Chương 14: Chiếc hộp lơ lửng
Mặc dù mọi người ai cũng muốn hỏi xem người mà Thiên Dương nói trọ giúp là ai nhưng sau một hồi hỏi hang và giải đáp thắc mắc thì bọn họ phát hiện ngay cả Thiên Dương cũng không biết người đó tung tích như thế nào.
- --
Hai ngày trước Thiên Dương đang đến khu B của căn cứ để gặp Tần Minh khi, trên đường về ở một khúc cua vắng người, Thiên Dương bỗng thấy một cái hộp màu vàng được điều khiển từ xa đang chầm chậm bay về phía mình.
Hai bảo vệ được căn cứ phái cho Thiên Dương thấy vậy nhanh chống dơ súng lên tập trung cao độ mà rà xoát xung quanh, nhưng bọn họ đợi hồi lâu vẫn không hề nhận thấy có nguy hiểm hay khác thường gì.
Một người trong số họ nhanh chống bước đến và kiểm tra an toàn xem trong hộp có gì. Đôi tay cậu ta một bên thì đeo vào mặt nạ phòng đọc tay còn lại thì hết sức cẩn thận nhẹ dàng dùng mũi súng lật nắp hộp ra. Còn một người khác thì chắn phía trước người Thiến Dương, dần dần dẫn cậu lui về phía sau phòng ngừa nguy hiểm sảy ra.
Khi nắp hộp mở ra một hồi lâu không thấy gì nguy hiểm và kiểm tra sơ qua không có độc thì bảo vệ của cậu mới dùng tay đã mặc bao tay an toàn, nhẹ nhàng cầm chiếc hộp lên.
Thiên Dương tò mò ngó mắt qua xem mới phát hiện bên trong là một nhánh cây màu xanh ngọc với những vằn đỏ uốn lượn hình thù kỳ lạ không biết cây gì, bên cạnh đó còn có một bông hoa cúc bị biến dị màu xanh biển, ở phía dưới chiếc hộp có lưu lại một lá thư được đánh máy khó thể tra ra tung tích, và bên trong chỉ viết một dòng chữ "Đây là hai thành phần chế tạo máy quét vius."
Sau hôm đó Thiên Dương đã nộp nó lên cho trưởng bộ phận khu nghiên cứu của căn cứ là Vũ Kha, và cũng đã được ông đặc cách nghiên cứu riêng hai loại thực vật này.
Mặc dù có hơi nghi hoặc vì sao có người lại đưa cho mình hai loại thực vật để nghiên cứu như là biết chắc chắn có thể thành công. Hay vì lý do gì lại đưa cho mình mà không phải người khác.
Trong khi khu căn cứ được bảo mật rất quan trọng ngay cả trong khu nghiên cứu ở các khu vực hay lĩnh vực khác nhau cũng khó có thể biết được ai đang nghiên cứu phần nào. Thì một người bí ẩn lại chính xác mà đưa nguyên liệu cần nghiên cứu tới chính tay người phụ trách như mình khiên Thiên Dương ngờ vực không thôi.
Mạt thế tiến tới người nào có thể biết được trên thế gian này có loại dị năng nào hết tất cả đâu. Hàng triệu người thức tĩnh dị năng một người một vẽ sao có thể biết trước được đâu.
Dù lo nghĩ như thế nhưng khi có hy vong cậu cũng bỏ mặc những bối rối và suy nghĩ, mất ăn mất ngủ chú tâm nghiên cứu thành phần của hai loại thực vật và chiết suất được lọ nước thuốc với tỷ lệ chính xác.
Thật mừng vì cuối cùng người thần bí đó nói là thật sự chiếc máy đã được nghiên cứu thành công và có thể kiểm tra được virus của tang thi.
Sau một hồi hò hét và mừng rỡ mọi người ai nấy đều nhanh chóng tiến về vị trí của mình tiếp tục chế tạo thêm nhiều máy hơn nữa và hoàn thiện những bước còn lại.
