Chương 5: Chữa khỏi hệ dị năng xuất hiện
Tác giả muốn nói: "HA HA HA."
"Vì bữa trước Hoắc thiếu gia hối lộ tác giả, à không, là Hoắc thiếu gia đã dùng sức mạnh tinh thần để đã động tác giả sau khi tiểu kịch trường kết thúc.Nên lần này anh công chịu khó chịu khó ngủ tiếp đi nha. Tác giả sẽ không nói là đã nhận được 90 Ức từ Hoắc nhiều kim đẹp trai phú soái đâu."
======
Nghe thấy âm thanh phát ra từ phía tầng trên, cả đám người vội vàng chạy vội vào phòng để tránh hỗn loạn.
Nhóm người Hoắc thiếu gia và tên đại ca đều chen vào phòng của Thiên Dương khiến căn phòng chật hẹp hơn hẳn.
Hai chị em nhà Khương Gia thì cùng với đám bảo vệ của mình trốn ở phòng sinh nhật VIP mà Thiên Dương đã vào trước đó.
Còn đám người của Khương Ngọc Nhi lúc này đã đi đến tầng 10 và cũng vội vàng nấp vào bên trong phòng tróng gần mình.
Khi cánh cửa phòng cuối cùng đóng lại, dường như có một trận động đất đi ngang qua, khiến cả tầng lầu đều lung lay một hồi mới ngừng lại.
Thế giới như có một nút nguồn được khởi động, mọi tang thi đều thức giấc và hoàn toàn thế biến, cả người tanh tưởi và khát máu tìm kiếm con mồi của mình. Trên đường cái, căn nhà, tầng lầu, nông thôn, rừng rậm, biển cả,.... Ở đâu cũng xuất hiện máu tanh cắn xé nhau.
======
Trong bệnh viện, thanh niên đang ôm lấy em trai 3 tuổi của mình chạy ra khỏi cổng tiến về phía xe của mình. Trong khi đó ở phía sau cậu là người bố bác sĩ của mình đang cố ngăn cản người vợ tang thi tấn công hai anh em họ.
Mạc dù đau đớn, và không nở nhưng cậu cũng không dám chùng bước mà chạy thật nhanh về phía xe. Cậu đã mở lấy tóc độ nhanh nhất chạy về phía tang thi cũng chính là người mẹ đã từng của mình đâm qua, sau đó nhanh chóng kéo người cha đã bị cắn cánh tay trái của mình lên xe. Rồi chạy vụt thiệt nhanh ra đường chính.
"Bố đã bị cắn rồi, cứ để bố xuống ở đây thôi." Sau khi cậu con trai đã lái đến một chỗ ích người, và tang thi người bố ôm cánh tay trái nói.
Cậu con trai lúc này dừng xe lại chạy......
======
Thế giới lúc này biết bao nhiêu cảnh sinh ly, tử biệt diễn ra. Nhưng ở cùng một thời gian có người khác nhau sẽ lựa chọn con đường khác nhau, không ai là đúng và chẳng ai là sai hoàn toàn. Chung quy bầu trời đêm vẫn lánh những ngôi sao sáng. Khung cảnh mặt trời cũng là lý do tạo nên những bóng âm u.
Khi đến thời gian nghịch cảnh con người chúng ta mới bùng phát sức mạnh tiềm ẩn, và lòng người mới bắt đầu lộ ra bản tính. Nhưng thiện hay ác sao có thể nói qua một từ.
Tiếng gào thét, tiếng hét chói tai, tiếng la lớn của rất nhiều người hòa chung tiếng đứa trẻ con khóc, tiếng xô đẩy, dẫm đạp, tiếng cắn nuốt và mùi máu tươi bao phủ cả thế giới. Cứ như cả thế giới đã từng bị bật nút tạm ngừng được khởi động lại.
Quay trở lại trong phòng, thì cả ba đám người đang mắt lớn nhìn mắt nhỏ nhìn nhau không vừa mắt, bầu không khí hết sức, ngại ngùng.
