Chương 27: Những đứa trẻ mất tích
Trường Ca vừa bước ra cổng vương phủ, liền trông thấy một nữ nhân quỳ trước hiên
"- Vị phu nhân này, ta là Diệp Trường Ca, không biết người muốn gặp ta để giúp chuyện gì? "
"- Diệp đại sư, xin hãy cứu lấy hài nhi của ta. Đêm qua đứa bé còn ngủ trong nhà, nhưng sáng nay lại biến mất không một dấu vết. Đứa trẻ có mệnh hệ gì, ta không thể sống nổi mất. Ta cầu xin đại sư cứu lấy con ta!!.
||||| Truyện đề cử: |||||
Người mẹ dập đầu xuống đất cầu xin nàng.
“- vị phu nhân này, xin hãy bình tĩnh, chúng ta trở về nhà của ngươi trước, rồi hãy thuận tình kể lại”.
Triệu Tư Thành bước ra, liền lên tiếng:
“- Bổn vương cũng muốn đi cùng!!!”.
“- Vương… vương gia! Thảo dân bái kiến Triệu vương gia … Thảo dân không dám làm phiền đến người, chỉ cầu xin sự giúp đỡ của Diệp đại sư.”
Nhìn thấy Triệu Tư Thành nữ nhân kia liền lúng túng, sợ sệt không dám nhìn thẳng.
"- Nàng ấy là vương phi của bổn vương. Ta muốn theo để tương trợ cho nàng ".
“- Ngài nói sao? Diệp đại sư đây chính là Vương phi??? Thảo dân có mắt không tròng, không nhìn thấy thái sơn. Xin vương phi tha mạng, ta chỉ biết người ở phủ, trước đây coi bói ở chợ kinh thành mà thôi.”
Nàng ta ánh mắt run sợ nhìn Trường Ca.
“- phu nhân đừng sợ, không biết không có tội. Chuyện này cứ bỏ qua, mau đưa ta về nhà của ngươi.”
Trường Ca từ tốn trả lời.
"- Được, được, nhà thảo dân gần đây, mời vương gia, vương phi theo chân ta về ". Nữ nhân mừng rỡ cung kính dẫn đường cho hai người.
"- Tại sao người lại theo ta vậy? Người không lo việc chính sự sao?
Vừa đi nàng vừa nói nhỏ với hắn.
‘’- Bổn vương sợ tay chân nàng gà mờ làm hỏng việc, sẽ bị thương nên ta phải theo nàng ".
Hắn ta chê nàng vụng về không an tâm, nàng liếc mắt không phục:
"- ta là đạo sĩ nhiều năm rồi, ngài nói ta không được việc sao?? Chính ta đuổi tiểu yêu cho muội muội của người đó! "
"- Vậy sao? Ta chỉ thấy nàng gặp nguy, may bổn vương đến kịp lúc, không thì cái mạng nhỏ của nàng cũng không còn.
Hắn ta liền bắt bẻ lại nàng. Trường Ca thấy hắn nói có phần đúng, nên cũng không muốn tranh cãi nữa.
"- Bẩm vương gia, vương Phi! Đây là nhà của thảo dân. "
Ngôi nhà trước mắt nàng trông khá nhỏ,đơn sơ, bước vào trong đồ đạc cũng rất ít và trông có vẻ đã cũ. Nữ nhân kia vội rót trà mời hai vị khách.
"- Nhà của thảo dân nghèo hèn, mong vương gia, vương phi đừng quở trách… "
"- Được rồi!!! Chuyện như thế nào ngươi hãy thuận lại đi, chúng ta không có nhiều thời gian!.
Vương gia ngăn lại lời nói của nàng ta, trực tiếp muốn giải quyết vụ việc.
"- Bẩm vương gia, thảo dân tên là Mạc Thu Kỳ, phu quân của ta làm nghề buôn, thường xuyên không có ở nhà. Chúng dân có một mụn con, năm nay lên bốn, là một nữ hài tử ngoan ngoãn. Đêm qua sau khi ru con ngủ, thảo dân cũng liền thiếp đi, thức dậy đã không nhìn thấy đứa trẻ. Hỏi những người xung quanh, không ai nhìn thấy Du nhi của thảo dân ở đâu cả ".
"- Lỡ đâu đứa bé bị bắt cóc, sao ngươi không báo quan??
Triệu Tư Thành tiếp lời.
“- Bẩm… chuyện này thật sự rất quỷ dị. Xóm nhà của thảo dân, gần đây xuất hiện nhiều vụ trẻ đi lạc, hoặc biến mất, báo quan nhưng không ai đếm xỉa đến, vì chúng dân chỉ là dân đen nghèo khó.”
Nỗi thất vọng hiện rõ trong đôi mắt người mẹ khốn khổ.
"- Những đứa trẻ biến mất có đặc điểm gì chung không? Ví dụ như tầm bao nhiêu tuổi, trên người hay đeo gì???
Trường Ca vẻ mặt nghiêm túc tìm hiểu.
"- Có, có!!! Những đứa bé đều là đứa trẻ dưới năm tuổi, tất cả đều là nữ nhi ".
