Chương : 180
Lúc này Nghiêm Lâm cuối cùng cũng có thể cảm nhận được, tính tình này của Tô Hòa cũng có chỗ tốt, người khôn ngoan như cô vậy, sẽ không để mình bị thua thiệt.
Nghiêm Lâm bây giờ là Đệ nhất Quân phiệt chống Nhật, đã thành công thống nhất nước Hoa.
Tô Hòa cũng lãnh một chức vị cố vấn ngoại giao, giúp Nghiêm Lâm giải quyết cục diện ngoại giao rối rắm.
Là nước thua trận, đương nhiên người Nhật phải bồi thường cho người Hoa.
Bên kia nước Anh chèn ép, Tô Hòa thẳng tay đùa bỡn, vô lại, bảo bọn họ đến chỗ người Nhật đòi tiền, bởi vì người Nhật thiếu nước Hoa không ít tiền.
Ý của Tô Hòa là, dùng giấy nợ của người Nhật, đổi lấy giấy nợ nước Hoa thiếu nước Anh.
Chủ ý bỉ ổi này, khiến cho Anh quốc bên kia tức giận không nói nên lời.
Người Nhật thua trận, bỏ tiền, nhìn nước Hoa diệu võ dương oai, thật ra thì quốc gia bọn họ cũng đang thắt lưng buộc bụng.
Tô Hòa khiến cho Anh quốc đòi tiền bọn họ, vậy thì không còn làm phiền tới nước Hoa nữa, ít nhất nước Hoa đất rộng người đông, chèn ép, chèn ép vẫn có thể ép được một chút tiền.
Bây giờ Tô Hòa chỉ muốn kéo dài thời gian, chờ đến khi Thế chiến thứ hai thật sự bùng nổ hoàn toàn, Anh quốc bên kia sẽ không có thời gian quan tâm đến nước Hoa nữa.
Không phải mỗi vị diện đều có Thế chiến thứ hai, mỗi một thế giới có cách bố trí khác nhau, thời gian và địa điểm bạo phát Thế chiến thứ hai cũng sẽ khác nhau.
Tô Hòa cũng không biết vị diện này lúc nào mới nổ ra chiến tranh, cô chỉ có thể cố gắng hết sức kéo dài thời gian.
Bây giờ bề ngoài Anh quốc nghiêm khắc, chặt chẽ, trong lòng lại đang kêu gào lợi hại, nhưng nếu nước Hoa thật sự bày ra thái độ "Đánh thì đánh", bọn họ cũng không dám động thủ thật sự.
Tô Hòa kéo cưa với người Anh hơn nửa năm, Thế chiến thứ hai mới thật sự bùng nổ, nước Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nước Hoa không dính vào Thế chiến thứ hai, mà bắt đầu phát triển kinh tế.
Nước Hoa đánh nhau với người Nhật mấy năm, rất nhiều xí nghiệp quốc dân vỡ nợ, bao gồm cả sự nghiệp của Lý Hồng Viễn cũng rơi xuống vực sâu vạn trượng, cuối cùng phá sản, đóng cửa.
Thời điểm Lý Hồng Viễn suy sụp, Tô Hòa đã đảm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ tài chính nước Hoa, giúp nước Hoa phát triển kinh tế.
Thế chiến thứ hai ở vị diện này kéo dài năm năm, năm năm này nước Hoa đẩy mạnh phát triển công nghiệp, kinh tế cũng được hồi phục.
Dưới sự nâng đỡ mạnh mẽ của Tô Hòa, công thương nghiệp trong nước mạnh mẽ phát triển, nước Hoa đi trên con đường Cường quốc.
Sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc, nước Hoa không còn là miếng thịt mặc người xâu xé như trước, thực lực thương trường không thua bất kỳ một Cường quốc phương Tây nào.
Thấy túi tiền nước Hoa phồng lên, Anh quốc mới vừa trải qua lễ rửa tội sau chiến tranh, liền phái người đến nước Hoa đòi tiền.
Trước đó lúc nước Hoa và người Nhật chiến tranh, Anh quốc đã cung cấp không ít hỗ trợ, bọn họ cũng thiếu Anh quốc mấy trăm triệu bảng Anh.
Trước khi nước Anh và nước Đức khai chiến, cũng từng đòi tiền nước Hoa, nhưng vẫn luôn bị Tô Hòa kéo dài cho tới bây giờ.
Năm năm trôi qua, sinh ra tiền lời hơn một trăm triệu.
Ban đầu lúc Tô Hòa đưa tay đòi tiền nước Anh, chính là thời điểm nước Hoa khó khăn nhất, Anh quốc thừa dịp cháy nhà hôi của, đưa ra tiền lời rất cao, còn bắt Tô Hòa đồng ý với rất nhiều điều khoản có lợi cho nước Anh.
Tô Hòa đồng ý rất sảng khoái, điều này khiến cho không ít quan tham mưu bên cạnh Nghiêm Lâm suýt chút nữa chỉ thẳng vào lỗ mũi cô mà mắng là nối giáo cho giặc, tặc nhân bán nước.
Bây giờ tình thế vừa vặn lật ngược, nước Anh đã không còn cơ sơ, vốn liếng để ầm ĩ với Tô Hòa.
Hơn nữa bây giờ bọn họ cũng cần tiền gấp, để hồi phục kinh tế trong nước, cho nên kẻ thiếu tiền mới là đại gia.
Lúc nước Anh phái người đến nước Hoa đòi nợ, Nghiêm Lâm vẫn để cho Tô Hòa tiếp đón bọn họ chu toàn.
Mặc dù năm đó giấy trắng mực đen, viết lại tiền vốn và tiền lời rất rõ ràng, nhưng Tô Hòa cũng trắng trợn trở mặt, chối nợ.
