Chương : 42
Lúc Lâm Đăng tỉnh dậy, trong đầu vẫn còn hơi hỗn loạn, cánh tay truyền đến rõ rệt cảm giác bị trói buộc.
Hắn đang ngồi trên một cái ghế, tay và chân bị cột vào tay vịn và chân ghế, ghế dựa được hàn dính vào mặt đất, không thể nào động đậy được.
“Tỉnh?” Giọng nói quen thuộc lại vừa không quen thuộc, mang theo làn sóng lạnh đến từ địa ngục.
Đây là một căn phòng sáng sủa lại đóng kín, kim loại màu trắng lấp toàn bộ tầm nhìn, bộc lộ cảm giác khiến người ta ngột ngạt.
Lâm Đăng nheo mắt lại, thận trọng đánh giá nam tử đang cười cong khoé miệng trước mặt mình.
“Đoán xem, tao sẽ tra tấn mày như thế nào?” Tay Cát Nam nhẹ nhàng chạm vào cánh tay trần của Lâm Đăng, trong đáy mắt mang theo sự hưng loạn thần kinh.
Lâm Đăng chỉ là lạnh lùng cười hừ một cái, không nói gì.
“Mày cười cái gì?” Cát Nam thu hồi tay, gương mặt âm trầm nhìn con sơn dương đang đợi làm thịt kia.
Lâm Đăng vẫn không nói, tầm mắt di chuyển, nhìn về phía vệ sĩ đằng sau anh ta.
“Mày cười cái gì!!” Đột nhiên Cát Nam phóng to giọng hỏi lại một lần, ánh mắt càng phát ra ánh sáng hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Đăng
Tầm mắt của Lâm Đăng vẫn như cũ đặt trên người vệ sĩ cao lớn kia, không hề ban bố một chút ánh mắt cho Cát Nam.
A Nguyên lấy ra một cái ống tiêm, bơm sạch hết chất lỏng màu đỏ trong ống nghiệm, mới cầm ống tiêm chậm rãi đi tới gần.
“Mày!” Cát Nam bị Lâm Đăng thành công làm cho tức giận mà mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn càng trở nên âm độc.
Đợi cho đến khi A Nguyên đem ống tiêm tới, giọng điệu của Cát Nam mới trở nên dịu dàng, “Biết cái gì đây không?”
Sắc mặt Lâm Đăng thay đổi liên tục, cánh tay bị trói trên tay vịn hơi hơi cử động, dường như muốn dùng sức mạnh vùng thoát, nhưng chỉ là vô ích, hắn biết, nhưng hắn vẫn muốn làm, đây là con đường sống cuối cùng của hắn.
“Mày biết mà, phải không?” Cát Nam giơ ống tiêm lên đung đưa trước mắt Lâm Đăng, “Thật là màu sắc diễm lệ, tao tin chúng nó rất vui sướng khi xâm nhập vào tĩnh mạch của mày, đầu tiên là tay chân, sau đó là đại não, ah, tự mình nhìn thấy quá trình biến thành tang thi của bản thân, cảm giác đó nhất định là rất tuyệt vời nha, ha ha.”
Lâm Đăng nuốt nuốt nước bọt, hắn không sợ virus tang thi, nhưng đồng thời, hắn sợ vì bí mật liên quan đến nó sẽ bị bại lộ trước mặt người đàn ông này, nếu để anh ta biết trong cơ thể mình có chất kháng thể, dựa theo mối thâm thù đại hận giữa bọn họ, đến lúc đó Cát Nam chắc chắn sẽ loan báo, sau đó mình sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm cắt từng miếng để nghiên cứu____một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc!!!
Dù sau đó hắn may mắn trốn thoát được cũng sẽ bị toàn nhân loại lùng bắt, cho dù hắn chạy trốn đến đâu cũng không an toàn, nơi nơi đều là tang thi, rình rập khắp mọi nơi để tấn công con người, hắn tứ cố vô thân một mình đơn độc, chân chính độc lập độc hành, bị thế giới này cô lập, hắn sẽ đứng ở mặt đối lập với tang thi và nhân loại, cuộc sống trốn đông trốn tây, mỗi một ngày đều trải qua sợ hãi____
Không!!! Hắn không cần cuộc sống như vậy, nhất định có biện pháp, nhất định phải có biện pháp!