Người mẹ liền gật đầu trả lời.
"- Vậy thì ta nắm rõ được tình hình rồi. Vương gia, phiền ngài giúp đỡ một chút, cho người chuẩn bị cho ta bốn cây nến đỏ, một chén máu gà và một thanh kiếm bằng gỗ ".
"- Được, bổn vương lập tức cho chuẩn bị cho nàng ".
“- Cảm tạ vương gia! Mạc phu nhân yên tâm, ta có cách tìm lại đứa trẻ. Người hãy lấy giúp ta vài sợi tóc còn sót lại của đứa bé ở trên giường đến đây.”
‘’- Vâng…vâng…thảo dân đi lấy ngay!!. Nét mặt Mạc phu nhân có chút vui mừng.
Một lát sau liền đem vài sợi tóc đến. Nàng đặt những sợi tóc nằm trên một đồng xu để chính giữa căn nhà. Mắt nàng nhắm lại một lúc, mơ hồ thấy được khung cảnh lúc đó.
Thông qua những sợi tóc còn sót, nàng thấy được kí ức của đứa trẻ. Nữ hài tử đang ngủ say thì trên giường xuất hiện một vũng nước đen ngòm, đứa trẻ bị hút vào trong cái vững đen trước khi mà kịp la hét, sau đó vững bước kia cũng biến mất một cách quỷ dị.
“- Là do quỷ nước làm!! Con quỷ này chuyên bắt những nữ hài tử về làm thuốc dẫn, ăn vào sẽ trở nên bất khả xâm phạm.”
Trường Ca giải thích.
"- Vậy…Du Nhi…con gái ta, con bé còn sống không???
Người mẹ nghe đến kẻ bắt cóc không phải con người, mặt mày liền tím tái.
"- Tổng cộng đã có bao nhiêu vụ mất tích rồi?? "
Nàng liền hỏi dồn.
“- Bẩm vương phi, hiện tại đã có năm vụ trong xóm mất tích.”
"- Vậy thì đứa bé ấy vẫn ổn, vì thuốc dẫn này phải lấy mạng 100 đứa trẻ cùng một lúc mới có thể hoàn thành.
"- Thật điên rồ!!! Yêu ma dùng yêu thuật hãm hại nhân loại, rồi sẽ đến lúc triều đại này sẽ loạn lên vì chúng ".
Triệu Tư Thành bức xúc, nàng liền gật đầu tán thành lời của hắn:
“- Đúng vậy, trước đây hai thế giới vẫn rất an yên, không xâm phạm. Tuy nhiên kết giới giữa ma quỷ và còn người đã có lỗ hổng, yêu ma tràn vào thế giới con người, tại oai tác quái.”
"- Vị phu nhân này, ta là Diệp Trường Ca, không biết người muốn gặp ta để giúp chuyện gì? "
"- Diệp đại sư, xin hãy cứu lấy hài nhi của ta. Đêm qua đứa bé còn ngủ trong nhà, nhưng sáng nay lại biến mất không một dấu vết. Đứa trẻ có mệnh hệ gì, ta không thể sống nổi mất. Ta cầu xin đại sư cứu lấy con ta!!.
||||| Truyện đề cử: |||||
Người mẹ dập đầu xuống đất cầu xin nàng.
“- vị phu nhân này, xin hãy bình tĩnh, chúng ta trở về nhà của ngươi trước, rồi hãy thuận tình kể lại”.
Triệu Tư Thành bước ra, liền lên tiếng:
“- Bổn vương cũng muốn đi cùng!!!”.
“- Vương… vương gia! Thảo dân bái kiến Triệu vương gia … Thảo dân không dám làm phiền đến người, chỉ cầu xin sự giúp đỡ của Diệp đại sư.”
Nhìn thấy Triệu Tư Thành nữ nhân kia liền lúng túng, sợ sệt không dám nhìn thẳng.
"- Nàng ấy là vương phi của bổn vương. Ta muốn theo để tương trợ cho nàng ".
“- Ngài nói sao? Diệp đại sư đây chính là Vương phi??? Thảo dân có mắt không tròng, không nhìn thấy thái sơn. Xin vương phi tha mạng, ta chỉ biết người ở phủ, trước đây coi bói ở chợ kinh thành mà thôi.”
Nàng ta ánh mắt run sợ nhìn Trường Ca.
“- phu nhân đừng sợ, không biết không có tội. Chuyện này cứ bỏ qua, mau đưa ta về nhà của ngươi.”
Trường Ca từ tốn trả lời.
"- Được, được, nhà thảo dân gần đây, mời vương gia, vương phi theo chân ta về ". Nữ nhân mừng rỡ cung kính dẫn đường cho hai người.
"- Tại sao người lại theo ta vậy? Người không lo việc chính sự sao?
Vừa đi nàng vừa nói nhỏ với hắn.
‘’- Bổn vương sợ tay chân nàng gà mờ làm hỏng việc, sẽ bị thương nên ta phải theo nàng ".
