Chương 23: Em gái trầm cảm với anh trai bệnh kiều (Xong)
Editor: HằngBùi - BingBing - Tiểu Long
Beta: Nê
——
45.
Hôm nay, biệt thự Diệp gia thật yên tĩnh bất thường.
Diệp Đình Thu bước thật nhanh vào biệt thự, người hầu nghiêng người chào: "Thiếu gia."
"Tiểu thư đâu?"
"Dạ ở trên lầu."
Nghe được câu trả lời từ người hầu, Diệp Đình Thu bình tĩnh lại.
Đúng vậy, hắn đã dùng xích sắt khóa Tiên Tiên lại, hiện tại cô khẳng định đang yên ổn không có việc gì, ngoan ngoãn ở trong phòng.
Diệp Đình Thu nhanh chóng đi nhanh lên lầu, mở cửa phòng, lộ ra một nụ cười thật ôn hoà.
"Tiên Tiên......"
Nhưng mà giây tiếp theo, mọi thứ xung quanh đỏ tươi làm đau đớn hai mắt hắn, khóe môi ôn nhu nhanh chóng cứng đờ.
Những nét chữ vụng về xấu xí, đang gắt gao ghim chặt vào mắt Diệp Đình Thu. Hắn không dám đi xem, lại không thể không nhìn thẳng vào dòng chữ đó.
Phía trên hai chữ anh* rất lớn, là đường nét cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, ba chữ 'Diệp Đình Thu' được cô gái viết lên vô cùng nhẹ nhàng, chỉnh chu.
*哥哥: ca ca = anh
Giống như thiếu nữ tinh nghịch lại có chút ngượng ngùng đang đứng trước mặt hắn, vừa lẩm bẩm vừa viết—
"Diệp Đình Thu, em rất thích anh! Trên đời này em thích anh nhất! Anh là người duy nhất em thích nhiều như vậy trong cuộc đời của mình, như vậy, thật tốt."
Từng câu từng chữ đều là những lời hân hoan, vui mừng. Nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật nặng như đeo gông xiềng.
Những dòng chữ tiếp theo cảm xúc chuyển biến bất ngờ, một tràng bi thương ập vào trước mặt hắn.
"Em tới trong khoảng thời gian này, có phải hay không khiến cho anh cảm thấy thật phiền? Em có thể, có thể nhìn ra sự chán ghét giả dối giữa mày của anh..."
"Nhưng em thật sự muốn nói cho anh, anh không cần chán ghét Tiên Tiên đâu, em tồn tại mỗi ngày đều cảm thấy thống khổ, em sẽ chết mất."
"Nhưng khi nhìn anh, em thật sự quá tham luyến trước sự dịu dàng đó, nên mới luôn ở lại......Mong anh tha thứ cho sự ích kỷ đó của em. Em chỉ là một con người bình thường, em thực xin lỗi, vì đã luôn không ngừng không ngừng mang đến phiền toái cho người khác."
"Còn có còn có, thật ra em căn bản không phải là em gái của anh, nhưng nếu không phải em gái của anh, em không biết em còn có cái gì lý do gì để có thể ở lại bên anh được nữa. Em không thổ lộ thân phận thật sự của mình, đó là cái tội nghiệt."
"Lần đầu tiên em thổ lộ tình cảm nội tâm của mình, cảm giác thật có phần ngại ngùng. Nhưng mà không sao, lúc này em hẳn là đã chết rồi đi?"
Nhìn đến đây, Diệp Đình Thu cũng nhìn không được nữa, hắn điên rồi, liền xông vào phòng tắm.
Chỉ thấy thiếu nữ an tĩnh nằm ở trong bồn tắm, máu tươi giống những bông hoa màu máu đang nở rộ trên bộ váy màu trắng của cô.
Cô trước sau vẫn xinh đẹp rực rỡ, nhưng lại không có chút sức sống.
Tiên Tiên......
Giọng nói hắn phát ra áp lực đến cực điểm. Diệp Đình Thu run rẩy bước từng bước về phía thiếu nữ, nắm lấy bàn tay không biết đã lạnh lẽo từ bao giờ.
Trên vách tường có hàng chữ bằng máu, lại lần nữa xâm nhập vào mắt hắn.
"Đây chắc là lần cuối gọi anh là anh trai đi. Anh, tối hôm qua anh nói không thích em. Biết anh là thật sự không thích, em liền an tâm rồi, cũng rốt cuộc đã tới lúc được giải thoát."
Không, không không không!
Anh thích em!
Anh thật sự rất thích em!
Những cái không thích đó đều là nói ra lừa mình dối người, đều là gạt người!
Cuối cùng hắn mới là kẻ lừa đảo!