Hoắc Đình Phàm ra tiếng, cắt ngang sự yên tĩnh này, với câu hỏi, hết sức đầy ngụ ý. "Dương tiến sĩ, vụ làm ăn nào 50 Ức nha". vị nào đó mặt cười không cười hỏi.
"Ách..." Thiên Dương có hơi bất ngờ một chút vì câu hỏi này nhưng lại lập tức đáp lại.
" Không biết Hoắc thiếu gia muốn ký hợp đồng loại nào nha." Thiên Dương cũng tươi cười hỏi lại như kiểu đã dịnh liệu từ trước.
Hoắc Đình phàm thấy vậy cũng không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề nói. "Không biết tôi có vinh hạnh được chiêm ngưỡng và sử dụng loại vũ khí laze kiểu mới do cậu sáng chế không?"
Thiên Dương hơi suy tư một chút rồi mới nói: "Cũng có thể, nhưng tôi không chắc về số lượng anh có thể giao dịch được."
Bởi vì dù là người sáng chế ra kiểu mới vũ khí này, nhưng thông thường nó sẽ được trang bị cho quân đội, và lính đặc chủng trước, số ích còn lại mới bán ra cho các gia tộc, vì thế các gia tộc thường tễ phá đầu để tranh giành danh ngạch.
Nhưng như đã có dự liệu trước về ngày tận thế, không hiểu sao ba tháng này liên tục không ngừng sản xuất ra số lượng lớn vũ khí và trang bị, cũng như xây dựng khá nhiều dàn căn cứ tị nạn. Xem ra nhà nước đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất trải qua, chỉ là có lẽ họ cũng không nghĩ đến sự xuất hiện của dị năng và tang thi đi, vừa suy nghĩ, thiên Dương vừa nhìn qua phía Vân Khải mà có tí hâm mộ.
Nhưng cũng không cần giải thích với tên cuông là ăn này làm gì. Cứ cho là mình đã bật đền xanh cho anh ta đi ha.
"Không phải là phải trải qua sét duyệt của hội đồng cấp cao và thông tư chính thức của chính phủ mới sác định được sao? Sao cậu lại nói chắc chắn như vậy Dương tiến sĩ" Vân Khải hoang mang nói.
"Cái này thì đễ dàng đối với tôi đây" Thiên Dương lấy tay đẩy gọng kính nói.
(Các người nghĩ chi phí nghiên cứu là gió to quát tới chắc, phía trên ngân sách phải chia cho bao nhiêu hạng mục ngươi biết không? Để giảm bớt phí tổn và kiếm vài Ức thu nhập thêm cho nhân viên nghiên cứu, nên có một việc ai cũng hiểu ngầm đó chính là số lượng sản xuất vũ khí sẽ nhiều hơn số lượng công bố ra bên ngoài công chúng.
Một phần là phòng ngừa nước khác biết số lượng trang bị của quân đội, một phần cũng là tránh việc ẩu đã của các vị thiếu tướng đại tướng đánh nhau dành vũ khí, để họ giải quyết qua tài lực là chín sách đúng đắn nhất, dù sao sản xuất có nhiều thì cũng là dùng tiền đôi ra tới a.
(Ách, Dương Dương ơi hình tượng nam chính của cậu đâu rồi nha, tiểu Dương công chính, chính trực uy vũ bá khí của tác giả đi đâu rồi nha. Sao có thể nói tấm màn đen một cách bình tĩnh vậy a.)
- ---
Bên phía Vương Khang lúc này thì há hóc mồm mà nghe cuộc đối thoại của bọn họ. Trong lòng Vương Khang lúc này lại nghĩ. Thôi xong, tưởng là bọn nhà giàu bình thường mà thôi, mình hù dọ, hù dọa lấy tí đồ ăn, cộng thêm tí tài sản mà thôi, ai lại nghĩ đám người họ ai nấy đều bối cảnh nghịch thiên, ra rất ngư bức bộ dáng.
Đại lão ơi sao ngài không thả trước vài câu ngoan thoại thuận tiện xưng cái danh ra a, Vương Khang trong lòng điên cuồn cắn kăn tay lăn lộn khóc lóc nghĩ.
