Chương 3: Nước Mắt Tuôn Rơi
Sáng sớm hôm sau, cô và hắn lên xe đi đến cục dân chính ly hôn.Nicolas Á Phong hoàn toàn không che giấu với bên truyền thông, thế nên hai người vừa mới ra khỏi nhà thì cánh báo chí đã vây nghịt xung quanh để săn tin. Trên TV cũng đang truyền hình trực tiếp chuyện hai người ly hôn.“Thượng tướng phu nhân, có phải vì gia tộc cô phạm tội phản quốc nên hai người mới phải ly hôn hay không?”“Có tin đồn do cô không làm tốt chức trách của một người vợ, bảy năm kết hôn nhưng vẫn không thể mang thai có đúng không?”“Thượng tướng phu nhân xin cho chúng tôi biết thêm thông tin, sau khi ly hôn cô sẽ ở đâu?”“Chắc không phải là bị biếm đến tinh cầu thấp kém hơn chứ? Dù sao gia tộc cô cũng phạm tội phản quốc, cô cũng không còn là thượng tướng phu nhân nữa, mất đi sự che chở của thượng tướng Nicolas, cô chẳng là cái gì cả.”“...”“...”Trước những lời hỏi đáp như châm biếm, khinh thường, chế giễu của cánh báo chí, Phương Tịch Lam đã hoàn toàn trở thành tấm bia để bọn họ sỉ nhục. Chứ nếu không tại sao vẫn còn một người nữa phải đi đến cục dân chính ly hôn mà bọn họ chỉ chăm chăm hỏi cô, chẳng thấy ai dám hỏi đến Nicolas Á Phong cả.Cô bịt tai lại, cả người run rẩy, theo thói quen tìm đến người mà mình tin tưởng nhất, người chồng mà cô yêu quý suốt mười năm nay. Nhưng trái ngược lại với cô, hắn vô cùng thờ ơ, thấy cánh báo đài lăng mạ cô cũng không lên tiếng bênh vực, thậm chí đến khi Phương Tịch Lam vì quá sợ hãi mà nép vào người hắn thì Nicolas Á Phong lại lạnh lùng tránh sang một bên, để cô bơ vơ đứng đó không nơi nương tựa.“Á Phong…”“Đừng động vào tôi, thật ghê tởm.”Câu nói này của hắn tình cờ lọt vào microphone của một phóng viên. Anh ta cảm thấy đây sẽ là một tin tức nóng hổi nên không chần chừ mà đăng lên khắp mọi diễn đàn, ngay lập tức câu nói của Nicolas Á Phong trở nên viral trên mạng.Đa phần người dân đế quốc đều chán ghét Phương gia từ ngày biết tin cha của Phương Tịch Lam phản quốc. Chính vì thế đối với sự lãnh đạm mà Nicolas Á Phong dành cho Phương Tịch Lam, mọi người đều tán thành cổ vũ.Chỉ có một số bộ phận cảm thương cho cô, vì dù sao cô gái ấy hoàn toàn vô tội. Chuyện tình mười năm của cô và thượng tướng đại nhân vô cùng đẹp, cả hai từng là đôi uyên ương hạnh phúc được toàn dân chúc phúc. Giờ đây, họ trách hắn vô tình, làm tổn thương đến người yêu mình nhất.Dưới sự bảo vệ như có như không của vệ sĩ, Phương Tịch Lam cả người nhếch nhác vào trong xe, còn Nicolas Á Phong thì lông tóc vô thương, một thân tây trang lịch lãm ung dung ngồi xuống ghế.Chiếc xe lăn bánh, suốt cả quãng đường đi cả hai không nói với nhau câu nào.Điện thoại của hắn cứ reo liên tục, đó là những cuộc gọi đầy mũi mẫn đến từ những cô tình nhân của hắn. Đúng như lời hắn nói, Nicolas Á Phong quả thật đã chơi chán cô rồi, hắn thay tình nhân như thay áo, từng người từng người đều được đối xử tốt còn hơn là chính thất như cô.Nicolas Á Phong dùng những lời lẽ ngọt ngào nhất để trò chuyện với họ, tất cả bọn họ đều biết hôm nay cô và hắn sẽ ly hôn, ai ai cũng ao ước chiếc ghế thượng tướng phu nhân danh giá. Xe rất nhanh đã đến cục dân chính, từng bước hắn đi nhanh như sắp được giải thoát, còn cô thì mỗi bước chân nhấc lên tim đau như rỉ máu.Người giải quyết thủ tục ly hôn trong cục dân chính là bạn thân của cha Phương Tịch Lam. Ông thở dài nhìn cảnh này, bây giờ mọi chuyện đã đi đến bước đường này, có nói có khuyên gì nữa thì cũng đều là vô nghĩa.Ông chỉ hỏi một câu: “Hai vị… xác nhận muốn ly hôn thật sao?”Dù đau đớn nhưng Phương Tịch Lam vẫn phải gật đầu, còn Nicolas Á Phong thì chẳng do dự gì mà đồng ý.Dường như ông trời cũng buồn theo cô, ngày kết hôn thì trời nắng đẹp, khi ly hôn thì mưa tầm tã.Thủ tục ly hôn rất nhanh đã hoàn tất, Phương Tịch Lam nhìn thật kĩ nơi này, bảy năm trước khi cô cùng hắn vào đây đăng ký kết hôn, cả hai mang tâm trạng vô cùng hạnh phúc. Vậy mà giờ đây vật đổi sao dời, cô và hắn chia ly hai ngã.Vừa ra khỏi cục dân chính, Nicolas Á Phong ngay lập tức phóng xe đi tìm nhân tình, bỏ lại một mình cô đứng đó. Chỉ quẳng lại một câu.“Về thu dọn hết đồ đạc của cô rồi cút ra khỏi nhà tôi. Tôi không muốn trong nhà của mình chứa những thứ dơ bẩn.”Phương Tịch Lam cười khổ, cô chỉ đành bắt taxi đi về. Ngay lúc cô chuẩn bị lên xe thì một đám người từ đâu đi đến, bọn họ không ngại đội mưa, thay phiên nhau chọi trứng gà và rau rác lên người cô.“Phương Tịch Lam, cút ra khỏi Đế Quốc!”“Đồ phản quốc, mau cút đi!”“Cuối cùng thì ngài thượng tướng cũng ly hôn với cô ta. Đi chết đi Phương Tịch Lam!”Cô bị tấn công đến mức cả người dơ bẩn, nhếch nhác bước vào trong xe, bác lái xe là một người hiền lành, thấy cô như vậy chỉ biết thở dài, đưa cho cô một chiếc khăn.“Phu… Phương tiểu thư, cô lau đi.”Ông định gọi là “phu nhân” nhưng chợt nhớ ra vợ chồng thượng tướng vừa mới ly hôn rồi. Ngay khi cả hai vừa ra khỏi cục dân chính thì trên khắp mặt báo đều đưa tin, bây giờ cả nước đều biết rằng cả hai đã ly hôn.Phương Tịch Lam run run nhận lấy chiếc khăn của bác lái xe. Thế nhưng cô không dùng nó để lau vết bẩn trên người mà dùng nó để lau đi những giọt nước mắt đang tuôn trào như mưa.