Chương : 6
Editor: Diệp Thanh Thu
Beta: Aki Re
Chủ nhiệm lớp đứng ở một bên nhìn thấy cô một hồi lâu cũng chưa lên tiếng, ai cũng tưởng cô đây là đang ngẩn người, mày nhíu chặt, đáy mắt lộ ra thất vọng: "Tống Khuynh, cô giáo cùng em nói chuyện, em có nghe thấy không?"
Phó Khuynh lúc này mới hoàn hồn, cũng không có khiếp đảm, mà chỉ nhìn thẳng vào hai mắt của cô giáo, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh: "Thưa cô, em không thích Thẩm Dật."
Chủ nhiệm lớp bị ánh mắt kiên định kia trong nháy mắt làm cho ngây người, nhưng vẫn có chút không tin, nghĩ rằng cô đang lấy một lý do thoái thác, đang muốn mở miệng thì bị Phó Khuynh đoạt trước: "Phải làm như thế nào cô mới có thể tin tưởng em?"
Gánh tội thay người khác dẫn đến việc khiến mọi người hoài nghi, thật là...
Phó Khuynh hoàn toàn không cho cô có cơ hội mở miệng nữa: "Như vậy đi, nếu em lần sau thi có thể đứng nhất, có phải có thể chứng minh em không thích Thẩm Dật hay không?"
Chủ nhiệm lớp khiếp sợ, đồng thời lại rũ mắt suy nghĩ một phen, cảm thấy cô đang nói mạnh miệng, lại thật sự không đành lòng đả kích cô: "Được, nếu lần này em có thể đứng đầu, cô liền tin tưởng."
"Cô giáo vui vẻ liền tốt rồi." Cô hơi cúi cúi người, vừa định mở miệng nói "Em đây liền đi về trước", đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.
"Cô giáo, em muốn đổi chỗ ngồi một chút." Không chờ cô giáo hỏi nguyên nhân, "Lời đồn như vậy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của em, em muốn ngồi vào chỗ cuối cùng của lớp, nơi đó rất an tĩnh."
Nói giỡn, không chủ động xuất kích chẳng lẽ còn chờ nam chủ đưa tới cửa sao?
" Chuyện này." Chủ nhiệm lớp như là có chút khó xử, "Chỉ cần Thẩm Mặc Bạch đồng học đồng ý, cô sẽ không có ý kiến."
Giáo thảo có khí phách như vậy sao? Tung hoành vườn trường không địch thủ?
Không trách cô tưởng tượng như vậy, mà là bởi vì ở khắp thành phố C đại danh "Thẩm Mặc Bạch" đã sớm bị loan ra bên ngoài.
Tâm tình cô hiện giờ vi diệu đi ở khu hành lang dạy học, đi ngang qua mấy phòng học cũng không thấy bóng người, xem ra là đã xong giờ học. Ở giữa thành phố C mỗi ngày đều là hiện trường tai hoạ chỉ có --- Nhà ăn, ngẫm lại vẫn chỉ có bụng nhỏ của cô là đáng thương.
Trước mắt, cô còn không có hoàn toàn biết rõ ràng nguyên do chuyện này. Thứ nhất, là từ đâu tiết lộ. Thứ hai, vì cái gì truyền bá nhanh như vậy khiến cho mọi người đều biết.
"Hệ thống, ngươi biết không?" Xem ra chỉ có nước xin giúp đỡ từ Tả Tả một chút.
"Ta cả ngày cùng ngươi ở bên nhau, trừ bỏ có quan hệ với nam chủ thực sự ta một mực cảm ứng không đến, cho nên ta cũng không biết." Hắn như là mới vừa tỉnh ngủ, đứng dậy run thân lên ngáp, thanh âm nho nhỏ phát ra.
Nhìn bộ dáng hắn ngốc manh, thân thể mềm mại, Phó Khuynh thật sự không tức giận được.
Mọi chuyện phải dựa vào chính mình đi.
Đi vào phòng học, phát hiện thế nhưng còn có người ở đây, đúng là hệ thống mới vừa nhắc tới nam chủ, Thẩm Mặc Bạch.
Bất quá, hắn không ăn cơm sáng sao? Lại đang ngủ.