Vì một cái máy thôi thì vẫn không thể kiểm tra hết tất cả mọi người và cũng không phải chỉ có một căn cứ mà thôi.
Vũ Vinh và gã nghiên cứu nói móc cũng tiến về vị trí của mình mà nghiêm túc làm việc. Ai nấy đều hết sức bận rộn, người kiểm tra thông số người viết báo cáo nghiên cứu, người kiểm tra linh kiện không ai trong họ nhàn nhã hay phàn nàn.
Dù vừa đạt được thành công lớn nhưng ngay cả Thiên Dương cũng không cảm thấy to tát gì vì máy thiết bị thì không phải công sức của mình cậu nghiên cứu, mà là thành quả công sức của cả đội mà thành và ngay cả hai loại thực vật chủ chốt còn được người thần bí giúp đỡ thì cậu không có gì là tự mãn nhận trách nhiệm về mình mà nói ra sự thật không chút ngần ngại.
Ai trong họ đều hết sức chăm chú, căn phong lại trở nên an tĩnh và chuyên nghiệp, bầu không khí đã bớt đi được vẽ căng thẳng thêm vào đó là vui mừng và hy vọng.
Căn phòng chỉ còn nghe thấy âm thanh của máy móc và tiếng gõ máy tính mà phát ra "tách tách" thanh âm. Bọn họ yên lặng, chăm chú lại chuyên nghiệp mà thầm lặng, ở sâu trong ánh mắt nhóe lên quang mang vui mừng nhưng không phủ đi vẽ thâm túy.
Tất cả bọn họ đều là những tinh anh được lựa chọn từ hàng triệu người, mỗi người đều đang tỏa sáng quang mang của bản thân và Thiên Dương cũng chỉ là ánh sáng nhỏ trong hàng ngàn ánh sáng trong họ.
- --
Ở khu C phía đông nam căn cứ, đây khu vực có tầng nhà riêng biệt, ở khu đắt tiền này mỗi người ở đây phải có dị năng thật sự hung hãn và đặt biệt, hay thật sự giàu có như nhiều lương thực và tinh hạch thì mới được ở khu vực tòa biệt thự hai lầu cỡ nhỏ này.
Mỗi căn nhà đều được trang bị đầy đủ điện nước và tầng lầu bảo vệ cao vút cũng như được bảo vệ khá là chặt chẽ và an toàn, thậm chí nơi này còn có người đứng gác canh của, dù không phải là bộ đội đặc chủng gì nhưng ở mạt thế để ở được vào khu vực này và chi trả được tất cả kinh phí ở đây là một khoản không hề nhỏ.
Bên trên chiếc giường lớn có một núm phòng phòng nhô lên, một cái chân nhỏ thò ra ngoài cứ lắc qua lắc về lộ ra bàn chân nhỏ nhỏ mủm mỉm đáng yêu.
"Bịp" Bàn chân nhỏ đá cái chăn qua một bên một cậu bé đáng yêu vẻ mặt hơi phì mơ mơ màng màng ngủ dậy, một bàn tay dụ dụ mắt mà ngáp một cái, đầu tóc xù xù nhếch lên vài cọng mao nhỏ hết sức đáng yêu.
Cậu bé mở mắt tròn xoe nhìn qua nhìn về không thấy ai thì nhanh chống tụt xuống giường, mặc vào đôi dép nhồi bông cá xấu mà chạy lẹp xẹp lẹp xẹp bay nhanh xuống lầu.
"Ba ba." Thiên An đang nấu ăn trong phòng bếp thì thấy cục bánh trôi nhà mình chạy nhanh như một cơn gió mà ôm lấy chân mình trên mặt vẫn còn vẻ mơ màng mới ngủ dậy khiến cậu cưng chiều không thôi mà lấy tay xoa cái đầu nhỏ.
