Chương : 2
Khi tỉnh lại trong đầu một mảnh mê man, lọt vào tầm mắt là những trang giấy dán tường màu hồng phấn xinh đẹp, toàn bộ căn phòng hiện ra một mảnh hồng phấn làm lòng người yên bình. Ban đêm những làn gió nhẹ nhàng lướt qua làm bức màn trắng bay phất phới, ngoài bệ cửa sổ có cây Tiên Nhân Cầu xinh đẹp đứng thẳng. Nơi thành thị đông đúc này không còn ồn ào, xoa hoa trụy lạc, thay vào đó là được những ánh trăng nhu hoa gọt rửa, làm cho không gian thêm tươi mát.
Mặc Mẫu Đơn kinh ngạc nhìn trước mắt những cảnh tưởng xinh đẹp quen thuộc dường nào.
Căn phòng rất lớn, xem ra được trải qua thiết kế tỉ mỉ, bàn trang điểm màu trắng, tủ quần áo màu trắng, sô pha nhỏ màu trắng, cùng với những ngôi sao nhỏ chiếu sáng qua ban công tạo nên không gian hài hòa. Đương nhiên dễ dàng nhận ra rằng chiếm phần lớn không gian phòng là một cái giường rất lớn, bốn năm người có thể nằm bên trên. Tất cả không gian trong phòng hiện ra trước mắt bởi ánh sáng nhu hòa phát ra từ chiếc đèn trên vách tường.
Mặc Mẫu Đơn có chút kinh ngạc nhìn, như vậy quen thuộc phòng, tuyệt đối không ai khác bố trí căn phòng này ngoại trừ mẹ cô, những chi tiết nho nhỏ được em gái gắn trên vách tường.
Ngón tay mảnh khảnh không tự chủ ấn sâu vào lòng bàn tay. Đau, cảm giác đau lan tỏa khắp thần kinh cảm giác. Mặc Mẫu Đơn rốt cuộc không khống chế được ngồi dậy, chậm rãi cảm thụ trên người độ ấm.
Run run, giống như kinh hỉ cũng giống như bi thương, Mặc Mẫu Đơn rốt cuộc không che dấu được những giọt nước mắt nơi khóe mắt. Những giọt nước mắt trong suốt cứ như vậy lăn dài trên làn da tái nhợt của cô, bàn tay túm lấy tấm chăn. Mặc Mẫu Đơn thật sâu vùi vào trong chăn nức nở, trong phòng vang lên âm thanh nho nhỏ, mang theo vô hạn bi thương cùng vui sướng, làm cho lòng người đau xót.
Ban đêm yên tĩnh, trên chiếc giường rộng lớn thân thể trong chăn không ngừng run rẩy. Trong không khí thường xuyên truyền ra tiếng nấc cùng tấm chăn được thấm đẫm nước mắt.
Rất lâu sau đó, tấm chăn chậm rãi mở ra. Mặc Mẫu Đơn bình tĩnh nhìn trước mắt hết thảy,trải qua phát tiết, nữ nhân cao ngạo rốt cuộc trầm tĩnh lại.
Mặc Mẫu Đơn mặt áo ngủ màu trắng chậm rãi đứng dậy, giống như u linh đi đến trươc gương.
Trong gương nữ tử bộ dáng bất quá khoảng hai lăm tuổi. Tóc ngắn màu đen vây quanh khuôn mặt cô, càng làm cho cô lộ ra khuôn mặt tái nhợt u buồn. Thân hình mảnh khảnh, hai chân thẳng tắp, đặc biệt nhất là khuôn mặt của cô, cẩn thận quan sát ngũ quan không có điểm nổi bật, nhưng tổng hợp lại cùng một chỗ tạo cho người xem có cảm giác tao nhã cao quý.
Nữ tử hơi hơi gợi lên khóe miệng, nháy mắt cô tràn ngập ánh sáng tự tin, hào quang thuộc về nữ thần Mặc Mẫu Đơn, khoan thai xinh đẹp, cao nhã quý khí.
Nhìn hồi lâu Mặc Mẫu Đơn mới về lại giường, rốt cuộc mới xác nhận mình trọng sinh.
Làm sai rất nhiều sự tình, cũng bỏ lỡ rất nhiều người, trọng sinh , may mắn trọng sinh tới thời điểm hiện tại.
