Chương : 45
Dưới ánh nến lung linh mờ ảo, một không khí lãng mạn. Cô gái ngồi đối diện Trần Việt Sinh vẫn giữ cho mình nụ cười lạc quan, vui vẻ. Nếu là những người con gái khác trong giới, hắn sẽ thấy đây là một chuyện bình thường, cũng không quá cảm thấy đáng ghét. Nhưng ngoài ý muốn, không ngờ Đường Quả cũng là một người như vậy.
"Không có."
Trần Việt Sinh đột nhiên nhớ ra, Đường Quả bối cảnh thực bình thường. Em ấy là một em gái mồ côi, để thực hiện mong ước làm ca sĩ, em ấy đã phải vừa đi học vừa đi làm. Nếu không có người đứng sau lưng chống đỡ, sợ rằng sẽ không có khả năng đi đến ngày hôm nay.
Khi được biết Lãnh Duệ là kim chủ của em ấy. Hắn không thấy chán ghét, trong lòng chỉ còn vài phần thương tiếc.
"Ra vậy..."
Đường Quả trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười: "Có chút ngoài ý muốn đó. Tại em tưởng rằng Trần ca ca sẽ không bao giờ thích người như vậy."
"Không... Không có..."
Trần Việt Sinh có chút khẩn trương, tay cầm dao dĩa hơn trơn trượt, khó nắm vững. Nhìn gương mặt tinh tú của cô gái trước mặt hắn kìa. Khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, vô cùng hấp dẫn người khác. Thậm chí, đây cũng là lầm đầu tiên hắn thấy có người dám khẳng định mình được bao nuôi mà không tỏ ra ngần ngại.
"Quả Nhi, nếu em cảm thấy bị đối đãi không tốt khi ở bên Lãnh Duệ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm đến anh."
Đêm nay, điều khiến Trần Việt Sinh thấy phiền lòng nhất là phần đao dĩa. Chúng đặc biệt trơn trượt, khó sử dụng. Cho dù hắn đã dùng qua không ít lần nhưng lần này làm trải nghiệm của hắn cùng Đường Quả không tốt. Một chút nữa, hắn sẽ kiến nghị cùng ông chủ, mau mau đem toàn bộ đi đổi.
"Không ngờ, Trần ca ca cũng muốn trở thành kim chủ của em sao?"
"Không... Không phải." Trần Việt Sinh bị cái nhìn trực diện của Đường Quả doạ sợ đến mức ngốc nghếch nói lắp.
"Nếu không phải thì vì lí do gì đây?"
Nữ nhân buông dao dĩa xuống, một tay chống cằm, ánh mắt chuyên chú đặt trên mặt Trần Việt Sinh. Một lần nữa làm hắn ngày càng khẩn trương.
Trần Việt Sinh ngại ngùng hơi quay mặt đi. Hắn không biết vì lí do gì mình lại e thẹn đến vậy, chắc là hắn muốn tránh đi ánh mắt của Tiểu Quả mà thôi.
"Chỉ là anh muốn giúp... giúp em."
"Cảm ơn Trần ca ca."
"Không phải anh muốn chụp ảnh sao?"
Trần Việt Sinh càng khẩn trương, song hắn vẫn phải chiều theo ý fan. Nhanh nhẹn đứng dậy, đi sang ngồi kế bên Đường Quả. Run run rẩy rẩy. Sau gần mười phút, cả hai mới chụp được vài tấm hình vừa lòng.
Xong xuôi, Trần Việt Sinh mới thở phào nhẹ nhõm. Có trời mới biết buổi tiệc hẹn hò hôm nay còn khiến hắn khẩn trương hơn lần đầu ra mắt công chúng.
"Để anh đưa em về."
Đường Quả không có cự tuyệt.
Sau khi nghe Đường Quả thông báo tới địa chỉ, Trần Việt Sinh đầu óc thanh tỉnh lại rất nhiều. Quả nhiên là địa chỉ nhà riêng của Lãnh Duệ.
Đã gần đến 12 giờ, cô gái kia vẫn chưa về. Tâm trạng của Lãnh Duệ nặng nệ vô cùng, đúng vậy hắn đang rất bực bội.
Đang phiền bực trong lòng, chợt dưới tầng truyền đến âm thanh của xe dừng lại. Hắn đứng lên, bước gần ra phía cửa sổ, tận mắt chứng kiến Trần Việt Sinh thân sĩ mở cửa sau, nhẹ nhàng nâng niu đỡ nữ nhân kia xuống khỏi xe.
