Chương 3
Edit: Thiên Địa hội
__
"Anh Thần Dật... anh Thần Dật?"
Giọng nói dịu dàng này khác hoàn toàn với cái giọng bi bô thuở nào, chàng trai nhẹ nhàng kéo anh về từ hồi ức.
Hai người đã tới nhà hàng mà Cố Châu Lâm nói. Cố Châu Lâm kéo ghế ngồi cho anh, nhưng có lẽ vì không thấy anh nói gì nên nghiêng đầu nhìn, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Dư Thần Dật hơi ngượng ngùng, bấy giờ mới hoàn hồn sau khi thấy Cố Châu Lâm khác một trời một vực trước mặt, nhất thời không kịp phản ứng.
Người lớn và trẻ nhỏ một, hai tuổi có sự khác biệt rất lớn. Dư Thần Dật thân là một người anh, vẫn luôn chăm sóc người kia, chẳng ngờ lần này khi gặp lại, vị trí của anh và Cố Châu Lâu đã không còn như xưa.
Dư Thần Dật bị sự quan tâm và chu đáo khó hiểu của Cố Châu Lâm làm cho mụ mị, gật đầu với hắn xong mới ngồi xuống.
Cố Châu Lâm cười với Dư Thần Dật rồi ngồi vào ghế đối diện, đưa menu gọi món cho anh: "Anh muốn anh gì? Em nhớ trước kia anh Thần Dật thích ăn cay, giờ anh còn thích không ạ?"
"Ừm, thích."
Dư Thần Dật lật hai trang menu, phát hiện ra tiệm này chuyên làm món cay Tứ Xuyên mới kinh ngạc hỏi: "Em ăn được cay sao?"
"Giờ em ăn được rồi ạ, không ngờ anh còn nhớ đấy."
Cố Châu Lâm nói xong lại hơi liếm môi, ngón tay gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn, sau đó mới bảo: "Ban nãy anh thất thần, sao..."
Nói được nửa câu, Cố Châu Lâm đột ngột dừng lại, hàng lông mi vừa dài vừa mỏng khẽ rung, ánh mắt chợt lóe lên một tia u ám, thậm chí khoé miệng còn mang chút ý cười.
Dư Thần Dật lúc ấy đang lật menu nên không thấy, chỉ nghe được Cố Châu Lâm hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"
Dư Thần Dật cảm thấy giọng Cố Châu Lâm hơi nặng, nhưng cẩn thận nghe lại thì hình như chỉ là ảo giác của anh mà thôi. Ngữ khí Cố Châu Lâu hơi hững hờ, giống như thuận miệng hỏi thăm chút.
Anh tuỳ ý gọi mấy món ăn, cất kỹ menu xong mới hồi tưởng lại cậu bé Cố Châu Lâm ngày nào, nắm tay chạy lạch bạch sau lưng anh rồi không nhịn được mà bật cười. Một lúc lâu sau anh mới đưa tay giữ khoé miệng đang giương lên của mình lại, trêu chọc hắn: "Anh vừa nghĩ đến một người rất đáng yêu."
Ngay lúc ấy, Cố Châu Lâm đang rót trà cho Dư Thần Dật. Khi cầm ấm trà, cổ tay đang dùng sức của hắn tạo thành một đường cong tinh tế rất đẹp mắt, chỉ là không hiểu vì sao sau khi Dư Thần Dật dứt lời, động tác của hắn hơi khựng lại. Ấm trà trong tay Cố Châu Lâm hơi nghiêng đi, nước nóng trào ra khỏi chén, bắn cả lên bàn.
Cố Châu Lâm bình tĩnh cầm khăn tay lau khô nước trà, sau đó vo tròn ném vào thùng rác dưới chân. Động tác của hắn từ đầu đến cuối rất thong thả tự nhiên, xong xuôi đâu đó mới ngẩng đầu hỏi: "Là ai thế ạ? Anh Thần Dật có người yêu rồi sao?"
Dư Thần Dật hơi ngẩng đầu nhìn Cố Châu Lâm, một tay cầm chén trà. Nhiệt độ từ thành chén truyền tới khiến lòng bàn tay anh ửng đỏ.
