Chương : 39
Lâm Đăng tìm một toà nhà trong Thiên Ngô thị nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau, khi giải quyết xong vấn đề của cái bụng, hắn bắt đầu tính toán nên đem cái gì để ở bên ngoài.
Tính toán lại tính toán, Lâm Đăng quyết định để Remington và Desert Eagle hạt nhân vào kho hàng nhỏ.
Mở ra kho trang bị vũ khí, quả nhiên nhiều thêm một hai mươi Bạch tinh thể, và năm Lam tinh thể, là ngày hôm qua nổ chết đám tang thi kia thu được. Lâm Đăng không nói hai lời dùng hết Bạch tinh thể, đổi lấy bốn lựu đạn phổ thông, lại từ trong kho hàng lấy ra một khẩu đạn ghém M3, để đầy đạn bên trong hai túi quần.
Sau khi làm xong hết công việc chuẩn bị, Lâm Đăng lại leo lên xe, trực tiếp lái tới Thiên Minh thị.
Trên đường cao tốc ngổn ngang đủ loại phương tiện, Lâm Đăng đành phải chậm lại tốc độ, chậm rãi điều khiển xe chạy lên phía trước, thậm chí có đôi khi không có lối đi, Lâm Đăng cho hummer trực tiếp đụng qua, tuy xe chất lượng tốt nhưng cũng không chịu nổi hắn cứ lao về phía trước như vậy, không bao lâu tự động chết máy.
Lâm Đăng không thể nào không bỏ lại chiếc xe, chạy bộ về phía trước.
Càng đến gần lối vào Thiên Minh thị, số lượng tang thi càng nhiều, Lâm Đăng không có biện pháp, đành phải chạy ngược lại, thuận tay ném vài trái lựu đạn phổ thông qua, uy lực rất nhỏ, một lần chỉ có thể nổ mười mấy con tang thi, mà còn chưa chắc là nổ chết, so sánh với lựu đạn hạt nhân thì đúng là đồ bỏ.
Nhưng hắn không muốn cầm ra lựu đạn hạt nhân, từ nơi này rõ ràng có thể nhìn thấy tháp canh sau lưới điện, không chừng hiện tại có người đang quan sát hắn, cái gọi là tài không để lộ, Lâm Đăng không muốn để người khác biết chuyện mình sỡ hữu vũ khí năng lượng cao.
Có vài con tang thi cấp hai ngửi được mùi thịt người, quay xung quanh giống như gà hăng máu hung dữ xông qua phía hắn, Lâm Đăng thấy, ngược lại dừng chân không bỏ chạy, xoay người rút mã tấu đứng đó chờ.
Thực tế thì tang thi cấp hai không có bao nhiêu đáng sợ, ngươi càng chạy lại càng dễ bị nó bắt, tất nhiên, chạy nhanh thì là vấn đề khác. Lâm Đăng là lười chạy, mà quan trọng hơn là hắn phải chứng tỏ sức mạnh của mình để các vệ sĩ trên tháp canh nhìn thấy.
Tang thi cấp hai hung hăng chạy đến trước mặt hắn, há rộng cái mồm hôi thối muốn cắn tới Lâm Đăng.
Lâm Đăng giơ một đao cắt ngang dễ đang xử lý nó, tiếp đó bay lên một đá, trực tiếp đá nát đầu con tang thi khác, khi con tang thi thứ ba xông tới, thân thể hắn chợt loé, mã tấu lại chém qua, đầu tang thi bị hắn bổ dọc.
Sau đó là con thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Chờ đến khi hắn giết gần xong hết tang thi cấp hai, đại quân tang thi cấp một chuẩn bị xông lại. Lâm Đăng nhanh chóng chui sâu vào trong một chiếc xe bị bỏ, đóng lại cửa, thấp cơ thể xuống.
Da da da da _____
Tiếng súng máy dày đặt nổ tạch tạch đột nhiên gián đoạn lại hành động của tang thi, một cơn bão đạn bao trùm xuống đám tang thi chưa kịp phản ứng, trong đó còn nghe được âm thanh liên tiếp của đại pháo, đại pháo uy lực rất lớn, âm thanh oành oành của nó khiến lỗ tai Lâm Đăng có chút tê rần.
Lâm Đăng nằm trên ghế, khoé miệng cong lên, xem tình hình này có thể vào đi.
“Đi ra.” Một vài người đàn ông võ trang hạng nặng đứng cạnh chiếc xe Lâm Đăng lẩn trốn.
Lâm Đăng thẳng cơ thể, nhìn bọn họ, sau đó mở cửa xe đi xuống.
“Cậu là đến đầu nhập vào căn cứ chúng tôi, phải không?” Mở miệng hình như là tiểu đội trưởng, trên miệng còn treo lủng lẳng một điếu thuốc, híp mắt đánh giá Lâm Đăng.
“Phải, không biết tôi có đủ điều kiện chưa?”
