Chương 2: Hạ gục rết tinh
Nhưng hiện tại Trường Ca vẫn chưa mở được không gian thiên nhãn. Trong một lần chiến đấu với rết tinh, Trường Ca bị rết tinh đánh đến trọng thương, cơ thể đã mệt nhoài, không còn sức lực. Cô bé ngã gục trên đất lạnh, ý thức dần mơ hồ đi, hình bóng của người cha lại hiện về.
''- Trường Ca, ta tin con sẽ làm được! Nữ nhi ngoan, mau tỉnh dậy đi! ''
Giọng nói của cha cứ văng vẳng trong đầu, cơ thể dường như bất động của Trường Ca đang có phản ứng. Những ngón tay khẽ cử động, rồi như có một sức lực mạnh mẽ nào đó yểm trợ, cô bé đứng dậy, trong tay kẹp chặt lá bùa, miệng lẩm nhẩm.
"-Ta lệnh viêm hoả diệt trừ yêu ma! Đốt cháy!!"
Vừa dứt câu, cả thân hình rết tinh liền bốc lửa, nó đau đớn quằn quại dưới đất. Cùng lúc này không gian thiên nhãn cũng đã được mở ra. Trường Ca đã nhìn ra đây là rết tinh cấp ba, cũng có thể nhìn thấu được cơ thể của rết tinh nữa. Cô bé đã chiến thắng một con rết tinh cấp ba chỉ khi được bảy tuổi. Bản thân không chỉ ngừng phấn đấu, miệt mài học pháp mà còn có thể xem tướng số cho dân làng, tạo thu nhập cho hai mẹ con từ việc xem bói.
Thời gian trôi qua, Trường Ca ngày nào đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi.Càng lớn dung mạo càng sắc sảo, mặn mà. Nhiều nam nhân trong thôn để ý, thế nhưng nàng không màng, chỉ lo tối ngày xem bói và học thêm thuật pháp. Cũng như mọi ngày, hôm nay nàng xem bói xong liền đóng cửa nghỉ ngơi.Đang chuẩn bị ngủ, bên ngoài lại phát ra tiếng gõ cửa.
"- Có ai ở nhà không? Làm ơn giúp tôi với....."!
Một nữ tử giọng run run gọi vọng vào trong nhà.
''- Khuya như thế này, lại có người gõ cửa cầu cứu sao? '.
Nàng cau mày lắng nghe.
"- Để mẫu thân ra mở cửa ". Người mẹ thấy cô gái có vẻ đang gặp nguy hiểm liền có chút lo lắng.
Trường Ca ngăn tay mẹ lại:
"- Nửa đêm nửa hôm như này rất đáng ngờ, mẹ hãy tránh đi một chút. Đừng ra ngoài, con sẽ nói chuyện với nữ tử xem sao."
Nàng bước đến cửa, từ từ mở cánh cửa ra, một cô gái mặc một bộ y phục trắng đứng ở đó.
"- Cô nương, đêm khuya thể này sao cô nương lại tìm đến đây?
Cô gái kia giọng buồn bã:
"- Thật phiền quá, ta là người ở khinh thành về đây thăm thú, chẳng may lạc đường. Có thể cho ta ở nhờ một đêm được không?.
Trường Ca lập tức mở không gian thiên nhãn ra, nhìn lên trên cơ thể của nàng ta. Nữ nhân kia vậy mà lại không có tim, cũng không gan, phổi. Nói đúng hơn ả ta chính là một yêu ma cấp bốn.
"- À được chứ, nhưng cô nương có thể cùng ta qua bên nhà kho đằng kia, lấy thêm chăn đệm được không? Ta sợ trong nhà sẽ không đủ ấm."
Trường Ca vẫn rất bình tĩnh nói, chỉ tay về cái nhà kho cũ. Để bắt ả ta không quá khó khăn với nàng, tuy nhiên mẫu thân của nàng đang ở trong nhà, có thể gặp nguy hiểm, vì vậy nên dụ ả ta rời đi trước. Ả nghĩ rằng nàng đã mắc câu, nên mừng rỡ đồng ý ngay.
Trường Ca vừa bước đến cánh cửa nhà kho thì liền dừng lại, đứng im lặng.
"- Cô nương! Có chuyện gì vậy?
Ả nữ nhân mặc y phục trắng tròn mắt nhìn nàng.
"- Đến đây được rồi! Không phải diễn nữa ". Nàng nói xong liền lập tức xoay người dán lá bùa lên trán ả, hai tay chắp lại, miệng đọc chú thuật.
"- Ha Ha Ha!!! vài ba tấm bùa rách nát của ngươi cũng xứng giết được ta sao?."
Ả ta khinh bỉ cười lớn, liền hiện luôn nguyên hình. Khuôn mặt xinh đẹp, tươi trẻ lúc nãy của ả bỗng hoá thành trắng dã, hai hốc mắt đen ngòm, răng nanh lởm chởm. Hai cánh tay của ả vươn dài ra định bóp chết nàng. Cũng may mà nàng né kịp, không thì giờ cũng chỉ còn lại một đống thịt vụn.
