Chương : 42
Sau thời gian này, Tô Duy Thượng chưa bao giờ có cảm giác hắn tại căn cứ S thị lại như cá gặp nước như vậy.
Trước đây hắn tại căn cứ S thị luôn luôn phải khéo léo, giao hảo khắp nơi, nhưng trong đám dị năng giả trừ bỏ một số nhỏ vốn xuất thân từ tầng dưới chót xã hội, càng lấy thực lực vi tôn. Dị năng của hắn thật sự cũng không cường đại lắm, bởi vậy quả thật rất không tốt chút nào, thậm chí còn bị người cười nói câu:
“Ngô Kế Thanh đi cùng cậu đúng là rất lợi hại a.”
Lí do thoái thác như vậy, làm hắn không tự chủ được nghĩ đến đời trước, hắn cũng bị an bài trong đội ngũ chống lại công kích những đàn thú biến dị, cũng … trở thành nhóm dị năng giả đầu tiên bởi vì thú triều chết đi.
Mà hết thảy điều này, đã qua lâu lắm rồi.
Đã vào giữa thu, dương quang ấm áp đến lúc này sớm đã không còn xán lạn như mấy tháng trước. Khu tỷ thí căn cứ huấn luyện thường xuyên vang lên tiếng dị năng giả luận bàn giao thủ với nhau, khiến cho bụi đất tung bay. Tô Duy Thượng mị con ngươi, nhìn Ngô Kế Thanh đang cùng một dị năng giả lôi hệ giao chiến.
Dưới ánh mặt trời sáng ngời chói mắt, con ngươi Tô Duy Thượng trong suốt giống như một khối đá hổ phách xinh đẹp, được khảm trên khuôn mặt tinh xảo điệt lệ. Hắn bất động thanh sắc mà nắm khối ngọc thạch xanh biếc trong túi áo kia, tâm tình vốn còn có chút khiếp nhược lại lo lắng mười phần.
Đời này, cái gì đã trải qua đều không giống lúc trước. (em nghĩ mọi vật phải xoay chung quanh em à
Chẳng lẽ không đúng sao?
Cánh môi yên hồng như cánh hoa hơi hơi gợi lên, Tô Duy Thượng lộ ra một tia tươi cười nhất-định-là-thế. Mà hắn không phát hiện, hắn đứng trên bãi đất tỷ thí nhìn Ngô Kế Thanh đánh nhau kịch liệt, có người cũng đứng trên tầng ba toà nhà huấn luyện căn cứ, nghiêm túc quan sát hắn.
Ngày 3 tháng 11 năm 2015, Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh tại khu tỷ thí đồng thời huấn luyện, hiện nay cũng không phát sinh dị thường.
Nam tử lùn gầy viết vào sổ tùy thân, sau đó nhanh tay gấp tờ giấy lại, sai người rất nhanh đưa ra ngoài. Thông tin nho nhỏ đó chỉ trong mấy phút đồng hồ liền được truyền tới phòng thí nghiệm dưới lòng đất cách sở nghiên cứu 500m, nam nhân nhã nhặn nhẹ nhàng mà mở ra, sau đó phút chốc cười nhẹ.
“Nói cho số 3, tôi muốn biết nhất cử nhất động của cậu ta, dù là ho khan một chút, đều nhớ cho kĩ cho tôi.”
“Vâng.”
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
Ánh mắt giấu ở chỗ tối, vĩnh viễn làm người ta không nghĩ tới được.
———–
“Vết đạn này của anh tôi nhớ rõ, trong lần đầu tiên chúng ta hành động lưu lại đi, là lúc đi biên cảnh tiêu diệt trùm buôn thuốc phiện?”
Một đầu tóc xoăn phong tình tùy ý búi thành một bó cao sau đầu. Cho dù là trong mạt thế tiêu điều, Tần Sở cũng hoàn toàn có thể biến hóa ra các cách làm đẹp, không bạc đãi chính mình. Môi đỏ mọng tiên diễm, mang giày cao gót, dù cho là áo bành tô màu trắng đơn giản nhất cũng hoàn toàn che lấp không nổi dáng người chữ S chọc người nhìn.