Đòi tiền, chúng tôi có!
Nghiêm Lâm bây giờ là Đệ nhất Quân phiệt chống Nhật, đã thành công thống nhất nước Hoa.
Tô Hòa cũng lãnh một chức vị cố vấn ngoại giao, giúp Nghiêm Lâm giải quyết cục diện ngoại giao rối rắm.
Là nước thua trận, đương nhiên người Nhật phải bồi thường cho người Hoa.
Bên kia nước Anh chèn ép, Tô Hòa thẳng tay đùa bỡn, vô lại, bảo bọn họ đến chỗ người Nhật đòi tiền, bởi vì người Nhật thiếu nước Hoa không ít tiền.
Ý của Tô Hòa là, dùng giấy nợ của người Nhật, đổi lấy giấy nợ nước Hoa thiếu nước Anh.
Chủ ý bỉ ổi này, khiến cho Anh quốc bên kia tức giận không nói nên lời.
Người Nhật thua trận, bỏ tiền, nhìn nước Hoa diệu võ dương oai, thật ra thì quốc gia bọn họ cũng đang thắt lưng buộc bụng.
Tô Hòa khiến cho Anh quốc đòi tiền bọn họ, vậy thì không còn làm phiền tới nước Hoa nữa, ít nhất nước Hoa đất rộng người đông, chèn ép, chèn ép vẫn có thể ép được một chút tiền.
Bây giờ Tô Hòa chỉ muốn kéo dài thời gian, chờ đến khi Thế chiến thứ hai thật sự bùng nổ hoàn toàn, Anh quốc bên kia sẽ không có thời gian quan tâm đến nước Hoa nữa.
Không phải mỗi vị diện đều có Thế chiến thứ hai, mỗi một thế giới có cách bố trí khác nhau, thời gian và địa điểm bạo phát Thế chiến thứ hai cũng sẽ khác nhau.
Tô Hòa cũng không biết vị diện này lúc nào mới nổ ra chiến tranh, cô chỉ có thể cố gắng hết sức kéo dài thời gian.
Bây giờ bề ngoài Anh quốc nghiêm khắc, chặt chẽ, trong lòng lại đang kêu gào lợi hại, nhưng nếu nước Hoa thật sự bày ra thái độ "Đánh thì đánh", bọn họ cũng không dám động thủ thật sự.
Tô Hòa kéo cưa với người Anh hơn nửa năm, Thế chiến thứ hai mới thật sự bùng nổ, nước Hoa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nước Hoa không dính vào Thế chiến thứ hai, mà bắt đầu phát triển kinh tế.
Nước Hoa đánh nhau với người Nhật mấy năm, rất nhiều xí nghiệp quốc dân vỡ nợ, bao gồm cả sự nghiệp của Lý Hồng Viễn cũng rơi xuống vực sâu vạn trượng, cuối cùng phá sản, đóng cửa.
Thời điểm Lý Hồng Viễn suy sụp, Tô Hòa đã đảm nhiệm chức Bộ trưởng Bộ tài chính nước Hoa, giúp nước Hoa phát triển kinh tế.
Thế chiến thứ hai ở vị diện này kéo dài năm năm, năm năm này nước Hoa đẩy mạnh phát triển công nghiệp, kinh tế cũng được hồi phục.
Dưới sự nâng đỡ mạnh mẽ của Tô Hòa, công thương nghiệp trong nước mạnh mẽ phát triển, nước Hoa đi trên con đường Cường quốc.
Sau khi Thế chiến thứ hai kết thúc, nước Hoa không còn là miếng thịt mặc người xâu xé như trước, thực lực thương trường không thua bất kỳ một Cường quốc phương Tây nào.
Thấy túi tiền nước Hoa phồng lên, Anh quốc mới vừa trải qua lễ rửa tội sau chiến tranh, liền phái người đến nước Hoa đòi tiền.
Trước đó lúc nước Hoa và người Nhật chiến tranh, Anh quốc đã cung cấp không ít hỗ trợ, bọn họ cũng thiếu Anh quốc mấy trăm triệu bảng Anh.
Trước khi nước Anh và nước Đức khai chiến, cũng từng đòi tiền nước Hoa, nhưng vẫn luôn bị Tô Hòa kéo dài cho tới bây giờ.
Năm năm trôi qua, sinh ra tiền lời hơn một trăm triệu.
Ban đầu lúc Tô Hòa đưa tay đòi tiền nước Anh, chính là thời điểm nước Hoa khó khăn nhất, Anh quốc thừa dịp cháy nhà hôi của, đưa ra tiền lời rất cao, còn bắt Tô Hòa đồng ý với rất nhiều điều khoản có lợi cho nước Anh.
Tô Hòa đồng ý rất sảng khoái, điều này khiến cho không ít quan tham mưu bên cạnh Nghiêm Lâm suýt chút nữa chỉ thẳng vào lỗ mũi cô mà mắng là nối giáo cho giặc, tặc nhân bán nước.
Bây giờ tình thế vừa vặn lật ngược, nước Anh đã không còn cơ sơ, vốn liếng để ầm ĩ với Tô Hòa.
Hơn nữa bây giờ bọn họ cũng cần tiền gấp, để hồi phục kinh tế trong nước, cho nên kẻ thiếu tiền mới là đại gia.
Lúc nước Anh phái người đến nước Hoa đòi nợ, Nghiêm Lâm vẫn để cho Tô Hòa tiếp đón bọn họ chu toàn.
Mặc dù năm đó giấy trắng mực đen, viết lại tiền vốn và tiền lời rất rõ ràng, nhưng Tô Hòa cũng trắng trợn trở mặt, chối nợ.
Đòi tiền, chúng tôi có!