Chương : 26
Tôn Vũ cảm thấy nói chuyện với Lưu Bị còn có chút hữu dụng. Hắn không để ý tới Quan Vũ nữa, ôm quyền với Lưu Bị nói: "Lưu cô nương, sau khi các ngươi tiêu diệt giặc Hoàng Cân, định sẽ làm?"
"Hả? Làm gì?" Lưu Bị thu lại ô, cười hì hì nói: "Ta không có ý định gì a... À,đúng rồi. Ta dự định bện nhiều giầy rơm một chút, kiếm ít tiền lời, giúp nhị muội chiêu thêm hương dũng, phụ tá nhà Hán..."
Đổ mồ hôi, Tôn Vũ phiền muộn gật đầu nói: "Ngươi không nghĩ tới... tranh thiên hạ gì gì đó à?"
"Tranh thiên hạ?" Thần sắc Lưu Bị hoảng hốt, che miệng nói: "Ta muốn tranh thiên hạ làm gì? Chỉ chuốc mệt vào thân!"
Ta ngất. Tuy rằng Tôn Vũ là một người bình tĩnh lý trí cũng chịu không nổi, kém chút nữa phun ra một ngụm máu. Lưu Quan Trương ở cái thế giới này so với Lưu Quan Trương ở thế giới kia của ta cũng quá khác biệt rồi. Chịu không nổi a chịu không nổi! Muốn điên rồi!
Lúc này Lưu Bị nhìn thoáng qua Công Tôn Toản nằm ở trong lòng Tôn Vũ, ôn nhu nói: "Bá Khuê tỷ tỷ, ngươi cùng vị Tầm Chân tiên sinh này có quan hệ gì a? Ta xem các ngươi thật thân thiết. Hì hì, lúc nào ta có thể uống rượu mừng?"
Công Tôn Toản vừa nghe thấy, nhất thời mặt đỏ hồng nói: "Không có quan hệ gì. Hắn là quân nghị giáo úy trong quân ta. Lần này là hắn một mình một ngựa che chở ta trốn đi. Trên người ta có thương tích, cho nên mới cùng hắn ngồi một ngựa."
Lưu Bị cười hì hì, cũng không trêu chọc nữa.
Lúc này Triệu Vân vươn tay ra, hướng về Lưu Bị nói: "Tỷ tỷ, ta còn muốn bánh bao..."
Lưu Bị mỉm cười lại đưa thêm một cái. Triệu Vân cảm thấy vị tỷ tỷ này thực sự rất thân thiết, thiện cảm đối với nàng tăng nhiều, vội nhận lấy bánh bao rồi ào ào gặm.
Tôn Vũ trong lòng nhịn không được nghĩ: thế giới này tuy rằng rất không khoa học, nhưng có một số thứ không thể lay chuyển nổi. Ví dụ như Triệu Vân và Lưu Bị, hai người kia rõ ràng lại dựa vào bánh bao để kết duyên. Với tính tình của Triệu Vân, tương lai nếu Lưu Bị gặp nạn, dựa vào ân đức của mấy cái bánh bao này, Triệu Vân có hay không đi cứu chứ?
Công Tôn Toản nói: "Huyền Đức muội tử, các ngươi bây giờ định làm gì?"
Lưu Bị nhún vai, mỉm cười nói: "Đương nhiên phải đi về phía nam đánh giặc Hoàng Cân. Vừa hay Bá Khuê tỷ tỷ nói cho nhị muội ta giặc Hoàng Cân ở nơi nào đi. Ta biết rõ người chắc chắn có tin tức bọn chúng."
Công Tôn Toản chỉ tay về hướng nam, nói: "Mấy ngày trước đây có thám mã báo lại, một toán giặc Hoàng Cân tụ tập ở gần Đại Hưng sơn phía nam Trác huyện. Ta vốn chiêu binh mãi mã, dự định đi đối phó với bọn chúng. Không ngờ lúc này Ô Hoàn lại chạy tới làm loạn. Hai vị nghĩa muội của Huyền Đức muội tử lợi hại như vậy, vừa dịp đi tiêu diệt bọn giặc cỏ này."
