Chương 1
1
"Cô mau xuống đi!"
Xung quanh vang lên ồn ào, bên tai có tiếng đàn ông dễ nghe, phía dưới người tôi nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề.
"Anh...... ai vậy?" - Mí mắt nặng nề, tôi cố sức mở ra, một khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt tôi.
"Cô này, có thể đứng lên trước rồi nói không?" Khuôn mặt tuấn tú dần dần rõ ràng, huy hiệu cảnh sát trên mũ người đàn ông sáng chói mắt tôi.
Nhưng tôi uống quá nhiều, đầu đau như búa bổ, vẫn chưa hiểu gì, nếu không sẽ không mở miệng đã dỗi hờn: "Gọi ai cô đó... chị đâu?"
"Cô gái này, cô uống nhiều rồi, mau về nhà đi!" Chàng trai nhăn nhó, bắt đầu bắt đầu đẩy tôi.
Mặc dù say mềm người, nhưng không thể không đứng dậy.
"Tôi không có... nhà..." Bị đẩy vào chỗ đau, tôi bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Anh ta không ngờ tôi lại giãy dụa mạnh như vậy, mất đà, thế là lại một lần xấu hổ nữa đè anh ta xuống đất.
Sau đó, môi tôi dán lên miệng anh.
Trước khi rơi vào hôn mê, tôi mơ hồ nghe thấy một tiếng "bốp" giòn tan, xung quanh liên tiếp la ó, cùng với một câu mệnh lệnh không rõ cảm xúc --
"Tiểu Lý, đỡ cô ấy lên xe, mang về đồn!"
2
"Cô Phương Nhiễm, nơi này không phải khách sạn, muốn ngủ phiền cô về nhà ngủ."
Lại là giọng nam dễ nghe đó đang gọi tôi.
"Nơi này là..." Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, cánh tay bị gối tê dại, tứ chi cũng đau nhức, đầu khó chịu như bị nổ tung.
Tôi trợn tròn mắt, sợ tới mức chân mềm nhũn, trong đầu điên cuồng nhớ lại có phải mình đã làm chuyện xấu trái pháp luật loạn kỷ cương hay không.
Tôi khóc nhoè hết trang điểm, chị cảnh sát xinh đẹp che môi cười như được mùa, anh cảnh sát đẹp trai lại cười lạnh một tiếng, giống như trào phúng.
"Đây là đồn công an Song Hà, bây giờ cô Phương đã tỉnh chưa?" anh ta dùng ngón tay gõ gõ bàn, cắt ngang lời tôi.
Trong lòng hoang mang không đối diện với hiện trạng sợ hãi, tôi run rẩy môi nói: "Xin hỏi đồng chí cảnh sát, tôi phạm vào lỗi gì..."
Cửa phòng bị đột nhiên mở ra, một cảnh sát trẻ cười vọt vào: "Mua cho chị đây! Chị Trương, đây là lão Cao bảo tôi đi mua sữa nóng cho chị dâu đó!"
Không biết là bị khuôn mặt loang lổ phấn son của tôi hù dọa, hay là bị đổi trưởng đang thẩm vấn ném cho ánh mắt sắc bén hù dọa mà anh cảnh sát đó bỏ sữa lại trên bàn rồi quay đầu đi mất.
Không rõ đây là tình huống gì, cũng hơi giật mình vì hai chữ "chị dâu" kia, tôi chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú.
Mặt mày khó đoán, sống mũi cao thẳng, đường nét góc cạnh rõ ràng, quyến rũ vô cùng, tinh hoa hội tụ, phụ nữ gấc iu.
Chỉ là vị đội trưởng Cao này cả người cứng ngắc, miệng căng thẳng quay mặt đi không nói lời nào.
Chị Trương ở một bên mở miệng trước:
"Cô Phương, cô có biết con gái hơn nửa đêm ở quán bar uống nhiều rượu thật sự rất nguy hiểm, nếu như không phải chúng tôi đúng lúc tuần tra qua đó, Cao đội trưởng còn bị cô cưỡng..."
Sắc mặt Cao đội trưởng dường như đen thêm vài phần, chị Trương không nói tiếp, đẩy sữa lại cho tôi:
"Uống ly sữa nóng cho tỉnh táo lại đi."
Trong lời nói của chị Trương mang theo ấm lòng, sữa nóng khiến hốc mắt tôi đỏ lên.
25 tuổi, từ lần đầu tiên uống nhiều đến lần trước uống nhiều, bạn trai Chu Thành đều hâm nóng cho tôi một ly sữa, ngoại trừ lần này.
