Chương 28: Em gái vs anh trai ham ăn (9-10)
Editor: Cá Cực Lớn
Beta: Nê
———
Bạch Tiên Tiên thuyết phục Trần Nhượng.
Ngay sau đó, cô hỏi Ngân Hà: "Chiến đội Đế Vương ở đâu?"
Ngân Hà lập tức báo cáo: "Trụ sở huấn luyện ở phía Đông Thành phố H."
Vì chiến đội Đế Vương thua trận nên nhà đầu tư và nhà quảng cáo đều cắt đầu tư, trụ sở huấn luyện to như thế vậy mà vắng lặng trống trải, cũng không còn chút huy hoàng ngày trước.
Thể thao điện tử chính là tàn khốc như vậy, thắng làm vua thua làm giặc, khôn sống ngu chết.
Bạch Tiên Tiên dẫn Trần Nhượng kiên định bước vào trụ sở, xông vào ngay căn phòng đang tổ chức họp.
"Xin hỏi ai là người dùng id —— bảo mẫu của chiến đội Đế Vương vậy?"
Cô đẩy cửa phòng họp ra, cất giọng hỏi.
Những người bên trong hoàn toàn kinh ngạc!
A Huy là người đại diện của Đế vương chiến đội, đội trưởng Vương Kiệt Khắc và bốn người đội viên đều nhìn về hướng cửa.
Thấy ở đó là một loli đáng yêu, bọn họ mới không lập tức đuổi hai người Bạch Tiên Tiên ra ngoài.
Bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Một người con trai tóc vàng trong đội nói: "Bảo mẫu của chiến đội Đế Vương? ID như phụ nữ như vậy, tôi chưa từng nghe qua."
Người con trai nhai kẹo cao lên tiếng: "Không lẽ có người lấy cờ hiệu của chiến đội chúng ta ở bên ngoài lừa gạt cô nhóc......?
Người đại diện A Huy là người con trai có xăm hình rồng trên cánh tay, diện mạo bình thường nhưng khí thế rất mạnh, nghe các thành viên trong nhóm bàn luận, không khỏi ho một tiếng, trong lòng nghĩ mình thật là một tên bất cẩn.
Nhìn thấy Trần Nhượng, A Huy liền biết bọn họ tới để làm gì.
"Tôi là người đại diện của chiến đội Đế Vương, chào hai người, hai người là chủ phòng ăn và bạn gái sao?" Lúc đó A Huy cũng không để ý bình luận, chỉ biết bên cạnh Trần Nhượng có một cô nhóc, còn tưởng rằng đó là bạn gái hắn.
Tiếng nói vừa dứt, Trần Nhượng mở miệng định giải thích nhưng người con trai tóc vàng ở đối diện đã lập tức nói: "Oa! Thì ra anh Huy là người bảo mẫu kia? Anh Huy là thẳng nam vậy mà lại đặt cái ID cay...... Cay mắt như vậy."
A Huy liếc mắt một cái, người con trai tóc vàng lập tức yên lặng.
Phía sau A Huy là một người đàn ông cao lớn thô kệch cười hiền lành thân thiện với Trần Nhượng: "Cậu trai, các người tới đậy là vì muốn thi đấu cùng chúng tôi à?"
Trần Nhượng chưa kịp giải thích, sắc mặt có chút âm trầm, cuối cùng gật gật đầu.
"Bọn tôi muốn thi đấu." Bạch Tiên Tiên cười trả lời.
Đội trưởng Vương Kiệt Khắc vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hai người một cách bắt bẻ, lúc này mới mở miệng: "Tìm một bá chủ mukbang đến thi đấu thể thao điện tử? Một chút tinh thần thể thao cũng không có, anh Huy anh cũng thật là."
A Huy nói: "Tôi thấy tốc độ tay của cậu ấy khá tốt, mùa sau Jack không tham gia được, trong đội chúng ta cũng không có ai để thay thế, đây không phải vừa đủ sao."