Lưu Bị vội liếc mắt nhìn Quan Vũ. Quan Vũ đứng dậy, nhìn phương hướng Công Tôn Toản chỉ nhớ kỹ lấy, lầm bầm nói: "Lần này ta nhớ kỹ phía nam là phương hướng nào rồi. Yên tâm, ta sẽ không đi sai nữa đâu." Nàng lắc lắc bộ râu giả, híp mắt cười.
Tôn Vũ nghĩ thầm: "Nhìn cái bộ râu này là biết ngươi không đáng tin rồi. Ta xem hơn phân nửa ngươi lại sẽ đi lạc mất."
Đôi bên trong rừng cây nhỏ chia tay mỗi người đi một ngả. Quan Vũ dẫn đường, dẫn Lưu Bị, Trương Phi về hướng nam đi tới phụ cận Đại Hưng sơn . Tôn Vũ lại ôm lấy Công Tôn Toản và Triệu Vân ngồi lên con ngựa trắng. Vốn hắn dự định đưa Công Tôn Toản trở về Bắc Bình, nhưng vết thương trên lưng Công Tôn Toản không chịu được việc đi lại nhiều. Suy nghĩ một chút, hai người quyết định đi tới thị trấn gần nhất nghỉ ngơi trị thương.
Mà thị trấn gần đây nhất lại là Trác huyện, vì vậy Tôn Vũ chậm rãi ghìm ngựa quay về Trác huyện.
Triệu Vân ăn no rồi, ngủ gật gà gật gù trên lưng ngựa. Trên mặt nàng vẫn còn vẻ thỏa mãn tươi cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại có chút tươi cười trông thật khả ái đáng yêu.
Công Tôn Toản đỏ mặt, ôn nhu nói: "Tầm Chân... Ta tại Trác huyện không có phủ đệ, ở đâu bây giờ?"
Lời này của ngươi không phải đùa bỡn sao? Tôn Vũ nghĩ thầm. Ngươi là lão bản Công Tôn gia, ngươi muốn ở phòng nào trong huyện nha mà không được? Chỉ cần đưa tay ra, không biết bao nhiêu đại thương nhân sẽ vội vàng lại đây cầu ngươi đi ở tạm nhà của hắn.
Có điều lời của lão bản là không thể cãi, về sau còn phải ăn của nàng, dùng của nàng, lĩnh bổng lộc của nàng. Tôn Vũ quyết định lấy lòng lãnh đạo. Hắn do dự một chút, nói: "Nếu không... Ngươi ở lại nhà ta đi! Vừa lúc Trác huyện nơi duy nhất ta có nhà ở đó."
Công Tôn Toản rất vui! Nàng đỏ mặt nói: "Tốt quá. Có điều hình như nhà ngươi rất nhỏ, ta ở lại trong phòng của ngươi, ngươi nghỉ ngơi ở đâu?"
Tôn Vũ chép miệng, nghĩ thầm, ngươi là đang cười trên đau khổ của người khác hay sao? Hắn vội nói: "Ta sẽ ngủ trong đại sảnh!"
Lúc này Triệu Vân tỉnh lại, không nghe theo nói: "Tầm Chân tiên sinh, đại sảnh là nơi ta ngủ."
"Khục! Thôi được!" Tôn Vũ mặt dày nói: "Ta sẽ mua rất nhiều bao gạo trở về chất đầy trong phòng bếp, ngươi ngủ trên bao gạo đi."
Triệu Vân mừng rỡ!
Khụ khụ, Tôn Vũ trong lòng phiền muộn. Nữ nhân thực sự là động vật khó hiểu. Một người nghe nói sẽ ở trong nhà ta thì vui mừng, một người nghe nói ngủ trên bao gạo lại hoan hỉ. Chuyện này có cái gì tốt mà vui mừng.
Nhà ta nghèo như vậy, Công Tôn đại lão bản nhà ngươi sau khi đi vào, xác định là phải sống khổ sống sở. Về phần Triệu la lỵ, ngươi hạ thấp bản thân như thế, thật không ra dáng Thường Sơn Triệu Tử Long, biến thành một con mọt gạo rồi.