“Có thể, nhưng phải nộp hết vũ khí lên trên, căn cứ chúng tôi không cho phép ai mang vũ khí đi vào.”
“… Không thành vấn đề.” Lâm Đăng giả vờ khó xử suy nghĩ một lúc, sau đó cắn răng làm theo, “Ok, vậy làm theo các anh nói đi.”
“Lên xe.” Người đàn ông chỉ hướng chiếc xe vận tải bọc thép đậu cách đó không xa, vài người nhanh chóng lên xe, Lâm Đăng nhìn quanh, trên mặt đất rậm rạp xác tang thi, có vài con còn đang chuyển động, lắc lắc lảo đảo muốn đứng lên lập tức bị vài tay súng bắn tỉa trên tháp xử lý.
“Còn chưa lên?” Người đàn ông nhảy vào xe, khi ngồi xuống ổn định, lại hướng về Lâm Đăng hô to.
Lâm Đăng nhanh chóng nhảy vào, bên trong xe bọc thép rất rộng rãi, hắn tuỳ tiênh chọn một chỗ ngồi xuống, tiểu đội trưởng nhàn rỗi không có việc gì liền giải thích cho Lâm Đăng một số quy định của căn cứ Thiên Minh, “Đầu tiên đi vào sẽ soát người, sau đó cách ly quan sát một ngày, sau đó mới được cấp giấy phép cư trú… Ngoài ra, căn cứ chỉ mở điện vào một đoạn thời gian, đó là từ một giờ chiều đến chín giờ tối, còn lại thì khu dân cư luôn ở trạng thái cúp điện.”
“Biết.” Lâm Đăng gật đầu đáp lời, những quy đình này hắn đều biết, các quy định của một số căn cứ trên cơ bản đều là giống nhau.
Người đàn ông gật đầu, “Thân thủ của cậu rất tốt, sau này trong căn cứ sẽ không quá kém, có hứng thú gia nhập đội tuần tra của chúng tôi không?”
Lâm Đăng suy nghĩ một lúc, châm chước hỏi: “Nhất định phải tham gia vào đội nào sao?”
“Nếu cậu không muốn gia nhập cũng được.” Người đàn ông mỉm cười, “Chỉ là căn cứ mỗi ngày chỉ phát miễn phí một cái mãn thầu, nếu cậu chấp nhận ăn mỗi mãn thầu, cũng có thể ở trong căn cứ cả đời không ra ngoài, miễn là căn cứ không sụp đổ, cậu muốn cả đời ăn mãn thầu chờ chết cũng không sao, chẳng qua là bị người khinh thường mà thôi.”
“Được, tôi sẽ suy nghĩ về nó.”
“Cẩn thận xem xét đi, nhóc con.”
Sau đó trong một thời gian dài, hai người bên trong xe cũng không nói gì nữa, cho đến khi xe bọc thép dừng lại, người đàn ông mới vỗ nhẹ vào vai Lâm Đăng, “Đi ra ngoài.”
Tiếp theo là thông lệ nộp vũ khí lên trên và kiểm tra, nhân viên kiểm tra hỏi vài câu theo lệ thì bảo người mang Lâm Đăng đến khu cách ly.
Cái gọi là khu cách ly thực sự là một căn phòng tương tự như phòng giam kín, bên trong chỉ có một ván giường bằng gỗ, còn có một cái chăn toát ra đủ mùi kỳ lạ, Lâm Đăng dứt khoát ném chăn xuống đất, trực tiếp nằm lên ván gỗ, ở góc phòng có lắp đặt một camera giám sát, quan sát tình huống của người sống sót bên trong, nếu có nhiễm bệnh, lực lượng cảnh vệ tuần tra vùng lân cận sẽ ngay lập tức xông vào phòng, bắn chết người hoá tang thi.
Thật ra, thời gian này đích thực rất nhàm chán.
Lâm Đăng nhắm mắt lại ngủ một lúc, một lúc sau lại tỉnh, liên tục vài lần cuối cùng mới tới được giờ cơm trưa, có thể dựa vào cái cớ ăn cơm mà đi ra ngoài một phen, nhưng phải trở về căn phòng sau một giờ.
Bên phải khu cách ly có người đang phân phát màn thầu và canh nóng, chỉ có vài người đứng ở đó, có lẽ là người sống sót mới chạy đến hôm nay. Lâm Đăng nhìn hai người đàn ông mặc tây trang rách nát, cảm giác có chút quen mắt, lại nhìn sang thanh niên trẻ tuổi tóc màu nâu nhạt ngồi trên xe lăn, đây không phải là…
Tuy rằng hai người đàn ông tây trang màu đen đằng sau anh ta không đeo kính đen, nhưng tưởng nhớ lại một chút, thực sự không tốn nhiều mạch não đã có thể đoán ra thân phận của bọn họ.