"Sao vậy, muốn gặp bạn gái anh hả?"
Cố Châu Lâm kín đáo nhìn thoáng qua ngón tay Dư Thần Dật, ngón trỏ hơi giật giật, trên mặt viết đầy vẻ hiếu kỳ. Hắn thẳng thắn mà nhẹ nhàng nói: "Ừm, em tò mò không biết anh Thần Dật sẽ tìm mẫu bạn gái thế nào, có thể cho em gặp mặt được không?"
Dư Thần Dật nhíu mày: "Không được."
Cố Châu Lâm không ngờ mình sẽ bị từ chối nhanh như vậy, sau khi ngơ ngác một chốc lại như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của Dư Thần Dật.
"Anh chưa yêu đương bao giờ, đào đâu bạn gái cho em gặp chứ."
Dư Thần Dật nói xong, nhân tiện nối tiếp chủ đề nói chuyện của Cố Châu Lâm: "Em thì sao? Có đối tượng chưa?"
Cố Châu Lâm lắc đầu, vẫn một mực chăm chú nhìn Dư Thần Dật, vô cùng chân thành mà nói: "Em cũng chưa nói chuyện yêu đương."
"À."
Dư Thần Dật như thể chỉ thuận miệng đáp lại, không hề có vẻ muốn bát quái bà tám, cũng chẳng tiếp tục truy hỏi ý "chưa nói chuyện yêu đương" trong lời Cố Châu Lâm nghĩa là gì.
Anh nhìn Cố Châu Lâm dịu dàng và chín chắn trước mặt, song lại chú ý đến một chuyện khác hơn, vô số trò đùa ác vốn giấu sâu trong đầu, lúc này lại rục rịch muốn ngoi dậy.
Anh phát hiện ra phục vụ cách đó không xa dường như cố tình vòng qua bên trái họ, chỉ vì muốn nhìn Cố Châu Lâm nhiều hơn một chút, có điều Cố Châu Lâm hoàn toàn chẳng có phản ứng gì, một ánh nhìn dư thừa cũng không cho người khác.
Ai mà ngờ được, Cố Châu Lâm được chú ý thế này, ngày bé lại là một tiểu công chúa bám người chứ.
Nếu nói lại về quá khứ thích khóc Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm hẳn sẽ ngượng ngùng lắm nhỉ, thậm chí có khi còn bối rối ấy chứ, dù sao không người trưởng thành nào lại thích đối diện với lịch sử đen tối của bản thân thuở thơ ấu cả.
Nghĩ tới đây, Dư Thần Dật không nhịn được mà cười bảo: "Anh vừa nhớ đến... em lúc còn bé ấy."
Dư Thần Dật cười đến mức đuôi mắt cong cong, nhẹ nhàng nói: "Trước kia Tiểu Lâm đáng yêu biết mấy, nho nhỏ như vầy nè, tay chân ngắn ngủn, thế mà cứ nằng nặc nắm bám, đòi đi theo anh, nói sao em cũng không chịu bỏ ra."
Ánh mắt Cố Châu Lâm hơi lóe lên, sau khi thấy vậy, Dư Thần Dật trộm cười trong lòng. Chú em cứ thẹn thùng đi, ai bảo bé thích khóc ngày nhỏ lúc lớn lên lại được người ta chú ý như thế chứ, anh đây cũng hơi ghen tị đấy nhé.
Thế nhưng khác với tưởng tượng của Dư Thần Dật, Cố Châu Lâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rỡ, nở nụ cười xán lạn, ngạc nhiên nói: "Hoá ra anh còn nhớ rõ ạ, cả chuyện em không thể ăn cay... anh đều nhớ hết."
Dư Thần Dật hơi ngạc nhiên, khi chạm phải ánh mắt Cố Châu Lâm bèn nghĩ, quá khứ mấy năm đã bị anh nhét vào nơi sâu kín nhất của ký ức, hình như đối với Cố Châu Lâm lại là thời gian cực kỳ đáng trân trọng.
Nhà Cố Châu Lâm neo người, thân thể Cố Thiến cũng không tốt lắm, thêm cả Cố Châu Lâm nhút nhát không thích nói chuyện, do vậy cũng không được các bạn nhỏ khác yêu mến. Cố Châu Lâm lại không để ý đến những người khác, mà chỉ thích duy nhất một người chính là anh đây.
