Chương : 24
Bên ngoài mưa đã tạnh.Đồng Niên nghe rất rõ âm thanh của tiếng mưa rơi đã lắng dần xuống, đến lúc không còn một tiếng gì nữa.
Anh không hiểu tại sao đêm nay taianh lại thính đến thế, ngay cả một tiếng động nhỏ mà anh cũng nghe thấy, đặc biệt là những âm thanh của tự nhiên, như tiếng mưa rơi ngoài cửasổ.Bây giờ, mưa đã tạnh.
Như vậy càng yên tĩnh để Vũ Nhi ngủ, hơi thởcủa cô đều đều, giống như một chú cá trong lòng sâu của đại dương, đangẩn mình trong những khóm rong và rêu để nghỉ.
Đồng Niên không dám làmphiền giấc ngủ của cô, anh cũng chỉ mong rằng mình sớm được chìm trongnhững giấc mơ, không bị những âm thanh từ một góc nào đó quấy nhiễu.Nhưng, có lẽ tai anh đã không còn theo sự kiểm soát của bản thân nữa,dường như tai anh có sự sống riêng, tham lam đến nỗi như muốn thâu tómhết những sóng âm mà nó bắt được.“Đồng Niên – Đồng Niên – Đồng Niên.”
Có người đang gọi anh.
Anh không dám tin vào tai mình nữa, nhưng rõ ràng là anh nghe thấy tiếng gọi, trong phòng chỉ có anh và Vũ Nhi, VũNhi thì đã ngủ say, vậy thì tiếng gọi đó là của ai? Tim anh đập nhanhhơn, hơi thở gấp, đến nỗi anh phải mở mắt.
Không nhìn thấy ai cả, chỉ có tai anh vẫn nghe thấy tiếng gọi: “Đồng Niên – Đồng Niên – Đồng Niên”.Là ai đang gọi anh cơ chứ? Anh sắp điên lên mất, trước mặt anh làmột màu đen kịt, nhưng tai anh lại nghe rất rõ, anh cảm tưởng mình giống như một người mù, không nhìn thấy gì cả, nhưng cái gì cũng nghe thấy.Cuối cùng không chịu được nổi nên anh ngồi bật dậy, anh cẩn thận đểkhông chạm phải Vũ Nhi đang nằm bên cạnh, anh nhẹ nhàng để cô không bịđánh thức.
Sau đó, anh mở cửa phòng ngủ và ra ngoài hành lang.“Đồng Niên – Đồng Niên – Đồng Niên.”
Tiếng gọi đó vẫn tiếp tục vang lên, anh bước đi theo hướng phát raâm thanh, đến chiếu nghỉ, sau đó, anh chầm chậm bước lên cầu thang dẫnlên tầng ba.
Anh không biết mình đang trong giấc mơ hay đã tỉnh, có lẽ,âm thanh đó chỉ là ảo giác, chứ không phải do anh nghe thấy, chỉ là âmthanh từ não anh phát ra.
Sau đó, thậm chí anh còn không phân biệt đượcnhững gì anh đang nghĩ có phải là thật nữa hay không, có lẽ, cuộc sốngcũng giống như một giấc mơ.Cuối cùng Đồng Niên lên đến tầng ba, nhưng vẫn không nhìn thấy gìcả, anh thấy mình giống như một người khiếm thị, phải sờ vào tường để dò dẫm bước đi từng bước về phía trước, những bức tường dường như cũng cósự sống, nó kể với anh một số việc từ rất lâu rồi.
Bỗng nhiên, anh sờthấy một tay nắm cửa, anh thỏa thích xoa lên khắp cánh cửa gỗ lạnh ngắt, giống như khi anh sờ soạng lên khắp người Vũ Nhi khi cách qua lớp vảiquần áo.
Cuối cùng, anh sờ thấy một lỗ hổng nhẵn bóng, đó là mắt mèo.Đồng Niên biết rõ, tất cả các mắt mèo trong ngôi nhà đen đều nhìntừ ngoài vào trong.
