Chương 3: Không thức tĩnh dị năng (2)
Thiên Dương tim đập như trễ một nhịp, một tay bịt kính miệng để không kêu ra tiếng, cả lưng của cậu dựa sát vào cửa để phòng ngừa bọ họ phá cửa.
Mặc dù đây là phòng có khóa với chất liệu cao, nhưng anh cũng không dám đánh cược vào vận may của nó.
"Cộp cộp cộp"
Tiếng bước chân dần dần tiến tới gần, một thanh niên mặc bộ đồ bảo vệ màu xanh với cái cà vạt bắt chéo ngang vai đang dần dần bước tới. Trên tay hắn đang sách theo cây gậy điện của bảo an, bên hông đeo hai cây súng và trên miệng còn ngậm lấy điếu thuốc lá ung dung đi đến.
Hắn ta hút một ngụm thuốc lá, hai ngón tay kẹp lấy cây thuốc ra khỏi miệng, rồi thổi ra làn khói trắng tiếp đó hắn vất cây thuốc lá đang hút dở xuống mặt đất, bàn chân dẫm lê quay 2 lần khóe môi công lên nói:
"Có con chuột nhà giàu nào trốn trong này sao?".
"Vâng thưa đại ca, trên tầng này chỉ có phòng này không mở được, chắc chắn có người đã khóa cửa từ bên trong!"
Một tên béo ú mặc cái áo sơ mi đắt tiền lại đang khúm núm nói chuyện, hắn tên là Trung An là quản lý chi nhánh của nhà hàng này, mạt thế tiến đến hắn đang ở tầng 5 lúc vừa tỉnh dậy thì phát hiện đám nhân viên của mình có dấu hiệu lạ thường khiến hắn hết sức sợ hãi, nhờ vào việc thức tĩnh dị năng và tài ăn nói của mình, hắn liền có thể để cho tên bảo vệ Vương Khang nhận mình làm tiểu đệ.
"Sách!!!...mở cửa ra đi" Tên đại ca hùng hổ nói.
"Vâng thưa đại ca"
Nói xong tên béo lại cầm thanh thép nhỏ lên định mần mò mở cửa, ở phía bên trong Thiên Dương lại hết sức lo lắng, mặc dù lúc trước anh đã tìm thấy chìa khóa phòng mình và luôn giữ trong túi để không ai mở được, nhưng không hiểu sao trong lòng tim cứ đập không ngừng, như có một dự cảm sấu nào đó sắp sảy ra với anh.
"Nhanh lên." tên đại ca nóng vội nói.
"Đ.. ậ....i đại ca, em hết năng lượng rồi, đợi một chút đ...ư...ợ...c... được... không ạ", tên béo lắp bắt tay thì run rẩy nói.
"Đúng là đồ vô dụng, chỉ có nhiêu đó mà không làm ra hồn, sao lúc trước mày uy phong lắm mà?", vừa nói, tên đại ca vừa đá vào bụng tên béo khiến hắn phải ôm bụng, mặt đầy tái nhợt lại không dám nói lời nào.
Ở một bên có tới một đám 12 người thì vai hơi rụt lại, nhưng lại có một tên gầy dáng vấp thấp bé mặc một bộ đồ phục vụ bước lại gần phụ họa nói:
"Đúng vậy đại ca, dị năng tên này ngoại trừ mở cửa phòng thì không làm được gì ra hồn, tí nửa chúng ta chỉ cho hắn nửa cái bánh là được rồi, dù gì tên mập này cũng đã mập như vậy rồi. Đại ca cho hắn ăn ích cũng là long hảo tâm của ngài giúp hắn ta giảm cân mà thôi."
Tên đại ca cười nhẹ một chút, khóe môi hơi kiều nói
"Ngươi nói đúng, tối nay một nửa cơm của tên mập chuyển qua cho ngươi ăn, xem như phần thưởng".
"Em cám ơn đại ca, đại ca uy vũ..", tên gầy nhanh chóng nói, lưng thì cúi hết sức vuông vức, liếm chó 10 phần mà vuốt mong ngựa nói.
Hắn tên là Mộc Duy hắn vừa sinh vào làm phục vụ không lâu, với cái miệng lanh lảu của mình hắn luôn được khách hàng bo cho tiền thưởng, và rất biết nịnh bợ cấp trên của mình, lúc trước hắn bị tên béo Trung An quát mắng và bắt chia tiền bo mà hắn vất vả có được nên nổi lòng thù hận, mới không ngừng nói xấu tên béo với đại ca để giáo huấn hắn.
Tên béo và Mộc Duy hai mắt chạm nhau như đang phát ra hỏa hoa sắp cháy lên.
