Chương : 12
Hạ Tử Trọng đứng trước cửa sổ, lạnh mặt nhìn, kiếp trước hắn cũng không nhàn hạ thoải mái như vậy, hắn nhớ, ngày này đời trước, hắn đứng trước cửa sổ trong nhà ngây ngốc hết nửa giờ.
“Tắm xong rồi?” Tối hôm qua nhìn thấy cảnh tắm xong của người nào đó, lần này Hạ Tử Trọng không dám tìm đường chết mà nhìn tiếp.
“Vâng.” Thanh âm Phương Hách có chút do dự.
“Làm sao vậy?”
“…Trong phòng tắm có âm thanh là lạ lắm…”
Phương Hách lúc đầu còn tưởng có người đánh nhau, âm thanh mới từ đường ống truyền tới. Nhưng càng nghe càng thấy thanh âm kia có chút khủng bố.
Hạ Tử Trọng cau mày, cất bước đi vào buồng tắm.
Phảng phất như có tiếng người dán băng keo, có người thì nhấm nháp món ngon mỹ vị nào đó, toàn bộ thanh âm đều thuận theo đường ống mơ hồ truyền đến.
Đột nhiên, một tiếng rít lên truyền tới từ cửa, Phương Hách bởi vì hơi nước nóng mà mặt đỏ lên, lúc này liền biến màu rắng.
“Đừng sợ.” Hạ Tử Trọng có thể hiểu được sợ hãi trong lòng cậu lúc này, loại sợ hãi này chính hắn cũng từng có. Khi vừa trọng sinh trở về, nhìn người bình thường đi đầy đường, hắn đã có một loại cảm giác không chân thật.
Phương Hách được Hạ Tử Trọng ôm vào ngực, tâm từ từ bình ổn lại. Cậu không dám cao giọng: “Học trưởng… Bên ngoài, xảy ra chuyện gì vậy?”
Không biết tại sao, cậu luôn có một loại linh cảm không lành.
Ở cửa phòng không có mắt mèo để nhìn ra ngoài, cho nên hai người không có cách nào xem được tình huống bên ngoài…
Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn Phương Hách một cái, đây là việc cậu sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt, cũng là việc cậu phải đối mặt.
“Đến đây.” Ôm lấy vai cậu, dẫn cậu đến bên cửa sổ. Dưới cửa lớn đang phát sinh thảm án. Những người tránh được một kiếp thì lập tức lao lên xe phóng ra ngoài, mấy kẻ đi lại tập tễnh thì thi nhau gặm cắn, vô số ‘người’ chậm rãi đứng dậy, lảo đảo đuổi theo những người chạy đi.
Bỗng nhiên, một tiếng thắng xe sắc bén vang lên, chiếc xe vừa mới lái ra ngoài va đầu vào hàng rào, trên xe truyền ra tiếng kêu thảm thiết – trong xe có người biến thành tang thi rồi!
Phương Hách cả người không ngừng run rẩy, trừng mắt nhìn một màn kinh khủng phía dưới. Cậu bất quá chỉ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại tại sao… như ra vào một thế giới kỳ quái?
Sao có thể như vậy? Đây là sự thật sao? Cậu không phải đang mơ chứ! Đúng, là mơ!
Phía xa xa giữa thành phố, không biết từ nơi nào bốc lên một luồng khói, tựa như có thứ gì đó nổ tung. Những con đường nằm trong tầm mắt, mọi nơi đều có xe bị lật, có người sợ hãi chạy tán loạn.
Hai cánh tay phía sau ôm cậu ghì chặt hơn, đôi bàn tay lớn cương quyết ôm lấy vai cậu, để cậu chỉ có thể tập trung vào cái ôm ấm áp này.
“Học trưởng…”
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Thanh âm kiên định, chạm vào đáy lòng cậu đang vì cảnh tượng kinh hãi mà run rẩy. Phải rồi, cậu còn có anh, người mà cậu yêu sâu đậm đã nguyện ý ở bên cậu. Phương Hách ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tử Trọng, hai tay đặt trên ngực hắn: “Cho dù có chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh học trưởng.”
Đúng, nếu như khi anh ấy mới đáp ứng ở cùng mình, mình còn thấp thỏm lo sợ anh có để ý dư luận xã hội mà chia tay mình hay không.