Đầu giường đồng hồ điện tử biểu hiện thời gian là ngày 1 tháng 9 năm 2013, quen thuộc trí nhớ khắc sâu vào ngày này, cũng là ngày Mặc Mẫu Đơn vứt bỏ em gái của mình.
Mặc Mẫu Đơn nhớ lại ngay lúc đó, chính mình sợ hãi mà tuyệt vọng.
Bởi vì ghen tị mẹ thiên vị cùng em gái nhiều lần uy hiếp bản thân không được cùng nàng chơi đùa. Không thôi sẽ khiến mẹ đưa cô vào lại cô nhi viện. Khiến cho năm ấy Mặc Mẫu Đơn mười hai tuổi đem em gái sáu tuổi vứt bỏ ở nhà ga, thế cho nên em gái mới lạc đường, nhiều năm trôi giạt khấp nơi, phiêu bạc không nơi nương tựa.
Mặc Mẫu Đơn từng một lần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, em gái khóc tìm chị. Tại thời điểm em gái tìm được cô,bản thân lại nói vĩnh viễn cũng không hối hận việc làm ngày đó, đến một lần vẫn làm như vậy, không sai trong lời nói. Vì thế thật vất vả, em gái khôi phục trí nhớ lại mang theo ánh mắt thống hận cùng địch ý.
Vì cái gì lúc đó lại nói như vậy, rõ ràng lúc ngồi trên xe về nhà bản thân liền hối hận, liền điên cuồng suy nghĩ về em gái.
Vì cái gì lại nói như vậy, bản thân thật tàn nhẫn, nói xong tự cho là đúng, đến tột cùng là vì cái gì đâu?
Mặc Mẫu Đơn rốt cục thừa nhận , thời gian không có em gái bên cạnh là thời gian bất hạnh nhất.
Trong nhà tìm không thấy muội muội, nghênh đón chính mình là người mẹ điên cuồng. Bởi vì sợ hãi, bản thân một mực chắc chắn không biết em gái đi nơi nào, nhưng mẹ vẫn căm ghét đánh chửi, lúc đó chỉ nghĩ ba mau mau trở về để giải cứu mình, chỉ cần đợi mẹ thanh tỉnh lại, phát hiện trong nhà chỉ có một nữ nhi, nhất định sẽ hội khôi phục như trước đây hạnh phúc, một nhà ba người vui vẻ.
Quả thật tự cho là đúng , một đứa nhỏ là sinh mệnh duy nhất, thời điểm bốn lăm tuổi mới sinh đươc đứa con, mẹ lại như thế nào không tìm kiếm được đâu, vì thế mỗi một ngày đều thống khổ đợi mẹ quay lại nhìn mình một tí thôi, cùng với không đạt được tình thương của mẹ. Liền như vậy hèn mọn mà mẫn cảm lớn lên, cầu có một ngày mẹ tuyệt vọng không tìm em gái nữa, quay đầu xem chính mình.
Thật nhiều ý tưởng đơn giản a, Mặc Mẫu Đơn rất sợ hãi em gái về nhà, sau lại không muốn em gái trở về, thế cho nên khi tìm được em gái không muốn nhận thức, thậm chí nói những lời nói tàn nhẫn như vậy.
Cuối cùng Mặc Mẫu Đơn vẫn thua thật thảm hại. Các nàng gặp lại ôm nhau mà khóc hình ảnh thật cảm động, cái loại này không thể ngôn ngữ nào hình dung sự ăn ý cùng cảm tình.
Mặc Mẫu Đơn thật sâu đau đớn cùng với sợ hãi.
Rốt cuộc giấy không bao được lửa, sự thật được phơi bày. Mẹ không còn ôn nhu nữa thay vào đó là ánh mắt thống hận cùng chán ghét, ngay cả ba luôn luôn nhân từ cũng không dấu được ánh mắt thất vọng. Bản thân giống như thèn hề, hèn mọn trốn tránh hết thảy, tránh ở trong phòng lạnh run, không dám đối mặt với ba mẹ, cùng với bạn bè và em gái sắp quay trở về.
Tất cả được đưa ra ngoài ánh sánh, bị mọi người phỉ nhổ, cùng chán ghét bản thân. Tự ti cùng cô đơn thay vào đó là con người cao ngạo, cố chấp đứng thẳng không chịu cúi đầu. Chính là muốn duy trì cuối cùng tôn nghiêm cùng mặt nạ
Thời điểm mạt thế đến là thời điểm mình cao hứng nhất, sự cao hứng rốt cục bị che dấu bởi sự khủng khiếp, vì thế muốn bản thân trở nên mạnh mẽ để bảo vệ ba mẹ.