"Vân Minh ngoan, đi đanh răng rửa mặt rồi ăn sáng với ba nha." Thiên An ôn nhu nhẹ nhàng hóng ánh mắt sủng nịch mà nói với tiểu tâm can nhà mình.
Thế nhưng tiểu Minh bằng hữu là cái keo dán kéo không ra cứ ôm lấy chân ba ba không chịu buông tay. Hết cách Thiên An đành phải ôm lấy tiểu tổ tông nhà mình vào phòng tắm nhẹ nhàng giúp tiểu dơ miêu vệ sinh sạch sẻ một hồi sau mới đem ra ngoài.
Trên bàn ăn dọn lên có cháo thịt băm nấu với trứng luộc còn có nấm và rau cùng một ly sữa nóng, đây chính là bửa sáng của tiểu Minh bằng hữu. Còn Thiên An thì lại ăn thêm vài cái bánh bao và uống thêm ly một cà phê sửa nóng.
Một bữa sáng với những món ăn hết sức bình thường, thế nhưng bây giờ chính là mạt thế a!, một bữa ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy ngay cả nước uống đi kèm cũng không thiếu thì đây giống như một bữa ăn thịnh soạn của các bậc nhân vật trong căn cứ rồi.
Trong lúc đang ăn sáng thì có tiếng gõ cữa từ bên ngoài vang lên "Cốc cốc cốc".
===Hết chương===
Tiểu kịch trường.
Thiên An: "Minh minh đi rửa mặt." vẻ mặt ôn nhu.jpg
Tiểu Minh bằng hữu: "ba ba ba ba." keo dính không ra.jpg
Thiên An: "Ba ba đi tắm."
Tiểu Minh bằng hữu: "ba ba ba ba." lung lay đuôi nhỏ chạy theo, chạy theo.
Tiểu Minh bằng hữu: "Không được xem ba ba tắm, ba ba là của Minh Minh" Vẻ mặt phòng ngừa.jpg
Tác giả: "Ta có xem đâu." Hai tay kép hở.jpg
Thiên Dương: "Ai là người đã đưa ta hộp mù a???" tò mò.jpg
Tần Minh: "Ta không có đưa nhưng ta biết mở hộp mù nha." vẻ mắt gian manh.jpg
- --
Hai ngày trước Thiên Dương đang đến khu B của căn cứ để gặp Tần Minh khi, trên đường về ở một khúc cua vắng người, Thiên Dương bỗng thấy một cái hộp màu vàng được điều khiển từ xa đang chầm chậm bay về phía mình.
Hai bảo vệ được căn cứ phái cho Thiên Dương thấy vậy nhanh chống dơ súng lên tập trung cao độ mà rà xoát xung quanh, nhưng bọn họ đợi hồi lâu vẫn không hề nhận thấy có nguy hiểm hay khác thường gì.
Một người trong số họ nhanh chống bước đến và kiểm tra an toàn xem trong hộp có gì. Đôi tay cậu ta một bên thì đeo vào mặt nạ phòng đọc tay còn lại thì hết sức cẩn thận nhẹ dàng dùng mũi súng lật nắp hộp ra. Còn một người khác thì chắn phía trước người Thiến Dương, dần dần dẫn cậu lui về phía sau phòng ngừa nguy hiểm sảy ra.
Khi nắp hộp mở ra một hồi lâu không thấy gì nguy hiểm và kiểm tra sơ qua không có độc thì bảo vệ của cậu mới dùng tay đã mặc bao tay an toàn, nhẹ nhàng cầm chiếc hộp lên.
Thiên Dương tò mò ngó mắt qua xem mới phát hiện bên trong là một nhánh cây màu xanh ngọc với những vằn đỏ uốn lượn hình thù kỳ lạ không biết cây gì, bên cạnh đó còn có một bông hoa cúc bị biến dị màu xanh biển, ở phía dưới chiếc hộp có lưu lại một lá thư được đánh máy khó thể tra ra tung tích, và bên trong chỉ viết một dòng chữ "Đây là hai thành phần chế tạo máy quét vius."