"Như vậy cũng không thể tìm một người không đứng đắn đi?" Vương Kiệt Khắc bắt đầu đi vào trong phòng hội nghị, vừa đi vừa cười nhạo nói: "Bá chủ mukbang đảm nhiệm vị trí tuyển thủ chuyên nghiệp, tranh bá sân thi đấu? Không phải hài hước quá sao?"
Nghe vậy, sắc mặt A Huy có chút khó coi, tuy Vương Kiệt Khắc chơi game rất giỏi, nhưng tính tình lại là thứ đau đầu, nếu không phải trong đội thật sự không ai có thể đảm nhận vị trí đội trưởng, anh cũng sẽ không để cho Vương Kiệt Khắc làm đội trưởng sau khi người đội trưởng trước từ chức.
Nhưng kể từ khi Vương Kiệt Khắc đảm nhiệm vị trí đội trưởng, chiến đội Đế Vương liền từ từ yếu dần, cho đến mấy ngày trước hắn ta đánh người trên sân thi đấu nên bị cấm thi đấu trở lại.
"Ai không đứng đắn?" Trần Nhượng nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Kiệt Khắc, ngón cái không khỏi đè lên ngón trỏ ngón giữa, vang lên rắc rắc vài tiếng.
Bạch Tiên Tiên nhân cơ hội châm ngòi thổi gió: "Anh à, người tên Jack kia nói anh không đứng đắn, còn kiêu ngạo với anh, tuyệt đối không thể tha cho anh ta."
"Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?" Trần Nhượng lạnh nhạt liếc qua cô một cái.
"Xã hội có luật pháp không thể đánh nhau, không bằng chiến thắng anh ta ở lĩnh vực anh ta am hiểu đi? Anh ta là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, chơi trò chơi có tên《 Chủ Thành 》đi?" Bạch Tiên Tiên cười ngoan ngoãn ngọt ngào, hấp dẫn để câu được con mồi.
———
Thì ra là 《 Chủ Thành 》.
Đột nhiên Trần Nhượng cười một tiếng, ánh mắt trở nên lười nhác.
Lúc Vương Kiệt Khắc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thiếu niên có mái tóc màu xám bạc cười khinh thường, bình tĩnh lên tiếng: "《 Chủ Thành 》 hình thức chơi đơn, chơi một trận không?"
Bạch Tiên Tiên từ miệng của Ngân Hà mà biết được, 《 Chủ Thành 》là một trò chơi bắn nhau quy mô lớn, phổ biến trong mười năm nay, lúc trước Trần Nhượng cũng từng chơi qua.
Trần Nhượng đều nắm rõ quy tắc, cũng chơi 'khá tốt'.
"Nhóc con, cậu rất ngông cuồng?" Ngón tay Vương Kiệt Khắc giao nhau, bẻ khớp xương một trận vang lên âm thanh thật lớn.
Hắn ta nhìn Trần Nhượng, hai người có loại hơi thở chiến đấu chạm vào là nổ ngay.
A Huy sợ hai người tính tình nóng nảy đánh nhau, định đến hoà giải, nhưng Vương Kiệt Khắc trực tiếp vung tay lên: "Anh Huy, tên nhóc này có thể thắng tôi, tôi sẽ để hắn tham gia mùa sau, còn không hắn liền cút ra khỏi đây!"
Môi A Huy giật giật, không nói gì. Tốc độ tay của Trần Nhượng khá tốt, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nhìn thấy hắn chơi game, trong lòng A Huy cũng không dám chắc.
Hiện tại nghĩ lại chỉ dựa vào giá trị nhan sắc của hắn cũng không thực tế, để Vương Kiệt Khắc thử một lần cũng tốt.
Mọi người cùng đi lên phòng huấn luyện trên lầu.
