Chương : 12
Editor: Nene
Lấy được virus và vắc-xin phòng bệnh, cô liền quay trở lại phòng thí nghiệm của mình, tiếp theo, cô chỉ cần chờ ở chỗ này đến lúc 10 giờ, sau khi tất cả hết thời gian làm việc rồi rời khỏi là được.
Nhân lúc bây giờ không có ai, cô tiêm vắc-xin phòng bệnh virus vào trong chính cơ thể mình.
Vắc-xin phòng bệnh này, gần như mỗi người trong phòng thí nghiệm đều đã được tiêm vào, cũng vì thế, lúc đầu khi đám virus đầu tiên kia lây lan, rất nhiều nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm đều không sao, được chuyển đến chỗ khác.
Sau đó, virus tang thi phát sinh biến dị, những người này mới bị lây nhiễm, trở thành dị năng giả.
Tiêm vắc-xin phòng bệnh xong, trong lòng Đồng Ngải Linh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vắc-xin phòng bệnh này không có vấn đề gì, sau khi trở về cô sẽ tiêm cho ba ba và em trai mỗi người một mũi, như vậy thì bọn họ không cần sợ đợt virus đầu tiên nữa.
Mặt khác miễn là để cho bọn họ có thể ngốc nghếch chút, không để tang thi cào cắn bị thương thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Đồng Ngải Linh cảm thấy đặc biệt vui vẻ, thời gian cũng trôi qua thật nhanh.
Rất nhanh đã đến 9 giờ 40, cô đóng cửa phòng thí nghiệm lại, quay người đi vào phòng thay quần áo ở bên cạnh, chờ cô thay xong quần áo đã thấy một đám người đều đi ra từ phòng thí nghiệm, đi tới phòng thay quần áo.
Những người này cũng không nói chuyện nhiều với nhau, đều tự mình đi tới chỗ mục đích.
Đây cũng là lý do khiến cho Đồng Ngải Linh dám lớn mật xông vào dễ dàng như thế.
Dù sao những người này, bởi vì tính cơ mật trong công việc của họ, đều không cho phép lén giao lưu tiếp xúc.
Đương nhiên, ra khỏi phòng thí nghiệm cũng không có ai biết, ở chỗ này, những người này vẫn vô cùng tuân thủ quy củ đó, cũng chính là vì nguyên nhân như thế, cô mới dám trắng trợn táo bạo vào đây trộm đồ.
Trong lòng cô một trận nhẹ nhàng, đi qua cánh cửa, bây giờ đã gần tới lúc tan tầm, cô đi sớm một vài phút cũng không có việc gì.
Chờ cô đổi lại quần áo cho người phụ nữ kia, lại đưa người phụ nữ đó ra ngoài từ ven tường bên cạnh cánh cửa nhỏ, thả lên trên xe, đợi cô đi ra từ cửa lớn, lại đưa người trở về, toàn bộ đều hoàn hảo.
Cô đi ra ngoài từ gian phòng thí nghiệm kia, sau đó mới quét thẻ của người phụ nữ qua, bước ra cổng, đang định đi tới chỗ chiếc xe đỗ bên cạnh hẻm nhỏ của mình.
Một chiếc Bentley màu đen liền dừng lại trước mặt, trong lòng cô thoáng lộp bộp một phát, trên mặt lại không có bất cứ biểu cảm gì.
Hết sức bình tĩnh định đi qua từ bên cạnh chiếc xe kia.
Kết quả lúc cô đang đi ngang qua cửa chiếc xe kia liền mở ra, một người đàn ông mặc áo gió màu đen bước ra khỏi chiếc xe, đứng ngay trước mặt cô.
Ngay lập tức, đỉnh đầu cô liền xuất hiện một bóng đen nhỏ, người này thật là cao!
Đồng Ngải Linh bất giác ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, mà khuôn mặt người nọ vốn dĩ lạnh băng, khi nhìn thấy cô lại dường như có chút hòa hoãn.
"Hoá ra là cô..."
"Hoá ra là anh!!!"
Sau khi Tư Đồ Viêm Thần nhìn rõ người trước mắt là ai, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Mà khi Đồng Ngải Linh nhìn thấy người đàn ông trước mắt, vô cùng kinh ngạc há to miệng.
"Cô biết tôi sao?"
Nhìn thấy phản ứng của Đồng Ngải Linh, trên mặt Tư Đồ Viêm Thần nhiều thêm một tia nghiền ngẫm, cũng có một chút ngoài ý muốn.
"Không... Không quen biết... Tôi nhận sai người rồi."
Sắc mặt Đồng Ngải Linh có chút nhợt nhạt, rời khỏi chỗ này giống như đang chạy trốn, cứ giống như là sau lưng có quỷ đuổi theo cô vậy.
Nhìn bộ dáng như muốn chạy trốn kia của Đồng Ngải Linh, Tư Đồ Viêm Thần thật sự không nhịn được cười, con mèo hoang nhỏ này ngược lại thật sự rất thú vị!
