Chương : 1
Chiếc cadillac đen dài mang phong cách mạnh mẽ huyền bí thong dong trên đường phố đông xe tấp nập qua lại. Ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nghiêm nghị và bá đạo tuyệt đối, một thân người cao lớn với bộ complet đen huyền. Cả người hắn toát lên sặc mùi máu tanh, mùi của chết chóc, của sự hủy diệt. Có điều gì đó bất ổn, sự nhạy cảm của hắn rất cao. Chỉ với một cái liếc nhìn từ một người ngồi trong chiếc xe đang chạy bên cạnh đã bị hắn phát giác. Hắn quay mặt nhìn người trong xe bên cạnh. Khẩu súng trên tay người đàn ông đó chĩa thẳng về phía đầu của hắn. Người đàn ông đó nhếch môi cười, ánh mắt lóe lên tia hứng thú như muốn nói mạng của hắn bị ông ta lấy chắc rồi. Hắn không quan tâm nhìn khẩu súng đang dí về phía đầu mình mà chỉ nhìn người đàn ông, ánh mắt hắn không có bất kì biểu cảm sợ hãi nào ngoài sự lạnh lùng bá đạo vốn có. Tiếng súng nổ ra chỉ hai tiếng bụp bụp như tiếng khui nắp chai.
Hắn như không bận tâm đến sự tồn tại của người đàn ông đó. Chiếc cadillac vẫn hiên ngang với vận tốc không dừng mà tiến về phía trước một cách ngạo mạng. Phát súng đúng vào mi tâm của người đàn ông, máu chảy xuống loan ướt cả mặt. Ông ta chết tức tưởi trong sự ngờ vực, hắn đã rút súng từ khi nào, và bắn ông như thế nào? Bên cạnh ông là người đàn ông khác đang lái xe, ngay màng tang của người đàn ông này cũng bị một phát đạn cấm vào, ông ta gục đầu lên bánh lái. Xe không người lái, mất phương hướng đâm mạnh vào chiếc xe phía trước.
Tiếng súng nổ vang ra hàng loạt, mưa đạn bay tới tấp vào xe hắn từ phía sau. Chiếc xe bọc thép được chế tạo đặc biệt nhằm chống đạn rất hiệu quả. Những viên đạn bắn tới không thể phá vỡ được lớp cửa kính. Ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh, gương mặt không một biểu cảm sợ hãi mà chỉ toát lên sự bá đạo lạnh lùng. Dám đột kích hắn, hắn sẽ cho kẻ đó xuống gặp Diêm Vương. Hắn tăng tốc xe chạy vụt lên phía trước.
Ba chiếc xe phía sau không ngừng đuổi sát theo, hai chiếc xe màu xám từ phía sau rẽ sang hai bên bám sát chiếc Cadillac của hắn, chiếc màu trắng còn lại vẫn duy trì tốc độ bám theo sau. Hai bên và phía sau đạn bắn vào xe hắn không ngừng nghỉ. Người ngoài phố vội vàng tránh xa khỏi cuộc chiến đẫm máu này. Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc nhìn hai chiếc xe hai bên và nhìn vào gương chiếu hậu quan sát chiếc xe phía sau. Khóe môi hắn cong lên thành nụ cười giết người.
Phanh kít, chiếc xe lập tức thắng lại. Hai chiếc xe chạy song song hai bên xe của hắn bất ngờ không biết hành động của hắn nên vận tốc khá nhanh đã tiến vượt lên phía trước, để lại chiếc xe của hắn đang đậu giữa đường. Hắn nhìn vào gương chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau đang vận tốc nhanh tiến tới. Chiếc xe phía sau bất ngờ không biết được hành động của hắn, không kịp trở tay, tốc độ như cũ mà lao tới mỗi lúc một sát gần với xe của hắn. Ánh mắt hắn không hề sợ hãi mà chỉ có tia nhìn sắc bén như lưỡi dao, hắn đang chờ đợi chiếc xe đó lao tới. Chiếc xe màu trắng liền đánh bánh lái rẽ sang bên thì tông phải chiếc xe đậu bên cạnh. Cú va chạm khá mạnh giữa hai chiếc xe, ban đầu là một ngọn lửa bùng cháy trong nháy mắt trở thành ngọn lửa lớn từ từ đốt cháy một bộ phận của chiếc xe màu trắng.
Hắn không quay đầu xe bỏ chạy mà lại điều khiển xe chạy lên tiến về phía hai chiếc xe màu xám đang quay đầu tiến về xe của hắn. Người trong hai chiếc xe không ngừng bắn súng nả đạn vào xe hắn. Vẫn là ánh mắt lạnh lẽo kiên định, hắn điều khiển xe lao về phía làn đạn nhẹ nhàng như đang cho xe đi trên đường quốc lộ. Khi hai chiếc xe màu xám áp chế hai bên xe của hắn, bọn người ngồi trong xe không dừng tay mà nhắm liên tục bắn vào cửa kính xe. Cửa kính xe bên phải của hắn dần tuột xuống, một tay lái xe, tay còn lại hắn đưa khẩu súng ra ngoài cửa kính, hướng họng súng vào xe của đối phương. Hắn không nhìn, không nhắm mục tiêu mà chỉ định vị khoảng cách bằng giác quan.
Bụp… Viên đạn từ họng súng của hắn bay ra bắn vào đúng ngay màng tang của người lái xe. Người lái xe buông tay thả bánh lái, người đàn ông ngồi ghế phụ và hai người đàn ông ngồi phía sau chưa kịp phản ứng tình hình thì chiếc xe không người lái lao thẳng vào chiếc xe màu trắng đang bốc lửa khi nãy. Va chạm mạnh cùng với lửa từ bên xe màu trắng lan sang, chiếc xe màu xám nổ tung và hòa trộn cùng đốm lửa của chiếc màu trắng đang còn cháy dở.
Chiếc xe màu xám còn lại vội vàng quay đầu xe lao về hướng xe của hắn. Thắng gấp và xoay xe một vòng chín mươi độ, xe của hắn dừng lại theo hướng nằm ngang trên con đường. Hắn cố tình chận đầu chiếc xe màu xám đó. Không, hắn đang đưa họng súng hướng về phía chiếc xe. Nhiều tiếng súng từ súng của hắn nổ ra, không một viên đạn nào của hắn bắn ra trúng vào màng kính xe phía trước, hắn không có ý bắn người ngồi trong xe. Mà tất cả những viên đạn đều nhằm vào hai bánh xe phía trước của chiếc xe màu xám, cả hai bánh trước đều bị bắn lũng, xe nhanh chóng giảm tốc độ không thể chạy được với chỉ hai bánh. Không chịu bỏ cuộc, chiếc xe vẫn lao tới với tốc độ khá nhanh và hướng về phía xe của hắn bắn đạn tới không ngừng. Hắn ngồi im nhìn chiếc xe màu xám đang lao tới như đang ngồi đợi đèn đỏ. Khi đầu xe màu xám của đối phương tiến sát gần với đuôi xe của hắn, đây chính là thời điểm đèn xanh hắn chờ đợi. Gạt cần đánh số, chiếc xe của hắn điều khiển vụt tiến lên vừa lúc với chiếc xe màu xám đâm thẳng tới.
Sự điềm tỉnh tính toán của hắn thật chuẩn sát. Chiếc xe của hắn xoay vòng chín mươi độ và chạy ngược chiều lại với chiếc xe màu xám. Chiếc xe màu xám chỉ còn lại hai bánh xe phía sau vội vàng quay đầu, không kịp giảm tốc độ đã đâm thẳng vào căn nhà bên đường, làm vỡ nát bức tường kính vững chắc.
Ra tay với hắn, hắn sẽ cho người đó chết một cách thảm hại. Một khi hắn ra tay chỉ có sự hủy diệt, không cho đối phương một con đường sống sót. Gương mặt lạnh lẽo như Bắc Cực của hắn thật khiến trái tim người nhìn phải tê cứng. Hắn không hề tỏ ra thương tiếc cho những người bị hắn giết vừa rồi, và càng không tồn tại bất kì tia hứng thú nào trong mắt hắn. Có thể nói, hắn là một kẻ đầy bá đạo, là một người không có tình người, vô nhân tính.
Từ phía trước, phía sau chiếc Cadillac, hàng loạt những chiếc xe đang kéo nhau tiến về xe của hắn. Bọn họ quyết tâm giết hắn cho bằng được, lần này đúng thật đã dồn hắn vào đường cùng. Nhưng từ khóe mắt của hắn, cũng chỉ có tia nhìn lạnh lẽo, hắn đúng là người không biết sợ là gì.
Nhìn vào gương chiếu hậu, hắn nhìn thấy bom nổ đang bắn về xe của hắn, hắn nhanh tay đánh bánh lái tránh sang bên. Vừa tránh bom bên này bom phía sau lại bắn tới, hắn lại rẽ xe tránh né. Một quả bom đang bay trực diện vào xe hắn rất gần khi hắn đang tránh quả bom vừa rồi. Tung cánh cửa xe, hắn nhảy nhanh ra ngoài thì quả bom bắn vào chiếc xe nổ tung, những mảnh vụn của xe mang theo lửa bắn tung tóe xung quanh. Hắn nhảy ra khỏi xe tiếp đất liền lộn hai vòng để tránh đạn. Nhanh người đứng dậy và vụt chạy vào bên trong con hẻm hắn vừa nhìn thấy.
Làn gió thổi nhẹ xì xào mát rượi trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng tròn trên bầu trời đã đưa ánh sáng chiếu rọi mờ nhạt trên con đường. Nơi đây với hai bên dãy nhà đã đóng kín cửa, chẳng có người, chẳng có tiếng xe ồn ào, chỉ có tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc nhưng không mang một tà khí chết chóc nào, không có đáng sợ mà chỉ có êm dịu và nhẹ nhàng.
