Chương 17
Được dịp ghé thăm phủ ca ca Triệu Phong Quảng liền một mạch ở đến khi dùng bữa trưa, nhìn một bàn thức ăn đủ màu đủ vị hương thơm phức trước mặt, hai mắt hắn sáng rỡ, khi nhìn đến huynh tẩu đang gắp thức ăn cho phu quân nhà mình liền không nén nổi chút ganh tị nho nhỏ.
Ca ca thật có phúc mà!
Tuy không nói ra nhưng khóe mắt Nguyễn Vũ Kỳ vẫn luôn liếc nhìn đối phương, thầm mắng tên này mặt thật dày. Mắt thấy Triệu Phong Quảng không có ý rời đi, tay chân lanh lẹ đem miếng thịt kho tàu nhét vào miệng rất ư là thỏa mãn, Nguyễn Vũ Kỳ không khỏi nhắc khéo vài câu: “Tiểu thúc à, phủ của ngươi không phải là không có đầu bếp.”
Rất rõ ràng đây là câu đuổi khách, thế nhưng hắn đã quá khinh thường sự mặt dày của người nọ, so với tường thành phải nói còn dày hơn gấp bội, Triệu Phong Quảng vẫn mắt điếc tai ngơ mà ngồi ăn ngon lành, còn thuận tay gắp thức ăn bỏ vào bát Tiểu Minh Ngốc: “Ca ca, huynh ăn nhiều một chút mới mau khỏe được.”
“…” Nguyễn Vũ Kỳ hoàn toàn cạn lời, cũng mặc kệ tên này.
Thế nhưng vị tướng quân nào đó nhìn thấy đồ ăn ngon của mình bị kẻ khác chiếm mất, không nhiều lời liền đập bàn đứng dậy, phản ứng của y ngay lập tức khiến hai người kia đứng hình mất ba giây. Trước ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Vũ Kỳ, Triệu Thiên Minh hai tay cầm hai chiếc đũa, trực tiếp gõ thẳng vào đầu Triệu Phong Quảng không khác gì đánh trống.
Nguyễn Vũ Kỳ một bên sững sờ, Triệu Ù bên này cũng không khá hơn là bao, bản thân huynh trưởng từng là người luyện võ, tuy bây giờ có hơi ngốc nhưng căn bản lực đánh ra đều rất mạnh, mấy cú này chẳng khác gì đang bổ dưa hấu.
“Ui da, ca ca nhẹ tay chút!” Triệu Phong Quảng không chịu nổi nữa bắt đầu kêu la oai oái, hắn hiện tại bị liệt ngồi trên xe lăn, không có cách nào chạy trốn được: “Huynh tẩu… mau… mau cứu đệ với.”
Phát hiện dị thường, Nguyễn Vũ Kỳ liền từ trong miên man sực tỉnh, mém chút bị dọa sợ, chẳng biết từ lúc nào Minh Ngốc tay đã chuyển sang cầm ghế gỗ chuẩn bị phang vào đầu tiểu đệ nhà mình: “Phu quân chờ đã…”
“Dám giành đồ ăn với ta!” Triệu Thiên Minh bây giờ giống như con hổ bị người ta xông vào lãnh địa, lông mao lông tơ gì đều dựng hết cả lên, lúc trước y đã không ưa gì tên Triệu Ù này, hiện tại hắn còn to gan ăn đồ cục bột mềm nấu cho y: “Ta đánh chết nhà ngươi!”
Cũng may Nguyễn Vũ Kỳ phản ứng nhanh, trực tiếp giành lấy cái ghế từ tay Triệu Thiên Minh: “Không thể đánh chết người a.”
“…” Nghe thấy lời này tướng quân ngốc manh lại càng xù lông, nghĩ đến cục bột mềm vì bảo vệ tên mập ú kia mà lớn tiếng với mình, y liền tủi thân mà òa khóc: “Hức hức, Thư Thư không thương ta nữa.”
“Không có…” Thấy Minh Ngốc khóc, hắn liền lúng túng giải thích: “Ta làm sao mà không thương chàng được.”
“Hức hức…” Triệu Thiên Minh không tài nào ngừng khóc, ngay lúc Nguyễn Vũ Kỳ chưa biết dỗ dành thế nào, lại thấy tên bào đệ của phu quân cũng bắt đầu kêu gào.
“Oa oa oa oa oa oa…” Một chuỗi âm thanh chói tai vang rộng khắp cả phủ, Triệu Phong Quảng ấm ức mà không biết nói với ai. Chuyện kể ra đã trôi qua được ba năm, Hồng Môn Yến năm đó trước khi vào kinh thành dự yến tiệc hoàng gia, huynh trưởng đã căn dặn hắn dù xảy ra chuyện gì cũng phải giả ngu, thuận theo sự sắp đặt của hoàng đế. Đúng như Triệu Thiên Minh dự liệu từ trước, sau khi trở về huynh ấy liền bị trúng độc, dù được cứu chữa nhưng vẫn biến thành kẻ ngốc.