Phòng huấn luyện tổng cộng mười bàn máy, hai bên trái phải đều có năm bàn xếp cân đối nhau. Trần Nhượng dẫn Bạch Tiên Tiên đi qua thử bàn phím và con chuột, liền tùy tiện chọn một bàn.
Thiếu niên tóc vàng từ phía sau A Huy ló đầu ra: "Người anh em, đó là máy của tôi!"
"Tạm mượn." Trần Nhượng đáp lại hai chữ.
Thiếu niên tóc vàng quay lại nói với người vẫn luôn nhai kẹo cao su: "Tên này dáng vẻ thật tốt, rất bình tĩnh, nếu cậu ta làm đội trưởng mới, chắc sẽ không tồi đâu."
Thiếu niên kẹo cao su nói: "Đấu còn chưa đấu, làm sao cậu biết được?"
"Đúng vậy." Thiếu niên tóc vàng cười hừ một tiếng, cậu ôm lấy cổ thiếu niên kẹo cao su, làm bộ đưa tay vào trong túi sau mông người kia.
Dáng vẻ dây dưa bên nhau của hai người đúng lúc bị A Huy thấy được. Vẻ mặt A Huy không dám nhìn thẳng: "Kề vai sát cánh nhau làm gì vậy! Hoàng Mậu buông Tiểu Linh ra đi!"
Thiếu niên tóc vàng gọi là Hoàng Mậu, còn thiếu niên kẹo cao su là Tiểu Linh.
Hoàng Mậu thành thành thật thật ồ một tiếng, Tiểu Linh trực tiếp đặt kẹo cao su vào tay cậu ta.
"Thanks." Mặt mày Hoàng Mậu hớn hở chớp chớp mắt với anh.
Bên này, Vương Kiệt Khắc trực tiếp chọn bàn đối diện Trần Nhượng ngồi xuống.
Hai người mở 《 Chủ Thành 》ra cùng một lúc.
A Huy muốn hỏi Trần Nhượng có cần tài khoản không, kết quả đầu ngón tay Trần Nhượng bay múa, bay nhanh mà tiến đi lên.
A Huy kinh ngạc: " Thì ra cậu từng chơi《 Chủ Thành 》rồi?"
Trần Nhượng: "Ừm."
Bạch Tiên Tiên đứng ở phía sau ghế hắn, nhìn thăm dò, đúng lúc thấy được tư liệu tài khoản của Trần Nhượng.
id:
Chiến tích: Hình thức chơi đơn, 100 trận đấu/ 100 thắng
Thời gian, bốn năm trước.
Trò chơi《 Chủ Thành 》 này chia thành hai hình thức là người chơi đơn và tổ đội.
Hình thức chơi đơn rất đơn giản, 50 người chơi trực tiếp được phân tán ở lâu đài chủ thành, ai có thể sống đến cuối cùng thì chính là vua.
Vũ khí của mỗi người là một khẩu súng lục, vừa bắt đầu có 30 phát đạn, nếu hết đạn chỉ có thể lấy đạn từ trên người người khác.
Thao tác là quay xung quanh, nhảy lên, lộn ngược ra sau, nghiêng người chờ......
Bắt đầu.
Trần Nhượng đeo tai nghe, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình, điều khiển nhân vật quay xung quanh thang lầu lâu đài một chút, tránh đạn của địch rồi chạy vụt qua.
Bùm!
Nổ đầu chết!
A Huy không khỏi huýt sáo vì thao tác của Trần Nhượng, sau đó nhìn đỉnh đầu nhân vật trò chơi đột nhiên thấy có chút quen mắt.
Ồ, là gặp qua ở chỗ nào rồi......
A Huy nghĩ không ra.
Mà ván này bọn họ đánh thật mạnh, bắt đầu được ba phút, giao diện góc trái phía trên hiển thị, số người còn sống: 20 người.
Trần Nhượng và Vương Kiệt Khắc đều còn sống.
Beta: Nê
———
Bạch Tiên Tiên thuyết phục Trần Nhượng.