'- Hừm, nếu như những lá bùa thông thường này không thể kiểm soát được ả, ta liền đổi sang sử dụng tuyệt chiêu khác."
Nàng suy nghĩ một chút, rồi dùng răng cắn vào ngón tay cái, để máu nhỏ giọt trên nền đất. Dưới chân ma nữ mọc lên vô số cỏ dại, chúng lớn nhanh và quấn chặt lấy cơ thể của ả. Thân cỏ này rất rắn chắc, ả càng vùng vẫy thì những thân cỏ càng siết chặt hơn.
"- Yêu ma mau trở về nơi ngươi thuộc về đi! ".
Nàng hét lớn, chỉ tay lên trời một đạo ánh sáng từ trên cao đánh xuống vào yêu nữ kia.
"- Ngươi.... ngươi mà lại có thể mượn được lôi kiếp của thiên địa? Ngươi... ngươi là ai? Còn mạnh hơn cả Nhện Vương đại nhân nữa?
Ma nữ hoảng sợ trước năng lực thần thông của nữ nhân trông nhỏ nhắn, yếu đuối kia.
Chiêu thức vừa rồi khiến ả bị khống chế hoàn toàn, muốn chạy cũng không thể, cả tứ chi đều không thể cử động.
Nghe nhắc đến cái tên Nhện vương, nàng tức khắc nghĩ đến những sợi tơ nhện quấn trên người phụ thân nàng khi mất.
"- Mau nói cho ta biết, nhện vương là ai? Hắn ta đang ở đâu?
Nàng lạnh lùng nhìn ma nữ dưới chân mình.
"- Kẻ nào tiết lộ đều sẽ chết thảm, ta dù chết cũng không nói về ngài ".
"- Ồ, vậy sao? Nhưng ta có cách để ngươi có thể nói ra."
Trường Ca dứt lời, rút ra từ trong ống tay áo ra một chiếc chuông nhỏ, nàng liên tục lắc chuông. Tiếng chuông dẫn dắt ả yêu nữ vào mộng ảo, đã bị Trường Ca kiểm soát hoàn toàn.
"- Nào! Giờ thì nói cho ta biết về nhện vương?? ".
Nàng bây giờ đã có thể ra lệnh cho ma nữ.
'- Nhện vương đại nhân là một trong tứ đại yêu quỷ mạnh nhất trong ngàn năm qua. Tất cả những yêu ma cấp thấp đều phải phục tùng ngài. Chưa từng có đạo sĩ nào có thể thắng được ngài, chúng đều bị ngài ăn thịt uống máu. Duy chỉ có một đạo sĩ mười hai năm trước, đả thương được ngài nhưng hắn cũng đã chết.
"- Mười hai năm trước??? Nàng trợn tròn mắt.
''- Trường Ca, ta tin con sẽ làm được! Nữ nhi ngoan, mau tỉnh dậy đi! ''
Giọng nói của cha cứ văng vẳng trong đầu, cơ thể dường như bất động của Trường Ca đang có phản ứng. Những ngón tay khẽ cử động, rồi như có một sức lực mạnh mẽ nào đó yểm trợ, cô bé đứng dậy, trong tay kẹp chặt lá bùa, miệng lẩm nhẩm.
"-Ta lệnh viêm hoả diệt trừ yêu ma! Đốt cháy!!"
Vừa dứt câu, cả thân hình rết tinh liền bốc lửa, nó đau đớn quằn quại dưới đất. Cùng lúc này không gian thiên nhãn cũng đã được mở ra. Trường Ca đã nhìn ra đây là rết tinh cấp ba, cũng có thể nhìn thấu được cơ thể của rết tinh nữa. Cô bé đã chiến thắng một con rết tinh cấp ba chỉ khi được bảy tuổi. Bản thân không chỉ ngừng phấn đấu, miệt mài học pháp mà còn có thể xem tướng số cho dân làng, tạo thu nhập cho hai mẹ con từ việc xem bói.
Thời gian trôi qua, Trường Ca ngày nào đã là một thiếu nữ mười bảy tuổi.Càng lớn dung mạo càng sắc sảo, mặn mà. Nhiều nam nhân trong thôn để ý, thế nhưng nàng không màng, chỉ lo tối ngày xem bói và học thêm thuật pháp. Cũng như mọi ngày, hôm nay nàng xem bói xong liền đóng cửa nghỉ ngơi.Đang chuẩn bị ngủ, bên ngoài lại phát ra tiếng gõ cửa.
"- Có ai ở nhà không? Làm ơn giúp tôi với....."!
Một nữ tử giọng run run gọi vọng vào trong nhà.
''- Khuya như thế này, lại có người gõ cửa cầu cứu sao? '.
Nàng cau mày lắng nghe.
"- Để mẫu thân ra mở cửa ". Người mẹ thấy cô gái có vẻ đang gặp nguy hiểm liền có chút lo lắng.
Trường Ca ngăn tay mẹ lại:
"- Nửa đêm nửa hôm như này rất đáng ngờ, mẹ hãy tránh đi một chút. Đừng ra ngoài, con sẽ nói chuyện với nữ tử xem sao."
