Chương : 1
Edit: Sênh Mai
Bầu trời không rõ ngày đêm, bụi bay mịt mù.
Nam nhân tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh cưỡi kiếm đứng trong gió, lạnh lùng nhìn phía dưới đất đầy những hố lớn nhỏ, sau khi uy lực bay đi hết. Chỉ thấy trong hố lớn nhất là thân ảnh màu đỏ chôn dưới đáy, thắng bại đã rõ.
Một trận chiến này, Dạ Trầm Uyên cũng bị trọng thương, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt lại cầm kiếm cười nói:
"Thế nào? Mặc dù lần nào ngươi đều có thể dành trước tiên cơ, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, ngươi còn gì để nói!"
Nguyên Sơ còn lại một hơi cuối cùng, gian nan giơ bàn tay, nhìn lên trời dựng thẳng ngón giữa.
"... Dạ Trầm Uyên... Tên khốn nhà ngươi!!! "
“Ngươi…”
Rầm! Dạ Trầm Uyên tức giận cho nàng một chưởng.
Cuối cùng vẫn không địch lại nam chính, cuối cùng vẫn là bia đỡ đạn cho nam chính. Ta tên Nguyên Sơ, bây giờ trong lòng cực kỳ khó chịu! Vô cùng khó chịu!
Bắt ta xuyên vào một tiểu thuyết tu tiên, ta đành chịu! Bắt ta làm bia đỡ đạn cho nam chính, ta cũng đành chịu!
Nhưng rõ ràng ta cố gắng trở nên mạnh mẻ như vậy, vì sao cuối cùng vẫn thua bởi Dạ Trầm Uyên?!
Là pháp bảo ta không đủ trâu? Rõ ràng cũng là Thần Khí! Hay võ lực ta không đủ mạnh? Hiện tại ta so với nam chính còn cao hơn cả một đại cảnh giới! Nhưng dù vậy ta vẫn bị nam chính giết chết, thiết lập thế giới này tuyệt đối có BUG, ta không phục!!!
Nguyên Sơ hai mắt nhắm lại, mang theo mãnh liệt không cam lòng cùng tiếc nuối.
Nhưng ta không biết rằng bản thân mình còn một ngày có thể tỉnh lại...
"Coong —— Coong —— Coong —— "
Tiếng chuông vang lên như có linh lực, truyền khắp mỗi một góc mười vạn núi lớn của Vạn Kiếm Tông, một loạt tiên hạc nghe tiếng mà vẫy cánh, phá tan tầng mây, hướng ánh bình minh phía chân trời bay đi.
Nguyên Sơ trong lòng muốn mắng chửi che hai lỗ tai...
Sao tiếng chuông rách này lại phá rối giấc mộng của ta nữa rồi!!!!
Nhưng ta không phải đã sớm rời xa Vạn Kiếm Tông với lão Cổ môn chủ đó sao? Tại sao còn nghe được tiếng chuông sáng sớm ngàn năm không đổi kia chứ?
Đợi đã!... Vạn Kiếm Tông?
Nguyên Sơ bật dậy từ trên giường, trong nháy mắt đầu co rút một trận đau đớn, thầm rên rỉ một tiếng.
Ta bỗng phát hiện tu vi giảm mất hơn phân nửa, cả cơ thể của ta nữa. Ta trước đây chưa từng yếu ớt như vậy!
Còn nữa! Ta.. Không phải đã chết rồi sao? Tại sao có thể sống lại? Chẳng lẽ trước khi chết chấp niệm của ta quá mạnh mẽ, cho nên ta trọng sinh?
Xem cách bày trí xung quanh, đây rõ ràng là điện Nam Phong nơi ở của ta tại Vạn Kiếm Tông mà...?
Nguyên Sơ đè nén khiếp sợ, ở giữa không trung dùng linh lực vẽ một cái kính Nguyên Quang, nhìn chính mình trong gương, trợn tròn mắt!
... Ta bất quá bị nam chính đánh chết, như thế nào còn bị nam chính đánh thành nhỏ lại? Nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ bé, nam chính từ bi vẫn chưa hủy diệt? Đây là ta trọng sinh tới lúc nào?!
Lúc này, một tỳ nữ diện mạo thanh tú có vài phần tiên khí cung kính hành lễ về phía ta
"Tôn thượng, ta tới hầu hạ người thay y phục, đại điển khai sơn 10 năm một lần sắp bắt đầu, chưởng môn thỉnh chư vị phong chủ đi trước điện nghị sự!"