Thấy vậy một cô gái nóng bỏng mặc chiếc áo đầm đỏ cũng vội uốn éo bước nhanh đến khoác tay tên đại ca nói: "Anh Long cũng đừng quên em, người ta nảy giờ vì anh dụ ra mấy tên chuột nhắt kia đó nha". Nói xong cô còn cố gắn cọ bộ ngực của mình lên giữa cách tay của tên Long đại ca, vừa vũ mị vừa nũng nịu mà dựa đầu hết vào người hắn.
"Ha ha ha đơn nhiên ta sẽ không quên rồi", nói xong còn lấy tay vỗ vào mông của cô gái.
Mấy tên đàn em thì đứng sau thì nuốt nuốt nước miếng, rồi lại liếc qua vài cô gái khác bên góc đang được một đám người mặc áo vest tây khác che chở ở phía dưới lầu vừa mới bước lên.
Phía bên trong Thiên Dương lại lo lắng hơn trước khi nghe bọn họ nói về dị năng. Với trí thông minh của mình, cùng với kinh nghiệm qua những cuốn tiểu thuyết trên mạng về mạt thế, thiên tai, hay kinh dị.... mà anh từng xem, kết hợp với những điều bất thường sảy ra mấy ngày nay anh cũng phần nào biết được chuyện gì đã xảy ra.
Dù lo lắng nhưng không hiểu sao anh lại hết sức hưng phấn, ai cũng từng ước mơ mình có sức mạnh đặc biệt, có thể khống hỏa, khống thủy. Thế nhưng khi nhìn lại hai bàn tay của mình, anh cũng phần nào bối rối tay nắm chặt lại một lúc sau rồi mới buông ra, mặc dù anh ước muốn có sức mạnh đặc biệt, nhưng anh lại cảm giác được bên trong mình không có cổ sức mạnh nào cả.
Mặc dù vậy cũng không sao!, anh tin rằng mình vẫn sẽ đứng trên đỉnh cao và dị năng cũng không thể làm anh chùng bước.
Đang trong lúc suy nghĩ thì có một tiếng nói phía ngoài cửa vang lên.
"Đại ca bên trên tầng này có một phòng chứa rất nhiều hộp bánh quy đóng gói và rượu nho." Một tên phục vụ với làn da hơi cháy nắng, khôn mặt hết sức thật thà chạy đến vừa vui vẻ vừa kêu lên.
Vừa hay đám người lúc nảy cũng bước hết lên lầu, cả hai nhóm người đều nhìn về phía tên thanh niên vừa kêu lên lúc nảy, lập tức một người dáng vẻ của một hộ vệ từ phía gần cầu thang đi lên nói.
"Hoắc thiếu gia chúng ta cũng đi qua kia đi ạ, phải nhanh chóng tìm thấy nước uống, bên phía người của chúng ta không có ai thức tỉnh thủy hệ dị năng."
"Đúng vậy, chúng ta đi thôi."
Một thanh niên mặc bộ âu phục xanh xám dáng vẽ quý khí, đứng ở phía trước hết vừa gật đầu vừa nói với hộ vệ của mình. Cậu chính là Hoắc Đình Phàm, đại thiếu gia của Hoắc thị, tập đoàn kinh tế lớn từ hai trên toàn Thiên Vân quốc, anh được biết như là người cầm lái và là người thừa kế toàn bộ gia sau của Hoắc thị sau này.
Nghe thấy vậy tên đại ca liền gấp, hắn ta mặc dù đã có được thế lực không nhỏ trong đám người hiện tại ở khách sạn này. Nhưng hắn ta cũng không dám động đến mấy người bên kia, vì một nửa trong số họ đều là hộ vệ của tên thiếu gia Hoắc thị kia.
Họ đều được huấn luyện có tố, bên thân người nào cũng mang vũ khí lợi hại và đặc biệt trong số họ cũng có không ích người có dị năng, nếu đối đầu với nhau thì cả hai ai cũng không đấu lại ai, hoặc có lẽ phía hắn cũng sẽ thua.
Mắt thấy đám người nhà giàu kia cũng đã đi lên lấy đồ ăn, Vương Khang cũng không quan tâm đến người trong cánh cửa, mà chỉ là đạp một chân lên cáng cửa rồi cũng kêu đàn em mình đi theo thanh niên vừa la lên lúc nảy.
Vừa bước đến chỗ của thanh niên hắn liền gõ vào đầu hắn một cái thật mạnh nói:
"Tiểu tử ngươi lần sau ngươi còn dám hét to như vậy, có tin hay không ta đánh gãy chân ngươi".
