Chương 25: Ta dùng kế bạch liên hoa trị bạch liên hoa
",-Vương gia, người đang ảo tưởng đấy sao? "
Nàng có chút giật mình, quay sang đáp trả lại hắn.
"- Hắt xì…!!! Có vẻ như nàng nhiễm nước mưa mà cảm lạnh rồi. Hắn trông thấy vậy thì liền cởi áo của mình ra, để lộ bờ ngực săn chắc, khỏe mạnh.
"- Vương gia! Người đang làm gì vậy?? "
Nàng quay mặt đi, hai má đỏ bừng vì ngại ngùng.
"- Mau mặc áo vào đi, đừng để bị cảm!! Triệu Tư Thành ném y phục đến trước mặt nàng.
"- Còn người thì sao? Không sợ bị cảm sao? Nàng hết nhìn y phục của hắn rồi lại nhìn hắn
"- Ta là nam tử hán, làm sao có thể bị cảm được ". Hắn nói giọng đầy kiêu hãnh.
"- Hừm… nếu ngài nhường thì ta sẽ mặc, đa tạ vương gia. Người có thể quay mặt đi một lát được không??
Nàng cũng không ngần ngại mà nhặt áo lên thay
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người lại. Đột nhiên bên cạnh nàng xuất hiện một con chuột lớn, nàng tuy là một nữ nhân mạnh mẽ nhưng lại có điểm yếu là sợ chuột.
"- Aaaaaaaa!!! Ở đây có chuột!!! Trường Ca sợ hãi nhảy lên trên lưng của vương gia.
"- Đâu? Con chuột đâu? "
Hắn ta có chút giật mình, cũng không đẩy nàng xuống mà cứ mặc nàng bám trên lưng.
"- Kia kìa! Vương gia mau đuổi chúng đi!!! " Nàng đưa tay chỉ vào lũ chuột.
Hắn nhặt một cục đá rồi ném về phía lũ chuột, chúng sợ hãi liền lập tức bỏ chạy.
“- Thật may quá!! Lũ chuột đã chạy hết rồi.” Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta từ lúc đuổi chuột đi sao mặt lại đỏ bừng, im lặng,không nói một lời vậy nhỉ?".
Nàng nghĩ bụng, rồi mắt vô tình đảo qua cơ thể mình. Giờ nàng mới nhận ra, chiếc áo mới mặc còn chưa được gài cẩn thận, để lộ phần da thịt trắng, mềm mại của nàng.
"- Aaaaa! Nàng hét lớn, nhảy khỏi lưng hắn, quên mất chân đang bị thương.
"- Cẩn thận!!! Triệu Tư Thành lo lắng chạy đến nhìn qua vết thương trên chân nàng.
"- Lưu manh, ngài đã nhìn thấy gì rồi? ". Nàng vừa ôm lấy chân đau đớn vừa trách mắng hắn.
"- Bổn vương còn chưa làm gì nàng,còn nàng thì nhảy lên lưng của bổn vương rồi. Nàng xem thử ai mới là người lưu manh?? ".
"- Ta …coi như ta bỏ qua cho người đấy! ".
Nàng xét thấy hắn nói cũng đúng. Là do nàng mà ra nên không thể trách hắn. Triệu Tư Thành tuy tỏ ra bình tĩnh như vậy, nhưng tim thì muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, chỉ là hắn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân mà thôi.
Cứ như thế, hai người đã cùng nhau qua đêm trong cái hang đá đó. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng nhìn thấy hắn co ro nằm một góc, trông có vẻ đáng thương, cũng cảm thấy hắn thật tốt. Nàng bây giờ mới có cơ hội nhìn kĩ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, ngũ quan hài hoà, da cũng rất mịn màng. Cơ thể hắn rắn chắc, vững chãi quả thực là mĩ nam hiếm có trong thiên hạ.
"- Ta đang nghĩ gì vậy trời!!! Diệp Trường Ca mau tỉnh lại ".