Nhắm hai mắt, Diệp Đình Thu từ trong cổ họng phát ra âm thanh hối hận nức nở, phảng phất mất đi người bạn tình, cô độc lại vô vọng.
Nhưng cho dù nhắm mắt lại, những chữ bằng máu đó giống như có linh hồn xông vào trong đầu óc hắn, tựa như một lưỡi dao vô hình phá vỡ hắn.
"Mỗi ngày đều không nhìn thấy ánh mặt trời, mỗi ngày đều là màu đen, mỗi ngày đều thật áp lực. Em chán ghét bản thân, em muốn thoát khỏi cảm xúc tiêu cực. Nhưng cuộc sống lại giống như khối đá, nặng nề đè nén trong lòng em. Khiến em chỉ có thể nhìn thấy đen và trắng mỗi ngày.."
"Thật sự rất hy vọng, hy vọng trên thế giới này mỗi một người mắc căn bệnh trầm cảm này, đều có thể nhìn thấy ánh sáng, đều có thể vui sướng tồn tại, đều có thể được yêu, chim chóc có tổ để về, có cành cây để đậu."
"Diệp Đình Thu, em thật sự mong muốn được anh yêu, nếu như được anh yêu thương, che chở, có phải hay không mỗi ngày đều là một ngày hạnh phúc?"
"Thực xin lỗi, lại nói ra thêm những lời phiền toái. Như vậy, việc đã đến nước này, những lời thỉnh cầu nho nhỏ đó của em, liệu anh có thể đáp ứng không?"
Diệp Đình Thu quỳ gối trước mặt Bạch Tiên Tiên, đem bàn tay lạnh băng của cô áp sát vào ngực, tựa như làm vậy là có thể giữ được cô ở lại.
Tiếng nói hắn run rẩy, mang theo cầu xin.
"Tiên Tiên, Tiên Tiên, Tiên Tiên......"
"Xin em đó nhìn anh có được không?! Chỉ cần em tỉnh lại, mọi yêu cầu anh sẽ làm cho em mà......"
Thiếu nữ chết đi không có chút nào động tĩnh, những tâm nguyện của cô làm Diệp Đình Thu hoàn toàn hít thở không thông.
"Mong anh sẽ thay em sống tiếp, mong anh thay em đi cứu những người chịu thống khổ như em, được không?"
"Bọn họ cũng đều như em, em với mọi người đều muốn được đối xử nhẹ nhàng."
"Làm ơn, anh trai!"
"Rất xin lỗi, anh trai."
"Cũng cảm ơn anh đã từng ôn nhu. Diệp, Đình, Thu!"
Lúc đó, thiếu nữ bướng bỉnh mà nặng nề viết ra tên của người con trai, cô nhắm hai mắt, khóe miệng tươi cười dịu dàng nhưng lại u buồn.
Cô mới là người tuyệt tình nhất, lấy cái chết của chính mình để trừng phạt sai lầm của hắn. Làm hắn yêu mà không được, chết mà cũng không xong, khiến hắn nhất định phải sống, đến khi nào chuộc lại được sai lầm của chính mình.
46.
Nghĩ đến những gì mình đã làm, Diệp Đình Thu đau khổ quằn quại, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn là một thằng khốn nạn!
"Nhưng mà, em cho anh thêm một cơ hội....đừng rời xa anh được không....."
Hắn bước vào bồn tắm ôm chặt lấy thiếu nữ, cả người ướt sũng, không chút đau đớn khi bị những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào người.
"Anh thích em.....em muốn nghe ngàn lần hay vạn lần anh đều có thể nói cho em nghe, Tiên Tiên, anh yêu em....em ở lại được không? Đừng bỏ lại một mình anh...."
"Tiên Tiên....."
Căn phòng tắm chật chội khiến cho Diệp Đình Thu cảm thấy vô cùng trống trải, hắn hôn lên đôi môi lạnh giá của cô gái, trước đây hắn chưa bao giờ có dáng vẻ khao khát như vậy, gọi tên cô, hèn mọn cầu xin cô.
Em ở lại được không, em đừng rời xa anh được không.
Vào lúc này, vô số tiếng bước chân tới gần.
Tịch Tử Phong mang người đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng và camera gắn trên tường, trái tim anh ta như muốn nhảy ra ngoài.
Chung quy vẫn là đến muộn rồi.
Nhìn xích sắt trên mặt đất rồi nhìn vào phòng tắm, Tịch Tử Phong đột nhiên đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Một người đàn ông vậy mà đang xâm hại một thiếu nữ đã chết. (Khúc này chó thiệt =))))
"Khốn nạn!"
