Chương : 40
Diệp Tiêu lại nhìn thấy ống khói và mái nhà của ngôi nhàđen, trời đã xâm xẩm tối.
Anh lặng lẽ bước đi trên những đám cây dâu mọc khắp nơi, đi qua một ngõ hẻm bên cạnh ngôi nhà đen, anh không bấmchuông, mà hình bóng anh khuất dần trong ngõ hẻm.
Đến trước ngôi nhàđàng sau ngôi nhà đen, anh đứng lại, sau đó, anh quay đầu nhìn lại đằngsau, ngước lên nhìn cửa sổ tầng 2 và tầng 3 im ắng của ngôi nhà đen.
Anh lấy ra một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa này là anh phải dựa trêndanh nghĩa điều tra vụ án để lấy từ ban quản lý của khu vực, anh còn dặn dò ban quản lý không được tiết lộ thông tin này.
Anh lấy chìa khóa mởcửa của ngôi nhà trắng trước mặt.
Đây cũng là một ngôi nhà bị bỏ hoangcó điều xem ra thời gian bị bỏ hoang cũng không phải lâu lắm, tầng mộtđược chia thành mấy gian, rất bừa bộn bố cục của căn phòng cũng khôngtheo một trật tự nào hết, giống như trước kia ở đây đã từng có rất nhiều người thuê trọ.
Diệp Tiêu chậm rãi bước lên chiếc cầu thang ọp ẹp, tầng hai cũng bừa bãi và lộn xộn giống y như tầng một, anh không xem kỹ màlên luôn tầng ba.
Bài trí của tầng 3 hầu như vẫn còn được giữ nguyên anh lần lượt mở hết các cửa ở tầng ba, anh đứng dựa vào thành cửa sổ, nhìnsang bên cửa sổ của ngôi nhà đen đối diện, cho đến khi anh tìm được địađiểm quan sát tốt nhất.Căn phòng trên tầng ba này trống không, chỉ có một chiếc bàn và vài chiếc ghế, trên tường có treo khung ảnh, anh nhìn qua các bức ảnh treotrên tường, hầu hết là những bức ảnh của các gia đình đã từng sống ởđây.
Ánh sáng của căn phòng này tương đối tốt, tuy là đã xế chiều, nhưng vẫn còn nhìn rõ mọi thứ.
Diệp Tiêu đi về phía trước cửa sổ dựa ngườitrên khung gỗ của thành cửa sổ, nhìn về phía cửa sổ tầng hai và tầng bacủa ngôi nhà đen, không có một chút nghi ngờ gì cả đây là vị trí thíchhợp nhất để có thể nhìn thấy nhất cử nhất động trong ngôi nhà đen.
Từcửa sổ này Diệp Tiêu có thể dễ dàng quan sát phòng ngủ của Vũ Nhi ở ngôi nhà đen đối diện, một nửa chiếc giường đã lọt vào tầm ngắm của anh, cảchiếc bàn trang điểm của cô nữa.
Anh còn nhìn thấy một phần chiếc tủsách và bàn làm việc ở bên cạnh cửa sổ của phòng ngủ.
Diệp Tiêu chăm chú nhìn vào quyển sách đặt trên bàn làm việc cạnh cửa sổ do nhìn từ xa nên không thấy rõ tên quyển sách.
Ở cửa sổ thứ ba, anh nhìn thấy trong đóđặt một chiếc ti vi và một bộ thiết bị gì đó, căn phòng này trống không, Diệp Tiêu cũng không hiểu nổi trong căn phòng này đặt những đồ đó đểlàm gì.
Còn những căn phòng khác, tuy là cửa sổ mở to, nhưng hầu nhưtrong phòng chẳng có đồ đạc gì.Anh chuyển hướng nhìn lên cửa sổ trên tầng ba.
Ở căn phòng ngaytrên phòng ngủ của Vũ Nhi, cũng bài trí giống với căn phòng ở tầng dướicó một chiếc giường ở ngay sát cửa sổ.
Diệp Tiêu lại chuyển hướng quansát sang cửa sổ bên cạnh, bên đó là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trời màn đêm đã buông xuống, dườngnhư ngôi nhà đen đối diện cũng đã bị bao phủ bởi màn đêm, đến lúc nàyanh không còn nhìn thấy bất cứ gì ở phía trong cửa sổ nữa.Đột nhiên đèn trong một căn phòng bật sáng.