Thôi thì tí nửa ta nhận cái đại ca, chắc không sao đâu ha. Cùng lắm ta trốn đi thành thị khác, mạt thế tiến đến chắc cũng sẽ không ai cố ý tìm bắt ta à. Còn nói về giết người diệt khẩu hay, hủy thi diệt tích gì, thì hãy nhìn xem Hoắc đẹp trai nhiều kim các bảo vệ, cùng tên bị quần ẩu mà không ngã lúc nảy nửa, vài phút giáo ngươi làm người.
Các ngươi đang mong đợi gì, một đám vai ác bước ra thả lời ngoan thoại, ngư bức hóng hóng sao? Ta ích học nhưng không có ngu, kịch bản này ta thuộc, bước đầu truyện nào cũng có viên đá kê chân cho mấy tên nam chính. Mấy pháo hôi đó khi nào cũng bay ra nhảy đát rồi chết thật mau, chư kịp sống mấy chương. Sau khi đọc truyện hơn 180 phút, vị Vương đại ca này đã có một mạch nảo không giống người thường, não bổ phía chân trời một đi không trở lại và may thay điều này đã giúp anh bảo được cái mạng của mình.
Suy nghĩ kỹ vấn đề, và não bổ xong 365 chương, Vương Khang liền lập tức thay vẻ mặt chân chó mà tiến lên ngạo kiều nói. Xem như giang hồ không đánh không quen nhau, chúng ta làm quen, làm quen thuận tiện kết bái như thế nào?.
Người nào đó rảnh rỗi hay xem mỗi phi cổ trang chỉ thuộc lòng một câu thuận tiện nói ra cái quên không kịp thu lời lại, khiến cho đám người mắt chữ Y miệng chữ O mà kinh ngạc nhìn quay mặt nhanh hơn lật sách của vị đại ca nào đo.
Mặc dù anh định nói là ngài bối cảnh sâu như vậy, sao không nói sớm, ta nhận ngài đại ca có được không. Nhung xung quanh có đàn em đang nhìn chằm chằm, nói nhận đại ca thì mất mặt lắm a uy.
Một đám người kinh ngạc khi thấy phiên bản 4.0 được đổi mới củ Vương Khang bầu không khí bỏng chóc lai rơi vào điểm băng. Không ai đáp lời hoặc có lẽ nói đúng hơn là không biết Vương đại ca đang bán loại thuốc gì.
- --
"Đại Hổ chân của cậu chảy nhiều máu như vậy phải làm sao đây." Nói xong Quý Ngũ khờ khạo nhà ta cua cua tay giống như không dám đụng vào miệng vết thương sợ làm đau bộ dáng.
Thế nhưng bất ngờ thay trong tay cậu phát ra một vòng quang mang màu trắng bao trùm lên miệng của tên Đại Hổ, chẳng mấy chốc miệng vết thương của tên to con đã khỏi hẳn, như chưa từng xuất hiện.
Thấy vậy đám người cũng hết sức kinh ngạc vì không ngờ đến trong đám người họ lại xuất hiện chửa khỏi hệ dị năng giống như tiểu thuyết.
Ách hình như trong truyện nói gì tới, dị năng này rất quý thì phải, nhớ không lầm thì nó thường là khuông mẫu phối trí của mấy thánh nữ hay tiểu bạch hoa hay da trắng mạo mỹ nào đó. Đám người lại nhìn kỹ làn da ngăm đen của Quý Ngũ lại thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải là cái thánh mẫu chữa khỏi hệ.
Mọi người lập rức liền tỉnh táo, hai mắt mạo lục quang mà nhìn lấy Quý Ngũ khiến cậu đang lúc hoang mang khi nhìn lên thì thấy một đám như sói đói đang nhìn mình, cậu liền rụt rè mà ngơ ngác thụt về phía sau, như muốn kiếm chỗ nào đó dấu mình đi.
Không hiểu sao đám người dường như đã có ăn ý từ trước hết sức yên lặng và hòa đồng giống như chưa tùng có việc gì sảy ra. Còn về âm thanh gầm gừ phía bên ngoài nảy giờ không ai bàn đến, xin lỗi nha! đó chỉ là nhạc nền mà thôi.