Nàng vỗ vào đầu trấn tỉnh bản thân, sau đó liền lay người của hắn.
“- Vương gia, trời sáng rồi mau trở về phủ thôi.”
Hắn nghe tiếng gọi của nàng liền từ từ mở mắt. Câu đầu tiên hắn lại nói hỏi nàng:
"- Chân của nàng đã đỡ đau hơn chưa?? "
"- Đêm qua nhờ vương gia giúp đỡ, nắn bóp lại bàn chân, hiện tại chân ta có thể đi lại được rồi ".
"- Nếu như nàng đã khoẻ thì chuẩn bị lên đường thôi.’’
Hai người lại tiếp tục hành trình trở về vương phủ.
Còn về phía Nhàn Phi và Hứa Tâm Ninh, sau khi rời khỏi chùa Kim Hương trở về. Mới hay tin vương gia trở về vương phủ rồi liền đi gấp, không biết ngài ấy đã đi đâu, nhưng cả đêm qua không trở về.
"- Nương nương, gã sát thủ đó liệu có giết được ả Diệp Trường Ca không? ".
Hứa Tâm Ninh lo lắng, đi qua đi lại trong phòng.
"- Hắn ta là sát thủ đệ nhất Đông Khởi đó, một tiểu tiện nhân như ả sao có thể sống được chứ!! "
Bà ta đinh ninh rằng Trương Ca đã chết rồi.
"- Nhưng Tư Thành ca ca vẫn chưa trở về, không biết có phải là đi tìm ả không??.
Hứa Tâm Ninh vẫn chưa yên tâm.
"- Hinh Nhi, con cứ an tâm. Ả ta chết rồi, Thành Nhi dù có biết là do ta làm cũng không thể bất hiếu mà trách tội ai da được.’
Những lời này Triệu Tư Thành và Trường Ca đứng bên ngoài đều đã nghe thấy. Trường Ca liếc nhìn biểu hiện của hắn, chỉ thấy hắn trầm lặng một lúc, rồi đạp bung cánh cửa ra. Hai người bên trong giật nảy người nhìn ra. Càng run sợ hơn đó là họ thấy Diệp Trường Ca vẫn còn sống.
"- Diệp Trường…Ca ngươi …sao chưa chết sao??? " Hứa Tâm Ninh giọng run run chỉ vào nàng.
"- Ô! Hứa tiểu thư mới có một ngày không gặp, liền thiếu quy cũ như vậy? Ta dẫu sao cũng sẽ trở thành vương phi, người không muốn tôn trọng thì thôi đi, nhưng lại gọi ta như kiểu gọi hạ nhân vậy sao? ".
Trường Ca cảm thấy cơ hội trả đũa đây rồi. Hôm nay sẽ dùng kế bạch liên hoa trị bạch liên hoa. Nàng nhào vào lòng vương gia:
"- Tướng công, ta biết ta chỉ là dân nữ thôn quê, nên Hứa tiểu thư không bằng lòng về ta. Nhưng dù gì ngài cũng lựa chọn ta, hoàng thượng cũng đã chấp thuận rồi. Nếu như muội không bằng lòng, có thể cầu lên hoàng thượng thu hồi ý chỉ ".
Trường Ca cố gắng rặn ra những giọt nước mắt đầy ủy khuất.
"- Ta…ta không có ý đó!!! Hứa Tâm Ninh vội phân trần. Ả ta biết cãi lệnh vua chính là tội khi quân.
Vương gia lập tức nổi giận:
“- Hứa Tâm Ninh làm càn! Không phải ta quý muội thì muội cái gì cũng có thể làm được. Từ nay về sau xin muội đừng nhúng tay vào vương phủ nữa!!!”.
"- Tư Thành Ca Ca!!! Huynh sao lại như thế! ". Ả ta dãy nãy tỏ vẻ hờn giận.
"- Không còn sớm nữa, Hứa tiểu thư mau về cho!!!
