Chương : 16
Lâm Mậu là người đã nói là làm, nếu đã hứa hẹn thì nhất định sẽ làm được. Lâm thị tuy là một tập đoàn kinh tế mạnh với quy mô lớn, nhưng sản nghiệp chính vẫn bị ông nắm hoàn toàn trong tay, nếu như có hành động, không ai có thể ngăn cản, thậm chí còn không thể nào phát hiện chút manh mối.
Lâm gia dù sao cũng là danh gia vọng tộc lâu đời, thuộc dòng chính thống, nhân khẩu lại đông, không phải mọi người đều một lòng như ông cháu Lâm Mậu, mà tin tức ‘’Tận thế sắp sảy ra” làm người ta quá mức kinh hãi, các thành viên khác trong gia tộc tuyệt đối không dám lấy cơ nghiệp trăm năm của Lâm gia đi đổ vào một lời tiên đoán chưa được chứng thực. Mà đợi đến lúc đó mới hành động thì cũng đã quá muộn.
Cho nên, sau khi trở về Lâm gia, Lâm Mậu không hề gọi ai, trực tiếp gọi điện thoại cho kế toán viên, bảo bọn họ bí mật thu xếp vốn lưu động của tập đoàn, để tôn tử ông có thể tiện sử dụng.
Kế toán trưởng của Lâm thị nghe được mệnh lệnh khỏi phải nói là vô cùng kinh ngạc, qua nhiều lần xác nhận tình trạng tinh thần Lâm lão gia tử vẫn tốt, không phải nói đùa, thì lập tức tập hợp nhóm tinh anh bắt đầu tính toán cẩn thận, đằng đẵng suốt hai tuần, một con số thiên văn xuất hiện trong tài khoản cá nhân của Lâm Văn Bác, mà tập đoàn Lâm thị cũng trở thành một nơi chỉ có bề ngoài còn bên trong hoàn toàn trống rỗng. (con số thiên văn : những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691×109 km)
Lâm Văn Bác một mặt thì mua lượng lớn súng ống đạn dược bằng mọi con đường, mua nhiều phi cơ trực thăng cùng xe thiết giáp cỡ lớn; một bên thì lên giọng tuyên bố tập đoàn Lâm thị sắp tới sẽ tiến vào ngành sản xuất thực phẩm, vay ngân hàng một số tiền lớn, nhanh chóng xây lên một nhà máy chế biến thực phẩm, cũng thu mua lượng lớn thực phẩm nông sản.
Bên này Cung phụ cùng Tống Hạo Nhiên một chút cũng không dám chậm trễ, không dấu vết, bí mật cướp quyền kiểm soát quân đội tỉnh A. Bọn họ không phải là không nghĩ tới việc tuyên bố tin tức về tận thế để dân chúng cảnh giác. Nhưng thử hỏi, ai sẽ đi tin tưởng loại lời nói vô căn cứ này ? Đến lúc đó, cấp trên sẽ lấy tội nhiễu loạn trật tự xã hội mà cách chức bọn họ, phái xuống một tên quản lý không hề biết chuyện cũng không phòng bị gì, thương vong chắc chắn sẽ càng lớn, cục diện cũng càng khó khống chế.
Các công tác cần chuẩn bị đã được tiến hành đâu vào đấy, thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, thời điểm đếm ngược ba tháng trước khi bùng nổ mạt thế, được Cung Hương Di nói đùa là diệt thế tam bộ khúc (ba bước hủy diệt thế giới) “Thiên biến, vật biến, nhân biến”, cũng đã đi tới bước thứ hai—vật biến.
“Vật biến” chính là “động vật biến dị”. Có lẽ là vì cấu tạo thân thể động vật đơn giản hơn con người nên dễ dàng bị độc trong tầng khí quyển ảnh hưởng, xuất hiện khác thường cũng sớm hơn.
Có động vật chỉ qua một đêm da lông đổi màu, có con lại mọc sừng hay cánh, cũng có loài trong một khoảng thời gian ngắn thể tích bạo tăng. Tóm lại, bất tri bất giác, trong xã hội hiện đại đã xuất hiện rất nhiều linh thú chỉ có trong chuyện thần thoại.