Nhưng rốt cục vẫn không giống với những gì mình mong tưởng, vô luận muốn đột phá gì đó đều tiêu hao rất nhiều thể lực không thể tu bổ, không thể phục hồi như cũ, vì thế mà oán hận, oán hận người nhà.
Ý tưởng điên cuồng, cùng cố chấp ý niệm trong đầu, cuối cùng khiến cho bản thân hại chết Thần Hi, hại chết Trần Thần, hại chết Cửu Nguyệt, cuối cùng bản thân cao ngạo mà sống , không có một người bạn của riêng mình.
Cho nên mới ngăn cản em gái cùng Dương Lâm đến bên nhau, quấn quít bọn họ tính kế. Một người cô độc đứng ở nơi cao rốt cuộc nản lòng, quyết định buông tha cho tất cả.
Mười năm bị giam cầm, cho dù thân thể nhận hết tra tấn cũng không có gì oán hận, đơn giản là bản thân khư khư cố chấp nhận hết tra tấn, trừng phạt tất cả những việc bản thân gây nên.
Bản thân trải qua nhiều cay đắng, tự nói với bản thân : Tình yêu không thọ. Rốt cuộc bản thân mới trãi qua ngàn việc cay đắng như bây giờ.
Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, Mặc Mẫu Đơn hy vọng chính mình có thể trở về lúc năm tuổi năm ấy. Mặc dù ở cô nhi viện, nhưng bản thân vẫn có được hai người bạn tri kỉ.
Ở cái ngày rất lâu về trước, cái ngày mà mẹ mất đi, chính mình cô đơn trông coi trước ngôi mộ, nhẹ nhàng nói chuyện.
Hoặc là cũng có thể trọng sinh đến thời điểm bỏ rơi em gái, chính mình nhất định sẽ không ghen tị, không hề lo sợ, không bao giờ hy vọng xa vời một gia đình ấm áp, không sợ bị đuổi về cô nhi viện, chỉ cần không có này hiểu lầm, không cótoàn bộ yêu hận thì tốt rồi.
Nhưng vận mệnh chính là như vậy, vĩnh viễn sẽ không như ý nguyện.
Trùng sinh Mặc Mẫu Đơn thật tâm cảm tạ số mệnh cho bản thân sống lại lần nữa, không cho tất cả không có cơ hội vãn hồi.
Đây là thuộc về Mặc Mẫu Đơn hai lăm tuổi số phận, hoàn toàn chỉ mới bắt đầu, bản thân không hề cố chấp, không hề chấp nhất những thứ không thuộc về mình.
Quyết định phóng túng bản thân sống cuộc sống hoàn toàn mới.
Rốt cuộc trong thời gian dài kiềm chế ở trong lòng, Mặc Mẫu Đơn quyết định tất cả.
Nhịn không được nặng nề chìm vào giấc ngủ, tu dưỡng thật tốt tinh thần, một lần nữa đối mặt với tương lai mới.
Mặc Mẫu Đơn ngủ thật không yên lòng, trong mộng thường thường xuất hiện trí nhớ kiếp trước. Ở cô nhi viện cùng người khác giành thức ăn, đoạt thầy giáo quan tâm, muốn đạt được tất cả mọi người ánh mắt, cùng với khi đó vẫn bồi bên mình Cửu Nguyệt cùng Ngũ Nguyệt, một ngày nào đó bản thân trở nênnổi bật được mọi người chú ý. Hình ảnh bạn bè trong mơ chậm rãi di chuyển, Mặc Mẫu Đơn mơ thấy ba cùng mẹ.
Đó là bọn họ tuổi trẻ, bộ dáng hơn ba mươi tổi, ba nhân hậu hiền lành mang theo nụ cười như ánh mặt trời, động viên mẹ có chút khổ sở, hai người cùng dắt nhau đi vào cô nhi viện, bọn họ bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi, làm cho cảnh vật ấm áp hẳn lên.
Trong nháy mắt Mặc Mẫu Đơn đã quyết định, nhất định phải làm bọn họ đứa nhỏ, cho dù bọn họ có là ba mẹ của Ngũ Nguyệt, nàng cũng không để ý, đơn giản là bọn họ thật sự rất giống chính mình trong trí nhớ ba mẹ, ấm áp làm cho người ta lệ nóng doanh tròng.