Ánh mắt Lãnh Duệ trở nên lạnh toát, ban đầu là nhìn về phía Trần Việt Sinh, sau đó hắn dịch dần sang Đường Quả.
Cô gái kia dường như phát hiện cái nhìn của hắn, ngẩng đầu lên, tặng cho hắn một nụ cười vui vẻ.
Đường Quả nhanh chân rảo bước về phía biệt thự, tâm trạng vui vẻ. Nhưng cô biết rằng, mình đang bị một con rắn độc theo dõi. Cô ngước mắt lên, gương mặt nhỏ mang theo nụ cười vui sướng nhìn Lãnh Duệ.
"Kim chủ đại nhân, tâm trạng của ngài hôm nay có vẻ không tốt lắm nhỉ."
Lãnh Duệ khóe miệng xẹt qua sự nguy hiểm. Đi đến trước mặt cô gái đang giả lả kia, cúi mặt xuống, hắn lạnh giọng nói: "Coi trọng Trần Việt Sinh?"
"Ánh mắt quả thật không tồi."
"Ghen sao?"
Đường Quả ôm lấy cánh tay Lãnh Duệ: "Xem ra trong lòng ngài cuối cùng cũng có em rồi, phải không?"
Lãnh Duệ đem tay Đường Quả hất ra, bộ dáng vô tình lại lãnh khốc.
"Mặc dù giọng hát của cô có hấp dẫn tôi thật. Nhưng giờ tôi cũng không tha thiết. Hơn hết, hãy nhớ rằng một nữ nhân không sạch sẽ, một tâm hai người sẽ không bao giờ được đứng bên cạnh tôi."
Lãnh Duệ lấy điện thoại, phân phó cho thuộc hạ: "Người đâu, mau ra đây phụ giúp Đường tiểu thư thu dọn đồ đạc."
"Xem ra Trần Việt Sinh rất có hứng thú với cô. Vậy nên hôm nay tha cho cô một mạng." Thời điểm nói ra những lời này, trên mặt Lãnh Duệ hoàn toàn là sự tàn nhẫn.
Hắn vốn là không phải một nam nhân biết thương hoa tiếc ngọc.
Phải biết nội tâm Lãnh Duệ tràn ngập hắc ám cùng giết chóc.
"Ngài không muốn bao nuôi em sao?" Đường Quả nhìn người đàn ông đứng trước mặt, tươi cười sáng lạn.
"Lãnh Duệ, ngài lại muốn ném em ra ngoài?"
"Không có."
Trần Việt Sinh đột nhiên nhớ ra, Đường Quả bối cảnh thực bình thường. Em ấy là một em gái mồ côi, để thực hiện mong ước làm ca sĩ, em ấy đã phải vừa đi học vừa đi làm. Nếu không có người đứng sau lưng chống đỡ, sợ rằng sẽ không có khả năng đi đến ngày hôm nay.
Khi được biết Lãnh Duệ là kim chủ của em ấy. Hắn không thấy chán ghét, trong lòng chỉ còn vài phần thương tiếc.
"Ra vậy..."
Đường Quả trên mặt vẫn giữ nguyên ý cười: "Có chút ngoài ý muốn đó. Tại em tưởng rằng Trần ca ca sẽ không bao giờ thích người như vậy."
"Không... Không có..."
Trần Việt Sinh có chút khẩn trương, tay cầm dao dĩa hơn trơn trượt, khó nắm vững. Nhìn gương mặt tinh tú của cô gái trước mặt hắn kìa. Khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, vô cùng hấp dẫn người khác. Thậm chí, đây cũng là lầm đầu tiên hắn thấy có người dám khẳng định mình được bao nuôi mà không tỏ ra ngần ngại.
"Quả Nhi, nếu em cảm thấy bị đối đãi không tốt khi ở bên Lãnh Duệ, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm đến anh."
Đêm nay, điều khiến Trần Việt Sinh thấy phiền lòng nhất là phần đao dĩa. Chúng đặc biệt trơn trượt, khó sử dụng. Cho dù hắn đã dùng qua không ít lần nhưng lần này làm trải nghiệm của hắn cùng Đường Quả không tốt. Một chút nữa, hắn sẽ kiến nghị cùng ông chủ, mau mau đem toàn bộ đi đổi.
"Không ngờ, Trần ca ca cũng muốn trở thành kim chủ của em sao?"
"Không... Không phải." Trần Việt Sinh bị cái nhìn trực diện của Đường Quả doạ sợ đến mức ngốc nghếch nói lắp.