Đoàn đoàn đoàn… Hàng lọat tiếng súng nổ ra từ phía đầu con đường đã đánh tan màng đêm tĩnh lặng nơi đây. Hắn đang dốc sức chạy với mỗi bước chân nặng nề đau đớn và một bàn tay đang ôm chặt ngay trước lồng ngực. Khi hắn nhảy ra khỏi xe, hắn có lộn hai vòng để tránh đạn, nhưng làn đạn như mưa bay ấy đã để một viên vào ngay bên ngực của hắn. Phía sau xa với hắn có nhiều tiếng bước chân, phải đến hơn mười người hăng say đuổi theo, trên tay bọn họ đều cầm súng và không ngừng nả đạn về phía hắn. Không biết do hắn có một giác cảm phía sau hay hắn có tài tránh đạn tốt mà nhiều viên đạn từ phía sau được bắn tới mà không viên nào có thể bắn trúng hắn.
Tay cứ ôm chặt lấy bên ngực, tuy có vẻ đau đớn nhưng hắn cố chạy rất nhanh, chạy để tháo mạng. Chẳng biết viên đạn nằm bên ngực có nguy hiểm không, cũng chẳng thể thấy được nét mặt hắn lúc này như thế nào, sợ hãi hay đau đớn vì ánh sáng nơi đây không đủ rõ để có thể nhìn rõ mặt con người. Nhưng có thể thấy được dáng vẻ bá đạo không run rẫy của hắn qua dáng người đang chạy của hắn. Hắn càng chạy, tóp người phía sau càng đuổi theo và theo sát hắn là những viên đạn mang đầy tà khí hủy diệt.
Hắn chạy thêm một đoạn thì rẽ vào một con hẻm khác và chạy tiếp tục thêm đoạn khá xa nữa khi những người truy đuổi vẫn chưa kịp chạy vào đến con hẻm thì hắn bất chợt dừng lại ngay đầu ngã tư. Không do dự hắn rẽ vào con hẻm bên phải và chạy xa dần khuất bóng thì cũng là lúc những người truy đuổi đang đứng do dự ngay đầu ngã tư. Họ không biết là hắn đã chạy thẳng, rẽ trái hay rẽ phải. Không có thời gian cho bọn họ đoán mò, nhưng bọn họ có tới mười mấy người thì chẳng dại gì mà cùng chạy đi tìm trong cùng một con hẻm.
“Chia ra tìm!.” Một tiếng nói tức giận từ trong đám người đang đuổi theo hét ra.
Người này vừa dứt lời, hơn mười người tự hiểu ý nhau và chia đều theo ba hướng tiếp tục truy đuổi hắn. Hắn vẫn đang chạy nhưng dường như đã kiệt sức, một tay ôm ngực với dáng người khom dần xuống phía trước, vẻ đau đớn và bước chân chạy nặng nề. Có vẻ trong cái giây phút trốn chạy như trốn chạy tử thần của hắn, hắn dù đau đớn nhưng cũng không còn biết đến cái đau nữa, chỉ biết là phải dốc sức chạy cho đến khi không còn cơ hội cho những người truy đuổi tìm thấy được. Chạy ngang qua khúc cù chỏ được đoạn khá xa, dù không còn nghe thấy tiếng đuổi theo từ phía sau nhưng chưa hẳn là đã an toàn nhưng đã dịu lại cơn lo phần nào. Hắn dừng lại thả lưng đứng vịn người vào vách tường và thở mạnh, vừa đau vừa mệt, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt lạnh lẽo.
Tiếng súng lại bất ngờ liên tục nổ ra và bay liên tục vào vách tường ngay hai bên hắn đứng. Dù đang đau và mệt nhưng hành động nhanh cực kì đã giúp hắn tránh khỏi làn đạn đó. Phía trước có đến năm người đang bắn tới hắn, hắn dù có muốn cũng không thể bỏ chạy khi những người truy đuổi này đã tiền lại sát gần, chỉ cần quay lưng chạy thì không biết trên con người của hắn sẽ có tới không biết bao nhiêu viên đạn bắn vào cơ thể mình. Hắn không ngu ngốc mà bỏ chạy nhưng cũng không thể đứng một chỗ để bọn họ giết mình. Hành động như một cơn gió lướt qua, hắn vừa tránh được làn đạn, đạn vẫn bay tới nhưng nhờ màng đêm và thủ thuật lợi hại, hắn lao mình bay thẳng về phía năm người, bay giữa những viên đạn bay sạt qua cơ thể.
Năm người bất chợt nhận ra hắn đang lao tới với một chân duỗi thẳng về phía họ đầy sức mạnh phi thường thì cũng là lúc hắn đã giáng một đòn thật mạnh về phía hai người đứng đầu. Hai người ngã mạnh xuống đất, ba người còn lại không e ngại với khẩu súng trên tay và ngón tay vẫn đặt vị trí còi nhấn sẵn sàng nổ đạn khi hướng mũi súng sang hắn. Hành động của ba người tuy nhanh nhưng không nhanh bằng đường đá chân của hắn. Một cái vung chân và một nắm đấm như gậy sắt đánh vào ba người, lập tức ba người nhào ngã về phía sau. Một người bất cẩn đã làm quăng khẩu súng về phía hắn, hắn nhảy lên và chụp lấy khẩu súng thật chính xác dù đêm tối và lực bay khá nhanh chẳng thể nào giúp hắn nhìn thấy được khẩu súng đã bay đi đâu.
Đánh hạ gục năm người và chụp lấy khẩu súng thật nhẹ nhàng chỉ chưa tới nửa phút với một người đang bị truy đuổi, chạy đến chân nhấc không nổi và tay luôn ôm lấy bên ngực bị thương. Hắn vừa cầm lấy súng thì tiếng đoàn phát ra từ phía sau, hắn nhích người tránh sang bên, dứt khoát bắn một phát đạn vào người đang nằm trên nền đất chĩa súng tới hắn. Viên đạn của hắn bắn vào đúng mi tâm của người đó đã đưa tiễn người đó lìa đời một cách dứt điểm. Không đợi một ai khác trong số bốn người còn lại bắn mình. Hắn trên tay với khẩu súng lướt nhanh qua từng người đang nằm trên mặt đất, và từng đoạn lướt qua là một tiếng súng nổ, sau bốn tiếng súng phát ra liên hoàn đã trúng vào đúng ngay mi tâm bốn người. Hắn bất chợt ôm lấy lồng ngực, không vội bỏ chạy mà lại bước tới gần khẩu súng đang nằm bên cạnh một xác chết, hắn dùng chấn hất quăng khẩu súng lên và bàn tay vốn đang ôm lồng ngực liền rời khỏi vị trí ban đầu đưa lên chụp lấy khẩu súng.
Tiếng súng nổ có nghĩa nơi đó có hắn, bọn truy đuổi nghe thấy sẽ kéo tới, hiểu được điều này nên hắn bỏ đi ngay với hai khẩu súng đang cầm trên hai tay.
Dáng đi khom người nhưng chân đi không ngừng nghỉ, hắn luôn cảnh giác với xung quanh dù không nghe thấy tiếng động nào. Hắn đang bước đi, bước chân tuy có nhanh nhưng nặng nề thì từ bên con hẻm một cô gái bước ra và vô tình cả hai tông phải vào nhau. Cú va chạm không mạnh, nhưng hắn đã ngã xuống ngay vì hắn chẳng còn sức lực nào để ráng gượng bản thân nữa. Hắn nằm dài trước sự bất ngờ của cô gái, trong khi cô vừa chạm phải hắn chỉ thụt chân về sau một bước rồi cũng có thể giữ thăng bằng không ngã.
Hà Thái Mi đứng nhìn, dù trời tối nhưng cô có thể thấy được hắn đang nằm ôm ngực với dáng vẻ đau đớn. Cô không rụt rè sợ hãi, mà lại đứng nhìn hắn với vẻ hiếu kì. Cô cất giọng thỏ thẻ: “Anh không sao chứ?”
Không nghe thấy tiếng trả lời hay động thái khác thường nào ngoài sự im lặng và một tay đặt bên ngực. Hà Thái Mi lại mở lời hỏi tới: “Xin lỗi!… Tôi không cố ý đụng phải anh. Tôi làm anh đau sao?”
Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời từ hắn, càng tò mò hơn, nên cô tiếp tục hỏi: “Anh say rượu ư?”
Hắn lại không trả lời nhưng cố gắng chống tay nâng đỡ mình ngồi dậy. Thấy hắn đang cố gắng ngồi dậy, nhưng không biết là vì say hay vì bị đau ở nơi nào mà hắn cứ đưa tay ôm lấy bên ngực, Hà Thái Mi liền đi tới định đưa tay đỡ hắn đứng lên.
“Đừng chạm vào tôi!”Khi hai bàn tay của cô vừa chạm vào người hắn, thì một lời nói tuyệt tình lạnh lùng vừa ra lệnh vừa cảnh cáo từ miệng hắn bộc ra.
Hà Thái Mi bất ngờ dừng tay lại, đứng thẳng người và nhìn hắn. Cô đâu làm gì hắn, chỉ muốn giúp hắn đứng lên, nhưng lại nhận lấy một sự bất cẩn không kiêng nễ. Cô đứng nhìn hắn đang cố gắng đứng lên, khi hắn đứng lên cô mới nhìn thấy hai khẩu súng hắn đang cầm trên tay. Hà Thái Mi chợt nhận ra hắn chính là nguyên nhân của những tiếng nổ súng vừa rồi. Thật hiếu kì, cô vội tránh xa thụt lùi hắn vài bước, cô không bỏ chạy mà chỉ đứng nhìn hắn. Do không thể nhìn rõ mặt của cô nên chẳng thể biết được cô đang có nét mặt thế nào, là sợ, là tái mặt, hay là khóc.
Hắn đứng lên, nén lại sự đau đớn trong vài giây và tiếp tục nhấc chân nặng nề đi ngang qua người Hà Thái Mi. Cô vội quay lại nhìn khi thấy hắn đã đi ngang qua mình, chỉ đứng nhìn thắc mắc mà không đuổi theo.
