Chương : 19
Một hồi có nhân viên đến, cabin không qua lớn giờ đã đầy người, vì Trương ba không yên tâm, nên tìm ít người tới.
Cho nên Trương Vũ vốn dĩ muốn trộm nắm Tử Tuệ, nhưng bây giờ bên người có một ít người giám hộ, nên cũng không dám trắng trợn táo bạo, chỉ có thể nằm nghiêng nhớ lại việc đó.
" Thiếu gia, chúng ta xuất phát đây." Một người đàn ông mặc đồ đen ở bên cạnh Trương Vũ nói.
" Ân." Trương Vũ nhàn nhạt nói, hiện giờ ngoại trừ Tử Tuệ không có ai làm hắn để ý tới.
Một hồi phi cơ cất cánh, Vương Tiêm khó mà an tĩnh được, nhìn mây trắng ngoài của sổ đến xuất thần.
Từ bên này đến thành phố A cũng không lâu lắm, cho nên chỉ tốn ba giờ đã đến nơi.
Bốn người đều xuống máy bay, đi vào một khách sạn, bốn người mỗi người một phòng, lúc tách ra Tử Tuệ dừng chân lại," Tử Bạch cậu cuối tuần thi phải không?"
" Ân, đúng vậy, cậu chiều nay thi hả?" Tử Bạch gật đầu.
" Đúng vậy, buổi chiều tớ đi ra ngoài một chuyến, lúc đó chờ tin tức tốt của tớ là được." Ý muốn nói tới là không cần đi cùng.
" Sao có thể làm như vậy!" Lời nói đó là của Trương Vũ, vốn dĩ hắn muốn bồi Tử Tuệ đi thi.
" Sao không thể, Các cậu nên ở đây đi." Đây là lần đầu tiên Tử Tuệ nhìn vào mắt Trương Vũ từ khi ngồi máy bay đến giờ.
Trương Vũ thấy như vậy, có chút kích động, hắn chính là muốn đi cùng cô, cho nên hắn lẩm bẩm: " Tớ chính là muốn đi!"
" Cậu..." Tử Tuệ có điểm cười khổ.
" Cậu nên cho hắn đi cùng đi, bằng không tớ với Tử Bạch nhất định bị hắn sảo chết, tớ còn muốn hảo hảo hưởng thụ đồ ăn." Vương Tiêm mở miệng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trương Vũ.
Trương Vũ nghe được Vương Tiêm vì hắn nói chuyện, nhất thời cảm động không thôi, nghe được câu cuối cùng, lại đem cảm động đó vứt đi.
" Hừ! Không cho tớ đi tớ tìm Tử Bạch, chứ không tìm người nào đó." Trương Vũ không khách khí cãi lại.
" Nha a." Vương Tiêm một phen lôi kéo Tử Bạch:" Tử Bạch ca ca chiều nay đi với tớ." Nói xong liền làm mặt quỷ.
Trương Vũ vẻ mặt thương tâm nhìn Tử Bạch, lại nhìnTử Tuệ, chính là nói hôm nay nếu là không cho hắn đi, hắn là người cô đơn.
Tử Tuệ không chịu nổi biểu tình kia, chỉ có thể gật gật đầu, cũng không nhìn xem bộ dạng hưng phấn của Trương Vũ, xoay người trở lại phòng mình, Kỳ thật Tử Tuệ hiện tại đối với Trương Vũ có cảm giác đặc biệt, nhưng hiện tại cô tuổi còn nhỏ, không nên yêu đương sớm, đương nhiên cái này không thể cùng so sánh với Vương Tiêm.
" Nhanh lấy gì cảm tạ tôi đi, tôi chính là giúp cậu." Vương Tiêm nhìn Trương Vũ đang không giấu được vẻ cao hứng.
" Tuy rằng cậu hỗ trợ có chút không được, nhưng cũng có chút tác dụng, cho nên tôi mời cơm." Trương Vũ không thèm để ý cúi chào tay, hắn biết Vương Tiêm nhiều năm như vậy, Vương Tiêm chỉ cần nói những lời này là đại biểu muốn ăn.
" Vậy cảm ơn! Tử Bạch, chúng ta đi, đừng nhìn thanh niên đang phát xuân này nữa." Vương Tiêm lôi kéo Tử Bạch tiến vào phòng, đương nhiên là phòng Tử Bạch, phòng Vương Tiêm ở kế bên, nhưng hiện tại cô không muốn đi qua.
Tử Bạch xoa xoa mặt Vương Tiêm, cảm giác không mấy lượng thịt." Cậu gần đây không ăn gì sao? Cảm giác cậu lại gầy đi rồi?"