Vệ sĩ được gọi đến chặn ngoài cửa, Tịch Tử Phong xông vào với đôi mắt đỏ hoe, kéo Diệp Đình Thu ra khỏi bồn tắm và đấm hắn một cái.
Bang!
"Tại sao anh không đi chết đi!"
Diệp Đình Thu không hề trốn tránh, một quyền bị đấm ngã xuống đất.
Hắn liếm vết máu ở khóe môi cười: "Tôi không thể chết, cô ấy để tôi sống, tôi muốn gắn bó với cô ấy mà sống."
Nhưng mà, vào thời khắc ấy, hắn giống như người mất hồn.
Tịch Tử Phong nhìn hắn quỳ trên mặt đất, bò về phía thiếu nữ, đột nhiên bật khóc.
Sau đó, Tịch Tử Phong cho vệ sĩ tháo hết camera trên tường, thậm chí còn dùng vũ lực mang thi thể của cô đi.
Không thể ngăn được, Diệp Đình Thu cả người như hồn bay phách lạc, giống như một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi.
Chỉ nghe thấy Tịch Tử Phong nói một cách vừa buồn bã vừa mỉa mai: "Anh không xứng đáng có được hình ảnh và thân thể của cô ấy. Diệp Đình Thu, tốt nhất anh hãy dùng cả đời này để sám hối vì những sai lầm của mình đi!"
Đúng vậy, hắn nên dùng phần đời còn lại của mình để sám hối.
- -
Tháng 7 cùng năm, Diệp Đình Thu tốt nghiệp đại học Đông Đại, không kế thừa sản nghiệp của gia đình mà một mình đến vùng thiên tai cứu người.
Ngày 15 tháng 8, hắn chạy ra nước ngoài quỳ gối trước mặt mẹ Bạch ba ngày ba đêm.
Tháng 9, hắn thành lập quỹ từ thiện Thiên thần với tài sản do mình đứng tên để hỗ trợ những người yếu thế và người bệnh tâm thần đặc biệt.
Những năm sau đó, mỗi khi có thiên tai, hắn đều xông lên tiền tuyến, liều mạng cố gắng cứu từng mạng người.
Tuy nhiên, kể cả khi thiên tai có ập đến, lần nào hắn cũng có thể thoát ra ngoài an toàn, giống như đang có một thiên thần che chở bên cạnh.
Vào tháng 11 năm thứ mười cô mất, đó là một đêm mùa đông đầy tuyết.
Diệp Đình Thu mặc phong phanh, một mình đến nghĩa trang.
Mười năm qua đi, cô vẫn đẹp như thế, trong mắt vẫn có nét dịu dàng và buồn thương.
Hắn quỳ trước mộ cô, nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh của thiếu nữ.
Lập tức lấy một con dao nhỏ từ trong túi ra, Diệp Đình Thu dứt khoát đâm vào tim mình.
"Anh đã từng hôn em với nỗi đau, bây giờ anh hôn em bằng tình yêu và giữ nỗi đau đó cho riêng mình."
Một dao, hai dao......
Máu ấm chảy trên di ảnh của cô gái, hắn thương tâm lau đi rồi run rẩy ngã xuống đất.
Những ngôi sao trên bầu trời thật đẹp, giống như đôi mắt của Tiên Tiên.
Mười năm rồi, hắn vẫn nhớ cô như điên.
Mười năm rồi, cuối cùng hắn cũng không cần phải sống với những ký ức ấy nữa.
Ngày hôm sau, các tòa soạn đưa tin.
Ngài Diệp tiên sinh, một nhà từ thiện nổi tiếng ở thành phố A đã tự sát ở nghĩa trang Thiên thần.
Có thông tin cho rằng nghĩa trang Thiên thần được xây dựng bởi Diệp tiên sinh dành cho những thiên thần, không rõ chi tiết nhưng mọi người trên khắp thế giới đều nói rằng đó hẳn là một câu chuyện cảm động.
47. Phiên ngoại
Trong căn phòng tối tăm, mùi thuốc lá và rượu vô cùng nồng, lớp khói dày từ thuốc lá bao bọc lấy người ở trong đó.
Đây là ngày thứ 3 sau khi Bạch Tiên Tiên chết.
Diệp Đình Thu là người trước giờ không uống rượu, hút thuốc. Nhưng giờ hắn đã say.
Sau khi say hắn liền bước vào giấc mơ. Trong đó hắn cứ xuyên qua từng lớp, từng lớp sương mù dày đặc. Cho đến khi mắt bị một luồng sáng chiếu vào.
Bạch Tiên Tiên đang mặc bộ quần áo mà hắn đã chọn, tóc mái bay bay, đôi mắt sáng và cong lên như trăng non.