Nguyên Sơ nhìn Tiểu Thu, vẻ mặt ngây ngốc. Khốn kiếp! Quả nhiên,hiện tại ta vẫn là Hàn Kiếm Phong phong chủ, vậy lúc này ta mấy tuổi?!
Nguyên Sơ nhìn chằm chằm tiểu tỳ nữ hỏi, "Tiểu... Tiểu Thu à, hiện tại ta bao nhiêu tuổi?"
Tiểu tỳ nữ tên Tiểu Thu được hỏi sửng sốt một chút, đôi mắt mờ mịt nhìn nàng tràn đầy ôn nhu, "Tôn thượng, người sáu tuổi ạ."
Sáu tuổi!
Một đường phi thăng cảnh giới tu tiên gian nan cỡ nào? Từ Luyện Khí, đến Trúc Cơ, đến Kết Đan, rồi đến Nguyên Anh... Người giỏi nhất cũng cần hơn một trăm năm mới có thể miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Nguyên Anh
Mà phong chủ của Hàn Kiếm Phong, Vạn Kiếm Tông tương truyền là một nữ đồng Nguyên Anh sáu tuổi, là Nguyên Anh trẻ nhất trong lịch sử tu tiên. Người đó cũng chính là ta, Nguyên Sơ. Về việc vì sao ta sáu tuổi đã là Nguyên Anh…
Năm ấy lúc ta ba tuổi, nương ta dùng cấm thuật chuyển dời năng lực, tiêu hết toàn bộ tu vi cùng sinh mệnh kỳ xuất khiếu của bà ấy, biến ta từ một người bình thường trở thành Nguyên Anh, thế nên sau khi nương mất, ta mới có thể dựa vào tu vi Nguyên Anh, trở thành chủ một núi của Vạn Kiếm Tông.
Nói cách khác, nói cách khác...
"Ha ha ha ha! Ha ha ha!"
Tiếng cười đầy ma quái phát ra từ miệng một tiểu cô nương nằm trên giường tinh xảo truyền tới, Vang vọng khắp núi linh Nam Phong làm chim sợ đến mức một trận bay tán loạn, Tiểu Thu cũng sợ ngây người, tôn thượng đây là thế nào?
Không trách Nguyên Sơ ta kích động như vậy. Năm ta sáu tuổi, Dạ Trầm Uyên mới mười tuổi!
Nhưng Dạ Trầm Uyên không có vận khí tốt như ta. Ta đã là tu vi Nguyên Anh, nhưng bây giờ Dạ Trầm Uyên còn không biết đang ở góc nào Luyện Khí!
Cái này... Hắn chết chắc…! Hê hê…!
Nguyên Sơ càng nghĩ càng đắc ý, bật dậy một cái từ trên giường nhảy xuống đất, cầm lấy kiếm liền hướng ra ngoài cửa!
Nhất định là ông trời đồng tình với cảnh ngộ của ta, cố ý làm ta trở lại lúc nam chính còn nhỏ, làm ta có cơ hội xử lý nam chính, đoạt kỳ ngộ của nam chính, từ nay về sau đi lên đỉnh cao cuộc đời! Chuyện tốt như vậy, một giây ta cũng không đợi được!
Kết quả trong nháy mắt thân ảnh đã xuất hiện ở cửa, tinh thần đang tràn trề thì Tiểu Thu gắt gao kéo lại
Tại sao cảm thấy tôn thượng sau khi tỉnh lại tựa như thay đổi thành một người khác?
Khuôn mặt Tiểu Thu bối rối, lắp bắp hỏi, "Tôn thượng, người muốn đi đâu? Chưởng môn truyền người qua đi nghị sự..."
Lúc này còn nghị sự chuyện gì!
Nguyên Sơ mặc kệ nàng vội vã ngự kiếm mà đi, âm thanh sung sướng từ chân trời truyền tới.
"Ta một tiểu cô nương thì có chuyện gì để nghị sự? Nói cho chưởng môn đại thúc, ta muốn đi cứu vớt thế giới!"
Nói xong, nàng liền biến mất...
Ở nơi khác, chư thiên giới, Triều Tịch Quốc.
Thiên hạ mưa to, trong tiểu viện cũ nát, máu tươi hòa quyện với mưa chảy thành sông, thi thể khắp nơi.
