Chương 16: Gặp lại cố nhân
"- Im miệng cho ta! Đây không phải ở Hứa gia mà ngươi muốn làm càn!! ".
Phi Yến trước giờ đều rất chán ghét Hứa Tâm Ninh. Nàng ta lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, đáng thương để lấy lòng của ca ca của nàng.
"- Bốppppppppp!!!!!
Triệu Tư Thành giáng một bạt tai lên mặt Triệu Phi Yến, tức giận mắng nàng:
"- Hỗn xược!!! sao muội dám nói những lời như vậy với Ninh Nhi!!!!
Diệp Trường Ca đỡ lấy Phi Yến, thất vọng cách hành xử của hắn.
"- Ngươi đúng là mắt mù! Ngươi chửi mắng ta thì được, cớ sao vì một nữ nhân khác lại trách phạt tiểu muội của mình. Được rồi! Là ta lấy trộm đó, ta thấy ngươi là bị nữ nhân tâm cơ này che mắt, nên muốn hại nàng ta đó!
Trường Ca cứ như vậy đã phải nhận tội, dù nàng không làm gì sai trái.
"- Ngươi trộm cắp trong phủ bổn vương, là phạm trọng tội. Tuy nhiên nể tình ngươi từng cứu bổn vương, bổn vương không giết ngươi, giờ ngươi lập tức rời khỏi phủ đi ".
Hắn ta mặt lạnh lùng, ngoảnh mặt đi nơi khác.
"- Diệp tỷ nhận tội sao? Mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng người cứ ở vương phủ như thế này sẽ không thích hợp. Ta có căn nhà ở ngoại ô, lâu nay không ở, chắc cũng hơi cũ kĩ một chút, tỷ có thể đến đó."
Hứa Tâm Ninh giả vờ nhân từ với nàng, khiến đám hạ nhân liền hùa vào ca ngợi
"- Hứa tiểu thư quả thật nhân từ, bụng dạ thật tốt quá!
"- Phải đó! gặp ta là cào rách mặt ả ta rồi, đúng là đê hèn.
Nàng đều nghe hết, nhưng chỉ im lặng, hoạ từ miệng mà ra, sẽ có lúc họ phải gánh chịu những rắc rối mà chính họ gây ra. Nàng không nói gì thêm nữa, cứ như thế mà rời khỏi vương phủ.
"- Huynh đuổi Diệp tỷ, ta cũng rời khỏi vương Phủ, ta không cần huynh nữa!! "
Phi Yến nước mắt lưng tròng, giận dỗi chạy theo Diệp Trường Ca.
"- Yến Nhi!!!! Triệu Tư Thành gọi lớn.
Nhưng Phi Yến không quay người lại, Hứa Tâm Ninh vội ngăn cản.
"- Tư Thành ca ca cứ để muội ấy tự do một chút, ngày mai chắc chắn sẽ trở về."
Trong lòng ả đang cười thầm vì không còn ai ở vương phủ, không ai ngăn cản ả mặn nồng với Triệu Tư Thành nữa.
Triệu Phi Yến đuổi theo nàng gọi lớn:
"- Diệp tỷ! đợi ta với! "
"- Sao muội lại ở đây? Trường Ca ngơ ngác nhìn Phi Yến.
"- Chẳng phải trước kia ta hứa để tỷ ở vương phủ đến khi nào tỷ rời mới thôi sao. Nhưng giờ ca ca ta hiểu lầm đi, ép tỷ rời đi, ta cũng nên có trách nhiệm. Tỷ đừng lo, ta có ít tiền, sẽ mua một căn nhà để chúng ta sống ở kinh thành này".
Phi Yến vừa đi vừa nói.
Nàng không trả lời, mỉm cười dịu dàng nhìn Phi Yến, xem ra ở vương phủ chỉ có mình Phi Yến là thực sự quan tâm đến nàng.
Hai nàng mua một căn nhà lớn, rộng rãi, để làm nơi trú. Hằng ngày Trường Ca ra chợ mở sạp coi bói kiếm tiền, còn Phi Yến ở nhà lo cơm nước, còn có nuôi thêm gà. Lần đầu trải nghiệm cuộc sống của một thường dân khiến Phi Yến vô cùng thích thú.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, nàng vừa mở sạp bói thì một nam nhân liền ghé tới. Nàng quan sát hắn, trên cổ tay có xăm một hình xăm mặt trăng, lại giống với nam nhân thích khách ngày hôm đó, nàng buột miệng nói ra:
"- Ngươi là thích khách đêm hôm đó! "
Hắn ta cũng liền nhận ra nàng:
"- Ngươi là nữ nhân trong căn phòng đó ư? Sao ngươi không ở trong vương phủ mà lại ở bên ngoài mở sạp xem bói ngoài phố thế này?? ".
Hắn ta hiếu kì nhìn nàng.
"- Ta không phải người của vương phủ, chỉ tá túc một thời gian, rời đi là lẽ đương nhiên ". Nhắc đến vương phủ nàng lại có chút không vui.
"- ngươi biết xem bói sao? Không lừa gạt người đó chứ! ".