Vì thế hết thảy đều thuận lý thành chương , khi đó Ngũ Nguyệt cùng cô khóc không muốn rời xa nơi này, muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, dù sao vẫn còn chưa có xác định. Một bên thông minh giả trang đáng thương, giả trang đáng yêu, cuối cùng nhận được ba mẹ yêu thích, được ngồi trên ô tô về nhà.
Trong xe Mặc Mẫu Đơn quay đầu, liền thấy Ngũ Nguyệt vẫn đuổi theo xe, thân mình nho nhỏ vừa khóc vừa chạy , vẫn chạy, trong miệng hô to, Mặc Mẫu Đơn vẫn không biết kêu cái gì, nhưng ngay tại này cảnh trong mơ, Mặc Mẫu Đơn nghe rõ Ngũ Nguyệt tiếng la là: Lục Nguyệt, Lục Nguyệt, không cần đi, không cần đi......
“Phách” Cảm giác lạnh thấu tâm nước lạnh, hung hăng giội ở trên người, cũng làm cho Mặc Mẫu Đơn đông lạnh ở trong mơ tỉnh lại.
Đưa tay lau giọt nước dính ở khóe mắt, Mặc Mẫu Đơn mới chậm rãi ngẩng đầu, thấy đó là một phụ nữ trung niên cao quý.
Cùng Mặc Mẫu Đơn giống nhau đen tuyền tóc ngắn, lông mày sắc bén, hai mắt hẹp dài, khóe miệng thường xuyên nhếch lên, cùng với đôi môi mỏng manh. Bởi vì tức giận nữ nhân nhìn Mặc Mẫu Đơn bằng ánh mắt thống hận cùng chán ghét..
“Chát” Hung hăng tát một cái, nữ nhân không có chút lưu tình, nháy mắt hai má trắng nõn Mặc Mẫu Đơn sưng đỏ một mảnh.
Tàn nhẫn đem Mặc Mẫu Đơn đẩy ngã, đem Mặc Mẫu Đơn đẩy ngã sau, sau đó tiếp tục cầm trong tay thùng nước, cứ một thùng lại một thùng hắt lên người, cảm giác lạnh lẽo làm cho Mặc Mẫu Đơn cuộn chặt thân mình.
Biết rõ hiện thật, Mặc Mẫu Đơn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước mắt nữ nhân cao ngạo.
Mặc Mẫu Đơn kinh ngạc nhìn trước mắt những cảnh tưởng xinh đẹp quen thuộc dường nào.
Căn phòng rất lớn, xem ra được trải qua thiết kế tỉ mỉ, bàn trang điểm màu trắng, tủ quần áo màu trắng, sô pha nhỏ màu trắng, cùng với những ngôi sao nhỏ chiếu sáng qua ban công tạo nên không gian hài hòa. Đương nhiên dễ dàng nhận ra rằng chiếm phần lớn không gian phòng là một cái giường rất lớn, bốn năm người có thể nằm bên trên. Tất cả không gian trong phòng hiện ra trước mắt bởi ánh sáng nhu hòa phát ra từ chiếc đèn trên vách tường.
Mặc Mẫu Đơn có chút kinh ngạc nhìn, như vậy quen thuộc phòng, tuyệt đối không ai khác bố trí căn phòng này ngoại trừ mẹ cô, những chi tiết nho nhỏ được em gái gắn trên vách tường.
Ngón tay mảnh khảnh không tự chủ ấn sâu vào lòng bàn tay. Đau, cảm giác đau lan tỏa khắp thần kinh cảm giác. Mặc Mẫu Đơn rốt cuộc không khống chế được ngồi dậy, chậm rãi cảm thụ trên người độ ấm.
Run run, giống như kinh hỉ cũng giống như bi thương, Mặc Mẫu Đơn rốt cuộc không che dấu được những giọt nước mắt nơi khóe mắt. Những giọt nước mắt trong suốt cứ như vậy lăn dài trên làn da tái nhợt của cô, bàn tay túm lấy tấm chăn. Mặc Mẫu Đơn thật sâu vùi vào trong chăn nức nở, trong phòng vang lên âm thanh nho nhỏ, mang theo vô hạn bi thương cùng vui sướng, làm cho lòng người đau xót.