"Nếu không phải thì vì lí do gì đây?"
Nữ nhân buông dao dĩa xuống, một tay chống cằm, ánh mắt chuyên chú đặt trên mặt Trần Việt Sinh. Một lần nữa làm hắn ngày càng khẩn trương.
Trần Việt Sinh ngại ngùng hơi quay mặt đi. Hắn không biết vì lí do gì mình lại e thẹn đến vậy, chắc là hắn muốn tránh đi ánh mắt của Tiểu Quả mà thôi.
"Chỉ là anh muốn giúp... giúp em."
"Cảm ơn Trần ca ca."
"Không phải anh muốn chụp ảnh sao?"
Trần Việt Sinh càng khẩn trương, song hắn vẫn phải chiều theo ý fan. Nhanh nhẹn đứng dậy, đi sang ngồi kế bên Đường Quả. Run run rẩy rẩy. Sau gần mười phút, cả hai mới chụp được vài tấm hình vừa lòng.
Xong xuôi, Trần Việt Sinh mới thở phào nhẹ nhõm. Có trời mới biết buổi tiệc hẹn hò hôm nay còn khiến hắn khẩn trương hơn lần đầu ra mắt công chúng.
"Để anh đưa em về."
Đường Quả không có cự tuyệt.
Sau khi nghe Đường Quả thông báo tới địa chỉ, Trần Việt Sinh đầu óc thanh tỉnh lại rất nhiều. Quả nhiên là địa chỉ nhà riêng của Lãnh Duệ.
Đã gần đến 12 giờ, cô gái kia vẫn chưa về. Tâm trạng của Lãnh Duệ nặng nệ vô cùng, đúng vậy hắn đang rất bực bội.
Đang phiền bực trong lòng, chợt dưới tầng truyền đến âm thanh của xe dừng lại. Hắn đứng lên, bước gần ra phía cửa sổ, tận mắt chứng kiến Trần Việt Sinh thân sĩ mở cửa sau, nhẹ nhàng nâng niu đỡ nữ nhân kia xuống khỏi xe.
Ánh mắt Lãnh Duệ trở nên lạnh toát, ban đầu là nhìn về phía Trần Việt Sinh, sau đó hắn dịch dần sang Đường Quả.
Cô gái kia dường như phát hiện cái nhìn của hắn, ngẩng đầu lên, tặng cho hắn một nụ cười vui vẻ.
Đường Quả nhanh chân rảo bước về phía biệt thự, tâm trạng vui vẻ. Nhưng cô biết rằng, mình đang bị một con rắn độc theo dõi. Cô ngước mắt lên, gương mặt nhỏ mang theo nụ cười vui sướng nhìn Lãnh Duệ.
"Kim chủ đại nhân, tâm trạng của ngài hôm nay có vẻ không tốt lắm nhỉ."
Lãnh Duệ khóe miệng xẹt qua sự nguy hiểm. Đi đến trước mặt cô gái đang giả lả kia, cúi mặt xuống, hắn lạnh giọng nói: "Coi trọng Trần Việt Sinh?"
"Ánh mắt quả thật không tồi."
"Ghen sao?"
Đường Quả ôm lấy cánh tay Lãnh Duệ: "Xem ra trong lòng ngài cuối cùng cũng có em rồi, phải không?"
Lãnh Duệ đem tay Đường Quả hất ra, bộ dáng vô tình lại lãnh khốc.
"Mặc dù giọng hát của cô có hấp dẫn tôi thật. Nhưng giờ tôi cũng không tha thiết. Hơn hết, hãy nhớ rằng một nữ nhân không sạch sẽ, một tâm hai người sẽ không bao giờ được đứng bên cạnh tôi."
Lãnh Duệ lấy điện thoại, phân phó cho thuộc hạ: "Người đâu, mau ra đây phụ giúp Đường tiểu thư thu dọn đồ đạc."
"Xem ra Trần Việt Sinh rất có hứng thú với cô. Vậy nên hôm nay tha cho cô một mạng." Thời điểm nói ra những lời này, trên mặt Lãnh Duệ hoàn toàn là sự tàn nhẫn.
Hắn vốn là không phải một nam nhân biết thương hoa tiếc ngọc.
Phải biết nội tâm Lãnh Duệ tràn ngập hắc ám cùng giết chóc.
"Ngài không muốn bao nuôi em sao?" Đường Quả nhìn người đàn ông đứng trước mặt, tươi cười sáng lạn.
"Lãnh Duệ, ngài lại muốn ném em ra ngoài?"