Hắn đi qua khỏi Hà Thái Mi được năm bước, bảy bước thì bất chợt dừng lại. Cô thắc mắc nhìn về phía trước xa hơn nơi hắn đang đứng, có dáng của nhiều người đi tới, họ mỗi lúc mỗi tiến lại gần về phía cô hay đúng hơn là đang tiến lại gần về phía hắn. Bóng dáng nhiều người không nôn vội chạy tới mà lại đi tới với đều đều mỗi bước chân, mỗi lúc một gần nên Hà Thái Mi đã có thể nhìn rõ hơn, trên tay họ đều có súng. Cô nhìn rõ rồi thì lại nhìn về bóng dáng phía sau hắn. Hắn trên tay có tới hai khẩu súng, chỉ đứng nhìn nhóm người đó chứ không bắn tới hay quay lưng bỏ chạy.
“Không muốn chết thì mau đi khỏi đây.” Hắn chỉ đứng nhìn những người truy sát nhưng lại trầm giọng lên tiếng.
Đúng thật là Hà Thái Mi không muốn chết, và cũng không muốn vô duyên vô cớ dính liếu vào vụ bắn giết này, cô không quen biết hắn nên cô cũng không lo lắng đến tính mạng của hắn. Vậy nên Hà Thái Mi quay lưng bỏ đi, không chạy mà đi ngang qua hắn, vốn định ngược đường cũ mà vào lại con hẻm cô vừa mới đi ra.
Hàng loạt tiếng súng vang ra, ngay khi Hà Thái Mi chưa kịp bước vào con hẻm thì cả người của cô trong nháy mắt bị kéo lùi về phía sau. Lực kéo nhanh gọn ném cả người cô lùi về phía sau mấy bước khiến cô không kịp chuẩn bị cơ thể trong nháy mắt ngã nhào vào dáng người cao lớn.
“Anh không thể nhẹ nhàng hơn?” Hà Thái Mi tức giận ngẩng đầu trừng mắt lớn tiếng quát gã đàn ông thô bạo. Dù hắn đã cứu cô kịp thời tránh khỏi làn đạn vừa rồi, nhưng hắn đâu cần phải có hành động thô lỗ này.
“Nhiều chuyện!” Vừa dứt lời thì hắn đã hất mạnh tay Hà Thái Mi ra, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt cô gái. Bóng tối mờ nhạt không đủ để cô gái nhìn rõ mặt hắn nhưng ánh mắt hắn như một thanh kiếm sắc bén lóe lên, lạnh lùng và đầy bá khí. Thoảng qua với ánh mắt của hắn Hà Thái Mi bất giác hơi rùng mình.
Một tay cầm súng từ hắn bắn xoẹt viên đạn bay ngang qua người Hà Thái Mi bay thẳng vào một người đang bắn tới. Hà Thái Mi bất ngờ quay lại nhìn, bọn người truy đuổi đã đuổi đến gần, người bị lãnh viên đạn của hắn ngã xuống đất chết ngay, số người còn lại hăng say nổ súng và chạy nhanh về phía hắn cùng với Hà Thái Mi. Ngay Khi cô nhận ra bản thân mình đang nguy hiểm trước những viên đạn không ngừng bay tới, thì hắn lại nắm tay cô và kéo cô đứng ngay sau lưng hắn.
“Không được nhúc nhích!” Lời nói lạnh lùng ra lệnh như bắt buộc Hà Thái Mi phải làm theo lời hắn.
Trong phút giây đạn bay đó, Hà Thái Mi không thể chạy đi đâu chỉ có thể biết làm theo lời hắn mà đứng núp sau lưng hắn đến cả chân lẫn tay của cô đều không lọt ra bên ngoài cơ thể hắn để có thể xui xẻo mà ăn trúng đạn, tất nhiên dáng người của Hà Thái Mi phải thấp hơn hắn nên đầu và ngực, bụng của cô đều đã được cơ thể hắn che chắn an toàn. Nhưng có thật an toàn không, một mình hắn với hai khẩu súng trên tay và chỉ đứng một chỗ không tránh đạn mà nổ súng bắn tới tóp người đó. Thật giống phim ảnh giả tưởng nhưng lại là thực tế, có thể nói hắn là một tay súng cao thủ, trong ánh sáng mờ nhạt không rõ đó mà hắn lại có thể bách phát bách trúng.
Đám người phía trước vẫn vừa chạy tới vừa bắn, có thể tay bắn của họ không chuẩn xác mà cũng có thể mạng sống của hắn và Hà thái Mi khá cao nên đạn không bắn trúng mà chỉ bắn xoẹt ngang qua hai bên người hắn. Hắn vẫn dáng người kiêu dũng và đầy ngạo mạng, thật đáng nễ, hắn không sợ và chỉ đứng bắn tới. Hai khẩu súng trên hai bàn tay của hắn cứ quơ qua quơ lại và đoàn đoàn thì bên kia bọn truy sát lại liên tục ngã người xuống chết. Lần lượt và không ngừng cho đến khi tiếng súng dừng lại.
Hà Thái Mi dù có chút hoang mang nhưng không còn nghe thấy tiếng súng, hai con mắt của cô thoáng hiện tia nghi ngờ, không biết tiếng súng dừng lại là do hắn đã bắn chết hết bọn truy đuổi, hay bọn truy đuổi đã bắn trúng hắn. Chậm rãi như một hành động lén lút, cô thò đầu ra khỏi bên người hắn để tiện nhìn đám người truy sát.
Trước đó vài giây vẫn là tiếng súng đinh tai nhức ốc rộn rã như tiếng pháo hoa thế mà giờ lại trở nên tĩnh lặng đến một cơn gió nhẹ thổi qua vẫn có thể rõ ràng nghe thấy. Ngoại trừ hai dáng người đang đứng, kẻ trước người sau tựa sát vào nhau thì hầu hết phía trước đều là những xác chết nằm rãi rác cạnh nhau. Bầu không khí trở nên tĩnh lặng giữa màng đêm hiu quạnh.
Hà thái Mi chậm rãi nuốt nước miếng, bày ra tia nhìn sợ hãi nhưng không kém phần khâm phục mà ngẩng đầu nhìn về mái tóc đen huyền đầy lạnh lẽo của hắn. Bóng lưng của hắn vẫn đứng ngay sờ sờ trước mặt cô không chút động tĩnh, cô nheo mày lại, phải chăng hắn đã bị thương. Hà Thái Mi không đoán mò nữa mà dứt khoát định đưa chân bước ra phía trước để dễ quan sát thì bất chợt hắn xoay người lại đối diện ngay cô.
Ánh mắt tà khí lạnh lùng của hắn nhìn thẳng vào mắt cô. Hà Thái Mi bất chợt rùng mình khi bắt gặp ánh mắt đó, ánh mắt hắn nhìn cô như muốn lập tức đưa súng bắn chết cô ngay. Cô im lặng và chỉ biết đưa mắt nhìn hắn mà không dám liếc nhìn nơi khác, cô là lo sợ hắn sẽ ra tay thủ tiêu cô.
Hắn không nói không rằng mà bỏ đi ngang qua Hà Thái Mi, qua ánh mắt của hắn cô hiểu rõ hắn không muốn cô đi theo cùng. Cô sợ ánh mắt đó, cô chỉ đứng im và nhìn về phía trước là xác chết của bọn người truy đuổi, hắn đã bắn chết tất cả nhưng cô không hề tỏ thái độ sợ hãi trước thảm cảnh phía trước. Khi nghe thấy tiếng động chạm mặt đất từ phía sau, Hà Thái Mi mới vội vàng quay lại nhìn. Hắn đang nằm trên nền đất và đã rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh.
“Cơ thể anh là con người hay con trâu vậy hả?” Vừa dìu hắn đi Hà Thái Mi vừa cằn nhằn nhăn nhún mặt mũi. Cô đã dìu hắn suốt một đoạn đường khá xa mới về được đến nhà và phải rất khó khăn mới đưa hắn vào phòng.
Đặt hắn nằm lên giường và chỉnh tay chân hắn nằm ngay ngắn lại. Chiếc áo sơ mi đen đã ướt đẫm máu, cô vội cởi từng khuy áo của hắn ra một cách vội vàng và thận trọng tránh không đụng vào vết thương bên ngực. Chiếc áo vừa được tháo hết các khuy nút và cởi toạt cả hai bên. Đập vào mắt cô là bên ngực của hắn bị thủng một lỗ, viên đạn vẫn còn nằm bên trong. Do cử động mạnh nên vết thương càng trở nên nghiêm trọng hơn. Hà Thái Mi tuy ánh mắt có vẻ kinh hoàng vì vết thương đang sưng tấy lên và máu cứ từ từ rướm ra, nhưng cô không hề sợ hãi. Thì ra trước khi chạm phải cô hắn vốn đã bị thương trước. Khi đám người truy đuổi đuổi tới gần, hắn không phải là bản lĩnh trực diện đối đầu với hơn chục họng súng mà vì cơ thể hắn chẳng còn đâu sức lực mà bỏ chạy. Nhưng vẫn là đáng để cô khâm phục, giây phút liều lĩnh đối đầu với cái chết cũng chính là lúc bản lĩnh hắn hơn người. Hà Thái Mi khẽ cong môi cười, ánh mắt bắn ra là tia tán thưởng không lời diễn tả. Nhanh vội cô lấy điện thoại và bấm số gọi, nếu hắn đã có bản lĩnh để vượt qua giây phút sinh tử thì cô cũng nên cho hắn một cơ hội để sống.
“Khuya rồi mà còn gọi đến tớ, bất mãn chuyện gì ư?” Từ đầu dây bên kia của điện thoại, giọng nói vui vẻ của một cô gái vang ra.
“Tớ cần mượn bác sĩ riêng của nhà cậu bí mật đến nhà tớ ngay.” Hà Thái Mi không vòng vo trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Giọng nói của cô gái từ đầu dây bên kia đầy lo lắng, cô nói vội vàng: “Cậu xảy ra chuyện gì sao?”
Không trả lời câu hỏi về sự lo lắng của cô bạn đến với cô, Hà Thái Mi tiếp tục nói: “Bị đạn bắn vào ngực, cần phải may vết thương, truyền máu.”
