Chương : 178
Hội đấu giá thời trang được đăng lên vô số báo lớn ở Yến Kinh, làm nóng toàn bộ trang bìa của các tờ báo lớn.
Vì thúc đẩy tiêu dùng, Tô Hòa cho những quý tộc tiêu tiền rất nhiều mặt mũi, đăng vô số hình của bọn họ lên báo, thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ.
Tô Hòa còn bày tỏ lòng cảm ơn với họ trên báo chí, còn nói tiền thu được sẽ dùng để may quân trang, chăn nệm cho quân đội, nhà máy dệt Hồng Nguyên sẽ không lấy một đồng, toàn bộ đều hiến tặng cho quân đội.
Báo còn nói, Nghiêm Lâm vì muốn cảm ơn Tô Hòa, còn tặng cho nhà máy dệt Hồng Nguyên một bức tranh chữ do chính tay hắn đề bút.
Nghiêm Lâm dĩ nhiên chưa từng có ý định tặng chữ cho Tô Hòa, chỉ là Tô Hòa cố tình nói như vậy, cô cũng chỉ vì một chút danh tiếng yêu nước cho nhà máy dệt Hồng Nguyên thôi.
Lần này Tô Hòa tổn thất không ít, Nghiêm Lâm cướp tiền, Tô Hòa cũng chỉ có thể kiếm cho mình một danh tiếng tốt, quảng cáo tuyên truyền cho nhà máy dệt may Hồng Nguyễn, cố gắng giảm bớt tổn thất của mình.
Tô Hòa không ngờ ngày thứ hai đăng báo, Nghiêm Lâm quả thật phái phó quan đưa tới một bức tranh chữ do hắn tự viết.
Phía trên là hai chữ --- Mặt dày!
Nghiêm Lâm đây là đang chê da mặt cô dày.
Tô Hòa cười nhạt, cũng không biết da mặt ai dày, thiếu cô bao nhiêu tiền như vậy còn chưa nói, còn trắng trợn cướp tiền của cô.
Sau khi nhận được bức tranh chữ này, Tô Hòa nhờ phó quan chuyển lời với Nghiêm Lâm một câu.
Nghe lời này, phó quan cũng không dám nói với Nghiêm Lâm, bởi vì Tô Hòa nói đúng --- thân là người của Đốc quân ngài, sao dám da mặt mỏng?
Đây không phải đổi cách để mắng Nghiêm Lâm da mặt dày?
-
Mặc dù Nghiêm Lâm có hơi không phúc hậu, nhưng bây giờ Tô Hòa cũng là thân tín tâm phúc của hắn, ít nhiều gì cũng được chiếu cố.
Bây giờ Lý Hồng Viễn dần dần mất đi tín nhiệm của Nghiêm Lâm, Tô Hòa đã trở thành tân quý nhân ở Yến Kinh, rất có danh tiếng ở ba tỉnh Yến Kinh.
Không thể trách Tô Hòa cướp chén cơm của Lý Hồng Viễn, sự thật là Lý Hồng Viễn đã khiến cho Nghiêm Lâm quá thất vọng, đã làm nhiều chuyện hồ đồ.
Đoạn thời gian Lý Hồng Viễn chán nản, suy sụp đó, trên thương trường liên tục xảy ra vấn đề, điều này làm cho ông ta càng thêm suy sụp.
Sau khi ly hôn với Lý phu nhân không bao lâu, Lý Hồng Viễn dưới sự khuyên nhủ của Lý lão phu nhân, ông ta vẫn nạp Xuân Nha và Thu Hoa.
Lý Hồng Viễn không có nửa phần cảm tình với cặp chị em này, bọn họ ít kiến thức, không được đi học, đôi lúc Lý Hồng Viễn nói chuyện thâm sâu, bọn họ cũng không hiểu Lý Hồng Viễn đang nói gì.
Thời gian lâu dần, tin tức gia đình Lý Hồng Viễn không hòa thuận truyền ra, không ít nhà muốn cầu cạnh hắn đưa đến vô số đàn bà.
Lý Hồng Viễn không đặc biệt thích cái đẹp, ông ta thích những người có học, những cô gái tình tính ôn nhu.
Sau đó Lý Hồng Viễn thật sự gặp được cô gái như vậy, Lý Hồng Viễn mới từ từ ra khỏi chán nản, suy sụp.
