Chương 15
Tại phủ Hộ Bộ Thị Lang, Tàn Viễn ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt vô định nhìn vào khoảng không, cũng chẳng biết lão đang suy tư điều gì.
Đích mẫu Dư Thị từ lúc nãy đã đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại trong phòng: “Lão gia, ngài nói xem Tàn Thư hiện tại có phải là kẻ khác mạo danh?”
Dẫu biết lời nói của bà ta chỉ là lời vô căn cứ, nhưng thâm tâm Tàn Viễn vẫn có chút ngờ vực, ngoại trừ lý do này ra lão chẳng nghĩ được nguyên nhân nào khác, Tàn Thư trong quá khứ và thiếu niên ban sáng rõ ràng không tương thích.
“Không có khả năng.” Âm thanh của nam nhân.
Hai người cùng lúc quay đầu nhìn ra cửa, một nam một nữ đang tiến vào, thấy rõ là ai Dư Thị liền vội vã đi tới: “Ngọc Nhi, Tuyết Nhi, hai con đi đâu cả buổi giờ mới về?”
“Cha mẹ, con nhớ hai người chết mất.” Tàn Tuyết hí hửng tươi cười, nhào vào lòng Dư Thị nũng nịu.
“Con thật là…” Dư Thị bất lực thở dài, bàn tay mềm mại đưa lên nhẹ nhàng xoa đầu ái nữ.
Trái với bà ta, thứ Tàn Viễn để tâm lại là câu nói của Tàn Ngọc khi nãy: “Ngọc Nhi, con vừa nói cái gì?”
Tàn Ngọc vừa lắc lư cái cổ đau nhức, vừa trả lời: “Lúc gặp Tàn Thư ở ngoài sân con đã thử quan sát, trên xương quai xanh hắn có một vết sẹo lớn.”
“Vết sẹo?” Tàn Viễn hơi kinh ngạc: “Là ý gì?”
Mắt thấy Tàn Ngọc định mở miệng nói ra, Tàn Tuyết liền nhanh nhảu ngắt lời hắn: “Ca ca…”
Dư Thị cũng dường như nhớ đến là chuyện gì, vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Ngọc Nhi con có đói bụng không? Để mẫu thân sai nha hoàn dọn thức ăn lên.”
Nhìn một màn kẻ tung người hứng của mẫu tử hai người, Tàn Viễn thức thời hiểu ra vấn đề, tiếp tục rặn hỏi: “Ngọc Nhi, con nói rõ ra cho cha nghe.”
Được sự cho phép của Tàn Viễn, Tàn Ngọc cũng không ngần ngừ nữa mà thuật lại mọi chuyện, thì ra khi còn nhỏ Tàn Tuyết được ví như một viên ngọc xinh đẹp nhất trong phủ, nàng tự nhận đó là điều hiển nhiên, nào ngờ một hôm nàng nghe thấy hạ nhân ở sau lưng bàn tán nói rằng Tàn Thư ngày càng xinh đẹp, thậm chí vượt xa cả nữ nhân là nàng. Trong cơn tức giận, Tàn Tuyết liền sai hạ nhân giữ chặt Tàn Thư, muốn dùng nước sôi phá hủy dung nhan của người nọ, cũng may đối phương vùng vẫy tránh được, chỉ khiến một vùng xương quai xanh bị bỏng nặng, do không được chăm sóc kỹ lưỡng mà lưu lại thành sẹo, cũng vì vậy mà Tàn Tuyết mới chịu bỏ qua.
“…” Tàn Viễn chỉ lặng im không nói gì, hay nói đúng hơn lão cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào. Theo lẽ thường lão nên tức giận với hành động quá quắt của ái nữ, dạy bảo nàng một trận, thế nhưng lão lại không hề có xúc cảm giận dữ, thậm chí thản nhiên như không, giống như nạn nhân trong câu chuyện đó là một kẻ xa lạ, không hề có máu mủ với mình. Chính Tàn Viễn cũng không hiểu, rõ ràng Tàn Thư là con trai ruột của lão, nhưng tình cảm dành cho đối phương so với hạ nhân còn chẳng sánh bằng.