Nhưng bây giờ… Phương Hách tuy rằng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có loại dự cảm bất thường – sự tình không chỉ đơn giản như vậy.
Khi nguy hiểm ở trước mặt, cậu trái lại không có bận tâm, chỉ muốn dùng toàn lực cùng nỗ lực của mình để sóng vai tiếp tục đi với học trưởng!
Lúc Hạ Tử Trọng tắm trong phòng tắm, hắn đã nghe bên tai có tiếng tang thi gào thét từ nơi nào đó truyền đến. Bây giờ mới chỉ sáng sớm, hắn bởi vì sốt nhẹ, hành động không tiện. Lại cần phải ra ngoài tìm vật tư, nhưng không phải bây giờ, nhất định phải đợi đến chiều. Mặt khác, còn có một việc quan trọng – không gian, có nên nói rõ với Phương Hách hay không?
Hạ Tử Trọng biết, Phương Hách đời trước cũng biết đến sự tồn tại của không gian. Dù sao, hắn có một tên bạn trai lớn lối như vậy, không gian không bại lộ mới là lạ.
Mà khi đó, cậu cái gì cũng không hỏi, cho dù là khi cùng hắn chạy trốn cậu cũng không hỏi.
Đời này, hắn cố ý khoa trương về không gian cậu vẫn không hỏi, cùng khi phát hiện hắn thu đồ vào không gian thì trừng mắt, có chút kích động, có chút hưng phấn, thậm chí còn có chút sùng bái mà nhìn hắn.
Vậy… Rốt cuộc bây giờ nói rõ sao?
Không gian của hắn có thể cho người ở, trong một số thời khắc nhất định có thể trốn vào trong đó, so với ở lại bên ngoài an toàn hơn nhiều. Đặc biệt là chính hắn mỗi ngày có mười hai tiếng, hành động đều bị cơn sốt nhẹ ảnh hưởng.
Hạ Tử Trọng nhắm mắt lại, mặc cho nước trôi xuống mặt mình. Hắn sợ sau khi Phương Hách biết rõ mình có không gian, sẽ thay đổi… Đây là di chứng đời trước Đới Quân mang tới. Rõ ràng hắn biết cậu và Đới Quân hoàn toàn là hai loại người khác nhau, nhưng vẫn như cũ e sợ …
Ra khỏi phòng tắm, Phương Hách đang ngồi trên ghế salon trước cửa sổ, dùng di động lên mạng. Bên cạnh cậu là một cái ống nhòm quân dụng, cậu lúc này đang cau mày, mắt không chớp mà nhìn màn hình di động. Đến khi vị trí bên cạnh bị lún xuống, Phương Hách mới phát hiện Hạ Tử Trọng đã đi ra.
“Học trưởng, vấn đề này thật nghiêm trọng, không riêng gì F thị mà trên toàn quốc, thậm chí ngay cả nước ngoài cũng xuất hiện tình huống giống nhau. Nhiều người vừa tỉnh lại vào sáng sớm, liền phát hiện người thân trong nhà đã biến thành tang thi! Phần lớn người nửa đêm đã biến đổi! Hiện tại khắp các nơi trên thế giới đều đầy tang thi.”
Tình huống này Hạ Tử Trọng đương nhiên biết rõ, yên lặng gật đầu, cầm tay Phượng Hách, nhìn cậu lên diễn đàn xem tin tức.
Phương Hách tựa như đang suy tư điều gì, nhìn đường phố náo loạn bên ngoài, đợi một hồi bỗng nhiên nói: “Học trưởng, em chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.”
“Hả?” Hạ Tử Trọng không rõ nhíu mày nhìn cậu.
Phương Hách cười cười: “Có một bài viết em cảm thấy rất đúng. Hiện tại cả nước khắp nơi đều xuất hiện tình huống như thế, e rằng các cơ quan chính phủ cũng không cách nào cứu được hết tất cả những người sống sót, chúng ta chỉ có nghĩ biện pháp tự cứu mình.”