Ta là một khoa học gia nghiêm túc, sao lại phải giao tiếp cùng những .. kẻ lộn xộn này. Tôn Vũ ai oán kêu lên một tiếng.
Mưa dần dần ngớt, mặt trời ấm áp xuất hiện giữa không trung khiến vạn vật vui mừng. NM01 một lần nữa kích hoạt, bay lên trên đỉnh đầu Tôn Vũ bổ sung năng lượng mặt trời. Tôn Vũ vừa nghĩ làm thế nào mới có thể khiến NM01 trở nên càng mạnh, vừa cưỡi ngựa chầm chậm quay về Trác huyện.
Lưu Ngu nghe nói chủ công bị thương về trú tại Trác huyện thì hoảng hốt. Nàng bất chấp chính mình cũng trúng tên, mang một đống thầy thuốc chạy đến nhà Tôn Vũ. Những thầy thuốc này mang đến một lượng lớn dược liệu quý báu, quấn vết thương ở thắt lưng của Công Tôn Toản như cái bánh ú.
Lưu Ngu lại vội phái người mang tin tức về Bắc Bình để bạch mã nghĩa quân lập tức tới Trác huyện hộ chủ, ngoài ra báo tin đại quân Ô Hoàn tan tác thua trận. Nàng còn tha thiết khuyên Công Tôn Toản dọn đến ở trong một căn phòng tốt hơn, không nên ở lại căn nhà ổ chuột của Tôn Vũ. Nhưng Công Tôn Toản đỏ mặt, nhất quyết không chịu chuyển đi. Lưu Ngu sống lâu đã thành tinh, đương nhiên hiểu được đây là chuyện gì, vì vậy cũng không khuyên nữa.
Các thầy thuốc làm việc vất vả tới khi trời tối đen mới xử lý xong tổn thương của Công Tôn Toản.
Nhìn họ ra về, Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, những người này thật quá ầm ĩ, nhà ta bị biến thành cái chợ rồi. Đi là tốt, đi rồi mới có thể yên tĩnh được.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ xong, lại nhìn thấy một đoàn người mang các loại gia cụ, bồn cầu, trang phục phụ nữ, son phấn... mọi thứ dụng cụ sinh hoạt, vào trong nhà hắn.
Tôn Vũ ngạc nhiên, vội đi về phía cửa, lớn tiếng nói: "Các người sao lại mang những thứ này đến đây?"
Một lão già từ trong đám người kia đi ra, cung kính nói: "Lưu huyện lệnh sai chúng ta đưa đến một ít đồ gia dụng để Công Tôn đại nhân sử dụng..."
Trời ạ, nàng ở tạm tại đây mà thôi, vết thương tốt lên sẽ lại đi, cần gì phải đưa đến nhiều đồ vật như vậy? Tôn Vũ giương mắt nhìn, có giường thêu, tủ lớn, tủ nhỏ, bàn vuông, ghế dài, ghế dựa, ghế băng... Ta ngất, một đống đồ như vậy làm sao để trong nhà ta được. Đây là cái gì? Tặng đồ cưới của hồi môn sao?
Tôn Vũ trợn mắt há mồm nhìn những người này ra ra vào vào trong nhà mình. Đầu tiên là khênh chiếc giường Công Tôn Toản nằm đi ra, sau đó ném tất cả đồ dùng trong nhà Tôn Vũ ra sân, lại đem những đồ dùng mới vào.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ những đồ cũ trong nhà Tôn Vũ đã dọn sạch, nồi niêu xoong chảo trong nhà đều đổi thành đồ mới.
Nhìn Lưu Ngu tươi cười đi tới, Tôn Vũ nhịn không được cười khổ nói: "Lưu đại nhân, ngươi đây là làm cái gì vậy?"
Lưu Ngu cười hì hì vỗ vai hắn nói: "Chủ công là danh môn vọng tộc Hà Bắc, đồ dùng trong nhà dĩ nhiên phải là đồ tốt."
