Chương : 142
Giữ cửa phủ Đốc quân có vô số binh lính trang bị súng đạn, Tô Hòa sau khi xuống khỏi xe kéo, sau đó nói rõ ý đồ với binh lính.
Trước khi tới Tô Hòa đã gọi điện thoại, cho nên cảnh vệ làm việc rất nhanh.
Vào phòng khách, Tô Hòa liền nhìn thấy Nghiêm Lâm đang luyện chữ.
Quân nhân như Nghiêm Lâm, cương quyết, nghiêm nghị, lại có thêm một phần nhu hòa, chỉ là khí thế vẫn rất mạnh, dáng vẻ nhấc bút rồng bay phượng múa của hắn trên giấy Tuyên Thành, lại có một loại khí chất tướng quân trên chiến trường cổ đại, chỉ huy thiên quân vạn mã dưới tay hắn.
"Đốc quân." Tô Hòa mở miệng gọi hắn một tiếng.
"Ngồi đi." Nghiêm Lâm ngước mắt nhìn Tô Hòa một cái.
Tô Hòa cũng không khách khí, cô giao lễ vật cho quản gia, sau đó ngồi xuống ghế salon màu đỏ thẫm.
"Cha tôi nói Đốc quân thích uống trà, cho nên tôi cầm một ít trà từ Du thành đến cho Đốc quân." Lúc Tô Hòa nói chuyện, lại liếc mắt nhìn chữ của Nghiêm Lâm.
Chữ kia vô cùng khí phách, cứng cáp nằm trên giấy, mạnh mẽ hùng hồn.
Trên giấy Tuyên Thành là một bài thơ hùng sư chém Diêm La, cờ treo ngút trời, khắp nơi là máu tanh, thịt sống.
Thơ này bi tráng, bao la, Nghiêm Lâm vừa thu bút, sau đó tùy ý ném nó xuống nghiên mực.
Nghiêm Lâm cầm một chiếc khăn bên cạnh lau tay, hắn hỏi Tô Hòa, "Nghe cha cô nói, bây giờ cô là người quản lý của nhà máy dệt may Hồng Nguyên?"
"Đúng, tôi vừa mới đến nhận việc, nhà máy dệt may có rất nhiều chuyện cần làm quen, vì vậy đến giờ mới có thể đến hỏi thăm Đốc quân ngài." Tô Hòa giải thích một câu.
Hôm nay cô mặc một bộ kỳ bào màu trắng, càng khiến cho ánh mắt thêm trong trẻo, lạnh lùng, thờ ơ.
"Tôi biết Đốc quân bận rộn, vậy tôi nói ngắn gọn, hôm nay ngoại trừ muốn đến hỏi thăm Đốc quân, thuận tiện còn muốn nói một chút về chuyện nhà máy dệt may Hồng Nguyên." Tô Hòa mở miệng.
"Nói đi." Nghiêm Lâm cũng ngồi xuống, rút ra một điếu xì gà.
"Đốc quân biết mấy năm nay nhà máy Hồng Nguyên đã lỗ vốn bao nhiêu không?" Tô Hòa cũng không khách khí với Nghiêm Lâm, cô nói thẳng: "Nhà máy dệt may Hồng Nguyên vẫn luôn làm quần áo cho quân đội của Đốc quân, tôi xem qua sổ sách một chút, Đốc quân đã thiếu nhà máy dệt may ba khoản tiền."
"Lập tức phải lấy lại thôi, nhà máy dệt máy còn phải làm quần áo mùa đông cho thủ hạ của Đốc quân, bây giờ có thể nói là nhà máy chỉ có vào mà không có ra, đều là cha tôi lấy tiền từ chỗ khác đắp vào lỗ hụt ở chỗ này." Tô Hòa.
Nghiêm Lâm đốt xì gà trong miệng, đang lúc phun mây nhả khói, đôi mắt đen nhánh kia tỏa ra ánh sáng tinh nhuệ trong làn khói trắng.
Cách làn khói, Nghiêm Lâm nhìn Tô Hòa, "Hôm nay cô đến là đòi nợ?"