Trán Lâm Đăng dần dần chảy mồ hôi lạnh, hắn nỗ lực giảm chậm hô hấp lại để khiến mình tĩnh táo, thế nhưng tiếng còi báo động trong não cứ đổ chuông liên tục, làm cho hắn rối loạn đau đầu không thể nào bình tĩnh được.
Hắn chỉ muốn thoát ra, ngay lập tức thoát ra khỏi đây, liều lĩnh, bất kể phải trả cái giá nào, hắn phải rời khỏi, rời đi những căn cứ người sống sót, tránh đi đám tang thi tụ tập, chạy trốn đến cái nơi không có bóng người, chỉ một mình hắn là được, một mình là được…
“Mày đang sợ cái gì?” Nhìn thấy Lâm Đăng đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt dần dần tái nhợt, tươi cười trên miệng Cát Nam càng mở rộng, thậm chí còn ngâm nga theo một giai điệu không rõ, hài lòng với trạng thái quẫn bách khổ cực của đối phương.
“Cút!” Lâm Đăng giống như con hổ phát cuồng, dốc lực đấu tránh chống đối, tay vịn trói tay hắn thậm chí còn bị kéo lỏng lên.
Cát Nam ngạc nhiên vỗ vỗ tay, “Tiềm lực của mày quả nhiên là rất lớn, Lâm Đăng, tao không biết là mày mạnh đến cỡ này.”
Dây kéo còn đang buông lỏng, Lâm Đăng rống to, giống như dã thú bị dồn vào đường cùng liều mạng chiến đấu lần cuối, cơ bắp trên hai cánh tay bởi vì dùng lực quá nhiều mà hơi phồng lên, từng dải gân xanh phình to phóng đại, đẩy căng làn da mỏng manh, tựa hồ như giây tiếp theo sẽ nổ tung, tiếp đó máu đỏ tươi sẽ phun ra.
Còn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là hắn sẽ thoát khỏi cái sợi dây chết tiệt này.
“Vô dụng, đây được chế từ một loại vật chất đặc biệt, không có chìa khoá, mày sẽ không mở được.” Cát Nam cúi đầu cười, đưa tay lên ra hiệu cho hai người phía sau.
A Nguyên và Arine hiểu ý, bước lên một trái một phải đè mạnh xuống Lâm Đăng.
Cát Nam điều khiển xe lăn đến phía bên phải của Lâm Đăng, cầm ống tiêm tử từ hướng tới gần cánh tay phải của hắn.
Nhìn thấy kim tiêm loé sáng lạnh lẽo đến gần mình, đôi mắt Lâm Đăng trừng càng lớn, cơ hồ vượt qua cực hạn của hốc mắt.
Không thể để cho bất cứ kẻ nào biết hắn có kháng thể, không thể, tuyệt đối không thể!! Hắn không muốn chết, lại càng không muốn đang sống sờ sờ bị cắt ra từng miếng nghiên cứu, không, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!!
Lâm Đăng nổi cơn điên dữ dội vung lên, crack một tiếng, dây trói bị đứt ra.
Arine và A Nguyên muốn đè lại Lâm Đăng, thế nhưng lúc này ánh mắt của Lâm Đăng đã đỏ ngầu, hai tay thuận thế lật ngược, lại một tiếng crack, cổ tay Arine bị vặn gãy, hắn ta hét thảm ngã xuống mặt đất, ôm cánh tay bị gãy cuộn tròn thân thể run rẩy.
A Nguyên phản ứng rất nhanh chóng, khiến hắn chộp hụt, Lâm Đăng dứt khoát dời mục tiêu, một đấm rất nhanh nện tới mũi Cát Nam, A Nguyên vội vàng vươn chân đá tới xe lăn, xe lăn chở Cát Nam lập tức lùi ra sau, Lâm Đăng lại chộp hụt.
Đôi mắt Lâm Đăng tràn đầy tơ máu đỏ ngầu giận dữ, hắn giật giật chân mình, có chút không kiên nhẫn cúi xuống tháo sợi dây buộc chân mình, sau đó nhanh chóng chạy về phía Cát Nam.