“Tình huống bây giờ tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng nếu chúng ta muốn sinh tồn, thì phải có thức ăn, nước uống, cũng không ai biết tình huống này sẽ diễn ra trong bao lâu… Trên Internet có người suy đoán, xác chết di động giống như trong phim điện ảnհ, trong tiểu thuyết viết đều sẽ tiến hóa… Em muốn nhân cơ hội sớm đi vài chuyến…”
“Tại sao lại là em đi ra ngoài?” Hạ Tử Trọng nhìn cậu.
Phương Hách mím môi, cúi đầu, hai cái tay vô thức móc lại với nhau, âm thanh thấp đến mức cơ hồ nếu người ta không chú ý thì sẽ không nghe được: “… Học trưởng buổi sáng thân thể không tốt… Em không muốn để anh mạo hiểm…”
Cậu biết mình quyết định như vậy, sẽ làm Hạ Tử Trọng cảm thấy mất mặt đàn ông, nhưng cậu thật sự không muốn để Hạ Tử Trọng bị thương! Lại càng không nguyện ý muốn anh trong tình trạng bị bệnh còn phải ra ngoài mạo hiểm!
Hạ Tử Trọng nhìn người trước mặt cúi đầu xoắn xuýt, trong lòng đột nhiên vô cùng rõ ràng. Hắn còn bận tâm cái gì? Nếu ngay cả người như vậy cũng thay đổi, cũng bán đứng hắn, vậy hắn sống trên thế giới này có ý nghĩa gì nữa?
“Đúng là phải đi ra ngoài, mà không phải ‘em’ đi ra ngoài, mà là ‘chúng ta’.”
“Nhưng mà…” Trực tiếp kéo cậu qua, ôm cậu vào ngực: “Buổi chiều chúng ta sẽ hành động, cùng anh ra ngoài sẽ có hiệu suất hơn.”
Không đợi Phương Hách hỏi ra lời, cậu liền cảm thấy cảnh vật xung quanh biến đổi, hai người rõ ràng đang ngồi trên ghế Salon nhưng bây giờ lại đặt mông dưới đất, trời đất xoay chuyển, Phương Hách nhìn thấy trên đỉnh đầu có mấy dây nho xanh, ở trên có mấy trái nho lấp lánh.
“Này, chuyện này…” Mấy ngày trước Phương Hách đoán được Hạ Tử Trọng hình như có một thứ tương tự như túi càn khôn. Nhưng cậu cho là chỉ có thể chứa đồ vật, bảo bối này tương đối tiện lợi. Nhưng bây giờ… “Học trưởng! Đây là không gian của anh sao?”
Ngồi dưới đất, Phương Hách nhìn căn nhà gỗ trước sân có mấy giàn nho, cây bầu, cùng một ít dây leo không biết là loại gì.
Mấy mảnh ruộng thì mọc những cái mầm non mơn mởn… Nơi này là không gian? Còn có thể trồng cây?
Thấy trong mắt cậu quả nhiên chỉ có kinh ngạc, Hạ Tử Trọng cười, kéo cậu lên: “Tại sao mấy ngày trước không hỏi?” Người bình thường khi phát hiện người bên cạnh có thể khiến đồ vật biến mất, ít nhiều gì cũng sẽ mở lời hỏi đi?
Phương Hách chớp mắt mấy cái trên mặt còn mang theo kinh ngạc cùng với kích động mà đỏ hồng: “Em cho là không cần hỏi…” Hạ Tử Trọng cứ ngay trước mặt cậu thu đồ vật vào, Phương Hách nghĩ đây là điều hiểu ngầm giữa hai người, cậu biết Hạ Tử Trọng có không gian túi càn khôn là tốt rồi.
“Đến đây, đi dạo với anh một chút.” Vỗ vỗ đất dính trên người, Hạ Tử Trọng kéo tay cậu đi.
“Những thứ này đều là học trưởng trồng?” Chỉ vào mảnh ruộng đối diện nhà trúc, Phương Hách nhịn không được hỏi.
“Ừ, tạm thời anh chỉ trồng vài loại ăn được, có lương thực, còn nhiều loại chưa kịp trồng…”
Phương Hách xoay người lại, vốn muốn mặt đối mặt với hắn nói chuyện, lại nhìn thấy sườn núi sau nhà, cùng với các loại gia súc, gia cầm thả rông dưới chân núi, hai mắt không khỏi trợn tròn: “Kia, cái đó cũng là học trưởng nuôi?”