Ban đêm yên tĩnh, trên chiếc giường rộng lớn thân thể trong chăn không ngừng run rẩy. Trong không khí thường xuyên truyền ra tiếng nấc cùng tấm chăn được thấm đẫm nước mắt.
Rất lâu sau đó, tấm chăn chậm rãi mở ra. Mặc Mẫu Đơn bình tĩnh nhìn trước mắt hết thảy,trải qua phát tiết, nữ nhân cao ngạo rốt cuộc trầm tĩnh lại.
Mặc Mẫu Đơn mặt áo ngủ màu trắng chậm rãi đứng dậy, giống như u linh đi đến trươc gương.
Trong gương nữ tử bộ dáng bất quá khoảng hai lăm tuổi. Tóc ngắn màu đen vây quanh khuôn mặt cô, càng làm cho cô lộ ra khuôn mặt tái nhợt u buồn. Thân hình mảnh khảnh, hai chân thẳng tắp, đặc biệt nhất là khuôn mặt của cô, cẩn thận quan sát ngũ quan không có điểm nổi bật, nhưng tổng hợp lại cùng một chỗ tạo cho người xem có cảm giác tao nhã cao quý.
Nữ tử hơi hơi gợi lên khóe miệng, nháy mắt cô tràn ngập ánh sáng tự tin, hào quang thuộc về nữ thần Mặc Mẫu Đơn, khoan thai xinh đẹp, cao nhã quý khí.
Nhìn hồi lâu Mặc Mẫu Đơn mới về lại giường, rốt cuộc mới xác nhận mình trọng sinh.
Làm sai rất nhiều sự tình, cũng bỏ lỡ rất nhiều người, trọng sinh , may mắn trọng sinh tới thời điểm hiện tại.
Đầu giường đồng hồ điện tử biểu hiện thời gian là ngày 1 tháng 9 năm 2013, quen thuộc trí nhớ khắc sâu vào ngày này, cũng là ngày Mặc Mẫu Đơn vứt bỏ em gái của mình.
Mặc Mẫu Đơn nhớ lại ngay lúc đó, chính mình sợ hãi mà tuyệt vọng.
Bởi vì ghen tị mẹ thiên vị cùng em gái nhiều lần uy hiếp bản thân không được cùng nàng chơi đùa. Không thôi sẽ khiến mẹ đưa cô vào lại cô nhi viện. Khiến cho năm ấy Mặc Mẫu Đơn mười hai tuổi đem em gái sáu tuổi vứt bỏ ở nhà ga, thế cho nên em gái mới lạc đường, nhiều năm trôi giạt khấp nơi, phiêu bạc không nơi nương tựa.
Mặc Mẫu Đơn từng một lần nhớ lại cảnh tượng lúc đó, em gái khóc tìm chị. Tại thời điểm em gái tìm được cô,bản thân lại nói vĩnh viễn cũng không hối hận việc làm ngày đó, đến một lần vẫn làm như vậy, không sai trong lời nói. Vì thế thật vất vả, em gái khôi phục trí nhớ lại mang theo ánh mắt thống hận cùng địch ý.
Vì cái gì lúc đó lại nói như vậy, rõ ràng lúc ngồi trên xe về nhà bản thân liền hối hận, liền điên cuồng suy nghĩ về em gái.
Vì cái gì lại nói như vậy, bản thân thật tàn nhẫn, nói xong tự cho là đúng, đến tột cùng là vì cái gì đâu?
Mặc Mẫu Đơn rốt cục thừa nhận , thời gian không có em gái bên cạnh là thời gian bất hạnh nhất.
Trong nhà tìm không thấy muội muội, nghênh đón chính mình là người mẹ điên cuồng. Bởi vì sợ hãi, bản thân một mực chắc chắn không biết em gái đi nơi nào, nhưng mẹ vẫn căm ghét đánh chửi, lúc đó chỉ nghĩ ba mau mau trở về để giải cứu mình, chỉ cần đợi mẹ thanh tỉnh lại, phát hiện trong nhà chỉ có một nữ nhi, nhất định sẽ hội khôi phục như trước đây hạnh phúc, một nhà ba người vui vẻ.