Âm thanh của Nghiêm Lâm trầm ổn, khiến cho người khác không nghe ra vui buồn.
Tô Hòa mỉm cười, "Đương nhiên không phải, Lý gia chúng tôi có thể làm ăn lớn như vậy ở Yến Kinh, đều là dựa vào Đốc quân ngài."
"Đừng rót lời ngon ngọt vào tai tôi, nói thẳng vào chính sự." Tròng mắt đen nhánh của Nghiêm Lâm yên tĩnh, thái độ của hắn không lạnh không nhạt, mi mắt cũng mang theo một tia sát khí của quân nhân.
Tô Hòa cũng không hề chọc ghẹo Nghiêm Lâm, cô cũng không hàn huyên, "Đốc quân, tôi cảm thấy mọi chuyện như vậy thì không được, lợi ích của nhà máy dệt may Hồng Nguyên rất kém, không chỉ là bởi vì khoản tiền mà Đốc quân ngài thiếu..."
"Tiền sẽ trả!" Nghiêm Lâm cắt đứt lời nói của Tô Hòa, dừng một chút hắn lại bổ sung một câu, "Chỉ là bây giờ không có tiền, thiếu trước đi!"
Tô Hòa rất buồn cười, cuối cùng cũng có thể thấy một chuyện lớn trong đời, thiếu tiền người ta còn có thể có khí thế như vậy!
"Đốc quân, lần này tôi tới không phải đòi nợ ngài, tôi đến tìm ngài là vì tương lai của nhà máy dệt may." Tô Hòa lại nhấn mạnh lại một lần.
"Nhà máy dệt bây giờ làm ăn thành như vậy, suy cho cùng cũng là vì kỹ thuật kém, hiệu suất thấp, cho nên tôi muốn tìm một vài công cụ hơi nước." Tô Hòa.
-
Màn kịch nhỏ:
Đốc quân: Không có tiền!
Tô Hòa: Không phải tôi đến đòi tiền ngài!
Đốc quân: Vậy thì mọi chuyện đều dễ nói!
Tô Hòa:...
Trước khi tới Tô Hòa đã gọi điện thoại, cho nên cảnh vệ làm việc rất nhanh.
Vào phòng khách, Tô Hòa liền nhìn thấy Nghiêm Lâm đang luyện chữ.
Quân nhân như Nghiêm Lâm, cương quyết, nghiêm nghị, lại có thêm một phần nhu hòa, chỉ là khí thế vẫn rất mạnh, dáng vẻ nhấc bút rồng bay phượng múa của hắn trên giấy Tuyên Thành, lại có một loại khí chất tướng quân trên chiến trường cổ đại, chỉ huy thiên quân vạn mã dưới tay hắn.
"Đốc quân." Tô Hòa mở miệng gọi hắn một tiếng.
"Ngồi đi." Nghiêm Lâm ngước mắt nhìn Tô Hòa một cái.
Tô Hòa cũng không khách khí, cô giao lễ vật cho quản gia, sau đó ngồi xuống ghế salon màu đỏ thẫm.
"Cha tôi nói Đốc quân thích uống trà, cho nên tôi cầm một ít trà từ Du thành đến cho Đốc quân." Lúc Tô Hòa nói chuyện, lại liếc mắt nhìn chữ của Nghiêm Lâm.
Chữ kia vô cùng khí phách, cứng cáp nằm trên giấy, mạnh mẽ hùng hồn.
Trên giấy Tuyên Thành là một bài thơ hùng sư chém Diêm La, cờ treo ngút trời, khắp nơi là máu tanh, thịt sống.
Thơ này bi tráng, bao la, Nghiêm Lâm vừa thu bút, sau đó tùy ý ném nó xuống nghiên mực.
Nghiêm Lâm cầm một chiếc khăn bên cạnh lau tay, hắn hỏi Tô Hòa, "Nghe cha cô nói, bây giờ cô là người quản lý của nhà máy dệt may Hồng Nguyên?"