"Thế nhưng ... đây là nhà của ta mà." Tôn Vũ cười khổ nói: "Tổn thương của chủ công tốt lên sẽ rời đi. Ngươi đưa đến một đống đồ dùng nữ nhân thế này, xử lí làm sao?"
Lưu Ngu nháy mắt, tìm trong sân một cái bàn đá ngồi xuống, cười nói: "Tới đây, tiểu tử, ta nói cho ngươi chuyện này. Ta nói chuyện, không phải lấy danh nghĩa Lưu huyện lệnh nói với quân nghị giáo úy, mà là một bà già nói với một chàng trai, ngươi có nghe không?"
Dọa người à, chuyện gì mà nghiêm túc như vậy? Tôn Vũ nhìn sắc mặt, cảm giác vấn đề Lưu Ngu nói rất nghiêm trọng, hắn đến gần nói: "Bà bà nói đi." Nếu Lưu Ngu đã gọi hắn tiểu tử, hắn cũng gọi Lưu Ngu làm bà bà, đại gia tám lạng nửa cân, ai cũng không nợ ai.
Lưu Ngu cười nói: "Tiểu tử, ngươi thấy khuê nữ này của Công Tôn gia chúng ta như thế nào?"
Tôn Vũ khục một tiếng, vôi nói: "Đúng là một nhuyễn muội tử..." Nói không đúng rồi, thời đại này làm gì có ai hiểu được nhuyễn muội tử là gì, hắn vội sửa lời: "Thật là một nữ tử ôn nhu hàm xúc, trên chiến trường thì lại oai phong lẫm liệt."
Lưu Ngu hì hì cười nói: "Vậy ngươi có thích hay không?"
Tôn Vũ vừa nghe thấy, nguy rồi. Lưu Quan Trương xuất hiện làm mình kinh ngạc vì võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc, đã quên lời nói lúc trước của Công Tôn Toản. Lúc đó hắn cho rằng đã chết chắc, Công Tôn Toản từng thổ lộ muốn hắn ở rể Công Tôn gia... Mình còn chưa có đáp ứng, hiện tại người ta đã tìm tới cửa.
Có điều... nhuyễn muội tử ai mà không thích. Công Tôn Toản xinh xắn, dáng người lại đẹp, lại có gia thế, có võ tướng kỹ cao cấp lam sắc, thực sự không có gì không tốt.Thế nhưng...
Tôn Vũ mếu máo, nghĩ thầm: thế nhưng... ở rể tuyệt đối không thể được. Còn có, chính mình đang mang bệnh nan y, nếu như không có biện pháp trở lại thế giới kia, mười năm sau sẽ phát bệnh mà chết. Nếu như tìm được biện pháp, vậy thậm chí còn không đến mười năm đã phải quay về... Nếu như thành thân cùng Công Tôn Toản, dù sao cũng không thể mang nàng cùng mình đi tới thế giới kía? Vậy chỉ có thể chia tay nàng, thật thương cảm làm sao...
Trong lòng hắn suy nghĩ quá nhiều thành ra biểu hiện trên mặt mất tự nhiên.
Lưu Ngu nhìn sắc mặt hắn khó coi, trong lòng biết việc hôn nhân này không dễ nói. Nàng đứng lên, vỗ vai Tôn Vũ, thấp giọng nói: "Tiểu tử, ngươi cứ suy nghĩ đi. Khuê nữ Công Tôn gia chúng ta tuyển chồng trong ngàm dặm, bao nhiêu người đứng xếp hàng còn không có cửa ở rể."
Lưu Ngu đi từng bước, từ từ rời khỏi nhà Tôn Vũ.
Tôn Vũ đứng lên, đi vào trong phòng.
Lúc này Công Tôn Toản đã sớm từ trong buồng nhìn Lưu Ngu trò chuyện với Tôn Vũ. Nàng vô cùng thông minh, tất nhiên đoán được Lưu Ngu đang nói cái gì với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mắc cở, nghĩ thầm: Lưu Ngu nói với hắn, hắn có đồng ý hay không? Đây là nam nhân duy nhất trên thế gian này có võ tướng kỹ. Nếu như hắn có thể vào ở rể nhà ta, ta sẽ hạnh phúc chết mất. Nếu như không lấy được hắn, nam nhân khác ta cũng không để vào mắt rồi.