Hiện tượng dị thường này đã thu hút sự chú ý của các nhà khoa học, phần lớn các kênh truyền thông, TV đều đưa tin, thu hút một lượng lớn người xem. Trong sự ồn ào huyên náo của các cuộc tranh luận nóng hổi, mọi người một chút cũng không nhận ra tai nạn ngập đầu đang từng bước từng bước tới gần.
Mệt nhọc suốt tám tháng, tận thế đã gần trong gan tấc, công tác chuẩn bị đều đã sắp xếp xong, Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Cung Hương Di hiếm khi có được một ngày ở nhà nghỉ ngơi, thả lỏng thần kinh đã buộc chặt gần một năm. Chuyện cần làm cũng đã làm, về sau chỉ còn xem thiên ý. (ý trời)
Hôm nay đúng lúc cuối tuần, Cung Lê Hân không cần phải đi học, sáng tinh mơ đã rời giường, ăn xong bữa sáng liền mở TV tìm chương trình lý giải các bí ẩn. Những chương trình này được thiết kế rất khéo léo, các mối nghi ngờ được phân bố trải rộng, vô cùng hồi hộp, ngay cả những người có hiểu biết sâu rộng cũng không thể ngừng xem, càng không phải nói tới một cổ nhân ‘kiến thức thiển cận’ như Cung Lê Hân.
Cuộn mình trên sô pha, ôm chú khỉ miệng rộng mình thích nhất, hai mắt như phát sáng, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm.
“Sớm vậy đã coi TV ? Chương trình gì thế ?” Tống Hạo Nhiên đi xuống phòng khách, thấy bộ dáng linh động, thần thái khoái nhạc của đứa nhỏ nhà mình, tâm tình không nhịn được mà thoải mái dễ chịu hẳn lên, cười cười đi qua.
“Tống đại ca sớm !” Cung Lê Hân nghiêng đầu, mi nhãn cong cong vấn an, chỉ vào tựa đề trên màn hình TV,“Chuyện về Miêu yêu. Hay lắm !”
Lúc này Cung Hương Di cũng chậm rãi thong thả xuống lầu, Lâm Văn Bác đã gọi điện thoại tới nói sẽ mang bữa sáng qua cho cô, đợi chán tới chết, cũng tới phòng khách ngồi xuống xem TV. Chẳng qua cô ngồi một mình một góc, cách Cung Lê Hân rất xa, mặt không có biểu tình, làm Tống Hạo Nhiên có chút không vui.
Cung Hương Di sau khi có được năng lực tiên đoán cùng không gian tính tình đại biến, chẳng những đối mặt với mọi thứ vô cùng lạnh nhạt, ngay cả đối đãi với người thân và người yêu cũng có chút lãnh khốc vô tình. Cô đôi khi hiển lộ dã tâm lộng quyền cùng cảm giác về sự ưu việt của bản thân, cho là mình hơn người khác, khiến Tống Hạo Nhiên cực kỳ phản cảm. Con người luôn thay đổi, đặc biệt sau khi trải qua các sự việc trọng đại, nhưng thay đổi dĩ nhiên có tốt có xấu, mà trong mắt hắn, sự thay đổi của Cung Hương Di không phải chuyện tốt.
Tuy rằng lúc trước cảm tình với Cung Hương Di rất tốt, nhưng hiện tại địa vị của Cung Lê Hân trong lòng hắn dĩ nhiên cao hơn Cung Hương Di, huống hồ, chuyện của cô đã sớm thuộc trách nhiệm của bạn tốt Lâm Văn Bác, hắn thuận tình thuận lý không quản được, cũng không tiếp tục để ý đối phương, đem đứa nhỏ nhu thuận khả ái nhất của hắn gắt gao ôm vào trong ngực, nhàn hạ bồi cậu xem TV.
Lâm Văn Bác động tác thật nhanh chóng, sau mười phút cầm theo bịch sữa đậu nành Từ Kí cùng bữa sáng bước vào, thấy mọi người trong phòng khách, liền vội vàng chào hỏi, mời ăn bữa sáng, đang muốn lên lầu mời Cung phụ, thì từ lời người hầu biết ông trước bình minh đã tới quân đội.