Ở một bên Tàn Tuyết còn đang lo sợ bị phụ thân trách cứ, không ngờ đợi mãi chỉ là cái biểu tình hờ hững của người nọ. Chuyện lúc nhỏ cũng không phải do nàng cố ý, sự đố kỵ của trẻ con là một việc rất đỗi bình thường, khi đó mẫu thân cũng nói đó không phải là lỗi của nàng. Ngày qua ngày Tàn Thư vẫn mang theo cái dáng vẻ xấu xí mà lớn lên, mỗi lần nhìn thấy Tàn Tuyết hắn đều tự giác cúi gằm mặt, chỉ dám đối nàng lộ ra sợ hãi, lâu dần nàng cũng quên đi áy náy thuở ban đầu, xem đó là chuyện thường tình, dù vậy nàng cũng rất sợ mọi chuyện sẽ đến tai phụ thân, nhưng xem ra nàng đã nghĩ nhiều.
Cứ như vậy cho đến khi Tàn Ngọc đem mọi chuyện nói ra, Tàn Tuyết không khỏi tức giận mắng: “Tàn Ngọc, sao huynh lại bán đứng ta?”
Tàn Ngọc không đáp lại, chỉ lạnh nhạt cười.
“Có phải huynh đang tức giận chuyện tên họ Bạch kia đem lòng cảm mến ta nên mới muốn mách phụ thân để trả thù?” Nàng bắt đầu châm chọc, quả nhiên lời này liền đánh trúng đối phương, khuôn mặt tươi cười của hắn cũng biến mất.
“Hừ, chỉ là một tiện nhân cần gì ta phải tranh giành với ngươi!” Tàn Ngọc phản bác.
“Vậy sao?” Tàn Tuyết cười lạnh: “Ngày mai ta sẽ lên giường với hắn, để xem ngươi…”
Tàn Ngọc nghiến răng: “Ngươi dám!”
Giữa lúc tranh cãi gay gắt, Tàn Viễn bất ngờ đập mạnh lên bàn, một tiếng “rầm” rõ lớn vang lên, hai người ngay lập tức sợ hãi, nhận ra bản thân vừa hành sự lỗ mãng: “Câm miệng hết cho ta!”
“Lão gia, ngài bình tĩnh.” Dư Thị còn muốn khuyên ngăn, liền bị lão dạy dỗ một trận.
“Bà xem mình nuôi dạy con thế nào hả?” Tàn Viễn chỉ tay vào Tàn Tuyết còn đang ngây ngốc: “Đường đường là nữ nhi phủ Hộ Bộ Thị Lang, mang danh tiểu thư danh giá, vậy mà mở miệng lại là đòi nhào lên giường với nam nhân, còn ra thể thống gì!”
“Còn tên tiểu tử kia!” Tàn Viễn lại chỉ về Tàn Ngọc cách đó không xa: “Ngươi đừng tưởng lão già ta không biết gì, ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như thế nào ta không quan tâm, nhưng chỉ cần người làm ra chuyện khiến ta mất mặt thì đừng trách ta không nhận đứa con này.”
Tình thế đang căng thẳng, bất ngờ bên ngoài lại có người đi vào, không ai xa lạ chính là Tàn Thừa – trưởng tử của Tàn Viễn, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của bọn họ, hắn liền đoán ra sự chẳng lành: “Phụ thân, mẫu thân, nhi tử đã về.”
Tâm trạng Tàn Viễn đang không tốt, nhìn thấy Tàn Thừa cũng không có phản ứng gì, lạnh lùng phất tay áo bỏ đi, để lại hắn ngơ ngác tại chỗ, ngay sau lại nghe thấy giọng nói Dư Thị.
“Đừng vội, dù xảy ra chuyện gì lão gia cũng không để phủ đệ rơi vào tay một đứa con của thiếp thất.” Cũng chẳng biết bà ta đang nói với ai, vừa dứt lời liền mang theo hai huynh muội Tàn Ngọc rời đi.
Tàn Thừa lặng thinh đứng đó, dưới vạt áo rộng thùng thình, hai bàn tay bấu chặt đến bật máu.