Nhìn cô gái, trái tim Diệp Đình Thu liền nhảy lên, cảm giác mất đi rồi tìm lại được khiến hắn vui mừng như điên.
Nhìn bộ dáng này của cô làm hắn chợt nhớ lại. Hôm nay là ngày bọn họ đi công viên trò chơi.
"Anh ơi..." Cô kéo tay áo tây trang của hắn, thật cẩn thận hỏi, "Em mặc như vậy có đẹp không? Em có chút không quen lắm."
Bỗng nhiên Diệp Đình Thu giang tay ôm lấy cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô.
Cô gái kinh ngạc, cả tay chân cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Đình Thu thân mật với cô như vậy, cô chấn kinh cả nửa ngày mới dịu dàng ôm lại hắn: "Anh làm sao vậy?"
Cô cảm giác trên da thịt chợt ẩm ướt, là do Diệp Đình Thu khóc.
"Không có gì, em như vậy rất đẹp, cực kỳ đẹp!"
Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên. Hắn nắm chặt tay của Bạch Tiên Tiên, một hồi sau mới ngẩng người lên, chầm chậm nói: "Chúng ta không đi công viên trò chơi nữa."
Hắn bắt đầu hối hận rồi, hắn không muốn lại trải qua việc này một lần nào nữa.
Dứt lời, Diệp Đình Thu liền thấy trong mắt cô hiện lên một tia mất mát. Cô lẩm bẩm: "Vậy, vậy không đi nữa."
Diệp Đình Thu lại bắt đầu hối hận.
Hắn không nên nói những lời như vậy, sai rồi, sai rồi, làm lại
Trong mơ tất cả đều có thể làm lại.
"Tiên Tiên, anh dẫn em đi mua quần áo, công viên trò chơi không nên mặc lễ phục, chúng ta thay quần áo xong lại đi."
Vì thế cả hai đều thay quần áo nhẹ nhàng khác.
Diệp Đình Thu dẫn cô đi vào công viên trò chơi. Bọn họ hoà vào đám người, chọn ngồi trên buồng quay.
Vừa mới ngồi xuống, Diệp Đình Thu nhẹ giọng hỏi: "Tiên Tiên, em có muốn nghe truyền thuyết về vòng quay không?"
"Muốn nghe."
Bạch Tiên Tiên ngồi ngoan ngoãn như một đứa trẻ, buồng quay dần dần lên cao, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.
"Truyền thuyết kể rằng, khi vòng quay ở thời điểm cao nhất hai người hôn môi nhau, sẽ hạnh phúc cả đời..."
Dụng tâm của hắn căn bản không phải nằm ở việc giảng về cái này.
Hắn tham lam nhìn chăm chú cô gái, khoảng cách ngày càng gần cô. Ngay thời điểm cô khiếp sợ trừng lớn đôi mắt liền thành kính hôn lên khoé môi cô.
"Anh yêu em, Tiên Tiên."
Rầm rầm —
Tiếng đập cửa liên tục vang lên, Diệp Đình Thu bỗng nhiên bừng tỉnh. Hắn muốn tức giận, lại nghe thấy tiếng nói của Diệp Tường bên ngoài vang lên.
"Thiếu gia, màn hình ipad tôi đã tìm được từ trạm thu. Tôi đã chạy đến rất nhiều nơi, bọn họ đều nói đã hư rồi không sửa được. Chip ghi hình đa số đều bị mất, chỉ có hai cái này may mắn vẫn còn...."
Diệp Đình Thu vội vàng đứng lên đụng phải mấy cái bình rượu. Mở cửa ra lấy những chip còn lại trong tay Diệp Tường.
Cánh cửa kêu một tiếng rồi khép lại.
Diệp Tường thở dài.
Trong phòng, đôi tay Diệp Đình Thu run rẩy đem chip cắm vào một khe usb của máy tính.
Sau đó hắn cầm lấy bình rượu, uống ừng ực hết nửa bình, rồi tham luyến nhìn chăm chú hình ảnh của cô gái trên màn hình máy tính.
Cô đứng trong phòng tắm, cởi lớp áo ngủ mỏng manh.....
Cô cầm điện thoại tiến vào phòng tắm, thần bí nhắn tin gì đó....
Đây là do hắn dùng màn hình ipad ghi hình lại. Đây là lần cuối cùng nhớ lại.
Hắn rất trân trọng hai cái chip ghi hình này, sau mười năm nữa, hắn đã dùng hàng đêm để xem đi xem lại hai đoạn video này.
Tổng cộng 3600 ngày, 8 vạn giờ.
Lúc mơ thấy cô, chính là lúc mà hắn cảm thấy vui sướng nhất.
———— Vị diện đầu tiên kết thúc ————
Beta: Nê
——
45.