Hai người này chẳng phải là hai anh trai vệ sĩ hôm đó mình ăn trộm dầu sao.
Còn có người trên xe lăn, còn không có chết, thật đúng là mạng lớn mà, nếu hắn đoán không sai thì người ngồi xe lăn chính ____Cát Nam trong miệng của Cảnh Tiêu Tiêu.
“À này~” Cát Nam nhíu nhíu mày nhìn Lâm Đăng, híp mắt cười tươi, “Tôi có thể được biết tên anh không?”
“Không thể.” Lâm Đăng nhìn chằm chằm vào hai ống quần trống rỗng dưới gối, nói cự tuyệt rất rõ ràng.
Người này nhìn là biết không dễ đối phó, bị hắn thổi bay mất hai chân vẫn có thể cười với hắn, công lực nhẫn nại này không phải người bình thường có thể so sánh.
Đối với hành động thô lỗ của Lâm Đăng, Cát Nam giống như không để vào trong lòng, rất rộng lượng mỉm cười với hắn.
Lâm Đăng hoàn toàn bỏ qua anh ta, bước lên nhận màn thầu và canh sau đó đi về căn phòng cách ly của mình.
Chờ cho đến khi Lâm Đăng đi xa, tươi cười trên mặt Cát Nam dần dần biến mất, đôi mắt âm ngoan dõi theo bóng dáng của hắn, “Mày đã tặng cho tao món quà lớn như vậy, tao nhất định sẽ nghĩ cách tặng lại cho mày gấp đôi!”
“Nam thiếu gia, còn nhiều thời gian.” A Nguyên đẩy Cát Nam sang hướng khác, cũng không quên nói với Arine, “Arine, đến phòng chỉ huy liên hệ một chút với hai vị thiếu gia Cảnh gia của chúng ta đi.”
Arine gật đầu, nhanh chóng chạy tới hướng phòng chỉ huy bên ngoài căn cứ, nếu không phải A Nguyên nhắc nhở, hắn thiếu chút nữa quên tìm người hỗ trợ đi thông báo.
****
Buổi sáng khoảng chín giờ, có người lại đây dẫn Lâm Đăng đi làm thẻ cư trú, kỳ thực là một cái thẻ màu xanh, bên trên in ấn thông tin cơ bản của Lâm Đăng.
Nhận tấm thẻ màu xanh và một quyển sổ quy định của căn cứ xong, Lâm Đăng đã hoàn toàn tự do, nhân viên làm thẻ đưa Lâm Đăng ra khỏi khu cách ly thì đưa cho hắn một tờ giấy và một chìa khoá, để cho Lâm Đăng tự mình đi tìm phòng ở được phân phối.
‘Tiểu khu Thanh Thượng số 59, phòng 303’
Lâm Đăng nhìn vào mảnh giấy trong tay, đang định tìm ai đó hỏi thăm tiểu khu Thanh Thượng ở đâu, đột nhiên nghe tới âm thanh ồn ào ở phía trước.
Người dân trên đường phố lui ra hai bên, chờ đợi một chiếc Limousine sang trọng đi qua mới tụ lại thì thầm to nhỏ nói về cái gì đó.
Chiếc Limousine chạy không bao xa thì dừng lại, Lâm Đăng nhìn chung quanh một vòng, ngồi xổm xuống bên cạnh một bác gái bán hàng rong, lấy một nắm thịt bò khô trong túi quần ra để trước mặt bà, “Tiểu khu Thanh Thượng ở đâu?”
Đôi mắt bác gái sáng ngời, người như bà thì không dám đi ra ngoài giết tang thi tìm kiếm vật tư, đồ ăn thì chỉ có thể ăn màn thầu, thịt bò khô trước mặt đối với bà đâu chỉ có lực hấp dẫn một hai điểm, bà nhanh chóng đem hết thịt bò khô không hề thừa lại một chút nào nhét vào trong túi, sau đó nhìn quanh thấy không có ai nhìn qua đây, mới nhẹ nhàng thở ra nói với Lâm Đăng, “Tôi sống ở tiểu khu Thanh Thượng, đợi một lát tôi sẽ đưa cậu qua đó đi.”
“Vậy bác cứ bày bán đi, tôi đi dạo một chút sẽ quay lại tìm bác.” Lâm Đăng vỗ vỗ bụi thịt bò khô trên tay, đứng dậy đi tới tham gia vào đám đông quần chúng vây xem chiếc Limousine.
Một nam tử tuấn mỹ mặc tây trang giầy da đi xuống, Lâm Đăng nhận ra anh ta, đó là anh trai Cảnh Mặc ___Cảnh Dục.
“Tiểu Nam, chân của em sao lại thế này?” Cảnh Dục khiếp sợ nhìn ống quần trống rỗng của Cát Nam.
Cát Nam lắc đầu, tầm mắt lại chuyển về chiếc xe phía sau Cảnh Dục.