Mặc dù nói thế nhưng trong mắt hắn ta cũng không có chút hung dữ, vì dù hắn ta có máu tàn bạo ở trong người, nhưng bây giời xã hội trật tự cũng chưa sụp đỗ hoàn toàn, với thêm lúc trước hắn không kiếm được việc gì làm, cũng là nhờ thanh niên tìm hộ và giúp đỡ hắn, thì hắn mới sống được ở thành phố mà không phải về nông thôn cày ruộng, nên hắn cũng rất khoan dung với tên khờ khạo này.
Tiếng bước chân đi xa dần khiến Thiên Dương nhà ta thở phào nhẹ nhõm, cả người bủn rủn, một lúc sau, khi không nghe thấy tiếng động gì tự bên ngoài, cậu liền tiến đến đẩy bộ ghế sô pha qua cạnh cửa để chặn lối vào, sau đó uống ích nước mới hoàn thần lại.
Nhìn qua phía hai người kia, cậu đã đoán được rằng họ hẳn đang trong quá trình thức tĩnh dị năng, cậu lấy bánh quy ngâm vào sửa trái cây mà cậu đã lấy tại phòng sinh nhật của tụi nhỏ, cho nó nở ra, rồi mới dần dần đút cho hai người họ.
Bây giờ nơi này đã không an toàn cho lắm, nếu chỉ có một mình cậu thôi thì cậu có thể nhờ sự giúp đỡ của Hoắc thiếu gia kia, vì cậu cũng đã từng nhiều lần làm ăn với người này nên cũng phần nào hiểu được nhân phẩm của người anh ta, nhưng bây giờ dù có kế hoạch gì cũng phải đợi hai người này tĩnh lại thì mới có thể thực hiện được.
Một lúc lâu sau tiếng "Khụ khụ khụ" vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Dương, thì ra là phó quan Vân Khải đã tĩnh lại, chưa kịp vui mừng thì bên ngoài đám người kia cũng đã có người quay lại.
"Mẹ kiếp!... Nếu không phải bên ta có không có không gian dị năng thì tên Hoắc thiếu gia kia cũng đừng hòng đem đi nhiều đồ ăn như vậy." Tiếng nói tức dận của tên đại ca lúc vừa rồi đã quay lại và vang lên.
Đi ngang qua cánh cửa hắn liền đạp vào nó lần nửa nói: "Tên béo đâu rồi ngươi không mau mở cửa này ra cho ông".
Mặc dù đây là phòng có khóa với chất liệu cao, nhưng anh cũng không dám đánh cược vào vận may của nó.
"Cộp cộp cộp"
Tiếng bước chân dần dần tiến tới gần, một thanh niên mặc bộ đồ bảo vệ màu xanh với cái cà vạt bắt chéo ngang vai đang dần dần bước tới. Trên tay hắn đang sách theo cây gậy điện của bảo an, bên hông đeo hai cây súng và trên miệng còn ngậm lấy điếu thuốc lá ung dung đi đến.
Hắn ta hút một ngụm thuốc lá, hai ngón tay kẹp lấy cây thuốc ra khỏi miệng, rồi thổi ra làn khói trắng tiếp đó hắn vất cây thuốc lá đang hút dở xuống mặt đất, bàn chân dẫm lê quay 2 lần khóe môi công lên nói:
"Có con chuột nhà giàu nào trốn trong này sao?".
"Vâng thưa đại ca, trên tầng này chỉ có phòng này không mở được, chắc chắn có người đã khóa cửa từ bên trong!"
Một tên béo ú mặc cái áo sơ mi đắt tiền lại đang khúm núm nói chuyện, hắn tên là Trung An là quản lý chi nhánh của nhà hàng này, mạt thế tiến đến hắn đang ở tầng 5 lúc vừa tỉnh dậy thì phát hiện đám nhân viên của mình có dấu hiệu lạ thường khiến hắn hết sức sợ hãi, nhờ vào việc thức tĩnh dị năng và tài ăn nói của mình, hắn liền có thể để cho tên bảo vệ Vương Khang nhận mình làm tiểu đệ.
"Sách!!!...mở cửa ra đi" Tên đại ca hùng hổ nói.
"Vâng thưa đại ca"
Nói xong tên béo lại cầm thanh thép nhỏ lên định mần mò mở cửa, ở phía bên trong Thiên Dương lại hết sức lo lắng, mặc dù lúc trước anh đã tìm thấy chìa khóa phòng mình và luôn giữ trong túi để không ai mở được, nhưng không hiểu sao trong lòng tim cứ đập không ngừng, như có một dự cảm sấu nào đó sắp sảy ra với anh.