Cô cứ như vậy yểu điệu ngồi trên bàn, câu cánh môi tiên diễm, cười nhẹ: “Dù sao cũng không thể xảy ra chuyện gì, tôi đây liền trực tiếp xuống tay a, Vu Giai.”
Bởi vì chút ngày huấn luyện, làn da Vu Giai lại đen vài phần, nhìn qua lại không thấy xấu xí ngược lại là tuấn suất sáng ngời không ít. Hắn kéo cao ống tay áo tay trái, lộ ra hơn phân nửa cánh tay, chỉ thấy một đạo vết sẹo dữ tợn đáng sợ đi hơn phân nửa cánh tay, giống như con rết vặn vẹo.
“Ha ha, tôi nhớ rõ lúc trước là vì cứu tiểu tử Trương Cường kia mới lưu lại vết sẹo này. Ai, cũng không biết bọn họ hiện tại ở B thị thế nào rồi.” Vu Giai cười vang lên, hắn tùy ý Tần Sở vươn tay chụp lên cánh tay hắn.
Ngón tay ngọc trắng nõn mảnh khảnh nhìn như mềm nhẹ mà vỗ về vết sẹo nhô ra kia, giây tiếp theo, một đạo bạch quang ôn nhuận liền giữa ngón tay Tần Sở sáng lên, mang theo khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.
“Những người khác trong đội ở B thị đương nhiên rất tốt, nhất là Trương Cường, anh ta đã sớm thức tỉnh dị năng thể lực, lại không giống như cậu, thức tỉnh một dị năng còn phải náo loạn vài ngày.” Tần Sở vừa nói, vừa nghiêm túc cúi đầu nhìn ngón tay của mình, ngữ khí của cô nghe qua thập phần thoải mái, nhưng trên trán đã có mồ hôi tinh tế lộ ra.
Vu Giai không có cảm giác dị thường, cũng không nói gì.
Hay là nói, hiện tại toàn bộ bên trong gian phòng, mà ngay cả tiểu hắc tử luôn vui vẻ không ngừng cũng mở to mắt nhỏ hí, tò mò nhìn động tác Tần Sở, ngay cả ánh mắt đều không chớp một chút.
Đây là một gian phòng nhìn như bình thường, một cái cửa sổ hướng bắc, ánh nắng sáng ngời chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, chiếu sáng toàn bộ phòng. Tần Sở cùng Vu Giai phân biệt ngồi hai bên bàn, hai người tuy rằng mới vừa rồi còn nói thoải mái, nhưng thật sự đến lúc bắt đầu trị liệu, lại khẩn trương đến yên tĩnh hoàn toàn.
So sánh thì, Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ một bên ngược lại trấn tĩnh rất nhiều.
Hai người kia đương nhiên đã sớm biết dị năng của Tần Sở. Nghĩ đời trước tại căn cứ S thị, Tần Sở đây còn có thể đem chân gãy trực tiếp phục hồi như cũ, huống chi là một cái vết sẹo nhỏ như thế này?
Mà người trước mặt…
Cảnh Hạ lòng còn sợ hãi mà nuốt nước miếng một cái, theo bản năng mà bước hai bước cách Kỷ Xuyên Trình xa hơn một chút.
Từ ngày đó cậu tại sở nghiên cứu suy đoán Kỷ Xuyên Trình có phải… Có phải cùng Kỳ Dương có quan hệ gì đó hay không, mặt của đối phương vẫn luôn lạnh đến mức độ như hiện tại. Cảnh Hạ suy nghĩ trước sau, đem mấy câu Kỷ Xuyên Trình nói cân nhắc trong đầu nửa ngày, cuối cùng cũng không cho ra kết quả gì.