"Hả? Làm gì?" Lưu Bị thu lại ô, cười hì hì nói: "Ta không có ý định gì a... À,đúng rồi. Ta dự định bện nhiều giầy rơm một chút, kiếm ít tiền lời, giúp nhị muội chiêu thêm hương dũng, phụ tá nhà Hán..."
Đổ mồ hôi, Tôn Vũ phiền muộn gật đầu nói: "Ngươi không nghĩ tới... tranh thiên hạ gì gì đó à?"
"Tranh thiên hạ?" Thần sắc Lưu Bị hoảng hốt, che miệng nói: "Ta muốn tranh thiên hạ làm gì? Chỉ chuốc mệt vào thân!"
Ta ngất. Tuy rằng Tôn Vũ là một người bình tĩnh lý trí cũng chịu không nổi, kém chút nữa phun ra một ngụm máu. Lưu Quan Trương ở cái thế giới này so với Lưu Quan Trương ở thế giới kia của ta cũng quá khác biệt rồi. Chịu không nổi a chịu không nổi! Muốn điên rồi!
Lúc này Lưu Bị nhìn thoáng qua Công Tôn Toản nằm ở trong lòng Tôn Vũ, ôn nhu nói: "Bá Khuê tỷ tỷ, ngươi cùng vị Tầm Chân tiên sinh này có quan hệ gì a? Ta xem các ngươi thật thân thiết. Hì hì, lúc nào ta có thể uống rượu mừng?"
Công Tôn Toản vừa nghe thấy, nhất thời mặt đỏ hồng nói: "Không có quan hệ gì. Hắn là quân nghị giáo úy trong quân ta. Lần này là hắn một mình một ngựa che chở ta trốn đi. Trên người ta có thương tích, cho nên mới cùng hắn ngồi một ngựa."
Lưu Bị cười hì hì, cũng không trêu chọc nữa.
Lúc này Triệu Vân vươn tay ra, hướng về Lưu Bị nói: "Tỷ tỷ, ta còn muốn bánh bao..."
Lưu Bị mỉm cười lại đưa thêm một cái. Triệu Vân cảm thấy vị tỷ tỷ này thực sự rất thân thiết, thiện cảm đối với nàng tăng nhiều, vội nhận lấy bánh bao rồi ào ào gặm.
Tôn Vũ trong lòng nhịn không được nghĩ: thế giới này tuy rằng rất không khoa học, nhưng có một số thứ không thể lay chuyển nổi. Ví dụ như Triệu Vân và Lưu Bị, hai người kia rõ ràng lại dựa vào bánh bao để kết duyên. Với tính tình của Triệu Vân, tương lai nếu Lưu Bị gặp nạn, dựa vào ân đức của mấy cái bánh bao này, Triệu Vân có hay không đi cứu chứ?
Công Tôn Toản nói: "Huyền Đức muội tử, các ngươi bây giờ định làm gì?"
Lưu Bị nhún vai, mỉm cười nói: "Đương nhiên phải đi về phía nam đánh giặc Hoàng Cân. Vừa hay Bá Khuê tỷ tỷ nói cho nhị muội ta giặc Hoàng Cân ở nơi nào đi. Ta biết rõ người chắc chắn có tin tức bọn chúng."
Công Tôn Toản chỉ tay về hướng nam, nói: "Mấy ngày trước đây có thám mã báo lại, một toán giặc Hoàng Cân tụ tập ở gần Đại Hưng sơn phía nam Trác huyện. Ta vốn chiêu binh mãi mã, dự định đi đối phó với bọn chúng. Không ngờ lúc này Ô Hoàn lại chạy tới làm loạn. Hai vị nghĩa muội của Huyền Đức muội tử lợi hại như vậy, vừa dịp đi tiêu diệt bọn giặc cỏ này."