Ngày đó hoàng đế cho gọi Triệu Phong Quảng vào kinh thành, mượn cớ là thương tiếc cho huynh trưởng, nhưng sau đó lại tìm mọi cách thăm dò ý tứ hắn, nhớ lại lời ca ca Triệu Phong Quảng chỉ có thể biến bản thân thành một tên ăn hại, vì một chút hư danh mà sẵn sàng bán rẻ huynh đệ. Những năm này hắn vẫn âm thầm tìm phương thuốc cứu chữa cho ca ca, nhưng lại không dám hành động lộ liễu, sở nhiên mọi thứ trong phủ bọn họ đều bị người của Lữ Đồng Hiên giám sát.
Mọi chuyện còn chưa được giải quyết đâu vào đấy, đùng một cái lão già đó liền ban hôn cho huynh trưởng hắn, một nam nhân thì thôi đi, thế quái nào lại là đứa con của tiện tì rửa chân, rõ ràng là muốn vũ nhục Triệu gia. Gia đình Triệu Phong Quảng có công lớn trong việc phò tá Tiên hoàng lên ngôi vua dựng lên triều đại Hồng Hiên, thế nhưng đến đời bọn họ thế lực phủ tướng quân đã lớn mạnh nắm giữ quyền thế trong triều, sớm trở thành cái gai trong mắt triều thần và nghi kỵ của quân vương, dù sớm hay muộn cũng sẽ bị nhổ đi.
Lúc trước Triệu Phong Quảng chẳng phải muốn diễu võ dương oai với Tàn Thư, chỉ là thử thăm dò một chút, nào ngờ lại bị người nọ đánh cho gãy chân, đúng thật thảm. Dạo gần đây quan sát thấy huynh tẩu là thật tâm đối xử tốt với ca ca, hắn còn tưởng mình tìm được đồng minh, thế quái nào giờ phút này huynh trưởng liền xem người nọ là người thân, mà hắn từ huynh đệ ruột thịt biến thành kẻ thù địch số một, chỉ vì một miếng thịt mà đòi đánh chết hắn.
Triệu Phong Quảng thật lòng có nỗi khổ không thể nói: “Oa oa oa oa oa…”
Triệu Minh tướng quân thấy có kẻ dám tranh giành ngôi Lệ Vương với mình, liền không chịu thua kém mà gào khóc theo: “Hức hức hức…”
“…” Nhìn một màn này Nguyễn Vũ Kỳ chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, lão thiên gia à, con có thể ném hai tên này vứt hết xuống sông làm mồi cho cá không?
Ca ca thật có phúc mà!
Tuy không nói ra nhưng khóe mắt Nguyễn Vũ Kỳ vẫn luôn liếc nhìn đối phương, thầm mắng tên này mặt thật dày. Mắt thấy Triệu Phong Quảng không có ý rời đi, tay chân lanh lẹ đem miếng thịt kho tàu nhét vào miệng rất ư là thỏa mãn, Nguyễn Vũ Kỳ không khỏi nhắc khéo vài câu: “Tiểu thúc à, phủ của ngươi không phải là không có đầu bếp.”
Rất rõ ràng đây là câu đuổi khách, thế nhưng hắn đã quá khinh thường sự mặt dày của người nọ, so với tường thành phải nói còn dày hơn gấp bội, Triệu Phong Quảng vẫn mắt điếc tai ngơ mà ngồi ăn ngon lành, còn thuận tay gắp thức ăn bỏ vào bát Tiểu Minh Ngốc: “Ca ca, huynh ăn nhiều một chút mới mau khỏe được.”
“…” Nguyễn Vũ Kỳ hoàn toàn cạn lời, cũng mặc kệ tên này.
Thế nhưng vị tướng quân nào đó nhìn thấy đồ ăn ngon của mình bị kẻ khác chiếm mất, không nhiều lời liền đập bàn đứng dậy, phản ứng của y ngay lập tức khiến hai người kia đứng hình mất ba giây. Trước ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Vũ Kỳ, Triệu Thiên Minh hai tay cầm hai chiếc đũa, trực tiếp gõ thẳng vào đầu Triệu Phong Quảng không khác gì đánh trống.
Nguyễn Vũ Kỳ một bên sững sờ, Triệu Ù bên này cũng không khá hơn là bao, bản thân huynh trưởng từng là người luyện võ, tuy bây giờ có hơi ngốc nhưng căn bản lực đánh ra đều rất mạnh, mấy cú này chẳng khác gì đang bổ dưa hấu.
“Ui da, ca ca nhẹ tay chút!” Triệu Phong Quảng không chịu nổi nữa bắt đầu kêu la oai oái, hắn hiện tại bị liệt ngồi trên xe lăn, không có cách nào chạy trốn được: “Huynh tẩu… mau… mau cứu đệ với.”