Mỗi khi có suy nghĩ gì vừa muốn toát ra, cậu lại mơ mơ màng màng không rõ.
Sau thậm chí ngay cả loại hành vi trực tiếp giáp mặt đến hỏi cậu đã đều làm ra, lại không nghĩ rằng, kết quả là ——
Sắc mặt Kỷ Xuyên Trình lạnh hơn mấy độ
Nếu như nói trước kia vẫn là gió Bắc Hoa Hạ lạnh vô cùng, vậy hiện giờ liền là gió lục địa nam cực rét lạnh đến xương, thậm chí có thể đem hết thảy đồ vật tiếp xúc đều đóng băng.
Liễm đôi mày thanh tú, Cảnh Hạ nhíu mi suy tư một lúc lâu, miệng nhỏ giọng mà nhắc tới một câu: “Nghĩ cho thật kỹ?”
Sự tình đến mức độ này, cậu tất nhiên là biết Kỷ Xuyên Trình cùng Kỳ Dương tuyệt đối không có khả năng có quan hệ đặc thù gì cả. Nhưng… Nếu là đoán sai, hình như mức độ giận không sánh bằng trước kia thì phải?
Tỷ như đã từng cùng đám hồ bằng cẩu hữu tại B thị hồ nháo ba ngày ba đêm, Kỷ Xuyên Trình lúc ấy liền đen mặt đem cậu bắt trở về, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Lại tỷ như tại ngày sinh nhật Kỷ Xuyên cậu say đến mức hôn mê bất tỉnh không kịp đi dự lễ, y nhiều nhất cũng chỉ cho Cảnh Hạ ba ngày mặt lạnh, cũng rất nhanh lại hòa hảo như lúc ban đầu.
Này nếu nghĩ cho thật kỹ…
Cảnh Hạ nâng mâu, vuốt cằm.
Giống như, một lần duy nhất nháo lớn nhất, là bởi vì cậu thiếu chút nữa bị những “Bằng hữu” chơi bời lêu lổng dẫn đi hít thuốc phiện.
Khi đó cậu còn chưa thành niên, tổ phụ (ông nội cũng tạ thế, phụ thân hàng năm bên ngoài, trong nhà cũng không người quản cậu, cậu liền thường xuyên đi ra ngoài cùng mấy phú nhị đại, quan nhị đại uống rượu vui đùa. Ngày đó cũng không biết là ai thế nhưng thành kẻ nghiện, còn đem vật kia đưa đến trong ghế lô.
Cảnh Hạ uống đến rất say, mơ mơ màng màng mà bị mọi người ồn ào chuẩn bị cho hút bột phấn màu trắng kia. Nhưng cậu mới vừa cầm cái ống còn chưa cúi đầu, liền chợt nghe trong đám người một trận tiếng ồn ào vang lên. Huyên náo ngắn ngủi trong giây lát liền triệt để biến mất, tất cả mọi người không dám hé ra một tiếng.
Cảnh Hạ còn nhớ rõ, cậu lúc ấy vựng vựng hồ hồ ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trúc mã sớm đã bị ném vào quân đội nhiều năm. Cậu người đầy mùi rượu cười nói: “A Xuyên, cậu… Cậu trở về hồi nào a? Sao không nói trước một tiếng?”
Ký ức sau đó là ăn một đấm lực đạo cực mạnh của Kỷ Xuyên Trình, đánh đến cậu trực tiếp hôn mê bất tỉnh. (ta cũng bất tỉnh vì chết cười
Từ đó về sau, cậu thật sự cùng những người gọi là “bằng hữu” đó đoạn tuyệt quan hệ, cũng không dám làm xằng làm bậy nữa. Cậu cũng hoàn toàn không nghĩ tới trong vòng luẩn quẩn cư nhiên còn có người làm ra loại chuyện này, chờ cậu tỉnh rượu cũng hối hận vạn phần. Này nếu thật không cẩn thận dính vào, chỉ sợ hậu quả tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Vì việc này, Kỷ Xuyên Trình ước chừng giận cậu hơn nửa năm, thật vất vả mới tiêu giận.
