Chương : 11
Edit: Triêu Nguyên
Beta: Maple
Lạc Yên nhịn không được cười cười, cô nương này rõ ràng chỉ muốn nói cho nàng, không muốn nói cho người khác vậy mà còn làm hỏng chuyện, nói mà không đè thanh âm của chính mình một chút nào, không thấy người bên cạnh đều đang giật mình hết sao?
Bất quá Lạc Yên cũng chẳng có chút ý định nhắc nhở nào, dù sao thì hai người các nàng cũng không thân thiết gì lắm.
Nàng vừa mới ra tay rồi, đối với Nam Cung Dao mà nói thì lí do cũng chẳng ít đâu.
Chính là không muốn muội muội xinh đẹp phải khó xử nha.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn một chút là nàng rất thích tính tình thẳng thắn này của Nam Cung Dao.
Sau khi Nam Cung Dao yêu cầu không đem thân phận của nàng nói ra, Lạc Yên liền chuẩn bị để tiếp tục lên đường, nghỉ tạm lâu như vậy, hiện tại ngày cũng không còn sớm đâu.
"Ngươi muốn đi đâu a?" Nam Cung Dao nghe được Lạc Yên nói phải đi, trong lòng có chút mất mát, nghĩ tới một cái gì đó, lại mở miệng: "Ngươi tên là gì?"
Lạc Yên nhếch môi cười: "Ta chuẩn bị đi Giang thành có chút chuyện, còn về tên, ngươi kêu là A Yên là được rồi."
Nam Cung Dao đang chuẩn bị hỏi A Yên yên là chữ nào, Lạc Yên liền huýt sáo một hơi, nàng vừa thả tay ra thì con ngưa đang gặm cỏ liền chạy tới bên cạnh nàng.
Lạc Yên nhảy lên lưng ngựa, khóe môi hơi giương lên, nói: "Giang hồ hiểm ác, Nam Cung cô nương ra cửa nhớ phải cẩn thận một chút, ta đi trước."
Nói xong cũng không đợi Nam Cung Dao đáp lời, liền tháo dây cương, quất ngựa mà đi, chỉ chốc lát sau, Nam Cung Dao chỉ có thể thấy được chút bóng dáng của Lạc Yên.
Nam Cung Dao khẽ cắn môi dưới, không cao hứng mà dậm chân, vội đi như vậy làm cái gì chứ? Còn nữa, đến tên mà "hắn" cũng không cho nàng biết, tức giận a!
Trong lòng tiểu nhân đang gào thét, Nam Cung Dao nhẹ nhàng thở một hơi buồn bực, cũng không nghĩ nên ở lại chỗ này, liền đem kiếm trong tay đổi sang tay phải, uy hiếp đám người tại đó một phen rồi thúc ngựa đi.
Nguyên bản là sau khi đào hôn nàng cũng không biết nên làm gì, nhưng lại nghĩ tới Lạc Yên nói "hắn" muốn đến Giang thành xử lí chút chuyện, Nam Cung Dao liền lóe lên một tâm tư nhỏ, cũng hướng Giang thành mà đi.
Hoa khai hai đóa, các biểu nhất chi. [1]
[1] Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi: Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành: Đề cập đến hai sự kiện khác nhau nhưng cùng chung một bản chất.
Lạc Yên không biết rằng nàng làm hài hòa cốt truyện đoạn tương ngộ giữa Bách Lí Ngọc Nhân cùng Nam Cung Dao.
Nguyên bản là dựa theo sự phát triển cốt truyện, Nam Cung Dao thành công đào hôn, nhưng nàng ta không đi Giang thành, mà là đi du sơn ngoạn thủy trên con đường trái ngược với Giang thành - Uyển thành.
Nhưng mà, tính cách nàng ta tùy tiện, không có chút tâm cơ, bị người khác tính kế, bán vào thanh lâu.
Mà Bách Lí Ngọc Nhân vì tránh né truy sát nên trốn ở thanh lâu kia, Nam Cung Dao lúc ấy cũng đang làm náo loạn cả thanh lâu, Bách Lí Ngọc Nhân ra tay giúp đỡ nàng.
Hai người họ cứ như vậy mà quen biết, ở Uyển thành mấy ngày ngắn ngủi, Nam Cung Dao ở chung cùng Bách Lí Ngọc Nhân, trả cho hắn một viên phương tâm.
Nhưng hiện tại, Nam Cung Dao không đi Uyển thành, cái cốt truyện này đương nhiên sẽ bị đảo trộn.
Đối với tất cả việc này, Lạc Yên đều không biết, nàng cũng không biết rằng sau khi nàng cũng Nam Cung Dao rời đi, lúc ấy quán trà chỉ còn ba người, thoạt nhìn có vẻ thập phần nhu nhược vô hại nhưng cô nương bán trà lại lộ ra nụ cười có chút nghiền ngẫm.
Nàng "xoàn xoạt" xẹ lớp ngụy trang trên mặt, một nam nhân quỳ gối xuống trước mặt nàng, miệng hô Thánh Nữ.
"Hiện giờ, hai phái chính tà toàn vì muốn tranh đoạt Cẩm Tú núi sông đồ nên đã phái hết tinh anh...."
Vị Thánh Nữ kia không chờ hắn nói chuyện, mở miệng đánh gãy lời hắn: "Người kia có thân phận là gì?"
Nàng không chỉ ra tên họ nhưng người quỳ gối kia đã hiểu rõ ý tứ của nàng, bất quá hắn cũng không biết thân phận của Lạc Yên.
"Thánh nữ thứ tội, thuộc hạ cũng không biết từ khi nào mà giang hồ có vị thiếu niên võ công cao cường này....."