A Nguyên sao có thể để cho hắn thành công, ngăn cản hắn, rất nhanh cả hai lao vào ẩu đả với nhau.
Đã bị đẩy đến bờ vực sụp đổ, Lâm Đăng sao có thể để cho anh ta đánh thắng được, trận vật lộn này khá là bi thảm, Lâm Đăng cưỡng chế bẻ gãy xương các ngón tay của A Nguyên, lại đem từng căn xương sườn đào ra bẻ gãy.
Tiếng la hét thảm thiết của A Nguyên kêu lên không dứt, căn phòng màu trắng thuần khiết giờ phút này đột nhiên biến thành địa ngục nhân gian, Lâm Đăng càng bẻ càng thêm hưng phấn, toàn bộ xương sườn bị bẻ gãy, hắn liền đạp vỡ xương ống chân của đối phương, nghiền nát nghiền nát, phương pháp tra tấn vô cùng tàn nhẫn, khiến cho vệ sĩ cao to mạnh mẽ này đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thế nhưng Lâm Đăng giống như lùng bắt chuột không tha, giữ chặt lại, tiếng xương cốt từng cái bị bẽ gãy khiến cho người thứ hai khác ở nơi này một trận da đầu run lên. Ngay khi người ở đây cho rằng trận tàn sát này sẽ kéo dài bất tận không chấm dứt, một căn xương sườn bởi vì bẻ gãy mà đâm vào tim, gương mặt A Nguyên đang duy trì trạng thái vặn vẹo, tiếng la hét khàn khàn từ cổ họng cũng ngưng bặt, cho đến chết, đôi mắt của anh ta vẫn chăm chú nhìn về phương hướng vị trí của Cát Nam.
Lâm Đăng thở nặng nề, nhặt lên ống tiêm lúc nãy Cát Nam làm rớt trên mặt đất, từng bước đi về phía nam tử tuấn tú mặt đang đầy kinh hoảng.
“Không, điều đó không có khả năng!” Cát Nam lảo đảo nhìn Lâm Đăng.
Lâm Đăng căn bản không nghe được Cát Nam nói gì, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là đem ốm tiêm trong tay cắm vào mạch máu của đối phương, sau đó đem toàn bộ chất lỏng màu đỏ này một giọt cũng không chừa vào tiến vào.
Cát Nam sắc mặt trắng bệch, điều khiển xe lăn nhanh chóng chạy về hướng cửa, quẹt thẻ, tăng tốc động cơ dưới chân, bánh xe lăn với tốc độ rất nhanh, Lâm Đăng bắt kịp trước khi cánh cửa đóng lại, cũng đuổi theo ra.
Xuyên qua từng cái cửa sắt, xe lăn Cát Nam bởi vì không chịu nổi tốc độ vận hành quá tải mà hoàn toàn hư hỏng, thiết bị điều khiển xe lăn không nhạy, giống như là say rượu, nó bắt đầu không chịu kiểm soát và xoay xoay trên hành lang phòng thí nghiệm lao thẳng về phía trước, cuối cùng bang bang va đập vào bức tường thép, một tiếng nổ qua đi, xe lăn bị lật, Cát Nam cũng bị ngã đập xuống nền gạch lạnh.
Lâm Đăng đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, đôi mắt đỏ ngầu biểu hiện trạng thái bất thường của hắn, ốm tiêm được giơ cao lên không một giây do dự dùng lực hướng tới cổ của Cát Nam.
“Không!!!” Con ngươi của Cát Nam co rút nhanh, nhìn kim tiêm đang đến gần, rít lên tiếng kêu tuyệt vọng.
Cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, người đi đầu đứng vững bước chân, tay nâng súng gây mê mini bắn một phát lao tới mục tiêu.
Một tiếng ‘bụp’ vang lên, kim tiêm gây mê thật nhỏ ghim lên vai Lâm Đăng, hiệu quả thật sự quá nhanh, động tác trên tay Lâm Đăng bị đình chỉ, theo đà ngã thẳng về phía trước.
Cát Nam vội vàng lăn sang một bên, chống đỡ đôi chân gãy lui về phía sau.
