch mã” ở ngoài một dặm cũng có thể thấy rõ ràng. Hơn nữa hai bên cánh hồng quang chớp động, Nghiêm Cương cùng Điền Dự đang dẫn đầu xông lên.
Trương Cử trong lòng run lên, hít thở không thông. Nàng không dám tiến lên nghênh địch, ghìm ngựa bỏ chạy.
Triệu Vân được Tôn Vũ dùng một dây vải trắng buộc phía sau lưng. Hắn một tay ôm chặt Công Tôn Toản, một tay cầm đại chuỳ, đánh ngựa về phía trước điên cuồng xông lên. Bên người đều là áo choàng trắng tung bay của bạch mã nghĩa quân.
Lần xung phong này giống như thiên binh thiên tướng từ trên trời bay xuống, giết kỵ binh Ô Hoàn ở cửa nam kêu khổ thấu trời. Sau một trận người ngã ngựa đổ, bạch mã nghĩa quân kiên cường mở ra một đường máu qua một vạn kỵ binh Ô Hoàn, xuyên thủng ra phía sau quân Ô Hoàn.
Chỉ thấy sau khi kỵ binh Ô Hoàn bị bạch mã nghĩa quân mở ra một đường máu, trên con đường này không còn bất cứ một sinh vật nào tồn tại. Những người có can đảm cản đường đều bị thắt cổ kéo lê theo ngựa. Máu tươi cùng tay đứt chân gãy trảo ra cả một vùng.
Vừa mới lao ra khỏi trận địa địch, sĩ khí của bạch mã nghĩa quân bỗng mất dần.
Có người ngạc nhiên nói: "Ồ? Không đúng a, sức lực của ta hình như không khác bình thường mấy."
"Cảm giác không dùng được sức lực lớn như trước."
"Bạch mã thật sự có hiệu quả không?"
"Không đúng rồi. Hình như... Không có cảm giác được uy lực của ‘Bạch mã’."
...
Bạch mã nghĩa quân dù sao cũng chiến đấu đã lâu bên cạnh Công Tôn Toản, đối với có “Bạch mã” và không có “Bạch mã” khác biệt là rất rõ ràng. Sau khi xông qua quân Ô Hoàn, bọn họ mới giật mình cảm giác, trên thân mình căn bản không có hiệu quả của “Bạch mã”. Giết ra trận địa địch hoàn toàn dựa vào tác dụng của tâm lý!
Chư quân đồng thời kỳ quái nhìn về phía Công Tôn Toản.
Tôn Vũ vội vàng ho một tiếng, nói bên tai Công Tôn Toản: "Bá Khuê, mau giả bộ bất tỉnh."
Công Tôn Toản dùng thủ đoạn lừa dối với bộ hạ, cũng không còn mặt mũi nhìn ai rồi, dứt khoát nhắm lại hai mắt, "choáng váng" ngất đi.
Tôn Vũ lập tức lớn tiếng kêu lên: "Không tốt rồi, chủ công lại hôn mê. Chúng ta nhanh hướng về nam trốn đi. Quân địch phản ứng chạy lại đây thì xong đời."
Chư quân trong lòng căng thẳng, mới nhớ lại tình huống hiện tại là gì, vội ghìm ngựa bỏ chạy về hướng nam. Trải qua việc này, lòng tin đã mất đi của bọn họ lại có chút khôi phục. Dưới tình huống không có Công Tôn Toản chỉ huy, đối với sức chiến đấu của mình cũng có nhận thức mới. Tuy rằng sĩ khí không cao như trước, nhưng không có hoàn toàn sụp đổ, di chuyển cũng rất chinh tề ngăn nắp.
Công Tôn Toản nhắm mắt lại than thở: "Chúng ta chạy thoát như thế? Thành Quản Tử làm sao bây giờ? Ngụy Du còn ở bên trong, còn có binh sĩ cùng bách tính trong thành..."
Tôn Vũ thấp giọng nói bên tai nàng: "Yên tâm, mục tiêu của địch nhân là ngươi. Chúng ta bỏ trốn, toàn bộ bọn chúng liền sẽ đuổi theo. Nếu ngươi như lưu lại trong thành không đi, thành Quản Tử mới thực sự gặp nguy rồi."
"Ôi, vậy... Bỏ chạy đi." Công Tôn Toản không nói, nhắm mắt lại hưởng thụ sự ôm ấp của Tôn Vũ.
Tôn Vũ ôm chủ công ra lệnh cho ba quân, đánh ngựa dẫn bạch mã nghĩa quân liều mạng theo hướng nam mà chạy.