Đúng lúc này trong đám người bổng có tiếng "ỌC... ỌC....ỌC," thì ra là tiếng đói bụng phát ra từ bụng tên béo Trung An, hết cách, ai biểu hắn bụng béo mau đói đâu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Đám người giống như có phản ứng dây chuyền cũng lần lượt cảm thấy bụng mình có kiến nghị nên cũng ngồi tách ra theo nhóm ngồi ăn.
Bổng đang lúc một tên phục vụ đang rón rén nhét bánh quy trên xe đẩy vào ba lô của hắn, còn chưa kịp vui sướng thì thấy lạnh vai gáy, bầu không khí có gì đó lạ thường. Nhìn qua thì hắn mới phát hiện có một thanh niên đang nằm dưới sàn mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào mình, khiến hắn hoảng sợ không thôi, hai tay bỗng chóc buông lõng rớt ra mấy bịch bánh quy khiến hắn sợ hãi không thôi.
Đám người chú ý đền điều này liền quay đầu lại xem, chỉ thấy tên phục vụ đang cứng đờ mà cầm ba lô đã bị rớt một nữa đồ ăn xuống nền, hai tay luống cuống không biết dấu đi đâu. đang lúc Thiên Dương đang định nói gì lúc thì lại chú ý đến hướng nhìn của hắn ta, mới phát hiện vị thiếu tướng nào đó đã tĩnh và còn đang nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Thiên Dương đang định chế giễu vị nào đó hai câu thì tiếng cào cửa " RẸC... RẸC... RẸC... " phía cánh cửa phát ra, tiếng gầm rú đã tiến lại gần, một đám tang thi đang ra sức, gõ và cào thật mạnh như muốn phá cánh cửa bước vào trong nhấm nháp mỹ vị, sau cơn thức giấc.
Chính vì lúc nãy bọ người họ đánh nhau và có người bị thương mà mùi máu tươi đã dẫn dụ đến một đám đói khát, thèm ăn tang thi tiến tới.
- --- Hết chương 5 ----
"Vì bữa trước Hoắc thiếu gia hối lộ tác giả, à không, là Hoắc thiếu gia đã dùng sức mạnh tinh thần để đã động tác giả sau khi tiểu kịch trường kết thúc.Nên lần này anh công chịu khó chịu khó ngủ tiếp đi nha. Tác giả sẽ không nói là đã nhận được 90 Ức từ Hoắc nhiều kim đẹp trai phú soái đâu."
======
Nghe thấy âm thanh phát ra từ phía tầng trên, cả đám người vội vàng chạy vội vào phòng để tránh hỗn loạn.
Nhóm người Hoắc thiếu gia và tên đại ca đều chen vào phòng của Thiên Dương khiến căn phòng chật hẹp hơn hẳn.
Hai chị em nhà Khương Gia thì cùng với đám bảo vệ của mình trốn ở phòng sinh nhật VIP mà Thiên Dương đã vào trước đó.
Còn đám người của Khương Ngọc Nhi lúc này đã đi đến tầng 10 và cũng vội vàng nấp vào bên trong phòng tróng gần mình.
Khi cánh cửa phòng cuối cùng đóng lại, dường như có một trận động đất đi ngang qua, khiến cả tầng lầu đều lung lay một hồi mới ngừng lại.
Thế giới như có một nút nguồn được khởi động, mọi tang thi đều thức giấc và hoàn toàn thế biến, cả người tanh tưởi và khát máu tìm kiếm con mồi của mình. Trên đường cái, căn nhà, tầng lầu, nông thôn, rừng rậm, biển cả,.... Ở đâu cũng xuất hiện máu tanh cắn xé nhau.
======
Trong bệnh viện, thanh niên đang ôm lấy em trai 3 tuổi của mình chạy ra khỏi cổng tiến về phía xe của mình. Trong khi đó ở phía sau cậu là người bố bác sĩ của mình đang cố ngăn cản người vợ tang thi tấn công hai anh em họ.