Nghiêm Lâm không thích quản lý hậu viện của cấp dưới, nhưng sau chuyện của Trần Nguyễn Linh, Nghiêm Lâm phát hiện lỗ tai Lý Hồng Viễn quá mềm, người như vậy không thể làm được việc lớn.
Cho nên Nghiêm Lâm dần dần cũng không còn coi trọng Lý Hồng Viễn nữa.
Lý Hồng Viễn mất chỗ dựa, làm ăn cũng sẽ không thuận lợi như trước, điều này càng khiến ông ta chìm đắm vào mỹ sắc, ôn nhu.
Ban đầu Lý phu nhân nghe đến tin tức tình trường ướt át của Lý Hồng Viễn, cũng sẽ khó chịu mấy ngày, nhưng theo thời gian trôi đi, tình cảm của bà đối với Lý Hồng Viễn cũng hoàn toàn phai nhạt.
Tình cảm vợ chồng mười mấy năm, chỉ trong một năm ngắn ngủi liền hao mòn sạch trơn, sau đó Lý phu nhân cũng không nghe tới tin tức của Lý Hồng Viễn nữa.
Tô Hòa dựa vào "da mặt dày" của mình, làm ăn càng lúc càng lớn, mặc dù cô chủ trương kinh doanh, nhưng đã thành cánh tay trái, tay phải bên cạnh Nghiêm Lâm.
Bốn năm sau.
Người Nhật bắt đầu xâm lược nước Hoa toàn diện, các cường quốc phương Tây sau khi nhận được tin tức, rối rít rút lui khỏi tô giới, bọn họ không hề tham dự cuộc chiến tranh này.
Yến Kinh bởi vì vị trí địa lý, trở thành mục tiêu quan trọng để người Nhật phát động chiến tranh.
Thế lực của Nghiêm Lâm đã không còn giống với bốn năm trước, dưới gối của hắn có mấy trăm ngàn quân Yến Kinh, trong đó ai ai cũng được trang bị hoàn hảo, có ba mươi lăm sư đoàn được tân trang, là đội quân tinh nhuệ, khiến Nghiêm Lâm đắc ý nhất.
Vì thúc đẩy tiêu dùng, Tô Hòa cho những quý tộc tiêu tiền rất nhiều mặt mũi, đăng vô số hình của bọn họ lên báo, thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ.
Tô Hòa còn bày tỏ lòng cảm ơn với họ trên báo chí, còn nói tiền thu được sẽ dùng để may quân trang, chăn nệm cho quân đội, nhà máy dệt Hồng Nguyên sẽ không lấy một đồng, toàn bộ đều hiến tặng cho quân đội.
Báo còn nói, Nghiêm Lâm vì muốn cảm ơn Tô Hòa, còn tặng cho nhà máy dệt Hồng Nguyên một bức tranh chữ do chính tay hắn đề bút.
Nghiêm Lâm dĩ nhiên chưa từng có ý định tặng chữ cho Tô Hòa, chỉ là Tô Hòa cố tình nói như vậy, cô cũng chỉ vì một chút danh tiếng yêu nước cho nhà máy dệt Hồng Nguyên thôi.
Lần này Tô Hòa tổn thất không ít, Nghiêm Lâm cướp tiền, Tô Hòa cũng chỉ có thể kiếm cho mình một danh tiếng tốt, quảng cáo tuyên truyền cho nhà máy dệt may Hồng Nguyễn, cố gắng giảm bớt tổn thất của mình.
Tô Hòa không ngờ ngày thứ hai đăng báo, Nghiêm Lâm quả thật phái phó quan đưa tới một bức tranh chữ do hắn tự viết.
Phía trên là hai chữ --- Mặt dày!
Nghiêm Lâm đây là đang chê da mặt cô dày.
Tô Hòa cười nhạt, cũng không biết da mặt ai dày, thiếu cô bao nhiêu tiền như vậy còn chưa nói, còn trắng trợn cướp tiền của cô.
Sau khi nhận được bức tranh chữ này, Tô Hòa nhờ phó quan chuyển lời với Nghiêm Lâm một câu.