“Cám ơn Lâm đại ca ! Em đã ăn sáng rồi ! Hai cái bánh bao và một chén cháo, bây giờ thật no lắm !” Cung Lê Hân đỡ cánh tay cường tráng của Tống Hạo Nhiên đứng thẳng dậy nhìn về Lâm Văn Bác, mày ninh thành một đoàn, một tay vỗ vỗ bụng, biểu tình có chút tiếc nuối. Nếu biết Lâm đại ca sẽ mua bữa sáng mỹ vị Từ Kí tới sớm một chút, cậu đã không ăn nhiều để no như vậy rồi.
Tiểu tâm tư này của Cung Lê Hân đã viết rõ ngay trên mặt cậu, Lâm Văn Bác bật cười, bước tới sờ sờ mái tóc mềm mại, thanh âm mang theo ý cười,“Thật sự là đáng tiếc, nếu sớm biết anh đã gọi điện thoại trước cho tiểu Hân rồi. Bữa sáng ở Từ Kí rất khó mua, người xếp hàng của Lâm đại ca đã phải đứng rất lâu.”
Cung Lê Hân nghiêng đầu, đôi mày thanh tú hơi nhíu, mắt to chớp chớp, lộ rõ mâu thuẫn trong nội tâm cậu,“Ngô, kỳ thật…em có thể uống được thêm một ly sữa đậu nành nữa.” Bụng cậu hẳn vẫn có thể nhét thêm vào một ly đậu nành, đậu nành Từ Kí hương vị đậm đà, hương thơm thoang thoảng, chỉ thoáng nghĩ tới, Cung Lê Hân đã hạnh phúc nheo mắt, vươn cái lưỡi phấn nộn liếm liếm môi.
Thấy biểu tình thèm nhỏ dãi của cậu, mâu quang Lâm Văn Bác chợt lóe, tầm mắt của hắn tại cái lưỡi phấn nộn cùng cánh môi oánh nhuận hồng hồng của cậu lưu luyến vài giây, trong lòng như có một dòng điện xẹt qua, cảm giác có chút tê dại.
“Được, Lâm đại ca rót cho em một ly.” Thấy tiểu hài tử ngồi trên sô pha, dư quang khóe mắt nhìn chằm chằm TV, không hề có ý muốn dời bước tới phòng ăn, Lâm Văn Bác liền săn sóc mở miệng.
“Lấy cho tôi một ly luôn, hôm nay không có khẩu vị gì cả, không muốn ăn nhiều.” Tống Hạo Nhiên cảm thấy mỹ mãn ôm tiểu hài tử kéo vào lòng, hướng Lâm Văn Bác nói. Hắn không phải không có khẩu vị, chỉ là cảm giác ôm đứa nhỏ nhà hắn rất thoải mái, hắn luyến tiếc buông ra mà thôi.
Cung Hương Di kinh ngạc nhìn Tống Hạo Nhiên đang ôm Cung Lê Hân không buông, hậu tri hậu giác phát hiện, mới mấy tháng ngắn ngủi, tình cảm của Tống Hạo Nhiên cùng Cung Lê Hân đã trở nên vô cùng tốt, không khí thân mật ôn nhu bao quanh hai người nồng đậm đến nỗi khiến người ta không thể bỏ qua.
Nhưng mà, cô không biết rằng về sau càng xảy ra nhiều chuyện mà cô không thể nào ngờ được.
Lâm Văn Bác hai mắt u ám nhìn hai người kia đang thân mật khắng khít liếc một cái, bạc thần khẽ nhếch, ôn thanh nói,“Thôi thì đem bữa sáng tới đây luôn đi, thuận tiện hai người xem TV luôn.” Vừa nói, hắn vừa gọi người hầu bưng mấy ly sữa đậu nành cùng bữa sáng đặt lên chiếc bàn cẩm thạch trong phòng khách.
“Văn Bác, phòng khách không phải nơi để ăn cơm !” Cung Hương Di nhìn Lâm Văn Bác, trong mắt càng thêm kinh ngạc. Vị hôn phu này chú trọng tới quy củ lễ nghi như thế nào cô biết rất rõ, chuyện tại phòng khách vừa xem TV vừa ăn cơm từ miệng hắn nói ra, cô có chút không tin vào tai mình.
