Chương : 152
Sau khi nhà máy dệt may Hồng Nguyên làm ăn phát triển, sổ sách nhìn chung cũng có chút dư dả, Tô Hòa giữ lại một ít tiền đề phòng, sau đó đem phần còn lại trả cho thương nhân Anh quốc.
Bởi vì nhà máy dệt may thay đổi không ít công cụ mới, cho nên hiệu suất sản xuất tăng lên rất nhiều, những chăn nệm, quân trang mà quân đội của Nghiêm Lâm cần, đều làm xong trước thời hạn một tháng.
Sau khi làm xong quân trang, Tô Hòa còn bảo thợ may của cửa hiệu kỳ bào làm cho Nghiêm Lâm vài bộ âu phục và trường quái, sau đó tự mình mang qua cho Nghiêm Lâm.
Lúc Tô Hòa ngồi xe kéo đến phủ Đốc quân, Nghiêm Lâm cũng vừa về chưa lâu, hắn mặc quân trang, đang khí thế bức người ngồi trên ghế sa lon màu đỏ thẫm.
Nghiêm Lâm thuận tay cởi quân hàm, lộ ra áo sơ mi bên trong, huy chương trên vai được ánh đèn màu vàng cam chiếu xuống, giảm đi vài phần sắc lạnh.
Nghiêm Lâm trước tiên nhìn Tô Hòa một cái, sau đó ánh mắt chuyển đến y phục trên tay cô.
"Người như cô không có chuyện sẽ không cầu trời khẩn Phật, nói đi, chuyện gì!" Nghiêm Lâm mở miệng.
Nghiêm Lâm không tin hôm nay Tô Hòa đến đây chỉ vì đưa vài bộ quần áo, hắn đốt một điếu xì gà, đưa đến trong miệng.
Tô Hòa cười một tiếng, "Đây là Đốc quân đang oan uổng tôi, lần này tôi đến chỉ muốn tặng ngài một phần lễ vật mà thôi."
Tô Hòa đưa báo cáo ngắn gọn do mình làm cho Nghiêm Lâm.
Nghiêm Lâm phun ra một làn khói, sau đó đặt xì gà xuống, nhận lại báo cáo vắn tắt của Tô Hòa.
Nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt căng thẳng của Nghiêm Lâm cũng hòa hoãn mấy phần, nhưng vẫn nói năng thận trọng như cũ.
"Cô lấy cái này ở đâu?" Nghiêm Lâm ngước mắt hỏi Tô Hòa.
Đây là một mẩu thông tin tình báo rất lớn của nước Mỹ, bọn họ đã cắm gián điệp ở các nước khác.
Những gián điệp này thông qua điện báo, truyền tất cả tin tức ở nước khác đến Mỹ, sau đó công bố lên tuần báo quốc tế.
Tô Hòa cắt mẩu báo của nước Mỹ xuống, dựa theo thứ tự thời gian, dán lại động tĩnh quốc tế thành một bản.
Tô Hòa còn phiên dịch tiếng Anh bên trong tuần báo thành tiếng Hoa, cho Nghiêm Lâm vừa đọc qua liền hiểu, nhìn thấy được bản báo cáo ngắn này, càng hiểu rõ hơn về những chuyện ở quốc tế.
Tuần báo nước Mỹ không phải người bình thường có thể mua được, cho dù là Nghiêm Lâm, cũng phải thông qua người khác mới có thể mua một phần tuần báo gửi từ Mỹ về.
Tô Hòa chỉ là một thương nhân, cô có thể lấy được tuần báo nước Mỹ, việc này khiến Nghiêm Lâm có chút khó hiểu.
"Tuần báo này là tôi lấy được ở Lãnh sự quán Anh quốc, lúc đó tôi đang nói chuyện làm ăn với phu nhân của Sử Mật Phu." Tô Hòa giải thích.
Phu nhân Sử Mật Phu vừa từ Anh quốc trở lại không lâu, Tô Hòa liền đến vùng tô giới Anh quốc nói chuyện làm ăn với phu nhân của Sử Mật Phu.