Hôm nay, biệt thự Diệp gia thật yên tĩnh bất thường.
Diệp Đình Thu bước thật nhanh vào biệt thự, người hầu nghiêng người chào: "Thiếu gia."
"Tiểu thư đâu?"
"Dạ ở trên lầu."
Nghe được câu trả lời từ người hầu, Diệp Đình Thu bình tĩnh lại.
Đúng vậy, hắn đã dùng xích sắt khóa Tiên Tiên lại, hiện tại cô khẳng định đang yên ổn không có việc gì, ngoan ngoãn ở trong phòng.
Diệp Đình Thu nhanh chóng đi nhanh lên lầu, mở cửa phòng, lộ ra một nụ cười thật ôn hoà.
"Tiên Tiên......"
Nhưng mà giây tiếp theo, mọi thứ xung quanh đỏ tươi làm đau đớn hai mắt hắn, khóe môi ôn nhu nhanh chóng cứng đờ.
Những nét chữ vụng về xấu xí, đang gắt gao ghim chặt vào mắt Diệp Đình Thu. Hắn không dám đi xem, lại không thể không nhìn thẳng vào dòng chữ đó.
Phía trên hai chữ anh* rất lớn, là đường nét cắt xiêu xiêu vẹo vẹo, ba chữ 'Diệp Đình Thu' được cô gái viết lên vô cùng nhẹ nhàng, chỉnh chu.
*哥哥: ca ca = anh
Giống như thiếu nữ tinh nghịch lại có chút ngượng ngùng đang đứng trước mặt hắn, vừa lẩm bẩm vừa viết—
"Diệp Đình Thu, em rất thích anh! Trên đời này em thích anh nhất! Anh là người duy nhất em thích nhiều như vậy trong cuộc đời của mình, như vậy, thật tốt."
Từng câu từng chữ đều là những lời hân hoan, vui mừng. Nhưng lại khiến hắn cảm thấy thật nặng như đeo gông xiềng.
Những dòng chữ tiếp theo cảm xúc chuyển biến bất ngờ, một tràng bi thương ập vào trước mặt hắn.
"Em tới trong khoảng thời gian này, có phải hay không khiến cho anh cảm thấy thật phiền? Em có thể, có thể nhìn ra sự chán ghét giả dối giữa mày của anh..."
"Nhưng em thật sự muốn nói cho anh, anh không cần chán ghét Tiên Tiên đâu, em tồn tại mỗi ngày đều cảm thấy thống khổ, em sẽ chết mất."
"Nhưng khi nhìn anh, em thật sự quá tham luyến trước sự dịu dàng đó, nên mới luôn ở lại......Mong anh tha thứ cho sự ích kỷ đó của em. Em chỉ là một con người bình thường, em thực xin lỗi, vì đã luôn không ngừng không ngừng mang đến phiền toái cho người khác."
"Còn có còn có, thật ra em căn bản không phải là em gái của anh, nhưng nếu không phải em gái của anh, em không biết em còn có cái gì lý do gì để có thể ở lại bên anh được nữa. Em không thổ lộ thân phận thật sự của mình, đó là cái tội nghiệt."
"Lần đầu tiên em thổ lộ tình cảm nội tâm của mình, cảm giác thật có phần ngại ngùng. Nhưng mà không sao, lúc này em hẳn là đã chết rồi đi?"
Nhìn đến đây, Diệp Đình Thu cũng nhìn không được nữa, hắn điên rồi, liền xông vào phòng tắm.
Chỉ thấy thiếu nữ an tĩnh nằm ở trong bồn tắm, máu tươi giống những bông hoa màu máu đang nở rộ trên bộ váy màu trắng của cô.
Cô trước sau vẫn xinh đẹp rực rỡ, nhưng lại không có chút sức sống.
Tiên Tiên......
Giọng nói hắn phát ra áp lực đến cực điểm. Diệp Đình Thu run rẩy bước từng bước về phía thiếu nữ, nắm lấy bàn tay không biết đã lạnh lẽo từ bao giờ.
Trên vách tường có hàng chữ bằng máu, lại lần nữa xâm nhập vào mắt hắn.
"Đây chắc là lần cuối gọi anh là anh trai đi. Anh, tối hôm qua anh nói không thích em. Biết anh là thật sự không thích, em liền an tâm rồi, cũng rốt cuộc đã tới lúc được giải thoát."
Không, không không không!
Anh thích em!
Anh thật sự rất thích em!
Những cái không thích đó đều là nói ra lừa mình dối người, đều là gạt người!
Cuối cùng hắn mới là kẻ lừa đảo!
Nhắm hai mắt, Diệp Đình Thu từ trong cổ họng phát ra âm thanh hối hận nức nở, phảng phất mất đi người bạn tình, cô độc lại vô vọng.