Lưu Bị vội liếc mắt nhìn Quan Vũ. Quan Vũ đứng dậy, nhìn phương hướng Công Tôn Toản chỉ nhớ kỹ lấy, lầm bầm nói: "Lần này ta nhớ kỹ phía nam là phương hướng nào rồi. Yên tâm, ta sẽ không đi sai nữa đâu." Nàng lắc lắc bộ râu giả, híp mắt cười.
Tôn Vũ nghĩ thầm: "Nhìn cái bộ râu này là biết ngươi không đáng tin rồi. Ta xem hơn phân nửa ngươi lại sẽ đi lạc mất."
Đôi bên trong rừng cây nhỏ chia tay mỗi người đi một ngả. Quan Vũ dẫn đường, dẫn Lưu Bị, Trương Phi về hướng nam đi tới phụ cận Đại Hưng sơn . Tôn Vũ lại ôm lấy Công Tôn Toản và Triệu Vân ngồi lên con ngựa trắng. Vốn hắn dự định đưa Công Tôn Toản trở về Bắc Bình, nhưng vết thương trên lưng Công Tôn Toản không chịu được việc đi lại nhiều. Suy nghĩ một chút, hai người quyết định đi tới thị trấn gần nhất nghỉ ngơi trị thương.
Mà thị trấn gần đây nhất lại là Trác huyện, vì vậy Tôn Vũ chậm rãi ghìm ngựa quay về Trác huyện.
Triệu Vân ăn no rồi, ngủ gật gà gật gù trên lưng ngựa. Trên mặt nàng vẫn còn vẻ thỏa mãn tươi cười. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lại có chút tươi cười trông thật khả ái đáng yêu.
Công Tôn Toản đỏ mặt, ôn nhu nói: "Tầm Chân... Ta tại Trác huyện không có phủ đệ, ở đâu bây giờ?"
Lời này của ngươi không phải đùa bỡn sao? Tôn Vũ nghĩ thầm. Ngươi là lão bản Công Tôn gia, ngươi muốn ở phòng nào trong huyện nha mà không được? Chỉ cần đưa tay ra, không biết bao nhiêu đại thương nhân sẽ vội vàng lại đây cầu ngươi đi ở tạm nhà của hắn.
Có điều lời của lão bản là không thể cãi, về sau còn phải ăn của nàng, dùng của nàng, lĩnh bổng lộc của nàng. Tôn Vũ quyết định lấy lòng lãnh đạo. Hắn do dự một chút, nói: "Nếu không... Ngươi ở lại nhà ta đi! Vừa lúc Trác huyện nơi duy nhất ta có nhà ở đó."
Công Tôn Toản rất vui! Nàng đỏ mặt nói: "Tốt quá. Có điều hình như nhà ngươi rất nhỏ, ta ở lại trong phòng của ngươi, ngươi nghỉ ngơi ở đâu?"
Tôn Vũ chép miệng, nghĩ thầm, ngươi là đang cười trên đau khổ của người khác hay sao? Hắn vội nói: "Ta sẽ ngủ trong đại sảnh!"
Lúc này Triệu Vân tỉnh lại, không nghe theo nói: "Tầm Chân tiên sinh, đại sảnh là nơi ta ngủ."
"Khục! Thôi được!" Tôn Vũ mặt dày nói: "Ta sẽ mua rất nhiều bao gạo trở về chất đầy trong phòng bếp, ngươi ngủ trên bao gạo đi."
Triệu Vân mừng rỡ!
Khụ khụ, Tôn Vũ trong lòng phiền muộn. Nữ nhân thực sự là động vật khó hiểu. Một người nghe nói sẽ ở trong nhà ta thì vui mừng, một người nghe nói ngủ trên bao gạo lại hoan hỉ. Chuyện này có cái gì tốt mà vui mừng.
Nhà ta nghèo như vậy, Công Tôn đại lão bản nhà ngươi sau khi đi vào, xác định là phải sống khổ sống sở. Về phần Triệu la lỵ, ngươi hạ thấp bản thân như thế, thật không ra dáng Thường Sơn Triệu Tử Long, biến thành một con mọt gạo rồi.
Ta là một khoa học gia nghiêm túc, sao lại phải giao tiếp cùng những .. kẻ lộn xộn này. Tôn Vũ ai oán kêu lên một tiếng.
