Chương 23
Bị lực mạnh đẩy ngã, thiếu niên không khỏi đau đớn, so với cơn đau bên ngoài thì nỗi đau trong lòng còn nặng hơn gấp bội. Qua một lúc, hắn mới lồm cồm ngồi dậy, bỗng từ đâu xuất hiện một bàn tay như ngọc chìa đến, khi ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười với mình. Trước khi kịp định hình hắn đã ngu ngơ nắm lấy, dựa vào sức kéo của đối phương để đứng lên.
“Ngươi tên họ là gì?” Người nọ hỏi hắn.
Ấp a ấp úng mãi một hồi, hắn mới thốt ra ba chữ: “Bạch… Bạch Thanh Sương.”
Nguyễn Vũ Kỳ thầm nghĩ tên của người này thật đẹp, cộng thêm diện mạo đối phương cũng không tồi, suy nghĩ một lúc liền có ý ngỏ lời mời người về phủ tướng quân làm việc: “Ta họ Tàn tên Thư, ngươi gọi ta là Thư ca ca được rồi, còn đây là phu quân ta.”
Vừa dứt lời hắn liền kéo Triệu Thiên Minh đến trước, ánh mắt cả hai vừa chạm nhau, sắc mặt Bạch Thanh Sương giây trước còn hồng hào, giây sau liền trắng bệch. Từ biểu hiện kỳ lạ của đối phương Nguyễn Vũ Kỳ tức khắc nhận ra vấn đề, trước khi Bạch Thanh Sương kịp bỏ chạy cổ áo đã bị hắn túm chặt, cưỡng chế lôi đi.
Cả ba đi vào một con hẻm vắng, thấy đã đủ an toàn Nguyễn Vũ Kỳ mới nói ra nghi vấn của mình, nhưng Bạch Thanh Sương vẫn ngậm chặt miệng không hé nửa lời. Cũng chẳng biết đối phương đang suy nghĩ điều gì, chỉ là thần sắc trên gương mặt người nọ ngày càng xấu đi, thân thể kịch liệt run rẩy sắp ngã tới nơi, sau cùng như không khống chế nổi nữa mà bật lên những tiếng nghẹn ngào.
“Thanh Sương, sao ngươi lại khóc?” Nguyễn Vũ Kỳ khẽ nhíu mày, không lẽ thiếu niên này là tình cũ của tướng công hắn… cũng có thể lắm, từ lúc nhìn thấy Minh Ngốc người nọ đã có biểu hiện kỳ lạ. Mà khoan đã, trước đó Bạch Thanh Sương treo cổ tự vẫn vì bị kẻ khác làm nhục, vậy tên đó là ai chứ?
Sau một hồi xâu chuỗi mọi thứ, đầu óc hắn liền rối tung rối mù, hầu như không nghĩ được gì, bất lực chỉ đành hỏi: “Là ai tổn thương ngươi sao?”
“…” Bạch Thanh Sương bán ngẩng đầu, hai mắt lưng tròng, bàn tay mảnh khảnh run run chỉ về phía hắn: “Ngươi!”
“Cái gì?” Nguyễn Vũ Kỳ bị dọa cho kinh hồn bạt vía, loạng choạng sắp ngã may được Triệu Thiên Minh vươn tay đỡ kịp.
Tướng quân ngốc lầm tưởng cục bột mềm bị người đối diện xô ngã, không nghĩ ngợi liền trực tiếp xắn tay áo lên cao: “Dám ức hiếp Thư Thư, ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo!”
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, may thay Nguyễn Vũ Kỳ kịp thời phản ứng, kéo lại phu quân nhà mình đang chuẩn bị hành hung người khác. Mặc dù hắn đã cố gắng lôi hết đống ký ức hỗn tạp của Tàn Thư khi còn sống ngẫm qua một lượt, tuyệt nhiên trong đó không hề xuất hiện nhân vật tên Bạch Thanh Sương, cũng phải thôi cả tuổi thơ nguyên chủ ngoại trừ cái phủ Hộ Bộ như lồng giam kia, căn bản chưa từng rời khỏi nữa bước, tận khi gả cho Triệu Thiên Minh y mới được giải thoát.
Vậy chỉ còn một khả năng, người này từng có quan hệ với Tiểu Minh Ngốc, vì lão hoàng đế ban hôn cho hắn cùng y dẫn đến hai người họ bị chia rẽ uyên ương, nếu xét theo hướng này đối phương nói hắn tổn thương mình cũng không sai tí nào?