Nhưng cho dù nhắm mắt lại, những chữ bằng máu đó giống như có linh hồn xông vào trong đầu óc hắn, tựa như một lưỡi dao vô hình phá vỡ hắn.
"Mỗi ngày đều không nhìn thấy ánh mặt trời, mỗi ngày đều là màu đen, mỗi ngày đều thật áp lực. Em chán ghét bản thân, em muốn thoát khỏi cảm xúc tiêu cực. Nhưng cuộc sống lại giống như khối đá, nặng nề đè nén trong lòng em. Khiến em chỉ có thể nhìn thấy đen và trắng mỗi ngày.."
"Thật sự rất hy vọng, hy vọng trên thế giới này mỗi một người mắc căn bệnh trầm cảm này, đều có thể nhìn thấy ánh sáng, đều có thể vui sướng tồn tại, đều có thể được yêu, chim chóc có tổ để về, có cành cây để đậu."
"Diệp Đình Thu, em thật sự mong muốn được anh yêu, nếu như được anh yêu thương, che chở, có phải hay không mỗi ngày đều là một ngày hạnh phúc?"
"Thực xin lỗi, lại nói ra thêm những lời phiền toái. Như vậy, việc đã đến nước này, những lời thỉnh cầu nho nhỏ đó của em, liệu anh có thể đáp ứng không?"
Diệp Đình Thu quỳ gối trước mặt Bạch Tiên Tiên, đem bàn tay lạnh băng của cô áp sát vào ngực, tựa như làm vậy là có thể giữ được cô ở lại.
Tiếng nói hắn run rẩy, mang theo cầu xin.
"Tiên Tiên, Tiên Tiên, Tiên Tiên......"
"Xin em đó nhìn anh có được không?! Chỉ cần em tỉnh lại, mọi yêu cầu anh sẽ làm cho em mà......"
Thiếu nữ chết đi không có chút nào động tĩnh, những tâm nguyện của cô làm Diệp Đình Thu hoàn toàn hít thở không thông.
"Mong anh sẽ thay em sống tiếp, mong anh thay em đi cứu những người chịu thống khổ như em, được không?"
"Bọn họ cũng đều như em, em với mọi người đều muốn được đối xử nhẹ nhàng."
"Làm ơn, anh trai!"
"Rất xin lỗi, anh trai."
"Cũng cảm ơn anh đã từng ôn nhu. Diệp, Đình, Thu!"
Lúc đó, thiếu nữ bướng bỉnh mà nặng nề viết ra tên của người con trai, cô nhắm hai mắt, khóe miệng tươi cười dịu dàng nhưng lại u buồn.
Cô mới là người tuyệt tình nhất, lấy cái chết của chính mình để trừng phạt sai lầm của hắn. Làm hắn yêu mà không được, chết mà cũng không xong, khiến hắn nhất định phải sống, đến khi nào chuộc lại được sai lầm của chính mình.
46.
Nghĩ đến những gì mình đã làm, Diệp Đình Thu đau khổ quằn quại, hai mắt đỏ ngầu.
Hắn là một thằng khốn nạn!
"Nhưng mà, em cho anh thêm một cơ hội....đừng rời xa anh được không....."
Hắn bước vào bồn tắm ôm chặt lấy thiếu nữ, cả người ướt sũng, không chút đau đớn khi bị những mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào người.
"Anh thích em.....em muốn nghe ngàn lần hay vạn lần anh đều có thể nói cho em nghe, Tiên Tiên, anh yêu em....em ở lại được không? Đừng bỏ lại một mình anh...."
"Tiên Tiên....."
Căn phòng tắm chật chội khiến cho Diệp Đình Thu cảm thấy vô cùng trống trải, hắn hôn lên đôi môi lạnh giá của cô gái, trước đây hắn chưa bao giờ có dáng vẻ khao khát như vậy, gọi tên cô, hèn mọn cầu xin cô.
Em ở lại được không, em đừng rời xa anh được không.
Vào lúc này, vô số tiếng bước chân tới gần.
Tịch Tử Phong mang người đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng và camera gắn trên tường, trái tim anh ta như muốn nhảy ra ngoài.
Chung quy vẫn là đến muộn rồi.
Nhìn xích sắt trên mặt đất rồi nhìn vào phòng tắm, Tịch Tử Phong đột nhiên đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Một người đàn ông vậy mà đang xâm hại một thiếu nữ đã chết. (Khúc này chó thiệt =))))
"Khốn nạn!"
Vệ sĩ được gọi đến chặn ngoài cửa, Tịch Tử Phong xông vào với đôi mắt đỏ hoe, kéo Diệp Đình Thu ra khỏi bồn tắm và đấm hắn một cái.
