Chương 12
Chút nóng giận trong lòng bỗng chốc hóa hư vô, Nguyễn Vũ Kỳ không ngăn được cười lớn, nụ cười của hắn ngay lập tức khiến nam nhân ngây ngốc. Vì mải lo ngắm nhìn cục bột mềm, kẹo trong miệng không cách nào nuốt xuống kịp, Triệu Thiên Minh mém chút nghẹn chết, cũng may Nguyễn Vũ Kỳ sớm nhìn ra được vấn đề, nhanh tay vỗ mạnh lên lưng y, đem toàn bộ viên kẹo lớn nhỏ nhổ hết ra bên ngoài, lúc này nguy hiểm mới xem như kết thúc.
“Phu quân, chàng không sao chứ?” Sắc mặt Nguyễn Vũ Kỳ lập tức tái xanh, cũng may hắn nhanh tay lẹ mắt, nếu không… hắn không dám nghĩ đến tình huống xấu đó.
“Hức hức.” Triệu Thiên Minh bất ngờ òa khóc, biến hóa tức thời của y làm Nguyễn Vũ Kỳ không kịp phản ứng, tướng công ngốc đau ở đâu sao? Tới khi hắn hoàn hồn lại đã thấy tiểu ngốc ôm lấy mình, nức nở từng tiếng.
Cục bột mềm lúc nào cũng đối xử tốt với y, mà y lại có thái độ không tốt, cục bột mềm sẽ không ghét y chứ? Triệu Thiên Minh càng nghĩ tới lại càng khóc lớn hơn, giọng nói thốt ra có đôi phần nghẹn ngào: “Đừng… đừng ghét ta!”
Nguyễn Vũ Kỳ kinh ngạc nhìn y, phu quân ngốc là đang van nài hắn sao?
“Minh Ngốc đừng khóc.” Hắn vừa đáp lời vừa dùng khăn lau nước mắt cho y: “Ở nơi này ta chỉ có thể dựa dẫm vào chàng, làm sao mà ghét được cơ chứ.”
“Thật sao?” Triệu Thiên Minh ngốc lăng hỏi lại.
“Thật.” Nguyễn Vũ Kỳ mau chóng gật gật đầu, nam nhân này suy cho cùng vẫn chỉ là một hài tử to xác, chút hành động cỏn con của y cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Sau một tràng được an ủi Triệu Thiên Minh cũng không khóc nữa, nằm dài ra khoang xe ngựa, gối đầu lên chân đối phương mà đánh một giấc ngủ ngon. Nguyễn Vũ Kỳ nhìn lang quân ngốc đang say ngủ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve giúp y chỉnh lại tóc mai tán loạn, lên tiếng cho phu xe đánh ngựa chậm lại, cẩn thận làm người trong lòng tỉnh giấc.
Tiểu Minh Ngốc, ta nhất định sẽ chữa hết bệnh cho chàng!
Chẳng bao lâu đã tới phủ Hộ Bộ Thị Lang, Nguyễn Vũ Kỳ lay tỉnh phu quân ngốc, Triệu Thiên Minh đang ngủ ngon liền mơ màng ngồi dậy, dụi dụi mắt. Hai người sửa sang lại y phục một chút, sóng vai đi ra, Nguyễn Vũ Kỳ nắm chặt tay Tiểu Minh Ngốc tránh cho y chạy loạn, y cũng rất phối hợp tùy ý hắn dắt đi.
“Về rồi sao?” Người vừa lên tiếng là một lão già có đầu tóc hoa râm, khuôn mặt nhăn nhó khó ở, phía sau lão là một đám người xếp thành hàng, tất cả bọn họ đều đang chăm chú đánh giá phu phu hai người. Dẫu chưa từng gặp mặt, nhưng từ ký ức sót lại của nguyên chủ, Nguyễn Vũ Kỳ cũng đoán ra được thân phận của lão già trước mặt, Tàn Viễn – cha ruột của Tàn Thư.
“Còn không mau quỳ xuống bái lễ nhạc phụ, nhạc mẫu.” Tàn Viễn lạnh lùng nói từng chữ, chẳng biết từ lúc nào đích mẫu Dư Thị đã bước ra, đứng song song với lão, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía bọn họ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm của đám người nọ ném tới, Triệu Thiện Minh sợ hãi núp phía sau lưng cục bột mềm, cái nhìn đó rất giống với ánh mắt của tên Triệu Ù kia khi muốn ức hiếp y: “Sợ, ta sợ.”