“Thư Thư lại đối tốt với người ngoài.” Triệu Thiên Minh dùng khuôn mặt đáng thương mà nhìn hắn, cặp mắt mèo rưng rưng chực chờ rơi lệ đến nơi: “Thư Thư thích hắn hơn ta sao?”
Trước câu hỏi ngây thơ của y, Nguyễn Vũ Kỳ cũng không biết nên vui hay buồn?
“Là ngươi!” Bạch Thanh Sương chỉ vào hắn.
Ngươi con mẹ nó thế nào? Hắn cũng muốn chửi thề luôn rồi, kẻ này có họ hàng thân thích vì với tên Triệu Ù không, cứ mở miệng là ngươi ngươi ngươi, cũng chả biết là muốn nói cái gì. Nếu thật sự có quan hệ đó với Tiểu Minh Ngốc thì mắng hắn giành giật ý trung nhân của mình là được rồi, đâu cần khó khăn đến vậy.
Đối phương giọng nói uất nghẹn: “Là ca ca ngươi, nhị công tử Hộ Bộ Thị Lang, Tàn Ngọc.”
“Không lẽ…” Nguyễn Vũ Kỳ sững người, không cần nghĩ cũng biết.
“Đúng, hắn là kẻ đã cưỡ*g bức ta!” Đôi mắt Bạch Thanh Sương tựa như lấy máu, hắn sâu xa nghĩ về khoảng thời gian trước.
Một ngày nọ mẹ Bạch Thanh Sương bị bệnh, hắn thay bà đem hàng ra chợ bán, tình cờ thế nào lại lọt vào mắt xanh của hai huynh muội Tàn gia nổi danh khắp kinh thành. Dù bọn họ chủ động tiếp cận, nhưng hắn vẫn một mực từ khước bởi lẽ hắn hiểu rõ thân phận thấp hèn của chính mình. Cho đến một buổi sớm nọ, Tàn Tuyết xuất hiện nói với Bạch Thanh Sương sau này không còn gặp lại, muốn hắn tặng cho nàng một món quà làm kỷ niệm, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều liền tiện tay tặng cho nàng cái túi thơm mình hay đeo trên người.
Bi kịch cũng từ đó mà ra, Tàn Ngọc không biết từ đâu nhận được tin này liền sai người bắt cóc Bạch Thanh Sương và rồi… Sau đó hắn mới hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, thì ra ngay từ đầu huynh muội Tàn Ngọc đã lên kế hoạch, xem hắn như món đồ chơi trong trò tiêu khiển của mình, dù hắn chọn ai đi chăng nữa, kết cục cũng đã được định sẵn từ trước.
“Ngươi tên họ là gì?” Người nọ hỏi hắn.
Ấp a ấp úng mãi một hồi, hắn mới thốt ra ba chữ: “Bạch… Bạch Thanh Sương.”
Nguyễn Vũ Kỳ thầm nghĩ tên của người này thật đẹp, cộng thêm diện mạo đối phương cũng không tồi, suy nghĩ một lúc liền có ý ngỏ lời mời người về phủ tướng quân làm việc: “Ta họ Tàn tên Thư, ngươi gọi ta là Thư ca ca được rồi, còn đây là phu quân ta.”
Vừa dứt lời hắn liền kéo Triệu Thiên Minh đến trước, ánh mắt cả hai vừa chạm nhau, sắc mặt Bạch Thanh Sương giây trước còn hồng hào, giây sau liền trắng bệch. Từ biểu hiện kỳ lạ của đối phương Nguyễn Vũ Kỳ tức khắc nhận ra vấn đề, trước khi Bạch Thanh Sương kịp bỏ chạy cổ áo đã bị hắn túm chặt, cưỡng chế lôi đi.
Cả ba đi vào một con hẻm vắng, thấy đã đủ an toàn Nguyễn Vũ Kỳ mới nói ra nghi vấn của mình, nhưng Bạch Thanh Sương vẫn ngậm chặt miệng không hé nửa lời. Cũng chẳng biết đối phương đang suy nghĩ điều gì, chỉ là thần sắc trên gương mặt người nọ ngày càng xấu đi, thân thể kịch liệt run rẩy sắp ngã tới nơi, sau cùng như không khống chế nổi nữa mà bật lên những tiếng nghẹn ngào.
“Thanh Sương, sao ngươi lại khóc?” Nguyễn Vũ Kỳ khẽ nhíu mày, không lẽ thiếu niên này là tình cũ của tướng công hắn… cũng có thể lắm, từ lúc nhìn thấy Minh Ngốc người nọ đã có biểu hiện kỳ lạ. Mà khoan đã, trước đó Bạch Thanh Sương treo cổ tự vẫn vì bị kẻ khác làm nhục, vậy tên đó là ai chứ?
