Chương : 17
Nghe điện thoại bên kia phát ra tiếng "tút tút", Lý Uyển Linh thiếu chút nữa ngã xuống, bà ta bị chọc tức đến mức ngực cũng bắt đầu đau dớn.
Tần Trăn Trăn từ nhỏ được cưng chiều đến lớn, Tần Tranh Vanh cũng chưa từng xuống tay nặng như vậy, hơn nữa là còn vì Tần Dung mà đánh cô ta, Tần Trăn Trăn hoàn toàn ghi hận Tần Tranh Vanh rồi.
Lý Uyển Linh biết con gái mình kiêu căng, nhưng kiêu căng không khác nào ngu xuẩn, đại địch trước mặt mà cô ta còn giận dỗi cha mình, thật ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Lý Uyển Linh không biết tại sao mình lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như vậy!
Ngay tại thời điểm Lý Uyển Linh căm tức, sau lưng truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.
Nghe được âm thanh này, một dòng điện chạy thẳng từ cổ Lý Uyển Linh lên đến đỉnh đầu, bà ta kinh hãi xoay người, sau đó nhìn thấy Tô Hòa.
Dưới ánh trăng, Tô Hòa yêu kiều cười, đôi mắt kia sáng chói vô cùng, khiến cho chung quanh ảm đạm thất sắc.
Lý Uyển Linh không hề nghe thấy tiếng bước chân của Tô Hòa, cho nên chợt nhìn thấy Tô Hòa, tim bà ta bị sợ mà hẫng mất một nhịp.
"Sợ như vậy làm gì?" Khóe miệng Tô Hòa nhếch lên một nụ cười, "Làm chuyện gì trái lương tâm sao?"
"Cái gì mà làm chuyện trái lương tâm?" Tần Tranh Vanh không có ở đây, Lý Uyển Linh cũng sẽ không che giấu thái độ thật sự với Tô Hòa.
"Cô đi bộ cũng không phát ra tiếng động." Lý Uyển Linh nhìn Tô Hòa, trên mặt trước sau như một ghét bỏ, "Không biết sẽ dọa chết người khác sao? Quả nhiên là đứa trẻ không có mẹ, dạy dỗ cũng chỉ được có vậy..."
Chữ "kém" Lý Uyển Linh còn chưa kịp nói ra, nhìn thấy biểu tình của Tô Hòa, câu nói kế tiếp của bà ta liền nghẹn lại trong cổ họng.
Nụ cười của Tô Hòa không thay đổi, đôi mắt kia hết sức sâu thẳm, bị cô nhìn chằm chằm một thời gian dài, phẳng phất cảm giác như nhìn vào vực sâu.
Tô Hòa đột nhiên nhích tới gần Lý Uyển Linh, nụ cười trên môi kia cũng sâu hơn mấy phần.
Động tác này của Tô Hòa khiến Lý Uyển Linh phải lùi về sau hai bước.
"Cô muốn làm gì?" Lý Uyển Linh như gặp đại địch, nhìn Tô Hòa.
"Không làm gì, chỉ muốn nói với bà." Tô Hòa ở bên tai Lý Uyển Linh thấp giọng, cô câu khóe môi cười nói, "Đứa trẻ không có mẹ tư chất không tốt, cho nên... bà tốt nhất chớ chọc tới nó!"
Tô Hòa nói câu cuối cùng hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dọa người.
Máu trong người Lý Uyển Linh cũng muốn đông cứng lại, bà ta vô ý nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Chờ đến khi Lý Uyển Linh phản ứng lại, Tô Hòa lại không tiếng động rời đi.
Một trận gió thổi qua vườn hoa, Lý Uyển Linh có một cảm giác lạnh thấu xương.
-
Vào ngày hôn lễ hôm đó, Tô Hòa đem chuyện này nháo rất lớn, không chỉ truyền ra trong giới thượng lưu, mà ngay cả nội bộ Mộ thị cũng đều đang đồn đại chuyện này.
Cho nên thời điểm Tô Hòa xuất hiện ở Mộ thị, nhân viên công ty nhìn thấy cô đều hết sức kinh ngạc, chỉ là trên mặt vẫn còn cung kính kêu cô một tiếng Tần tổng.
Tô Hòa cứ như vậy một đường bị người khác kêu "Tần tổng", sau đó tìm được tầng lầu nguyên chủ làm việc.
Lần này đến cùng Tô Hòa còn có tài xế của Tần Tranh Vanh, hắn giúp Tô Hòa dọn đồ.
Tô Hòa muốn lấy cũng không nhiều thứ, chỉ lấy những vật thuộc về nguyên chủ.
Thật ra Tô Hòa cũng không cần phải đến, bởi vì đồ của nguyên chủ rất ít, phái người tới là được.
Nhưng tại sao cô không thể đến chứ?
Người làm sai không phải nguyên chủ, cho nên chột dạ cũng không phải nguyên chủ, nguyên chủ đường đường chính chính, cần gì phải như Tần Trăn Trăn và Mộ Liên trốn tránh người khác?
Cho nên Tô Hòa không chỉ tới, hơn nữa còn dùng điệu bộ hết sức phách lối.
Cô mặc bộ quần áo xa xỉ mới nhất của quý này, đi tới chỗ nào cũng khiến người khác phải chăm chú ngắm nhìn.
Người xinh đẹp giống như cô vậy, ai cũng không hiểu cuối cùng Mộ Liên nổi điên cái gì, lại đi chọn thứ hàng thứ phẩm.