Triệu Tư Thành lạnh lùng nói, không để Hứa Tâm Ninh vào mắt.
Nàng có chút giật mình, quay sang đáp trả lại hắn.
"- Hắt xì…!!! Có vẻ như nàng nhiễm nước mưa mà cảm lạnh rồi. Hắn trông thấy vậy thì liền cởi áo của mình ra, để lộ bờ ngực săn chắc, khỏe mạnh.
"- Vương gia! Người đang làm gì vậy?? "
Nàng quay mặt đi, hai má đỏ bừng vì ngại ngùng.
"- Mau mặc áo vào đi, đừng để bị cảm!! Triệu Tư Thành ném y phục đến trước mặt nàng.
"- Còn người thì sao? Không sợ bị cảm sao? Nàng hết nhìn y phục của hắn rồi lại nhìn hắn
"- Ta là nam tử hán, làm sao có thể bị cảm được ". Hắn nói giọng đầy kiêu hãnh.
"- Hừm… nếu ngài nhường thì ta sẽ mặc, đa tạ vương gia. Người có thể quay mặt đi một lát được không??
Nàng cũng không ngần ngại mà nhặt áo lên thay
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người lại. Đột nhiên bên cạnh nàng xuất hiện một con chuột lớn, nàng tuy là một nữ nhân mạnh mẽ nhưng lại có điểm yếu là sợ chuột.
"- Aaaaaaaa!!! Ở đây có chuột!!! Trường Ca sợ hãi nhảy lên trên lưng của vương gia.
"- Đâu? Con chuột đâu? "
Hắn ta có chút giật mình, cũng không đẩy nàng xuống mà cứ mặc nàng bám trên lưng.
"- Kia kìa! Vương gia mau đuổi chúng đi!!! " Nàng đưa tay chỉ vào lũ chuột.
Hắn nhặt một cục đá rồi ném về phía lũ chuột, chúng sợ hãi liền lập tức bỏ chạy.
“- Thật may quá!! Lũ chuột đã chạy hết rồi.” Nàng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta từ lúc đuổi chuột đi sao mặt lại đỏ bừng, im lặng,không nói một lời vậy nhỉ?".
Nàng nghĩ bụng, rồi mắt vô tình đảo qua cơ thể mình. Giờ nàng mới nhận ra, chiếc áo mới mặc còn chưa được gài cẩn thận, để lộ phần da thịt trắng, mềm mại của nàng.
"- Aaaaa! Nàng hét lớn, nhảy khỏi lưng hắn, quên mất chân đang bị thương.
"- Cẩn thận!!! Triệu Tư Thành lo lắng chạy đến nhìn qua vết thương trên chân nàng.
"- Lưu manh, ngài đã nhìn thấy gì rồi? ". Nàng vừa ôm lấy chân đau đớn vừa trách mắng hắn.
"- Bổn vương còn chưa làm gì nàng,còn nàng thì nhảy lên lưng của bổn vương rồi. Nàng xem thử ai mới là người lưu manh?? ".
"- Ta …coi như ta bỏ qua cho người đấy! ".
Nàng xét thấy hắn nói cũng đúng. Là do nàng mà ra nên không thể trách hắn. Triệu Tư Thành tuy tỏ ra bình tĩnh như vậy, nhưng tim thì muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, chỉ là hắn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân mà thôi.
Cứ như thế, hai người đã cùng nhau qua đêm trong cái hang đá đó. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nàng nhìn thấy hắn co ro nằm một góc, trông có vẻ đáng thương, cũng cảm thấy hắn thật tốt. Nàng bây giờ mới có cơ hội nhìn kĩ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, ngũ quan hài hoà, da cũng rất mịn màng. Cơ thể hắn rắn chắc, vững chãi quả thực là mĩ nam hiếm có trong thiên hạ.
"- Ta đang nghĩ gì vậy trời!!! Diệp Trường Ca mau tỉnh lại ".
Nàng vỗ vào đầu trấn tỉnh bản thân, sau đó liền lay người của hắn.