Mưa dần dần ngớt, mặt trời ấm áp xuất hiện giữa không trung khiến vạn vật vui mừng. NM01 một lần nữa kích hoạt, bay lên trên đỉnh đầu Tôn Vũ bổ sung năng lượng mặt trời. Tôn Vũ vừa nghĩ làm thế nào mới có thể khiến NM01 trở nên càng mạnh, vừa cưỡi ngựa chầm chậm quay về Trác huyện.
Lưu Ngu nghe nói chủ công bị thương về trú tại Trác huyện thì hoảng hốt. Nàng bất chấp chính mình cũng trúng tên, mang một đống thầy thuốc chạy đến nhà Tôn Vũ. Những thầy thuốc này mang đến một lượng lớn dược liệu quý báu, quấn vết thương ở thắt lưng của Công Tôn Toản như cái bánh ú.
Lưu Ngu lại vội phái người mang tin tức về Bắc Bình để bạch mã nghĩa quân lập tức tới Trác huyện hộ chủ, ngoài ra báo tin đại quân Ô Hoàn tan tác thua trận. Nàng còn tha thiết khuyên Công Tôn Toản dọn đến ở trong một căn phòng tốt hơn, không nên ở lại căn nhà ổ chuột của Tôn Vũ. Nhưng Công Tôn Toản đỏ mặt, nhất quyết không chịu chuyển đi. Lưu Ngu sống lâu đã thành tinh, đương nhiên hiểu được đây là chuyện gì, vì vậy cũng không khuyên nữa.
Các thầy thuốc làm việc vất vả tới khi trời tối đen mới xử lý xong tổn thương của Công Tôn Toản.
Nhìn họ ra về, Tôn Vũ thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, những người này thật quá ầm ĩ, nhà ta bị biến thành cái chợ rồi. Đi là tốt, đi rồi mới có thể yên tĩnh được.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ xong, lại nhìn thấy một đoàn người mang các loại gia cụ, bồn cầu, trang phục phụ nữ, son phấn... mọi thứ dụng cụ sinh hoạt, vào trong nhà hắn.
Tôn Vũ ngạc nhiên, vội đi về phía cửa, lớn tiếng nói: "Các người sao lại mang những thứ này đến đây?"
Một lão già từ trong đám người kia đi ra, cung kính nói: "Lưu huyện lệnh sai chúng ta đưa đến một ít đồ gia dụng để Công Tôn đại nhân sử dụng..."
Trời ạ, nàng ở tạm tại đây mà thôi, vết thương tốt lên sẽ lại đi, cần gì phải đưa đến nhiều đồ vật như vậy? Tôn Vũ giương mắt nhìn, có giường thêu, tủ lớn, tủ nhỏ, bàn vuông, ghế dài, ghế dựa, ghế băng... Ta ngất, một đống đồ như vậy làm sao để trong nhà ta được. Đây là cái gì? Tặng đồ cưới của hồi môn sao?
Tôn Vũ trợn mắt há mồm nhìn những người này ra ra vào vào trong nhà mình. Đầu tiên là khênh chiếc giường Công Tôn Toản nằm đi ra, sau đó ném tất cả đồ dùng trong nhà Tôn Vũ ra sân, lại đem những đồ dùng mới vào.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ những đồ cũ trong nhà Tôn Vũ đã dọn sạch, nồi niêu xoong chảo trong nhà đều đổi thành đồ mới.
Nhìn Lưu Ngu tươi cười đi tới, Tôn Vũ nhịn không được cười khổ nói: "Lưu đại nhân, ngươi đây là làm cái gì vậy?"
Lưu Ngu cười hì hì vỗ vai hắn nói: "Chủ công là danh môn vọng tộc Hà Bắc, đồ dùng trong nhà dĩ nhiên phải là đồ tốt."
"Thế nhưng ... đây là nhà của ta mà." Tôn Vũ cười khổ nói: "Tổn thương của chủ công tốt lên sẽ rời đi. Ngươi đưa đến một đống đồ dùng nữ nhân thế này, xử lí làm sao?"
