Chương : 155
Nghiêm Lâm là Đốc quân ba tỉnh, ở cổ đại cũng coi như là một Vương hầu có đất phong rồi.
Vương hầu đi dự đại thọ của thương nhân, quả thật là mặt mũi rất lớn, sinh nhật của Lý Hồng Viễn còn không dám mời Nghiêm Lâm.
Bởi vì Nghiêm Lâm không thích phô trương, càng không thích náo nhiệt.
"Tôi biết Đốc quân bận rộn, nhưng nếu lần này ngài đến thọ yến với tôi, người ngoài cũng sẽ tin tưởng tôi thêm vài phần, sau này nếu muốn thăm dò tin tức gì, người ta cũng sẽ nể mặt mũi Đốc quân." Tô Hòa lý lẽ hùng hồn.
Nghiêm Lâm không nuốt trôi bộ dạng này của Tô Hòa, "Nói thật!"
"Đây là nói thật." Tô Hòa dừng một chút, sau đó nói rõ đầu đuôi, "Lâm gia có một đơn đặt hàng, nếu như Đốc quân có thể đến thọ yến với tôi, đơn đặt hàng này mười phần thì hết chín phần sẽ giao cho nhà máy dệt may Hồng Nguyên."
Nghiêm Lâm trừng mắt với Tô Hòa, hắn thở ra một hơi, "Tôi cũng biết cô không có lợi lộc thì sẽ không dậy sớm."
Bị Nghiêm Lâm chế giễu, Tô Hòa cũng không hề xấu hổ.
Tô Hòa tê liệt, nghiêm mặt nói, "Chỉ có ba bốn tháng nữa là sẽ ăn tết, năm sau còn làm quần áo quân đội mùa hè, nếu như tài chính của Yến Kinh quân dư dả, không nợ tiền nhà máy dệt, Đốc quân coi như tôi chưa nói gì đi."
"..." Nghiêm Lâm.
Lời này lập tức véo Nghiêm Lâm một cái, Yến Kinh quân không có tiền, hắn cũng không có tiền.
Thấy Nghiêm Lâm không đáp, Tô Hòa lại hỏi một câu, "Đốc quân, ngài có đi không?"
Nghiêm Lâm liệt mặt, một lúc lâu sau hắn mới đáp, "Đơn hàng lớn cỡ nào? Tôi nhìn thử xem danh tiếng của tôi có thể đổi được bao nhiêu đồng Tây Dương."
Tô Hòa nói một con số kinh người.
Mạnh như Nghiêm Lâm... hắn còn phải thắt lưng buộc bụng đó!
Sau khi Nghiêm Lâm đồng ý, Tô Hòa rất hài lòng, rất ngoan!
Tô Hòa đạt được mục đích cũng không ở lại lâu, cô đứng lên nói: "Vậy tôi không quấy rầy nữa, đúng rồi, Đốc quân, ngài có thể phái người lái xe đưa tôi quay về không?"
Đại khái là thói quen của Tô Hòa, chiếm được tiện nghi còn thích khoe mẽ, Nghiêm Lâm cũng không thích nói nhảm, trực tiếp bảo phó quan lái xe đưa Tô Hòa quay về.
Tô Hòa ngồi xe ra khỏi phủ Đốc quân, thấy phó quan muốn đi về phía nhà mình, Tô Hòa mở miệng, "Đến nhà máy dệt Hồng Nguyên một chuyến."
Phó quan khó hiểu hỏi, "Lý tiểu thư, ngài không trở về nhà?"
Tô Hòa chống cùi chỏ lên kính xe, cô không quan tâm nói, "A, vốn cũng không định về nhà, sợ Đốc quân nhà anh nói tôi được voi đòi tiên, mới không nói đến nhà máy dệt may."
Nếu lúc này Tô Hòa nói, Đốc quân, ngài có thể đưa tôi đến nhà máy dệt may hay không, chắc chắn Nghiêm Lâm sẽ chế giễu cô.
Tô Hòa muốn trở lại nhà máy là có việc cần, ngồi xe kéo thì hơi chậm.
"..." Phó quan.
Phó quan ở bên cạnh Đốc quân mấy năm, nói thật, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy cô gái nào có lá gan lớn như Tô Hòa.
Không chỉ trước mặt không sợ Đốc quân, sau lưng thậm chí còn dám nhạo báng Đốc quân, cô cũng coi như là một kỳ tài.
"Lý tiểu thư, sao cô không mua một chiếc xe hơi? Như vậy thì gió không đến mặt, mưa không đến đầu, đi đâu cũng tiện lợi." Phó quan cười tán gẫu với Tô Hòa.
Tô Hòa ngước mắt nhìn phó quan một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Tiền đều ném đến nhà máy dệt may, làm quân trang và chăn đệm cho mấy người, bên ngoài còn thiếu không ít nợ, lấy tiền đâu ra mà mua xe hơi?"
Không phải Tô Hòa than nghèo, bây giờ cô thật sự nghèo.
Cũng may Nghiêm Lâm hiểu lý lẽ, cũng biết nhà máy dệt may thiếu không ít nợ, cho nên mới đồng ý đi chúc thọ Lâm gia, giúp cô bắt lấy một đơn đặt hàng lớn.
"..." Phó quan.
Nghe lời này, phó quan có chút ngượng ngùng khó hiểu, mặc dù người thiếu tiền là Đốc quân, nhưng đạo hạnh phó quan không bằng Nghiêm Lâm, không có da mặt dày như ngài ấy.
Sau đó phó quan cũng không dám tán gẫu với Tô Hòa nữa, thành thành thật thật đưa cô đến nhà máy dệt may Hồng Nguyên.