Ngay sau đó, cô hỏi Ngân Hà: "Chiến đội Đế Vương ở đâu?"
Ngân Hà lập tức báo cáo: "Trụ sở huấn luyện ở phía Đông Thành phố H."
Vì chiến đội Đế Vương thua trận nên nhà đầu tư và nhà quảng cáo đều cắt đầu tư, trụ sở huấn luyện to như thế vậy mà vắng lặng trống trải, cũng không còn chút huy hoàng ngày trước.
Thể thao điện tử chính là tàn khốc như vậy, thắng làm vua thua làm giặc, khôn sống ngu chết.
Bạch Tiên Tiên dẫn Trần Nhượng kiên định bước vào trụ sở, xông vào ngay căn phòng đang tổ chức họp.
"Xin hỏi ai là người dùng id —— bảo mẫu của chiến đội Đế Vương vậy?"
Cô đẩy cửa phòng họp ra, cất giọng hỏi.
Những người bên trong hoàn toàn kinh ngạc!
A Huy là người đại diện của Đế vương chiến đội, đội trưởng Vương Kiệt Khắc và bốn người đội viên đều nhìn về hướng cửa.
Thấy ở đó là một loli đáng yêu, bọn họ mới không lập tức đuổi hai người Bạch Tiên Tiên ra ngoài.
Bọn họ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Một người con trai tóc vàng trong đội nói: "Bảo mẫu của chiến đội Đế Vương? ID như phụ nữ như vậy, tôi chưa từng nghe qua."
Người con trai nhai kẹo cao lên tiếng: "Không lẽ có người lấy cờ hiệu của chiến đội chúng ta ở bên ngoài lừa gạt cô nhóc......?
Người đại diện A Huy là người con trai có xăm hình rồng trên cánh tay, diện mạo bình thường nhưng khí thế rất mạnh, nghe các thành viên trong nhóm bàn luận, không khỏi ho một tiếng, trong lòng nghĩ mình thật là một tên bất cẩn.
Nhìn thấy Trần Nhượng, A Huy liền biết bọn họ tới để làm gì.
"Tôi là người đại diện của chiến đội Đế Vương, chào hai người, hai người là chủ phòng ăn và bạn gái sao?" Lúc đó A Huy cũng không để ý bình luận, chỉ biết bên cạnh Trần Nhượng có một cô nhóc, còn tưởng rằng đó là bạn gái hắn.
Tiếng nói vừa dứt, Trần Nhượng mở miệng định giải thích nhưng người con trai tóc vàng ở đối diện đã lập tức nói: "Oa! Thì ra anh Huy là người bảo mẫu kia? Anh Huy là thẳng nam vậy mà lại đặt cái ID cay...... Cay mắt như vậy."
A Huy liếc mắt một cái, người con trai tóc vàng lập tức yên lặng.
Phía sau A Huy là một người đàn ông cao lớn thô kệch cười hiền lành thân thiện với Trần Nhượng: "Cậu trai, các người tới đậy là vì muốn thi đấu cùng chúng tôi à?"
Trần Nhượng chưa kịp giải thích, sắc mặt có chút âm trầm, cuối cùng gật gật đầu.
"Bọn tôi muốn thi đấu." Bạch Tiên Tiên cười trả lời.
Đội trưởng Vương Kiệt Khắc vẫn luôn ở bên cạnh nhìn hai người một cách bắt bẻ, lúc này mới mở miệng: "Tìm một bá chủ mukbang đến thi đấu thể thao điện tử? Một chút tinh thần thể thao cũng không có, anh Huy anh cũng thật là."
A Huy nói: "Tôi thấy tốc độ tay của cậu ấy khá tốt, mùa sau Jack không tham gia được, trong đội chúng ta cũng không có ai để thay thế, đây không phải vừa đủ sao."
