Chương : 171
Buổi chiều năm giờ, Lương Mộc mới quay lại. Sau đó kể lại cho Tô Hòa nghe những chuyện xảy ra sau khi cô rời khỏi.
Sau khi Tô Hòa đi, Lý Hồng Viễn đã nổi trận lôi đình, nói ra câu "Nguyễn Linh sao em lại trở nên như thế", vô cùng thất vọng.
Lý Hồng Viễn đau lòng ôm đầu, ông ta thật sự không có cách nào tin rằng, Trần Nguyễn Linh luôn ôn nhu hiểu chuyện, khiến người khác vui lòng, lại làm ra việc dùng an nguy của con mình mà lừa ông ta.
Mắng Trần Nguyễn Linh xong, Lý Hồng Viễn cũng không đợi đại phu và bác sĩ đến, liền rời đi, lúc đi vô cùng đau lòng.
Không cần Lương Mộc nói, Tô Hòa cũng có thể nghĩ được hình dáng của Lý Hồng Viễn lúc đó.
Mặc dù Lý Hồng Viễn đi rồi, nhưng Lương Mộc vẫn chờ bác sĩ và đại phu đến xem bệnh cho Trần Nguyễn Linh.
Sau khi Lý Hồng Viễn đi, Trần Nguyễn Linh an phận hơn rất nhiều, gương mặt trầm xuống, không biết lại đang suy nghĩ gì, dáng vẻ coi như yên lặng, cũng rất phối hợp kiểm tra thân thể.
Tô Hòa ngược lại đánh giá cao Trần Nguyễn Linh hơn một chút, là một người biết co, biết duỗi, một kẻ có thể làm chuyện lớn.
Chỉ tiếc, lòng lại không tốt, tâm thuật bất chánh, mưu tính như vậy, cũng chỉ là dùng để hại người.
Lúc nửa đêm, Tô Hòa mới nghe âm thanh Lý Hồng Viễn trở về, hôm nay ông ta suy sụp như vậy, đương nhiên sẽ đi uống rượu giải sầu.
Rượu dường như đã trở thành bạn tâm giao của những người đàn ông suy sụp, chán nản, không được như ý như ông ta.
Dĩ nhiên, không phải người đàn ông nào suy sụp cũng tìm đến rượu, nếu đổi lại là Nghiêm Lâm, đoán chắc hắn sẽ rút ra một điếu xì gà, sau khi hút xong, khiến bản thân tỉnh táo lại, mới nghĩ cách làm sao để thoát ra khỏi hiểm cảnh.
Thu Hoa vẫn luôn ngồi dưới chân cầu thang đợi Lý Hồng Viễn, nghe tiếng Lý Hồng Viễn quay lại, cô ta giật mình một cái, thức dậy.
Tô Hòa nghe Thu Hoa nói mình sẽ đi nấu canh giải rượu cho Lý Hồng Viễn, cô kéo kéo chăn, nhắm mắt lại, xoay mình ngủ tiếp, cũng không thèm quan tâm đến âm thanh ồn ào dưới lầu.
Ngày hôm sau, Tô Hòa xuống lầu, thấy Thu Hoa cả mặt đỏ ửng, da cô ta có chút đen, có thể nhìn ra là đang đỏ mặt... quả thật không hề dễ dàng.
Khác với Thu Hoa mặt đầy hoa đào nở rộ, Lý Hồng Viễn tỉnh rượu, sắc mặt không hề tốt, đáy mắt cũng tái nhợt, hơn nữa, những lần ông ta liếc nhìn Thu Hoa, sắc mặt Lý Hồng Viễn vô cùng khó xử.
Tô Hòa nhìn xong, cũng không nói gì.
Sau khi ăn sáng, Tô Hòa nói buổi chiều sẽ quay về Yến Kinh.
Lý Hồng Viễn muốn nói lại thôi, dù sao hôm qua oan uổng Tô Hòa, người làm cha như ông ta có chút không biết mở lời như thế nào.