Cảnh Dục theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, dừng một chút, lập tức hiểu rõ cười nói, “Hiện tại Cảnh Mặc cứ như bị ám nhốt mình trong phòng thí nghiệm, đã vài tháng không đi ra ngoài, em ấy còn không biết tin em đã trở về.”
“À, vậy để em đi tìm cậu ấy cũng được, đã nhiều năm không gặp, không biết Tiểu Mặc bây giờ ra sao.” Cát Nam mặc dù cười nhưng trong ánh mắt lộ ra sự thất lạc sâu sắc.
Lâm Đăng nhìn nhìn cảm thấy nhàm chán, đang định trở lại tìm bác gái để bà dẫn đường, lại tình cờ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng lao từ trung tâm thành phố tới.
Xe thể thao dựng lại bên cạnh chiếc Limousine, người ở bên trong bước vội xuống xe, trực tiếp bước đến trước mặt Cát Nam, nhìn tình trạng của người trước mặt thì đứng ngẩn ra.
“Tiểu Mặc…” Trên mặt Cát Nam mang theo nụ cười bất ngờ, ánh mắt dịu dàng nhìn Cảnh Mặc như có thể hoà với nước.
“Anh Cát Nam.” Cảnh Mặc ngồi xổm xuống, nghiến đôi môi đỏ nhìn chằm chằm vào ống quần trống rỗng của anh ta, qua một lát mới đưa đầu nhẹ nhàng dựa lên phần đùi còn lại của Cát Nam, giọng nói lộ ra lạnh lùng, “Là ai làm?”
Cát Nam chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Cảnh Mặc, cười nói, “Không có việc gì lớn, Tiểu Mặc đừng can thiệp vào chuyện này, anh muốn tự mình giải quyết.”
Cảnh Mặc không nói gì nữa, chỉ đứng lên, ôm Cát Nam từ trên xe lăn đặt lên ghế phó lái chiếc xe thể thao màu trắng, đợi khi cậu ngồi vào trong xe, mới lên tiếng nói: “Em sẽ khiến anh đứng lên một lần nữa.
“Được.” Cát Nam gật đầu, khuôn mặt thả lỏng tựa vào ghế mềm.
Từ đầu tới cuối Cảnh Mặc không liếc nhìn anh ruột mình một cái, giúp Cát Nam thắt dây an toàn, cậu bắt đầu khởi động xe chạy về hướng trung tâm thành phố.
Trên gương mặt Cảnh Dục mang theo sự giận dữ lạnh lùng, anh ta quay đầy hỏi cấp dưới bên cạnh, “Như thế nào, đám lão già đó bây giờ đều bị cậu ta trị im luôn rồi?”
“Mấy vị tiến sĩ đều cực kỳ tôn sùng tiểu thiếu gia phụ trách quản lý toà nhà nghiên cứu.”
“Hừ.” Cảnh Dục cười lạnh, “Xem ra mấy lão già ngu ngốc này ngại mình sống quá lâu.”
“Muốn là…”
“Không, cứ để bọn họ sống lâu thêm vài ngày, trước mắt vẫn còn có chút tác dụng.”
***
Lâm Đăng nhìn theo chiếc xe thể thao màu bạc dần dần xa, gãi gãi cằm, tuy rằng nhìn Cảnh Mặc thân thiết với Cát Nam, trong lòng rất không thoải mái, thế nhưng sự biến hoá của Cảnh Mặc khiến tận sâu trong đáy lòng hắn mới thật sự là khó chịu.
Một năm qua đi, ngoại trừ tầm vóc cao lên, khuôn mặt càng xinh đẹp, không nghĩ tới nói chuyện đã mạch lạc rồi.
Sự thay đổi này của Cảnh Mặc cũng quá lớn đi, cậu ấy còn là đứa trẻ ngoan ngoãn ít nói kia sao? Sự thay đổi của Cảnh Mặc nhất định là có nguyên nhân, Lâm Đăng thực sự rất muốn biết một năm này đã phát sinh chuyện gì.
Nếu nói trước kia Cảnh Mặc là khối sắt đen chìm sâu dưới đáy biển, thì hiện tại cậu ta đã trải qua rèn dũa, hơn nữa đã trở thành thanh kiếm sắc bén được khảm đá quý, người trước trầm tĩnh nội liễm, người sau toàn thân toả sáng.
Cảnh Mặc như vậy khiến hắn cảm giác rất xa lạ, nhìn không thấu.
Hơn nữa, Cảnh Mặc rất để ý Cát Nam, điểm ấy ai cũng có thể nhìn ra.
Còn không rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt đi, hắn không dám đem mạng sống của mình ra đánh bạc.
_________
Ex: Nói không phải chớ anh Đăng, anh mà chơi game thì tốt nhất phải chơi võ lâm, da dày thịt béo, tổ đội thì phải giữ vị trí T, với khả năng kéo cừu hận như anh bảo đảm sẽ là một T xuất cmn sắc:v
Tính toán lại tính toán, Lâm Đăng quyết định để Remington và Desert Eagle hạt nhân vào kho hàng nhỏ.