“Đạn, đạn bắn, sao vậy chứ ?” Cô gái đầu dây bên kia thét lên với vẻ kinh hoàng, cô nói run rẫy không thành lời.
“Không phải tớ.” Hà Thái Mi tiếp lời với ánh mắt bất mãn, cô đúng là lo chuyện bao đồng rồi.
Cô gái đầu dây bên kia dường như đã nhẹ lòng hẳn đi. Nghe qua từ loa điện thoại là tiếng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói bình thản nhưng chứa sự tò mò: “Vậy ai bị thương?”
“Tớ sẽ giải thích sau, gọi bác sĩ đến nhà tớ ngay đi.” Nói xong Hà Thái Mi tắt máy ngay không đợi cô gái đầu dây bên kia có đồng ý hay không. Vết thương của hắn tuy không vào chỗ hiểm nhưng không phải không nguy hiểm đến tính mạng. Hà Thái Mi có dư thời gian giải thích với bạn của cô nhưng vết thương của hắn không còn nhiều thời gian chờ đợi.
Lấy khăn vắt ráo nước nóng Hà Thái Mi nhẹ nhàng lao máu trên cơ thể hắn. Vết máu không còn, ngoại trừ một lỗ đạn sưng tím luôn rướm máu. Hắn có bộ ngực rắn chắc, cơ bấp chắc nịt, cơ thể màu đồng. Chiều cao độ chừng 1m88. Gương mặt lạnh lẽo như băng Bắc Cực lại toát lên tà khí giết người. Mặc dù bị thương nặng, sắc mặt hắn tái trắng nhưng hắn không hề có biểu hiện đau đớn dù chỉ một cái cau mày. Hắn nằm ung dung bình thản như đang ngủ trong căn phòng của chính hắn. Không biết là hắn cao ngạo hay không biết sợ là gì, nhưng có lẽ là cả hai vế. Hắn vừa cao ngạo không cần sự giúp đỡ của cô, đứng trước sự nguy hiểm hắn lạnh lùng giết người không run tay. Hắn là ai Hà Thái Mi không biết, nhưng chắc chắn rằng, hắn là một tay có máu mặt, là người bá đạo lạnh lùng mà cô lần đầu gặp được.
“Người của cậu cũng nhanh thật đấy!” Bên ngoài cửa vọng vào tiếng chuông cửa, Hà Thái Mi nhuếch môi cười rồi đứng lên đi mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt Thái Mi là người đàn ông đeo kính, tuổi trên dưới không quá hơn ba mươi, mặc chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng lịch lãm. Anh đứng trước cửa và nhìn Hà Thái Mi, vẻ mặt mang tia cười, lịch thiệp lên tiếng: “Tôi là Trần Vĩ, bác sĩ riêng của Trang gia, được đại tiểu thư Trang Thừa Ân gọi đến. Xin hỏi cô có phải là Hà tiểu thư, Hà Thái Mi?”
Hà Thái Mi không trả lời thừa nhận mình là Hà Thái Mi mà đập thẳng ngay vào vấn đề: “Người bệnh đang đợi anh.”Nói rồi Thái Mi quay lưng bỏ vào nhà chẳng thèm mở lời mời vào.
Trần Vĩ dường như đã quen với những cái tính khó ưa của các cô tiểu thư quyền thế nên không có biểu hiện kích động với biểu hiện không được hoan nghênh lắm của Thái Mi với anh, anh đi theo vào ngay sau đó. Ngồi xem vết thương của người đang nằm bất tỉnh trên giường khá nghiêm trọng chỉ cần tiến tới ba centimét nữa là có thể lấy mạng của hắn. Trần Vĩ hơi chau mày rồi lại nhìn sang Thái Mi với ánh mắt tò mò, hiếu kì.
“Chỉ cần may vết thương, truyền máu.” Thái Mi nhìn Trần Vĩ nói ra một loạt không suy nghĩ.
Không ngẩng đầu nhìn Thái Mi, Trần Vĩ chú tâm vào vết thương hơn: “Sao không đưa cậu ta đến bệnh viện?”
“Không cần. Nếu chết được anh ta đã chết từ đầu nên không cần phải đến bệnh viện, phẩu thuật lấy đạn và khâu vết thương ở đây cũng không làm anh ta mất mạng.” Thái Mi uống ngụm nước, thờ ơ nhả ra những lời lạnh nhạt. Vừa rồi hắn bắt nạt cô nếu không phải vì hắn giúp cô tránh đạn cô cũng không quan tâm đến sự sống chết của hắn.
“Cậu ta bị bắn không nhẹ. Tôi chỉ mang theo một số dụng cụ phẫu thuật cần thiết nhưng không thể đảm bảo an toàn. Hay cô để tôi đưa cậu ta về nhà tôi, nơi đó có đầy đủ dụng cụ phẫu thuật, tôi sẽ lấy đạn và khâu vết thương lại, như thế vết thương mới mau lành miệng và không gây hại đến nội thương.” Trần Vĩ nhanh miệng đưa ra ý kiến, nếu có thể đưa cậu thanh niên này đến bệnh viện thì cô ta cũng sẽ không tìm anh bí mật tới đây cứu người. Nếu đã không thể đến bệnh viện, ở đây lại không thể phẩu thuật chi bằng anh nên đưa cậu thanh niên về nhà anh sẽ tốt hơn.
“Thừa Ân kêu anh đến đây làm theo lời tôi hay đến đây chỉ dạy tôi?” Đưa mắt nhìn Trần Vĩ, Thái Mi lạnh giọng lên tiếng, người mà cô nhờ Trang Thừa Ân đưa đến là một bác sĩ chứ không phải kẻ nhiều chuyện.
“Nhưng…” Không cho Trần Vĩ nói hết lời, Hà Thái Mi cắt ngang với giọng điệu chua ngoa: “Tôi gọi anh đến đây là muốn cứu anh ta không phải làm hại anh ta. Tôi không biết là tôi nên làm những gì và không nên làm những gì sao?”
Trần Vĩ im lặng sau lời ương bướng của Thái Mi. Cô nói đúng, lời nói của Trang Thừa Ân là mệnh lệnh của anh ta, cô gái này muốn anh ta làm những gì, anh ta không có quyền từ chối hay phản bác lại. Một cái gật nhẹ, Trần Vĩ nói: “Được rồi, làm theo lời cô.”
“Giao anh ta lại cho anh.” Dứt lời Thái Mi không thèm liếc nhìn người đang nằm trên giường xoay người bỏ đi ra khỏi phòng.
Miệng vết thương tuy bị loét ra có lẽ do cử động mạnh, có dấu hiệu bầm tím xung quanh và đang rướm máu ra ngoài. Trần Vĩ không do dự bắt tay vào việc may vết thương.
Bên ngoài phòng khách, Thái Mi đang nằm dài người trên chiếc ghế sofa và đã thả người vào giấc ngủ tự khi nào mãi cho đến khi trời sáng cô mới thức dậy. Cô ngồi dậy ươn vai ưởng ngực và ngáp dài một hơi cho đến khi tỉnh táo lại con người. Nhìn về phía căn phòng đã khép hờ cánh cửa, cô rời khỏi chiếc ghế sofa đi vào phòng và đứng ngay cạnh giường. Hắn đang được truyền nước, sắc mặt đã có thần khí hơn, sờ lên trán không còn nóng nữa, Thái Mi cong môi cười với ánh mắt hài lòng. Trên bàn có đặt nhiều loại thuốc viên và có kèm theo một tờ giấy. Thái Mi hiếu kì lấy lên xem.
“Nhìn thấy cô ngủ còn say mê hơn cả anh chàng đang bị thương nên tôi không đành lòng đánh thức cô dậy. Tôi đã lấy viên đạn ra khỏi người, cũng đã tiếp máu cho cậu ta và cho cậu ta uống thuốc hạ sốt. Tình trạng của cậu ta không còn nguy hiểm như khi tối. Tôi để thuốc lại, một ngày ba lần, uống trong vòng ba tuần.”
Thái Mi đọc xong thì ném tờ giấy rồi quay người nhìn hắn đang mê man bất tỉnh, tỏ thái độ không hài lòng, cô cau có: “Còn chưa tỉnh? Căn nhà này chỉ có mỗi một cái giường, tôi không muốn ngủ mãi trên ghế sofa. Mau tỉnh lại rồi biến khỏi nhà tôi.”
Thái Mi không hề phân giải nguyên nhân tại sao cô mạo hiểm cứu hắn, cứ như cô không hề lo sợ bọn truy sát sẽ tìm đến tận đây và luyên lụy đến bản thân. Cô vẫn ngồi trên ghế và ngước mặt nhìn mặt hắn. Lần đầu gặp trong bóng đêm Thái Mi không thể nhìn rõ mặt hắn, đến khi cô đưa hắn về và chăm sóc vết thương, cô chỉ có thể nhìn thấy tà khí bá đạo của hắn, dù có nhìn mặt hắn cũng chỉ là cái nhìn thoáng qua. Nhưng giờ không còn gì vướng mắc thái Mi mới có cơ hội nhìn hắn. Mặt hắn không còn những vết bẩn lấm lem, vết máu và cả mồ hôi. Cô nhìn thấy được những đường nét trên gương mặt hắn đẹp lạnh lùng như được một nhà họa sĩ tài ba phát họa ra. Đẹp trái quá! Trong đầu cô chợt nảy ra ngay lời nói đó. Cô nhìn kĩ và kĩ hơn với khuôn mặt đẹp trai của hắn, những đường nét trên gương mặt hắn rất lạnh lùng nghiêm khắc và khó chịu, càng tô nét đậm thêm cho vẻ đẹp trai bí hiểm. Sắc mặt hắn tái trắng vì đau và vì mất máu quá nhiều nhưng không hề tỏ một biểu sắc đau đớn nào cứ như hắn chỉ chạy mệt và giờ đang nằm một giấc đã đời để lấy lại sức.