Đích mẫu Dư Thị từ lúc nãy đã đứng ngồi không yên, cứ đi đi lại lại trong phòng: “Lão gia, ngài nói xem Tàn Thư hiện tại có phải là kẻ khác mạo danh?”
Dẫu biết lời nói của bà ta chỉ là lời vô căn cứ, nhưng thâm tâm Tàn Viễn vẫn có chút ngờ vực, ngoại trừ lý do này ra lão chẳng nghĩ được nguyên nhân nào khác, Tàn Thư trong quá khứ và thiếu niên ban sáng rõ ràng không tương thích.
“Không có khả năng.” Âm thanh của nam nhân.
Hai người cùng lúc quay đầu nhìn ra cửa, một nam một nữ đang tiến vào, thấy rõ là ai Dư Thị liền vội vã đi tới: “Ngọc Nhi, Tuyết Nhi, hai con đi đâu cả buổi giờ mới về?”
“Cha mẹ, con nhớ hai người chết mất.” Tàn Tuyết hí hửng tươi cười, nhào vào lòng Dư Thị nũng nịu.
“Con thật là…” Dư Thị bất lực thở dài, bàn tay mềm mại đưa lên nhẹ nhàng xoa đầu ái nữ.
Trái với bà ta, thứ Tàn Viễn để tâm lại là câu nói của Tàn Ngọc khi nãy: “Ngọc Nhi, con vừa nói cái gì?”
Tàn Ngọc vừa lắc lư cái cổ đau nhức, vừa trả lời: “Lúc gặp Tàn Thư ở ngoài sân con đã thử quan sát, trên xương quai xanh hắn có một vết sẹo lớn.”
“Vết sẹo?” Tàn Viễn hơi kinh ngạc: “Là ý gì?”
Mắt thấy Tàn Ngọc định mở miệng nói ra, Tàn Tuyết liền nhanh nhảu ngắt lời hắn: “Ca ca…”
Dư Thị cũng dường như nhớ đến là chuyện gì, vội vàng chuyển sang chủ đề khác: “Ngọc Nhi con có đói bụng không? Để mẫu thân sai nha hoàn dọn thức ăn lên.”
Nhìn một màn kẻ tung người hứng của mẫu tử hai người, Tàn Viễn thức thời hiểu ra vấn đề, tiếp tục rặn hỏi: “Ngọc Nhi, con nói rõ ra cho cha nghe.”
Được sự cho phép của Tàn Viễn, Tàn Ngọc cũng không ngần ngừ nữa mà thuật lại mọi chuyện, thì ra khi còn nhỏ Tàn Tuyết được ví như một viên ngọc xinh đẹp nhất trong phủ, nàng tự nhận đó là điều hiển nhiên, nào ngờ một hôm nàng nghe thấy hạ nhân ở sau lưng bàn tán nói rằng Tàn Thư ngày càng xinh đẹp, thậm chí vượt xa cả nữ nhân là nàng. Trong cơn tức giận, Tàn Tuyết liền sai hạ nhân giữ chặt Tàn Thư, muốn dùng nước sôi phá hủy dung nhan của người nọ, cũng may đối phương vùng vẫy tránh được, chỉ khiến một vùng xương quai xanh bị bỏng nặng, do không được chăm sóc kỹ lưỡng mà lưu lại thành sẹo, cũng vì vậy mà Tàn Tuyết mới chịu bỏ qua.
“…” Tàn Viễn chỉ lặng im không nói gì, hay nói đúng hơn lão cũng chẳng biết nên phản ứng thế nào. Theo lẽ thường lão nên tức giận với hành động quá quắt của ái nữ, dạy bảo nàng một trận, thế nhưng lão lại không hề có xúc cảm giận dữ, thậm chí thản nhiên như không, giống như nạn nhân trong câu chuyện đó là một kẻ xa lạ, không hề có máu mủ với mình. Chính Tàn Viễn cũng không hiểu, rõ ràng Tàn Thư là con trai ruột của lão, nhưng tình cảm dành cho đối phương so với hạ nhân còn chẳng sánh bằng.