Thấy phu quân ngốc nhà mình bị dọa sợ, sắc mặt Nguyễn Vũ Kỳ lập tức trùng xuống, mắt đối mắt với đám sói trước mặt, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tiểu Minh Ngốc trấn an, như đang nói “Đừng sợ, có ta đây”.
“Ái chà, lão gia à, ông nhìn kìa!” Ánh mắt Dư thị lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Thư Nhi mới gả đi chưa bao lâu đã dám dùng ánh mắt này nhìn ngài, ông nói xem, có phải hắn đã quên đi ơn dưỡng dục trước kia rồi không?”
“…” Tàn Viễn không tiếp lời, chỉ là trên gương mặt lão ta đang hiện ra một tia không hài lòng. Đứa con này của lão từ nhỏ đã vô dụng bất tài, lớn lên ngoại trừ có chút tư sắc thì không còn làm ra trò trống gì, vốn mẫu thân hắn cũng chỉ là một con nha đầu hèn mọn, vì một chút hư danh mà tìm mọi cách bò lên giường lão, nhưng rồi sao, con của tì nữ rửa chân mãi thấp hèn như vậy, vĩnh viễn đừng mong có cơ hội chuyển mình thành phượng hoàng. Việc duy nhất lão có thể làm là ban phát cho hắn một cái tên, đáng nhẽ hắn phải biết ơn lão vì điều đó.
Cũng may Nguyễn Vũ Kỳ không nghe thấy những lời này, nếu không hắn chắc chắn sẽ phun cho lão một bãi nước bọt.
“Còn không mau quỳ xuống!” Lão hung tợn liếc nhìn Triệu Thiên Minh: “Không ai dạy ngươi quy củ sao? Đúng là đồ vô phép tắc. Người đâu, mau tiến lên dạy cho chúng biết gia quy Tàn gia ta.”
Vừa dứt lời, một đám hộ vệ bất ngờ xuất hiện, gương mặt hung thần áp sát về phía bọn họ, Nguyễn Vũ Kỳ nghiến răng, trừng mắt nhìn Tàn Viễn, lão già chết tiệt. Triều đại này phân theo cấp bậc, đáng nhẽ cái chức Hộ Bộ Thị Lang của lão chỉ là nhị phẩm, thế nào lại bắt phu quân hắn hành lễ, kẻ nên hành lễ phải là lão mới đúng.
(Chức đại tướng quân của Triệu Thiên Minh là quan nhất phẩm.)
“Phu quân, chàng không sao chứ?” Sắc mặt Nguyễn Vũ Kỳ lập tức tái xanh, cũng may hắn nhanh tay lẹ mắt, nếu không… hắn không dám nghĩ đến tình huống xấu đó.
“Hức hức.” Triệu Thiên Minh bất ngờ òa khóc, biến hóa tức thời của y làm Nguyễn Vũ Kỳ không kịp phản ứng, tướng công ngốc đau ở đâu sao? Tới khi hắn hoàn hồn lại đã thấy tiểu ngốc ôm lấy mình, nức nở từng tiếng.
Cục bột mềm lúc nào cũng đối xử tốt với y, mà y lại có thái độ không tốt, cục bột mềm sẽ không ghét y chứ? Triệu Thiên Minh càng nghĩ tới lại càng khóc lớn hơn, giọng nói thốt ra có đôi phần nghẹn ngào: “Đừng… đừng ghét ta!”
Nguyễn Vũ Kỳ kinh ngạc nhìn y, phu quân ngốc là đang van nài hắn sao?
“Minh Ngốc đừng khóc.” Hắn vừa đáp lời vừa dùng khăn lau nước mắt cho y: “Ở nơi này ta chỉ có thể dựa dẫm vào chàng, làm sao mà ghét được cơ chứ.”
“Thật sao?” Triệu Thiên Minh ngốc lăng hỏi lại.
“Thật.” Nguyễn Vũ Kỳ mau chóng gật gật đầu, nam nhân này suy cho cùng vẫn chỉ là một hài tử to xác, chút hành động cỏn con của y cũng chẳng phải vấn đề gì lớn.
Sau một tràng được an ủi Triệu Thiên Minh cũng không khóc nữa, nằm dài ra khoang xe ngựa, gối đầu lên chân đối phương mà đánh một giấc ngủ ngon. Nguyễn Vũ Kỳ nhìn lang quân ngốc đang say ngủ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve giúp y chỉnh lại tóc mai tán loạn, lên tiếng cho phu xe đánh ngựa chậm lại, cẩn thận làm người trong lòng tỉnh giấc.