“Với cái nét mặt lạnh như băng Bắc Cực của anh thì thần Diêm Vương nào dám đến lấy mạng chứ?” Thái Mi chợt cười, cô phớt lờ vẻ đẹp trai của hắn, cô không bận tâm đến dù cô thừa nhận là chưa từng thấy một ai khác đẹp trai như hắn ta. Thái Mi đứng lên bỏ đi ra khỏi phòng rồi bước vào phòng tắm để mặc hắn nằm lại trên giường.
Hắn như không bận tâm đến sự tồn tại của người đàn ông đó. Chiếc cadillac vẫn hiên ngang với vận tốc không dừng mà tiến về phía trước một cách ngạo mạng. Phát súng đúng vào mi tâm của người đàn ông, máu chảy xuống loan ướt cả mặt. Ông ta chết tức tưởi trong sự ngờ vực, hắn đã rút súng từ khi nào, và bắn ông như thế nào? Bên cạnh ông là người đàn ông khác đang lái xe, ngay màng tang của người đàn ông này cũng bị một phát đạn cấm vào, ông ta gục đầu lên bánh lái. Xe không người lái, mất phương hướng đâm mạnh vào chiếc xe phía trước.
Tiếng súng nổ vang ra hàng loạt, mưa đạn bay tới tấp vào xe hắn từ phía sau. Chiếc xe bọc thép được chế tạo đặc biệt nhằm chống đạn rất hiệu quả. Những viên đạn bắn tới không thể phá vỡ được lớp cửa kính. Ánh mắt hắn lóe lên tia sắc lạnh, gương mặt không một biểu cảm sợ hãi mà chỉ toát lên sự bá đạo lạnh lùng. Dám đột kích hắn, hắn sẽ cho kẻ đó xuống gặp Diêm Vương. Hắn tăng tốc xe chạy vụt lên phía trước.
Ba chiếc xe phía sau không ngừng đuổi sát theo, hai chiếc xe màu xám từ phía sau rẽ sang hai bên bám sát chiếc Cadillac của hắn, chiếc màu trắng còn lại vẫn duy trì tốc độ bám theo sau. Hai bên và phía sau đạn bắn vào xe hắn không ngừng nghỉ. Người ngoài phố vội vàng tránh xa khỏi cuộc chiến đẫm máu này. Ánh mắt hắn lạnh lùng liếc nhìn hai chiếc xe hai bên và nhìn vào gương chiếu hậu quan sát chiếc xe phía sau. Khóe môi hắn cong lên thành nụ cười giết người.
Phanh kít, chiếc xe lập tức thắng lại. Hai chiếc xe chạy song song hai bên xe của hắn bất ngờ không biết hành động của hắn nên vận tốc khá nhanh đã tiến vượt lên phía trước, để lại chiếc xe của hắn đang đậu giữa đường. Hắn nhìn vào gương chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau đang vận tốc nhanh tiến tới. Chiếc xe phía sau bất ngờ không biết được hành động của hắn, không kịp trở tay, tốc độ như cũ mà lao tới mỗi lúc một sát gần với xe của hắn. Ánh mắt hắn không hề sợ hãi mà chỉ có tia nhìn sắc bén như lưỡi dao, hắn đang chờ đợi chiếc xe đó lao tới. Chiếc xe màu trắng liền đánh bánh lái rẽ sang bên thì tông phải chiếc xe đậu bên cạnh. Cú va chạm khá mạnh giữa hai chiếc xe, ban đầu là một ngọn lửa bùng cháy trong nháy mắt trở thành ngọn lửa lớn từ từ đốt cháy một bộ phận của chiếc xe màu trắng.
Hắn không quay đầu xe bỏ chạy mà lại điều khiển xe chạy lên tiến về phía hai chiếc xe màu xám đang quay đầu tiến về xe của hắn. Người trong hai chiếc xe không ngừng bắn súng nả đạn vào xe hắn. Vẫn là ánh mắt lạnh lẽo kiên định, hắn điều khiển xe lao về phía làn đạn nhẹ nhàng như đang cho xe đi trên đường quốc lộ. Khi hai chiếc xe màu xám áp chế hai bên xe của hắn, bọn người ngồi trong xe không dừng tay mà nhắm liên tục bắn vào cửa kính xe. Cửa kính xe bên phải của hắn dần tuột xuống, một tay lái xe, tay còn lại hắn đưa khẩu súng ra ngoài cửa kính, hướng họng súng vào xe của đối phương. Hắn không nhìn, không nhắm mục tiêu mà chỉ định vị khoảng cách bằng giác quan.
Bụp… Viên đạn từ họng súng của hắn bay ra bắn vào đúng ngay màng tang của người lái xe. Người lái xe buông tay thả bánh lái, người đàn ông ngồi ghế phụ và hai người đàn ông ngồi phía sau chưa kịp phản ứng tình hình thì chiếc xe không người lái lao thẳng vào chiếc xe màu trắng đang bốc lửa khi nãy. Va chạm mạnh cùng với lửa từ bên xe màu trắng lan sang, chiếc xe màu xám nổ tung và hòa trộn cùng đốm lửa của chiếc màu trắng đang còn cháy dở.
Chiếc xe màu xám còn lại vội vàng quay đầu xe lao về hướng xe của hắn. Thắng gấp và xoay xe một vòng chín mươi độ, xe của hắn dừng lại theo hướng nằm ngang trên con đường. Hắn cố tình chận đầu chiếc xe màu xám đó. Không, hắn đang đưa họng súng hướng về phía chiếc xe. Nhiều tiếng súng từ súng của hắn nổ ra, không một viên đạn nào của hắn bắn ra trúng vào màng kính xe phía trước, hắn không có ý bắn người ngồi trong xe. Mà tất cả những viên đạn đều nhằm vào hai bánh xe phía trước của chiếc xe màu xám, cả hai bánh trước đều bị bắn lũng, xe nhanh chóng giảm tốc độ không thể chạy được với chỉ hai bánh. Không chịu bỏ cuộc, chiếc xe vẫn lao tới với tốc độ khá nhanh và hướng về phía xe của hắn bắn đạn tới không ngừng. Hắn ngồi im nhìn chiếc xe màu xám đang lao tới như đang ngồi đợi đèn đỏ. Khi đầu xe màu xám của đối phương tiến sát gần với đuôi xe của hắn, đây chính là thời điểm đèn xanh hắn chờ đợi. Gạt cần đánh số, chiếc xe của hắn điều khiển vụt tiến lên vừa lúc với chiếc xe màu xám đâm thẳng tới.
Sự điềm tỉnh tính toán của hắn thật chuẩn sát. Chiếc xe của hắn xoay vòng chín mươi độ và chạy ngược chiều lại với chiếc xe màu xám. Chiếc xe màu xám chỉ còn lại hai bánh xe phía sau vội vàng quay đầu, không kịp giảm tốc độ đã đâm thẳng vào căn nhà bên đường, làm vỡ nát bức tường kính vững chắc.
Ra tay với hắn, hắn sẽ cho người đó chết một cách thảm hại. Một khi hắn ra tay chỉ có sự hủy diệt, không cho đối phương một con đường sống sót. Gương mặt lạnh lẽo như Bắc Cực của hắn thật khiến trái tim người nhìn phải tê cứng. Hắn không hề tỏ ra thương tiếc cho những người bị hắn giết vừa rồi, và càng không tồn tại bất kì tia hứng thú nào trong mắt hắn. Có thể nói, hắn là một kẻ đầy bá đạo, là một người không có tình người, vô nhân tính.
Từ phía trước, phía sau chiếc Cadillac, hàng loạt những chiếc xe đang kéo nhau tiến về xe của hắn. Bọn họ quyết tâm giết hắn cho bằng được, lần này đúng thật đã dồn hắn vào đường cùng. Nhưng từ khóe mắt của hắn, cũng chỉ có tia nhìn lạnh lẽo, hắn đúng là người không biết sợ là gì.
Nhìn vào gương chiếu hậu, hắn nhìn thấy bom nổ đang bắn về xe của hắn, hắn nhanh tay đánh bánh lái tránh sang bên. Vừa tránh bom bên này bom phía sau lại bắn tới, hắn lại rẽ xe tránh né. Một quả bom đang bay trực diện vào xe hắn rất gần khi hắn đang tránh quả bom vừa rồi. Tung cánh cửa xe, hắn nhảy nhanh ra ngoài thì quả bom bắn vào chiếc xe nổ tung, những mảnh vụn của xe mang theo lửa bắn tung tóe xung quanh. Hắn nhảy ra khỏi xe tiếp đất liền lộn hai vòng để tránh đạn. Nhanh người đứng dậy và vụt chạy vào bên trong con hẻm hắn vừa nhìn thấy.
Làn gió thổi nhẹ xì xào mát rượi trong màn đêm tĩnh lặng, ánh trăng tròn trên bầu trời đã đưa ánh sáng chiếu rọi mờ nhạt trên con đường. Nơi đây với hai bên dãy nhà đã đóng kín cửa, chẳng có người, chẳng có tiếng xe ồn ào, chỉ có tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc nhưng không mang một tà khí chết chóc nào, không có đáng sợ mà chỉ có êm dịu và nhẹ nhàng.
Đoàn đoàn đoàn… Hàng lọat tiếng súng nổ ra từ phía đầu con đường đã đánh tan màng đêm tĩnh lặng nơi đây. Hắn đang dốc sức chạy với mỗi bước chân nặng nề đau đớn và một bàn tay đang ôm chặt ngay trước lồng ngực. Khi hắn nhảy ra khỏi xe, hắn có lộn hai vòng để tránh đạn, nhưng làn đạn như mưa bay ấy đã để một viên vào ngay bên ngực của hắn. Phía sau xa với hắn có nhiều tiếng bước chân, phải đến hơn mười người hăng say đuổi theo, trên tay bọn họ đều cầm súng và không ngừng nả đạn về phía hắn. Không biết do hắn có một giác cảm phía sau hay hắn có tài tránh đạn tốt mà nhiều viên đạn từ phía sau được bắn tới mà không viên nào có thể bắn trúng hắn.