Phương đông mới xuất hiện vài tia sang màu trắng bạc. Gió lạnh căm căm thổi tới. Ngoài thành kỵ binh Ô Hoàn đã đoán hôm nay sẽ là ngày là tổng tiến công. Sát ý lành lạnh của bốn vạn kỵ binh bắn ra dày dặc, làm cho cảnh vật càng tiêu điều vắng vẻ.
Khi Tôn Vũ đi vào trong phòng, Công Tôn Toản đã tỉnh rồi. Lưng nàng quấn lấy vài vòng vải trắng dày đặc, trên người mặc áo giáp, dùng thiết mâu hai cạnh làm gậy chống, ngồi ở đầu giường.
"Ngươi tới rồi!" Nhìn thấy Tôn Vũ, Công Tôn Toản lộ vẻ tươi cười. Mất máu quá nhiều khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng lộ ra một tia hồng sắc.
"Đi thôi, chủ công!" Tôn Vũ ôm nàng lên trên một con ngựa trắng, sau đó lại đem Triệu Vân kéo lên, ba người một ngựa. May mà ba người đều không nặng, con ngựa kia lại là bảo mã của Công Tôn Toản, không đến nỗi quá chật vật.
Nắng ban mai nhẹ chiếu. Công Tôn Toản ngồi trong lòng Tôn Vũ, cảm giác toàn thân đều ấm áp. Nàng quay sang Nghiêm Cương hạ lệnh: "Gọi bạch mã nghĩa quân đi ra cửa nam tập hợp, ta có chuyện muốn nói với bọn họ..."
Nghiêm Cương kỳ quái nhìn thoáng qua Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản. Song nàng cũng không bất ngờ, ngay cả Vương Môn cũng biết rõ chủ công có ý đối với Tôn Vũ, lúc này thấy bọn họ ngồi chung một ngựa, cũng không có gì ghê gớm.
Không bao lâu sau, năm nghìn bạch mã nghĩa quân đã tới cửa nam thành, hàng ngũ chỉnh tề, chờ Công Tôn Toản phát biểu. Sĩ khí bọn họ còn chưa khôi phục, người người đều gục đầu xuống, bộ dạng ỉu xíu yếu ớt.
Khi Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản đi tới trước đám quân, không ít binh sĩ trong lòng nghĩ: chủ công ngay cả tự mình cưỡi ngựa cũng không được, nhất định cần phải có người ôm mới có thể cưỡi ngựa. Chúng ta rõ ràng không sống nổi rồi.
Nhìn sĩ khí của bạch mã nghĩa quân đã mất hết, trong lòng Công Tôn Toản cũng lo lắng. Tôn Vũ thấp giọng nói bên tai nàng: "Bá Khuê, ngươi nói với bọn họ. Thương thế của ngươi đã khá tốt, có thể sử dụng “Bạch mã” rồi. Bây giờ chúng ta sẽ chém giết ra ngoài."
Công Tôn Toản dựa trong lòng hắn, cảm giác được nhịp tim của hắn cùng nhiệt độ cơ thể, đáy lòng ôn nhu, đối với bạch mã nghĩa quân trước mặt nói: "Chư quân nghe lệnh. Tổn thương của bản tướng quân đã không còn trở ngại. Hiện tại đã có thể phóng ra ‘Bạch mã’ rồi. Lát nữa chúng ta mở cửa nam, xông ra khỏi thành, một mạch hướng về Bắc Bình... Chư quân hãy dũng mãnh giết địch, là có thể thoát ra ngoài."
Nàng nói xong mấy câu đó, gắng sức quá nhiều, vết thương lại đau nhức, nhịn không được co người lại.
Bạch mã nghĩa quân làm sao chịu tin tổn thương của nàng tốt rồi. Người người đều hiện lên vẻ do dự trên mặt.
Tôn Vũ thấy thời cơ không thể mất, hừ lạnh một tiếng. NM01 phóng ra lam quang trên thân hắn. Bởi vì hắn ôm Công Tôn Toản trong ngực, lam quang này là do Tôn Vũ hay do Công Tôn Toản phóng ra cũng không thấy rõ lắm.
Khi hai chữ màu lam “Bạch mã” nhảy lên trên đầu Công Tôn Toản, tròng mắt của năm nghìn bạch mã nghĩa quân đều trợn tròn.
"Oa! Chủ công khôi phục rồi."
"Bạch mã!"
"Chúng ta được cứu rồi! Là ‘Bạch mã’!"