Ánh mắt đội trưởng Cao nhìn thần sắc mất tự nhiên của tôi, nghiêm túc hỏi:
"Còn tự ái sao? Con gái con lứa mà để mình uống say không biết gì?!"
Tôi "Oà" một tiếng khóc to.
3
Tôi thất tình rồi - -
Bạn trai cũ của tôi và bạn cùng phòng hẹn hò vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 25 của tôi.
Còn tôi - kẻ thất bại thảm hại đã say xỉn trong quán bar gần trường.
Bạn trai cũ của tôi Chu Thành là một lập trình viên, tôi và hắn là mối tình đầu của nhau, từ đại học đến lúc đi làm, tôi vì hắn đơn thương độc mã xông tới thành phố B, hắn lại qua lại với người thân nhất của tôi ở thành phố B - bạn cùng phòng Ngụy Vi Vi.
Tôi mất bạn trai còn mất luôn bạn thân, nói không chừng nhà mới thuê cũng không thể ở.
Càng nguy hiểm hơn chính là, công việc trợ giảng đại học của tôi còn có hai tháng thử việc.
Tôi thật sự rất thích công việc này, nhưng xảy ra chuyện này, tôi không xác định mình còn muốn tiếp tục ở lại thành phố thương tâm này hay không.
Sữa nóng đã biến thành sữa lạnh, tôi vẫn còn úp mặt vào bàn khóc bù lu bù loa.
Tôi khóc đến thở không ra hơi, nội dung vở kịch cũng bị tôi nói đến khàn cả tiếng.
"Hắn trước kia đã nói răng tôi không đủ...... gợi cảm, chẳng lẽ phụ nữ đàng hoàng là...... là sai sao huhu --"
Đau khổ cùng tức giận cùng lúc xông lên đầu, có lẽ còn có tiếc nuối nữa.
Từ đồng phục đến áo cưới giống như một lời nguyền vây khốn tôi, vì hắn tôi bất chấp tất cả lao tới thành phố xa lạ, nhịn khổ nhịn sở nghĩ đến hắn tôi đều vượt qua, bây giờ mới biết được mấy năm thanh xuân cho chó ăn cả rồi.
Hôm sinh nhật 25 tuổi tôi được sắp xếp tăng ca, để cùng Chu Thành trải qua sinh nhật, tôi tạm thời quyết định đổi ca với đồng nghiệp, về nhà sớm, lại bắt gặp hắn và Ngụy Vi Vi ôm nhau.
Sự thân mật đó, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn khiến cho tôi ghê tởm.
"Được rồi được rồi, cô gái, không phải phí nước mắt cho người không xứng đáng. Được rồi, được rồi!"
Chị Trương cầm khăn giấy ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa vỗ nhẹ lưng tôi, vừa giúp tôi lau nước mắt.
Có người an ủi tôi lại càng tủi thân. Khóc nhiều hơn, nhưng thực sự không dừng lại được.
Thì ra thế giới thật sự sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
"Đúng là mất trí rồi. Cô đúng là điển hình của kiểu người chỉ biết có yêu đương thôi." Có lẽ là thấy tôi khóc phiền phức quá, đội trưởng Cao hờ hững nói một câu.
Mắt tôi đỏ hoe lườm anh ta xong lại vùi mặt vào khuỷu tay, khóc càng dữ dội hơn.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, không biết qua bao lâu, cửa mở rồi lại đóng, có người đi ra rồi lại đi vào, trong tay tôi có thêm một hộp kem chocolate.
Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt đội trưởng Cao vẫn căng thẳng, bên tai lại hơi đỏ lên.
"Cô... tôi mua kem cho cô, đừng khóc nữa được không?"
4
"Mọi người nói xem," Tôi lau nước mắt vừa ăn kem vừa nức nở, "Em còn nên tiếp tục ở lại đây làm giáo viên hướng dẫn không?"
Chị Trương khoác tay lên vai tôi, cười nhìn tôi: "Em nghĩ sao?"
"Em cũng không biết..." Tôi gục đầu xuống, bực bội dùng thìa chọc kem, khiến hộp kem lầy lội không chịu nổi.
Đội trưởng Cao nhìn chằm chằm hộp kem trong tay tôi, ánh mắt u ám, giọng nói hung dữ:
"Cô cứ suy nghĩ thật kỹ, cô làm công việc này rốt cuộc là vì một người đàn ông hay là vì chính mình?"