Phó Khuynh phát hiện, nam chủ không giống đang ngủ, ở trong ấn tượng của Tống Khuynh, chưa bao giờ gặp qua khuôn mặt chính diện của hắn.
Bởi vì hắn vẫn luôn nằm bò ngủ a~
Bất quá nghĩ đến việc trong chốc lát phòng học liền có người tới, chỗ ngồi cô còn không có lấy được, liền lập tức hướng tới nơi cuối cùng bước chân đi đến, nhẹ nhàng ở bàn học hắn gõ vài cái.
Thẩm Mặc Bạch: Dậy thật sớm cũng chỉ thấy cái ót, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Mà Phó Khuynh giờ phút này ở trong lòng hắn, cùng mèo nhỏ giống nhau như đúc, nhưng lại tựa hồ có chút bất đồng. Bởi vì sủng vật hắn coi trọng có thể trực tiếp giữ lại bên người, mà cô không thể.
Đối với sủng vật mới tự nhiên cần tốn chút tâm tư.
Giương mắt nhìn, đáy mắt có chút giận cùng chán trường trong giây lát lướt qua, thay thế chính là sự kinh ngạc không kịp tự hỏi, thế mà lại là cô ư?
"Làm sao vậy?" Ngữ điệu hắn nhìn bình tĩnh, kỳ thực ngay cả hắn cũng không phát hiện sự ôn nhu đó.
Cô gái mở miệng: "Tôi có thể ngồi ở chỗ nằm ở dãy cuối cùng này không?"
Tốt nhất là ngồi cùng bàn với ngươi. Những lời này không có nói ra, vạn nhất mất nhiều hơn liền không tốt.
Bởi vì nguyên nhân cấp thiết, khí chất của cô vẫn mang theo nửa phần nhút nhát.
Thẩm Mặc Bạch hoàn toàn không có dự kiến đến cô sẽ có hành động như vậy, sủng vật nhỏ đáng yêu đã đưa tới cửa, không có lý nào không thu.
Nhìn bộ dáng cô mềm mại, đáy lòng lại mềm đi vài phần, đành phải dùng hành động chứng minh hắn có bao nhiêu nguyện ý.
Beta: Aki Re
Chủ nhiệm lớp đứng ở một bên nhìn thấy cô một hồi lâu cũng chưa lên tiếng, ai cũng tưởng cô đây là đang ngẩn người, mày nhíu chặt, đáy mắt lộ ra thất vọng: "Tống Khuynh, cô giáo cùng em nói chuyện, em có nghe thấy không?"
Phó Khuynh lúc này mới hoàn hồn, cũng không có khiếp đảm, mà chỉ nhìn thẳng vào hai mắt của cô giáo, ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh: "Thưa cô, em không thích Thẩm Dật."
Chủ nhiệm lớp bị ánh mắt kiên định kia trong nháy mắt làm cho ngây người, nhưng vẫn có chút không tin, nghĩ rằng cô đang lấy một lý do thoái thác, đang muốn mở miệng thì bị Phó Khuynh đoạt trước: "Phải làm như thế nào cô mới có thể tin tưởng em?"
Gánh tội thay người khác dẫn đến việc khiến mọi người hoài nghi, thật là...
Phó Khuynh hoàn toàn không cho cô có cơ hội mở miệng nữa: "Như vậy đi, nếu em lần sau thi có thể đứng nhất, có phải có thể chứng minh em không thích Thẩm Dật hay không?"
Chủ nhiệm lớp khiếp sợ, đồng thời lại rũ mắt suy nghĩ một phen, cảm thấy cô đang nói mạnh miệng, lại thật sự không đành lòng đả kích cô: "Được, nếu lần này em có thể đứng đầu, cô liền tin tưởng."
"Cô giáo vui vẻ liền tốt rồi." Cô hơi cúi cúi người, vừa định mở miệng nói "Em đây liền đi về trước", đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.
"Cô giáo, em muốn đổi chỗ ngồi một chút." Không chờ cô giáo hỏi nguyên nhân, "Lời đồn như vậy, hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của em, em muốn ngồi vào chỗ cuối cùng của lớp, nơi đó rất an tĩnh."
Nói giỡn, không chủ động xuất kích chẳng lẽ còn chờ nam chủ đưa tới cửa sao?