"Sao không ở lại thêm mấy ngày?" Lý Hồng Viễn khó khăn tiếp lời Tô Hòa.
"Lần này tôi trở về là muốn nói với ngài chuyện ly hôn, chuyện xong rồi đương nhiên phải đi, Yến Kinh còn vô số việc chờ tôi về xử lý." Tô Hòa ánh mắt lãnh đạm, bình tĩnh.
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm này của Tô Hòa, Lý Hồng Viễn như nghẹn ở cổ họng.
Một lúc lâu sau, Lý Hồng Viễn mới mở miệng nói, "Ly hôn không phải chuyện đùa, cho dù cha sai, con cũng không nên nháo loạn như vậy vào lúc này, kích động mẹ con hòa ly với ta."
Hòa ly là cách nói của thời cổ đại, bây giờ dùng từ ly hôn.
Tô Hòa cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo băng lạnh, "Cha, lời này của ngài thật biết điều, nếu ngài đàng hoàng, tại sao tôi phải kích động mẹ tôi ly hôn với ngài?"
"Ly hôn cũng không phải chuyện tốt, tôi nói ra cũng mất mặt. Hai người hòa ly, ngài cưới Xuân Nha cũng được, nạp Thu Hoa cũng tốt, cũng không có ai ngăn cản ngài đâu."
Lời này của Tô Hòa mang giọng mỉa mai, châm biếm, Lý Hồng Viễn nghe được, sắc mặt tái nhợt rồi chuyển đỏ, xanh trắng.
Lý Hồng Viễn lúng túng nhìn Tô Hòa, ông ta tức giận: "Dù sao ta cũng là cha con!"
"Nhưng ngài có dáng vẻ của người làm cha sao? Tối hôm qua động tĩnh ồn ào như thế, ngài tưởng tôi không nghe được chắc?" Tô Hòa trên mặt đầy giễu cợt, ánh mắt cũng ác liệt.
Lời này của Tô Hòa nhất thời khiến Lý Hồng Viễn yên lặng, không biết nói gì, trên mặt ông ta lúng túng, đỏ thành một mảng.
Sau khi Tô Hòa đi, Lý Hồng Viễn đã nổi trận lôi đình, nói ra câu "Nguyễn Linh sao em lại trở nên như thế", vô cùng thất vọng.
Lý Hồng Viễn đau lòng ôm đầu, ông ta thật sự không có cách nào tin rằng, Trần Nguyễn Linh luôn ôn nhu hiểu chuyện, khiến người khác vui lòng, lại làm ra việc dùng an nguy của con mình mà lừa ông ta.
Mắng Trần Nguyễn Linh xong, Lý Hồng Viễn cũng không đợi đại phu và bác sĩ đến, liền rời đi, lúc đi vô cùng đau lòng.
Không cần Lương Mộc nói, Tô Hòa cũng có thể nghĩ được hình dáng của Lý Hồng Viễn lúc đó.
Mặc dù Lý Hồng Viễn đi rồi, nhưng Lương Mộc vẫn chờ bác sĩ và đại phu đến xem bệnh cho Trần Nguyễn Linh.
Sau khi Lý Hồng Viễn đi, Trần Nguyễn Linh an phận hơn rất nhiều, gương mặt trầm xuống, không biết lại đang suy nghĩ gì, dáng vẻ coi như yên lặng, cũng rất phối hợp kiểm tra thân thể.
Tô Hòa ngược lại đánh giá cao Trần Nguyễn Linh hơn một chút, là một người biết co, biết duỗi, một kẻ có thể làm chuyện lớn.
Chỉ tiếc, lòng lại không tốt, tâm thuật bất chánh, mưu tính như vậy, cũng chỉ là dùng để hại người.
Lúc nửa đêm, Tô Hòa mới nghe âm thanh Lý Hồng Viễn trở về, hôm nay ông ta suy sụp như vậy, đương nhiên sẽ đi uống rượu giải sầu.
Rượu dường như đã trở thành bạn tâm giao của những người đàn ông suy sụp, chán nản, không được như ý như ông ta.