Một đạo kiếm quang chợt lóe, tiểu nam hài ôm vết thương quỳ gối ngã xuống đất, bản thân hiển nhiên đã bị trọng thương!
Một người mặc bạch y cầm kiếm, ánh mắt nhìn tiểu nam hài tràn đầy trào phúng.
"Thật là ngu xuẩn... nếu ta là ngươi, nhìn người đuổi theo đến giết mình, tuyệt đối không quay đầu mà chạy, nhưng ngươi lại ngu xuẩn xông tới cứu người? Bất quá như vậy cũng tốt, ta đỡ phải tìm ngươi khắp nơi. Những người này cũng thật xui xẻo, thu lưu ai không thu? Thu lưu ngươi cái tên sao chổi, xứng đáng bị ta giết chết!"
Tiểu nam hài nghe vậy trong lòng đau xót! Chỉ hận hắn trở về quá muộn, người trong viện này hắn không cứu được ai.
Hắn cắn răng đứng lên... Hai mắt đen như mực chăm chú nhìn đối phương, Thân hình gầy yếu run rẩy trong mưa, nhưng lại tràn đầy phẫn nộ!
"Ngươi giết bọn họ... Ta muốn ngươi —— đền mạng!"
Nghe hắn nói như vậy, Bạch y nhân ha ha cười, "Chỉ bằng ngươi? Ngươi dù có luyện 800 năm nữa cũng không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn chịu chết đi, chủ tử chờ đầu của ngươi đã lâu lắm rồi."
Vừa lúc đó, tiểu nam hài thân hình đứng không vững đột nhiên hai mắt nhíu lại, nghiêng mình về phía trước, dùng một loại bộ pháp quỷ dị như làn khói nhanh chóng tới gần bạch y nhân!
Chỉ nghe một tiếng vang "Rầm" thật lớn, Bạch y nhân dùng bản mệnh pháp bảo ngăn cản, mới nguy hiểm tránh đi một kiếp, nhưng dù vậy, bản mệnh pháp bảo của hắn cũng bị hao tổn, trên vai lưu lại một vết máu thật dài, thiếu chút nữa mất mạng bởi một kích của đối phương!
Bầu trời không rõ ngày đêm, bụi bay mịt mù.
Nam nhân tuấn mỹ mặc trường bào màu xanh cưỡi kiếm đứng trong gió, lạnh lùng nhìn phía dưới đất đầy những hố lớn nhỏ, sau khi uy lực bay đi hết. Chỉ thấy trong hố lớn nhất là thân ảnh màu đỏ chôn dưới đáy, thắng bại đã rõ.
Một trận chiến này, Dạ Trầm Uyên cũng bị trọng thương, lúc này sắc mặt hắn tái nhợt lại cầm kiếm cười nói:
"Thế nào? Mặc dù lần nào ngươi đều có thể dành trước tiên cơ, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, ngươi còn gì để nói!"
Nguyên Sơ còn lại một hơi cuối cùng, gian nan giơ bàn tay, nhìn lên trời dựng thẳng ngón giữa.
"... Dạ Trầm Uyên... Tên khốn nhà ngươi!!! "
“Ngươi…”
Rầm! Dạ Trầm Uyên tức giận cho nàng một chưởng.
Cuối cùng vẫn không địch lại nam chính, cuối cùng vẫn là bia đỡ đạn cho nam chính. Ta tên Nguyên Sơ, bây giờ trong lòng cực kỳ khó chịu! Vô cùng khó chịu!
Bắt ta xuyên vào một tiểu thuyết tu tiên, ta đành chịu! Bắt ta làm bia đỡ đạn cho nam chính, ta cũng đành chịu!
Nhưng rõ ràng ta cố gắng trở nên mạnh mẻ như vậy, vì sao cuối cùng vẫn thua bởi Dạ Trầm Uyên?!
Là pháp bảo ta không đủ trâu? Rõ ràng cũng là Thần Khí! Hay võ lực ta không đủ mạnh? Hiện tại ta so với nam chính còn cao hơn cả một đại cảnh giới! Nhưng dù vậy ta vẫn bị nam chính giết chết, thiết lập thế giới này tuyệt đối có BUG, ta không phục!!!
Nguyên Sơ hai mắt nhắm lại, mang theo mãnh liệt không cam lòng cùng tiếc nuối.
Nhưng ta không biết rằng bản thân mình còn một ngày có thể tỉnh lại...