“- Vương gia, trời sáng rồi mau trở về phủ thôi.”
Hắn nghe tiếng gọi của nàng liền từ từ mở mắt. Câu đầu tiên hắn lại nói hỏi nàng:
"- Chân của nàng đã đỡ đau hơn chưa?? "
"- Đêm qua nhờ vương gia giúp đỡ, nắn bóp lại bàn chân, hiện tại chân ta có thể đi lại được rồi ".
"- Nếu như nàng đã khoẻ thì chuẩn bị lên đường thôi.’’
Hai người lại tiếp tục hành trình trở về vương phủ.
Còn về phía Nhàn Phi và Hứa Tâm Ninh, sau khi rời khỏi chùa Kim Hương trở về. Mới hay tin vương gia trở về vương phủ rồi liền đi gấp, không biết ngài ấy đã đi đâu, nhưng cả đêm qua không trở về.
"- Nương nương, gã sát thủ đó liệu có giết được ả Diệp Trường Ca không? ".
Hứa Tâm Ninh lo lắng, đi qua đi lại trong phòng.
"- Hắn ta là sát thủ đệ nhất Đông Khởi đó, một tiểu tiện nhân như ả sao có thể sống được chứ!! "
Bà ta đinh ninh rằng Trương Ca đã chết rồi.
"- Nhưng Tư Thành ca ca vẫn chưa trở về, không biết có phải là đi tìm ả không??.
Hứa Tâm Ninh vẫn chưa yên tâm.
"- Hinh Nhi, con cứ an tâm. Ả ta chết rồi, Thành Nhi dù có biết là do ta làm cũng không thể bất hiếu mà trách tội ai da được.’
Những lời này Triệu Tư Thành và Trường Ca đứng bên ngoài đều đã nghe thấy. Trường Ca liếc nhìn biểu hiện của hắn, chỉ thấy hắn trầm lặng một lúc, rồi đạp bung cánh cửa ra. Hai người bên trong giật nảy người nhìn ra. Càng run sợ hơn đó là họ thấy Diệp Trường Ca vẫn còn sống.
"- Diệp Trường…Ca ngươi …sao chưa chết sao??? " Hứa Tâm Ninh giọng run run chỉ vào nàng.
"- Ô! Hứa tiểu thư mới có một ngày không gặp, liền thiếu quy cũ như vậy? Ta dẫu sao cũng sẽ trở thành vương phi, người không muốn tôn trọng thì thôi đi, nhưng lại gọi ta như kiểu gọi hạ nhân vậy sao? ".
Trường Ca cảm thấy cơ hội trả đũa đây rồi. Hôm nay sẽ dùng kế bạch liên hoa trị bạch liên hoa. Nàng nhào vào lòng vương gia:
"- Tướng công, ta biết ta chỉ là dân nữ thôn quê, nên Hứa tiểu thư không bằng lòng về ta. Nhưng dù gì ngài cũng lựa chọn ta, hoàng thượng cũng đã chấp thuận rồi. Nếu như muội không bằng lòng, có thể cầu lên hoàng thượng thu hồi ý chỉ ".
Trường Ca cố gắng rặn ra những giọt nước mắt đầy ủy khuất.
"- Ta…ta không có ý đó!!! Hứa Tâm Ninh vội phân trần. Ả ta biết cãi lệnh vua chính là tội khi quân.
Vương gia lập tức nổi giận:
“- Hứa Tâm Ninh làm càn! Không phải ta quý muội thì muội cái gì cũng có thể làm được. Từ nay về sau xin muội đừng nhúng tay vào vương phủ nữa!!!”.
"- Tư Thành Ca Ca!!! Huynh sao lại như thế! ". Ả ta dãy nãy tỏ vẻ hờn giận.
"- Không còn sớm nữa, Hứa tiểu thư mau về cho!!!
Triệu Tư Thành lạnh lùng nói, không để Hứa Tâm Ninh vào mắt.