Nghĩ vậy, Cảnh Hạ bắt đầu tự hỏi ——
Cậu lúc trước, làm thế nào để Kỷ Xuyên Trình nguôi giận?
“Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ”
Một trận tiếng la hoảng kỷ kỷ, phút chốc quấy rầy toàn bộ suy nghĩ Cảnh Hạ. Cậu cảm thấy tiểu gia hỏa kia trên đỉnh đầu không ngừng giơ chân, đầu tiên là nâng mâu hướng về phía trước nhìn thoáng qua, sau đó tầm mắt nhìn xuống phía dưới, liếc mắt một cái liền thấy được cánh tay Vu Giai khôi phục như lúc ban đầu.
Vết sẹo đáng sợ xấu xí kia biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như vốn nên là như vậy, Vu Giai thấy mới lạ mà không ngừng nhìn cánh tay của mình, thân thể kiên nghị cường tráng, trên mặt tất cả đều là vui sướng không thể tin được.
Mà Tần Sở cũng nặng nề thở một hơi, một giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống dưới, môi đỏ mọng cong lên, cười quay đầu hướng Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ nhìn lại.
“Thiếu gia, lúc trước tôi ở sở nghiên cứu đã tiến hành thực nghiệm mấy lần, chiếu theo hiện tại mà nói, dị năng của tôi không có vấn đề.”
Kỷ Xuyên Trình trầm mặc gật đầu, ngay lúc Tần Sở lại còn không khẳng định, y nói:
“Cô cùng Vu Giai đi sở nghiên cứu kiểm tra lại một chút, nếu có tình huống gì đặc biệt, hãy nói ngay cho tôi.”
Tần Sở gật gật đầu, sau đó cùng Vu Giai đi ra khỏi phòng.
Bên trong gian phòng to như vậy nhất thời chỉ còn lại có hai người Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình, hamster biến dị ghé vào trên đỉnh đầu Cảnh Hạ ngoan ngoãn nín thở, làm bộ như mình không tồn tại. Đống thịt nhỏ nào đó triệt để chôn đầu nhỏ vào tóc mềm mại Cảnh Hạ, nhắm mắt làm ngơ.
Trong cái vòng rối rắm này, Chuột đại gia ta chính là bị cái loại lãnh khí mạc danh kỳ diệu này đông đến gần chết, mới không thèm đi ra đâu, hừ hừ (Con nít đi chỗ khác chơi, để người lớn… =Giống như hiện tại mới phát hiện tình cảnh mình không ổn, trên mặt thanh nhã tuấn dật của Cảnh Hạ lộ ra tươi cười xấu hổ. Cậu cười gượng một lúc lâu, quay đầu nói:
“A… A Xuyên, xế chiều hôm nay tôi còn có nhiệm vụ dọn dẹp, nếu không tôi đi ra ngoài trước?”
Nói xong, cậu liền di chân chuẩn bị rời đi. Thân mình đột nhiên cứng đờ.
Cảnh Hạ lập tức kinh ngạc quay đầu lại, nhìn theo tay mình bị người kia nắm chặt, chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ đạm mạc đang dùng con ngươi tối đen lẳng lặng nhìn, ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh, nhưng lại giống như có nồng đậm tình cảm giấu trong đó.
Cảnh Hạ không tự giác mà nuốt nước miếng một cái.
Kỷ Xuyên Trình sắc mặt bình tĩnh nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi cho cậu nghĩ thật kỹ lại, cậu nghĩ rõ ràng chưa?”
Cảnh Hạ phút chốc mở to mắt hoa đào cong cong duyên dáng, cả người cảnh giác toàn bộ khởi động.