"Coong —— Coong —— Coong —— "
Tiếng chuông vang lên như có linh lực, truyền khắp mỗi một góc mười vạn núi lớn của Vạn Kiếm Tông, một loạt tiên hạc nghe tiếng mà vẫy cánh, phá tan tầng mây, hướng ánh bình minh phía chân trời bay đi.
Nguyên Sơ trong lòng muốn mắng chửi che hai lỗ tai...
Sao tiếng chuông rách này lại phá rối giấc mộng của ta nữa rồi!!!!
Nhưng ta không phải đã sớm rời xa Vạn Kiếm Tông với lão Cổ môn chủ đó sao? Tại sao còn nghe được tiếng chuông sáng sớm ngàn năm không đổi kia chứ?
Đợi đã!... Vạn Kiếm Tông?
Nguyên Sơ bật dậy từ trên giường, trong nháy mắt đầu co rút một trận đau đớn, thầm rên rỉ một tiếng.
Ta bỗng phát hiện tu vi giảm mất hơn phân nửa, cả cơ thể của ta nữa. Ta trước đây chưa từng yếu ớt như vậy!
Còn nữa! Ta.. Không phải đã chết rồi sao? Tại sao có thể sống lại? Chẳng lẽ trước khi chết chấp niệm của ta quá mạnh mẽ, cho nên ta trọng sinh?
Xem cách bày trí xung quanh, đây rõ ràng là điện Nam Phong nơi ở của ta tại Vạn Kiếm Tông mà...?
Nguyên Sơ đè nén khiếp sợ, ở giữa không trung dùng linh lực vẽ một cái kính Nguyên Quang, nhìn chính mình trong gương, trợn tròn mắt!
... Ta bất quá bị nam chính đánh chết, như thế nào còn bị nam chính đánh thành nhỏ lại? Nhìn cánh tay cẳng chân nhỏ bé, nam chính từ bi vẫn chưa hủy diệt? Đây là ta trọng sinh tới lúc nào?!
Lúc này, một tỳ nữ diện mạo thanh tú có vài phần tiên khí cung kính hành lễ về phía ta
"Tôn thượng, ta tới hầu hạ người thay y phục, đại điển khai sơn 10 năm một lần sắp bắt đầu, chưởng môn thỉnh chư vị phong chủ đi trước điện nghị sự!"
Nguyên Sơ nhìn Tiểu Thu, vẻ mặt ngây ngốc. Khốn kiếp! Quả nhiên,hiện tại ta vẫn là Hàn Kiếm Phong phong chủ, vậy lúc này ta mấy tuổi?!
Nguyên Sơ nhìn chằm chằm tiểu tỳ nữ hỏi, "Tiểu... Tiểu Thu à, hiện tại ta bao nhiêu tuổi?"
Tiểu tỳ nữ tên Tiểu Thu được hỏi sửng sốt một chút, đôi mắt mờ mịt nhìn nàng tràn đầy ôn nhu, "Tôn thượng, người sáu tuổi ạ."
Sáu tuổi!
Một đường phi thăng cảnh giới tu tiên gian nan cỡ nào? Từ Luyện Khí, đến Trúc Cơ, đến Kết Đan, rồi đến Nguyên Anh... Người giỏi nhất cũng cần hơn một trăm năm mới có thể miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Nguyên Anh
Mà phong chủ của Hàn Kiếm Phong, Vạn Kiếm Tông tương truyền là một nữ đồng Nguyên Anh sáu tuổi, là Nguyên Anh trẻ nhất trong lịch sử tu tiên. Người đó cũng chính là ta, Nguyên Sơ. Về việc vì sao ta sáu tuổi đã là Nguyên Anh…
Năm ấy lúc ta ba tuổi, nương ta dùng cấm thuật chuyển dời năng lực, tiêu hết toàn bộ tu vi cùng sinh mệnh kỳ xuất khiếu của bà ấy, biến ta từ một người bình thường trở thành Nguyên Anh, thế nên sau khi nương mất, ta mới có thể dựa vào tu vi Nguyên Anh, trở thành chủ một núi của Vạn Kiếm Tông.
Nói cách khác, nói cách khác...
"Ha ha ha ha! Ha ha ha!"
Tiếng cười đầy ma quái phát ra từ miệng một tiểu cô nương nằm trên giường tinh xảo truyền tới, Vang vọng khắp núi linh Nam Phong làm chim sợ đến mức một trận bay tán loạn, Tiểu Thu cũng sợ ngây người, tôn thượng đây là thế nào?