Bang!
"Tại sao anh không đi chết đi!"
Diệp Đình Thu không hề trốn tránh, một quyền bị đấm ngã xuống đất.
Hắn liếm vết máu ở khóe môi cười: "Tôi không thể chết, cô ấy để tôi sống, tôi muốn gắn bó với cô ấy mà sống."
Nhưng mà, vào thời khắc ấy, hắn giống như người mất hồn.
Tịch Tử Phong nhìn hắn quỳ trên mặt đất, bò về phía thiếu nữ, đột nhiên bật khóc.
Sau đó, Tịch Tử Phong cho vệ sĩ tháo hết camera trên tường, thậm chí còn dùng vũ lực mang thi thể của cô đi.
Không thể ngăn được, Diệp Đình Thu cả người như hồn bay phách lạc, giống như một chú chó bị chủ nhân bỏ rơi.
Chỉ nghe thấy Tịch Tử Phong nói một cách vừa buồn bã vừa mỉa mai: "Anh không xứng đáng có được hình ảnh và thân thể của cô ấy. Diệp Đình Thu, tốt nhất anh hãy dùng cả đời này để sám hối vì những sai lầm của mình đi!"
Đúng vậy, hắn nên dùng phần đời còn lại của mình để sám hối.
- -
Tháng 7 cùng năm, Diệp Đình Thu tốt nghiệp đại học Đông Đại, không kế thừa sản nghiệp của gia đình mà một mình đến vùng thiên tai cứu người.
Ngày 15 tháng 8, hắn chạy ra nước ngoài quỳ gối trước mặt mẹ Bạch ba ngày ba đêm.
Tháng 9, hắn thành lập quỹ từ thiện Thiên thần với tài sản do mình đứng tên để hỗ trợ những người yếu thế và người bệnh tâm thần đặc biệt.
Những năm sau đó, mỗi khi có thiên tai, hắn đều xông lên tiền tuyến, liều mạng cố gắng cứu từng mạng người.
Tuy nhiên, kể cả khi thiên tai có ập đến, lần nào hắn cũng có thể thoát ra ngoài an toàn, giống như đang có một thiên thần che chở bên cạnh.
Vào tháng 11 năm thứ mười cô mất, đó là một đêm mùa đông đầy tuyết.
Diệp Đình Thu mặc phong phanh, một mình đến nghĩa trang.
Mười năm qua đi, cô vẫn đẹp như thế, trong mắt vẫn có nét dịu dàng và buồn thương.
Hắn quỳ trước mộ cô, nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh của thiếu nữ.
Lập tức lấy một con dao nhỏ từ trong túi ra, Diệp Đình Thu dứt khoát đâm vào tim mình.
"Anh đã từng hôn em với nỗi đau, bây giờ anh hôn em bằng tình yêu và giữ nỗi đau đó cho riêng mình."
Một dao, hai dao......
Máu ấm chảy trên di ảnh của cô gái, hắn thương tâm lau đi rồi run rẩy ngã xuống đất.
Những ngôi sao trên bầu trời thật đẹp, giống như đôi mắt của Tiên Tiên.
Mười năm rồi, hắn vẫn nhớ cô như điên.
Mười năm rồi, cuối cùng hắn cũng không cần phải sống với những ký ức ấy nữa.
Ngày hôm sau, các tòa soạn đưa tin.
Ngài Diệp tiên sinh, một nhà từ thiện nổi tiếng ở thành phố A đã tự sát ở nghĩa trang Thiên thần.
Có thông tin cho rằng nghĩa trang Thiên thần được xây dựng bởi Diệp tiên sinh dành cho những thiên thần, không rõ chi tiết nhưng mọi người trên khắp thế giới đều nói rằng đó hẳn là một câu chuyện cảm động.
47. Phiên ngoại
Trong căn phòng tối tăm, mùi thuốc lá và rượu vô cùng nồng, lớp khói dày từ thuốc lá bao bọc lấy người ở trong đó.
Đây là ngày thứ 3 sau khi Bạch Tiên Tiên chết.
Diệp Đình Thu là người trước giờ không uống rượu, hút thuốc. Nhưng giờ hắn đã say.
Sau khi say hắn liền bước vào giấc mơ. Trong đó hắn cứ xuyên qua từng lớp, từng lớp sương mù dày đặc. Cho đến khi mắt bị một luồng sáng chiếu vào.
Bạch Tiên Tiên đang mặc bộ quần áo mà hắn đã chọn, tóc mái bay bay, đôi mắt sáng và cong lên như trăng non.