Sau hôm đó Thiên Dương đã nộp nó lên cho trưởng bộ phận khu nghiên cứu của căn cứ là Vũ Kha, và cũng đã được ông đặc cách nghiên cứu riêng hai loại thực vật này.
Mặc dù có hơi nghi hoặc vì sao có người lại đưa cho mình hai loại thực vật để nghiên cứu như là biết chắc chắn có thể thành công. Hay vì lý do gì lại đưa cho mình mà không phải người khác.
Trong khi khu căn cứ được bảo mật rất quan trọng ngay cả trong khu nghiên cứu ở các khu vực hay lĩnh vực khác nhau cũng khó có thể biết được ai đang nghiên cứu phần nào. Thì một người bí ẩn lại chính xác mà đưa nguyên liệu cần nghiên cứu tới chính tay người phụ trách như mình khiên Thiên Dương ngờ vực không thôi.
Mạt thế tiến tới người nào có thể biết được trên thế gian này có loại dị năng nào hết tất cả đâu. Hàng triệu người thức tĩnh dị năng một người một vẽ sao có thể biết trước được đâu.
Dù lo nghĩ như thế nhưng khi có hy vong cậu cũng bỏ mặc những bối rối và suy nghĩ, mất ăn mất ngủ chú tâm nghiên cứu thành phần của hai loại thực vật và chiết suất được lọ nước thuốc với tỷ lệ chính xác.
Thật mừng vì cuối cùng người thần bí đó nói là thật sự chiếc máy đã được nghiên cứu thành công và có thể kiểm tra được virus của tang thi.
Sau một hồi hò hét và mừng rỡ mọi người ai nấy đều nhanh chóng tiến về vị trí của mình tiếp tục chế tạo thêm nhiều máy hơn nữa và hoàn thiện những bước còn lại.
Vì một cái máy thôi thì vẫn không thể kiểm tra hết tất cả mọi người và cũng không phải chỉ có một căn cứ mà thôi.
Vũ Vinh và gã nghiên cứu nói móc cũng tiến về vị trí của mình mà nghiêm túc làm việc. Ai nấy đều hết sức bận rộn, người kiểm tra thông số người viết báo cáo nghiên cứu, người kiểm tra linh kiện không ai trong họ nhàn nhã hay phàn nàn.
Dù vừa đạt được thành công lớn nhưng ngay cả Thiên Dương cũng không cảm thấy to tát gì vì máy thiết bị thì không phải công sức của mình cậu nghiên cứu, mà là thành quả công sức của cả đội mà thành và ngay cả hai loại thực vật chủ chốt còn được người thần bí giúp đỡ thì cậu không có gì là tự mãn nhận trách nhiệm về mình mà nói ra sự thật không chút ngần ngại.
Ai trong họ đều hết sức chăm chú, căn phong lại trở nên an tĩnh và chuyên nghiệp, bầu không khí đã bớt đi được vẽ căng thẳng thêm vào đó là vui mừng và hy vọng.
Căn phòng chỉ còn nghe thấy âm thanh của máy móc và tiếng gõ máy tính mà phát ra "tách tách" thanh âm. Bọn họ yên lặng, chăm chú lại chuyên nghiệp mà thầm lặng, ở sâu trong ánh mắt nhóe lên quang mang vui mừng nhưng không phủ đi vẽ thâm túy.
Tất cả bọn họ đều là những tinh anh được lựa chọn từ hàng triệu người, mỗi người đều đang tỏa sáng quang mang của bản thân và Thiên Dương cũng chỉ là ánh sáng nhỏ trong hàng ngàn ánh sáng trong họ.
- --
Ở khu C phía đông nam căn cứ, đây khu vực có tầng nhà riêng biệt, ở khu đắt tiền này mỗi người ở đây phải có dị năng thật sự hung hãn và đặt biệt, hay thật sự giàu có như nhiều lương thực và tinh hạch thì mới được ở khu vực tòa biệt thự hai lầu cỡ nhỏ này.