"Nhanh lên." tên đại ca nóng vội nói.
"Đ.. ậ....i đại ca, em hết năng lượng rồi, đợi một chút đ...ư...ợ...c... được... không ạ", tên béo lắp bắt tay thì run rẩy nói.
"Đúng là đồ vô dụng, chỉ có nhiêu đó mà không làm ra hồn, sao lúc trước mày uy phong lắm mà?", vừa nói, tên đại ca vừa đá vào bụng tên béo khiến hắn phải ôm bụng, mặt đầy tái nhợt lại không dám nói lời nào.
Ở một bên có tới một đám 12 người thì vai hơi rụt lại, nhưng lại có một tên gầy dáng vấp thấp bé mặc một bộ đồ phục vụ bước lại gần phụ họa nói:
"Đúng vậy đại ca, dị năng tên này ngoại trừ mở cửa phòng thì không làm được gì ra hồn, tí nửa chúng ta chỉ cho hắn nửa cái bánh là được rồi, dù gì tên mập này cũng đã mập như vậy rồi. Đại ca cho hắn ăn ích cũng là long hảo tâm của ngài giúp hắn ta giảm cân mà thôi."
Tên đại ca cười nhẹ một chút, khóe môi hơi kiều nói
"Ngươi nói đúng, tối nay một nửa cơm của tên mập chuyển qua cho ngươi ăn, xem như phần thưởng".
"Em cám ơn đại ca, đại ca uy vũ..", tên gầy nhanh chóng nói, lưng thì cúi hết sức vuông vức, liếm chó 10 phần mà vuốt mong ngựa nói.
Hắn tên là Mộc Duy hắn vừa sinh vào làm phục vụ không lâu, với cái miệng lanh lảu của mình hắn luôn được khách hàng bo cho tiền thưởng, và rất biết nịnh bợ cấp trên của mình, lúc trước hắn bị tên béo Trung An quát mắng và bắt chia tiền bo mà hắn vất vả có được nên nổi lòng thù hận, mới không ngừng nói xấu tên béo với đại ca để giáo huấn hắn.
Tên béo và Mộc Duy hai mắt chạm nhau như đang phát ra hỏa hoa sắp cháy lên.
Thấy vậy một cô gái nóng bỏng mặc chiếc áo đầm đỏ cũng vội uốn éo bước nhanh đến khoác tay tên đại ca nói: "Anh Long cũng đừng quên em, người ta nảy giờ vì anh dụ ra mấy tên chuột nhắt kia đó nha". Nói xong cô còn cố gắn cọ bộ ngực của mình lên giữa cách tay của tên Long đại ca, vừa vũ mị vừa nũng nịu mà dựa đầu hết vào người hắn.
"Ha ha ha đơn nhiên ta sẽ không quên rồi", nói xong còn lấy tay vỗ vào mông của cô gái.
Mấy tên đàn em thì đứng sau thì nuốt nuốt nước miếng, rồi lại liếc qua vài cô gái khác bên góc đang được một đám người mặc áo vest tây khác che chở ở phía dưới lầu vừa mới bước lên.
Phía bên trong Thiên Dương lại lo lắng hơn trước khi nghe bọn họ nói về dị năng. Với trí thông minh của mình, cùng với kinh nghiệm qua những cuốn tiểu thuyết trên mạng về mạt thế, thiên tai, hay kinh dị.... mà anh từng xem, kết hợp với những điều bất thường sảy ra mấy ngày nay anh cũng phần nào biết được chuyện gì đã xảy ra.
Dù lo lắng nhưng không hiểu sao anh lại hết sức hưng phấn, ai cũng từng ước mơ mình có sức mạnh đặc biệt, có thể khống hỏa, khống thủy. Thế nhưng khi nhìn lại hai bàn tay của mình, anh cũng phần nào bối rối tay nắm chặt lại một lúc sau rồi mới buông ra, mặc dù anh ước muốn có sức mạnh đặc biệt, nhưng anh lại cảm giác được bên trong mình không có cổ sức mạnh nào cả.
Mặc dù vậy cũng không sao!, anh tin rằng mình vẫn sẽ đứng trên đỉnh cao và dị năng cũng không thể làm anh chùng bước.
Đang trong lúc suy nghĩ thì có một tiếng nói phía ngoài cửa vang lên.
"Đại ca bên trên tầng này có một phòng chứa rất nhiều hộp bánh quy đóng gói và rượu nho." Một tên phục vụ với làn da hơi cháy nắng, khôn mặt hết sức thật thà chạy đến vừa vui vẻ vừa kêu lên.