(Hơn 1 giờ sáng rồi ? hiuhiu)
Lấy được virus và vắc-xin phòng bệnh, cô liền quay trở lại phòng thí nghiệm của mình, tiếp theo, cô chỉ cần chờ ở chỗ này đến lúc 10 giờ, sau khi tất cả hết thời gian làm việc rồi rời khỏi là được.
Nhân lúc bây giờ không có ai, cô tiêm vắc-xin phòng bệnh virus vào trong chính cơ thể mình.
Vắc-xin phòng bệnh này, gần như mỗi người trong phòng thí nghiệm đều đã được tiêm vào, cũng vì thế, lúc đầu khi đám virus đầu tiên kia lây lan, rất nhiều nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm đều không sao, được chuyển đến chỗ khác.
Sau đó, virus tang thi phát sinh biến dị, những người này mới bị lây nhiễm, trở thành dị năng giả.
Tiêm vắc-xin phòng bệnh xong, trong lòng Đồng Ngải Linh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần vắc-xin phòng bệnh này không có vấn đề gì, sau khi trở về cô sẽ tiêm cho ba ba và em trai mỗi người một mũi, như vậy thì bọn họ không cần sợ đợt virus đầu tiên nữa.
Mặt khác miễn là để cho bọn họ có thể ngốc nghếch chút, không để tang thi cào cắn bị thương thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Đồng Ngải Linh cảm thấy đặc biệt vui vẻ, thời gian cũng trôi qua thật nhanh.
Rất nhanh đã đến 9 giờ 40, cô đóng cửa phòng thí nghiệm lại, quay người đi vào phòng thay quần áo ở bên cạnh, chờ cô thay xong quần áo đã thấy một đám người đều đi ra từ phòng thí nghiệm, đi tới phòng thay quần áo.
Những người này cũng không nói chuyện nhiều với nhau, đều tự mình đi tới chỗ mục đích.
Đây cũng là lý do khiến cho Đồng Ngải Linh dám lớn mật xông vào dễ dàng như thế.
Dù sao những người này, bởi vì tính cơ mật trong công việc của họ, đều không cho phép lén giao lưu tiếp xúc.
Đương nhiên, ra khỏi phòng thí nghiệm cũng không có ai biết, ở chỗ này, những người này vẫn vô cùng tuân thủ quy củ đó, cũng chính là vì nguyên nhân như thế, cô mới dám trắng trợn táo bạo vào đây trộm đồ.
Trong lòng cô một trận nhẹ nhàng, đi qua cánh cửa, bây giờ đã gần tới lúc tan tầm, cô đi sớm một vài phút cũng không có việc gì.
Chờ cô đổi lại quần áo cho người phụ nữ kia, lại đưa người phụ nữ đó ra ngoài từ ven tường bên cạnh cánh cửa nhỏ, thả lên trên xe, đợi cô đi ra từ cửa lớn, lại đưa người trở về, toàn bộ đều hoàn hảo.
Cô đi ra ngoài từ gian phòng thí nghiệm kia, sau đó mới quét thẻ của người phụ nữ qua, bước ra cổng, đang định đi tới chỗ chiếc xe đỗ bên cạnh hẻm nhỏ của mình.
Một chiếc Bentley màu đen liền dừng lại trước mặt, trong lòng cô thoáng lộp bộp một phát, trên mặt lại không có bất cứ biểu cảm gì.
Hết sức bình tĩnh định đi qua từ bên cạnh chiếc xe kia.
Kết quả lúc cô đang đi ngang qua cửa chiếc xe kia liền mở ra, một người đàn ông mặc áo gió màu đen bước ra khỏi chiếc xe, đứng ngay trước mặt cô.
Ngay lập tức, đỉnh đầu cô liền xuất hiện một bóng đen nhỏ, người này thật là cao!
Đồng Ngải Linh bất giác ngẩng đầu nhìn về phía người nọ, mà khuôn mặt người nọ vốn dĩ lạnh băng, khi nhìn thấy cô lại dường như có chút hòa hoãn.
"Hoá ra là cô..."
"Hoá ra là anh!!!"
Sau khi Tư Đồ Viêm Thần nhìn rõ người trước mắt là ai, lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Mà khi Đồng Ngải Linh nhìn thấy người đàn ông trước mắt, vô cùng kinh ngạc há to miệng.
"Cô biết tôi sao?"
Nhìn thấy phản ứng của Đồng Ngải Linh, trên mặt Tư Đồ Viêm Thần nhiều thêm một tia nghiền ngẫm, cũng có một chút ngoài ý muốn.
"Không... Không quen biết... Tôi nhận sai người rồi."
Sắc mặt Đồng Ngải Linh có chút nhợt nhạt, rời khỏi chỗ này giống như đang chạy trốn, cứ giống như là sau lưng có quỷ đuổi theo cô vậy.
Nhìn bộ dáng như muốn chạy trốn kia của Đồng Ngải Linh, Tư Đồ Viêm Thần thật sự không nhịn được cười, con mèo hoang nhỏ này ngược lại thật sự rất thú vị!
(Hơn 1 giờ sáng rồi ? hiuhiu)