Quả thật tự cho là đúng , một đứa nhỏ là sinh mệnh duy nhất, thời điểm bốn lăm tuổi mới sinh đươc đứa con, mẹ lại như thế nào không tìm kiếm được đâu, vì thế mỗi một ngày đều thống khổ đợi mẹ quay lại nhìn mình một tí thôi, cùng với không đạt được tình thương của mẹ. Liền như vậy hèn mọn mà mẫn cảm lớn lên, cầu có một ngày mẹ tuyệt vọng không tìm em gái nữa, quay đầu xem chính mình.
Thật nhiều ý tưởng đơn giản a, Mặc Mẫu Đơn rất sợ hãi em gái về nhà, sau lại không muốn em gái trở về, thế cho nên khi tìm được em gái không muốn nhận thức, thậm chí nói những lời nói tàn nhẫn như vậy.
Cuối cùng Mặc Mẫu Đơn vẫn thua thật thảm hại. Các nàng gặp lại ôm nhau mà khóc hình ảnh thật cảm động, cái loại này không thể ngôn ngữ nào hình dung sự ăn ý cùng cảm tình.
Mặc Mẫu Đơn thật sâu đau đớn cùng với sợ hãi.
Rốt cuộc giấy không bao được lửa, sự thật được phơi bày. Mẹ không còn ôn nhu nữa thay vào đó là ánh mắt thống hận cùng chán ghét, ngay cả ba luôn luôn nhân từ cũng không dấu được ánh mắt thất vọng. Bản thân giống như thèn hề, hèn mọn trốn tránh hết thảy, tránh ở trong phòng lạnh run, không dám đối mặt với ba mẹ, cùng với bạn bè và em gái sắp quay trở về.
Tất cả được đưa ra ngoài ánh sánh, bị mọi người phỉ nhổ, cùng chán ghét bản thân. Tự ti cùng cô đơn thay vào đó là con người cao ngạo, cố chấp đứng thẳng không chịu cúi đầu. Chính là muốn duy trì cuối cùng tôn nghiêm cùng mặt nạ
Thời điểm mạt thế đến là thời điểm mình cao hứng nhất, sự cao hứng rốt cục bị che dấu bởi sự khủng khiếp, vì thế muốn bản thân trở nên mạnh mẽ để bảo vệ ba mẹ.
Nhưng rốt cục vẫn không giống với những gì mình mong tưởng, vô luận muốn đột phá gì đó đều tiêu hao rất nhiều thể lực không thể tu bổ, không thể phục hồi như cũ, vì thế mà oán hận, oán hận người nhà.
Ý tưởng điên cuồng, cùng cố chấp ý niệm trong đầu, cuối cùng khiến cho bản thân hại chết Thần Hi, hại chết Trần Thần, hại chết Cửu Nguyệt, cuối cùng bản thân cao ngạo mà sống , không có một người bạn của riêng mình.
Cho nên mới ngăn cản em gái cùng Dương Lâm đến bên nhau, quấn quít bọn họ tính kế. Một người cô độc đứng ở nơi cao rốt cuộc nản lòng, quyết định buông tha cho tất cả.
Mười năm bị giam cầm, cho dù thân thể nhận hết tra tấn cũng không có gì oán hận, đơn giản là bản thân khư khư cố chấp nhận hết tra tấn, trừng phạt tất cả những việc bản thân gây nên.
Bản thân trải qua nhiều cay đắng, tự nói với bản thân : Tình yêu không thọ. Rốt cuộc bản thân mới trãi qua ngàn việc cay đắng như bây giờ.
Nếu có thể lựa chọn một lần nữa, Mặc Mẫu Đơn hy vọng chính mình có thể trở về lúc năm tuổi năm ấy. Mặc dù ở cô nhi viện, nhưng bản thân vẫn có được hai người bạn tri kỉ.
Ở cái ngày rất lâu về trước, cái ngày mà mẹ mất đi, chính mình cô đơn trông coi trước ngôi mộ, nhẹ nhàng nói chuyện.
Hoặc là cũng có thể trọng sinh đến thời điểm bỏ rơi em gái, chính mình nhất định sẽ không ghen tị, không hề lo sợ, không bao giờ hy vọng xa vời một gia đình ấm áp, không sợ bị đuổi về cô nhi viện, chỉ cần không có này hiểu lầm, không cótoàn bộ yêu hận thì tốt rồi.
Nhưng vận mệnh chính là như vậy, vĩnh viễn sẽ không như ý nguyện.
Trùng sinh Mặc Mẫu Đơn thật tâm cảm tạ số mệnh cho bản thân sống lại lần nữa, không cho tất cả không có cơ hội vãn hồi.