—— nên tới, vẫn tới. (tới đi, chứ lâu quá rồi
Trước đây hắn tại căn cứ S thị luôn luôn phải khéo léo, giao hảo khắp nơi, nhưng trong đám dị năng giả trừ bỏ một số nhỏ vốn xuất thân từ tầng dưới chót xã hội, càng lấy thực lực vi tôn. Dị năng của hắn thật sự cũng không cường đại lắm, bởi vậy quả thật rất không tốt chút nào, thậm chí còn bị người cười nói câu:
“Ngô Kế Thanh đi cùng cậu đúng là rất lợi hại a.”
Lí do thoái thác như vậy, làm hắn không tự chủ được nghĩ đến đời trước, hắn cũng bị an bài trong đội ngũ chống lại công kích những đàn thú biến dị, cũng … trở thành nhóm dị năng giả đầu tiên bởi vì thú triều chết đi.
Mà hết thảy điều này, đã qua lâu lắm rồi.
Đã vào giữa thu, dương quang ấm áp đến lúc này sớm đã không còn xán lạn như mấy tháng trước. Khu tỷ thí căn cứ huấn luyện thường xuyên vang lên tiếng dị năng giả luận bàn giao thủ với nhau, khiến cho bụi đất tung bay. Tô Duy Thượng mị con ngươi, nhìn Ngô Kế Thanh đang cùng một dị năng giả lôi hệ giao chiến.
Dưới ánh mặt trời sáng ngời chói mắt, con ngươi Tô Duy Thượng trong suốt giống như một khối đá hổ phách xinh đẹp, được khảm trên khuôn mặt tinh xảo điệt lệ. Hắn bất động thanh sắc mà nắm khối ngọc thạch xanh biếc trong túi áo kia, tâm tình vốn còn có chút khiếp nhược lại lo lắng mười phần.
Đời này, cái gì đã trải qua đều không giống lúc trước. (em nghĩ mọi vật phải xoay chung quanh em à
Chẳng lẽ không đúng sao?
Cánh môi yên hồng như cánh hoa hơi hơi gợi lên, Tô Duy Thượng lộ ra một tia tươi cười nhất-định-là-thế. Mà hắn không phát hiện, hắn đứng trên bãi đất tỷ thí nhìn Ngô Kế Thanh đánh nhau kịch liệt, có người cũng đứng trên tầng ba toà nhà huấn luyện căn cứ, nghiêm túc quan sát hắn.
Ngày 3 tháng 11 năm 2015, Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh tại khu tỷ thí đồng thời huấn luyện, hiện nay cũng không phát sinh dị thường.
Nam tử lùn gầy viết vào sổ tùy thân, sau đó nhanh tay gấp tờ giấy lại, sai người rất nhanh đưa ra ngoài. Thông tin nho nhỏ đó chỉ trong mấy phút đồng hồ liền được truyền tới phòng thí nghiệm dưới lòng đất cách sở nghiên cứu 500m, nam nhân nhã nhặn nhẹ nhàng mà mở ra, sau đó phút chốc cười nhẹ.
“Nói cho số 3, tôi muốn biết nhất cử nhất động của cậu ta, dù là ho khan một chút, đều nhớ cho kĩ cho tôi.”
“Vâng.”
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
Ánh mắt giấu ở chỗ tối, vĩnh viễn làm người ta không nghĩ tới được.
———–
“Vết đạn này của anh tôi nhớ rõ, trong lần đầu tiên chúng ta hành động lưu lại đi, là lúc đi biên cảnh tiêu diệt trùm buôn thuốc phiện?”
Một đầu tóc xoăn phong tình tùy ý búi thành một bó cao sau đầu. Cho dù là trong mạt thế tiêu điều, Tần Sở cũng hoàn toàn có thể biến hóa ra các cách làm đẹp, không bạc đãi chính mình. Môi đỏ mọng tiên diễm, mang giày cao gót, dù cho là áo bành tô màu trắng đơn giản nhất cũng hoàn toàn che lấp không nổi dáng người chữ S chọc người nhìn.
