Chương : 176
Trần Nguyễn Linh giống như Tôn Ngộ Không đại náo Thiên cung, cho dù cô ta có bảy mươi hai phép thần thông, cũng không thể nào trốn thoát được lòng bàn tay của Phật Như Lai.
Đứng trước cường quyền của Nghiêm Lâm, cô ta không thể không cúi đầu.
Một mạng người sống sờ sờ, Nghiêm Lâm cũng chỉ cần mở miệng đôi ba câu là xong.
Ngài bảo vệ tôi bình an, tôi sẽ bỏ tiền giúp ngài nuôi binh, quan hệ của Tô Hòa và Nghiêm Lâm chính là như vậy, lợi ích như vậy càng giúp cho quan hệ của hai người họ thêm vững chắc.
Cô không phụ tôi, miễn là trong năng lực của tôi, sẽ đảm bảo cho cô một đời thuận lợi, tự tại, tiêu dao.
Lời này Tô Hòa rất thích nghe.
"Nhờ vào lời tốt lành của Đốc quân, hi vọng cả đời này tôi có thể thuận lợi kiếm tiền thành công." Khóe miệng Tô Hòa hơi cong.
Tô Hòa vừa nói xong, Nghiêm Lâm liền nói: "Còn mấy tháng nữa là hết năm, tài chính khẩn trương, trước hết cô nên dành lại một khoản tiền làm quần áo mùa hè đi."
Ý của Nghiêm Lâm đây chính là, tiền làm quần áo mùa hè cho quân đội, lại phải thiếu rồi.
Ha, Tô Hòa nhìn Nghiêm Lâm, đã học được cách nói chuyện của cô rồi?
Tô Hòa không biết Nghiêm Lâm làm sao lên được chức Đại đương gia, càng không hiểu sao tài chính của hắn bây giờ lại trở thành khẩn trương? Không lẽ còn muốn lấy đi một lớp da lông của cô chứ?
Cô không thể dễ dàng bị lột một lớp da như vậy được, Tô Hòa nghĩ đến cửa ải cuối năm, có nên mượn danh nghĩa của Nghiêm Lâm một chút, ra một chút thủ đoạn lừa gạt kiếm tiền hay không.
Mặc dù không nguyện lòng hiến máu, nhưng Tô Hòa vẫn phải đáp một tiếng, "Biết rồi."
Nghiêm Lâm cũng không nói gì nữa, nhắm hai mắt lại.
Lúc hắn đang dưỡng thần, bỗng nhiên Nghiêm Lâm nhớ đến gì đó, nói một câu, "Đứa trẻ trong bụng Trần Nguyễn Linh, đã bị cô ta phá bỏ."
Trần Nguyễn Linh có cốt nhục Lý gia, Nghiêm Lâm cũng coi như cho Tô Hòa một câu trả lời thỏa đáng.
Tô Hòa cũng có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Trần Nguyễn Linh sẽ chừa cho mình một chiêu cuối, trước tiên sinh đứa trẻ ra, sau đó đợi lúc thích hợp mang đứa trẻ đến lợi dụng Lý Hồng Viễn.
Không ngờ Trần Nguyễn Linh lại lòng dạ độc ác như vậy, thẳng tay phá bỏ đứa bé.
Điều này cũng khó trách Nghiêm Lâm thẳng tay bắt lấy Trần Nguyễn Linh, cô ta cắt đứt sạch sẽ với Lý Hồng Viễn như vậy, cũng đủ để chứng minh Trần Nguyễn Linh tiếp cận Lý Hồng Viễn là có mục đích.
Cũng bởi vì lòng mang mục đích, cho nên sau khi Trần Nguyễn Linh không còn nhìn thấy hi vọng trên người Lý Hồng Viễn nữa, liền không chút do dự chặt đứt quan hệ hai bên, ngay cả đường lui cũng không chừa lại cho mình.
Trước kia Tô Hòa đoán hẳn là Trần Nguyễn Linh biết rất nhiều tình báo, bây giờ xem ra cô ta đúng thật là một con cá lớn.
Nếu không phải lợi ích đã dính dáng quá sâu với người Nhật, Trần Nguyễn Linh làm việc cũng sẽ không ra tay tàn độc, kiên quyết như vậy, chỉ sợ cô ta không chỉ là tai mắt bình thường của người Nhật.