Giày da đạp trên sàn gạch, phát ra gia điệu rạp, rạp, rạp, Cát Nam nhìn đằng sau, đôi mắt hoảng sợ dần dần bị bất ngờ vui sướng bao phủ, anh ta run rẩy đôi môi khẽ gọi tên của người đến, “Tiểu, Tiểu Mặc.”
Cảnh Mặc cắn thật chặt môi, khi đi ngang qua Cát Nam, cậu nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, đôi mắt đen như mực sâu hút khủng khiếp.
Cát Nam kinh ngạc nhìn bóng dáng Cảnh Mặc, nhìn cậu thật cẩn thận ôm Lâm Đăng lên, xoay người, một lần nữa bước ngang qua người anh ta, từng bước một đi xa dần.
Rạp, rạp, rạp____da, da, da_____
Từng tiếng bước chân nện xuống, giống như từng búa một nện vào trái tim Cát Nam, chầm chậm, mang theo cường độ tàn nhẫn.
Cho đến khi vài nhân viên nghiên cứu mặc blouse trắng nâng anh ta lên cáng, anh ta mới nhắm mắt lại và để cho những giọt nước mắt mặn chát tuỳ ý lăn, nhưng mà độ cong nơi khoé miệng của anh ta vẫn y như cũ, biểu tình mâu thuẫn, giống như một bệnh nhân tâm thần.
Còn vài nhân viên nghiên cứu ở lại đưa mắt nhìn nhau, nhặt lên ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ, thật cẩn thận bỏ vàl trong một cái hộp inox nhỏ.
****
“Tiểu Mặc, nếu em lớn lên, em muốn làm chuyện gì nhất?” Thiếu niên ngồi xổm trước mặt một cậu bé, nhẹ nhàng cười hỏi.
“Nếu lớn lên.” Cậu bé cười cong đôi mắt, vươn cánh tay ngắn mập mạp chỉ vào thiếu niên, “Em sẽ cưới anh Nam Nam làm cô dâu~”
“Ha ha ha ha ha.” Thiếu niên cười đủ, mới đem máy quay phim nhắm ngay vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của cậu bé, cười tủm tỉm nói, “Nói lại lần nữa, Tiểu Mặc.”
“Mới không nói.” Cậu bé làm các loại mặt quỷ với ống kính.
“Nói nha~ anh muốn nghe.” Thiếu niên giơ máy ghi hình nhích lên phía trước một chút.
Cậu bé nâng cao cằm nhỏ, giương phồng ngực nhỏ vô cùng tự đắc nhìn xuống ống kính, “Em nói, em sau này sẽ cưới anh Nam Nam làm cô dâu~”
“Ah, sao lại dùng giọng điệu này?” Thiếu niên nhìn chăm chú cậu bé trong ống kính, nhỏ giọng phàn nàn.
“Em muốn chocolate, chocolate!” Cậu bé giơ tay ngắn về phía ống kính.
Thiếu niên để máy ghi hình xuống, từ trong túi áo của mình lấy ra một ít chocolate đầy màu sắc, toàn bộ để lên bàn tay nho của cậu bé.
Cậu bé hoan hô một tiếng, ôm lấy chocolate nhảy lên ghế xích đu trắng, ngồi xuống ăn chocolate rất đáng yêu.
Ăn xong, cậu bé híp mắt cười ranh mãnh, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Phương pháp của chị Hạt Dẻ dạy thực sự rất hữu ích, tốt, sau này không cần lo lắng không có chocolate ăn.”
….
“Chị Tam Thuỷ ~~ chờ em lớn lên, em muốn cưới chị làm cô dâu ~~”
Trịnh Miểu Miểu chọc chọc trán của cậu bé, mặt đầy bất đắc dĩ, “Cưới chị làm cô dâu cũng vô dụng, mơ tưởng chị cho nhóc chocolate hả, nhóc muốn răng của mình bị trùng trùng ếm bùa sao, hử?”
Cậu bé càu nhàu hừ một tiếng, chân ngắn lúc lắc chạy đi xa.
Vẫn là anh Nam Nam tốt nhất!