"Như vậy cũng không thể tìm một người không đứng đắn đi?" Vương Kiệt Khắc bắt đầu đi vào trong phòng hội nghị, vừa đi vừa cười nhạo nói: "Bá chủ mukbang đảm nhiệm vị trí tuyển thủ chuyên nghiệp, tranh bá sân thi đấu? Không phải hài hước quá sao?"
Nghe vậy, sắc mặt A Huy có chút khó coi, tuy Vương Kiệt Khắc chơi game rất giỏi, nhưng tính tình lại là thứ đau đầu, nếu không phải trong đội thật sự không ai có thể đảm nhận vị trí đội trưởng, anh cũng sẽ không để cho Vương Kiệt Khắc làm đội trưởng sau khi người đội trưởng trước từ chức.
Nhưng kể từ khi Vương Kiệt Khắc đảm nhiệm vị trí đội trưởng, chiến đội Đế Vương liền từ từ yếu dần, cho đến mấy ngày trước hắn ta đánh người trên sân thi đấu nên bị cấm thi đấu trở lại.
"Ai không đứng đắn?" Trần Nhượng nhìn chằm chằm bóng lưng Vương Kiệt Khắc, ngón cái không khỏi đè lên ngón trỏ ngón giữa, vang lên rắc rắc vài tiếng.
Bạch Tiên Tiên nhân cơ hội châm ngòi thổi gió: "Anh à, người tên Jack kia nói anh không đứng đắn, còn kiêu ngạo với anh, tuyệt đối không thể tha cho anh ta."
"Vậy em nói xem phải làm sao bây giờ?" Trần Nhượng lạnh nhạt liếc qua cô một cái.
"Xã hội có luật pháp không thể đánh nhau, không bằng chiến thắng anh ta ở lĩnh vực anh ta am hiểu đi? Anh ta là tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, chơi trò chơi có tên《 Chủ Thành 》đi?" Bạch Tiên Tiên cười ngoan ngoãn ngọt ngào, hấp dẫn để câu được con mồi.
———
Thì ra là 《 Chủ Thành 》.
Đột nhiên Trần Nhượng cười một tiếng, ánh mắt trở nên lười nhác.
Lúc Vương Kiệt Khắc quay đầu lại, chỉ nhìn thấy thiếu niên có mái tóc màu xám bạc cười khinh thường, bình tĩnh lên tiếng: "《 Chủ Thành 》 hình thức chơi đơn, chơi một trận không?"
Bạch Tiên Tiên từ miệng của Ngân Hà mà biết được, 《 Chủ Thành 》là một trò chơi bắn nhau quy mô lớn, phổ biến trong mười năm nay, lúc trước Trần Nhượng cũng từng chơi qua.
Trần Nhượng đều nắm rõ quy tắc, cũng chơi 'khá tốt'.
"Nhóc con, cậu rất ngông cuồng?" Ngón tay Vương Kiệt Khắc giao nhau, bẻ khớp xương một trận vang lên âm thanh thật lớn.
Hắn ta nhìn Trần Nhượng, hai người có loại hơi thở chiến đấu chạm vào là nổ ngay.
A Huy sợ hai người tính tình nóng nảy đánh nhau, định đến hoà giải, nhưng Vương Kiệt Khắc trực tiếp vung tay lên: "Anh Huy, tên nhóc này có thể thắng tôi, tôi sẽ để hắn tham gia mùa sau, còn không hắn liền cút ra khỏi đây!"
Môi A Huy giật giật, không nói gì. Tốc độ tay của Trần Nhượng khá tốt, nhưng rốt cuộc vẫn chưa nhìn thấy hắn chơi game, trong lòng A Huy cũng không dám chắc.
Hiện tại nghĩ lại chỉ dựa vào giá trị nhan sắc của hắn cũng không thực tế, để Vương Kiệt Khắc thử một lần cũng tốt.
Mọi người cùng đi lên phòng huấn luyện trên lầu.