Mạc dù đau đớn, và không nở nhưng cậu cũng không dám chùng bước mà chạy thật nhanh về phía xe. Cậu đã mở lấy tóc độ nhanh nhất chạy về phía tang thi cũng chính là người mẹ đã từng của mình đâm qua, sau đó nhanh chóng kéo người cha đã bị cắn cánh tay trái của mình lên xe. Rồi chạy vụt thiệt nhanh ra đường chính.
"Bố đã bị cắn rồi, cứ để bố xuống ở đây thôi." Sau khi cậu con trai đã lái đến một chỗ ích người, và tang thi người bố ôm cánh tay trái nói.
Cậu con trai lúc này dừng xe lại chạy......
======
Thế giới lúc này biết bao nhiêu cảnh sinh ly, tử biệt diễn ra. Nhưng ở cùng một thời gian có người khác nhau sẽ lựa chọn con đường khác nhau, không ai là đúng và chẳng ai là sai hoàn toàn. Chung quy bầu trời đêm vẫn lánh những ngôi sao sáng. Khung cảnh mặt trời cũng là lý do tạo nên những bóng âm u.
Khi đến thời gian nghịch cảnh con người chúng ta mới bùng phát sức mạnh tiềm ẩn, và lòng người mới bắt đầu lộ ra bản tính. Nhưng thiện hay ác sao có thể nói qua một từ.
Tiếng gào thét, tiếng hét chói tai, tiếng la lớn của rất nhiều người hòa chung tiếng đứa trẻ con khóc, tiếng xô đẩy, dẫm đạp, tiếng cắn nuốt và mùi máu tươi bao phủ cả thế giới. Cứ như cả thế giới đã từng bị bật nút tạm ngừng được khởi động lại.
Quay trở lại trong phòng, thì cả ba đám người đang mắt lớn nhìn mắt nhỏ nhìn nhau không vừa mắt, bầu không khí hết sức, ngại ngùng.
Hoắc Đình Phàm ra tiếng, cắt ngang sự yên tĩnh này, với câu hỏi, hết sức đầy ngụ ý. "Dương tiến sĩ, vụ làm ăn nào 50 Ức nha". vị nào đó mặt cười không cười hỏi.
"Ách..." Thiên Dương có hơi bất ngờ một chút vì câu hỏi này nhưng lại lập tức đáp lại.
" Không biết Hoắc thiếu gia muốn ký hợp đồng loại nào nha." Thiên Dương cũng tươi cười hỏi lại như kiểu đã dịnh liệu từ trước.
Hoắc Đình phàm thấy vậy cũng không vòng vo mà đi thẳng vào chủ đề nói. "Không biết tôi có vinh hạnh được chiêm ngưỡng và sử dụng loại vũ khí laze kiểu mới do cậu sáng chế không?"
Thiên Dương hơi suy tư một chút rồi mới nói: "Cũng có thể, nhưng tôi không chắc về số lượng anh có thể giao dịch được."
Bởi vì dù là người sáng chế ra kiểu mới vũ khí này, nhưng thông thường nó sẽ được trang bị cho quân đội, và lính đặc chủng trước, số ích còn lại mới bán ra cho các gia tộc, vì thế các gia tộc thường tễ phá đầu để tranh giành danh ngạch.
Nhưng như đã có dự liệu trước về ngày tận thế, không hiểu sao ba tháng này liên tục không ngừng sản xuất ra số lượng lớn vũ khí và trang bị, cũng như xây dựng khá nhiều dàn căn cứ tị nạn. Xem ra nhà nước đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất trải qua, chỉ là có lẽ họ cũng không nghĩ đến sự xuất hiện của dị năng và tang thi đi, vừa suy nghĩ, thiên Dương vừa nhìn qua phía Vân Khải mà có tí hâm mộ.
Nhưng cũng không cần giải thích với tên cuông là ăn này làm gì. Cứ cho là mình đã bật đền xanh cho anh ta đi ha.
"Không phải là phải trải qua sét duyệt của hội đồng cấp cao và thông tư chính thức của chính phủ mới sác định được sao? Sao cậu lại nói chắc chắn như vậy Dương tiến sĩ" Vân Khải hoang mang nói.
