Chương : 26
Đã tới lược của Tử Bạch, đối thủ của hắn chính là quán quân của thành phố A, thấy hai người bọn họ bước ra, Trương Vũ cùng Tử Tuệ đều có điểm nhíu mày."
" Đối thủ của hắn nhìn thấy thật khó đối phó." Trương Vũ nhìn trên sân, lúc này Tử Bạch đã thay quần áo, hắn đứng đối diện với một nam sinh to lớn.
" Yên tâm đi, Tử Bạch sẽ thắng." Chẳng qua thắng có chút khó khăn thôi, Vương Tiêm nghĩ thầm.
" Cậu tin tưởng Tử Bạch sẽ thắng sao?" Trương Vũ rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Vương Tiêm.
" Đúng vậy, hắn nhất định sẽ thắng!" Vương Tiêm gật gật đầu.
" Cậu biết đối thủ của hắn là ai không? Tôi biết Tử Bạch rất giỏi, nhưng hiện ại cũng không dám khẳng định Tử Bạch sẽ thắng." Trương Vũ vẻ mặt ghét bỏ.
" Vậy tôi với cậu đánh cược đi." Trương Vũ không để ý nữa,quay đầu lại nhìn về phía sân.
" Hừ, cậu nhát gan." Vương Tiêm tấm tắc miệng.
Cuộc thi đấu bắt đầu, đối thủ công kích trước, một cái đã đá về phia Tử Bạch, Tử Bạch ỷ vào thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, nên lui lại phía sau tránh được công kích, hắn cũng bắt đầu phản kích, quay đầu liền đá một cái, đối thủ phòng ngự lại, hai người tiếp xúc một hồi liền tách ra.
" Không tồi a." Ánh mắt đối thủ sáng rọi.
" Mong tiền bối chỉ giáo." Trương Vũ lễ phép chào hỏi.
Hai người đồng thời công kích, đối thủ lần này đề cao cảnh giác, mỗi lần đều chú ý tay Tử Bạch, mà dưới chân cũng đánh lén để thoát khỏi.
Làm cho Tử Bạch mấy lần vồ hụt, mà sức lực đối thủ không tiêu hao bao nhiêu.
" Người này thật đê tiện a! Sao không quang minh chính đại mà đánh!." Vương Tiêm xem đến tức giận, làm cô muốn đứng lên đánh hắn.
Trương Vũ cũng nhận ra tình cảnh hiện tại, vội vành thay đổi phương án, đối thủ đánh lén lần này không toàn lực ứng phó nữa mà nhảy lên không trung, ánh mắt đối thủ cả kinh, vì không biết lực nhảy của Tử Bạch có thể mạnh như vậy.
Tử Bạch bay lên không trung rồi đá, đối thủ chưa phản ứng kịp nên đá vào ngực đối thủ, đối thủ phòng ngự không được nên lảo đảo lùi lại.
Ánh mắt đối thủ sắc bén, nhanh cóng chạy phía trước, đá nột cái lên, tay Tử Bạch phòng ngự, nghiêng người đá phản kích.
Đối thủ hướng lên không trung nhảy lên, xoay người đá tròn, Tử Bạch bị chắn phản kích, lại phòng ngự không kịp nên bị đá lăn dưới đất.
" A! Tử Bạch!" Vương Tiêm biết Tử Bạch sẽ bị thương, nhưng thật sự bị thương thì lòng cô rất lo lắng.
Tử Bạch nghe được thấy âm thanh này, quay đầu nhìn qua, hướng phía trước cười một chút liền chậm rãi bò dậy.
Lúc này trọng tài bên cạnh đếm tới số tám thì Tử Bạch liền đứng lên.
" Có khả năng là Tử Bạch thua." Tử Tuệ cũng mang vẻ mặt lo lắng.
" Sẽ không, Tử Bạch sẽ không thua!" Vương Tiêm la lonws.
Biết được tâm tình của Vương Tiêm, Tử Tuệ thầm hô một chút, bắt đầu điều chỉnh trạng thái, trọng tài nói bắt đầu.
Tử Bạch chờ đối thủ công kích, hắn nhắm mắt, cảm nhận âm thanh cùng hương gió bống phía, lúc này thấy được lực đạo gió rõ ràng, Tử Bạch đột nhiên mở mắt, chân pahir trực tiếp phòng ngự, chân trái trực tiếp đá một cước.
Đối thủ không biết Tử Bạch có khả năng đá chân trái, hơn nữa lực không nhỉ hơn chân phải là bao nhiêu, trong lòng cả kinh, muốn phòng ngự, nhưng chưa thu hồi kịp, ngực xuất hiện một lực đạo, đem hắn đá xuống đài.
" Tiền bối, đã đắc tội rồi." Tử Bạch lại lần nữa hành lễ.
Trọng tài thấy thắng bại đã phân, lập tức nói, tỉnh Tử Bạch giành thắng lợi.