Khi còn bé, Dư Thần Dật quả đúng là nghịch như quỷ. Trèo cây, bắt ve, chơi sông bắt cá, cái gì làm được thì anh đã làm hết, mẹ Dư bị anh chọc tức nhiều năm, mãi mới bắt được bé ngoan Cố Châu Lâm nên chiều hắn lên tận trời, thậm chí còn đề phòng Dư Thần Dật dạy hư con người ta.
Vì thế năm năm trước khi Cố Châu Lâm dọn đi, không kể đêm ngày, Cố Châu Lâm cứ một mực bám dính lấy anh, sống trong nhà họ Dư qua ngày.
Dư Thần Dật không rõ trong lòng mình bây giờ là cảm xúc gì. Đối với anh, Cố Châu Lâm khi còn bé chỉ là một thằng em trai có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thậm chí trước kia anh còn ghét Cố Châu Lâm vì tuổi nhỏ quá, làm kỳ đà cản mũi khiến anh khó mà chơi được với các bạn cùng trang lứa. Thế nhưng khác với Dư Thần Dật, rõ ràng Cố Châu Lâm rất trân trọng anh.
Như ban nãy anh phải cố hết sức mới nhớ được Tiểu Lâm là ai, thế nhưng hơn mười năm trôi qua, Cố Châu Lâm chỉ cần nhác thấy bóng lưng của anh là đã nhận ra rồi, thậm chí còn lao tới giữ chặt anh.
Nụ cười trên mặt Dư Thần Dật hơi nhạt đi, im lặng mấy giây mới nói: "Ừm, không nhớ được tỉ mỉ chi tiết, nhưng đại khái vẫn có thể nhớ được một số chuyện."
"Có thể nhớ được một số chuyện là tốt rồi."
Đáy mắt Cố Châu Lâm chẳng bợn chút âu lo: "Chỉ cần anh Thần Dật còn nhớ em, vậy là tốt lắm rồi."
__
"Anh Thần Dật... anh Thần Dật?"
Giọng nói dịu dàng này khác hoàn toàn với cái giọng bi bô thuở nào, chàng trai nhẹ nhàng kéo anh về từ hồi ức.
Hai người đã tới nhà hàng mà Cố Châu Lâm nói. Cố Châu Lâm kéo ghế ngồi cho anh, nhưng có lẽ vì không thấy anh nói gì nên nghiêng đầu nhìn, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Dư Thần Dật hơi ngượng ngùng, bấy giờ mới hoàn hồn sau khi thấy Cố Châu Lâm khác một trời một vực trước mặt, nhất thời không kịp phản ứng.
Người lớn và trẻ nhỏ một, hai tuổi có sự khác biệt rất lớn. Dư Thần Dật thân là một người anh, vẫn luôn chăm sóc người kia, chẳng ngờ lần này khi gặp lại, vị trí của anh và Cố Châu Lâu đã không còn như xưa.
Dư Thần Dật bị sự quan tâm và chu đáo khó hiểu của Cố Châu Lâm làm cho mụ mị, gật đầu với hắn xong mới ngồi xuống.
Cố Châu Lâm cười với Dư Thần Dật rồi ngồi vào ghế đối diện, đưa menu gọi món cho anh: "Anh muốn anh gì? Em nhớ trước kia anh Thần Dật thích ăn cay, giờ anh còn thích không ạ?"
"Ừm, thích."
Dư Thần Dật lật hai trang menu, phát hiện ra tiệm này chuyên làm món cay Tứ Xuyên mới kinh ngạc hỏi: "Em ăn được cay sao?"
"Giờ em ăn được rồi ạ, không ngờ anh còn nhớ đấy."
Cố Châu Lâm nói xong lại hơi liếm môi, ngón tay gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn, sau đó mới bảo: "Ban nãy anh thất thần, sao..."
Nói được nửa câu, Cố Châu Lâm đột ngột dừng lại, hàng lông mi vừa dài vừa mỏng khẽ rung, ánh mắt chợt lóe lên một tia u ám, thậm chí khoé miệng còn mang chút ý cười.