Vương hầu đi dự đại thọ của thương nhân, quả thật là mặt mũi rất lớn, sinh nhật của Lý Hồng Viễn còn không dám mời Nghiêm Lâm.
Bởi vì Nghiêm Lâm không thích phô trương, càng không thích náo nhiệt.
"Tôi biết Đốc quân bận rộn, nhưng nếu lần này ngài đến thọ yến với tôi, người ngoài cũng sẽ tin tưởng tôi thêm vài phần, sau này nếu muốn thăm dò tin tức gì, người ta cũng sẽ nể mặt mũi Đốc quân." Tô Hòa lý lẽ hùng hồn.
Nghiêm Lâm không nuốt trôi bộ dạng này của Tô Hòa, "Nói thật!"
"Đây là nói thật." Tô Hòa dừng một chút, sau đó nói rõ đầu đuôi, "Lâm gia có một đơn đặt hàng, nếu như Đốc quân có thể đến thọ yến với tôi, đơn đặt hàng này mười phần thì hết chín phần sẽ giao cho nhà máy dệt may Hồng Nguyên."
Nghiêm Lâm trừng mắt với Tô Hòa, hắn thở ra một hơi, "Tôi cũng biết cô không có lợi lộc thì sẽ không dậy sớm."
Bị Nghiêm Lâm chế giễu, Tô Hòa cũng không hề xấu hổ.
Tô Hòa tê liệt, nghiêm mặt nói, "Chỉ có ba bốn tháng nữa là sẽ ăn tết, năm sau còn làm quần áo quân đội mùa hè, nếu như tài chính của Yến Kinh quân dư dả, không nợ tiền nhà máy dệt, Đốc quân coi như tôi chưa nói gì đi."
"..." Nghiêm Lâm.
Lời này lập tức véo Nghiêm Lâm một cái, Yến Kinh quân không có tiền, hắn cũng không có tiền.
Thấy Nghiêm Lâm không đáp, Tô Hòa lại hỏi một câu, "Đốc quân, ngài có đi không?"
Nghiêm Lâm liệt mặt, một lúc lâu sau hắn mới đáp, "Đơn hàng lớn cỡ nào? Tôi nhìn thử xem danh tiếng của tôi có thể đổi được bao nhiêu đồng Tây Dương."
Tô Hòa nói một con số kinh người.
Mạnh như Nghiêm Lâm... hắn còn phải thắt lưng buộc bụng đó!
Sau khi Nghiêm Lâm đồng ý, Tô Hòa rất hài lòng, rất ngoan!
Tô Hòa đạt được mục đích cũng không ở lại lâu, cô đứng lên nói: "Vậy tôi không quấy rầy nữa, đúng rồi, Đốc quân, ngài có thể phái người lái xe đưa tôi quay về không?"
Đại khái là thói quen của Tô Hòa, chiếm được tiện nghi còn thích khoe mẽ, Nghiêm Lâm cũng không thích nói nhảm, trực tiếp bảo phó quan lái xe đưa Tô Hòa quay về.
Tô Hòa ngồi xe ra khỏi phủ Đốc quân, thấy phó quan muốn đi về phía nhà mình, Tô Hòa mở miệng, "Đến nhà máy dệt Hồng Nguyên một chuyến."
Phó quan khó hiểu hỏi, "Lý tiểu thư, ngài không trở về nhà?"
Tô Hòa chống cùi chỏ lên kính xe, cô không quan tâm nói, "A, vốn cũng không định về nhà, sợ Đốc quân nhà anh nói tôi được voi đòi tiên, mới không nói đến nhà máy dệt may."
Nếu lúc này Tô Hòa nói, Đốc quân, ngài có thể đưa tôi đến nhà máy dệt may hay không, chắc chắn Nghiêm Lâm sẽ chế giễu cô.
Tô Hòa muốn trở lại nhà máy là có việc cần, ngồi xe kéo thì hơi chậm.
"..." Phó quan.
Phó quan ở bên cạnh Đốc quân mấy năm, nói thật, cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy cô gái nào có lá gan lớn như Tô Hòa.
Không chỉ trước mặt không sợ Đốc quân, sau lưng thậm chí còn dám nhạo báng Đốc quân, cô cũng coi như là một kỳ tài.
"Lý tiểu thư, sao cô không mua một chiếc xe hơi? Như vậy thì gió không đến mặt, mưa không đến đầu, đi đâu cũng tiện lợi." Phó quan cười tán gẫu với Tô Hòa.
Tô Hòa ngước mắt nhìn phó quan một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Tiền đều ném đến nhà máy dệt may, làm quân trang và chăn đệm cho mấy người, bên ngoài còn thiếu không ít nợ, lấy tiền đâu ra mà mua xe hơi?"
Không phải Tô Hòa than nghèo, bây giờ cô thật sự nghèo.
Cũng may Nghiêm Lâm hiểu lý lẽ, cũng biết nhà máy dệt may thiếu không ít nợ, cho nên mới đồng ý đi chúc thọ Lâm gia, giúp cô bắt lấy một đơn đặt hàng lớn.
"..." Phó quan.
Nghe lời này, phó quan có chút ngượng ngùng khó hiểu, mặc dù người thiếu tiền là Đốc quân, nhưng đạo hạnh phó quan không bằng Nghiêm Lâm, không có da mặt dày như ngài ấy.
Sau đó phó quan cũng không dám tán gẫu với Tô Hòa nữa, thành thành thật thật đưa cô đến nhà máy dệt may Hồng Nguyên.