Thế nên, anh liền ghé mắt mình vào mắt mèo.Qua mắt mèo, qua đồng tử, phản chiếu ánh nến trong căn phòng tối om.Anh nhìn thấy gì vậy?
Anh không hiểu tại sao đêm nay taianh lại thính đến thế, ngay cả một tiếng động nhỏ mà anh cũng nghe thấy, đặc biệt là những âm thanh của tự nhiên, như tiếng mưa rơi ngoài cửasổ.Bây giờ, mưa đã tạnh.
Như vậy càng yên tĩnh để Vũ Nhi ngủ, hơi thởcủa cô đều đều, giống như một chú cá trong lòng sâu của đại dương, đangẩn mình trong những khóm rong và rêu để nghỉ.
Đồng Niên không dám làmphiền giấc ngủ của cô, anh cũng chỉ mong rằng mình sớm được chìm trongnhững giấc mơ, không bị những âm thanh từ một góc nào đó quấy nhiễu.Nhưng, có lẽ tai anh đã không còn theo sự kiểm soát của bản thân nữa,dường như tai anh có sự sống riêng, tham lam đến nỗi như muốn thâu tómhết những sóng âm mà nó bắt được.“Đồng Niên – Đồng Niên – Đồng Niên.”
Có người đang gọi anh.
Anh không dám tin vào tai mình nữa, nhưng rõ ràng là anh nghe thấy tiếng gọi, trong phòng chỉ có anh và Vũ Nhi, VũNhi thì đã ngủ say, vậy thì tiếng gọi đó là của ai? Tim anh đập nhanhhơn, hơi thở gấp, đến nỗi anh phải mở mắt.
Không nhìn thấy ai cả, chỉ có tai anh vẫn nghe thấy tiếng gọi: “Đồng Niên – Đồng Niên – Đồng Niên”.Là ai đang gọi anh cơ chứ? Anh sắp điên lên mất, trước mặt anh làmột màu đen kịt, nhưng tai anh lại nghe rất rõ, anh cảm tưởng mình giống như một người mù, không nhìn thấy gì cả, nhưng cái gì cũng nghe thấy.Cuối cùng không chịu được nổi nên anh ngồi bật dậy, anh cẩn thận đểkhông chạm phải Vũ Nhi đang nằm bên cạnh, anh nhẹ nhàng để cô không bịđánh thức.
Sau đó, anh mở cửa phòng ngủ và ra ngoài hành lang.“Đồng Niên – Đồng Niên – Đồng Niên.”
Tiếng gọi đó vẫn tiếp tục vang lên, anh bước đi theo hướng phát raâm thanh, đến chiếu nghỉ, sau đó, anh chầm chậm bước lên cầu thang dẫnlên tầng ba.
Anh không biết mình đang trong giấc mơ hay đã tỉnh, có lẽ,âm thanh đó chỉ là ảo giác, chứ không phải do anh nghe thấy, chỉ là âmthanh từ não anh phát ra.
Sau đó, thậm chí anh còn không phân biệt đượcnhững gì anh đang nghĩ có phải là thật nữa hay không, có lẽ, cuộc sốngcũng giống như một giấc mơ.Cuối cùng Đồng Niên lên đến tầng ba, nhưng vẫn không nhìn thấy gìcả, anh thấy mình giống như một người khiếm thị, phải sờ vào tường để dò dẫm bước đi từng bước về phía trước, những bức tường dường như cũng cósự sống, nó kể với anh một số việc từ rất lâu rồi.
Bỗng nhiên, anh sờthấy một tay nắm cửa, anh thỏa thích xoa lên khắp cánh cửa gỗ lạnh ngắt, giống như khi anh sờ soạng lên khắp người Vũ Nhi khi cách qua lớp vảiquần áo.
Cuối cùng, anh sờ thấy một lỗ hổng nhẵn bóng, đó là mắt mèo.Đồng Niên biết rõ, tất cả các mắt mèo trong ngôi nhà đen đều nhìntừ ngoài vào trong.
Thế nên, anh liền ghé mắt mình vào mắt mèo.Qua mắt mèo, qua đồng tử, phản chiếu ánh nến trong căn phòng tối om.Anh nhìn thấy gì vậy?