Tiểu Minh Ngốc, ta nhất định sẽ chữa hết bệnh cho chàng!
Chẳng bao lâu đã tới phủ Hộ Bộ Thị Lang, Nguyễn Vũ Kỳ lay tỉnh phu quân ngốc, Triệu Thiên Minh đang ngủ ngon liền mơ màng ngồi dậy, dụi dụi mắt. Hai người sửa sang lại y phục một chút, sóng vai đi ra, Nguyễn Vũ Kỳ nắm chặt tay Tiểu Minh Ngốc tránh cho y chạy loạn, y cũng rất phối hợp tùy ý hắn dắt đi.
“Về rồi sao?” Người vừa lên tiếng là một lão già có đầu tóc hoa râm, khuôn mặt nhăn nhó khó ở, phía sau lão là một đám người xếp thành hàng, tất cả bọn họ đều đang chăm chú đánh giá phu phu hai người. Dẫu chưa từng gặp mặt, nhưng từ ký ức sót lại của nguyên chủ, Nguyễn Vũ Kỳ cũng đoán ra được thân phận của lão già trước mặt, Tàn Viễn – cha ruột của Tàn Thư.
“Còn không mau quỳ xuống bái lễ nhạc phụ, nhạc mẫu.” Tàn Viễn lạnh lùng nói từng chữ, chẳng biết từ lúc nào đích mẫu Dư Thị đã bước ra, đứng song song với lão, ánh mắt cao ngạo nhìn về phía bọn họ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm của đám người nọ ném tới, Triệu Thiện Minh sợ hãi núp phía sau lưng cục bột mềm, cái nhìn đó rất giống với ánh mắt của tên Triệu Ù kia khi muốn ức hiếp y: “Sợ, ta sợ.”
Thấy phu quân ngốc nhà mình bị dọa sợ, sắc mặt Nguyễn Vũ Kỳ lập tức trùng xuống, mắt đối mắt với đám sói trước mặt, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Tiểu Minh Ngốc trấn an, như đang nói “Đừng sợ, có ta đây”.
“Ái chà, lão gia à, ông nhìn kìa!” Ánh mắt Dư thị lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Thư Nhi mới gả đi chưa bao lâu đã dám dùng ánh mắt này nhìn ngài, ông nói xem, có phải hắn đã quên đi ơn dưỡng dục trước kia rồi không?”
“…” Tàn Viễn không tiếp lời, chỉ là trên gương mặt lão ta đang hiện ra một tia không hài lòng. Đứa con này của lão từ nhỏ đã vô dụng bất tài, lớn lên ngoại trừ có chút tư sắc thì không còn làm ra trò trống gì, vốn mẫu thân hắn cũng chỉ là một con nha đầu hèn mọn, vì một chút hư danh mà tìm mọi cách bò lên giường lão, nhưng rồi sao, con của tì nữ rửa chân mãi thấp hèn như vậy, vĩnh viễn đừng mong có cơ hội chuyển mình thành phượng hoàng. Việc duy nhất lão có thể làm là ban phát cho hắn một cái tên, đáng nhẽ hắn phải biết ơn lão vì điều đó.
Cũng may Nguyễn Vũ Kỳ không nghe thấy những lời này, nếu không hắn chắc chắn sẽ phun cho lão một bãi nước bọt.
“Còn không mau quỳ xuống!” Lão hung tợn liếc nhìn Triệu Thiên Minh: “Không ai dạy ngươi quy củ sao? Đúng là đồ vô phép tắc. Người đâu, mau tiến lên dạy cho chúng biết gia quy Tàn gia ta.”
Vừa dứt lời, một đám hộ vệ bất ngờ xuất hiện, gương mặt hung thần áp sát về phía bọn họ, Nguyễn Vũ Kỳ nghiến răng, trừng mắt nhìn Tàn Viễn, lão già chết tiệt. Triều đại này phân theo cấp bậc, đáng nhẽ cái chức Hộ Bộ Thị Lang của lão chỉ là nhị phẩm, thế nào lại bắt phu quân hắn hành lễ, kẻ nên hành lễ phải là lão mới đúng.
(Chức đại tướng quân của Triệu Thiên Minh là quan nhất phẩm.)