Mở ra kho trang bị vũ khí, quả nhiên nhiều thêm một hai mươi Bạch tinh thể, và năm Lam tinh thể, là ngày hôm qua nổ chết đám tang thi kia thu được. Lâm Đăng không nói hai lời dùng hết Bạch tinh thể, đổi lấy bốn lựu đạn phổ thông, lại từ trong kho hàng lấy ra một khẩu đạn ghém M3, để đầy đạn bên trong hai túi quần.
Sau khi làm xong hết công việc chuẩn bị, Lâm Đăng lại leo lên xe, trực tiếp lái tới Thiên Minh thị.
Trên đường cao tốc ngổn ngang đủ loại phương tiện, Lâm Đăng đành phải chậm lại tốc độ, chậm rãi điều khiển xe chạy lên phía trước, thậm chí có đôi khi không có lối đi, Lâm Đăng cho hummer trực tiếp đụng qua, tuy xe chất lượng tốt nhưng cũng không chịu nổi hắn cứ lao về phía trước như vậy, không bao lâu tự động chết máy.
Lâm Đăng không thể nào không bỏ lại chiếc xe, chạy bộ về phía trước.
Càng đến gần lối vào Thiên Minh thị, số lượng tang thi càng nhiều, Lâm Đăng không có biện pháp, đành phải chạy ngược lại, thuận tay ném vài trái lựu đạn phổ thông qua, uy lực rất nhỏ, một lần chỉ có thể nổ mười mấy con tang thi, mà còn chưa chắc là nổ chết, so sánh với lựu đạn hạt nhân thì đúng là đồ bỏ.
Nhưng hắn không muốn cầm ra lựu đạn hạt nhân, từ nơi này rõ ràng có thể nhìn thấy tháp canh sau lưới điện, không chừng hiện tại có người đang quan sát hắn, cái gọi là tài không để lộ, Lâm Đăng không muốn để người khác biết chuyện mình sỡ hữu vũ khí năng lượng cao.
Có vài con tang thi cấp hai ngửi được mùi thịt người, quay xung quanh giống như gà hăng máu hung dữ xông qua phía hắn, Lâm Đăng thấy, ngược lại dừng chân không bỏ chạy, xoay người rút mã tấu đứng đó chờ.
Thực tế thì tang thi cấp hai không có bao nhiêu đáng sợ, ngươi càng chạy lại càng dễ bị nó bắt, tất nhiên, chạy nhanh thì là vấn đề khác. Lâm Đăng là lười chạy, mà quan trọng hơn là hắn phải chứng tỏ sức mạnh của mình để các vệ sĩ trên tháp canh nhìn thấy.
Tang thi cấp hai hung hăng chạy đến trước mặt hắn, há rộng cái mồm hôi thối muốn cắn tới Lâm Đăng.
Lâm Đăng giơ một đao cắt ngang dễ đang xử lý nó, tiếp đó bay lên một đá, trực tiếp đá nát đầu con tang thi khác, khi con tang thi thứ ba xông tới, thân thể hắn chợt loé, mã tấu lại chém qua, đầu tang thi bị hắn bổ dọc.
Sau đó là con thứ tư, thứ năm, thứ sáu…
Chờ đến khi hắn giết gần xong hết tang thi cấp hai, đại quân tang thi cấp một chuẩn bị xông lại. Lâm Đăng nhanh chóng chui sâu vào trong một chiếc xe bị bỏ, đóng lại cửa, thấp cơ thể xuống.
Da da da da _____
Tiếng súng máy dày đặt nổ tạch tạch đột nhiên gián đoạn lại hành động của tang thi, một cơn bão đạn bao trùm xuống đám tang thi chưa kịp phản ứng, trong đó còn nghe được âm thanh liên tiếp của đại pháo, đại pháo uy lực rất lớn, âm thanh oành oành của nó khiến lỗ tai Lâm Đăng có chút tê rần.
Lâm Đăng nằm trên ghế, khoé miệng cong lên, xem tình hình này có thể vào đi.
“Đi ra.” Một vài người đàn ông võ trang hạng nặng đứng cạnh chiếc xe Lâm Đăng lẩn trốn.
Lâm Đăng thẳng cơ thể, nhìn bọn họ, sau đó mở cửa xe đi xuống.
“Cậu là đến đầu nhập vào căn cứ chúng tôi, phải không?” Mở miệng hình như là tiểu đội trưởng, trên miệng còn treo lủng lẳng một điếu thuốc, híp mắt đánh giá Lâm Đăng.
“Phải, không biết tôi có đủ điều kiện chưa?”
“Có thể, nhưng phải nộp hết vũ khí lên trên, căn cứ chúng tôi không cho phép ai mang vũ khí đi vào.”