" Chuyện này." Chủ nhiệm lớp như là có chút khó xử, "Chỉ cần Thẩm Mặc Bạch đồng học đồng ý, cô sẽ không có ý kiến."
Giáo thảo có khí phách như vậy sao? Tung hoành vườn trường không địch thủ?
Không trách cô tưởng tượng như vậy, mà là bởi vì ở khắp thành phố C đại danh "Thẩm Mặc Bạch" đã sớm bị loan ra bên ngoài.
Tâm tình cô hiện giờ vi diệu đi ở khu hành lang dạy học, đi ngang qua mấy phòng học cũng không thấy bóng người, xem ra là đã xong giờ học. Ở giữa thành phố C mỗi ngày đều là hiện trường tai hoạ chỉ có --- Nhà ăn, ngẫm lại vẫn chỉ có bụng nhỏ của cô là đáng thương.
Trước mắt, cô còn không có hoàn toàn biết rõ ràng nguyên do chuyện này. Thứ nhất, là từ đâu tiết lộ. Thứ hai, vì cái gì truyền bá nhanh như vậy khiến cho mọi người đều biết.
"Hệ thống, ngươi biết không?" Xem ra chỉ có nước xin giúp đỡ từ Tả Tả một chút.
"Ta cả ngày cùng ngươi ở bên nhau, trừ bỏ có quan hệ với nam chủ thực sự ta một mực cảm ứng không đến, cho nên ta cũng không biết." Hắn như là mới vừa tỉnh ngủ, đứng dậy run thân lên ngáp, thanh âm nho nhỏ phát ra.
Nhìn bộ dáng hắn ngốc manh, thân thể mềm mại, Phó Khuynh thật sự không tức giận được.
Mọi chuyện phải dựa vào chính mình đi.
Đi vào phòng học, phát hiện thế nhưng còn có người ở đây, đúng là hệ thống mới vừa nhắc tới nam chủ, Thẩm Mặc Bạch.
Bất quá, hắn không ăn cơm sáng sao? Lại đang ngủ.
Phó Khuynh phát hiện, nam chủ không giống đang ngủ, ở trong ấn tượng của Tống Khuynh, chưa bao giờ gặp qua khuôn mặt chính diện của hắn.
Bởi vì hắn vẫn luôn nằm bò ngủ a~
Bất quá nghĩ đến việc trong chốc lát phòng học liền có người tới, chỗ ngồi cô còn không có lấy được, liền lập tức hướng tới nơi cuối cùng bước chân đi đến, nhẹ nhàng ở bàn học hắn gõ vài cái.
Thẩm Mặc Bạch: Dậy thật sớm cũng chỉ thấy cái ót, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Mà Phó Khuynh giờ phút này ở trong lòng hắn, cùng mèo nhỏ giống nhau như đúc, nhưng lại tựa hồ có chút bất đồng. Bởi vì sủng vật hắn coi trọng có thể trực tiếp giữ lại bên người, mà cô không thể.
Đối với sủng vật mới tự nhiên cần tốn chút tâm tư.
Giương mắt nhìn, đáy mắt có chút giận cùng chán trường trong giây lát lướt qua, thay thế chính là sự kinh ngạc không kịp tự hỏi, thế mà lại là cô ư?
"Làm sao vậy?" Ngữ điệu hắn nhìn bình tĩnh, kỳ thực ngay cả hắn cũng không phát hiện sự ôn nhu đó.
Cô gái mở miệng: "Tôi có thể ngồi ở chỗ nằm ở dãy cuối cùng này không?"
Tốt nhất là ngồi cùng bàn với ngươi. Những lời này không có nói ra, vạn nhất mất nhiều hơn liền không tốt.
Bởi vì nguyên nhân cấp thiết, khí chất của cô vẫn mang theo nửa phần nhút nhát.
Thẩm Mặc Bạch hoàn toàn không có dự kiến đến cô sẽ có hành động như vậy, sủng vật nhỏ đáng yêu đã đưa tới cửa, không có lý nào không thu.
Nhìn bộ dáng cô mềm mại, đáy lòng lại mềm đi vài phần, đành phải dùng hành động chứng minh hắn có bao nhiêu nguyện ý.