Hắn đang ngồi trên một cái ghế, tay và chân bị cột vào tay vịn và chân ghế, ghế dựa được hàn dính vào mặt đất, không thể nào động đậy được.
“Tỉnh?” Giọng nói quen thuộc lại vừa không quen thuộc, mang theo làn sóng lạnh đến từ địa ngục.
Đây là một căn phòng sáng sủa lại đóng kín, kim loại màu trắng lấp toàn bộ tầm nhìn, bộc lộ cảm giác khiến người ta ngột ngạt.
Lâm Đăng nheo mắt lại, thận trọng đánh giá nam tử đang cười cong khoé miệng trước mặt mình.
“Đoán xem, tao sẽ tra tấn mày như thế nào?” Tay Cát Nam nhẹ nhàng chạm vào cánh tay trần của Lâm Đăng, trong đáy mắt mang theo sự hưng loạn thần kinh.
Lâm Đăng chỉ là lạnh lùng cười hừ một cái, không nói gì.
“Mày cười cái gì?” Cát Nam thu hồi tay, gương mặt âm trầm nhìn con sơn dương đang đợi làm thịt kia.
Lâm Đăng vẫn không nói, tầm mắt di chuyển, nhìn về phía vệ sĩ đằng sau anh ta.
“Mày cười cái gì!!” Đột nhiên Cát Nam phóng to giọng hỏi lại một lần, ánh mắt càng phát ra ánh sáng hung ác nhìn chằm chằm vào Lâm Đăng
Tầm mắt của Lâm Đăng vẫn như cũ đặt trên người vệ sĩ cao lớn kia, không hề ban bố một chút ánh mắt cho Cát Nam.
A Nguyên lấy ra một cái ống tiêm, bơm sạch hết chất lỏng màu đỏ trong ống nghiệm, mới cầm ống tiêm chậm rãi đi tới gần.
“Mày!” Cát Nam bị Lâm Đăng thành công làm cho tức giận mà mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn càng trở nên âm độc.
Đợi cho đến khi A Nguyên đem ống tiêm tới, giọng điệu của Cát Nam mới trở nên dịu dàng, “Biết cái gì đây không?”
Sắc mặt Lâm Đăng thay đổi liên tục, cánh tay bị trói trên tay vịn hơi hơi cử động, dường như muốn dùng sức mạnh vùng thoát, nhưng chỉ là vô ích, hắn biết, nhưng hắn vẫn muốn làm, đây là con đường sống cuối cùng của hắn.
“Mày biết mà, phải không?” Cát Nam giơ ống tiêm lên đung đưa trước mắt Lâm Đăng, “Thật là màu sắc diễm lệ, tao tin chúng nó rất vui sướng khi xâm nhập vào tĩnh mạch của mày, đầu tiên là tay chân, sau đó là đại não, ah, tự mình nhìn thấy quá trình biến thành tang thi của bản thân, cảm giác đó nhất định là rất tuyệt vời nha, ha ha.”
Lâm Đăng nuốt nuốt nước bọt, hắn không sợ virus tang thi, nhưng đồng thời, hắn sợ vì bí mật liên quan đến nó sẽ bị bại lộ trước mặt người đàn ông này, nếu để anh ta biết trong cơ thể mình có chất kháng thể, dựa theo mối thâm thù đại hận giữa bọn họ, đến lúc đó Cát Nam chắc chắn sẽ loan báo, sau đó mình sẽ bị đưa đến phòng thí nghiệm cắt từng miếng để nghiên cứu____một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc!!!
Dù sau đó hắn may mắn trốn thoát được cũng sẽ bị toàn nhân loại lùng bắt, cho dù hắn chạy trốn đến đâu cũng không an toàn, nơi nơi đều là tang thi, rình rập khắp mọi nơi để tấn công con người, hắn tứ cố vô thân một mình đơn độc, chân chính độc lập độc hành, bị thế giới này cô lập, hắn sẽ đứng ở mặt đối lập với tang thi và nhân loại, cuộc sống trốn đông trốn tây, mỗi một ngày đều trải qua sợ hãi____
Không!!! Hắn không cần cuộc sống như vậy, nhất định có biện pháp, nhất định phải có biện pháp!