Phát hiện dị thường, Nguyễn Vũ Kỳ liền từ trong miên man sực tỉnh, mém chút bị dọa sợ, chẳng biết từ lúc nào Minh Ngốc tay đã chuyển sang cầm ghế gỗ chuẩn bị phang vào đầu tiểu đệ nhà mình: “Phu quân chờ đã…”
“Dám giành đồ ăn với ta!” Triệu Thiên Minh bây giờ giống như con hổ bị người ta xông vào lãnh địa, lông mao lông tơ gì đều dựng hết cả lên, lúc trước y đã không ưa gì tên Triệu Ù này, hiện tại hắn còn to gan ăn đồ cục bột mềm nấu cho y: “Ta đánh chết nhà ngươi!”
Cũng may Nguyễn Vũ Kỳ phản ứng nhanh, trực tiếp giành lấy cái ghế từ tay Triệu Thiên Minh: “Không thể đánh chết người a.”
“…” Nghe thấy lời này tướng quân ngốc manh lại càng xù lông, nghĩ đến cục bột mềm vì bảo vệ tên mập ú kia mà lớn tiếng với mình, y liền tủi thân mà òa khóc: “Hức hức, Thư Thư không thương ta nữa.”
“Không có…” Thấy Minh Ngốc khóc, hắn liền lúng túng giải thích: “Ta làm sao mà không thương chàng được.”
“Hức hức…” Triệu Thiên Minh không tài nào ngừng khóc, ngay lúc Nguyễn Vũ Kỳ chưa biết dỗ dành thế nào, lại thấy tên bào đệ của phu quân cũng bắt đầu kêu gào.
“Oa oa oa oa oa oa…” Một chuỗi âm thanh chói tai vang rộng khắp cả phủ, Triệu Phong Quảng ấm ức mà không biết nói với ai. Chuyện kể ra đã trôi qua được ba năm, Hồng Môn Yến năm đó trước khi vào kinh thành dự yến tiệc hoàng gia, huynh trưởng đã căn dặn hắn dù xảy ra chuyện gì cũng phải giả ngu, thuận theo sự sắp đặt của hoàng đế. Đúng như Triệu Thiên Minh dự liệu từ trước, sau khi trở về huynh ấy liền bị trúng độc, dù được cứu chữa nhưng vẫn biến thành kẻ ngốc.
Ngày đó hoàng đế cho gọi Triệu Phong Quảng vào kinh thành, mượn cớ là thương tiếc cho huynh trưởng, nhưng sau đó lại tìm mọi cách thăm dò ý tứ hắn, nhớ lại lời ca ca Triệu Phong Quảng chỉ có thể biến bản thân thành một tên ăn hại, vì một chút hư danh mà sẵn sàng bán rẻ huynh đệ. Những năm này hắn vẫn âm thầm tìm phương thuốc cứu chữa cho ca ca, nhưng lại không dám hành động lộ liễu, sở nhiên mọi thứ trong phủ bọn họ đều bị người của Lữ Đồng Hiên giám sát.
Mọi chuyện còn chưa được giải quyết đâu vào đấy, đùng một cái lão già đó liền ban hôn cho huynh trưởng hắn, một nam nhân thì thôi đi, thế quái nào lại là đứa con của tiện tì rửa chân, rõ ràng là muốn vũ nhục Triệu gia. Gia đình Triệu Phong Quảng có công lớn trong việc phò tá Tiên hoàng lên ngôi vua dựng lên triều đại Hồng Hiên, thế nhưng đến đời bọn họ thế lực phủ tướng quân đã lớn mạnh nắm giữ quyền thế trong triều, sớm trở thành cái gai trong mắt triều thần và nghi kỵ của quân vương, dù sớm hay muộn cũng sẽ bị nhổ đi.
Lúc trước Triệu Phong Quảng chẳng phải muốn diễu võ dương oai với Tàn Thư, chỉ là thử thăm dò một chút, nào ngờ lại bị người nọ đánh cho gãy chân, đúng thật thảm. Dạo gần đây quan sát thấy huynh tẩu là thật tâm đối xử tốt với ca ca, hắn còn tưởng mình tìm được đồng minh, thế quái nào giờ phút này huynh trưởng liền xem người nọ là người thân, mà hắn từ huynh đệ ruột thịt biến thành kẻ thù địch số một, chỉ vì một miếng thịt mà đòi đánh chết hắn.
Triệu Phong Quảng thật lòng có nỗi khổ không thể nói: “Oa oa oa oa oa…”
Triệu Minh tướng quân thấy có kẻ dám tranh giành ngôi Lệ Vương với mình, liền không chịu thua kém mà gào khóc theo: “Hức hức hức…”
“…” Nhìn một màn này Nguyễn Vũ Kỳ chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, lão thiên gia à, con có thể ném hai tên này vứt hết xuống sông làm mồi cho cá không?