"Ha ha ha, ta đột nhiên cảm giác được toàn thân tràn đầy sức mạnh!"
"Bây giờ ít nhất ta có thể đánh thắng mười tên địch, ha ha!"
Trong nháy mắt bạch mã nghĩa quân chứng kiến hai chữ “Bạch mã”, nổ bùng ra tiếng hoan hô ầm ĩ. Dũng khí đã mất nhanh chóng quay trở lại. Tay chân đang ỉu xìu lại tức thì nổi gân xanh, máu chạy rần rần.
Đây là sự kiềm nén bộc phát ra. Mấy ngày mất đi sự lãnh đạo của Công Tôn Toản giống như thất lạc trong lòng, làm cho bọn họ như chuột chạy qua đường. Lúc này thấy lại "Bạch mã", bọn họ lại từ con chuột biến trở về mãnh hổ, sát khí so với bình thường càng thêm cuồng bạo.
Tôn Vũ trong lòng thở dài, những người này… Ôi, sĩ khí chính là như thế tới. Nếu như bọn họ biết rõ "Bạch mã" này chỉ là cái thùng rỗng, không thể cường hóa sức mạnh của bọn họ, thì không biết bọn họ lại biến thành bộ dạng gì.
Công Tôn Toản thấy sĩ khí của bạch mã nghĩa quân khôi phục, trong lòng không kìm được vui vẻ. Nàng xoay nhẹ trong lòng Tôn Vũ, than thở: "Tầm Chân tiên sinh, ngươi thật sự là một người thần bí, lại còn có võ tướng kỹ như vậy... Ta thật không hiểu nổi ngươi."
Quá khen, cái này chỉ là trò vặt của ta. Kỹ năng “Bạch mã” kia của ngươi mới chân chính là đại đạo, ta còn không hiểu ngươi làm thế nào được như vậy. Tôn Vũ mơ màng suy nghĩ.
Lúc này quân Ô Hoàn ngoài thành cũng bị tiếng hoan hô của bạch mã nghĩa quân kinh động. Bốn phía cổng thành đều vang lên tiếng kèn "U u u" của Ô Hoàn. Bốn vạn đại quân Ô Hoàn đã bắt đầu hành động. Trận chiến công thành hôm nay đối với Ô Hoàn mà nói cũng rất then chốt. Nếu như có thể tiêu diệt Công Tôn Toản, toàn bộ U châu đều sẽ rơi vào trong tay Ô Hoàn.
Tôn Vũ lớn tiếng ra lệnh: "Mở cửa nam, toàn quân chuẩn bị đột kích!"
"Cánh tả Điền Dự, chuẩn bị hoàn tất."
"Hữu quân Nghiêm Cương, chuẩn bị hoàn tất."
"Tốt! Chúng ta lên!"
"Rầm!" Cửa nam mở rộng ra. Bạch mã nghĩa quân giống như một mảng mây trắng, đồng thời hướng phía nam xông ra. Năm nghìn con ngựa trắng, năm nghìn chiếc áo choàng trắng cuồn cuộn đổ ra như sóng.
Tôn Vũ thì thầm ra lệnh: "NM01, dùng tất cả năng lượng của ngươi, phát ra lam quang, tỏa ánh sáng thật mạnh vào."
"Bạch mã"
Hai chữ lớn màu lam nhảy lên trên đỉnh đầu Tôn Vũ cùng Công Tôn Toản. Lam quang vạn trượng hiện lên, những tia sáng nhè nhẹ chiếu tới bạch mã nghĩa quân. Tuy rằng lam quang này căn bản không phải võ tướng kỹ, chỉ là những tia sang bình thường do NM01 phóng ra, nhưng lại có tác dụng tâm lý làm cho bạch mã nghĩa quân cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ vô cùng, tinh thần hưng phấn.
"Giết!" Không biết người nào hô lên một tiếng. Sau đó năm nghìn bạch mã nghĩa quân đồng thời hét lớn: "Giết!"
Âm thanh chấn động khắp nơi, sát khí bao trùm.
Phụ trách tấn công cửa nam chính là đại tướng Ô Hoàn "Kỵ tướng" Trương Cử. Lúc này nàng giương mắt nhìn, năm nghìn bạch mã nghĩa quân giống như một con mãnh hổ xổ lồng, không một đội quân nào có thể chống lại. Lam quang nhấp nhoáng ở giữa đoàn quân. Hai chữ “Bạch mã” ở ngoài một dặm cũng có thể thấy rõ ràng. Hơn nữa hai bên cánh hồng quang chớp động, Nghiêm Cương cùng Điền Dự đang dẫn đầu xông lên.