“Giờ là lúc nào còn để ý những thứ này ? Ai cũng không biết trong tương lai sẽ sống được bao lâu, vì cái gì lại không sống tùy hứng một chút ?” Lâm Văn Bác nhướng mày, nụ cười ẩn dấu dã tính cùng bất kham thường ngày, khuôn mặt vốn tuấn mỹ trở nên thập phần tà khí.
“Văn Bác nói đúng !” Tống Hạo Nhiên cười hào sảng, hai tay cầm lấy hai ly đậu nành nóng hổi, một ly đưa cho Cung Lê Hân trong lòng hắn, một ly chính mình chậm rãi từ từ uống.
Lâm Văn Bác nhếch môi cười, đến bên còn lại của Cung Lê Hân ngồi xuống, lấy một miếng bánh quy xốp[1] chậm rãi nhấm nháp.
Cung Hương Di nhíu mày, nhìn ba nam nhân ngồi chung một chỗ, trong lòng kinh nghi. Ba người đều tự ăn phần mình, không hề trao đổi bằng mắt, cũng không nói chuyện, lại tản ra bầu không khí ăn ý cùng thân mật khó nói nên lời. Tình cảnh này so với ấn tượng trong kiếp trước của cô quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (hoàn toàn trái ngược).
Có lẽ là do mình tiên đoán về mạt thế nên dẫn đến hiệu ứng bươm bướm(*) chăng. Kiếp trước, Cung Lê Hân cùng Lâm Văn Bác không bị Tống Hạo Nhiên kéo vào quân đội đặc huấn, cho nên quan hệ giữa bọn họ có chút lãnh đạm, kiếp này lại sớm chiều ở chung, cảm tình tốt cũng là đương nhiên.
(*: Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
Vd: vì một cái đinh tuột, nên móng ngựa bị tuột vì cái móng tuột nên con ngựa bị sảy chân vì con ngựa bị sảy chân nên chiến binh sa cơ vì chiến binh sa cơ nên thua trận vì thua trận nên mất tự do. Tất cả chỉ vì 1 cây đinh tầm thường. )
Nghĩ thế, Cung Hương Di liền áp chế kinh nghi xuống đáy lòng, cầm lấy một khối hạt dẻ ăn.
Trên màn hình TV, một con mèo đốm hoang, thể tích khổng lồ bị trói chặt trên máy CT đang thảm thiết kêu, ba cái đuôi phía sau lắc dữ dội, nói lên nội tâm sợ hãi của nó. Một nhóm các nhà khoa học vây quanh con mèo hoang, ánh mắt nóng rực không ngừng đảo quanh, nhìn chằm chằm vào đuôi nó.
Hình ảnh có chút quỷ dị, Lâm Văn Bác nuốt xuống thức ăn trong miệng, quay đầu nhìn Cung Lê Hân hỏi,“Con này là mèo sao ? Mèo ba đuôi ?”
“Đúng, là mèo a !” Cung Lê Hân gật đầu, trong giọng nói khó nén hưng phấn cùng ngạc nhiên,“Các nhà khoa học này nói con mèo này có khả năng là con mèo yêu tám đuôi trong truyền thuyết !”
Mấy ngày nay, Cung Lê Hân may mắn được biết thêm về các loại thần thú trong truyền thuyết, ví như phượng hoàng, dực xà (dực : cánh => dực xà : rắn có cánh ?? :v), cửu đầu xà (rắn chín đầu), cửu vĩ hồ (hồ ly chín đuôi), hỏa ngưu (trâu lửa),…v.v…
Cung Hương Di nghe vậy liền liếc Cung Lê Hân một cái, con ngươi tối đen đầy ý nhạo báng. Chuyện này có gì phải ngạc nhiên ? Bất quá chỉ là động vật bị virus tang thi lây nhiễm nên biến dị thôi. Đợi đến lúc xảy ra tận thế, quá trình biến dị đã hoàn thành, những sinh vật thần kỳ mà người ta say mê sẽ trở nên cuồng bạo, hóa thành yêu ma đi cướp sinh mệnh người khác, người chết dưới nanh vuốt sắc nhọn của chúng nhiều không đếm xuể, so với tang thi còn khó đối phó hơn. Đến lúc đó, sẽ không còn người nào cảm thán tạo hóa thần kỳ nữa, mà là hung hăng nguyền rủa nói thiên nhiên đang trả thù nhân loại.