Hốc mắt tôi lại đỏ lên.
Tôi thừa nhận tôi là một con quỷ thích khóc, chịu không nổi tủi thân dù chỉ là một chút, nhưng tôi thật sự không phải cố ý như thế.
"Ôi, chuyện này...... cô đừng khóc nữa!"
Đội trưởng Cao nhăn mặt, khuân mặt tuấn tú lại hoảng loạn.
Chị Trương phì cười: "Cao Viên, anh có thôi đi không? Suốt ngày hù doạ mấy em gái nhỏ!
"Chị Trương...... Em nói gì đâu, em không cố ý mà, haizzz!"
Đội trưởng Cao rút mấy tờ khăn giấy đưa cho tôi, "Xin chị đó chị gái, đừng khóc được không, làm cho mọi người tưởng tôi bắt nạt cô!"
Tôi bĩu môi, nín khóc.
Có thể là trong ánh mắt của tôi có sát khí, Cao Viên thở dài, cởi mũ đặt lên bàn, giọng nói cũng mềm mại hơn:
"Tôi... cô đừng khóc nữa, sợ cô rồi, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, cùng lắm thì đổi người khác đi..."
Nghĩ đến cái nhìn của Chu Thành nhìn tôi sau khi bị tôi phát hiện gian tình, vừa bối rối vừa chật vật, mặc dù lúc ấy hắn đã đẩy Ngụy Vi Vi ra.
Trái tim lại bắt đầu đau đớn, nước mắt vòng quanh hốc mắt, tôi đè nén, nhỏ giọng mắng: "Đàn ông đều là chó, không thể chấp nhận."
Chị Trương chẳng biết vì sao nhìn thoáng qua Cao Viên, lại nhìn về phía tôi, ánh mắt mập mờ không rõ, rồi lại nhanh chóng thu hồi.
Tôi còn chưa kịp cân nhắc, chợt nghe được Cao Viên cười khẽ một tiếng, trong bất đắc dĩ còn có mang theo một chút xíu không cam lòng, nhìn thẳng ánh mắt của tôi hỏi: "Cô thấy tôi được không?"
- -----
"Cô mau xuống đi!"
Xung quanh vang lên ồn ào, bên tai có tiếng đàn ông dễ nghe, phía dưới người tôi nghe thấy tiếng hô hấp nặng nề.
"Anh...... ai vậy?" - Mí mắt nặng nề, tôi cố sức mở ra, một khuôn mặt tuấn tú đập vào mắt tôi.
"Cô này, có thể đứng lên trước rồi nói không?" Khuôn mặt tuấn tú dần dần rõ ràng, huy hiệu cảnh sát trên mũ người đàn ông sáng chói mắt tôi.
Nhưng tôi uống quá nhiều, đầu đau như búa bổ, vẫn chưa hiểu gì, nếu không sẽ không mở miệng đã dỗi hờn: "Gọi ai cô đó... chị đâu?"
"Cô gái này, cô uống nhiều rồi, mau về nhà đi!" Chàng trai nhăn nhó, bắt đầu bắt đầu đẩy tôi.
Mặc dù say mềm người, nhưng không thể không đứng dậy.
"Tôi không có... nhà..." Bị đẩy vào chỗ đau, tôi bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Anh ta không ngờ tôi lại giãy dụa mạnh như vậy, mất đà, thế là lại một lần xấu hổ nữa đè anh ta xuống đất.
Sau đó, môi tôi dán lên miệng anh.
Trước khi rơi vào hôn mê, tôi mơ hồ nghe thấy một tiếng "bốp" giòn tan, xung quanh liên tiếp la ó, cùng với một câu mệnh lệnh không rõ cảm xúc --
"Tiểu Lý, đỡ cô ấy lên xe, mang về đồn!"
2
"Cô Phương Nhiễm, nơi này không phải khách sạn, muốn ngủ phiền cô về nhà ngủ."
Lại là giọng nam dễ nghe đó đang gọi tôi.
"Nơi này là..." Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, cánh tay bị gối tê dại, tứ chi cũng đau nhức, đầu khó chịu như bị nổ tung.
Tôi trợn tròn mắt, sợ tới mức chân mềm nhũn, trong đầu điên cuồng nhớ lại có phải mình đã làm chuyện xấu trái pháp luật loạn kỷ cương hay không.
Tôi khóc nhoè hết trang điểm, chị cảnh sát xinh đẹp che môi cười như được mùa, anh cảnh sát đẹp trai lại cười lạnh một tiếng, giống như trào phúng.