Vừa hay đám người lúc nảy cũng bước hết lên lầu, cả hai nhóm người đều nhìn về phía tên thanh niên vừa kêu lên lúc nảy, lập tức một người dáng vẻ của một hộ vệ từ phía gần cầu thang đi lên nói.
"Hoắc thiếu gia chúng ta cũng đi qua kia đi ạ, phải nhanh chóng tìm thấy nước uống, bên phía người của chúng ta không có ai thức tỉnh thủy hệ dị năng."
"Đúng vậy, chúng ta đi thôi."
Một thanh niên mặc bộ âu phục xanh xám dáng vẽ quý khí, đứng ở phía trước hết vừa gật đầu vừa nói với hộ vệ của mình. Cậu chính là Hoắc Đình Phàm, đại thiếu gia của Hoắc thị, tập đoàn kinh tế lớn từ hai trên toàn Thiên Vân quốc, anh được biết như là người cầm lái và là người thừa kế toàn bộ gia sau của Hoắc thị sau này.
Nghe thấy vậy tên đại ca liền gấp, hắn ta mặc dù đã có được thế lực không nhỏ trong đám người hiện tại ở khách sạn này. Nhưng hắn ta cũng không dám động đến mấy người bên kia, vì một nửa trong số họ đều là hộ vệ của tên thiếu gia Hoắc thị kia.
Họ đều được huấn luyện có tố, bên thân người nào cũng mang vũ khí lợi hại và đặc biệt trong số họ cũng có không ích người có dị năng, nếu đối đầu với nhau thì cả hai ai cũng không đấu lại ai, hoặc có lẽ phía hắn cũng sẽ thua.
Mắt thấy đám người nhà giàu kia cũng đã đi lên lấy đồ ăn, Vương Khang cũng không quan tâm đến người trong cánh cửa, mà chỉ là đạp một chân lên cáng cửa rồi cũng kêu đàn em mình đi theo thanh niên vừa la lên lúc nảy.
Vừa bước đến chỗ của thanh niên hắn liền gõ vào đầu hắn một cái thật mạnh nói:
"Tiểu tử ngươi lần sau ngươi còn dám hét to như vậy, có tin hay không ta đánh gãy chân ngươi".
Mặc dù nói thế nhưng trong mắt hắn ta cũng không có chút hung dữ, vì dù hắn ta có máu tàn bạo ở trong người, nhưng bây giời xã hội trật tự cũng chưa sụp đỗ hoàn toàn, với thêm lúc trước hắn không kiếm được việc gì làm, cũng là nhờ thanh niên tìm hộ và giúp đỡ hắn, thì hắn mới sống được ở thành phố mà không phải về nông thôn cày ruộng, nên hắn cũng rất khoan dung với tên khờ khạo này.
Tiếng bước chân đi xa dần khiến Thiên Dương nhà ta thở phào nhẹ nhõm, cả người bủn rủn, một lúc sau, khi không nghe thấy tiếng động gì tự bên ngoài, cậu liền tiến đến đẩy bộ ghế sô pha qua cạnh cửa để chặn lối vào, sau đó uống ích nước mới hoàn thần lại.
Nhìn qua phía hai người kia, cậu đã đoán được rằng họ hẳn đang trong quá trình thức tĩnh dị năng, cậu lấy bánh quy ngâm vào sửa trái cây mà cậu đã lấy tại phòng sinh nhật của tụi nhỏ, cho nó nở ra, rồi mới dần dần đút cho hai người họ.
Bây giờ nơi này đã không an toàn cho lắm, nếu chỉ có một mình cậu thôi thì cậu có thể nhờ sự giúp đỡ của Hoắc thiếu gia kia, vì cậu cũng đã từng nhiều lần làm ăn với người này nên cũng phần nào hiểu được nhân phẩm của người anh ta, nhưng bây giờ dù có kế hoạch gì cũng phải đợi hai người này tĩnh lại thì mới có thể thực hiện được.
Một lúc lâu sau tiếng "Khụ khụ khụ" vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiên Dương, thì ra là phó quan Vân Khải đã tĩnh lại, chưa kịp vui mừng thì bên ngoài đám người kia cũng đã có người quay lại.
"Mẹ kiếp!... Nếu không phải bên ta có không có không gian dị năng thì tên Hoắc thiếu gia kia cũng đừng hòng đem đi nhiều đồ ăn như vậy." Tiếng nói tức dận của tên đại ca lúc vừa rồi đã quay lại và vang lên.
Đi ngang qua cánh cửa hắn liền đạp vào nó lần nửa nói: "Tên béo đâu rồi ngươi không mau mở cửa này ra cho ông".