“Đúng vậy.” Hạ Tử Trọng có chút buồn cười mà xoay người: “Còn nhớ táo anh mang về không? Đó là trồng từ không gian ra. Anh vốn cảm thấy trồng rau dưa hoa quả trong không gian có mùi vị rất ngon, có thể xem là sản phẩm mới đưa ra thị trường, anh còn định mở một cửa hàng, cho nên mua không ít hạt giống, máy móc. Chưa kịp buôn bán thì tang thi đã tới rồi.”
Vì mua các loại hạt giống, thiết bị sử dụng năng lượng mặt trời và các vật tư khác, Hạ Tử Trọng đem tiền bồi thường dỡ nhà, tiền cha mẹ lưu lại, tiền tích góp nhiều năm đều xài hết sạch.
Nếu không phải thời gian quá gấp, ngay cả phòng hắn đang ở cũng muốn bán luôn.
Nếu tận thế không xảy ra, vậy hắn thật sự chỉ có thể nghĩ biện pháp, dùng số tiền còn lại mở một cửa hàng nông sản sống qua ngày.
Sau khi ông ngoại qua đời, mẹ, dì cả, bà ngoại liền tách nhau ra ở riêng, dì cả lấy căn nhà hai lầu có phòng ngủ và phòng khách để lại cho mẹ hắn một căn chỉ có bốn vách tường.
Cũng chẳng ai có thể nghĩ tới mấy năm trôi qua, căn nhà lầu của bà dì cả, bởi vì quy hoạch, biến thành khu vực biên giới, giá phòng tự nhiên cũng không lên. Căn phòng của mẹ hắn lại thành khu vực hoàng kim, thời điểm quy hoạch, được đền thành hai căn.
Bây giờ đồ vật trong không gian đều là tiền của hai căn nhà kia mà có. Bởi vì chuyện này, dì cả lúc trước nói mát không ít lần, sau khi mẹ qua đời, liền chiếm phần bất động sản của bà ngọai, lo sợ phải chia thêm cho Hạ Tử Trọng.
“Tắm xong rồi?” Tối hôm qua nhìn thấy cảnh tắm xong của người nào đó, lần này Hạ Tử Trọng không dám tìm đường chết mà nhìn tiếp.
“Vâng.” Thanh âm Phương Hách có chút do dự.
“Làm sao vậy?”
“…Trong phòng tắm có âm thanh là lạ lắm…”
Phương Hách lúc đầu còn tưởng có người đánh nhau, âm thanh mới từ đường ống truyền tới. Nhưng càng nghe càng thấy thanh âm kia có chút khủng bố.
Hạ Tử Trọng cau mày, cất bước đi vào buồng tắm.
Phảng phất như có tiếng người dán băng keo, có người thì nhấm nháp món ngon mỹ vị nào đó, toàn bộ thanh âm đều thuận theo đường ống mơ hồ truyền đến.
Đột nhiên, một tiếng rít lên truyền tới từ cửa, Phương Hách bởi vì hơi nước nóng mà mặt đỏ lên, lúc này liền biến màu rắng.
“Đừng sợ.” Hạ Tử Trọng có thể hiểu được sợ hãi trong lòng cậu lúc này, loại sợ hãi này chính hắn cũng từng có. Khi vừa trọng sinh trở về, nhìn người bình thường đi đầy đường, hắn đã có một loại cảm giác không chân thật.
Phương Hách được Hạ Tử Trọng ôm vào ngực, tâm từ từ bình ổn lại. Cậu không dám cao giọng: “Học trưởng… Bên ngoài, xảy ra chuyện gì vậy?”
Không biết tại sao, cậu luôn có một loại linh cảm không lành.
Ở cửa phòng không có mắt mèo để nhìn ra ngoài, cho nên hai người không có cách nào xem được tình huống bên ngoài…
Hạ Tử Trọng cúi đầu nhìn Phương Hách một cái, đây là việc cậu sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt, cũng là việc cậu phải đối mặt.