"Đây là đồn công an Song Hà, bây giờ cô Phương đã tỉnh chưa?" anh ta dùng ngón tay gõ gõ bàn, cắt ngang lời tôi.
Trong lòng hoang mang không đối diện với hiện trạng sợ hãi, tôi run rẩy môi nói: "Xin hỏi đồng chí cảnh sát, tôi phạm vào lỗi gì..."
Cửa phòng bị đột nhiên mở ra, một cảnh sát trẻ cười vọt vào: "Mua cho chị đây! Chị Trương, đây là lão Cao bảo tôi đi mua sữa nóng cho chị dâu đó!"
Không biết là bị khuôn mặt loang lổ phấn son của tôi hù dọa, hay là bị đổi trưởng đang thẩm vấn ném cho ánh mắt sắc bén hù dọa mà anh cảnh sát đó bỏ sữa lại trên bàn rồi quay đầu đi mất.
Không rõ đây là tình huống gì, cũng hơi giật mình vì hai chữ "chị dâu" kia, tôi chậm rãi nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú.
Mặt mày khó đoán, sống mũi cao thẳng, đường nét góc cạnh rõ ràng, quyến rũ vô cùng, tinh hoa hội tụ, phụ nữ gấc iu.
Chỉ là vị đội trưởng Cao này cả người cứng ngắc, miệng căng thẳng quay mặt đi không nói lời nào.
Chị Trương ở một bên mở miệng trước:
"Cô Phương, cô có biết con gái hơn nửa đêm ở quán bar uống nhiều rượu thật sự rất nguy hiểm, nếu như không phải chúng tôi đúng lúc tuần tra qua đó, Cao đội trưởng còn bị cô cưỡng..."
Sắc mặt Cao đội trưởng dường như đen thêm vài phần, chị Trương không nói tiếp, đẩy sữa lại cho tôi:
"Uống ly sữa nóng cho tỉnh táo lại đi."
Trong lời nói của chị Trương mang theo ấm lòng, sữa nóng khiến hốc mắt tôi đỏ lên.
25 tuổi, từ lần đầu tiên uống nhiều đến lần trước uống nhiều, bạn trai Chu Thành đều hâm nóng cho tôi một ly sữa, ngoại trừ lần này.
Ánh mắt đội trưởng Cao nhìn thần sắc mất tự nhiên của tôi, nghiêm túc hỏi:
"Còn tự ái sao? Con gái con lứa mà để mình uống say không biết gì?!"
Tôi "Oà" một tiếng khóc to.
3
Tôi thất tình rồi - -
Bạn trai cũ của tôi và bạn cùng phòng hẹn hò vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 25 của tôi.
Còn tôi - kẻ thất bại thảm hại đã say xỉn trong quán bar gần trường.
Bạn trai cũ của tôi Chu Thành là một lập trình viên, tôi và hắn là mối tình đầu của nhau, từ đại học đến lúc đi làm, tôi vì hắn đơn thương độc mã xông tới thành phố B, hắn lại qua lại với người thân nhất của tôi ở thành phố B - bạn cùng phòng Ngụy Vi Vi.
Tôi mất bạn trai còn mất luôn bạn thân, nói không chừng nhà mới thuê cũng không thể ở.
Càng nguy hiểm hơn chính là, công việc trợ giảng đại học của tôi còn có hai tháng thử việc.
Tôi thật sự rất thích công việc này, nhưng xảy ra chuyện này, tôi không xác định mình còn muốn tiếp tục ở lại thành phố thương tâm này hay không.
Sữa nóng đã biến thành sữa lạnh, tôi vẫn còn úp mặt vào bàn khóc bù lu bù loa.
Tôi khóc đến thở không ra hơi, nội dung vở kịch cũng bị tôi nói đến khàn cả tiếng.
"Hắn trước kia đã nói răng tôi không đủ...... gợi cảm, chẳng lẽ phụ nữ đàng hoàng là...... là sai sao huhu --"
Đau khổ cùng tức giận cùng lúc xông lên đầu, có lẽ còn có tiếc nuối nữa.
Từ đồng phục đến áo cưới giống như một lời nguyền vây khốn tôi, vì hắn tôi bất chấp tất cả lao tới thành phố xa lạ, nhịn khổ nhịn sở nghĩ đến hắn tôi đều vượt qua, bây giờ mới biết được mấy năm thanh xuân cho chó ăn cả rồi.