Nghe lời này, phó quan cũng không dám nói với Nghiêm Lâm, bởi vì Tô Hòa nói đúng --- thân là người của Đốc quân ngài, sao dám da mặt mỏng?
Đây không phải đổi cách để mắng Nghiêm Lâm da mặt dày?
-
Mặc dù Nghiêm Lâm có hơi không phúc hậu, nhưng bây giờ Tô Hòa cũng là thân tín tâm phúc của hắn, ít nhiều gì cũng được chiếu cố.
Bây giờ Lý Hồng Viễn dần dần mất đi tín nhiệm của Nghiêm Lâm, Tô Hòa đã trở thành tân quý nhân ở Yến Kinh, rất có danh tiếng ở ba tỉnh Yến Kinh.
Không thể trách Tô Hòa cướp chén cơm của Lý Hồng Viễn, sự thật là Lý Hồng Viễn đã khiến cho Nghiêm Lâm quá thất vọng, đã làm nhiều chuyện hồ đồ.
Đoạn thời gian Lý Hồng Viễn chán nản, suy sụp đó, trên thương trường liên tục xảy ra vấn đề, điều này làm cho ông ta càng thêm suy sụp.
Sau khi ly hôn với Lý phu nhân không bao lâu, Lý Hồng Viễn dưới sự khuyên nhủ của Lý lão phu nhân, ông ta vẫn nạp Xuân Nha và Thu Hoa.
Lý Hồng Viễn không có nửa phần cảm tình với cặp chị em này, bọn họ ít kiến thức, không được đi học, đôi lúc Lý Hồng Viễn nói chuyện thâm sâu, bọn họ cũng không hiểu Lý Hồng Viễn đang nói gì.
Thời gian lâu dần, tin tức gia đình Lý Hồng Viễn không hòa thuận truyền ra, không ít nhà muốn cầu cạnh hắn đưa đến vô số đàn bà.
Lý Hồng Viễn không đặc biệt thích cái đẹp, ông ta thích những người có học, những cô gái tình tính ôn nhu.
Sau đó Lý Hồng Viễn thật sự gặp được cô gái như vậy, Lý Hồng Viễn mới từ từ ra khỏi chán nản, suy sụp.
Nghiêm Lâm không thích quản lý hậu viện của cấp dưới, nhưng sau chuyện của Trần Nguyễn Linh, Nghiêm Lâm phát hiện lỗ tai Lý Hồng Viễn quá mềm, người như vậy không thể làm được việc lớn.
Cho nên Nghiêm Lâm dần dần cũng không còn coi trọng Lý Hồng Viễn nữa.
Lý Hồng Viễn mất chỗ dựa, làm ăn cũng sẽ không thuận lợi như trước, điều này càng khiến ông ta chìm đắm vào mỹ sắc, ôn nhu.
Ban đầu Lý phu nhân nghe đến tin tức tình trường ướt át của Lý Hồng Viễn, cũng sẽ khó chịu mấy ngày, nhưng theo thời gian trôi đi, tình cảm của bà đối với Lý Hồng Viễn cũng hoàn toàn phai nhạt.
Tình cảm vợ chồng mười mấy năm, chỉ trong một năm ngắn ngủi liền hao mòn sạch trơn, sau đó Lý phu nhân cũng không nghe tới tin tức của Lý Hồng Viễn nữa.
Tô Hòa dựa vào "da mặt dày" của mình, làm ăn càng lúc càng lớn, mặc dù cô chủ trương kinh doanh, nhưng đã thành cánh tay trái, tay phải bên cạnh Nghiêm Lâm.
Bốn năm sau.
Người Nhật bắt đầu xâm lược nước Hoa toàn diện, các cường quốc phương Tây sau khi nhận được tin tức, rối rít rút lui khỏi tô giới, bọn họ không hề tham dự cuộc chiến tranh này.
Yến Kinh bởi vì vị trí địa lý, trở thành mục tiêu quan trọng để người Nhật phát động chiến tranh.
Thế lực của Nghiêm Lâm đã không còn giống với bốn năm trước, dưới gối của hắn có mấy trăm ngàn quân Yến Kinh, trong đó ai ai cũng được trang bị hoàn hảo, có ba mươi lăm sư đoàn được tân trang, là đội quân tinh nhuệ, khiến Nghiêm Lâm đắc ý nhất.