“Đến đây.” Ôm lấy vai cậu, dẫn cậu đến bên cửa sổ. Dưới cửa lớn đang phát sinh thảm án. Những người tránh được một kiếp thì lập tức lao lên xe phóng ra ngoài, mấy kẻ đi lại tập tễnh thì thi nhau gặm cắn, vô số ‘người’ chậm rãi đứng dậy, lảo đảo đuổi theo những người chạy đi.
Bỗng nhiên, một tiếng thắng xe sắc bén vang lên, chiếc xe vừa mới lái ra ngoài va đầu vào hàng rào, trên xe truyền ra tiếng kêu thảm thiết – trong xe có người biến thành tang thi rồi!
Phương Hách cả người không ngừng run rẩy, trừng mắt nhìn một màn kinh khủng phía dưới. Cậu bất quá chỉ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại tại sao… như ra vào một thế giới kỳ quái?
Sao có thể như vậy? Đây là sự thật sao? Cậu không phải đang mơ chứ! Đúng, là mơ!
Phía xa xa giữa thành phố, không biết từ nơi nào bốc lên một luồng khói, tựa như có thứ gì đó nổ tung. Những con đường nằm trong tầm mắt, mọi nơi đều có xe bị lật, có người sợ hãi chạy tán loạn.
Hai cánh tay phía sau ôm cậu ghì chặt hơn, đôi bàn tay lớn cương quyết ôm lấy vai cậu, để cậu chỉ có thể tập trung vào cái ôm ấm áp này.
“Học trưởng…”
“Đừng sợ, có anh ở đây.”
Thanh âm kiên định, chạm vào đáy lòng cậu đang vì cảnh tượng kinh hãi mà run rẩy. Phải rồi, cậu còn có anh, người mà cậu yêu sâu đậm đã nguyện ý ở bên cậu. Phương Hách ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Tử Trọng, hai tay đặt trên ngực hắn: “Cho dù có chuyện gì, em cũng sẽ ở bên cạnh học trưởng.”
Đúng, nếu như khi anh ấy mới đáp ứng ở cùng mình, mình còn thấp thỏm lo sợ anh có để ý dư luận xã hội mà chia tay mình hay không.
Nhưng bây giờ… Phương Hách tuy rằng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu có loại dự cảm bất thường – sự tình không chỉ đơn giản như vậy.
Khi nguy hiểm ở trước mặt, cậu trái lại không có bận tâm, chỉ muốn dùng toàn lực cùng nỗ lực của mình để sóng vai tiếp tục đi với học trưởng!
Lúc Hạ Tử Trọng tắm trong phòng tắm, hắn đã nghe bên tai có tiếng tang thi gào thét từ nơi nào đó truyền đến. Bây giờ mới chỉ sáng sớm, hắn bởi vì sốt nhẹ, hành động không tiện. Lại cần phải ra ngoài tìm vật tư, nhưng không phải bây giờ, nhất định phải đợi đến chiều. Mặt khác, còn có một việc quan trọng – không gian, có nên nói rõ với Phương Hách hay không?
Hạ Tử Trọng biết, Phương Hách đời trước cũng biết đến sự tồn tại của không gian. Dù sao, hắn có một tên bạn trai lớn lối như vậy, không gian không bại lộ mới là lạ.
Mà khi đó, cậu cái gì cũng không hỏi, cho dù là khi cùng hắn chạy trốn cậu cũng không hỏi.
Đời này, hắn cố ý khoa trương về không gian cậu vẫn không hỏi, cùng khi phát hiện hắn thu đồ vào không gian thì trừng mắt, có chút kích động, có chút hưng phấn, thậm chí còn có chút sùng bái mà nhìn hắn.
Vậy… Rốt cuộc bây giờ nói rõ sao?
Không gian của hắn có thể cho người ở, trong một số thời khắc nhất định có thể trốn vào trong đó, so với ở lại bên ngoài an toàn hơn nhiều. Đặc biệt là chính hắn mỗi ngày có mười hai tiếng, hành động đều bị cơn sốt nhẹ ảnh hưởng.