Cô cứ như vậy yểu điệu ngồi trên bàn, câu cánh môi tiên diễm, cười nhẹ: “Dù sao cũng không thể xảy ra chuyện gì, tôi đây liền trực tiếp xuống tay a, Vu Giai.”
Bởi vì chút ngày huấn luyện, làn da Vu Giai lại đen vài phần, nhìn qua lại không thấy xấu xí ngược lại là tuấn suất sáng ngời không ít. Hắn kéo cao ống tay áo tay trái, lộ ra hơn phân nửa cánh tay, chỉ thấy một đạo vết sẹo dữ tợn đáng sợ đi hơn phân nửa cánh tay, giống như con rết vặn vẹo.
“Ha ha, tôi nhớ rõ lúc trước là vì cứu tiểu tử Trương Cường kia mới lưu lại vết sẹo này. Ai, cũng không biết bọn họ hiện tại ở B thị thế nào rồi.” Vu Giai cười vang lên, hắn tùy ý Tần Sở vươn tay chụp lên cánh tay hắn.
Ngón tay ngọc trắng nõn mảnh khảnh nhìn như mềm nhẹ mà vỗ về vết sẹo nhô ra kia, giây tiếp theo, một đạo bạch quang ôn nhuận liền giữa ngón tay Tần Sở sáng lên, mang theo khí tức sinh mệnh mạnh mẽ.
“Những người khác trong đội ở B thị đương nhiên rất tốt, nhất là Trương Cường, anh ta đã sớm thức tỉnh dị năng thể lực, lại không giống như cậu, thức tỉnh một dị năng còn phải náo loạn vài ngày.” Tần Sở vừa nói, vừa nghiêm túc cúi đầu nhìn ngón tay của mình, ngữ khí của cô nghe qua thập phần thoải mái, nhưng trên trán đã có mồ hôi tinh tế lộ ra.
Vu Giai không có cảm giác dị thường, cũng không nói gì.
Hay là nói, hiện tại toàn bộ bên trong gian phòng, mà ngay cả tiểu hắc tử luôn vui vẻ không ngừng cũng mở to mắt nhỏ hí, tò mò nhìn động tác Tần Sở, ngay cả ánh mắt đều không chớp một chút.
Đây là một gian phòng nhìn như bình thường, một cái cửa sổ hướng bắc, ánh nắng sáng ngời chói mắt từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, chiếu sáng toàn bộ phòng. Tần Sở cùng Vu Giai phân biệt ngồi hai bên bàn, hai người tuy rằng mới vừa rồi còn nói thoải mái, nhưng thật sự đến lúc bắt đầu trị liệu, lại khẩn trương đến yên tĩnh hoàn toàn.
So sánh thì, Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ một bên ngược lại trấn tĩnh rất nhiều.
Hai người kia đương nhiên đã sớm biết dị năng của Tần Sở. Nghĩ đời trước tại căn cứ S thị, Tần Sở đây còn có thể đem chân gãy trực tiếp phục hồi như cũ, huống chi là một cái vết sẹo nhỏ như thế này?
Mà người trước mặt…
Cảnh Hạ lòng còn sợ hãi mà nuốt nước miếng một cái, theo bản năng mà bước hai bước cách Kỷ Xuyên Trình xa hơn một chút.
Từ ngày đó cậu tại sở nghiên cứu suy đoán Kỷ Xuyên Trình có phải… Có phải cùng Kỳ Dương có quan hệ gì đó hay không, mặt của đối phương vẫn luôn lạnh đến mức độ như hiện tại. Cảnh Hạ suy nghĩ trước sau, đem mấy câu Kỷ Xuyên Trình nói cân nhắc trong đầu nửa ngày, cuối cùng cũng không cho ra kết quả gì.
Mỗi khi có suy nghĩ gì vừa muốn toát ra, cậu lại mơ mơ màng màng không rõ.