Nghiêm Lâm thật sự câu được con cá lớn, chỉ là không biết hắn có thể moi ra được bao nhiêu tin tức từ trong miệng Trần Nguyễn Linh.
Trần Nguyễn Linh cũng được coi là một kẻ khôn ngoan, thời đại này vẫn không hề thân thiện với phái nữ, cô ta lại được người Nhật tín nhiệm sâu sắc, quả thật không dễ dàng.
Vẫn là câu nói kia, người có tâm bất chính, mưu tính nhiều hơn cũng chỉ dùng để hại người.
-
Trần Nguyễn Linh mất tích, đã dấy lên một ít gợn sóng nhỏ ở Du thành.
Thần trí Trầm Văn Tú không tốt lắm, Trần Nguyễn Linh làm gì dĩ nhiên sẽ không nói với bà ta, cho nên Nghiêm Lâm cũng không bắt Trầm Văn Tú.
Lý Hồng Viễn mặc dù tức giận Trần Nguyễn Linh lừa gạt ông ta, nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn mang cốt nhục Lý gia, Lý Hồng Viễn vẫn nhờ đến phòng tuần bộ tìm người.
Phòng tuần bộ lục tung trên trời, dưới đất của Du thành, nhưng một chút tin tức cũng không có, dù sao chuyện này là do Nghiêm Lâm ra tay, dĩ nhiên là kín đáo.
Bởi vì Trần Nguyễn Linh mất tích, Lý Hồng Viễn như mất hồn, lạc phách một khoảng thời gian dài.
Gần đây ông ta luôn cảm thấy mọi thứ không thuận lợi, không chỉ vợ con ly tán, người từng là hồng nhan tri kỷ cũng không rõ tung tích, vì thế Lý Hồng Viễn còn bệnh nặng một trận.
Vừa vặn ngược lại với Lý Hồng Viễn, Lý phu nhân lại bước ra khỏi chán nản, suy sụp, bà lại bắt đầu đến tiệm thêu.
Tô Hòa cũng không quan tâm Lý Hồng Viễn, chỉ cần Lý phu nhân không sao, trong mắt Tô Hòa chính là trời quang mây tạnh.
Gần đến cuối năm, yến hội ở Yến Kinh cũng nhiều hơn, Tô Hòa cũng được coi như là đệ nhất hồng nhân ở Yến Kinh, cho nên nhận được không ít thiệp mời.
Đứng trước cường quyền của Nghiêm Lâm, cô ta không thể không cúi đầu.
Một mạng người sống sờ sờ, Nghiêm Lâm cũng chỉ cần mở miệng đôi ba câu là xong.
Ngài bảo vệ tôi bình an, tôi sẽ bỏ tiền giúp ngài nuôi binh, quan hệ của Tô Hòa và Nghiêm Lâm chính là như vậy, lợi ích như vậy càng giúp cho quan hệ của hai người họ thêm vững chắc.
Cô không phụ tôi, miễn là trong năng lực của tôi, sẽ đảm bảo cho cô một đời thuận lợi, tự tại, tiêu dao.
Lời này Tô Hòa rất thích nghe.
"Nhờ vào lời tốt lành của Đốc quân, hi vọng cả đời này tôi có thể thuận lợi kiếm tiền thành công." Khóe miệng Tô Hòa hơi cong.
Tô Hòa vừa nói xong, Nghiêm Lâm liền nói: "Còn mấy tháng nữa là hết năm, tài chính khẩn trương, trước hết cô nên dành lại một khoản tiền làm quần áo mùa hè đi."
Ý của Nghiêm Lâm đây chính là, tiền làm quần áo mùa hè cho quân đội, lại phải thiếu rồi.
Ha, Tô Hòa nhìn Nghiêm Lâm, đã học được cách nói chuyện của cô rồi?
Tô Hòa không biết Nghiêm Lâm làm sao lên được chức Đại đương gia, càng không hiểu sao tài chính của hắn bây giờ lại trở thành khẩn trương? Không lẽ còn muốn lấy đi một lớp da lông của cô chứ?
Cô không thể dễ dàng bị lột một lớp da như vậy được, Tô Hòa nghĩ đến cửa ải cuối năm, có nên mượn danh nghĩa của Nghiêm Lâm một chút, ra một chút thủ đoạn lừa gạt kiếm tiền hay không.
Mặc dù không nguyện lòng hiến máu, nhưng Tô Hòa vẫn phải đáp một tiếng, "Biết rồi."