Nhìn cô gái, trái tim Diệp Đình Thu liền nhảy lên, cảm giác mất đi rồi tìm lại được khiến hắn vui mừng như điên.
Nhìn bộ dáng này của cô làm hắn chợt nhớ lại. Hôm nay là ngày bọn họ đi công viên trò chơi.
"Anh ơi..." Cô kéo tay áo tây trang của hắn, thật cẩn thận hỏi, "Em mặc như vậy có đẹp không? Em có chút không quen lắm."
Bỗng nhiên Diệp Đình Thu giang tay ôm lấy cô vào lòng, vùi đầu vào vai cô.
Cô gái kinh ngạc, cả tay chân cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Đình Thu thân mật với cô như vậy, cô chấn kinh cả nửa ngày mới dịu dàng ôm lại hắn: "Anh làm sao vậy?"
Cô cảm giác trên da thịt chợt ẩm ướt, là do Diệp Đình Thu khóc.
"Không có gì, em như vậy rất đẹp, cực kỳ đẹp!"
Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên. Hắn nắm chặt tay của Bạch Tiên Tiên, một hồi sau mới ngẩng người lên, chầm chậm nói: "Chúng ta không đi công viên trò chơi nữa."
Hắn bắt đầu hối hận rồi, hắn không muốn lại trải qua việc này một lần nào nữa.
Dứt lời, Diệp Đình Thu liền thấy trong mắt cô hiện lên một tia mất mát. Cô lẩm bẩm: "Vậy, vậy không đi nữa."
Diệp Đình Thu lại bắt đầu hối hận.
Hắn không nên nói những lời như vậy, sai rồi, sai rồi, làm lại
Trong mơ tất cả đều có thể làm lại.
"Tiên Tiên, anh dẫn em đi mua quần áo, công viên trò chơi không nên mặc lễ phục, chúng ta thay quần áo xong lại đi."
Vì thế cả hai đều thay quần áo nhẹ nhàng khác.
Diệp Đình Thu dẫn cô đi vào công viên trò chơi. Bọn họ hoà vào đám người, chọn ngồi trên buồng quay.
Vừa mới ngồi xuống, Diệp Đình Thu nhẹ giọng hỏi: "Tiên Tiên, em có muốn nghe truyền thuyết về vòng quay không?"
"Muốn nghe."
Bạch Tiên Tiên ngồi ngoan ngoãn như một đứa trẻ, buồng quay dần dần lên cao, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên.
"Truyền thuyết kể rằng, khi vòng quay ở thời điểm cao nhất hai người hôn môi nhau, sẽ hạnh phúc cả đời..."
Dụng tâm của hắn căn bản không phải nằm ở việc giảng về cái này.
Hắn tham lam nhìn chăm chú cô gái, khoảng cách ngày càng gần cô. Ngay thời điểm cô khiếp sợ trừng lớn đôi mắt liền thành kính hôn lên khoé môi cô.
"Anh yêu em, Tiên Tiên."
Rầm rầm —
Tiếng đập cửa liên tục vang lên, Diệp Đình Thu bỗng nhiên bừng tỉnh. Hắn muốn tức giận, lại nghe thấy tiếng nói của Diệp Tường bên ngoài vang lên.
"Thiếu gia, màn hình ipad tôi đã tìm được từ trạm thu. Tôi đã chạy đến rất nhiều nơi, bọn họ đều nói đã hư rồi không sửa được. Chip ghi hình đa số đều bị mất, chỉ có hai cái này may mắn vẫn còn...."
Diệp Đình Thu vội vàng đứng lên đụng phải mấy cái bình rượu. Mở cửa ra lấy những chip còn lại trong tay Diệp Tường.
Cánh cửa kêu một tiếng rồi khép lại.
Diệp Tường thở dài.
Trong phòng, đôi tay Diệp Đình Thu run rẩy đem chip cắm vào một khe usb của máy tính.
Sau đó hắn cầm lấy bình rượu, uống ừng ực hết nửa bình, rồi tham luyến nhìn chăm chú hình ảnh của cô gái trên màn hình máy tính.
Cô đứng trong phòng tắm, cởi lớp áo ngủ mỏng manh.....
Cô cầm điện thoại tiến vào phòng tắm, thần bí nhắn tin gì đó....
Đây là do hắn dùng màn hình ipad ghi hình lại. Đây là lần cuối cùng nhớ lại.
Hắn rất trân trọng hai cái chip ghi hình này, sau mười năm nữa, hắn đã dùng hàng đêm để xem đi xem lại hai đoạn video này.
Tổng cộng 3600 ngày, 8 vạn giờ.
Lúc mơ thấy cô, chính là lúc mà hắn cảm thấy vui sướng nhất.
———— Vị diện đầu tiên kết thúc ————