Tay cứ ôm chặt lấy bên ngực, tuy có vẻ đau đớn nhưng hắn cố chạy rất nhanh, chạy để tháo mạng. Chẳng biết viên đạn nằm bên ngực có nguy hiểm không, cũng chẳng thể thấy được nét mặt hắn lúc này như thế nào, sợ hãi hay đau đớn vì ánh sáng nơi đây không đủ rõ để có thể nhìn rõ mặt con người. Nhưng có thể thấy được dáng vẻ bá đạo không run rẫy của hắn qua dáng người đang chạy của hắn. Hắn càng chạy, tóp người phía sau càng đuổi theo và theo sát hắn là những viên đạn mang đầy tà khí hủy diệt.
Hắn chạy thêm một đoạn thì rẽ vào một con hẻm khác và chạy tiếp tục thêm đoạn khá xa nữa khi những người truy đuổi vẫn chưa kịp chạy vào đến con hẻm thì hắn bất chợt dừng lại ngay đầu ngã tư. Không do dự hắn rẽ vào con hẻm bên phải và chạy xa dần khuất bóng thì cũng là lúc những người truy đuổi đang đứng do dự ngay đầu ngã tư. Họ không biết là hắn đã chạy thẳng, rẽ trái hay rẽ phải. Không có thời gian cho bọn họ đoán mò, nhưng bọn họ có tới mười mấy người thì chẳng dại gì mà cùng chạy đi tìm trong cùng một con hẻm.
“Chia ra tìm!.” Một tiếng nói tức giận từ trong đám người đang đuổi theo hét ra.
Người này vừa dứt lời, hơn mười người tự hiểu ý nhau và chia đều theo ba hướng tiếp tục truy đuổi hắn. Hắn vẫn đang chạy nhưng dường như đã kiệt sức, một tay ôm ngực với dáng người khom dần xuống phía trước, vẻ đau đớn và bước chân chạy nặng nề. Có vẻ trong cái giây phút trốn chạy như trốn chạy tử thần của hắn, hắn dù đau đớn nhưng cũng không còn biết đến cái đau nữa, chỉ biết là phải dốc sức chạy cho đến khi không còn cơ hội cho những người truy đuổi tìm thấy được. Chạy ngang qua khúc cù chỏ được đoạn khá xa, dù không còn nghe thấy tiếng đuổi theo từ phía sau nhưng chưa hẳn là đã an toàn nhưng đã dịu lại cơn lo phần nào. Hắn dừng lại thả lưng đứng vịn người vào vách tường và thở mạnh, vừa đau vừa mệt, mồ hôi ướt đẫm trên gương mặt lạnh lẽo.
Tiếng súng lại bất ngờ liên tục nổ ra và bay liên tục vào vách tường ngay hai bên hắn đứng. Dù đang đau và mệt nhưng hành động nhanh cực kì đã giúp hắn tránh khỏi làn đạn đó. Phía trước có đến năm người đang bắn tới hắn, hắn dù có muốn cũng không thể bỏ chạy khi những người truy đuổi này đã tiền lại sát gần, chỉ cần quay lưng chạy thì không biết trên con người của hắn sẽ có tới không biết bao nhiêu viên đạn bắn vào cơ thể mình. Hắn không ngu ngốc mà bỏ chạy nhưng cũng không thể đứng một chỗ để bọn họ giết mình. Hành động như một cơn gió lướt qua, hắn vừa tránh được làn đạn, đạn vẫn bay tới nhưng nhờ màng đêm và thủ thuật lợi hại, hắn lao mình bay thẳng về phía năm người, bay giữa những viên đạn bay sạt qua cơ thể.
Năm người bất chợt nhận ra hắn đang lao tới với một chân duỗi thẳng về phía họ đầy sức mạnh phi thường thì cũng là lúc hắn đã giáng một đòn thật mạnh về phía hai người đứng đầu. Hai người ngã mạnh xuống đất, ba người còn lại không e ngại với khẩu súng trên tay và ngón tay vẫn đặt vị trí còi nhấn sẵn sàng nổ đạn khi hướng mũi súng sang hắn. Hành động của ba người tuy nhanh nhưng không nhanh bằng đường đá chân của hắn. Một cái vung chân và một nắm đấm như gậy sắt đánh vào ba người, lập tức ba người nhào ngã về phía sau. Một người bất cẩn đã làm quăng khẩu súng về phía hắn, hắn nhảy lên và chụp lấy khẩu súng thật chính xác dù đêm tối và lực bay khá nhanh chẳng thể nào giúp hắn nhìn thấy được khẩu súng đã bay đi đâu.
Đánh hạ gục năm người và chụp lấy khẩu súng thật nhẹ nhàng chỉ chưa tới nửa phút với một người đang bị truy đuổi, chạy đến chân nhấc không nổi và tay luôn ôm lấy bên ngực bị thương. Hắn vừa cầm lấy súng thì tiếng đoàn phát ra từ phía sau, hắn nhích người tránh sang bên, dứt khoát bắn một phát đạn vào người đang nằm trên nền đất chĩa súng tới hắn. Viên đạn của hắn bắn vào đúng mi tâm của người đó đã đưa tiễn người đó lìa đời một cách dứt điểm. Không đợi một ai khác trong số bốn người còn lại bắn mình. Hắn trên tay với khẩu súng lướt nhanh qua từng người đang nằm trên mặt đất, và từng đoạn lướt qua là một tiếng súng nổ, sau bốn tiếng súng phát ra liên hoàn đã trúng vào đúng ngay mi tâm bốn người. Hắn bất chợt ôm lấy lồng ngực, không vội bỏ chạy mà lại bước tới gần khẩu súng đang nằm bên cạnh một xác chết, hắn dùng chấn hất quăng khẩu súng lên và bàn tay vốn đang ôm lồng ngực liền rời khỏi vị trí ban đầu đưa lên chụp lấy khẩu súng.
Tiếng súng nổ có nghĩa nơi đó có hắn, bọn truy đuổi nghe thấy sẽ kéo tới, hiểu được điều này nên hắn bỏ đi ngay với hai khẩu súng đang cầm trên hai tay.
Dáng đi khom người nhưng chân đi không ngừng nghỉ, hắn luôn cảnh giác với xung quanh dù không nghe thấy tiếng động nào. Hắn đang bước đi, bước chân tuy có nhanh nhưng nặng nề thì từ bên con hẻm một cô gái bước ra và vô tình cả hai tông phải vào nhau. Cú va chạm không mạnh, nhưng hắn đã ngã xuống ngay vì hắn chẳng còn sức lực nào để ráng gượng bản thân nữa. Hắn nằm dài trước sự bất ngờ của cô gái, trong khi cô vừa chạm phải hắn chỉ thụt chân về sau một bước rồi cũng có thể giữ thăng bằng không ngã.
Hà Thái Mi đứng nhìn, dù trời tối nhưng cô có thể thấy được hắn đang nằm ôm ngực với dáng vẻ đau đớn. Cô không rụt rè sợ hãi, mà lại đứng nhìn hắn với vẻ hiếu kì. Cô cất giọng thỏ thẻ: “Anh không sao chứ?”
Không nghe thấy tiếng trả lời hay động thái khác thường nào ngoài sự im lặng và một tay đặt bên ngực. Hà Thái Mi lại mở lời hỏi tới: “Xin lỗi!… Tôi không cố ý đụng phải anh. Tôi làm anh đau sao?”
Vẫn không nghe thấy tiếng trả lời từ hắn, càng tò mò hơn, nên cô tiếp tục hỏi: “Anh say rượu ư?”
Hắn lại không trả lời nhưng cố gắng chống tay nâng đỡ mình ngồi dậy. Thấy hắn đang cố gắng ngồi dậy, nhưng không biết là vì say hay vì bị đau ở nơi nào mà hắn cứ đưa tay ôm lấy bên ngực, Hà Thái Mi liền đi tới định đưa tay đỡ hắn đứng lên.
“Đừng chạm vào tôi!”Khi hai bàn tay của cô vừa chạm vào người hắn, thì một lời nói tuyệt tình lạnh lùng vừa ra lệnh vừa cảnh cáo từ miệng hắn bộc ra.
Hà Thái Mi bất ngờ dừng tay lại, đứng thẳng người và nhìn hắn. Cô đâu làm gì hắn, chỉ muốn giúp hắn đứng lên, nhưng lại nhận lấy một sự bất cẩn không kiêng nễ. Cô đứng nhìn hắn đang cố gắng đứng lên, khi hắn đứng lên cô mới nhìn thấy hai khẩu súng hắn đang cầm trên tay. Hà Thái Mi chợt nhận ra hắn chính là nguyên nhân của những tiếng nổ súng vừa rồi. Thật hiếu kì, cô vội tránh xa thụt lùi hắn vài bước, cô không bỏ chạy mà chỉ đứng nhìn hắn. Do không thể nhìn rõ mặt của cô nên chẳng thể biết được cô đang có nét mặt thế nào, là sợ, là tái mặt, hay là khóc.
Hắn đứng lên, nén lại sự đau đớn trong vài giây và tiếp tục nhấc chân nặng nề đi ngang qua người Hà Thái Mi. Cô vội quay lại nhìn khi thấy hắn đã đi ngang qua mình, chỉ đứng nhìn thắc mắc mà không đuổi theo.
Hắn đi qua khỏi Hà Thái Mi được năm bước, bảy bước thì bất chợt dừng lại. Cô thắc mắc nhìn về phía trước xa hơn nơi hắn đang đứng, có dáng của nhiều người đi tới, họ mỗi lúc mỗi tiến lại gần về phía cô hay đúng hơn là đang tiến lại gần về phía hắn. Bóng dáng nhiều người không nôn vội chạy tới mà lại đi tới với đều đều mỗi bước chân, mỗi lúc một gần nên Hà Thái Mi đã có thể nhìn rõ hơn, trên tay họ đều có súng. Cô nhìn rõ rồi thì lại nhìn về bóng dáng phía sau hắn. Hắn trên tay có tới hai khẩu súng, chỉ đứng nhìn nhóm người đó chứ không bắn tới hay quay lưng bỏ chạy.