Beta: Maple
Lạc Yên nhịn không được cười cười, cô nương này rõ ràng chỉ muốn nói cho nàng, không muốn nói cho người khác vậy mà còn làm hỏng chuyện, nói mà không đè thanh âm của chính mình một chút nào, không thấy người bên cạnh đều đang giật mình hết sao?
Bất quá Lạc Yên cũng chẳng có chút ý định nhắc nhở nào, dù sao thì hai người các nàng cũng không thân thiết gì lắm.
Nàng vừa mới ra tay rồi, đối với Nam Cung Dao mà nói thì lí do cũng chẳng ít đâu.
Chính là không muốn muội muội xinh đẹp phải khó xử nha.
Đương nhiên, điều quan trọng hơn một chút là nàng rất thích tính tình thẳng thắn này của Nam Cung Dao.
Sau khi Nam Cung Dao yêu cầu không đem thân phận của nàng nói ra, Lạc Yên liền chuẩn bị để tiếp tục lên đường, nghỉ tạm lâu như vậy, hiện tại ngày cũng không còn sớm đâu.
"Ngươi muốn đi đâu a?" Nam Cung Dao nghe được Lạc Yên nói phải đi, trong lòng có chút mất mát, nghĩ tới một cái gì đó, lại mở miệng: "Ngươi tên là gì?"
Lạc Yên nhếch môi cười: "Ta chuẩn bị đi Giang thành có chút chuyện, còn về tên, ngươi kêu là A Yên là được rồi."
Nam Cung Dao đang chuẩn bị hỏi A Yên yên là chữ nào, Lạc Yên liền huýt sáo một hơi, nàng vừa thả tay ra thì con ngưa đang gặm cỏ liền chạy tới bên cạnh nàng.
Lạc Yên nhảy lên lưng ngựa, khóe môi hơi giương lên, nói: "Giang hồ hiểm ác, Nam Cung cô nương ra cửa nhớ phải cẩn thận một chút, ta đi trước."
Nói xong cũng không đợi Nam Cung Dao đáp lời, liền tháo dây cương, quất ngựa mà đi, chỉ chốc lát sau, Nam Cung Dao chỉ có thể thấy được chút bóng dáng của Lạc Yên.
Nam Cung Dao khẽ cắn môi dưới, không cao hứng mà dậm chân, vội đi như vậy làm cái gì chứ? Còn nữa, đến tên mà "hắn" cũng không cho nàng biết, tức giận a!
Trong lòng tiểu nhân đang gào thét, Nam Cung Dao nhẹ nhàng thở một hơi buồn bực, cũng không nghĩ nên ở lại chỗ này, liền đem kiếm trong tay đổi sang tay phải, uy hiếp đám người tại đó một phen rồi thúc ngựa đi.
Nguyên bản là sau khi đào hôn nàng cũng không biết nên làm gì, nhưng lại nghĩ tới Lạc Yên nói "hắn" muốn đến Giang thành xử lí chút chuyện, Nam Cung Dao liền lóe lên một tâm tư nhỏ, cũng hướng Giang thành mà đi.
Hoa khai hai đóa, các biểu nhất chi. [1]
[1] Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi: Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành: Đề cập đến hai sự kiện khác nhau nhưng cùng chung một bản chất.
Lạc Yên không biết rằng nàng làm hài hòa cốt truyện đoạn tương ngộ giữa Bách Lí Ngọc Nhân cùng Nam Cung Dao.
Nguyên bản là dựa theo sự phát triển cốt truyện, Nam Cung Dao thành công đào hôn, nhưng nàng ta không đi Giang thành, mà là đi du sơn ngoạn thủy trên con đường trái ngược với Giang thành - Uyển thành.
Nhưng mà, tính cách nàng ta tùy tiện, không có chút tâm cơ, bị người khác tính kế, bán vào thanh lâu.
Mà Bách Lí Ngọc Nhân vì tránh né truy sát nên trốn ở thanh lâu kia, Nam Cung Dao lúc ấy cũng đang làm náo loạn cả thanh lâu, Bách Lí Ngọc Nhân ra tay giúp đỡ nàng.
Hai người họ cứ như vậy mà quen biết, ở Uyển thành mấy ngày ngắn ngủi, Nam Cung Dao ở chung cùng Bách Lí Ngọc Nhân, trả cho hắn một viên phương tâm.
Nhưng hiện tại, Nam Cung Dao không đi Uyển thành, cái cốt truyện này đương nhiên sẽ bị đảo trộn.
Đối với tất cả việc này, Lạc Yên đều không biết, nàng cũng không biết rằng sau khi nàng cũng Nam Cung Dao rời đi, lúc ấy quán trà chỉ còn ba người, thoạt nhìn có vẻ thập phần nhu nhược vô hại nhưng cô nương bán trà lại lộ ra nụ cười có chút nghiền ngẫm.
Nàng "xoàn xoạt" xẹ lớp ngụy trang trên mặt, một nam nhân quỳ gối xuống trước mặt nàng, miệng hô Thánh Nữ.
"Hiện giờ, hai phái chính tà toàn vì muốn tranh đoạt Cẩm Tú núi sông đồ nên đã phái hết tinh anh...."
Vị Thánh Nữ kia không chờ hắn nói chuyện, mở miệng đánh gãy lời hắn: "Người kia có thân phận là gì?"
Nàng không chỉ ra tên họ nhưng người quỳ gối kia đã hiểu rõ ý tứ của nàng, bất quá hắn cũng không biết thân phận của Lạc Yên.
"Thánh nữ thứ tội, thuộc hạ cũng không biết từ khi nào mà giang hồ có vị thiếu niên võ công cao cường này....."