Không trách Nguyên Sơ ta kích động như vậy. Năm ta sáu tuổi, Dạ Trầm Uyên mới mười tuổi!
Nhưng Dạ Trầm Uyên không có vận khí tốt như ta. Ta đã là tu vi Nguyên Anh, nhưng bây giờ Dạ Trầm Uyên còn không biết đang ở góc nào Luyện Khí!
Cái này... Hắn chết chắc…! Hê hê…!
Nguyên Sơ càng nghĩ càng đắc ý, bật dậy một cái từ trên giường nhảy xuống đất, cầm lấy kiếm liền hướng ra ngoài cửa!
Nhất định là ông trời đồng tình với cảnh ngộ của ta, cố ý làm ta trở lại lúc nam chính còn nhỏ, làm ta có cơ hội xử lý nam chính, đoạt kỳ ngộ của nam chính, từ nay về sau đi lên đỉnh cao cuộc đời! Chuyện tốt như vậy, một giây ta cũng không đợi được!
Kết quả trong nháy mắt thân ảnh đã xuất hiện ở cửa, tinh thần đang tràn trề thì Tiểu Thu gắt gao kéo lại
Tại sao cảm thấy tôn thượng sau khi tỉnh lại tựa như thay đổi thành một người khác?
Khuôn mặt Tiểu Thu bối rối, lắp bắp hỏi, "Tôn thượng, người muốn đi đâu? Chưởng môn truyền người qua đi nghị sự..."
Lúc này còn nghị sự chuyện gì!
Nguyên Sơ mặc kệ nàng vội vã ngự kiếm mà đi, âm thanh sung sướng từ chân trời truyền tới.
"Ta một tiểu cô nương thì có chuyện gì để nghị sự? Nói cho chưởng môn đại thúc, ta muốn đi cứu vớt thế giới!"
Nói xong, nàng liền biến mất...
Ở nơi khác, chư thiên giới, Triều Tịch Quốc.
Thiên hạ mưa to, trong tiểu viện cũ nát, máu tươi hòa quyện với mưa chảy thành sông, thi thể khắp nơi.
Một đạo kiếm quang chợt lóe, tiểu nam hài ôm vết thương quỳ gối ngã xuống đất, bản thân hiển nhiên đã bị trọng thương!
Một người mặc bạch y cầm kiếm, ánh mắt nhìn tiểu nam hài tràn đầy trào phúng.
"Thật là ngu xuẩn... nếu ta là ngươi, nhìn người đuổi theo đến giết mình, tuyệt đối không quay đầu mà chạy, nhưng ngươi lại ngu xuẩn xông tới cứu người? Bất quá như vậy cũng tốt, ta đỡ phải tìm ngươi khắp nơi. Những người này cũng thật xui xẻo, thu lưu ai không thu? Thu lưu ngươi cái tên sao chổi, xứng đáng bị ta giết chết!"
Tiểu nam hài nghe vậy trong lòng đau xót! Chỉ hận hắn trở về quá muộn, người trong viện này hắn không cứu được ai.
Hắn cắn răng đứng lên... Hai mắt đen như mực chăm chú nhìn đối phương, Thân hình gầy yếu run rẩy trong mưa, nhưng lại tràn đầy phẫn nộ!
"Ngươi giết bọn họ... Ta muốn ngươi —— đền mạng!"
Nghe hắn nói như vậy, Bạch y nhân ha ha cười, "Chỉ bằng ngươi? Ngươi dù có luyện 800 năm nữa cũng không phải đối thủ của ta, ngoan ngoãn chịu chết đi, chủ tử chờ đầu của ngươi đã lâu lắm rồi."
Vừa lúc đó, tiểu nam hài thân hình đứng không vững đột nhiên hai mắt nhíu lại, nghiêng mình về phía trước, dùng một loại bộ pháp quỷ dị như làn khói nhanh chóng tới gần bạch y nhân!
Chỉ nghe một tiếng vang "Rầm" thật lớn, Bạch y nhân dùng bản mệnh pháp bảo ngăn cản, mới nguy hiểm tránh đi một kiếp, nhưng dù vậy, bản mệnh pháp bảo của hắn cũng bị hao tổn, trên vai lưu lại một vết máu thật dài, thiếu chút nữa mất mạng bởi một kích của đối phương!