Ở một bên Tàn Tuyết còn đang lo sợ bị phụ thân trách cứ, không ngờ đợi mãi chỉ là cái biểu tình hờ hững của người nọ. Chuyện lúc nhỏ cũng không phải do nàng cố ý, sự đố kỵ của trẻ con là một việc rất đỗi bình thường, khi đó mẫu thân cũng nói đó không phải là lỗi của nàng. Ngày qua ngày Tàn Thư vẫn mang theo cái dáng vẻ xấu xí mà lớn lên, mỗi lần nhìn thấy Tàn Tuyết hắn đều tự giác cúi gằm mặt, chỉ dám đối nàng lộ ra sợ hãi, lâu dần nàng cũng quên đi áy náy thuở ban đầu, xem đó là chuyện thường tình, dù vậy nàng cũng rất sợ mọi chuyện sẽ đến tai phụ thân, nhưng xem ra nàng đã nghĩ nhiều.
Cứ như vậy cho đến khi Tàn Ngọc đem mọi chuyện nói ra, Tàn Tuyết không khỏi tức giận mắng: “Tàn Ngọc, sao huynh lại bán đứng ta?”
Tàn Ngọc không đáp lại, chỉ lạnh nhạt cười.
“Có phải huynh đang tức giận chuyện tên họ Bạch kia đem lòng cảm mến ta nên mới muốn mách phụ thân để trả thù?” Nàng bắt đầu châm chọc, quả nhiên lời này liền đánh trúng đối phương, khuôn mặt tươi cười của hắn cũng biến mất.
“Hừ, chỉ là một tiện nhân cần gì ta phải tranh giành với ngươi!” Tàn Ngọc phản bác.
“Vậy sao?” Tàn Tuyết cười lạnh: “Ngày mai ta sẽ lên giường với hắn, để xem ngươi…”
Tàn Ngọc nghiến răng: “Ngươi dám!”
Giữa lúc tranh cãi gay gắt, Tàn Viễn bất ngờ đập mạnh lên bàn, một tiếng “rầm” rõ lớn vang lên, hai người ngay lập tức sợ hãi, nhận ra bản thân vừa hành sự lỗ mãng: “Câm miệng hết cho ta!”
“Lão gia, ngài bình tĩnh.” Dư Thị còn muốn khuyên ngăn, liền bị lão dạy dỗ một trận.
“Bà xem mình nuôi dạy con thế nào hả?” Tàn Viễn chỉ tay vào Tàn Tuyết còn đang ngây ngốc: “Đường đường là nữ nhi phủ Hộ Bộ Thị Lang, mang danh tiểu thư danh giá, vậy mà mở miệng lại là đòi nhào lên giường với nam nhân, còn ra thể thống gì!”
“Còn tên tiểu tử kia!” Tàn Viễn lại chỉ về Tàn Ngọc cách đó không xa: “Ngươi đừng tưởng lão già ta không biết gì, ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt như thế nào ta không quan tâm, nhưng chỉ cần người làm ra chuyện khiến ta mất mặt thì đừng trách ta không nhận đứa con này.”
Tình thế đang căng thẳng, bất ngờ bên ngoài lại có người đi vào, không ai xa lạ chính là Tàn Thừa – trưởng tử của Tàn Viễn, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của bọn họ, hắn liền đoán ra sự chẳng lành: “Phụ thân, mẫu thân, nhi tử đã về.”
Tâm trạng Tàn Viễn đang không tốt, nhìn thấy Tàn Thừa cũng không có phản ứng gì, lạnh lùng phất tay áo bỏ đi, để lại hắn ngơ ngác tại chỗ, ngay sau lại nghe thấy giọng nói Dư Thị.
“Đừng vội, dù xảy ra chuyện gì lão gia cũng không để phủ đệ rơi vào tay một đứa con của thiếp thất.” Cũng chẳng biết bà ta đang nói với ai, vừa dứt lời liền mang theo hai huynh muội Tàn Ngọc rời đi.
Tàn Thừa lặng thinh đứng đó, dưới vạt áo rộng thùng thình, hai bàn tay bấu chặt đến bật máu.