Trán Lâm Đăng dần dần chảy mồ hôi lạnh, hắn nỗ lực giảm chậm hô hấp lại để khiến mình tĩnh táo, thế nhưng tiếng còi báo động trong não cứ đổ chuông liên tục, làm cho hắn rối loạn đau đầu không thể nào bình tĩnh được.
Hắn chỉ muốn thoát ra, ngay lập tức thoát ra khỏi đây, liều lĩnh, bất kể phải trả cái giá nào, hắn phải rời khỏi, rời đi những căn cứ người sống sót, tránh đi đám tang thi tụ tập, chạy trốn đến cái nơi không có bóng người, chỉ một mình hắn là được, một mình là được…
“Mày đang sợ cái gì?” Nhìn thấy Lâm Đăng đổ mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt dần dần tái nhợt, tươi cười trên miệng Cát Nam càng mở rộng, thậm chí còn ngâm nga theo một giai điệu không rõ, hài lòng với trạng thái quẫn bách khổ cực của đối phương.
“Cút!” Lâm Đăng giống như con hổ phát cuồng, dốc lực đấu tránh chống đối, tay vịn trói tay hắn thậm chí còn bị kéo lỏng lên.
Cát Nam ngạc nhiên vỗ vỗ tay, “Tiềm lực của mày quả nhiên là rất lớn, Lâm Đăng, tao không biết là mày mạnh đến cỡ này.”
Dây kéo còn đang buông lỏng, Lâm Đăng rống to, giống như dã thú bị dồn vào đường cùng liều mạng chiến đấu lần cuối, cơ bắp trên hai cánh tay bởi vì dùng lực quá nhiều mà hơi phồng lên, từng dải gân xanh phình to phóng đại, đẩy căng làn da mỏng manh, tựa hồ như giây tiếp theo sẽ nổ tung, tiếp đó máu đỏ tươi sẽ phun ra.
Còn thiếu chút nữa, thiếu chút nữa là hắn sẽ thoát khỏi cái sợi dây chết tiệt này.
“Vô dụng, đây được chế từ một loại vật chất đặc biệt, không có chìa khoá, mày sẽ không mở được.” Cát Nam cúi đầu cười, đưa tay lên ra hiệu cho hai người phía sau.
A Nguyên và Arine hiểu ý, bước lên một trái một phải đè mạnh xuống Lâm Đăng.
Cát Nam điều khiển xe lăn đến phía bên phải của Lâm Đăng, cầm ống tiêm tử từ hướng tới gần cánh tay phải của hắn.
Nhìn thấy kim tiêm loé sáng lạnh lẽo đến gần mình, đôi mắt Lâm Đăng trừng càng lớn, cơ hồ vượt qua cực hạn của hốc mắt.
Không thể để cho bất cứ kẻ nào biết hắn có kháng thể, không thể, tuyệt đối không thể!! Hắn không muốn chết, lại càng không muốn đang sống sờ sờ bị cắt ra từng miếng nghiên cứu, không, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra!!
Lâm Đăng nổi cơn điên dữ dội vung lên, crack một tiếng, dây trói bị đứt ra.
Arine và A Nguyên muốn đè lại Lâm Đăng, thế nhưng lúc này ánh mắt của Lâm Đăng đã đỏ ngầu, hai tay thuận thế lật ngược, lại một tiếng crack, cổ tay Arine bị vặn gãy, hắn ta hét thảm ngã xuống mặt đất, ôm cánh tay bị gãy cuộn tròn thân thể run rẩy.
A Nguyên phản ứng rất nhanh chóng, khiến hắn chộp hụt, Lâm Đăng dứt khoát dời mục tiêu, một đấm rất nhanh nện tới mũi Cát Nam, A Nguyên vội vàng vươn chân đá tới xe lăn, xe lăn chở Cát Nam lập tức lùi ra sau, Lâm Đăng lại chộp hụt.
Đôi mắt Lâm Đăng tràn đầy tơ máu đỏ ngầu giận dữ, hắn giật giật chân mình, có chút không kiên nhẫn cúi xuống tháo sợi dây buộc chân mình, sau đó nhanh chóng chạy về phía Cát Nam.