“Không muốn chết thì mau đi khỏi đây.” Hắn chỉ đứng nhìn những người truy sát nhưng lại trầm giọng lên tiếng.
Đúng thật là Hà Thái Mi không muốn chết, và cũng không muốn vô duyên vô cớ dính liếu vào vụ bắn giết này, cô không quen biết hắn nên cô cũng không lo lắng đến tính mạng của hắn. Vậy nên Hà Thái Mi quay lưng bỏ đi, không chạy mà đi ngang qua hắn, vốn định ngược đường cũ mà vào lại con hẻm cô vừa mới đi ra.
Hàng loạt tiếng súng vang ra, ngay khi Hà Thái Mi chưa kịp bước vào con hẻm thì cả người của cô trong nháy mắt bị kéo lùi về phía sau. Lực kéo nhanh gọn ném cả người cô lùi về phía sau mấy bước khiến cô không kịp chuẩn bị cơ thể trong nháy mắt ngã nhào vào dáng người cao lớn.
“Anh không thể nhẹ nhàng hơn?” Hà Thái Mi tức giận ngẩng đầu trừng mắt lớn tiếng quát gã đàn ông thô bạo. Dù hắn đã cứu cô kịp thời tránh khỏi làn đạn vừa rồi, nhưng hắn đâu cần phải có hành động thô lỗ này.
“Nhiều chuyện!” Vừa dứt lời thì hắn đã hất mạnh tay Hà Thái Mi ra, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt cô gái. Bóng tối mờ nhạt không đủ để cô gái nhìn rõ mặt hắn nhưng ánh mắt hắn như một thanh kiếm sắc bén lóe lên, lạnh lùng và đầy bá khí. Thoảng qua với ánh mắt của hắn Hà Thái Mi bất giác hơi rùng mình.
Một tay cầm súng từ hắn bắn xoẹt viên đạn bay ngang qua người Hà Thái Mi bay thẳng vào một người đang bắn tới. Hà Thái Mi bất ngờ quay lại nhìn, bọn người truy đuổi đã đuổi đến gần, người bị lãnh viên đạn của hắn ngã xuống đất chết ngay, số người còn lại hăng say nổ súng và chạy nhanh về phía hắn cùng với Hà Thái Mi. Ngay Khi cô nhận ra bản thân mình đang nguy hiểm trước những viên đạn không ngừng bay tới, thì hắn lại nắm tay cô và kéo cô đứng ngay sau lưng hắn.
“Không được nhúc nhích!” Lời nói lạnh lùng ra lệnh như bắt buộc Hà Thái Mi phải làm theo lời hắn.
Trong phút giây đạn bay đó, Hà Thái Mi không thể chạy đi đâu chỉ có thể biết làm theo lời hắn mà đứng núp sau lưng hắn đến cả chân lẫn tay của cô đều không lọt ra bên ngoài cơ thể hắn để có thể xui xẻo mà ăn trúng đạn, tất nhiên dáng người của Hà Thái Mi phải thấp hơn hắn nên đầu và ngực, bụng của cô đều đã được cơ thể hắn che chắn an toàn. Nhưng có thật an toàn không, một mình hắn với hai khẩu súng trên tay và chỉ đứng một chỗ không tránh đạn mà nổ súng bắn tới tóp người đó. Thật giống phim ảnh giả tưởng nhưng lại là thực tế, có thể nói hắn là một tay súng cao thủ, trong ánh sáng mờ nhạt không rõ đó mà hắn lại có thể bách phát bách trúng.
Đám người phía trước vẫn vừa chạy tới vừa bắn, có thể tay bắn của họ không chuẩn xác mà cũng có thể mạng sống của hắn và Hà thái Mi khá cao nên đạn không bắn trúng mà chỉ bắn xoẹt ngang qua hai bên người hắn. Hắn vẫn dáng người kiêu dũng và đầy ngạo mạng, thật đáng nễ, hắn không sợ và chỉ đứng bắn tới. Hai khẩu súng trên hai bàn tay của hắn cứ quơ qua quơ lại và đoàn đoàn thì bên kia bọn truy sát lại liên tục ngã người xuống chết. Lần lượt và không ngừng cho đến khi tiếng súng dừng lại.
Hà Thái Mi dù có chút hoang mang nhưng không còn nghe thấy tiếng súng, hai con mắt của cô thoáng hiện tia nghi ngờ, không biết tiếng súng dừng lại là do hắn đã bắn chết hết bọn truy đuổi, hay bọn truy đuổi đã bắn trúng hắn. Chậm rãi như một hành động lén lút, cô thò đầu ra khỏi bên người hắn để tiện nhìn đám người truy sát.
Trước đó vài giây vẫn là tiếng súng đinh tai nhức ốc rộn rã như tiếng pháo hoa thế mà giờ lại trở nên tĩnh lặng đến một cơn gió nhẹ thổi qua vẫn có thể rõ ràng nghe thấy. Ngoại trừ hai dáng người đang đứng, kẻ trước người sau tựa sát vào nhau thì hầu hết phía trước đều là những xác chết nằm rãi rác cạnh nhau. Bầu không khí trở nên tĩnh lặng giữa màng đêm hiu quạnh.
Hà thái Mi chậm rãi nuốt nước miếng, bày ra tia nhìn sợ hãi nhưng không kém phần khâm phục mà ngẩng đầu nhìn về mái tóc đen huyền đầy lạnh lẽo của hắn. Bóng lưng của hắn vẫn đứng ngay sờ sờ trước mặt cô không chút động tĩnh, cô nheo mày lại, phải chăng hắn đã bị thương. Hà Thái Mi không đoán mò nữa mà dứt khoát định đưa chân bước ra phía trước để dễ quan sát thì bất chợt hắn xoay người lại đối diện ngay cô.
Ánh mắt tà khí lạnh lùng của hắn nhìn thẳng vào mắt cô. Hà Thái Mi bất chợt rùng mình khi bắt gặp ánh mắt đó, ánh mắt hắn nhìn cô như muốn lập tức đưa súng bắn chết cô ngay. Cô im lặng và chỉ biết đưa mắt nhìn hắn mà không dám liếc nhìn nơi khác, cô là lo sợ hắn sẽ ra tay thủ tiêu cô.
Hắn không nói không rằng mà bỏ đi ngang qua Hà Thái Mi, qua ánh mắt của hắn cô hiểu rõ hắn không muốn cô đi theo cùng. Cô sợ ánh mắt đó, cô chỉ đứng im và nhìn về phía trước là xác chết của bọn người truy đuổi, hắn đã bắn chết tất cả nhưng cô không hề tỏ thái độ sợ hãi trước thảm cảnh phía trước. Khi nghe thấy tiếng động chạm mặt đất từ phía sau, Hà Thái Mi mới vội vàng quay lại nhìn. Hắn đang nằm trên nền đất và đã rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh.
“Cơ thể anh là con người hay con trâu vậy hả?” Vừa dìu hắn đi Hà Thái Mi vừa cằn nhằn nhăn nhún mặt mũi. Cô đã dìu hắn suốt một đoạn đường khá xa mới về được đến nhà và phải rất khó khăn mới đưa hắn vào phòng.
Đặt hắn nằm lên giường và chỉnh tay chân hắn nằm ngay ngắn lại. Chiếc áo sơ mi đen đã ướt đẫm máu, cô vội cởi từng khuy áo của hắn ra một cách vội vàng và thận trọng tránh không đụng vào vết thương bên ngực. Chiếc áo vừa được tháo hết các khuy nút và cởi toạt cả hai bên. Đập vào mắt cô là bên ngực của hắn bị thủng một lỗ, viên đạn vẫn còn nằm bên trong. Do cử động mạnh nên vết thương càng trở nên nghiêm trọng hơn. Hà Thái Mi tuy ánh mắt có vẻ kinh hoàng vì vết thương đang sưng tấy lên và máu cứ từ từ rướm ra, nhưng cô không hề sợ hãi. Thì ra trước khi chạm phải cô hắn vốn đã bị thương trước. Khi đám người truy đuổi đuổi tới gần, hắn không phải là bản lĩnh trực diện đối đầu với hơn chục họng súng mà vì cơ thể hắn chẳng còn đâu sức lực mà bỏ chạy. Nhưng vẫn là đáng để cô khâm phục, giây phút liều lĩnh đối đầu với cái chết cũng chính là lúc bản lĩnh hắn hơn người. Hà Thái Mi khẽ cong môi cười, ánh mắt bắn ra là tia tán thưởng không lời diễn tả. Nhanh vội cô lấy điện thoại và bấm số gọi, nếu hắn đã có bản lĩnh để vượt qua giây phút sinh tử thì cô cũng nên cho hắn một cơ hội để sống.
“Khuya rồi mà còn gọi đến tớ, bất mãn chuyện gì ư?” Từ đầu dây bên kia của điện thoại, giọng nói vui vẻ của một cô gái vang ra.
“Tớ cần mượn bác sĩ riêng của nhà cậu bí mật đến nhà tớ ngay.” Hà Thái Mi không vòng vo trực tiếp vào thẳng vấn đề.
Giọng nói của cô gái từ đầu dây bên kia đầy lo lắng, cô nói vội vàng: “Cậu xảy ra chuyện gì sao?”
Không trả lời câu hỏi về sự lo lắng của cô bạn đến với cô, Hà Thái Mi tiếp tục nói: “Bị đạn bắn vào ngực, cần phải may vết thương, truyền máu.”
“Đạn, đạn bắn, sao vậy chứ ?” Cô gái đầu dây bên kia thét lên với vẻ kinh hoàng, cô nói run rẫy không thành lời.
“Không phải tớ.” Hà Thái Mi tiếp lời với ánh mắt bất mãn, cô đúng là lo chuyện bao đồng rồi.
Cô gái đầu dây bên kia dường như đã nhẹ lòng hẳn đi. Nghe qua từ loa điện thoại là tiếng thở phào nhẹ nhõm, giọng nói bình thản nhưng chứa sự tò mò: “Vậy ai bị thương?”