Hắn ta chê nàng vụng về không an tâm, nàng liếc mắt không phục:
"- ta là đạo sĩ nhiều năm rồi, ngài nói ta không được việc sao?? Chính ta đuổi tiểu yêu cho muội muội của người đó! "
"- Vậy sao? Ta chỉ thấy nàng gặp nguy, may bổn vương đến kịp lúc, không thì cái mạng nhỏ của nàng cũng không còn.
Hắn ta liền bắt bẻ lại nàng. Trường Ca thấy hắn nói có phần đúng, nên cũng không muốn tranh cãi nữa.
"- Bẩm vương gia, vương Phi! Đây là nhà của thảo dân. "
Ngôi nhà trước mắt nàng trông khá nhỏ,đơn sơ, bước vào trong đồ đạc cũng rất ít và trông có vẻ đã cũ. Nữ nhân kia vội rót trà mời hai vị khách.
"- Nhà của thảo dân nghèo hèn, mong vương gia, vương phi đừng quở trách… "
"- Được rồi!!! Chuyện như thế nào ngươi hãy thuận lại đi, chúng ta không có nhiều thời gian!.
Vương gia ngăn lại lời nói của nàng ta, trực tiếp muốn giải quyết vụ việc.
"- Bẩm vương gia, thảo dân tên là Mạc Thu Kỳ, phu quân của ta làm nghề buôn, thường xuyên không có ở nhà. Chúng dân có một mụn con, năm nay lên bốn, là một nữ hài tử ngoan ngoãn. Đêm qua sau khi ru con ngủ, thảo dân cũng liền thiếp đi, thức dậy đã không nhìn thấy đứa trẻ. Hỏi những người xung quanh, không ai nhìn thấy Du nhi của thảo dân ở đâu cả ".
"- Lỡ đâu đứa bé bị bắt cóc, sao ngươi không báo quan??
Triệu Tư Thành tiếp lời.
“- Bẩm… chuyện này thật sự rất quỷ dị. Xóm nhà của thảo dân, gần đây xuất hiện nhiều vụ trẻ đi lạc, hoặc biến mất, báo quan nhưng không ai đếm xỉa đến, vì chúng dân chỉ là dân đen nghèo khó.”
Nỗi thất vọng hiện rõ trong đôi mắt người mẹ khốn khổ.
"- Những đứa trẻ biến mất có đặc điểm gì chung không? Ví dụ như tầm bao nhiêu tuổi, trên người hay đeo gì???
Trường Ca vẻ mặt nghiêm túc tìm hiểu.
"- Có, có!!! Những đứa bé đều là đứa trẻ dưới năm tuổi, tất cả đều là nữ nhi ".
Người mẹ liền gật đầu trả lời.
"- Vậy thì ta nắm rõ được tình hình rồi. Vương gia, phiền ngài giúp đỡ một chút, cho người chuẩn bị cho ta bốn cây nến đỏ, một chén máu gà và một thanh kiếm bằng gỗ ".
"- Được, bổn vương lập tức cho chuẩn bị cho nàng ".
“- Cảm tạ vương gia! Mạc phu nhân yên tâm, ta có cách tìm lại đứa trẻ. Người hãy lấy giúp ta vài sợi tóc còn sót lại của đứa bé ở trên giường đến đây.”
‘’- Vâng…vâng…thảo dân đi lấy ngay!!. Nét mặt Mạc phu nhân có chút vui mừng.
Một lát sau liền đem vài sợi tóc đến. Nàng đặt những sợi tóc nằm trên một đồng xu để chính giữa căn nhà. Mắt nàng nhắm lại một lúc, mơ hồ thấy được khung cảnh lúc đó.
Thông qua những sợi tóc còn sót, nàng thấy được kí ức của đứa trẻ. Nữ hài tử đang ngủ say thì trên giường xuất hiện một vũng nước đen ngòm, đứa trẻ bị hút vào trong cái vững đen trước khi mà kịp la hét, sau đó vững bước kia cũng biến mất một cách quỷ dị.
“- Là do quỷ nước làm!! Con quỷ này chuyên bắt những nữ hài tử về làm thuốc dẫn, ăn vào sẽ trở nên bất khả xâm phạm.”
Trường Ca giải thích.
"- Vậy…Du Nhi…con gái ta, con bé còn sống không???
Người mẹ nghe đến kẻ bắt cóc không phải con người, mặt mày liền tím tái.
"- Tổng cộng đã có bao nhiêu vụ mất tích rồi?? "
Nàng liền hỏi dồn.
“- Bẩm vương phi, hiện tại đã có năm vụ trong xóm mất tích.”
"- Vậy thì đứa bé ấy vẫn ổn, vì thuốc dẫn này phải lấy mạng 100 đứa trẻ cùng một lúc mới có thể hoàn thành.
"- Thật điên rồ!!! Yêu ma dùng yêu thuật hãm hại nhân loại, rồi sẽ đến lúc triều đại này sẽ loạn lên vì chúng ".
Triệu Tư Thành bức xúc, nàng liền gật đầu tán thành lời của hắn:
“- Đúng vậy, trước đây hai thế giới vẫn rất an yên, không xâm phạm. Tuy nhiên kết giới giữa ma quỷ và còn người đã có lỗ hổng, yêu ma tràn vào thế giới con người, tại oai tác quái.”