Chương 140: 140: Bé Cưng Đừng Giận
Cục cưng nhỏ vừa thấy ba lớn của bé đã bám riết không buông, đã vậy bí mật gì của Bảo Bối cũng khai ra.Cậu nhìn con trai bĩu môi hờn dỗi, còn khó chịu giậm chân.Con trai nhỏ thích Cố Long hơn, cậu càng nghĩ càng buồn.Nhìn Cố Long và Lục Khiết như một khuôn đúc ra đang tròn mắt nhìn cậu, Tiểu Bảo Bối không vui hậm hực nói."Ghét anh Long, không thèm chơi với con trai nữa.Bảo Bối không muốn nói chuyện với hai người, hứ..."Cố Long ngơ ngác nhìn Lục Khiết, Lục Khiết lại cùng hắn dõi mắt nhìn cậu không vui bỏ lên phòng."Ba nhỏ con hình như đang giận có đúng không?"Tiểu Lục Khiết cắn tay đáp."Ba nhỏ không vui có phải là tại vì ba lớn không?"Cố Long lắc đầu có vẻ suy tư tái diễn lại thời gian từ lúc sáng sớm cho đến bây giờ.Tiểu Bảo Bối lúc ra khỏi nhà không có biểu hiện gì kì lạ, chỉ khi Tiểu Lục Khiết thì cậu mới có vẻ không vui.Cố Long hiểu bao lâu nay Bảo Bối nuôi Lục Khiết mà không có hắn ở bên cho nên đối với cậu, bé con chính là viên ngọc quý.Hắn từ đâu trở về đã ngang nhiên được bé con tiếp nhận, hắn hiểu có lẽ Bảo Bối vừa buồn vừa tủi thân, hắn đặt thở dài, cậu vẫn chưa chịu tin hắn cũng dễ hiểu thôi.Chỉ là nếu như không làm rõ vấn đề này sớm, có khi Bảo Bối nhất định sẽ ghét hắn mất.Cố Long đưa Tiểu Lục Khiết đến phòng ngủ riêng của bé con mà hắn đã chuẩn bị từ trước.Trong phòng toàn là Meo Meo, đến cả bộ chăn gối cũng được hắn đặt riêng.Tiểu Lục Khiết vừa nhìn đã hú hét không ngừng.Cố Long đặt Lục Khiết xuống rồi nói."Con chịu khó khám phá phòng ngủ của mình một chút nhé? Ba qua dỗ dành ba nhỏ một chút rồi chúng ta cùng nhau đi ăn có được không?"Tiểu Lục Khiết trong đầu chỉ toàn Meo Meo, làm gì còn để ý đến chuyện ba lớn ba nhỏ, bé con chủ động cởi giày đi vào bên trong.Cố Long nhanh chóng quay trở lại phòng ngủ.Căn phòng ngủ rộng lớn của hắn thường ngày yên tĩnh nay lại vang lên tiếng khóc thút thít, chiếc chăn nhỏ cuộn tròn lại.Người trong chăn đang khóc.Cố Long hoảng hốt chạy đến mở chăn ra, nước mắt đã đầy trên khuôn mặt của Bảo Bối.Dường như cậu không muốn để hắn thấy mình khóc nên vội che mặt lại.Cố Long giật mình kéo cậu lên ôm vào lòng, lo lắng hỏi."Bảo Bối, em làm sao vậy? Sao lại khóc? Ai khiến em không vui sao?"Tiểu Bảo Bối vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của hắn, cậu khó chịu muốn đẩy hắn ra nói."Ghét...ghét anh, không muốn thấy anh.Anh...anh cướp Lục Khiết của em"Chuyện hắn lo lắng quả đúng thật, Tiểu Bảo Bối luôn nghĩ rằng hắn muốn mang Tiểu Lục Khiết đi.Bản năng của tình thân trổi dậy khiến cậu oán trách hắn, Cố Long vội ôm chặt cậu, hai tay hắn xoa xoa lưng của Tiểu Bảo Bối nói."Ngoan...ngoan, Bảo Bối đừng có khóc.Anh không hề muốn cướp Lục Khiết từ em"Tiểu Bảo Bối không nghe, khóc càng lúc càng to hơn, nước mắt nước mũi đều được cậu chà hết lên áo hắn.Từng tiếng khóc nấc nghẹn vang lên."Tiểu Lục Khiết không cần Bảo Bối nữa, lúc ôm cũng để ba lớn ôm.Anh cướp con em rồi, em...em muốn về nhà, em sẽ mách anh hai cả và anh hai.Lục Khiết là do em nuôi lớn, anh đi đâu rất lâu rồi bây giờ trở về làm gì?"Cố Long hiểu được tâm trạng của cậu, không phải hắn không biết được chuyện thời gian đầu Bảo Bối chăm con.Thời gian lúc bé con mới ra đời vì chỉ chịu mỗi Tiểu Bảo Bối cho nên vào ban đêm, tuy các cậu luôn túc trực bên cạnh giường của hai cha con nhưng đều vô dụng.Tiểu Lục Khiết thích được ba nhỏ bế trên tay mà ngủ, Từ Khánh cũng đã gửi cho hắn rất nhiều ảnh Bảo Bối vừa bế con cho bé bú bình vừa ngủ gật rất nhiều lần.Giai đoạn khó khăn nhất chính là lúc Tiểu Lục Khiết còn là trẻ sơ sinh, bây giờ nhóc con ấy cũng đã được năm tuổi.Việc nhận thức cũng dễ dàng hơn lúc mới sinh, hắn...!cuối cùng là công gì trong công cuộc nuôi con này?Tất nhiên là không có? Để Bảo Bối chứng kiến mình dây dưa với người cũ, chọc cậu tức đến động thai, sau đó là bỏ đi biệt tăm biệt tích mấy năm trời.Bảo Bối không hận hắn đã là điều may mắn lắm rồi...Tiểu Bảo Bối vẫn khóc, thời gian qua cậu khóc vì cái gì? Tất nhiên là vì những ấm ức, tủi thân mà cậu đã chịu.Tiểu Bảo Bối đánh vào lưng hắn, liên tục nói."Em ghét anh....thật sự rất ghét anh".