"Đúng, tôi vừa mới đến nhận việc, nhà máy dệt may có rất nhiều chuyện cần làm quen, vì vậy đến giờ mới có thể đến hỏi thăm Đốc quân ngài." Tô Hòa giải thích một câu.
Hôm nay cô mặc một bộ kỳ bào màu trắng, càng khiến cho ánh mắt thêm trong trẻo, lạnh lùng, thờ ơ.
"Tôi biết Đốc quân bận rộn, vậy tôi nói ngắn gọn, hôm nay ngoại trừ muốn đến hỏi thăm Đốc quân, thuận tiện còn muốn nói một chút về chuyện nhà máy dệt may Hồng Nguyên." Tô Hòa mở miệng.
"Nói đi." Nghiêm Lâm cũng ngồi xuống, rút ra một điếu xì gà.
"Đốc quân biết mấy năm nay nhà máy Hồng Nguyên đã lỗ vốn bao nhiêu không?" Tô Hòa cũng không khách khí với Nghiêm Lâm, cô nói thẳng: "Nhà máy dệt may Hồng Nguyên vẫn luôn làm quần áo cho quân đội của Đốc quân, tôi xem qua sổ sách một chút, Đốc quân đã thiếu nhà máy dệt may ba khoản tiền."
"Lập tức phải lấy lại thôi, nhà máy dệt máy còn phải làm quần áo mùa đông cho thủ hạ của Đốc quân, bây giờ có thể nói là nhà máy chỉ có vào mà không có ra, đều là cha tôi lấy tiền từ chỗ khác đắp vào lỗ hụt ở chỗ này." Tô Hòa.
Nghiêm Lâm đốt xì gà trong miệng, đang lúc phun mây nhả khói, đôi mắt đen nhánh kia tỏa ra ánh sáng tinh nhuệ trong làn khói trắng.
Cách làn khói, Nghiêm Lâm nhìn Tô Hòa, "Hôm nay cô đến là đòi nợ?"
Âm thanh của Nghiêm Lâm trầm ổn, khiến cho người khác không nghe ra vui buồn.
Tô Hòa mỉm cười, "Đương nhiên không phải, Lý gia chúng tôi có thể làm ăn lớn như vậy ở Yến Kinh, đều là dựa vào Đốc quân ngài."
"Đừng rót lời ngon ngọt vào tai tôi, nói thẳng vào chính sự." Tròng mắt đen nhánh của Nghiêm Lâm yên tĩnh, thái độ của hắn không lạnh không nhạt, mi mắt cũng mang theo một tia sát khí của quân nhân.
Tô Hòa cũng không hề chọc ghẹo Nghiêm Lâm, cô cũng không hàn huyên, "Đốc quân, tôi cảm thấy mọi chuyện như vậy thì không được, lợi ích của nhà máy dệt may Hồng Nguyên rất kém, không chỉ là bởi vì khoản tiền mà Đốc quân ngài thiếu..."
"Tiền sẽ trả!" Nghiêm Lâm cắt đứt lời nói của Tô Hòa, dừng một chút hắn lại bổ sung một câu, "Chỉ là bây giờ không có tiền, thiếu trước đi!"
Tô Hòa rất buồn cười, cuối cùng cũng có thể thấy một chuyện lớn trong đời, thiếu tiền người ta còn có thể có khí thế như vậy!
"Đốc quân, lần này tôi tới không phải đòi nợ ngài, tôi đến tìm ngài là vì tương lai của nhà máy dệt may." Tô Hòa lại nhấn mạnh lại một lần.
"Nhà máy dệt bây giờ làm ăn thành như vậy, suy cho cùng cũng là vì kỹ thuật kém, hiệu suất thấp, cho nên tôi muốn tìm một vài công cụ hơi nước." Tô Hòa.
-
Màn kịch nhỏ:
Đốc quân: Không có tiền!
Tô Hòa: Không phải tôi đến đòi tiền ngài!
Đốc quân: Vậy thì mọi chuyện đều dễ nói!
Tô Hòa:...