“… Không thành vấn đề.” Lâm Đăng giả vờ khó xử suy nghĩ một lúc, sau đó cắn răng làm theo, “Ok, vậy làm theo các anh nói đi.”
“Lên xe.” Người đàn ông chỉ hướng chiếc xe vận tải bọc thép đậu cách đó không xa, vài người nhanh chóng lên xe, Lâm Đăng nhìn quanh, trên mặt đất rậm rạp xác tang thi, có vài con còn đang chuyển động, lắc lắc lảo đảo muốn đứng lên lập tức bị vài tay súng bắn tỉa trên tháp xử lý.
“Còn chưa lên?” Người đàn ông nhảy vào xe, khi ngồi xuống ổn định, lại hướng về Lâm Đăng hô to.
Lâm Đăng nhanh chóng nhảy vào, bên trong xe bọc thép rất rộng rãi, hắn tuỳ tiênh chọn một chỗ ngồi xuống, tiểu đội trưởng nhàn rỗi không có việc gì liền giải thích cho Lâm Đăng một số quy định của căn cứ Thiên Minh, “Đầu tiên đi vào sẽ soát người, sau đó cách ly quan sát một ngày, sau đó mới được cấp giấy phép cư trú… Ngoài ra, căn cứ chỉ mở điện vào một đoạn thời gian, đó là từ một giờ chiều đến chín giờ tối, còn lại thì khu dân cư luôn ở trạng thái cúp điện.”
“Biết.” Lâm Đăng gật đầu đáp lời, những quy đình này hắn đều biết, các quy định của một số căn cứ trên cơ bản đều là giống nhau.
Người đàn ông gật đầu, “Thân thủ của cậu rất tốt, sau này trong căn cứ sẽ không quá kém, có hứng thú gia nhập đội tuần tra của chúng tôi không?”
Lâm Đăng suy nghĩ một lúc, châm chước hỏi: “Nhất định phải tham gia vào đội nào sao?”
“Nếu cậu không muốn gia nhập cũng được.” Người đàn ông mỉm cười, “Chỉ là căn cứ mỗi ngày chỉ phát miễn phí một cái mãn thầu, nếu cậu chấp nhận ăn mỗi mãn thầu, cũng có thể ở trong căn cứ cả đời không ra ngoài, miễn là căn cứ không sụp đổ, cậu muốn cả đời ăn mãn thầu chờ chết cũng không sao, chẳng qua là bị người khinh thường mà thôi.”
“Được, tôi sẽ suy nghĩ về nó.”
“Cẩn thận xem xét đi, nhóc con.”
Sau đó trong một thời gian dài, hai người bên trong xe cũng không nói gì nữa, cho đến khi xe bọc thép dừng lại, người đàn ông mới vỗ nhẹ vào vai Lâm Đăng, “Đi ra ngoài.”
Tiếp theo là thông lệ nộp vũ khí lên trên và kiểm tra, nhân viên kiểm tra hỏi vài câu theo lệ thì bảo người mang Lâm Đăng đến khu cách ly.
Cái gọi là khu cách ly thực sự là một căn phòng tương tự như phòng giam kín, bên trong chỉ có một ván giường bằng gỗ, còn có một cái chăn toát ra đủ mùi kỳ lạ, Lâm Đăng dứt khoát ném chăn xuống đất, trực tiếp nằm lên ván gỗ, ở góc phòng có lắp đặt một camera giám sát, quan sát tình huống của người sống sót bên trong, nếu có nhiễm bệnh, lực lượng cảnh vệ tuần tra vùng lân cận sẽ ngay lập tức xông vào phòng, bắn chết người hoá tang thi.
Thật ra, thời gian này đích thực rất nhàm chán.
Lâm Đăng nhắm mắt lại ngủ một lúc, một lúc sau lại tỉnh, liên tục vài lần cuối cùng mới tới được giờ cơm trưa, có thể dựa vào cái cớ ăn cơm mà đi ra ngoài một phen, nhưng phải trở về căn phòng sau một giờ.
Bên phải khu cách ly có người đang phân phát màn thầu và canh nóng, chỉ có vài người đứng ở đó, có lẽ là người sống sót mới chạy đến hôm nay. Lâm Đăng nhìn hai người đàn ông mặc tây trang rách nát, cảm giác có chút quen mắt, lại nhìn sang thanh niên trẻ tuổi tóc màu nâu nhạt ngồi trên xe lăn, đây không phải là…
Tuy rằng hai người đàn ông tây trang màu đen đằng sau anh ta không đeo kính đen, nhưng tưởng nhớ lại một chút, thực sự không tốn nhiều mạch não đã có thể đoán ra thân phận của bọn họ.
Hai người này chẳng phải là hai anh trai vệ sĩ hôm đó mình ăn trộm dầu sao.