Hắn ta dường như không tin nàng.
"- Diệp gia ta hành nghề trừ ma truyền từ bao đời nay, không lừa gạt như ngươi nói."
"- Diệp gia? Lẽ nào ngươi là con gái Diệp Dung? "
Hắn ta thắc mắc nhìn nàng.
"- Sao ngươi biết phụ thân của ta? "
Trường Ca ngạc nhiên nhìn nam nhân lạ mặt.
"- Cha của ta và Diệp Dung từng là đồng môn, bái chung một vị sư. Sau khi Diệp Dung trở về Nam Sơn sinh sống một thời gian thì cha ta không còn nhận được tin tức của ông ấy nữa ".
Nàng nghe đến đây, chỉ im lặng trầm tư. Hắn ta cũng đoán có chuyện không hay xảy ra nên cũng không hỏi thêm.
"- Nếu ngươi kế nghiệp phụ thân ngươi rồi, chắc cũng có thể giúp được ta chuyện này.
"- Là chuyện gì? Nàng cũng rất tò mò.
"- Ta mời ngươi đến nhà ta một chuyến, sẽ thuận lại sự tình, ngươi có đồng ý không? ".
"- Được, để ta thu dọn nơi này trước đã." Vừa nói nàng vừa dọn dẹp, hắn ta cũng liền giúp đỡ nàng.
"- Để ta phụ với ngươi một chút! "
Nàng hơi vội mà vấp phải cục đá liền té nhào xuống đất
"- May quá, không bị sao cả! Nàng thở phào nhẹ nhõm."
"- Nhưng ta thì có sao!.... ngươi, ngươi đang đè lên người của ta đó!! ".
"- Hả????? ".Nàng cuối xuống nhìn mới hay mình đang đè lên thân người của hắn. Hèn chi lại không cảm thấy đau nhức. Nàng lập tức tránh sang một bên, kéo hắn đứng dậy.
"- Ngươi là heo sao? Nữ nhân sao lại có thể nặng đến như vậy, đau chết ta mất!
Hắn cố ý trêu chọc nàng, tránh cho nàng cảm thấy ngượng ngùng.
"- Thôi, nhanh chóng thu dọn đi, không còn sớm nữa đâu".
Hắn ta nói tiếp. Nàng cũng không bận tâm chuyện vừa nãy nữa, mà tiếp tục thu gom đồ. Hắn lẳng lặng xoay người đi, tay đặt lên trái tim đang đập mạnh. Cảm giác vừa rồi là gì? nó thật kì lạ, ta chưa từng gặp ai mang cho ta cảm xúc kì lạ như thế này.
.
Phi Yến trước giờ đều rất chán ghét Hứa Tâm Ninh. Nàng ta lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối, đáng thương để lấy lòng của ca ca của nàng.
"- Bốppppppppp!!!!!
Triệu Tư Thành giáng một bạt tai lên mặt Triệu Phi Yến, tức giận mắng nàng:
"- Hỗn xược!!! sao muội dám nói những lời như vậy với Ninh Nhi!!!!
Diệp Trường Ca đỡ lấy Phi Yến, thất vọng cách hành xử của hắn.
"- Ngươi đúng là mắt mù! Ngươi chửi mắng ta thì được, cớ sao vì một nữ nhân khác lại trách phạt tiểu muội của mình. Được rồi! Là ta lấy trộm đó, ta thấy ngươi là bị nữ nhân tâm cơ này che mắt, nên muốn hại nàng ta đó!
Trường Ca cứ như vậy đã phải nhận tội, dù nàng không làm gì sai trái.
"- Ngươi trộm cắp trong phủ bổn vương, là phạm trọng tội. Tuy nhiên nể tình ngươi từng cứu bổn vương, bổn vương không giết ngươi, giờ ngươi lập tức rời khỏi phủ đi ".
Hắn ta mặt lạnh lùng, ngoảnh mặt đi nơi khác.
"- Diệp tỷ nhận tội sao? Mặc dù đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng người cứ ở vương phủ như thế này sẽ không thích hợp. Ta có căn nhà ở ngoại ô, lâu nay không ở, chắc cũng hơi cũ kĩ một chút, tỷ có thể đến đó."
Hứa Tâm Ninh giả vờ nhân từ với nàng, khiến đám hạ nhân liền hùa vào ca ngợi
"- Hứa tiểu thư quả thật nhân từ, bụng dạ thật tốt quá!
"- Phải đó! gặp ta là cào rách mặt ả ta rồi, đúng là đê hèn.
Nàng đều nghe hết, nhưng chỉ im lặng, hoạ từ miệng mà ra, sẽ có lúc họ phải gánh chịu những rắc rối mà chính họ gây ra. Nàng không nói gì thêm nữa, cứ như thế mà rời khỏi vương phủ.
"- Huynh đuổi Diệp tỷ, ta cũng rời khỏi vương Phủ, ta không cần huynh nữa!! "
Phi Yến nước mắt lưng tròng, giận dỗi chạy theo Diệp Trường Ca.
"- Yến Nhi!!!! Triệu Tư Thành gọi lớn.