Anh lặng lẽ bước đi trên những đám cây dâu mọc khắp nơi, đi qua một ngõ hẻm bên cạnh ngôi nhà đen, anh không bấmchuông, mà hình bóng anh khuất dần trong ngõ hẻm.
Đến trước ngôi nhàđàng sau ngôi nhà đen, anh đứng lại, sau đó, anh quay đầu nhìn lại đằngsau, ngước lên nhìn cửa sổ tầng 2 và tầng 3 im ắng của ngôi nhà đen.
Anh lấy ra một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa này là anh phải dựa trêndanh nghĩa điều tra vụ án để lấy từ ban quản lý của khu vực, anh còn dặn dò ban quản lý không được tiết lộ thông tin này.
Anh lấy chìa khóa mởcửa của ngôi nhà trắng trước mặt.
Đây cũng là một ngôi nhà bị bỏ hoangcó điều xem ra thời gian bị bỏ hoang cũng không phải lâu lắm, tầng mộtđược chia thành mấy gian, rất bừa bộn bố cục của căn phòng cũng khôngtheo một trật tự nào hết, giống như trước kia ở đây đã từng có rất nhiều người thuê trọ.
Diệp Tiêu chậm rãi bước lên chiếc cầu thang ọp ẹp, tầng hai cũng bừa bãi và lộn xộn giống y như tầng một, anh không xem kỹ màlên luôn tầng ba.
Bài trí của tầng 3 hầu như vẫn còn được giữ nguyên anh lần lượt mở hết các cửa ở tầng ba, anh đứng dựa vào thành cửa sổ, nhìnsang bên cửa sổ của ngôi nhà đen đối diện, cho đến khi anh tìm được địađiểm quan sát tốt nhất.Căn phòng trên tầng ba này trống không, chỉ có một chiếc bàn và vài chiếc ghế, trên tường có treo khung ảnh, anh nhìn qua các bức ảnh treotrên tường, hầu hết là những bức ảnh của các gia đình đã từng sống ởđây.
Ánh sáng của căn phòng này tương đối tốt, tuy là đã xế chiều, nhưng vẫn còn nhìn rõ mọi thứ.
Diệp Tiêu đi về phía trước cửa sổ dựa ngườitrên khung gỗ của thành cửa sổ, nhìn về phía cửa sổ tầng hai và tầng bacủa ngôi nhà đen, không có một chút nghi ngờ gì cả đây là vị trí thíchhợp nhất để có thể nhìn thấy nhất cử nhất động trong ngôi nhà đen.
Từcửa sổ này Diệp Tiêu có thể dễ dàng quan sát phòng ngủ của Vũ Nhi ở ngôi nhà đen đối diện, một nửa chiếc giường đã lọt vào tầm ngắm của anh, cảchiếc bàn trang điểm của cô nữa.
Anh còn nhìn thấy một phần chiếc tủsách và bàn làm việc ở bên cạnh cửa sổ của phòng ngủ.
Diệp Tiêu chăm chú nhìn vào quyển sách đặt trên bàn làm việc cạnh cửa sổ do nhìn từ xa nên không thấy rõ tên quyển sách.
Ở cửa sổ thứ ba, anh nhìn thấy trong đóđặt một chiếc ti vi và một bộ thiết bị gì đó, căn phòng này trống không, Diệp Tiêu cũng không hiểu nổi trong căn phòng này đặt những đồ đó đểlàm gì.
Còn những căn phòng khác, tuy là cửa sổ mở to, nhưng hầu nhưtrong phòng chẳng có đồ đạc gì.Anh chuyển hướng nhìn lên cửa sổ trên tầng ba.
Ở căn phòng ngaytrên phòng ngủ của Vũ Nhi, cũng bài trí giống với căn phòng ở tầng dướicó một chiếc giường ở ngay sát cửa sổ.
Diệp Tiêu lại chuyển hướng quansát sang cửa sổ bên cạnh, bên đó là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Anh ngẩng đầu nhìn lên trời màn đêm đã buông xuống, dườngnhư ngôi nhà đen đối diện cũng đã bị bao phủ bởi màn đêm, đến lúc nàyanh không còn nhìn thấy bất cứ gì ở phía trong cửa sổ nữa.Đột nhiên đèn trong một căn phòng bật sáng.