Hạ Tử Trọng nhắm mắt lại, mặc cho nước trôi xuống mặt mình. Hắn sợ sau khi Phương Hách biết rõ mình có không gian, sẽ thay đổi… Đây là di chứng đời trước Đới Quân mang tới. Rõ ràng hắn biết cậu và Đới Quân hoàn toàn là hai loại người khác nhau, nhưng vẫn như cũ e sợ …
Ra khỏi phòng tắm, Phương Hách đang ngồi trên ghế salon trước cửa sổ, dùng di động lên mạng. Bên cạnh cậu là một cái ống nhòm quân dụng, cậu lúc này đang cau mày, mắt không chớp mà nhìn màn hình di động. Đến khi vị trí bên cạnh bị lún xuống, Phương Hách mới phát hiện Hạ Tử Trọng đã đi ra.
“Học trưởng, vấn đề này thật nghiêm trọng, không riêng gì F thị mà trên toàn quốc, thậm chí ngay cả nước ngoài cũng xuất hiện tình huống giống nhau. Nhiều người vừa tỉnh lại vào sáng sớm, liền phát hiện người thân trong nhà đã biến thành tang thi! Phần lớn người nửa đêm đã biến đổi! Hiện tại khắp các nơi trên thế giới đều đầy tang thi.”
Tình huống này Hạ Tử Trọng đương nhiên biết rõ, yên lặng gật đầu, cầm tay Phượng Hách, nhìn cậu lên diễn đàn xem tin tức.
Phương Hách tựa như đang suy tư điều gì, nhìn đường phố náo loạn bên ngoài, đợi một hồi bỗng nhiên nói: “Học trưởng, em chuẩn bị đi ra ngoài một chuyến.”
“Hả?” Hạ Tử Trọng không rõ nhíu mày nhìn cậu.
Phương Hách cười cười: “Có một bài viết em cảm thấy rất đúng. Hiện tại cả nước khắp nơi đều xuất hiện tình huống như thế, e rằng các cơ quan chính phủ cũng không cách nào cứu được hết tất cả những người sống sót, chúng ta chỉ có nghĩ biện pháp tự cứu mình.”
“Tình huống bây giờ tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng nếu chúng ta muốn sinh tồn, thì phải có thức ăn, nước uống, cũng không ai biết tình huống này sẽ diễn ra trong bao lâu… Trên Internet có người suy đoán, xác chết di động giống như trong phim điện ảnհ, trong tiểu thuyết viết đều sẽ tiến hóa… Em muốn nhân cơ hội sớm đi vài chuyến…”
“Tại sao lại là em đi ra ngoài?” Hạ Tử Trọng nhìn cậu.
Phương Hách mím môi, cúi đầu, hai cái tay vô thức móc lại với nhau, âm thanh thấp đến mức cơ hồ nếu người ta không chú ý thì sẽ không nghe được: “… Học trưởng buổi sáng thân thể không tốt… Em không muốn để anh mạo hiểm…”
Cậu biết mình quyết định như vậy, sẽ làm Hạ Tử Trọng cảm thấy mất mặt đàn ông, nhưng cậu thật sự không muốn để Hạ Tử Trọng bị thương! Lại càng không nguyện ý muốn anh trong tình trạng bị bệnh còn phải ra ngoài mạo hiểm!
Hạ Tử Trọng nhìn người trước mặt cúi đầu xoắn xuýt, trong lòng đột nhiên vô cùng rõ ràng. Hắn còn bận tâm cái gì? Nếu ngay cả người như vậy cũng thay đổi, cũng bán đứng hắn, vậy hắn sống trên thế giới này có ý nghĩa gì nữa?
“Đúng là phải đi ra ngoài, mà không phải ‘em’ đi ra ngoài, mà là ‘chúng ta’.”
“Nhưng mà…” Trực tiếp kéo cậu qua, ôm cậu vào ngực: “Buổi chiều chúng ta sẽ hành động, cùng anh ra ngoài sẽ có hiệu suất hơn.”
Không đợi Phương Hách hỏi ra lời, cậu liền cảm thấy cảnh vật xung quanh biến đổi, hai người rõ ràng đang ngồi trên ghế Salon nhưng bây giờ lại đặt mông dưới đất, trời đất xoay chuyển, Phương Hách nhìn thấy trên đỉnh đầu có mấy dây nho xanh, ở trên có mấy trái nho lấp lánh.