Dư Thần Dật lúc ấy đang lật menu nên không thấy, chỉ nghe được Cố Châu Lâm hỏi: "Anh đang nghĩ gì thế?"
Dư Thần Dật cảm thấy giọng Cố Châu Lâm hơi nặng, nhưng cẩn thận nghe lại thì hình như chỉ là ảo giác của anh mà thôi. Ngữ khí Cố Châu Lâu hơi hững hờ, giống như thuận miệng hỏi thăm chút.
Anh tuỳ ý gọi mấy món ăn, cất kỹ menu xong mới hồi tưởng lại cậu bé Cố Châu Lâm ngày nào, nắm tay chạy lạch bạch sau lưng anh rồi không nhịn được mà bật cười. Một lúc lâu sau anh mới đưa tay giữ khoé miệng đang giương lên của mình lại, trêu chọc hắn: "Anh vừa nghĩ đến một người rất đáng yêu."
Ngay lúc ấy, Cố Châu Lâm đang rót trà cho Dư Thần Dật. Khi cầm ấm trà, cổ tay đang dùng sức của hắn tạo thành một đường cong tinh tế rất đẹp mắt, chỉ là không hiểu vì sao sau khi Dư Thần Dật dứt lời, động tác của hắn hơi khựng lại. Ấm trà trong tay Cố Châu Lâm hơi nghiêng đi, nước nóng trào ra khỏi chén, bắn cả lên bàn.
Cố Châu Lâm bình tĩnh cầm khăn tay lau khô nước trà, sau đó vo tròn ném vào thùng rác dưới chân. Động tác của hắn từ đầu đến cuối rất thong thả tự nhiên, xong xuôi đâu đó mới ngẩng đầu hỏi: "Là ai thế ạ? Anh Thần Dật có người yêu rồi sao?"
Dư Thần Dật hơi ngẩng đầu nhìn Cố Châu Lâm, một tay cầm chén trà. Nhiệt độ từ thành chén truyền tới khiến lòng bàn tay anh ửng đỏ.
"Sao vậy, muốn gặp bạn gái anh hả?"
Cố Châu Lâm kín đáo nhìn thoáng qua ngón tay Dư Thần Dật, ngón trỏ hơi giật giật, trên mặt viết đầy vẻ hiếu kỳ. Hắn thẳng thắn mà nhẹ nhàng nói: "Ừm, em tò mò không biết anh Thần Dật sẽ tìm mẫu bạn gái thế nào, có thể cho em gặp mặt được không?"
Dư Thần Dật nhíu mày: "Không được."
Cố Châu Lâm không ngờ mình sẽ bị từ chối nhanh như vậy, sau khi ngơ ngác một chốc lại như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của Dư Thần Dật.
"Anh chưa yêu đương bao giờ, đào đâu bạn gái cho em gặp chứ."
Dư Thần Dật nói xong, nhân tiện nối tiếp chủ đề nói chuyện của Cố Châu Lâm: "Em thì sao? Có đối tượng chưa?"
Cố Châu Lâm lắc đầu, vẫn một mực chăm chú nhìn Dư Thần Dật, vô cùng chân thành mà nói: "Em cũng chưa nói chuyện yêu đương."
"À."
Dư Thần Dật như thể chỉ thuận miệng đáp lại, không hề có vẻ muốn bát quái bà tám, cũng chẳng tiếp tục truy hỏi ý "chưa nói chuyện yêu đương" trong lời Cố Châu Lâm nghĩa là gì.
Anh nhìn Cố Châu Lâm dịu dàng và chín chắn trước mặt, song lại chú ý đến một chuyện khác hơn, vô số trò đùa ác vốn giấu sâu trong đầu, lúc này lại rục rịch muốn ngoi dậy.
Anh phát hiện ra phục vụ cách đó không xa dường như cố tình vòng qua bên trái họ, chỉ vì muốn nhìn Cố Châu Lâm nhiều hơn một chút, có điều Cố Châu Lâm hoàn toàn chẳng có phản ứng gì, một ánh nhìn dư thừa cũng không cho người khác.
Ai mà ngờ được, Cố Châu Lâm được chú ý thế này, ngày bé lại là một tiểu công chúa bám người chứ.