————————————————
[1] Bánh quy xốp 云片糕
Lâm gia dù sao cũng là danh gia vọng tộc lâu đời, thuộc dòng chính thống, nhân khẩu lại đông, không phải mọi người đều một lòng như ông cháu Lâm Mậu, mà tin tức ‘’Tận thế sắp sảy ra” làm người ta quá mức kinh hãi, các thành viên khác trong gia tộc tuyệt đối không dám lấy cơ nghiệp trăm năm của Lâm gia đi đổ vào một lời tiên đoán chưa được chứng thực. Mà đợi đến lúc đó mới hành động thì cũng đã quá muộn.
Cho nên, sau khi trở về Lâm gia, Lâm Mậu không hề gọi ai, trực tiếp gọi điện thoại cho kế toán viên, bảo bọn họ bí mật thu xếp vốn lưu động của tập đoàn, để tôn tử ông có thể tiện sử dụng.
Kế toán trưởng của Lâm thị nghe được mệnh lệnh khỏi phải nói là vô cùng kinh ngạc, qua nhiều lần xác nhận tình trạng tinh thần Lâm lão gia tử vẫn tốt, không phải nói đùa, thì lập tức tập hợp nhóm tinh anh bắt đầu tính toán cẩn thận, đằng đẵng suốt hai tuần, một con số thiên văn xuất hiện trong tài khoản cá nhân của Lâm Văn Bác, mà tập đoàn Lâm thị cũng trở thành một nơi chỉ có bề ngoài còn bên trong hoàn toàn trống rỗng. (con số thiên văn : những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691×109 km)
Lâm Văn Bác một mặt thì mua lượng lớn súng ống đạn dược bằng mọi con đường, mua nhiều phi cơ trực thăng cùng xe thiết giáp cỡ lớn; một bên thì lên giọng tuyên bố tập đoàn Lâm thị sắp tới sẽ tiến vào ngành sản xuất thực phẩm, vay ngân hàng một số tiền lớn, nhanh chóng xây lên một nhà máy chế biến thực phẩm, cũng thu mua lượng lớn thực phẩm nông sản.
Bên này Cung phụ cùng Tống Hạo Nhiên một chút cũng không dám chậm trễ, không dấu vết, bí mật cướp quyền kiểm soát quân đội tỉnh A. Bọn họ không phải là không nghĩ tới việc tuyên bố tin tức về tận thế để dân chúng cảnh giác. Nhưng thử hỏi, ai sẽ đi tin tưởng loại lời nói vô căn cứ này ? Đến lúc đó, cấp trên sẽ lấy tội nhiễu loạn trật tự xã hội mà cách chức bọn họ, phái xuống một tên quản lý không hề biết chuyện cũng không phòng bị gì, thương vong chắc chắn sẽ càng lớn, cục diện cũng càng khó khống chế.
Các công tác cần chuẩn bị đã được tiến hành đâu vào đấy, thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, thời điểm đếm ngược ba tháng trước khi bùng nổ mạt thế, được Cung Hương Di nói đùa là diệt thế tam bộ khúc (ba bước hủy diệt thế giới) “Thiên biến, vật biến, nhân biến”, cũng đã đi tới bước thứ hai—vật biến.
“Vật biến” chính là “động vật biến dị”. Có lẽ là vì cấu tạo thân thể động vật đơn giản hơn con người nên dễ dàng bị độc trong tầng khí quyển ảnh hưởng, xuất hiện khác thường cũng sớm hơn.
Có động vật chỉ qua một đêm da lông đổi màu, có con lại mọc sừng hay cánh, cũng có loài trong một khoảng thời gian ngắn thể tích bạo tăng. Tóm lại, bất tri bất giác, trong xã hội hiện đại đã xuất hiện rất nhiều linh thú chỉ có trong chuyện thần thoại.
Hiện tượng dị thường này đã thu hút sự chú ý của các nhà khoa học, phần lớn các kênh truyền thông, TV đều đưa tin, thu hút một lượng lớn người xem. Trong sự ồn ào huyên náo của các cuộc tranh luận nóng hổi, mọi người một chút cũng không nhận ra tai nạn ngập đầu đang từng bước từng bước tới gần.