Mỗi căn nhà đều được trang bị đầy đủ điện nước và tầng lầu bảo vệ cao vút cũng như được bảo vệ khá là chặt chẽ và an toàn, thậm chí nơi này còn có người đứng gác canh của, dù không phải là bộ đội đặc chủng gì nhưng ở mạt thế để ở được vào khu vực này và chi trả được tất cả kinh phí ở đây là một khoản không hề nhỏ.
Bên trên chiếc giường lớn có một núm phòng phòng nhô lên, một cái chân nhỏ thò ra ngoài cứ lắc qua lắc về lộ ra bàn chân nhỏ nhỏ mủm mỉm đáng yêu.
"Bịp" Bàn chân nhỏ đá cái chăn qua một bên một cậu bé đáng yêu vẻ mặt hơi phì mơ mơ màng màng ngủ dậy, một bàn tay dụ dụ mắt mà ngáp một cái, đầu tóc xù xù nhếch lên vài cọng mao nhỏ hết sức đáng yêu.
Cậu bé mở mắt tròn xoe nhìn qua nhìn về không thấy ai thì nhanh chống tụt xuống giường, mặc vào đôi dép nhồi bông cá xấu mà chạy lẹp xẹp lẹp xẹp bay nhanh xuống lầu.
"Ba ba." Thiên An đang nấu ăn trong phòng bếp thì thấy cục bánh trôi nhà mình chạy nhanh như một cơn gió mà ôm lấy chân mình trên mặt vẫn còn vẻ mơ màng mới ngủ dậy khiến cậu cưng chiều không thôi mà lấy tay xoa cái đầu nhỏ.
"Vân Minh ngoan, đi đanh răng rửa mặt rồi ăn sáng với ba nha." Thiên An ôn nhu nhẹ nhàng hóng ánh mắt sủng nịch mà nói với tiểu tâm can nhà mình.
Thế nhưng tiểu Minh bằng hữu là cái keo dán kéo không ra cứ ôm lấy chân ba ba không chịu buông tay. Hết cách Thiên An đành phải ôm lấy tiểu tổ tông nhà mình vào phòng tắm nhẹ nhàng giúp tiểu dơ miêu vệ sinh sạch sẻ một hồi sau mới đem ra ngoài.
Trên bàn ăn dọn lên có cháo thịt băm nấu với trứng luộc còn có nấm và rau cùng một ly sữa nóng, đây chính là bửa sáng của tiểu Minh bằng hữu. Còn Thiên An thì lại ăn thêm vài cái bánh bao và uống thêm ly một cà phê sửa nóng.
Một bữa sáng với những món ăn hết sức bình thường, thế nhưng bây giờ chính là mạt thế a!, một bữa ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy ngay cả nước uống đi kèm cũng không thiếu thì đây giống như một bữa ăn thịnh soạn của các bậc nhân vật trong căn cứ rồi.
Trong lúc đang ăn sáng thì có tiếng gõ cữa từ bên ngoài vang lên "Cốc cốc cốc".
===Hết chương===
Tiểu kịch trường.
Thiên An: "Minh minh đi rửa mặt." vẻ mặt ôn nhu.jpg
Tiểu Minh bằng hữu: "ba ba ba ba." keo dính không ra.jpg
Thiên An: "Ba ba đi tắm."
Tiểu Minh bằng hữu: "ba ba ba ba." lung lay đuôi nhỏ chạy theo, chạy theo.
Tiểu Minh bằng hữu: "Không được xem ba ba tắm, ba ba là của Minh Minh" Vẻ mặt phòng ngừa.jpg
Tác giả: "Ta có xem đâu." Hai tay kép hở.jpg
Thiên Dương: "Ai là người đã đưa ta hộp mù a???" tò mò.jpg
Tần Minh: "Ta không có đưa nhưng ta biết mở hộp mù nha." vẻ mắt gian manh.jpg