Sau thậm chí ngay cả loại hành vi trực tiếp giáp mặt đến hỏi cậu đã đều làm ra, lại không nghĩ rằng, kết quả là ——
Sắc mặt Kỷ Xuyên Trình lạnh hơn mấy độ
Nếu như nói trước kia vẫn là gió Bắc Hoa Hạ lạnh vô cùng, vậy hiện giờ liền là gió lục địa nam cực rét lạnh đến xương, thậm chí có thể đem hết thảy đồ vật tiếp xúc đều đóng băng.
Liễm đôi mày thanh tú, Cảnh Hạ nhíu mi suy tư một lúc lâu, miệng nhỏ giọng mà nhắc tới một câu: “Nghĩ cho thật kỹ?”
Sự tình đến mức độ này, cậu tất nhiên là biết Kỷ Xuyên Trình cùng Kỳ Dương tuyệt đối không có khả năng có quan hệ đặc thù gì cả. Nhưng… Nếu là đoán sai, hình như mức độ giận không sánh bằng trước kia thì phải?
Tỷ như đã từng cùng đám hồ bằng cẩu hữu tại B thị hồ nháo ba ngày ba đêm, Kỷ Xuyên Trình lúc ấy liền đen mặt đem cậu bắt trở về, nhưng cũng không nói thêm cái gì. Lại tỷ như tại ngày sinh nhật Kỷ Xuyên cậu say đến mức hôn mê bất tỉnh không kịp đi dự lễ, y nhiều nhất cũng chỉ cho Cảnh Hạ ba ngày mặt lạnh, cũng rất nhanh lại hòa hảo như lúc ban đầu.
Này nếu nghĩ cho thật kỹ…
Cảnh Hạ nâng mâu, vuốt cằm.
Giống như, một lần duy nhất nháo lớn nhất, là bởi vì cậu thiếu chút nữa bị những “Bằng hữu” chơi bời lêu lổng dẫn đi hít thuốc phiện.
Khi đó cậu còn chưa thành niên, tổ phụ (ông nội cũng tạ thế, phụ thân hàng năm bên ngoài, trong nhà cũng không người quản cậu, cậu liền thường xuyên đi ra ngoài cùng mấy phú nhị đại, quan nhị đại uống rượu vui đùa. Ngày đó cũng không biết là ai thế nhưng thành kẻ nghiện, còn đem vật kia đưa đến trong ghế lô.
Cảnh Hạ uống đến rất say, mơ mơ màng màng mà bị mọi người ồn ào chuẩn bị cho hút bột phấn màu trắng kia. Nhưng cậu mới vừa cầm cái ống còn chưa cúi đầu, liền chợt nghe trong đám người một trận tiếng ồn ào vang lên. Huyên náo ngắn ngủi trong giây lát liền triệt để biến mất, tất cả mọi người không dám hé ra một tiếng.
Cảnh Hạ còn nhớ rõ, cậu lúc ấy vựng vựng hồ hồ ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trúc mã sớm đã bị ném vào quân đội nhiều năm. Cậu người đầy mùi rượu cười nói: “A Xuyên, cậu… Cậu trở về hồi nào a? Sao không nói trước một tiếng?”
Ký ức sau đó là ăn một đấm lực đạo cực mạnh của Kỷ Xuyên Trình, đánh đến cậu trực tiếp hôn mê bất tỉnh. (ta cũng bất tỉnh vì chết cười
Từ đó về sau, cậu thật sự cùng những người gọi là “bằng hữu” đó đoạn tuyệt quan hệ, cũng không dám làm xằng làm bậy nữa. Cậu cũng hoàn toàn không nghĩ tới trong vòng luẩn quẩn cư nhiên còn có người làm ra loại chuyện này, chờ cậu tỉnh rượu cũng hối hận vạn phần. Này nếu thật không cẩn thận dính vào, chỉ sợ hậu quả tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Vì việc này, Kỷ Xuyên Trình ước chừng giận cậu hơn nửa năm, thật vất vả mới tiêu giận.