“Tớ sẽ giải thích sau, gọi bác sĩ đến nhà tớ ngay đi.” Nói xong Hà Thái Mi tắt máy ngay không đợi cô gái đầu dây bên kia có đồng ý hay không. Vết thương của hắn tuy không vào chỗ hiểm nhưng không phải không nguy hiểm đến tính mạng. Hà Thái Mi có dư thời gian giải thích với bạn của cô nhưng vết thương của hắn không còn nhiều thời gian chờ đợi.
Lấy khăn vắt ráo nước nóng Hà Thái Mi nhẹ nhàng lao máu trên cơ thể hắn. Vết máu không còn, ngoại trừ một lỗ đạn sưng tím luôn rướm máu. Hắn có bộ ngực rắn chắc, cơ bấp chắc nịt, cơ thể màu đồng. Chiều cao độ chừng 1m88. Gương mặt lạnh lẽo như băng Bắc Cực lại toát lên tà khí giết người. Mặc dù bị thương nặng, sắc mặt hắn tái trắng nhưng hắn không hề có biểu hiện đau đớn dù chỉ một cái cau mày. Hắn nằm ung dung bình thản như đang ngủ trong căn phòng của chính hắn. Không biết là hắn cao ngạo hay không biết sợ là gì, nhưng có lẽ là cả hai vế. Hắn vừa cao ngạo không cần sự giúp đỡ của cô, đứng trước sự nguy hiểm hắn lạnh lùng giết người không run tay. Hắn là ai Hà Thái Mi không biết, nhưng chắc chắn rằng, hắn là một tay có máu mặt, là người bá đạo lạnh lùng mà cô lần đầu gặp được.
“Người của cậu cũng nhanh thật đấy!” Bên ngoài cửa vọng vào tiếng chuông cửa, Hà Thái Mi nhuếch môi cười rồi đứng lên đi mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra đập vào mắt Thái Mi là người đàn ông đeo kính, tuổi trên dưới không quá hơn ba mươi, mặc chiếc áo sơ mi trắng đóng thùng lịch lãm. Anh đứng trước cửa và nhìn Hà Thái Mi, vẻ mặt mang tia cười, lịch thiệp lên tiếng: “Tôi là Trần Vĩ, bác sĩ riêng của Trang gia, được đại tiểu thư Trang Thừa Ân gọi đến. Xin hỏi cô có phải là Hà tiểu thư, Hà Thái Mi?”
Hà Thái Mi không trả lời thừa nhận mình là Hà Thái Mi mà đập thẳng ngay vào vấn đề: “Người bệnh đang đợi anh.”Nói rồi Thái Mi quay lưng bỏ vào nhà chẳng thèm mở lời mời vào.
Trần Vĩ dường như đã quen với những cái tính khó ưa của các cô tiểu thư quyền thế nên không có biểu hiện kích động với biểu hiện không được hoan nghênh lắm của Thái Mi với anh, anh đi theo vào ngay sau đó. Ngồi xem vết thương của người đang nằm bất tỉnh trên giường khá nghiêm trọng chỉ cần tiến tới ba centimét nữa là có thể lấy mạng của hắn. Trần Vĩ hơi chau mày rồi lại nhìn sang Thái Mi với ánh mắt tò mò, hiếu kì.
“Chỉ cần may vết thương, truyền máu.” Thái Mi nhìn Trần Vĩ nói ra một loạt không suy nghĩ.
Không ngẩng đầu nhìn Thái Mi, Trần Vĩ chú tâm vào vết thương hơn: “Sao không đưa cậu ta đến bệnh viện?”
“Không cần. Nếu chết được anh ta đã chết từ đầu nên không cần phải đến bệnh viện, phẩu thuật lấy đạn và khâu vết thương ở đây cũng không làm anh ta mất mạng.” Thái Mi uống ngụm nước, thờ ơ nhả ra những lời lạnh nhạt. Vừa rồi hắn bắt nạt cô nếu không phải vì hắn giúp cô tránh đạn cô cũng không quan tâm đến sự sống chết của hắn.
“Cậu ta bị bắn không nhẹ. Tôi chỉ mang theo một số dụng cụ phẫu thuật cần thiết nhưng không thể đảm bảo an toàn. Hay cô để tôi đưa cậu ta về nhà tôi, nơi đó có đầy đủ dụng cụ phẫu thuật, tôi sẽ lấy đạn và khâu vết thương lại, như thế vết thương mới mau lành miệng và không gây hại đến nội thương.” Trần Vĩ nhanh miệng đưa ra ý kiến, nếu có thể đưa cậu thanh niên này đến bệnh viện thì cô ta cũng sẽ không tìm anh bí mật tới đây cứu người. Nếu đã không thể đến bệnh viện, ở đây lại không thể phẩu thuật chi bằng anh nên đưa cậu thanh niên về nhà anh sẽ tốt hơn.
“Thừa Ân kêu anh đến đây làm theo lời tôi hay đến đây chỉ dạy tôi?” Đưa mắt nhìn Trần Vĩ, Thái Mi lạnh giọng lên tiếng, người mà cô nhờ Trang Thừa Ân đưa đến là một bác sĩ chứ không phải kẻ nhiều chuyện.
“Nhưng…” Không cho Trần Vĩ nói hết lời, Hà Thái Mi cắt ngang với giọng điệu chua ngoa: “Tôi gọi anh đến đây là muốn cứu anh ta không phải làm hại anh ta. Tôi không biết là tôi nên làm những gì và không nên làm những gì sao?”
Trần Vĩ im lặng sau lời ương bướng của Thái Mi. Cô nói đúng, lời nói của Trang Thừa Ân là mệnh lệnh của anh ta, cô gái này muốn anh ta làm những gì, anh ta không có quyền từ chối hay phản bác lại. Một cái gật nhẹ, Trần Vĩ nói: “Được rồi, làm theo lời cô.”
“Giao anh ta lại cho anh.” Dứt lời Thái Mi không thèm liếc nhìn người đang nằm trên giường xoay người bỏ đi ra khỏi phòng.
Miệng vết thương tuy bị loét ra có lẽ do cử động mạnh, có dấu hiệu bầm tím xung quanh và đang rướm máu ra ngoài. Trần Vĩ không do dự bắt tay vào việc may vết thương.
Bên ngoài phòng khách, Thái Mi đang nằm dài người trên chiếc ghế sofa và đã thả người vào giấc ngủ tự khi nào mãi cho đến khi trời sáng cô mới thức dậy. Cô ngồi dậy ươn vai ưởng ngực và ngáp dài một hơi cho đến khi tỉnh táo lại con người. Nhìn về phía căn phòng đã khép hờ cánh cửa, cô rời khỏi chiếc ghế sofa đi vào phòng và đứng ngay cạnh giường. Hắn đang được truyền nước, sắc mặt đã có thần khí hơn, sờ lên trán không còn nóng nữa, Thái Mi cong môi cười với ánh mắt hài lòng. Trên bàn có đặt nhiều loại thuốc viên và có kèm theo một tờ giấy. Thái Mi hiếu kì lấy lên xem.
“Nhìn thấy cô ngủ còn say mê hơn cả anh chàng đang bị thương nên tôi không đành lòng đánh thức cô dậy. Tôi đã lấy viên đạn ra khỏi người, cũng đã tiếp máu cho cậu ta và cho cậu ta uống thuốc hạ sốt. Tình trạng của cậu ta không còn nguy hiểm như khi tối. Tôi để thuốc lại, một ngày ba lần, uống trong vòng ba tuần.”
Thái Mi đọc xong thì ném tờ giấy rồi quay người nhìn hắn đang mê man bất tỉnh, tỏ thái độ không hài lòng, cô cau có: “Còn chưa tỉnh? Căn nhà này chỉ có mỗi một cái giường, tôi không muốn ngủ mãi trên ghế sofa. Mau tỉnh lại rồi biến khỏi nhà tôi.”
Thái Mi không hề phân giải nguyên nhân tại sao cô mạo hiểm cứu hắn, cứ như cô không hề lo sợ bọn truy sát sẽ tìm đến tận đây và luyên lụy đến bản thân. Cô vẫn ngồi trên ghế và ngước mặt nhìn mặt hắn. Lần đầu gặp trong bóng đêm Thái Mi không thể nhìn rõ mặt hắn, đến khi cô đưa hắn về và chăm sóc vết thương, cô chỉ có thể nhìn thấy tà khí bá đạo của hắn, dù có nhìn mặt hắn cũng chỉ là cái nhìn thoáng qua. Nhưng giờ không còn gì vướng mắc thái Mi mới có cơ hội nhìn hắn. Mặt hắn không còn những vết bẩn lấm lem, vết máu và cả mồ hôi. Cô nhìn thấy được những đường nét trên gương mặt hắn đẹp lạnh lùng như được một nhà họa sĩ tài ba phát họa ra. Đẹp trái quá! Trong đầu cô chợt nảy ra ngay lời nói đó. Cô nhìn kĩ và kĩ hơn với khuôn mặt đẹp trai của hắn, những đường nét trên gương mặt hắn rất lạnh lùng nghiêm khắc và khó chịu, càng tô nét đậm thêm cho vẻ đẹp trai bí hiểm. Sắc mặt hắn tái trắng vì đau và vì mất máu quá nhiều nhưng không hề tỏ một biểu sắc đau đớn nào cứ như hắn chỉ chạy mệt và giờ đang nằm một giấc đã đời để lấy lại sức.
“Với cái nét mặt lạnh như băng Bắc Cực của anh thì thần Diêm Vương nào dám đến lấy mạng chứ?” Thái Mi chợt cười, cô phớt lờ vẻ đẹp trai của hắn, cô không bận tâm đến dù cô thừa nhận là chưa từng thấy một ai khác đẹp trai như hắn ta. Thái Mi đứng lên bỏ đi ra khỏi phòng rồi bước vào phòng tắm để mặc hắn nằm lại trên giường.