Lưu Ngu nháy mắt, tìm trong sân một cái bàn đá ngồi xuống, cười nói: "Tới đây, tiểu tử, ta nói cho ngươi chuyện này. Ta nói chuyện, không phải lấy danh nghĩa Lưu huyện lệnh nói với quân nghị giáo úy, mà là một bà già nói với một chàng trai, ngươi có nghe không?"
Dọa người à, chuyện gì mà nghiêm túc như vậy? Tôn Vũ nhìn sắc mặt, cảm giác vấn đề Lưu Ngu nói rất nghiêm trọng, hắn đến gần nói: "Bà bà nói đi." Nếu Lưu Ngu đã gọi hắn tiểu tử, hắn cũng gọi Lưu Ngu làm bà bà, đại gia tám lạng nửa cân, ai cũng không nợ ai.
Lưu Ngu cười nói: "Tiểu tử, ngươi thấy khuê nữ này của Công Tôn gia chúng ta như thế nào?"
Tôn Vũ khục một tiếng, vôi nói: "Đúng là một nhuyễn muội tử..." Nói không đúng rồi, thời đại này làm gì có ai hiểu được nhuyễn muội tử là gì, hắn vội sửa lời: "Thật là một nữ tử ôn nhu hàm xúc, trên chiến trường thì lại oai phong lẫm liệt."
Lưu Ngu hì hì cười nói: "Vậy ngươi có thích hay không?"
Tôn Vũ vừa nghe thấy, nguy rồi. Lưu Quan Trương xuất hiện làm mình kinh ngạc vì võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc, đã quên lời nói lúc trước của Công Tôn Toản. Lúc đó hắn cho rằng đã chết chắc, Công Tôn Toản từng thổ lộ muốn hắn ở rể Công Tôn gia... Mình còn chưa có đáp ứng, hiện tại người ta đã tìm tới cửa.
Có điều... nhuyễn muội tử ai mà không thích. Công Tôn Toản xinh xắn, dáng người lại đẹp, lại có gia thế, có võ tướng kỹ cao cấp lam sắc, thực sự không có gì không tốt.Thế nhưng...
Tôn Vũ mếu máo, nghĩ thầm: thế nhưng... ở rể tuyệt đối không thể được. Còn có, chính mình đang mang bệnh nan y, nếu như không có biện pháp trở lại thế giới kia, mười năm sau sẽ phát bệnh mà chết. Nếu như tìm được biện pháp, vậy thậm chí còn không đến mười năm đã phải quay về... Nếu như thành thân cùng Công Tôn Toản, dù sao cũng không thể mang nàng cùng mình đi tới thế giới kía? Vậy chỉ có thể chia tay nàng, thật thương cảm làm sao...
Trong lòng hắn suy nghĩ quá nhiều thành ra biểu hiện trên mặt mất tự nhiên.
Lưu Ngu nhìn sắc mặt hắn khó coi, trong lòng biết việc hôn nhân này không dễ nói. Nàng đứng lên, vỗ vai Tôn Vũ, thấp giọng nói: "Tiểu tử, ngươi cứ suy nghĩ đi. Khuê nữ Công Tôn gia chúng ta tuyển chồng trong ngàm dặm, bao nhiêu người đứng xếp hàng còn không có cửa ở rể."
Lưu Ngu đi từng bước, từ từ rời khỏi nhà Tôn Vũ.
Tôn Vũ đứng lên, đi vào trong phòng.
Lúc này Công Tôn Toản đã sớm từ trong buồng nhìn Lưu Ngu trò chuyện với Tôn Vũ. Nàng vô cùng thông minh, tất nhiên đoán được Lưu Ngu đang nói cái gì với hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng mắc cở, nghĩ thầm: Lưu Ngu nói với hắn, hắn có đồng ý hay không? Đây là nam nhân duy nhất trên thế gian này có võ tướng kỹ. Nếu như hắn có thể vào ở rể nhà ta, ta sẽ hạnh phúc chết mất. Nếu như không lấy được hắn, nam nhân khác ta cũng không để vào mắt rồi.