Tô Hòa muốn xuất khẩu tơ lụa nước Hoa, hàng thêu còn có kỳ bảo đến Anh quốc, cho nên trước khi phu nhân của Sử Mật Phu đến Anh quốc, cô đưa cho bà ta vài bộ kỳ bào, còn có một vài món hàng thêu.
Phu nhân của Sử Mật Phu đến Anh quốc, sau khi cho Nữ hoàng xem bức họa do Tô Hòa thêu, Nữ hoàng rất yêu thích.
Bởi vì Nữ hoàng yêu thích, những nữ quyến quý tộc cũng rất hứng thú với những món hàng thêu đến từ nước Hoa, cho nên lúc Tô Hòa tìm đến cửa, phu nhân của Sử Mật phu liền đồng ý.
Tô Hòa phụ trách giao hàng, phu nhân của Sử Mật Phu phụ trách mở ra thị trường Anh quốc, tiền lời kiếm được bọn họ sẽ chia đều.
Vì chuyện này số lần Tô Hòa đến Đại sứ quán Anh quốc rất thường xuyên, tuần báo này cũng là do cô mang về từ chỗ Đại sứ quán Anh quốc.
Nghe nói Tô Hòa làm ăn với phu nhân của Sử Mật Phu, Nghiêm Lâm liếc cô một cái, nhưng hắn cũng không hề phát biểu ý kiến gì đối với chuyện này.
"Đốc quân, bây giờ bên trong nước Hoa chúng ta quân phiệt gây chiến, bên ngoài còn có nước mạnh nhòm ngó. Tôi biết Đốc quân không muốn mất nước, trở thành nô lệ, nhưng ở trong tình cảnh như vậy, muốn cứu nước chẳng lẽ dễ sao?"
"Cũng may thành sự là do người, nếu những nước mạnh kia muốn chia năm sẻ bảy Hoa quốc chúng ta, muốn lấy lợi ích chỗ chúng ta, vậy chúng ta ngược lại có thể lợi dụng điểm này, giấu tài, dưỡng lực." Tô Hòa chậm rãi nói.
Bởi vì nhà máy dệt may thay đổi không ít công cụ mới, cho nên hiệu suất sản xuất tăng lên rất nhiều, những chăn nệm, quân trang mà quân đội của Nghiêm Lâm cần, đều làm xong trước thời hạn một tháng.
Sau khi làm xong quân trang, Tô Hòa còn bảo thợ may của cửa hiệu kỳ bào làm cho Nghiêm Lâm vài bộ âu phục và trường quái, sau đó tự mình mang qua cho Nghiêm Lâm.
Lúc Tô Hòa ngồi xe kéo đến phủ Đốc quân, Nghiêm Lâm cũng vừa về chưa lâu, hắn mặc quân trang, đang khí thế bức người ngồi trên ghế sa lon màu đỏ thẫm.
Nghiêm Lâm thuận tay cởi quân hàm, lộ ra áo sơ mi bên trong, huy chương trên vai được ánh đèn màu vàng cam chiếu xuống, giảm đi vài phần sắc lạnh.
Nghiêm Lâm trước tiên nhìn Tô Hòa một cái, sau đó ánh mắt chuyển đến y phục trên tay cô.
"Người như cô không có chuyện sẽ không cầu trời khẩn Phật, nói đi, chuyện gì!" Nghiêm Lâm mở miệng.
Nghiêm Lâm không tin hôm nay Tô Hòa đến đây chỉ vì đưa vài bộ quần áo, hắn đốt một điếu xì gà, đưa đến trong miệng.
Tô Hòa cười một tiếng, "Đây là Đốc quân đang oan uổng tôi, lần này tôi đến chỉ muốn tặng ngài một phần lễ vật mà thôi."
Tô Hòa đưa báo cáo ngắn gọn do mình làm cho Nghiêm Lâm.
Nghiêm Lâm phun ra một làn khói, sau đó đặt xì gà xuống, nhận lại báo cáo vắn tắt của Tô Hòa.
Nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt căng thẳng của Nghiêm Lâm cũng hòa hoãn mấy phần, nhưng vẫn nói năng thận trọng như cũ.
"Cô lấy cái này ở đâu?" Nghiêm Lâm ngước mắt hỏi Tô Hòa.
Đây là một mẩu thông tin tình báo rất lớn của nước Mỹ, bọn họ đã cắm gián điệp ở các nước khác.
Những gián điệp này thông qua điện báo, truyền tất cả tin tức ở nước khác đến Mỹ, sau đó công bố lên tuần báo quốc tế.
Tô Hòa cắt mẩu báo của nước Mỹ xuống, dựa theo thứ tự thời gian, dán lại động tĩnh quốc tế thành một bản.
Tô Hòa còn phiên dịch tiếng Anh bên trong tuần báo thành tiếng Hoa, cho Nghiêm Lâm vừa đọc qua liền hiểu, nhìn thấy được bản báo cáo ngắn này, càng hiểu rõ hơn về những chuyện ở quốc tế.
Tuần báo nước Mỹ không phải người bình thường có thể mua được, cho dù là Nghiêm Lâm, cũng phải thông qua người khác mới có thể mua một phần tuần báo gửi từ Mỹ về.
Tô Hòa chỉ là một thương nhân, cô có thể lấy được tuần báo nước Mỹ, việc này khiến Nghiêm Lâm có chút khó hiểu.
"Tuần báo này là tôi lấy được ở Lãnh sự quán Anh quốc, lúc đó tôi đang nói chuyện làm ăn với phu nhân của Sử Mật Phu." Tô Hòa giải thích.
Phu nhân Sử Mật Phu vừa từ Anh quốc trở lại không lâu, Tô Hòa liền đến vùng tô giới Anh quốc nói chuyện làm ăn với phu nhân của Sử Mật Phu.
Tô Hòa muốn xuất khẩu tơ lụa nước Hoa, hàng thêu còn có kỳ bảo đến Anh quốc, cho nên trước khi phu nhân của Sử Mật Phu đến Anh quốc, cô đưa cho bà ta vài bộ kỳ bào, còn có một vài món hàng thêu.
Phu nhân của Sử Mật Phu đến Anh quốc, sau khi cho Nữ hoàng xem bức họa do Tô Hòa thêu, Nữ hoàng rất yêu thích.
Bởi vì Nữ hoàng yêu thích, những nữ quyến quý tộc cũng rất hứng thú với những món hàng thêu đến từ nước Hoa, cho nên lúc Tô Hòa tìm đến cửa, phu nhân của Sử Mật phu liền đồng ý.
Tô Hòa phụ trách giao hàng, phu nhân của Sử Mật Phu phụ trách mở ra thị trường Anh quốc, tiền lời kiếm được bọn họ sẽ chia đều.
Vì chuyện này số lần Tô Hòa đến Đại sứ quán Anh quốc rất thường xuyên, tuần báo này cũng là do cô mang về từ chỗ Đại sứ quán Anh quốc.
Nghe nói Tô Hòa làm ăn với phu nhân của Sử Mật Phu, Nghiêm Lâm liếc cô một cái, nhưng hắn cũng không hề phát biểu ý kiến gì đối với chuyện này.
"Đốc quân, bây giờ bên trong nước Hoa chúng ta quân phiệt gây chiến, bên ngoài còn có nước mạnh nhòm ngó. Tôi biết Đốc quân không muốn mất nước, trở thành nô lệ, nhưng ở trong tình cảnh như vậy, muốn cứu nước chẳng lẽ dễ sao?"
"Cũng may thành sự là do người, nếu những nước mạnh kia muốn chia năm sẻ bảy Hoa quốc chúng ta, muốn lấy lợi ích chỗ chúng ta, vậy chúng ta ngược lại có thể lợi dụng điểm này, giấu tài, dưỡng lực." Tô Hòa chậm rãi nói.