"Cái này thì đễ dàng đối với tôi đây" Thiên Dương lấy tay đẩy gọng kính nói.
(Các người nghĩ chi phí nghiên cứu là gió to quát tới chắc, phía trên ngân sách phải chia cho bao nhiêu hạng mục ngươi biết không? Để giảm bớt phí tổn và kiếm vài Ức thu nhập thêm cho nhân viên nghiên cứu, nên có một việc ai cũng hiểu ngầm đó chính là số lượng sản xuất vũ khí sẽ nhiều hơn số lượng công bố ra bên ngoài công chúng.
Một phần là phòng ngừa nước khác biết số lượng trang bị của quân đội, một phần cũng là tránh việc ẩu đã của các vị thiếu tướng đại tướng đánh nhau dành vũ khí, để họ giải quyết qua tài lực là chín sách đúng đắn nhất, dù sao sản xuất có nhiều thì cũng là dùng tiền đôi ra tới a.
(Ách, Dương Dương ơi hình tượng nam chính của cậu đâu rồi nha, tiểu Dương công chính, chính trực uy vũ bá khí của tác giả đi đâu rồi nha. Sao có thể nói tấm màn đen một cách bình tĩnh vậy a.)
- ---
Bên phía Vương Khang lúc này thì há hóc mồm mà nghe cuộc đối thoại của bọn họ. Trong lòng Vương Khang lúc này lại nghĩ. Thôi xong, tưởng là bọn nhà giàu bình thường mà thôi, mình hù dọ, hù dọa lấy tí đồ ăn, cộng thêm tí tài sản mà thôi, ai lại nghĩ đám người họ ai nấy đều bối cảnh nghịch thiên, ra rất ngư bức bộ dáng.
Đại lão ơi sao ngài không thả trước vài câu ngoan thoại thuận tiện xưng cái danh ra a, Vương Khang trong lòng điên cuồn cắn kăn tay lăn lộn khóc lóc nghĩ.
Thôi thì tí nửa ta nhận cái đại ca, chắc không sao đâu ha. Cùng lắm ta trốn đi thành thị khác, mạt thế tiến đến chắc cũng sẽ không ai cố ý tìm bắt ta à. Còn nói về giết người diệt khẩu hay, hủy thi diệt tích gì, thì hãy nhìn xem Hoắc đẹp trai nhiều kim các bảo vệ, cùng tên bị quần ẩu mà không ngã lúc nảy nửa, vài phút giáo ngươi làm người.
Các ngươi đang mong đợi gì, một đám vai ác bước ra thả lời ngoan thoại, ngư bức hóng hóng sao? Ta ích học nhưng không có ngu, kịch bản này ta thuộc, bước đầu truyện nào cũng có viên đá kê chân cho mấy tên nam chính. Mấy pháo hôi đó khi nào cũng bay ra nhảy đát rồi chết thật mau, chư kịp sống mấy chương. Sau khi đọc truyện hơn 180 phút, vị Vương đại ca này đã có một mạch nảo không giống người thường, não bổ phía chân trời một đi không trở lại và may thay điều này đã giúp anh bảo được cái mạng của mình.
Suy nghĩ kỹ vấn đề, và não bổ xong 365 chương, Vương Khang liền lập tức thay vẻ mặt chân chó mà tiến lên ngạo kiều nói. Xem như giang hồ không đánh không quen nhau, chúng ta làm quen, làm quen thuận tiện kết bái như thế nào?.
Người nào đó rảnh rỗi hay xem mỗi phi cổ trang chỉ thuộc lòng một câu thuận tiện nói ra cái quên không kịp thu lời lại, khiến cho đám người mắt chữ Y miệng chữ O mà kinh ngạc nhìn quay mặt nhanh hơn lật sách của vị đại ca nào đo.
Mặc dù anh định nói là ngài bối cảnh sâu như vậy, sao không nói sớm, ta nhận ngài đại ca có được không. Nhung xung quanh có đàn em đang nhìn chằm chằm, nói nhận đại ca thì mất mặt lắm a uy.