“Này, chuyện này…” Mấy ngày trước Phương Hách đoán được Hạ Tử Trọng hình như có một thứ tương tự như túi càn khôn. Nhưng cậu cho là chỉ có thể chứa đồ vật, bảo bối này tương đối tiện lợi. Nhưng bây giờ… “Học trưởng! Đây là không gian của anh sao?”
Ngồi dưới đất, Phương Hách nhìn căn nhà gỗ trước sân có mấy giàn nho, cây bầu, cùng một ít dây leo không biết là loại gì.
Mấy mảnh ruộng thì mọc những cái mầm non mơn mởn… Nơi này là không gian? Còn có thể trồng cây?
Thấy trong mắt cậu quả nhiên chỉ có kinh ngạc, Hạ Tử Trọng cười, kéo cậu lên: “Tại sao mấy ngày trước không hỏi?” Người bình thường khi phát hiện người bên cạnh có thể khiến đồ vật biến mất, ít nhiều gì cũng sẽ mở lời hỏi đi?
Phương Hách chớp mắt mấy cái trên mặt còn mang theo kinh ngạc cùng với kích động mà đỏ hồng: “Em cho là không cần hỏi…” Hạ Tử Trọng cứ ngay trước mặt cậu thu đồ vật vào, Phương Hách nghĩ đây là điều hiểu ngầm giữa hai người, cậu biết Hạ Tử Trọng có không gian túi càn khôn là tốt rồi.
“Đến đây, đi dạo với anh một chút.” Vỗ vỗ đất dính trên người, Hạ Tử Trọng kéo tay cậu đi.
“Những thứ này đều là học trưởng trồng?” Chỉ vào mảnh ruộng đối diện nhà trúc, Phương Hách nhịn không được hỏi.
“Ừ, tạm thời anh chỉ trồng vài loại ăn được, có lương thực, còn nhiều loại chưa kịp trồng…”
Phương Hách xoay người lại, vốn muốn mặt đối mặt với hắn nói chuyện, lại nhìn thấy sườn núi sau nhà, cùng với các loại gia súc, gia cầm thả rông dưới chân núi, hai mắt không khỏi trợn tròn: “Kia, cái đó cũng là học trưởng nuôi?”
“Đúng vậy.” Hạ Tử Trọng có chút buồn cười mà xoay người: “Còn nhớ táo anh mang về không? Đó là trồng từ không gian ra. Anh vốn cảm thấy trồng rau dưa hoa quả trong không gian có mùi vị rất ngon, có thể xem là sản phẩm mới đưa ra thị trường, anh còn định mở một cửa hàng, cho nên mua không ít hạt giống, máy móc. Chưa kịp buôn bán thì tang thi đã tới rồi.”
Vì mua các loại hạt giống, thiết bị sử dụng năng lượng mặt trời và các vật tư khác, Hạ Tử Trọng đem tiền bồi thường dỡ nhà, tiền cha mẹ lưu lại, tiền tích góp nhiều năm đều xài hết sạch.
Nếu không phải thời gian quá gấp, ngay cả phòng hắn đang ở cũng muốn bán luôn.
Nếu tận thế không xảy ra, vậy hắn thật sự chỉ có thể nghĩ biện pháp, dùng số tiền còn lại mở một cửa hàng nông sản sống qua ngày.
Sau khi ông ngoại qua đời, mẹ, dì cả, bà ngoại liền tách nhau ra ở riêng, dì cả lấy căn nhà hai lầu có phòng ngủ và phòng khách để lại cho mẹ hắn một căn chỉ có bốn vách tường.
Cũng chẳng ai có thể nghĩ tới mấy năm trôi qua, căn nhà lầu của bà dì cả, bởi vì quy hoạch, biến thành khu vực biên giới, giá phòng tự nhiên cũng không lên. Căn phòng của mẹ hắn lại thành khu vực hoàng kim, thời điểm quy hoạch, được đền thành hai căn.
Bây giờ đồ vật trong không gian đều là tiền của hai căn nhà kia mà có. Bởi vì chuyện này, dì cả lúc trước nói mát không ít lần, sau khi mẹ qua đời, liền chiếm phần bất động sản của bà ngọai, lo sợ phải chia thêm cho Hạ Tử Trọng.