Vừa nói xong, Tử Bạch liền ngã trên mặt đất.
" Đối thủ của hắn nhìn thấy thật khó đối phó." Trương Vũ nhìn trên sân, lúc này Tử Bạch đã thay quần áo, hắn đứng đối diện với một nam sinh to lớn.
" Yên tâm đi, Tử Bạch sẽ thắng." Chẳng qua thắng có chút khó khăn thôi, Vương Tiêm nghĩ thầm.
" Cậu tin tưởng Tử Bạch sẽ thắng sao?" Trương Vũ rốt cuộc cũng quay đầu nhìn về phía Vương Tiêm.
" Đúng vậy, hắn nhất định sẽ thắng!" Vương Tiêm gật gật đầu.
" Cậu biết đối thủ của hắn là ai không? Tôi biết Tử Bạch rất giỏi, nhưng hiện ại cũng không dám khẳng định Tử Bạch sẽ thắng." Trương Vũ vẻ mặt ghét bỏ.
" Vậy tôi với cậu đánh cược đi." Trương Vũ không để ý nữa,quay đầu lại nhìn về phía sân.
" Hừ, cậu nhát gan." Vương Tiêm tấm tắc miệng.
Cuộc thi đấu bắt đầu, đối thủ công kích trước, một cái đã đá về phia Tử Bạch, Tử Bạch ỷ vào thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, nên lui lại phía sau tránh được công kích, hắn cũng bắt đầu phản kích, quay đầu liền đá một cái, đối thủ phòng ngự lại, hai người tiếp xúc một hồi liền tách ra.
" Không tồi a." Ánh mắt đối thủ sáng rọi.
" Mong tiền bối chỉ giáo." Trương Vũ lễ phép chào hỏi.
Hai người đồng thời công kích, đối thủ lần này đề cao cảnh giác, mỗi lần đều chú ý tay Tử Bạch, mà dưới chân cũng đánh lén để thoát khỏi.
Làm cho Tử Bạch mấy lần vồ hụt, mà sức lực đối thủ không tiêu hao bao nhiêu.
" Người này thật đê tiện a! Sao không quang minh chính đại mà đánh!." Vương Tiêm xem đến tức giận, làm cô muốn đứng lên đánh hắn.
Trương Vũ cũng nhận ra tình cảnh hiện tại, vội vành thay đổi phương án, đối thủ đánh lén lần này không toàn lực ứng phó nữa mà nhảy lên không trung, ánh mắt đối thủ cả kinh, vì không biết lực nhảy của Tử Bạch có thể mạnh như vậy.
Tử Bạch bay lên không trung rồi đá, đối thủ chưa phản ứng kịp nên đá vào ngực đối thủ, đối thủ phòng ngự không được nên lảo đảo lùi lại.
Ánh mắt đối thủ sắc bén, nhanh cóng chạy phía trước, đá nột cái lên, tay Tử Bạch phòng ngự, nghiêng người đá phản kích.
Đối thủ hướng lên không trung nhảy lên, xoay người đá tròn, Tử Bạch bị chắn phản kích, lại phòng ngự không kịp nên bị đá lăn dưới đất.
" A! Tử Bạch!" Vương Tiêm biết Tử Bạch sẽ bị thương, nhưng thật sự bị thương thì lòng cô rất lo lắng.
Tử Bạch nghe được thấy âm thanh này, quay đầu nhìn qua, hướng phía trước cười một chút liền chậm rãi bò dậy.
Lúc này trọng tài bên cạnh đếm tới số tám thì Tử Bạch liền đứng lên.
" Có khả năng là Tử Bạch thua." Tử Tuệ cũng mang vẻ mặt lo lắng.
" Sẽ không, Tử Bạch sẽ không thua!" Vương Tiêm la lonws.
Biết được tâm tình của Vương Tiêm, Tử Tuệ thầm hô một chút, bắt đầu điều chỉnh trạng thái, trọng tài nói bắt đầu.
Tử Bạch chờ đối thủ công kích, hắn nhắm mắt, cảm nhận âm thanh cùng hương gió bống phía, lúc này thấy được lực đạo gió rõ ràng, Tử Bạch đột nhiên mở mắt, chân pahir trực tiếp phòng ngự, chân trái trực tiếp đá một cước.
Đối thủ không biết Tử Bạch có khả năng đá chân trái, hơn nữa lực không nhỉ hơn chân phải là bao nhiêu, trong lòng cả kinh, muốn phòng ngự, nhưng chưa thu hồi kịp, ngực xuất hiện một lực đạo, đem hắn đá xuống đài.
" Tiền bối, đã đắc tội rồi." Tử Bạch lại lần nữa hành lễ.
Trọng tài thấy thắng bại đã phân, lập tức nói, tỉnh Tử Bạch giành thắng lợi.
Vừa nói xong, Tử Bạch liền ngã trên mặt đất.