Còn có người trên xe lăn, còn không có chết, thật đúng là mạng lớn mà, nếu hắn đoán không sai thì người ngồi xe lăn chính ____Cát Nam trong miệng của Cảnh Tiêu Tiêu.
“À này~” Cát Nam nhíu nhíu mày nhìn Lâm Đăng, híp mắt cười tươi, “Tôi có thể được biết tên anh không?”
“Không thể.” Lâm Đăng nhìn chằm chằm vào hai ống quần trống rỗng dưới gối, nói cự tuyệt rất rõ ràng.
Người này nhìn là biết không dễ đối phó, bị hắn thổi bay mất hai chân vẫn có thể cười với hắn, công lực nhẫn nại này không phải người bình thường có thể so sánh.
Đối với hành động thô lỗ của Lâm Đăng, Cát Nam giống như không để vào trong lòng, rất rộng lượng mỉm cười với hắn.
Lâm Đăng hoàn toàn bỏ qua anh ta, bước lên nhận màn thầu và canh sau đó đi về căn phòng cách ly của mình.
Chờ cho đến khi Lâm Đăng đi xa, tươi cười trên mặt Cát Nam dần dần biến mất, đôi mắt âm ngoan dõi theo bóng dáng của hắn, “Mày đã tặng cho tao món quà lớn như vậy, tao nhất định sẽ nghĩ cách tặng lại cho mày gấp đôi!”
“Nam thiếu gia, còn nhiều thời gian.” A Nguyên đẩy Cát Nam sang hướng khác, cũng không quên nói với Arine, “Arine, đến phòng chỉ huy liên hệ một chút với hai vị thiếu gia Cảnh gia của chúng ta đi.”
Arine gật đầu, nhanh chóng chạy tới hướng phòng chỉ huy bên ngoài căn cứ, nếu không phải A Nguyên nhắc nhở, hắn thiếu chút nữa quên tìm người hỗ trợ đi thông báo.
****
Buổi sáng khoảng chín giờ, có người lại đây dẫn Lâm Đăng đi làm thẻ cư trú, kỳ thực là một cái thẻ màu xanh, bên trên in ấn thông tin cơ bản của Lâm Đăng.
Nhận tấm thẻ màu xanh và một quyển sổ quy định của căn cứ xong, Lâm Đăng đã hoàn toàn tự do, nhân viên làm thẻ đưa Lâm Đăng ra khỏi khu cách ly thì đưa cho hắn một tờ giấy và một chìa khoá, để cho Lâm Đăng tự mình đi tìm phòng ở được phân phối.
‘Tiểu khu Thanh Thượng số 59, phòng 303’
Lâm Đăng nhìn vào mảnh giấy trong tay, đang định tìm ai đó hỏi thăm tiểu khu Thanh Thượng ở đâu, đột nhiên nghe tới âm thanh ồn ào ở phía trước.
Người dân trên đường phố lui ra hai bên, chờ đợi một chiếc Limousine sang trọng đi qua mới tụ lại thì thầm to nhỏ nói về cái gì đó.
Chiếc Limousine chạy không bao xa thì dừng lại, Lâm Đăng nhìn chung quanh một vòng, ngồi xổm xuống bên cạnh một bác gái bán hàng rong, lấy một nắm thịt bò khô trong túi quần ra để trước mặt bà, “Tiểu khu Thanh Thượng ở đâu?”
Đôi mắt bác gái sáng ngời, người như bà thì không dám đi ra ngoài giết tang thi tìm kiếm vật tư, đồ ăn thì chỉ có thể ăn màn thầu, thịt bò khô trước mặt đối với bà đâu chỉ có lực hấp dẫn một hai điểm, bà nhanh chóng đem hết thịt bò khô không hề thừa lại một chút nào nhét vào trong túi, sau đó nhìn quanh thấy không có ai nhìn qua đây, mới nhẹ nhàng thở ra nói với Lâm Đăng, “Tôi sống ở tiểu khu Thanh Thượng, đợi một lát tôi sẽ đưa cậu qua đó đi.”
“Vậy bác cứ bày bán đi, tôi đi dạo một chút sẽ quay lại tìm bác.” Lâm Đăng vỗ vỗ bụi thịt bò khô trên tay, đứng dậy đi tới tham gia vào đám đông quần chúng vây xem chiếc Limousine.
Một nam tử tuấn mỹ mặc tây trang giầy da đi xuống, Lâm Đăng nhận ra anh ta, đó là anh trai Cảnh Mặc ___Cảnh Dục.
“Tiểu Nam, chân của em sao lại thế này?” Cảnh Dục khiếp sợ nhìn ống quần trống rỗng của Cát Nam.
Cát Nam lắc đầu, tầm mắt lại chuyển về chiếc xe phía sau Cảnh Dục.