Dĩ nhiên, không phải người đàn ông nào suy sụp cũng tìm đến rượu, nếu đổi lại là Nghiêm Lâm, đoán chắc hắn sẽ rút ra một điếu xì gà, sau khi hút xong, khiến bản thân tỉnh táo lại, mới nghĩ cách làm sao để thoát ra khỏi hiểm cảnh.
Thu Hoa vẫn luôn ngồi dưới chân cầu thang đợi Lý Hồng Viễn, nghe tiếng Lý Hồng Viễn quay lại, cô ta giật mình một cái, thức dậy.
Tô Hòa nghe Thu Hoa nói mình sẽ đi nấu canh giải rượu cho Lý Hồng Viễn, cô kéo kéo chăn, nhắm mắt lại, xoay mình ngủ tiếp, cũng không thèm quan tâm đến âm thanh ồn ào dưới lầu.
Ngày hôm sau, Tô Hòa xuống lầu, thấy Thu Hoa cả mặt đỏ ửng, da cô ta có chút đen, có thể nhìn ra là đang đỏ mặt... quả thật không hề dễ dàng.
Khác với Thu Hoa mặt đầy hoa đào nở rộ, Lý Hồng Viễn tỉnh rượu, sắc mặt không hề tốt, đáy mắt cũng tái nhợt, hơn nữa, những lần ông ta liếc nhìn Thu Hoa, sắc mặt Lý Hồng Viễn vô cùng khó xử.
Tô Hòa nhìn xong, cũng không nói gì.
Sau khi ăn sáng, Tô Hòa nói buổi chiều sẽ quay về Yến Kinh.
Lý Hồng Viễn muốn nói lại thôi, dù sao hôm qua oan uổng Tô Hòa, người làm cha như ông ta có chút không biết mở lời như thế nào.
"Sao không ở lại thêm mấy ngày?" Lý Hồng Viễn khó khăn tiếp lời Tô Hòa.
"Lần này tôi trở về là muốn nói với ngài chuyện ly hôn, chuyện xong rồi đương nhiên phải đi, Yến Kinh còn vô số việc chờ tôi về xử lý." Tô Hòa ánh mắt lãnh đạm, bình tĩnh.
Nhìn dáng vẻ lãnh đạm này của Tô Hòa, Lý Hồng Viễn như nghẹn ở cổ họng.
Một lúc lâu sau, Lý Hồng Viễn mới mở miệng nói, "Ly hôn không phải chuyện đùa, cho dù cha sai, con cũng không nên nháo loạn như vậy vào lúc này, kích động mẹ con hòa ly với ta."
Hòa ly là cách nói của thời cổ đại, bây giờ dùng từ ly hôn.
Tô Hòa cười, nhưng trong ánh mắt lại mang theo băng lạnh, "Cha, lời này của ngài thật biết điều, nếu ngài đàng hoàng, tại sao tôi phải kích động mẹ tôi ly hôn với ngài?"
"Ly hôn cũng không phải chuyện tốt, tôi nói ra cũng mất mặt. Hai người hòa ly, ngài cưới Xuân Nha cũng được, nạp Thu Hoa cũng tốt, cũng không có ai ngăn cản ngài đâu."
Lời này của Tô Hòa mang giọng mỉa mai, châm biếm, Lý Hồng Viễn nghe được, sắc mặt tái nhợt rồi chuyển đỏ, xanh trắng.
Lý Hồng Viễn lúng túng nhìn Tô Hòa, ông ta tức giận: "Dù sao ta cũng là cha con!"
"Nhưng ngài có dáng vẻ của người làm cha sao? Tối hôm qua động tĩnh ồn ào như thế, ngài tưởng tôi không nghe được chắc?" Tô Hòa trên mặt đầy giễu cợt, ánh mắt cũng ác liệt.
Lời này của Tô Hòa nhất thời khiến Lý Hồng Viễn yên lặng, không biết nói gì, trên mặt ông ta lúng túng, đỏ thành một mảng.