A Nguyên sao có thể để cho hắn thành công, ngăn cản hắn, rất nhanh cả hai lao vào ẩu đả với nhau.
Đã bị đẩy đến bờ vực sụp đổ, Lâm Đăng sao có thể để cho anh ta đánh thắng được, trận vật lộn này khá là bi thảm, Lâm Đăng cưỡng chế bẻ gãy xương các ngón tay của A Nguyên, lại đem từng căn xương sườn đào ra bẻ gãy.
Tiếng la hét thảm thiết của A Nguyên kêu lên không dứt, căn phòng màu trắng thuần khiết giờ phút này đột nhiên biến thành địa ngục nhân gian, Lâm Đăng càng bẻ càng thêm hưng phấn, toàn bộ xương sườn bị bẻ gãy, hắn liền đạp vỡ xương ống chân của đối phương, nghiền nát nghiền nát, phương pháp tra tấn vô cùng tàn nhẫn, khiến cho vệ sĩ cao to mạnh mẽ này đau đớn lăn lộn trên mặt đất, thế nhưng Lâm Đăng giống như lùng bắt chuột không tha, giữ chặt lại, tiếng xương cốt từng cái bị bẽ gãy khiến cho người thứ hai khác ở nơi này một trận da đầu run lên. Ngay khi người ở đây cho rằng trận tàn sát này sẽ kéo dài bất tận không chấm dứt, một căn xương sườn bởi vì bẻ gãy mà đâm vào tim, gương mặt A Nguyên đang duy trì trạng thái vặn vẹo, tiếng la hét khàn khàn từ cổ họng cũng ngưng bặt, cho đến chết, đôi mắt của anh ta vẫn chăm chú nhìn về phương hướng vị trí của Cát Nam.
Lâm Đăng thở nặng nề, nhặt lên ống tiêm lúc nãy Cát Nam làm rớt trên mặt đất, từng bước đi về phía nam tử tuấn tú mặt đang đầy kinh hoảng.
“Không, điều đó không có khả năng!” Cát Nam lảo đảo nhìn Lâm Đăng.
Lâm Đăng căn bản không nghe được Cát Nam nói gì, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, đó chính là đem ốm tiêm trong tay cắm vào mạch máu của đối phương, sau đó đem toàn bộ chất lỏng màu đỏ này một giọt cũng không chừa vào tiến vào.
Cát Nam sắc mặt trắng bệch, điều khiển xe lăn nhanh chóng chạy về hướng cửa, quẹt thẻ, tăng tốc động cơ dưới chân, bánh xe lăn với tốc độ rất nhanh, Lâm Đăng bắt kịp trước khi cánh cửa đóng lại, cũng đuổi theo ra.
Xuyên qua từng cái cửa sắt, xe lăn Cát Nam bởi vì không chịu nổi tốc độ vận hành quá tải mà hoàn toàn hư hỏng, thiết bị điều khiển xe lăn không nhạy, giống như là say rượu, nó bắt đầu không chịu kiểm soát và xoay xoay trên hành lang phòng thí nghiệm lao thẳng về phía trước, cuối cùng bang bang va đập vào bức tường thép, một tiếng nổ qua đi, xe lăn bị lật, Cát Nam cũng bị ngã đập xuống nền gạch lạnh.
Lâm Đăng đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta, đôi mắt đỏ ngầu biểu hiện trạng thái bất thường của hắn, ốm tiêm được giơ cao lên không một giây do dự dùng lực hướng tới cổ của Cát Nam.
“Không!!!” Con ngươi của Cát Nam co rút nhanh, nhìn kim tiêm đang đến gần, rít lên tiếng kêu tuyệt vọng.
Cuối hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, người đi đầu đứng vững bước chân, tay nâng súng gây mê mini bắn một phát lao tới mục tiêu.
Một tiếng ‘bụp’ vang lên, kim tiêm gây mê thật nhỏ ghim lên vai Lâm Đăng, hiệu quả thật sự quá nhanh, động tác trên tay Lâm Đăng bị đình chỉ, theo đà ngã thẳng về phía trước.
Cát Nam vội vàng lăn sang một bên, chống đỡ đôi chân gãy lui về phía sau.