Phòng huấn luyện tổng cộng mười bàn máy, hai bên trái phải đều có năm bàn xếp cân đối nhau. Trần Nhượng dẫn Bạch Tiên Tiên đi qua thử bàn phím và con chuột, liền tùy tiện chọn một bàn.
Thiếu niên tóc vàng từ phía sau A Huy ló đầu ra: "Người anh em, đó là máy của tôi!"
"Tạm mượn." Trần Nhượng đáp lại hai chữ.
Thiếu niên tóc vàng quay lại nói với người vẫn luôn nhai kẹo cao su: "Tên này dáng vẻ thật tốt, rất bình tĩnh, nếu cậu ta làm đội trưởng mới, chắc sẽ không tồi đâu."
Thiếu niên kẹo cao su nói: "Đấu còn chưa đấu, làm sao cậu biết được?"
"Đúng vậy." Thiếu niên tóc vàng cười hừ một tiếng, cậu ôm lấy cổ thiếu niên kẹo cao su, làm bộ đưa tay vào trong túi sau mông người kia.
Dáng vẻ dây dưa bên nhau của hai người đúng lúc bị A Huy thấy được. Vẻ mặt A Huy không dám nhìn thẳng: "Kề vai sát cánh nhau làm gì vậy! Hoàng Mậu buông Tiểu Linh ra đi!"
Thiếu niên tóc vàng gọi là Hoàng Mậu, còn thiếu niên kẹo cao su là Tiểu Linh.
Hoàng Mậu thành thành thật thật ồ một tiếng, Tiểu Linh trực tiếp đặt kẹo cao su vào tay cậu ta.
"Thanks." Mặt mày Hoàng Mậu hớn hở chớp chớp mắt với anh.
Bên này, Vương Kiệt Khắc trực tiếp chọn bàn đối diện Trần Nhượng ngồi xuống.
Hai người mở 《 Chủ Thành 》ra cùng một lúc.
A Huy muốn hỏi Trần Nhượng có cần tài khoản không, kết quả đầu ngón tay Trần Nhượng bay múa, bay nhanh mà tiến đi lên.
A Huy kinh ngạc: " Thì ra cậu từng chơi《 Chủ Thành 》rồi?"
Trần Nhượng: "Ừm."
Bạch Tiên Tiên đứng ở phía sau ghế hắn, nhìn thăm dò, đúng lúc thấy được tư liệu tài khoản của Trần Nhượng.
id:
Chiến tích: Hình thức chơi đơn, 100 trận đấu/ 100 thắng
Thời gian, bốn năm trước.
Trò chơi《 Chủ Thành 》 này chia thành hai hình thức là người chơi đơn và tổ đội.
Hình thức chơi đơn rất đơn giản, 50 người chơi trực tiếp được phân tán ở lâu đài chủ thành, ai có thể sống đến cuối cùng thì chính là vua.
Vũ khí của mỗi người là một khẩu súng lục, vừa bắt đầu có 30 phát đạn, nếu hết đạn chỉ có thể lấy đạn từ trên người người khác.
Thao tác là quay xung quanh, nhảy lên, lộn ngược ra sau, nghiêng người chờ......
Bắt đầu.
Trần Nhượng đeo tai nghe, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm màn hình, điều khiển nhân vật quay xung quanh thang lầu lâu đài một chút, tránh đạn của địch rồi chạy vụt qua.
Bùm!
Nổ đầu chết!
A Huy không khỏi huýt sáo vì thao tác của Trần Nhượng, sau đó nhìn đỉnh đầu nhân vật trò chơi đột nhiên thấy có chút quen mắt.
Ồ, là gặp qua ở chỗ nào rồi......
A Huy nghĩ không ra.
Mà ván này bọn họ đánh thật mạnh, bắt đầu được ba phút, giao diện góc trái phía trên hiển thị, số người còn sống: 20 người.
Trần Nhượng và Vương Kiệt Khắc đều còn sống.