Mệt nhọc suốt tám tháng, tận thế đã gần trong gan tấc, công tác chuẩn bị đều đã sắp xếp xong, Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác, Cung Hương Di hiếm khi có được một ngày ở nhà nghỉ ngơi, thả lỏng thần kinh đã buộc chặt gần một năm. Chuyện cần làm cũng đã làm, về sau chỉ còn xem thiên ý. (ý trời)
Hôm nay đúng lúc cuối tuần, Cung Lê Hân không cần phải đi học, sáng tinh mơ đã rời giường, ăn xong bữa sáng liền mở TV tìm chương trình lý giải các bí ẩn. Những chương trình này được thiết kế rất khéo léo, các mối nghi ngờ được phân bố trải rộng, vô cùng hồi hộp, ngay cả những người có hiểu biết sâu rộng cũng không thể ngừng xem, càng không phải nói tới một cổ nhân ‘kiến thức thiển cận’ như Cung Lê Hân.
Cuộn mình trên sô pha, ôm chú khỉ miệng rộng mình thích nhất, hai mắt như phát sáng, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm.
“Sớm vậy đã coi TV ? Chương trình gì thế ?” Tống Hạo Nhiên đi xuống phòng khách, thấy bộ dáng linh động, thần thái khoái nhạc của đứa nhỏ nhà mình, tâm tình không nhịn được mà thoải mái dễ chịu hẳn lên, cười cười đi qua.
“Tống đại ca sớm !” Cung Lê Hân nghiêng đầu, mi nhãn cong cong vấn an, chỉ vào tựa đề trên màn hình TV,“Chuyện về Miêu yêu. Hay lắm !”
Lúc này Cung Hương Di cũng chậm rãi thong thả xuống lầu, Lâm Văn Bác đã gọi điện thoại tới nói sẽ mang bữa sáng qua cho cô, đợi chán tới chết, cũng tới phòng khách ngồi xuống xem TV. Chẳng qua cô ngồi một mình một góc, cách Cung Lê Hân rất xa, mặt không có biểu tình, làm Tống Hạo Nhiên có chút không vui.
Cung Hương Di sau khi có được năng lực tiên đoán cùng không gian tính tình đại biến, chẳng những đối mặt với mọi thứ vô cùng lạnh nhạt, ngay cả đối đãi với người thân và người yêu cũng có chút lãnh khốc vô tình. Cô đôi khi hiển lộ dã tâm lộng quyền cùng cảm giác về sự ưu việt của bản thân, cho là mình hơn người khác, khiến Tống Hạo Nhiên cực kỳ phản cảm. Con người luôn thay đổi, đặc biệt sau khi trải qua các sự việc trọng đại, nhưng thay đổi dĩ nhiên có tốt có xấu, mà trong mắt hắn, sự thay đổi của Cung Hương Di không phải chuyện tốt.
Tuy rằng lúc trước cảm tình với Cung Hương Di rất tốt, nhưng hiện tại địa vị của Cung Lê Hân trong lòng hắn dĩ nhiên cao hơn Cung Hương Di, huống hồ, chuyện của cô đã sớm thuộc trách nhiệm của bạn tốt Lâm Văn Bác, hắn thuận tình thuận lý không quản được, cũng không tiếp tục để ý đối phương, đem đứa nhỏ nhu thuận khả ái nhất của hắn gắt gao ôm vào trong ngực, nhàn hạ bồi cậu xem TV.
Lâm Văn Bác động tác thật nhanh chóng, sau mười phút cầm theo bịch sữa đậu nành Từ Kí cùng bữa sáng bước vào, thấy mọi người trong phòng khách, liền vội vàng chào hỏi, mời ăn bữa sáng, đang muốn lên lầu mời Cung phụ, thì từ lời người hầu biết ông trước bình minh đã tới quân đội.
“Cám ơn Lâm đại ca ! Em đã ăn sáng rồi ! Hai cái bánh bao và một chén cháo, bây giờ thật no lắm !” Cung Lê Hân đỡ cánh tay cường tráng của Tống Hạo Nhiên đứng thẳng dậy nhìn về Lâm Văn Bác, mày ninh thành một đoàn, một tay vỗ vỗ bụng, biểu tình có chút tiếc nuối. Nếu biết Lâm đại ca sẽ mua bữa sáng mỹ vị Từ Kí tới sớm một chút, cậu đã không ăn nhiều để no như vậy rồi.