Nếu nói lại về quá khứ thích khóc Cố Châu Lâm, Cố Châu Lâm hẳn sẽ ngượng ngùng lắm nhỉ, thậm chí có khi còn bối rối ấy chứ, dù sao không người trưởng thành nào lại thích đối diện với lịch sử đen tối của bản thân thuở thơ ấu cả.
Nghĩ tới đây, Dư Thần Dật không nhịn được mà cười bảo: "Anh vừa nhớ đến... em lúc còn bé ấy."
Dư Thần Dật cười đến mức đuôi mắt cong cong, nhẹ nhàng nói: "Trước kia Tiểu Lâm đáng yêu biết mấy, nho nhỏ như vầy nè, tay chân ngắn ngủn, thế mà cứ nằng nặc nắm bám, đòi đi theo anh, nói sao em cũng không chịu bỏ ra."
Ánh mắt Cố Châu Lâm hơi lóe lên, sau khi thấy vậy, Dư Thần Dật trộm cười trong lòng. Chú em cứ thẹn thùng đi, ai bảo bé thích khóc ngày nhỏ lúc lớn lên lại được người ta chú ý như thế chứ, anh đây cũng hơi ghen tị đấy nhé.
Thế nhưng khác với tưởng tượng của Dư Thần Dật, Cố Châu Lâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rỡ, nở nụ cười xán lạn, ngạc nhiên nói: "Hoá ra anh còn nhớ rõ ạ, cả chuyện em không thể ăn cay... anh đều nhớ hết."
Dư Thần Dật hơi ngạc nhiên, khi chạm phải ánh mắt Cố Châu Lâm bèn nghĩ, quá khứ mấy năm đã bị anh nhét vào nơi sâu kín nhất của ký ức, hình như đối với Cố Châu Lâm lại là thời gian cực kỳ đáng trân trọng.
Nhà Cố Châu Lâm neo người, thân thể Cố Thiến cũng không tốt lắm, thêm cả Cố Châu Lâm nhút nhát không thích nói chuyện, do vậy cũng không được các bạn nhỏ khác yêu mến. Cố Châu Lâm lại không để ý đến những người khác, mà chỉ thích duy nhất một người chính là anh đây.
Khi còn bé, Dư Thần Dật quả đúng là nghịch như quỷ. Trèo cây, bắt ve, chơi sông bắt cá, cái gì làm được thì anh đã làm hết, mẹ Dư bị anh chọc tức nhiều năm, mãi mới bắt được bé ngoan Cố Châu Lâm nên chiều hắn lên tận trời, thậm chí còn đề phòng Dư Thần Dật dạy hư con người ta.
Vì thế năm năm trước khi Cố Châu Lâm dọn đi, không kể đêm ngày, Cố Châu Lâm cứ một mực bám dính lấy anh, sống trong nhà họ Dư qua ngày.
Dư Thần Dật không rõ trong lòng mình bây giờ là cảm xúc gì. Đối với anh, Cố Châu Lâm khi còn bé chỉ là một thằng em trai có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thậm chí trước kia anh còn ghét Cố Châu Lâm vì tuổi nhỏ quá, làm kỳ đà cản mũi khiến anh khó mà chơi được với các bạn cùng trang lứa. Thế nhưng khác với Dư Thần Dật, rõ ràng Cố Châu Lâm rất trân trọng anh.
Như ban nãy anh phải cố hết sức mới nhớ được Tiểu Lâm là ai, thế nhưng hơn mười năm trôi qua, Cố Châu Lâm chỉ cần nhác thấy bóng lưng của anh là đã nhận ra rồi, thậm chí còn lao tới giữ chặt anh.
Nụ cười trên mặt Dư Thần Dật hơi nhạt đi, im lặng mấy giây mới nói: "Ừm, không nhớ được tỉ mỉ chi tiết, nhưng đại khái vẫn có thể nhớ được một số chuyện."
"Có thể nhớ được một số chuyện là tốt rồi."
Đáy mắt Cố Châu Lâm chẳng bợn chút âu lo: "Chỉ cần anh Thần Dật còn nhớ em, vậy là tốt lắm rồi."