" Thật vậy không? Tớ thật sự gầy sao?!" Vương Tiêm nghe thấy vậy không những không khổ sở ngược lại rất vui vẻ.
Cho nên Trương Vũ vốn dĩ muốn trộm nắm Tử Tuệ, nhưng bây giờ bên người có một ít người giám hộ, nên cũng không dám trắng trợn táo bạo, chỉ có thể nằm nghiêng nhớ lại việc đó.
" Thiếu gia, chúng ta xuất phát đây." Một người đàn ông mặc đồ đen ở bên cạnh Trương Vũ nói.
" Ân." Trương Vũ nhàn nhạt nói, hiện giờ ngoại trừ Tử Tuệ không có ai làm hắn để ý tới.
Một hồi phi cơ cất cánh, Vương Tiêm khó mà an tĩnh được, nhìn mây trắng ngoài của sổ đến xuất thần.
Từ bên này đến thành phố A cũng không lâu lắm, cho nên chỉ tốn ba giờ đã đến nơi.
Bốn người đều xuống máy bay, đi vào một khách sạn, bốn người mỗi người một phòng, lúc tách ra Tử Tuệ dừng chân lại," Tử Bạch cậu cuối tuần thi phải không?"
" Ân, đúng vậy, cậu chiều nay thi hả?" Tử Bạch gật đầu.
" Đúng vậy, buổi chiều tớ đi ra ngoài một chuyến, lúc đó chờ tin tức tốt của tớ là được." Ý muốn nói tới là không cần đi cùng.
" Sao có thể làm như vậy!" Lời nói đó là của Trương Vũ, vốn dĩ hắn muốn bồi Tử Tuệ đi thi.
" Sao không thể, Các cậu nên ở đây đi." Đây là lần đầu tiên Tử Tuệ nhìn vào mắt Trương Vũ từ khi ngồi máy bay đến giờ.
Trương Vũ thấy như vậy, có chút kích động, hắn chính là muốn đi cùng cô, cho nên hắn lẩm bẩm: " Tớ chính là muốn đi!"
" Cậu..." Tử Tuệ có điểm cười khổ.
" Cậu nên cho hắn đi cùng đi, bằng không tớ với Tử Bạch nhất định bị hắn sảo chết, tớ còn muốn hảo hảo hưởng thụ đồ ăn." Vương Tiêm mở miệng, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trương Vũ.
Trương Vũ nghe được Vương Tiêm vì hắn nói chuyện, nhất thời cảm động không thôi, nghe được câu cuối cùng, lại đem cảm động đó vứt đi.
" Hừ! Không cho tớ đi tớ tìm Tử Bạch, chứ không tìm người nào đó." Trương Vũ không khách khí cãi lại.
" Nha a." Vương Tiêm một phen lôi kéo Tử Bạch:" Tử Bạch ca ca chiều nay đi với tớ." Nói xong liền làm mặt quỷ.
Trương Vũ vẻ mặt thương tâm nhìn Tử Bạch, lại nhìnTử Tuệ, chính là nói hôm nay nếu là không cho hắn đi, hắn là người cô đơn.
Tử Tuệ không chịu nổi biểu tình kia, chỉ có thể gật gật đầu, cũng không nhìn xem bộ dạng hưng phấn của Trương Vũ, xoay người trở lại phòng mình, Kỳ thật Tử Tuệ hiện tại đối với Trương Vũ có cảm giác đặc biệt, nhưng hiện tại cô tuổi còn nhỏ, không nên yêu đương sớm, đương nhiên cái này không thể cùng so sánh với Vương Tiêm.
" Nhanh lấy gì cảm tạ tôi đi, tôi chính là giúp cậu." Vương Tiêm nhìn Trương Vũ đang không giấu được vẻ cao hứng.
" Tuy rằng cậu hỗ trợ có chút không được, nhưng cũng có chút tác dụng, cho nên tôi mời cơm." Trương Vũ không thèm để ý cúi chào tay, hắn biết Vương Tiêm nhiều năm như vậy, Vương Tiêm chỉ cần nói những lời này là đại biểu muốn ăn.
" Vậy cảm ơn! Tử Bạch, chúng ta đi, đừng nhìn thanh niên đang phát xuân này nữa." Vương Tiêm lôi kéo Tử Bạch tiến vào phòng, đương nhiên là phòng Tử Bạch, phòng Vương Tiêm ở kế bên, nhưng hiện tại cô không muốn đi qua.
Tử Bạch xoa xoa mặt Vương Tiêm, cảm giác không mấy lượng thịt." Cậu gần đây không ăn gì sao? Cảm giác cậu lại gầy đi rồi?"
" Thật vậy không? Tớ thật sự gầy sao?!" Vương Tiêm nghe thấy vậy không những không khổ sở ngược lại rất vui vẻ.