Hôm sinh nhật 25 tuổi tôi được sắp xếp tăng ca, để cùng Chu Thành trải qua sinh nhật, tôi tạm thời quyết định đổi ca với đồng nghiệp, về nhà sớm, lại bắt gặp hắn và Ngụy Vi Vi ôm nhau.
Sự thân mật đó, đến bây giờ nghĩ lại vẫn còn khiến cho tôi ghê tởm.
"Được rồi được rồi, cô gái, không phải phí nước mắt cho người không xứng đáng. Được rồi, được rồi!"
Chị Trương cầm khăn giấy ngồi xuống bên cạnh tôi, vừa vỗ nhẹ lưng tôi, vừa giúp tôi lau nước mắt.
Có người an ủi tôi lại càng tủi thân. Khóc nhiều hơn, nhưng thực sự không dừng lại được.
Thì ra thế giới thật sự sẽ sụp đổ trong nháy mắt.
"Đúng là mất trí rồi. Cô đúng là điển hình của kiểu người chỉ biết có yêu đương thôi." Có lẽ là thấy tôi khóc phiền phức quá, đội trưởng Cao hờ hững nói một câu.
Mắt tôi đỏ hoe lườm anh ta xong lại vùi mặt vào khuỷu tay, khóc càng dữ dội hơn.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, không biết qua bao lâu, cửa mở rồi lại đóng, có người đi ra rồi lại đi vào, trong tay tôi có thêm một hộp kem chocolate.
Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt đội trưởng Cao vẫn căng thẳng, bên tai lại hơi đỏ lên.
"Cô... tôi mua kem cho cô, đừng khóc nữa được không?"
4
"Mọi người nói xem," Tôi lau nước mắt vừa ăn kem vừa nức nở, "Em còn nên tiếp tục ở lại đây làm giáo viên hướng dẫn không?"
Chị Trương khoác tay lên vai tôi, cười nhìn tôi: "Em nghĩ sao?"
"Em cũng không biết..." Tôi gục đầu xuống, bực bội dùng thìa chọc kem, khiến hộp kem lầy lội không chịu nổi.
Đội trưởng Cao nhìn chằm chằm hộp kem trong tay tôi, ánh mắt u ám, giọng nói hung dữ:
"Cô cứ suy nghĩ thật kỹ, cô làm công việc này rốt cuộc là vì một người đàn ông hay là vì chính mình?"
Hốc mắt tôi lại đỏ lên.
Tôi thừa nhận tôi là một con quỷ thích khóc, chịu không nổi tủi thân dù chỉ là một chút, nhưng tôi thật sự không phải cố ý như thế.
"Ôi, chuyện này...... cô đừng khóc nữa!"
Đội trưởng Cao nhăn mặt, khuân mặt tuấn tú lại hoảng loạn.
Chị Trương phì cười: "Cao Viên, anh có thôi đi không? Suốt ngày hù doạ mấy em gái nhỏ!
"Chị Trương...... Em nói gì đâu, em không cố ý mà, haizzz!"
Đội trưởng Cao rút mấy tờ khăn giấy đưa cho tôi, "Xin chị đó chị gái, đừng khóc được không, làm cho mọi người tưởng tôi bắt nạt cô!"
Tôi bĩu môi, nín khóc.
Có thể là trong ánh mắt của tôi có sát khí, Cao Viên thở dài, cởi mũ đặt lên bàn, giọng nói cũng mềm mại hơn:
"Tôi... cô đừng khóc nữa, sợ cô rồi, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, cùng lắm thì đổi người khác đi..."
Nghĩ đến cái nhìn của Chu Thành nhìn tôi sau khi bị tôi phát hiện gian tình, vừa bối rối vừa chật vật, mặc dù lúc ấy hắn đã đẩy Ngụy Vi Vi ra.
Trái tim lại bắt đầu đau đớn, nước mắt vòng quanh hốc mắt, tôi đè nén, nhỏ giọng mắng: "Đàn ông đều là chó, không thể chấp nhận."
Chị Trương chẳng biết vì sao nhìn thoáng qua Cao Viên, lại nhìn về phía tôi, ánh mắt mập mờ không rõ, rồi lại nhanh chóng thu hồi.
Tôi còn chưa kịp cân nhắc, chợt nghe được Cao Viên cười khẽ một tiếng, trong bất đắc dĩ còn có mang theo một chút xíu không cam lòng, nhìn thẳng ánh mắt của tôi hỏi: "Cô thấy tôi được không?"
- -----