Tiểu tâm tư này của Cung Lê Hân đã viết rõ ngay trên mặt cậu, Lâm Văn Bác bật cười, bước tới sờ sờ mái tóc mềm mại, thanh âm mang theo ý cười,“Thật sự là đáng tiếc, nếu sớm biết anh đã gọi điện thoại trước cho tiểu Hân rồi. Bữa sáng ở Từ Kí rất khó mua, người xếp hàng của Lâm đại ca đã phải đứng rất lâu.”
Cung Lê Hân nghiêng đầu, đôi mày thanh tú hơi nhíu, mắt to chớp chớp, lộ rõ mâu thuẫn trong nội tâm cậu,“Ngô, kỳ thật…em có thể uống được thêm một ly sữa đậu nành nữa.” Bụng cậu hẳn vẫn có thể nhét thêm vào một ly đậu nành, đậu nành Từ Kí hương vị đậm đà, hương thơm thoang thoảng, chỉ thoáng nghĩ tới, Cung Lê Hân đã hạnh phúc nheo mắt, vươn cái lưỡi phấn nộn liếm liếm môi.
Thấy biểu tình thèm nhỏ dãi của cậu, mâu quang Lâm Văn Bác chợt lóe, tầm mắt của hắn tại cái lưỡi phấn nộn cùng cánh môi oánh nhuận hồng hồng của cậu lưu luyến vài giây, trong lòng như có một dòng điện xẹt qua, cảm giác có chút tê dại.
“Được, Lâm đại ca rót cho em một ly.” Thấy tiểu hài tử ngồi trên sô pha, dư quang khóe mắt nhìn chằm chằm TV, không hề có ý muốn dời bước tới phòng ăn, Lâm Văn Bác liền săn sóc mở miệng.
“Lấy cho tôi một ly luôn, hôm nay không có khẩu vị gì cả, không muốn ăn nhiều.” Tống Hạo Nhiên cảm thấy mỹ mãn ôm tiểu hài tử kéo vào lòng, hướng Lâm Văn Bác nói. Hắn không phải không có khẩu vị, chỉ là cảm giác ôm đứa nhỏ nhà hắn rất thoải mái, hắn luyến tiếc buông ra mà thôi.
Cung Hương Di kinh ngạc nhìn Tống Hạo Nhiên đang ôm Cung Lê Hân không buông, hậu tri hậu giác phát hiện, mới mấy tháng ngắn ngủi, tình cảm của Tống Hạo Nhiên cùng Cung Lê Hân đã trở nên vô cùng tốt, không khí thân mật ôn nhu bao quanh hai người nồng đậm đến nỗi khiến người ta không thể bỏ qua.
Nhưng mà, cô không biết rằng về sau càng xảy ra nhiều chuyện mà cô không thể nào ngờ được.
Lâm Văn Bác hai mắt u ám nhìn hai người kia đang thân mật khắng khít liếc một cái, bạc thần khẽ nhếch, ôn thanh nói,“Thôi thì đem bữa sáng tới đây luôn đi, thuận tiện hai người xem TV luôn.” Vừa nói, hắn vừa gọi người hầu bưng mấy ly sữa đậu nành cùng bữa sáng đặt lên chiếc bàn cẩm thạch trong phòng khách.
“Văn Bác, phòng khách không phải nơi để ăn cơm !” Cung Hương Di nhìn Lâm Văn Bác, trong mắt càng thêm kinh ngạc. Vị hôn phu này chú trọng tới quy củ lễ nghi như thế nào cô biết rất rõ, chuyện tại phòng khách vừa xem TV vừa ăn cơm từ miệng hắn nói ra, cô có chút không tin vào tai mình.
“Giờ là lúc nào còn để ý những thứ này ? Ai cũng không biết trong tương lai sẽ sống được bao lâu, vì cái gì lại không sống tùy hứng một chút ?” Lâm Văn Bác nhướng mày, nụ cười ẩn dấu dã tính cùng bất kham thường ngày, khuôn mặt vốn tuấn mỹ trở nên thập phần tà khí.