Một đám người kinh ngạc khi thấy phiên bản 4.0 được đổi mới củ Vương Khang bầu không khí bỏng chóc lai rơi vào điểm băng. Không ai đáp lời hoặc có lẽ nói đúng hơn là không biết Vương đại ca đang bán loại thuốc gì.
- --
"Đại Hổ chân của cậu chảy nhiều máu như vậy phải làm sao đây." Nói xong Quý Ngũ khờ khạo nhà ta cua cua tay giống như không dám đụng vào miệng vết thương sợ làm đau bộ dáng.
Thế nhưng bất ngờ thay trong tay cậu phát ra một vòng quang mang màu trắng bao trùm lên miệng của tên Đại Hổ, chẳng mấy chốc miệng vết thương của tên to con đã khỏi hẳn, như chưa từng xuất hiện.
Thấy vậy đám người cũng hết sức kinh ngạc vì không ngờ đến trong đám người họ lại xuất hiện chửa khỏi hệ dị năng giống như tiểu thuyết.
Ách hình như trong truyện nói gì tới, dị năng này rất quý thì phải, nhớ không lầm thì nó thường là khuông mẫu phối trí của mấy thánh nữ hay tiểu bạch hoa hay da trắng mạo mỹ nào đó. Đám người lại nhìn kỹ làn da ngăm đen của Quý Ngũ lại thở phào nhẹ nhõm, may mắn không phải là cái thánh mẫu chữa khỏi hệ.
Mọi người lập rức liền tỉnh táo, hai mắt mạo lục quang mà nhìn lấy Quý Ngũ khiến cậu đang lúc hoang mang khi nhìn lên thì thấy một đám như sói đói đang nhìn mình, cậu liền rụt rè mà ngơ ngác thụt về phía sau, như muốn kiếm chỗ nào đó dấu mình đi.
Không hiểu sao đám người dường như đã có ăn ý từ trước hết sức yên lặng và hòa đồng giống như chưa tùng có việc gì sảy ra. Còn về âm thanh gầm gừ phía bên ngoài nảy giờ không ai bàn đến, xin lỗi nha! đó chỉ là nhạc nền mà thôi.
Đúng lúc này trong đám người bổng có tiếng "ỌC... ỌC....ỌC," thì ra là tiếng đói bụng phát ra từ bụng tên béo Trung An, hết cách, ai biểu hắn bụng béo mau đói đâu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Đám người giống như có phản ứng dây chuyền cũng lần lượt cảm thấy bụng mình có kiến nghị nên cũng ngồi tách ra theo nhóm ngồi ăn.
Bổng đang lúc một tên phục vụ đang rón rén nhét bánh quy trên xe đẩy vào ba lô của hắn, còn chưa kịp vui sướng thì thấy lạnh vai gáy, bầu không khí có gì đó lạ thường. Nhìn qua thì hắn mới phát hiện có một thanh niên đang nằm dưới sàn mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào mình, khiến hắn hoảng sợ không thôi, hai tay bỗng chóc buông lõng rớt ra mấy bịch bánh quy khiến hắn sợ hãi không thôi.
Đám người chú ý đền điều này liền quay đầu lại xem, chỉ thấy tên phục vụ đang cứng đờ mà cầm ba lô đã bị rớt một nữa đồ ăn xuống nền, hai tay luống cuống không biết dấu đi đâu. đang lúc Thiên Dương đang định nói gì lúc thì lại chú ý đến hướng nhìn của hắn ta, mới phát hiện vị thiếu tướng nào đó đã tĩnh và còn đang nằm lăn lóc trên sàn nhà.
Thiên Dương đang định chế giễu vị nào đó hai câu thì tiếng cào cửa " RẸC... RẸC... RẸC... " phía cánh cửa phát ra, tiếng gầm rú đã tiến lại gần, một đám tang thi đang ra sức, gõ và cào thật mạnh như muốn phá cánh cửa bước vào trong nhấm nháp mỹ vị, sau cơn thức giấc.
Chính vì lúc nãy bọ người họ đánh nhau và có người bị thương mà mùi máu tươi đã dẫn dụ đến một đám đói khát, thèm ăn tang thi tiến tới.
- --- Hết chương 5 ----