Giày da đạp trên sàn gạch, phát ra gia điệu rạp, rạp, rạp, Cát Nam nhìn đằng sau, đôi mắt hoảng sợ dần dần bị bất ngờ vui sướng bao phủ, anh ta run rẩy đôi môi khẽ gọi tên của người đến, “Tiểu, Tiểu Mặc.”
Cảnh Mặc cắn thật chặt môi, khi đi ngang qua Cát Nam, cậu nghiêng đầu nhìn anh ta một cái, đôi mắt đen như mực sâu hút khủng khiếp.
Cát Nam kinh ngạc nhìn bóng dáng Cảnh Mặc, nhìn cậu thật cẩn thận ôm Lâm Đăng lên, xoay người, một lần nữa bước ngang qua người anh ta, từng bước một đi xa dần.
Rạp, rạp, rạp____da, da, da_____
Từng tiếng bước chân nện xuống, giống như từng búa một nện vào trái tim Cát Nam, chầm chậm, mang theo cường độ tàn nhẫn.
Cho đến khi vài nhân viên nghiên cứu mặc blouse trắng nâng anh ta lên cáng, anh ta mới nhắm mắt lại và để cho những giọt nước mắt mặn chát tuỳ ý lăn, nhưng mà độ cong nơi khoé miệng của anh ta vẫn y như cũ, biểu tình mâu thuẫn, giống như một bệnh nhân tâm thần.
Còn vài nhân viên nghiên cứu ở lại đưa mắt nhìn nhau, nhặt lên ống tiêm chứa đầy chất lỏng màu đỏ, thật cẩn thận bỏ vàl trong một cái hộp inox nhỏ.
****
“Tiểu Mặc, nếu em lớn lên, em muốn làm chuyện gì nhất?” Thiếu niên ngồi xổm trước mặt một cậu bé, nhẹ nhàng cười hỏi.
“Nếu lớn lên.” Cậu bé cười cong đôi mắt, vươn cánh tay ngắn mập mạp chỉ vào thiếu niên, “Em sẽ cưới anh Nam Nam làm cô dâu~”
“Ha ha ha ha ha.” Thiếu niên cười đủ, mới đem máy quay phim nhắm ngay vào khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của cậu bé, cười tủm tỉm nói, “Nói lại lần nữa, Tiểu Mặc.”
“Mới không nói.” Cậu bé làm các loại mặt quỷ với ống kính.
“Nói nha~ anh muốn nghe.” Thiếu niên giơ máy ghi hình nhích lên phía trước một chút.
Cậu bé nâng cao cằm nhỏ, giương phồng ngực nhỏ vô cùng tự đắc nhìn xuống ống kính, “Em nói, em sau này sẽ cưới anh Nam Nam làm cô dâu~”
“Ah, sao lại dùng giọng điệu này?” Thiếu niên nhìn chăm chú cậu bé trong ống kính, nhỏ giọng phàn nàn.
“Em muốn chocolate, chocolate!” Cậu bé giơ tay ngắn về phía ống kính.
Thiếu niên để máy ghi hình xuống, từ trong túi áo của mình lấy ra một ít chocolate đầy màu sắc, toàn bộ để lên bàn tay nho của cậu bé.
Cậu bé hoan hô một tiếng, ôm lấy chocolate nhảy lên ghế xích đu trắng, ngồi xuống ăn chocolate rất đáng yêu.
Ăn xong, cậu bé híp mắt cười ranh mãnh, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Phương pháp của chị Hạt Dẻ dạy thực sự rất hữu ích, tốt, sau này không cần lo lắng không có chocolate ăn.”
….
“Chị Tam Thuỷ ~~ chờ em lớn lên, em muốn cưới chị làm cô dâu ~~”
Trịnh Miểu Miểu chọc chọc trán của cậu bé, mặt đầy bất đắc dĩ, “Cưới chị làm cô dâu cũng vô dụng, mơ tưởng chị cho nhóc chocolate hả, nhóc muốn răng của mình bị trùng trùng ếm bùa sao, hử?”
Cậu bé càu nhàu hừ một tiếng, chân ngắn lúc lắc chạy đi xa.
Vẫn là anh Nam Nam tốt nhất!