Tần Trăn Trăn từ nhỏ được cưng chiều đến lớn, Tần Tranh Vanh cũng chưa từng xuống tay nặng như vậy, hơn nữa là còn vì Tần Dung mà đánh cô ta, Tần Trăn Trăn hoàn toàn ghi hận Tần Tranh Vanh rồi.
Lý Uyển Linh biết con gái mình kiêu căng, nhưng kiêu căng không khác nào ngu xuẩn, đại địch trước mặt mà cô ta còn giận dỗi cha mình, thật ngu xuẩn hết thuốc chữa.
Lý Uyển Linh không biết tại sao mình lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như vậy!
Ngay tại thời điểm Lý Uyển Linh căm tức, sau lưng truyền đến một tiếng cười rất nhẹ.
Nghe được âm thanh này, một dòng điện chạy thẳng từ cổ Lý Uyển Linh lên đến đỉnh đầu, bà ta kinh hãi xoay người, sau đó nhìn thấy Tô Hòa.
Dưới ánh trăng, Tô Hòa yêu kiều cười, đôi mắt kia sáng chói vô cùng, khiến cho chung quanh ảm đạm thất sắc.
Lý Uyển Linh không hề nghe thấy tiếng bước chân của Tô Hòa, cho nên chợt nhìn thấy Tô Hòa, tim bà ta bị sợ mà hẫng mất một nhịp.
"Sợ như vậy làm gì?" Khóe miệng Tô Hòa nhếch lên một nụ cười, "Làm chuyện gì trái lương tâm sao?"
"Cái gì mà làm chuyện trái lương tâm?" Tần Tranh Vanh không có ở đây, Lý Uyển Linh cũng sẽ không che giấu thái độ thật sự với Tô Hòa.
"Cô đi bộ cũng không phát ra tiếng động." Lý Uyển Linh nhìn Tô Hòa, trên mặt trước sau như một ghét bỏ, "Không biết sẽ dọa chết người khác sao? Quả nhiên là đứa trẻ không có mẹ, dạy dỗ cũng chỉ được có vậy..."
Chữ "kém" Lý Uyển Linh còn chưa kịp nói ra, nhìn thấy biểu tình của Tô Hòa, câu nói kế tiếp của bà ta liền nghẹn lại trong cổ họng.
Nụ cười của Tô Hòa không thay đổi, đôi mắt kia hết sức sâu thẳm, bị cô nhìn chằm chằm một thời gian dài, phẳng phất cảm giác như nhìn vào vực sâu.
Tô Hòa đột nhiên nhích tới gần Lý Uyển Linh, nụ cười trên môi kia cũng sâu hơn mấy phần.
Động tác này của Tô Hòa khiến Lý Uyển Linh phải lùi về sau hai bước.
"Cô muốn làm gì?" Lý Uyển Linh như gặp đại địch, nhìn Tô Hòa.
"Không làm gì, chỉ muốn nói với bà." Tô Hòa ở bên tai Lý Uyển Linh thấp giọng, cô câu khóe môi cười nói, "Đứa trẻ không có mẹ tư chất không tốt, cho nên... bà tốt nhất chớ chọc tới nó!"
Tô Hòa nói câu cuối cùng hết sức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dọa người.
Máu trong người Lý Uyển Linh cũng muốn đông cứng lại, bà ta vô ý nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Chờ đến khi Lý Uyển Linh phản ứng lại, Tô Hòa lại không tiếng động rời đi.
Một trận gió thổi qua vườn hoa, Lý Uyển Linh có một cảm giác lạnh thấu xương.
-
Vào ngày hôn lễ hôm đó, Tô Hòa đem chuyện này nháo rất lớn, không chỉ truyền ra trong giới thượng lưu, mà ngay cả nội bộ Mộ thị cũng đều đang đồn đại chuyện này.
Cho nên thời điểm Tô Hòa xuất hiện ở Mộ thị, nhân viên công ty nhìn thấy cô đều hết sức kinh ngạc, chỉ là trên mặt vẫn còn cung kính kêu cô một tiếng Tần tổng.
Tô Hòa cứ như vậy một đường bị người khác kêu "Tần tổng", sau đó tìm được tầng lầu nguyên chủ làm việc.
Lần này đến cùng Tô Hòa còn có tài xế của Tần Tranh Vanh, hắn giúp Tô Hòa dọn đồ.
Tô Hòa muốn lấy cũng không nhiều thứ, chỉ lấy những vật thuộc về nguyên chủ.
Thật ra Tô Hòa cũng không cần phải đến, bởi vì đồ của nguyên chủ rất ít, phái người tới là được.
Nhưng tại sao cô không thể đến chứ?
Người làm sai không phải nguyên chủ, cho nên chột dạ cũng không phải nguyên chủ, nguyên chủ đường đường chính chính, cần gì phải như Tần Trăn Trăn và Mộ Liên trốn tránh người khác?
Cho nên Tô Hòa không chỉ tới, hơn nữa còn dùng điệu bộ hết sức phách lối.
Cô mặc bộ quần áo xa xỉ mới nhất của quý này, đi tới chỗ nào cũng khiến người khác phải chăm chú ngắm nhìn.
Người xinh đẹp giống như cô vậy, ai cũng không hiểu cuối cùng Mộ Liên nổi điên cái gì, lại đi chọn thứ hàng thứ phẩm.