Cảnh Dục theo tầm mắt của anh ta nhìn qua, dừng một chút, lập tức hiểu rõ cười nói, “Hiện tại Cảnh Mặc cứ như bị ám nhốt mình trong phòng thí nghiệm, đã vài tháng không đi ra ngoài, em ấy còn không biết tin em đã trở về.”
“À, vậy để em đi tìm cậu ấy cũng được, đã nhiều năm không gặp, không biết Tiểu Mặc bây giờ ra sao.” Cát Nam mặc dù cười nhưng trong ánh mắt lộ ra sự thất lạc sâu sắc.
Lâm Đăng nhìn nhìn cảm thấy nhàm chán, đang định trở lại tìm bác gái để bà dẫn đường, lại tình cờ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng lao từ trung tâm thành phố tới.
Xe thể thao dựng lại bên cạnh chiếc Limousine, người ở bên trong bước vội xuống xe, trực tiếp bước đến trước mặt Cát Nam, nhìn tình trạng của người trước mặt thì đứng ngẩn ra.
“Tiểu Mặc…” Trên mặt Cát Nam mang theo nụ cười bất ngờ, ánh mắt dịu dàng nhìn Cảnh Mặc như có thể hoà với nước.
“Anh Cát Nam.” Cảnh Mặc ngồi xổm xuống, nghiến đôi môi đỏ nhìn chằm chằm vào ống quần trống rỗng của anh ta, qua một lát mới đưa đầu nhẹ nhàng dựa lên phần đùi còn lại của Cát Nam, giọng nói lộ ra lạnh lùng, “Là ai làm?”
Cát Nam chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Cảnh Mặc, cười nói, “Không có việc gì lớn, Tiểu Mặc đừng can thiệp vào chuyện này, anh muốn tự mình giải quyết.”
Cảnh Mặc không nói gì nữa, chỉ đứng lên, ôm Cát Nam từ trên xe lăn đặt lên ghế phó lái chiếc xe thể thao màu trắng, đợi khi cậu ngồi vào trong xe, mới lên tiếng nói: “Em sẽ khiến anh đứng lên một lần nữa.
“Được.” Cát Nam gật đầu, khuôn mặt thả lỏng tựa vào ghế mềm.
Từ đầu tới cuối Cảnh Mặc không liếc nhìn anh ruột mình một cái, giúp Cát Nam thắt dây an toàn, cậu bắt đầu khởi động xe chạy về hướng trung tâm thành phố.
Trên gương mặt Cảnh Dục mang theo sự giận dữ lạnh lùng, anh ta quay đầy hỏi cấp dưới bên cạnh, “Như thế nào, đám lão già đó bây giờ đều bị cậu ta trị im luôn rồi?”
“Mấy vị tiến sĩ đều cực kỳ tôn sùng tiểu thiếu gia phụ trách quản lý toà nhà nghiên cứu.”
“Hừ.” Cảnh Dục cười lạnh, “Xem ra mấy lão già ngu ngốc này ngại mình sống quá lâu.”
“Muốn là…”
“Không, cứ để bọn họ sống lâu thêm vài ngày, trước mắt vẫn còn có chút tác dụng.”
***
Lâm Đăng nhìn theo chiếc xe thể thao màu bạc dần dần xa, gãi gãi cằm, tuy rằng nhìn Cảnh Mặc thân thiết với Cát Nam, trong lòng rất không thoải mái, thế nhưng sự biến hoá của Cảnh Mặc khiến tận sâu trong đáy lòng hắn mới thật sự là khó chịu.
Một năm qua đi, ngoại trừ tầm vóc cao lên, khuôn mặt càng xinh đẹp, không nghĩ tới nói chuyện đã mạch lạc rồi.
Sự thay đổi này của Cảnh Mặc cũng quá lớn đi, cậu ấy còn là đứa trẻ ngoan ngoãn ít nói kia sao? Sự thay đổi của Cảnh Mặc nhất định là có nguyên nhân, Lâm Đăng thực sự rất muốn biết một năm này đã phát sinh chuyện gì.
Nếu nói trước kia Cảnh Mặc là khối sắt đen chìm sâu dưới đáy biển, thì hiện tại cậu ta đã trải qua rèn dũa, hơn nữa đã trở thành thanh kiếm sắc bén được khảm đá quý, người trước trầm tĩnh nội liễm, người sau toàn thân toả sáng.
Cảnh Mặc như vậy khiến hắn cảm giác rất xa lạ, nhìn không thấu.
Hơn nữa, Cảnh Mặc rất để ý Cát Nam, điểm ấy ai cũng có thể nhìn ra.
Còn không rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt đi, hắn không dám đem mạng sống của mình ra đánh bạc.
_________
Ex: Nói không phải chớ anh Đăng, anh mà chơi game thì tốt nhất phải chơi võ lâm, da dày thịt béo, tổ đội thì phải giữ vị trí T, với khả năng kéo cừu hận như anh bảo đảm sẽ là một T xuất cmn sắc:v