Đây là thuộc về Mặc Mẫu Đơn hai lăm tuổi số phận, hoàn toàn chỉ mới bắt đầu, bản thân không hề cố chấp, không hề chấp nhất những thứ không thuộc về mình.
Quyết định phóng túng bản thân sống cuộc sống hoàn toàn mới.
Rốt cuộc trong thời gian dài kiềm chế ở trong lòng, Mặc Mẫu Đơn quyết định tất cả.
Nhịn không được nặng nề chìm vào giấc ngủ, tu dưỡng thật tốt tinh thần, một lần nữa đối mặt với tương lai mới.
Mặc Mẫu Đơn ngủ thật không yên lòng, trong mộng thường thường xuất hiện trí nhớ kiếp trước. Ở cô nhi viện cùng người khác giành thức ăn, đoạt thầy giáo quan tâm, muốn đạt được tất cả mọi người ánh mắt, cùng với khi đó vẫn bồi bên mình Cửu Nguyệt cùng Ngũ Nguyệt, một ngày nào đó bản thân trở nênnổi bật được mọi người chú ý. Hình ảnh bạn bè trong mơ chậm rãi di chuyển, Mặc Mẫu Đơn mơ thấy ba cùng mẹ.
Đó là bọn họ tuổi trẻ, bộ dáng hơn ba mươi tổi, ba nhân hậu hiền lành mang theo nụ cười như ánh mặt trời, động viên mẹ có chút khổ sở, hai người cùng dắt nhau đi vào cô nhi viện, bọn họ bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi, làm cho cảnh vật ấm áp hẳn lên.
Trong nháy mắt Mặc Mẫu Đơn đã quyết định, nhất định phải làm bọn họ đứa nhỏ, cho dù bọn họ có là ba mẹ của Ngũ Nguyệt, nàng cũng không để ý, đơn giản là bọn họ thật sự rất giống chính mình trong trí nhớ ba mẹ, ấm áp làm cho người ta lệ nóng doanh tròng.
Vì thế hết thảy đều thuận lý thành chương , khi đó Ngũ Nguyệt cùng cô khóc không muốn rời xa nơi này, muốn vĩnh viễn cùng một chỗ, dù sao vẫn còn chưa có xác định. Một bên thông minh giả trang đáng thương, giả trang đáng yêu, cuối cùng nhận được ba mẹ yêu thích, được ngồi trên ô tô về nhà.
Trong xe Mặc Mẫu Đơn quay đầu, liền thấy Ngũ Nguyệt vẫn đuổi theo xe, thân mình nho nhỏ vừa khóc vừa chạy , vẫn chạy, trong miệng hô to, Mặc Mẫu Đơn vẫn không biết kêu cái gì, nhưng ngay tại này cảnh trong mơ, Mặc Mẫu Đơn nghe rõ Ngũ Nguyệt tiếng la là: Lục Nguyệt, Lục Nguyệt, không cần đi, không cần đi......
“Phách” Cảm giác lạnh thấu tâm nước lạnh, hung hăng giội ở trên người, cũng làm cho Mặc Mẫu Đơn đông lạnh ở trong mơ tỉnh lại.
Đưa tay lau giọt nước dính ở khóe mắt, Mặc Mẫu Đơn mới chậm rãi ngẩng đầu, thấy đó là một phụ nữ trung niên cao quý.
Cùng Mặc Mẫu Đơn giống nhau đen tuyền tóc ngắn, lông mày sắc bén, hai mắt hẹp dài, khóe miệng thường xuyên nhếch lên, cùng với đôi môi mỏng manh. Bởi vì tức giận nữ nhân nhìn Mặc Mẫu Đơn bằng ánh mắt thống hận cùng chán ghét..
“Chát” Hung hăng tát một cái, nữ nhân không có chút lưu tình, nháy mắt hai má trắng nõn Mặc Mẫu Đơn sưng đỏ một mảnh.
Tàn nhẫn đem Mặc Mẫu Đơn đẩy ngã, đem Mặc Mẫu Đơn đẩy ngã sau, sau đó tiếp tục cầm trong tay thùng nước, cứ một thùng lại một thùng hắt lên người, cảm giác lạnh lẽo làm cho Mặc Mẫu Đơn cuộn chặt thân mình.
Biết rõ hiện thật, Mặc Mẫu Đơn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước mắt nữ nhân cao ngạo.