Nghiêm Lâm cũng không nói gì nữa, nhắm hai mắt lại.
Lúc hắn đang dưỡng thần, bỗng nhiên Nghiêm Lâm nhớ đến gì đó, nói một câu, "Đứa trẻ trong bụng Trần Nguyễn Linh, đã bị cô ta phá bỏ."
Trần Nguyễn Linh có cốt nhục Lý gia, Nghiêm Lâm cũng coi như cho Tô Hòa một câu trả lời thỏa đáng.
Tô Hòa cũng có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Trần Nguyễn Linh sẽ chừa cho mình một chiêu cuối, trước tiên sinh đứa trẻ ra, sau đó đợi lúc thích hợp mang đứa trẻ đến lợi dụng Lý Hồng Viễn.
Không ngờ Trần Nguyễn Linh lại lòng dạ độc ác như vậy, thẳng tay phá bỏ đứa bé.
Điều này cũng khó trách Nghiêm Lâm thẳng tay bắt lấy Trần Nguyễn Linh, cô ta cắt đứt sạch sẽ với Lý Hồng Viễn như vậy, cũng đủ để chứng minh Trần Nguyễn Linh tiếp cận Lý Hồng Viễn là có mục đích.
Cũng bởi vì lòng mang mục đích, cho nên sau khi Trần Nguyễn Linh không còn nhìn thấy hi vọng trên người Lý Hồng Viễn nữa, liền không chút do dự chặt đứt quan hệ hai bên, ngay cả đường lui cũng không chừa lại cho mình.
Trước kia Tô Hòa đoán hẳn là Trần Nguyễn Linh biết rất nhiều tình báo, bây giờ xem ra cô ta đúng thật là một con cá lớn.
Nếu không phải lợi ích đã dính dáng quá sâu với người Nhật, Trần Nguyễn Linh làm việc cũng sẽ không ra tay tàn độc, kiên quyết như vậy, chỉ sợ cô ta không chỉ là tai mắt bình thường của người Nhật.
Nghiêm Lâm thật sự câu được con cá lớn, chỉ là không biết hắn có thể moi ra được bao nhiêu tin tức từ trong miệng Trần Nguyễn Linh.
Trần Nguyễn Linh cũng được coi là một kẻ khôn ngoan, thời đại này vẫn không hề thân thiện với phái nữ, cô ta lại được người Nhật tín nhiệm sâu sắc, quả thật không dễ dàng.
Vẫn là câu nói kia, người có tâm bất chính, mưu tính nhiều hơn cũng chỉ dùng để hại người.
-
Trần Nguyễn Linh mất tích, đã dấy lên một ít gợn sóng nhỏ ở Du thành.
Thần trí Trầm Văn Tú không tốt lắm, Trần Nguyễn Linh làm gì dĩ nhiên sẽ không nói với bà ta, cho nên Nghiêm Lâm cũng không bắt Trầm Văn Tú.
Lý Hồng Viễn mặc dù tức giận Trần Nguyễn Linh lừa gạt ông ta, nhưng mà cuối cùng cô ta vẫn mang cốt nhục Lý gia, Lý Hồng Viễn vẫn nhờ đến phòng tuần bộ tìm người.
Phòng tuần bộ lục tung trên trời, dưới đất của Du thành, nhưng một chút tin tức cũng không có, dù sao chuyện này là do Nghiêm Lâm ra tay, dĩ nhiên là kín đáo.
Bởi vì Trần Nguyễn Linh mất tích, Lý Hồng Viễn như mất hồn, lạc phách một khoảng thời gian dài.
Gần đây ông ta luôn cảm thấy mọi thứ không thuận lợi, không chỉ vợ con ly tán, người từng là hồng nhan tri kỷ cũng không rõ tung tích, vì thế Lý Hồng Viễn còn bệnh nặng một trận.
Vừa vặn ngược lại với Lý Hồng Viễn, Lý phu nhân lại bước ra khỏi chán nản, suy sụp, bà lại bắt đầu đến tiệm thêu.
Tô Hòa cũng không quan tâm Lý Hồng Viễn, chỉ cần Lý phu nhân không sao, trong mắt Tô Hòa chính là trời quang mây tạnh.
Gần đến cuối năm, yến hội ở Yến Kinh cũng nhiều hơn, Tô Hòa cũng được coi như là đệ nhất hồng nhân ở Yến Kinh, cho nên nhận được không ít thiệp mời.