Trương Cử trong lòng run lên, hít thở không thông. Nàng không dám tiến lên nghênh địch, ghìm ngựa bỏ chạy.
Triệu Vân được Tôn Vũ dùng một dây vải trắng buộc phía sau lưng. Hắn một tay ôm chặt Công Tôn Toản, một tay cầm đại chuỳ, đánh ngựa về phía trước điên cuồng xông lên. Bên người đều là áo choàng trắng tung bay của bạch mã nghĩa quân.
Lần xung phong này giống như thiên binh thiên tướng từ trên trời bay xuống, giết kỵ binh Ô Hoàn ở cửa nam kêu khổ thấu trời. Sau một trận người ngã ngựa đổ, bạch mã nghĩa quân kiên cường mở ra một đường máu qua một vạn kỵ binh Ô Hoàn, xuyên thủng ra phía sau quân Ô Hoàn.
Chỉ thấy sau khi kỵ binh Ô Hoàn bị bạch mã nghĩa quân mở ra một đường máu, trên con đường này không còn bất cứ một sinh vật nào tồn tại. Những người có can đảm cản đường đều bị thắt cổ kéo lê theo ngựa. Máu tươi cùng tay đứt chân gãy trảo ra cả một vùng.
Vừa mới lao ra khỏi trận địa địch, sĩ khí của bạch mã nghĩa quân bỗng mất dần.
Có người ngạc nhiên nói: "Ồ? Không đúng a, sức lực của ta hình như không khác bình thường mấy."
"Cảm giác không dùng được sức lực lớn như trước."
"Bạch mã thật sự có hiệu quả không?"
"Không đúng rồi. Hình như... Không có cảm giác được uy lực của ‘Bạch mã’."
...
Bạch mã nghĩa quân dù sao cũng chiến đấu đã lâu bên cạnh Công Tôn Toản, đối với có “Bạch mã” và không có “Bạch mã” khác biệt là rất rõ ràng. Sau khi xông qua quân Ô Hoàn, bọn họ mới giật mình cảm giác, trên thân mình căn bản không có hiệu quả của “Bạch mã”. Giết ra trận địa địch hoàn toàn dựa vào tác dụng của tâm lý!
Chư quân đồng thời kỳ quái nhìn về phía Công Tôn Toản.
Tôn Vũ vội vàng ho một tiếng, nói bên tai Công Tôn Toản: "Bá Khuê, mau giả bộ bất tỉnh."
Công Tôn Toản dùng thủ đoạn lừa dối với bộ hạ, cũng không còn mặt mũi nhìn ai rồi, dứt khoát nhắm lại hai mắt, "choáng váng" ngất đi.
Tôn Vũ lập tức lớn tiếng kêu lên: "Không tốt rồi, chủ công lại hôn mê. Chúng ta nhanh hướng về nam trốn đi. Quân địch phản ứng chạy lại đây thì xong đời."
Chư quân trong lòng căng thẳng, mới nhớ lại tình huống hiện tại là gì, vội ghìm ngựa bỏ chạy về hướng nam. Trải qua việc này, lòng tin đã mất đi của bọn họ lại có chút khôi phục. Dưới tình huống không có Công Tôn Toản chỉ huy, đối với sức chiến đấu của mình cũng có nhận thức mới. Tuy rằng sĩ khí không cao như trước, nhưng không có hoàn toàn sụp đổ, di chuyển cũng rất chinh tề ngăn nắp.
Công Tôn Toản nhắm mắt lại than thở: "Chúng ta chạy thoát như thế? Thành Quản Tử làm sao bây giờ? Ngụy Du còn ở bên trong, còn có binh sĩ cùng bách tính trong thành..."
Tôn Vũ thấp giọng nói bên tai nàng: "Yên tâm, mục tiêu của địch nhân là ngươi. Chúng ta bỏ trốn, toàn bộ bọn chúng liền sẽ đuổi theo. Nếu ngươi như lưu lại trong thành không đi, thành Quản Tử mới thực sự gặp nguy rồi."
"Ôi, vậy... Bỏ chạy đi." Công Tôn Toản không nói, nhắm mắt lại hưởng thụ sự ôm ấp của Tôn Vũ.
Tôn Vũ ôm chủ công ra lệnh cho ba quân, đánh ngựa dẫn bạch mã nghĩa quân liều mạng theo hướng nam mà chạy.