Sau một hồi xâu chuỗi mọi thứ, đầu óc hắn liền rối tung rối mù, hầu như không nghĩ được gì, bất lực chỉ đành hỏi: “Là ai tổn thương ngươi sao?”
“…” Bạch Thanh Sương bán ngẩng đầu, hai mắt lưng tròng, bàn tay mảnh khảnh run run chỉ về phía hắn: “Ngươi!”
“Cái gì?” Nguyễn Vũ Kỳ bị dọa cho kinh hồn bạt vía, loạng choạng sắp ngã may được Triệu Thiên Minh vươn tay đỡ kịp.
Tướng quân ngốc lầm tưởng cục bột mềm bị người đối diện xô ngã, không nghĩ ngợi liền trực tiếp xắn tay áo lên cao: “Dám ức hiếp Thư Thư, ta sẽ đánh ngươi thành đầu heo!”
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, may thay Nguyễn Vũ Kỳ kịp thời phản ứng, kéo lại phu quân nhà mình đang chuẩn bị hành hung người khác. Mặc dù hắn đã cố gắng lôi hết đống ký ức hỗn tạp của Tàn Thư khi còn sống ngẫm qua một lượt, tuyệt nhiên trong đó không hề xuất hiện nhân vật tên Bạch Thanh Sương, cũng phải thôi cả tuổi thơ nguyên chủ ngoại trừ cái phủ Hộ Bộ như lồng giam kia, căn bản chưa từng rời khỏi nữa bước, tận khi gả cho Triệu Thiên Minh y mới được giải thoát.
Vậy chỉ còn một khả năng, người này từng có quan hệ với Tiểu Minh Ngốc, vì lão hoàng đế ban hôn cho hắn cùng y dẫn đến hai người họ bị chia rẽ uyên ương, nếu xét theo hướng này đối phương nói hắn tổn thương mình cũng không sai tí nào?
“Thư Thư lại đối tốt với người ngoài.” Triệu Thiên Minh dùng khuôn mặt đáng thương mà nhìn hắn, cặp mắt mèo rưng rưng chực chờ rơi lệ đến nơi: “Thư Thư thích hắn hơn ta sao?”
Trước câu hỏi ngây thơ của y, Nguyễn Vũ Kỳ cũng không biết nên vui hay buồn?
“Là ngươi!” Bạch Thanh Sương chỉ vào hắn.
Ngươi con mẹ nó thế nào? Hắn cũng muốn chửi thề luôn rồi, kẻ này có họ hàng thân thích vì với tên Triệu Ù không, cứ mở miệng là ngươi ngươi ngươi, cũng chả biết là muốn nói cái gì. Nếu thật sự có quan hệ đó với Tiểu Minh Ngốc thì mắng hắn giành giật ý trung nhân của mình là được rồi, đâu cần khó khăn đến vậy.
Đối phương giọng nói uất nghẹn: “Là ca ca ngươi, nhị công tử Hộ Bộ Thị Lang, Tàn Ngọc.”
“Không lẽ…” Nguyễn Vũ Kỳ sững người, không cần nghĩ cũng biết.
“Đúng, hắn là kẻ đã cưỡ*g bức ta!” Đôi mắt Bạch Thanh Sương tựa như lấy máu, hắn sâu xa nghĩ về khoảng thời gian trước.
Một ngày nọ mẹ Bạch Thanh Sương bị bệnh, hắn thay bà đem hàng ra chợ bán, tình cờ thế nào lại lọt vào mắt xanh của hai huynh muội Tàn gia nổi danh khắp kinh thành. Dù bọn họ chủ động tiếp cận, nhưng hắn vẫn một mực từ khước bởi lẽ hắn hiểu rõ thân phận thấp hèn của chính mình. Cho đến một buổi sớm nọ, Tàn Tuyết xuất hiện nói với Bạch Thanh Sương sau này không còn gặp lại, muốn hắn tặng cho nàng một món quà làm kỷ niệm, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều liền tiện tay tặng cho nàng cái túi thơm mình hay đeo trên người.
Bi kịch cũng từ đó mà ra, Tàn Ngọc không biết từ đâu nhận được tin này liền sai người bắt cóc Bạch Thanh Sương và rồi… Sau đó hắn mới hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, thì ra ngay từ đầu huynh muội Tàn Ngọc đã lên kế hoạch, xem hắn như món đồ chơi trong trò tiêu khiển của mình, dù hắn chọn ai đi chăng nữa, kết cục cũng đã được định sẵn từ trước.