Chương 6: Câm Miệng Lại Cho Tôi
Tiểu Bảo Bối được các anh trai cưng từ nhỏ đến lớn, từ lúc mới tập đi. Chỉ cần cậu ngã một chút hai anh trai đã xót xa vô cùng, lúc nhỏ thì được các anh bồng bế. Lớn lên thì đi đâu cũng có người bảo vệ.Tiểu Bảo Bối được yêu thương hết mực, lần đầu tiên bị ngã đập đầu xuống giường, cái đau đớn khiến cậu chịu không nổi mà khóc thút thít.Cố Long lần này cũng không thể mặc kệ nữa, hắn chạy xuống giường vội vã bế Tiểu Bảo Bối đặt lại lên giường, con người này...tại sao lại cố chấp như vậy."Hu... ông xã, em đau quá"Tiểu Bảo Bối hoàn toàn không náo loạn, mặc dù nước mắt rơi đầy mặt. Nhưng cậu chỉ nằm đó, lấy tay xoa đầu khóc thút thít. Cũng không hề đổ lỗi cho Cố Long."Là do cậu tự chuốc lấy, tôi đã nói tôi không muốn ngủ chung với cậu mà. Mặc kệ cậu..."Tiểu Bảo Bối lần đầu chịu ấm ức như vậy, nhưng mà cậu cũng không hề oán giận Cố Long, bé con vừa nói vừa khóc.Cố Long nghe tiếng khóc cũng thấy chói tai, quát lên."Cậu câm miệng được không? Mẹ khiếp thằng ranh con này"Cố Long như kẻ mất bình tĩnh lao đến dùng tay bóp chặt miệng của Tiểu Bảo Bối, ánh mắt hung ác nói."Là do cậu tự chuốc lấy, khóc lóc cái c*n m* gì ? Tại sao ông trời lại sinh ra cái loại vô dùng chỉ biết dùng quyền thế như cậu để bức ép tôi kia chứ? Mẹ khiếp, tôi ghê tởm cậu. Ông đây không hề muốn ngủ cùng cậu"Tiểu Bảo Bối lệ vẫn rơi, rõ ràng là anh cả nói Cố Long sẽ yêu thương cậu mà. Bộ dạng hung dữ này là như thế nào.Tiểu Bảo Bối bị bóp má đến đau, vùng vẫy một hồi thì Cố Long mới chịu thả cậu ra. Tiểu Bảo Bối ấm ức khóc lóc trong đêm nói."Nhưng mà chẳng phải anh cả nói vợ chồng nên ngủ chung sao? Em không làm gì sai, việc gì ông xã phải tức giận. Bảo Bối biết Bảo Bối ngốc, nhưng Bảo Bối cũng không hề làm phiền đến anh. Bảo Bối chỉ muốn ngủ chung thôi mà"Bảo Bối bĩu môi khóc lớn, miệng liên tục nói."Ông xã, bảo bối đau đầu. Đầu ở phía sau ngã xuống đau lắm...hu"Thân hình nhỏ bé ngồi trên giường xoa xoa cái đầu vừa bị đập xuống đất, nước mắt nước mũi tràn đây khuôn mặt.Cố Long dường như sực tỉnh, đứa nhóc này...dù sao cũng rất ngốc. Nhận thức của cậu không bình thường, người có lỗi...không phải đứa nhóc này.Nhìn hình ảnh cậu xoa đầu, Cố Long chỉ đành một lần nữa thở dài nói." Ngậm miệng lại rồi tôi sẽ không quát cậu nữa..."Chỉ một câu nói, quả thật Tiểu Bảo Bối thật sự nín khóc, cậu hít hít một hơi...giương mắt nhìn Cố Long.Dáng vẻ ngây thơ của cậu khiến Cố Long bất lực, hắn nằm trên giường. Đắp một cái mền, xoay lưng lại với Tiểu Bảo Bối, âm thanh lạnh lùng phát ra."Mặc kệ cậu, muốn ngủ đâu đó thì ngủ"Tiểu Bảo Bối nghe vậy, trong lòng hồ hởi kéo áo lên lau nước mắt nước mũi của mình. Sau đó hưng phần nằm xuống bên cạnh Cố Long.Nhóc con ngây thơ cứ thế quên đi việc Cố Long vừa hung dữ với mình, chỉ cần được ngủ chung với Cố Long đã khiến cậu vui như bay lên trời."Ông xã, Bảo Bối ngủ chung với anh nhé""Tuỳ ý cậu"Cố Long nhắm mắt muốn ngủ, cả ngày hôm nay bao nhiêu chuyện dồn nén khiến hắn cảm thấy cơ thể của mình dường như đã không còn sức chống đỡ. Cố Long nhắm mắt, nhưng qua hai mươi phút cũng không thể ngủ được ngược lại người sau lưng đã ngủ say từ lúc nào.Cố Long quay người lại, khoé mắt cùng mũi của cậu vẫn còn xót lại vết tích của việc vừa khóc xong. Nhưng mà khuôn mặt đáng yêu kia lại ngủ đến ngon lành, cũng không hiểu là Tiểu Bảo Bối đang mơ thấy cái gì mà liên tục phát ra âm thanh " ứ, ứ" không rõ mục đích.Cố Long nhìn khuôn mặt ngô nghê kia, miệng nói nhỏ."Tôi hận cậu, thật sự rất hận cậu. Mặc dù cậu không làm gì tôi cả, nhưng sự xuất hiện của cậu khiến cuộc sống của tôi bị đảo lộn, tôi mất đi người tôi yêu nhất cũng vì anh trai của cậu. Cho nên sau này cậu cũng đừng trách tôi ác, là do cậu tự lao đầu vào tôi..."Cố Long thề sẽ không bao giờ thích Tiểu Bảo Bối, mãi đến sau này...khi hắn hối hận muốn quay trở lại với cậu...liệu lúc đó Tiểu Bảo Bối sẽ chấp thuận.