Nghĩ vậy, Cảnh Hạ bắt đầu tự hỏi ——
Cậu lúc trước, làm thế nào để Kỷ Xuyên Trình nguôi giận?
“Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ”
Một trận tiếng la hoảng kỷ kỷ, phút chốc quấy rầy toàn bộ suy nghĩ Cảnh Hạ. Cậu cảm thấy tiểu gia hỏa kia trên đỉnh đầu không ngừng giơ chân, đầu tiên là nâng mâu hướng về phía trước nhìn thoáng qua, sau đó tầm mắt nhìn xuống phía dưới, liếc mắt một cái liền thấy được cánh tay Vu Giai khôi phục như lúc ban đầu.
Vết sẹo đáng sợ xấu xí kia biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giống như vốn nên là như vậy, Vu Giai thấy mới lạ mà không ngừng nhìn cánh tay của mình, thân thể kiên nghị cường tráng, trên mặt tất cả đều là vui sướng không thể tin được.
Mà Tần Sở cũng nặng nề thở một hơi, một giọt mồ hôi trên trán nhỏ xuống dưới, môi đỏ mọng cong lên, cười quay đầu hướng Kỷ Xuyên Trình cùng Cảnh Hạ nhìn lại.
“Thiếu gia, lúc trước tôi ở sở nghiên cứu đã tiến hành thực nghiệm mấy lần, chiếu theo hiện tại mà nói, dị năng của tôi không có vấn đề.”
Kỷ Xuyên Trình trầm mặc gật đầu, ngay lúc Tần Sở lại còn không khẳng định, y nói:
“Cô cùng Vu Giai đi sở nghiên cứu kiểm tra lại một chút, nếu có tình huống gì đặc biệt, hãy nói ngay cho tôi.”
Tần Sở gật gật đầu, sau đó cùng Vu Giai đi ra khỏi phòng.
Bên trong gian phòng to như vậy nhất thời chỉ còn lại có hai người Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình, hamster biến dị ghé vào trên đỉnh đầu Cảnh Hạ ngoan ngoãn nín thở, làm bộ như mình không tồn tại. Đống thịt nhỏ nào đó triệt để chôn đầu nhỏ vào tóc mềm mại Cảnh Hạ, nhắm mắt làm ngơ.
Trong cái vòng rối rắm này, Chuột đại gia ta chính là bị cái loại lãnh khí mạc danh kỳ diệu này đông đến gần chết, mới không thèm đi ra đâu, hừ hừ (Con nít đi chỗ khác chơi, để người lớn… =Giống như hiện tại mới phát hiện tình cảnh mình không ổn, trên mặt thanh nhã tuấn dật của Cảnh Hạ lộ ra tươi cười xấu hổ. Cậu cười gượng một lúc lâu, quay đầu nói:
“A… A Xuyên, xế chiều hôm nay tôi còn có nhiệm vụ dọn dẹp, nếu không tôi đi ra ngoài trước?”
Nói xong, cậu liền di chân chuẩn bị rời đi. Thân mình đột nhiên cứng đờ.
Cảnh Hạ lập tức kinh ngạc quay đầu lại, nhìn theo tay mình bị người kia nắm chặt, chỉ thấy nam nhân tuấn mỹ đạm mạc đang dùng con ngươi tối đen lẳng lặng nhìn, ánh mắt thâm thúy trầm tĩnh, nhưng lại giống như có nồng đậm tình cảm giấu trong đó.
Cảnh Hạ không tự giác mà nuốt nước miếng một cái.
Kỷ Xuyên Trình sắc mặt bình tĩnh nhìn Cảnh Hạ hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng: “Tôi cho cậu nghĩ thật kỹ lại, cậu nghĩ rõ ràng chưa?”
Cảnh Hạ phút chốc mở to mắt hoa đào cong cong duyên dáng, cả người cảnh giác toàn bộ khởi động.
—— nên tới, vẫn tới. (tới đi, chứ lâu quá rồi