“Văn Bác nói đúng !” Tống Hạo Nhiên cười hào sảng, hai tay cầm lấy hai ly đậu nành nóng hổi, một ly đưa cho Cung Lê Hân trong lòng hắn, một ly chính mình chậm rãi từ từ uống.
Lâm Văn Bác nhếch môi cười, đến bên còn lại của Cung Lê Hân ngồi xuống, lấy một miếng bánh quy xốp[1] chậm rãi nhấm nháp.
Cung Hương Di nhíu mày, nhìn ba nam nhân ngồi chung một chỗ, trong lòng kinh nghi. Ba người đều tự ăn phần mình, không hề trao đổi bằng mắt, cũng không nói chuyện, lại tản ra bầu không khí ăn ý cùng thân mật khó nói nên lời. Tình cảnh này so với ấn tượng trong kiếp trước của cô quả thực là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược (hoàn toàn trái ngược).
Có lẽ là do mình tiên đoán về mạt thế nên dẫn đến hiệu ứng bươm bướm(*) chăng. Kiếp trước, Cung Lê Hân cùng Lâm Văn Bác không bị Tống Hạo Nhiên kéo vào quân đội đặc huấn, cho nên quan hệ giữa bọn họ có chút lãnh đạm, kiếp này lại sớm chiều ở chung, cảm tình tốt cũng là đương nhiên.
(*: Hiệu ứng bươm bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
Vd: vì một cái đinh tuột, nên móng ngựa bị tuột vì cái móng tuột nên con ngựa bị sảy chân vì con ngựa bị sảy chân nên chiến binh sa cơ vì chiến binh sa cơ nên thua trận vì thua trận nên mất tự do. Tất cả chỉ vì 1 cây đinh tầm thường. )
Nghĩ thế, Cung Hương Di liền áp chế kinh nghi xuống đáy lòng, cầm lấy một khối hạt dẻ ăn.
Trên màn hình TV, một con mèo đốm hoang, thể tích khổng lồ bị trói chặt trên máy CT đang thảm thiết kêu, ba cái đuôi phía sau lắc dữ dội, nói lên nội tâm sợ hãi của nó. Một nhóm các nhà khoa học vây quanh con mèo hoang, ánh mắt nóng rực không ngừng đảo quanh, nhìn chằm chằm vào đuôi nó.
Hình ảnh có chút quỷ dị, Lâm Văn Bác nuốt xuống thức ăn trong miệng, quay đầu nhìn Cung Lê Hân hỏi,“Con này là mèo sao ? Mèo ba đuôi ?”
“Đúng, là mèo a !” Cung Lê Hân gật đầu, trong giọng nói khó nén hưng phấn cùng ngạc nhiên,“Các nhà khoa học này nói con mèo này có khả năng là con mèo yêu tám đuôi trong truyền thuyết !”
Mấy ngày nay, Cung Lê Hân may mắn được biết thêm về các loại thần thú trong truyền thuyết, ví như phượng hoàng, dực xà (dực : cánh => dực xà : rắn có cánh ?? :v), cửu đầu xà (rắn chín đầu), cửu vĩ hồ (hồ ly chín đuôi), hỏa ngưu (trâu lửa),…v.v…
Cung Hương Di nghe vậy liền liếc Cung Lê Hân một cái, con ngươi tối đen đầy ý nhạo báng. Chuyện này có gì phải ngạc nhiên ? Bất quá chỉ là động vật bị virus tang thi lây nhiễm nên biến dị thôi. Đợi đến lúc xảy ra tận thế, quá trình biến dị đã hoàn thành, những sinh vật thần kỳ mà người ta say mê sẽ trở nên cuồng bạo, hóa thành yêu ma đi cướp sinh mệnh người khác, người chết dưới nanh vuốt sắc nhọn của chúng nhiều không đếm xuể, so với tang thi còn khó đối phó hơn. Đến lúc đó, sẽ không còn người nào cảm thán tạo hóa thần kỳ nữa, mà là hung hăng nguyền rủa nói thiên nhiên đang trả thù nhân loại.
————————————————
[1] Bánh quy xốp 云片糕
*******************************************