Nàng bước đến cửa, từ từ mở cánh cửa ra, một cô gái mặc một bộ y phục trắng đứng ở đó.
"- Cô nương, đêm khuya thể này sao cô nương lại tìm đến đây?
Cô gái kia giọng buồn bã:
"- Thật phiền quá, ta là người ở khinh thành về đây thăm thú, chẳng may lạc đường. Có thể cho ta ở nhờ một đêm được không?.
Trường Ca lập tức mở không gian thiên nhãn ra, nhìn lên trên cơ thể của nàng ta. Nữ nhân kia vậy mà lại không có tim, cũng không gan, phổi. Nói đúng hơn ả ta chính là một yêu ma cấp bốn.
"- À được chứ, nhưng cô nương có thể cùng ta qua bên nhà kho đằng kia, lấy thêm chăn đệm được không? Ta sợ trong nhà sẽ không đủ ấm."
Trường Ca vẫn rất bình tĩnh nói, chỉ tay về cái nhà kho cũ. Để bắt ả ta không quá khó khăn với nàng, tuy nhiên mẫu thân của nàng đang ở trong nhà, có thể gặp nguy hiểm, vì vậy nên dụ ả ta rời đi trước. Ả nghĩ rằng nàng đã mắc câu, nên mừng rỡ đồng ý ngay.
Trường Ca vừa bước đến cánh cửa nhà kho thì liền dừng lại, đứng im lặng.
"- Cô nương! Có chuyện gì vậy?
Ả nữ nhân mặc y phục trắng tròn mắt nhìn nàng.
"- Đến đây được rồi! Không phải diễn nữa ". Nàng nói xong liền lập tức xoay người dán lá bùa lên trán ả, hai tay chắp lại, miệng đọc chú thuật.
"- Ha Ha Ha!!! vài ba tấm bùa rách nát của ngươi cũng xứng giết được ta sao?."
Ả ta khinh bỉ cười lớn, liền hiện luôn nguyên hình. Khuôn mặt xinh đẹp, tươi trẻ lúc nãy của ả bỗng hoá thành trắng dã, hai hốc mắt đen ngòm, răng nanh lởm chởm. Hai cánh tay của ả vươn dài ra định bóp chết nàng. Cũng may mà nàng né kịp, không thì giờ cũng chỉ còn lại một đống thịt vụn.
'- Hừm, nếu như những lá bùa thông thường này không thể kiểm soát được ả, ta liền đổi sang sử dụng tuyệt chiêu khác."
Nàng suy nghĩ một chút, rồi dùng răng cắn vào ngón tay cái, để máu nhỏ giọt trên nền đất. Dưới chân ma nữ mọc lên vô số cỏ dại, chúng lớn nhanh và quấn chặt lấy cơ thể của ả. Thân cỏ này rất rắn chắc, ả càng vùng vẫy thì những thân cỏ càng siết chặt hơn.
"- Yêu ma mau trở về nơi ngươi thuộc về đi! ".
Nàng hét lớn, chỉ tay lên trời một đạo ánh sáng từ trên cao đánh xuống vào yêu nữ kia.
"- Ngươi.... ngươi mà lại có thể mượn được lôi kiếp của thiên địa? Ngươi... ngươi là ai? Còn mạnh hơn cả Nhện Vương đại nhân nữa?
Ma nữ hoảng sợ trước năng lực thần thông của nữ nhân trông nhỏ nhắn, yếu đuối kia.
Chiêu thức vừa rồi khiến ả bị khống chế hoàn toàn, muốn chạy cũng không thể, cả tứ chi đều không thể cử động.
Nghe nhắc đến cái tên Nhện vương, nàng tức khắc nghĩ đến những sợi tơ nhện quấn trên người phụ thân nàng khi mất.
"- Mau nói cho ta biết, nhện vương là ai? Hắn ta đang ở đâu?
Nàng lạnh lùng nhìn ma nữ dưới chân mình.
"- Kẻ nào tiết lộ đều sẽ chết thảm, ta dù chết cũng không nói về ngài ".
"- Ồ, vậy sao? Nhưng ta có cách để ngươi có thể nói ra."
Trường Ca dứt lời, rút ra từ trong ống tay áo ra một chiếc chuông nhỏ, nàng liên tục lắc chuông. Tiếng chuông dẫn dắt ả yêu nữ vào mộng ảo, đã bị Trường Ca kiểm soát hoàn toàn.
"- Nào! Giờ thì nói cho ta biết về nhện vương?? ".
Nàng bây giờ đã có thể ra lệnh cho ma nữ.
'- Nhện vương đại nhân là một trong tứ đại yêu quỷ mạnh nhất trong ngàn năm qua. Tất cả những yêu ma cấp thấp đều phải phục tùng ngài. Chưa từng có đạo sĩ nào có thể thắng được ngài, chúng đều bị ngài ăn thịt uống máu. Duy chỉ có một đạo sĩ mười hai năm trước, đả thương được ngài nhưng hắn cũng đã chết.
"- Mười hai năm trước??? Nàng trợn tròn mắt.