Nhưng Phi Yến không quay người lại, Hứa Tâm Ninh vội ngăn cản.
"- Tư Thành ca ca cứ để muội ấy tự do một chút, ngày mai chắc chắn sẽ trở về."
Trong lòng ả đang cười thầm vì không còn ai ở vương phủ, không ai ngăn cản ả mặn nồng với Triệu Tư Thành nữa.
Triệu Phi Yến đuổi theo nàng gọi lớn:
"- Diệp tỷ! đợi ta với! "
"- Sao muội lại ở đây? Trường Ca ngơ ngác nhìn Phi Yến.
"- Chẳng phải trước kia ta hứa để tỷ ở vương phủ đến khi nào tỷ rời mới thôi sao. Nhưng giờ ca ca ta hiểu lầm đi, ép tỷ rời đi, ta cũng nên có trách nhiệm. Tỷ đừng lo, ta có ít tiền, sẽ mua một căn nhà để chúng ta sống ở kinh thành này".
Phi Yến vừa đi vừa nói.
Nàng không trả lời, mỉm cười dịu dàng nhìn Phi Yến, xem ra ở vương phủ chỉ có mình Phi Yến là thực sự quan tâm đến nàng.
Hai nàng mua một căn nhà lớn, rộng rãi, để làm nơi trú. Hằng ngày Trường Ca ra chợ mở sạp coi bói kiếm tiền, còn Phi Yến ở nhà lo cơm nước, còn có nuôi thêm gà. Lần đầu trải nghiệm cuộc sống của một thường dân khiến Phi Yến vô cùng thích thú.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, nàng vừa mở sạp bói thì một nam nhân liền ghé tới. Nàng quan sát hắn, trên cổ tay có xăm một hình xăm mặt trăng, lại giống với nam nhân thích khách ngày hôm đó, nàng buột miệng nói ra:
"- Ngươi là thích khách đêm hôm đó! "
Hắn ta cũng liền nhận ra nàng:
"- Ngươi là nữ nhân trong căn phòng đó ư? Sao ngươi không ở trong vương phủ mà lại ở bên ngoài mở sạp xem bói ngoài phố thế này?? ".
Hắn ta hiếu kì nhìn nàng.
"- Ta không phải người của vương phủ, chỉ tá túc một thời gian, rời đi là lẽ đương nhiên ". Nhắc đến vương phủ nàng lại có chút không vui.
"- ngươi biết xem bói sao? Không lừa gạt người đó chứ! ".
Hắn ta dường như không tin nàng.
"- Diệp gia ta hành nghề trừ ma truyền từ bao đời nay, không lừa gạt như ngươi nói."
"- Diệp gia? Lẽ nào ngươi là con gái Diệp Dung? "
Hắn ta thắc mắc nhìn nàng.
"- Sao ngươi biết phụ thân của ta? "
Trường Ca ngạc nhiên nhìn nam nhân lạ mặt.
"- Cha của ta và Diệp Dung từng là đồng môn, bái chung một vị sư. Sau khi Diệp Dung trở về Nam Sơn sinh sống một thời gian thì cha ta không còn nhận được tin tức của ông ấy nữa ".
Nàng nghe đến đây, chỉ im lặng trầm tư. Hắn ta cũng đoán có chuyện không hay xảy ra nên cũng không hỏi thêm.
"- Nếu ngươi kế nghiệp phụ thân ngươi rồi, chắc cũng có thể giúp được ta chuyện này.
"- Là chuyện gì? Nàng cũng rất tò mò.
"- Ta mời ngươi đến nhà ta một chuyến, sẽ thuận lại sự tình, ngươi có đồng ý không? ".
"- Được, để ta thu dọn nơi này trước đã." Vừa nói nàng vừa dọn dẹp, hắn ta cũng liền giúp đỡ nàng.
"- Để ta phụ với ngươi một chút! "
Nàng hơi vội mà vấp phải cục đá liền té nhào xuống đất
"- May quá, không bị sao cả! Nàng thở phào nhẹ nhõm."
"- Nhưng ta thì có sao!.... ngươi, ngươi đang đè lên người của ta đó!! ".
"- Hả????? ".Nàng cuối xuống nhìn mới hay mình đang đè lên thân người của hắn. Hèn chi lại không cảm thấy đau nhức. Nàng lập tức tránh sang một bên, kéo hắn đứng dậy.
"- Ngươi là heo sao? Nữ nhân sao lại có thể nặng đến như vậy, đau chết ta mất!
Hắn cố ý trêu chọc nàng, tránh cho nàng cảm thấy ngượng ngùng.
"- Thôi, nhanh chóng thu dọn đi, không còn sớm nữa đâu".
Hắn ta nói tiếp. Nàng cũng không bận tâm chuyện vừa nãy nữa, mà tiếp tục thu gom đồ. Hắn lẳng lặng xoay người đi, tay đặt lên trái tim đang đập mạnh. Cảm giác vừa rồi là gì? nó thật kì lạ, ta chưa từng gặp ai mang cho ta cảm xúc kì lạ như thế này.
.